Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 21: Quyến rũ khôn kham




Lúc Khúc Khinh Cư ra khỏi thư phòng, đã là chuyện của nửa canh giờ sau, nàng đỡ đỡ chiếc trâm có hơi bị lệch, đứng ở trước cửa nheo mắt nhìn vầng thái dương đang lặn về phía Tây, mỉm cười quay đầu, chỉ thấy bóng dáng thẳng tắp của Hạ Hành đứng trước thư án.

Người trong chỗ tối kẻ ngoài chỗ sáng, luôn luôn cảm thấy đối phương cực kỳ chói mắt, lúc Hạ Hành ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy nụ cười ấy, mắt như hoa lên, cảm xúc đột nhiên nảy sinh ra đôi phần kinh ngạc vì mỹ sắc, dường như hắn đã hiểu ra tại sao một nụ cười của mỹ nhân lại quyến rũ khôn kham đến thế.

“Vương phi,” Ngọc Trâm bước đến, khoác lên người Khúc Khinh Cư một chiếc áo choàng mỏng, cúi người vừa buộc dây áo vừa nói,

“Trời lạnh rồi, vương phi nên quý trọng thân thể mới được.”

Hơi nâng cằm lên, để Ngọc Trâm buộc dây được thuận tay hơn, Khúc Khinh Cư cười bảo: “Mấy a đầu các ngươi, thật sự coi ta là người sứ dễ vỡ vậy sao?”.

“Mấy ngày trước vương phi bị bệnh, dọa bọn nô tì phải lo lắng một trận, giờ cuối cùng cũng bình phục, không cẩn thận hơn mà được ư.”

Ngọc Trâm buộc dây áo lại chắc chắn xong, mỉm cười hơi hơi nhún gối đi bên cạnh Khúc Khinh Cư, đỡ lấy tay nàng.

Khúc Khinh Cư cười lắc đầu, nhấc chân bước xuống bậc thềm đá, “Ta nhớ ra mình vẫn còn chiếc túi mới thêu được một nửa, quay về thôi.”

Minh Hòa thấy vương phi và vài nô tỳ định đi, bèn cúi người dẫn theo những hạ nhân khác nói: “Vương phi đi thong thả.”

Khúc Khinh Cư dừng bước quay lại gật gật đầu với hắn, rồi mới tiếp tục đi.

Chỉ một động tác rất nhỏ vậy thôi, nhưng lại khiến Minh Hòa gần gũi với vương phi không ít, thân phận của vương phi là gì nào, lúc rời đi còn có thể gật đầu với hắn, thì coi như là một sự cất nhắc rất lớn rồi. Hắn quay đầu liếc nhìn bên trong thư phòng, đi tới trước cửa nói:

“Vương gia, hôm nay điện Trung Tỉnh đưa thịt cừu non đến, chủ tử có muốn nếm thử không.”

“Bảo người chuẩn bị đầy đủ các loại thịt và rau quả đưa đến chính viện, bản vương sẽ ăn lẩu với vương phi.” Hạ Hành đi ra đến cửa, nhìn Minh Hòa rồi nói,

“Hôm kia có phải quan viên ở quận Đông biếu thịt băm ngâm, thịt hươu không, bảo người dưới chuẩn bị cẩn thận vào, mấy ngày trước vương phi cũng nhắc đến chuyện muốn ăn lẩu, thời tiết hôm nay, vừa hay là thời điểm thích hợp.”

“Nô tài sẽ dặn dò xuống dưới.”

Minh Hòa khom người lui xuống, ra khỏi tiểu viện liền sải bước đi nhanh, nhân tiện bảo người thông báo một tiếng chuyện này cho bên chính viện biết, tránh để vương phi trở tay không kịp.

Mùa đông ngồi trong phòng ăn lẩu quả thực là chuyện rất hạnh phúc, đặc biệt hơn là những nguyên liệu này toàn bộ đều rất tươi mới, hoàn toàn không cần phải lo lắng những thứ này có tẩm hóa chất, hoặc bị mất đi hương vị do khâu xử lý đông lạnh.

Gắp một cây nấm dại chính cống thả vào bát, chấm kèm với đĩa gia vị hạng nhất được pha chế rất cẩn thận, nuốt một miếng xuống, thơm ngon cay nồng mỹ vị, thoải mái không nói nên lời.

Khúc Khinh Cư không thích thịt cừu, nhưng lần này thịt cừu được xử lý rất tốt, nàng chỉ nếm được vị mềm mịn béo ngậy của thịt, hoàn toàn không thấy mùi tanh hôi, thịt gà núi tươi ngon thơm lừng, tôm ăn rất đã miệng, còn cả những món thịt như thịt nai, thịt hươu rất hiếm khi được ăn lúc còn ở kiếp trước nữa chứ, Khúc Khinh Cư nhất thời không kìm được, ăn không ít.

Nhìn từng chiếc từng chiếc đĩa đựng nguyên liệu dần biến mất Hạ Hành thấy hơi bị sốc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng một người phụ nữ có thể ăn được nhiều như vậy, hắn tự hào đã từng gặp không ít những người phụ nữ, nhưng kiểu phụ nữ cầm đũa tinh tế chuẩn xác, cổ tay hữu lực, xuống tay tốc độ như Khúc Khinh Cư, thì thật sự là chưa thấy bao giờ.

Nuốt một miếng nấm hương cuối cùng rồi, Khúc Khinh Cư mới gác đũa, súc miệng sau đó vừa rửa tay vừa nói:

“Lâu rồi không được ăn thoải mái như vậy, thiếp đã dọa vương gia sợ rồi phải không?”.

Lúc ấy Hạ Hành đang lau tay, nghe vậy liền nói:

“Nhìn thấy khẩu vị của vương phi tốt như vậy, bản vương thấy rất yên tâm, nàng đã thích ăn lẩu thế, thì sau này bảo nhà bếp làm thường xuyên hơn.”

“Đối với thiếp mà nói, những món như lẩu này, ăn thường xuyên sẽ không cảm thấy mỹ vị nữa, nhưng nếu lâu rồi không được ăn, thì ngửi mùi sẽ thấy ứa nước miếng. Những ngày trước thân thể vẫn chưa khỏi, không dám dùng những thứ này, giờ cuối cùng niềm mong mỏi được thành hiện thực rồi,”

Nhận lấy chiếc khăn Ngọc Trâm dâng lên lau tay, Khúc Khinh Cư đứng dậy, nói với Hạ Hành: “Vương gia có muốn đi dạo cùng với thiếp không.”

“Dùng nhiều thứ như vậy, đúng là nên đi dạo một lát thật,” Hạ Hành cũng đứng dậy theo, duỗi tay ra với Khúc Khinh Cư,

“Khinh Cư đi với ta nào.”

Khúc Khinh Cư cười đưa tay cho đối phương, đối với bàn tay ấm áp vừa đủ độ bao lên bàn tay mình, nàng bỗng cảm thấy rúng động, biến bàn tay của hai người trở thành tư thế mười ngón tay đan xen vào nhau, cười nói với Hạ Hành:

“Có người nói, mười ngón tay đan vào nhau, sẽ sống đến khi bạc đầu.”

Hạ Hành mỉm cười dịu dàng, nắm bàn tay Khúc Khinh Cư thật chặt, hai người sánh đôi đi ra khỏi chính viện, theo phía sau là cả một đám người hầu rì rầm ồn ào.

Khúc Khinh Cư có hơi tiếc nuối nhìn bầu trời đêm đen kịt trước mắt: “Vẫn cứ là trời đêm mùa hè đẹp nhất, cho dù không nhìn thấy ánh trăng, những cũng có thể thấy được rất nhiều sao.”

Không phải coi người ta là thiếu nữ ngây thơ ngốc nghếch à, vậy thì để chị đây chơi với chú theo phong cách văn học nghệ thuật nhé, nói chuyện sao bàn chuyện trăng, tán ngẫu chuyện thơ từ ca phú.

“Hôm nay là ngày thứ hai năm mới âm lịch, nên đương nhiên không nhìn thấy trăng rồi, nhưng ánh trăng mùa đông cũng rất đẹp,”

Hạ Hành cũng ngẩng đầu lên theo động tác của Khúc Khinh Cư, sau đó thấy Khúc Khinh Cư đáp: “Chỉ là đêm đông lạnh, mọi người đều không để ý đến nó.”

Đuôi mắt Khúc Khinh Cư khẽ động, lúc nhìn sang bên Hạ Hành lại là khuôn mặt tươi tắn:

“Hầu hết mọi người đều thích những thứ màu sắc sặc sỡ tươi tắn, như trăng sao lúc hạ sang thu về, như hoa lúc ngày xuân, còn cả sắc mai đủ màu mùa đông nữa. Thiếp cũng giống như mọi người thôi, có thói quen thích những gì mọi người đều thích.”

Hạ Hành nhìn nụ cười bên khóe miệng Khúc Khinh Cư, tâm trạng hơi rung động, lập tức di rời ánh mắt của mình đi, mới phát hiện ra cổ họng có hơi ngứa, hắn dắt nàng chầm chậm đi về phía trước, trên con đường lát đá xanh, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang đi.

“Thế gian nhiều tục nhân, ta cũng không phải ngoại lệ.” Hắn nghiêng đầu cười với Khúc Khinh Cư, nụ cười dịu dàng tao nhã, đẹp không tả xiết.

Có người nói, đàn ông và phụ nữ tay trong tay cùng đi với nhau, nếu người đàn ông luôn sải bước đi trước, thì chứng tỏ rằng người đang đó căn bản không biết thế nào là yêu. Khúc Khinh Cư nhìn người đàn ông vẫn luôn sánh vai đi ngang với mình, trong lòng thầm nghĩ, cho dù người đàn ông này có luôn luôn quan tâm đến bước chân của phụ nữ, thì cũng không có nghĩa là hắn yêu người phụ nữ đó, cũng có thể người đàn ông này là đại diện của tình thánh, hiểu thấu mọi tâm tư của phụ nữ.

Hai người đi dạo trong phủ được non nửa canh giờ, đang lúc chuẩn bị quay về, thì nửa đường lại gặp Phùng Tử Căng khoác áo choàng nhạt màu đi tới.

Phùng Tử Căng thấy hai người đan tay vào nhau, mím mím môi, hành lễ nói:

“Thiếp tham kiến vương gia, vương phi.”

“Muộn thế này rồi, nàng không ở trong phòng nghỉ ngơi, ra đây làm gì?”

Hạ Hành nói xong, xoay người duỗi tay lấy chiếc áo choàng trong tay Mộc Cận, khoác lên cho Khúc Khinh Cư.

Khúc Khinh Cư mượn cơ hội này liếc nhìn đánh giá Phùng Tử Căng, trong tay đối phương xách theo một chiếc đèn thường dùng trong cung vẽ hình Hằng Nga trốn lên cung trăng, phía sau còn mang theo hai nha hoàn bé, hai nha hoàn bé này đang cầm hai chiếc giỏ nho nhỏ.

“Bẩm vương gia, đêm đông dài, buổi tối thiếp hay ngủ muộn, nên muốn đi dạo trong vườn một lát,” Phùng Tử Căng cúi mặt xuống,

“Không nghĩ rằng lại có thể gặp vương gia và vương phi.”

Những ngón tay được cắt tỉa sạch sẽ tròn trịa trơn bóng rất nhanh đã buộc xong dây áo choàng, Hạ Hành nhìn đến hai nha hoàn bé, thấy trong giỏ là thuyền giấy và nến, bèn mở miệng lãnh đạm nói,

“Trời đông lạnh lẽo, thì nên an ổn ở lại trong tiểu viện, sắp sang năm mới rồi, ốm thì không hay đâu.”

“Thiếp tạ ơn sự quan tâm của vương gia,” Phùng Tử Căng mỉm cười,

“Chỉ là nhớ lại ngày trước cùng vương gia thả thuyền giấy, nên buổi tối không ngủ được, muốn ra hồ sen thả mấy chiếc chơi thôi, thiếp mặc quần áo dày lắm, cũng chỉ đi một lát rồi sẽ về.”

Đây là nghe ngóng được nàng và Hạ Hành đi dạo trong vườn, nên cố ý mang theo đạo cụ tới gợi lại quá khứ xa xưa với Hạ Hành sao? Khúc Khinh Cư nghếch môi cười,

“Mấy chiếc thuyền này gấp rất đẹp, chỉ là đêm nay ngâm nước cả đêm, sáng mai nhìn sẽ rất xấu. Theo thiếp thấy, chi bằng vương gia bảo người làm cho Phùng trắc phi một con thuyền vàng, có chơi thế nào cũng không bao giờ hỏng được.”

“Chẳng qua chỉ mấy món đồ chơi thôi, vậy mà nàng nghĩ đến là nghiêm túc,”

Hạ Hành liếc nhìn đám hạ nhân xách đèn lồng dùng trong cung phía sau lưng, nhiều người cầm đèn như vậy, Phùng thị còn có thể trùng hợp gặp mặt, đúng thật là không dễ dàng gì. Hắn thích trêu đùa phụ nữ, nhưng không muốn nhìn thấy phụ nữ cầm những thứ trong quá khứ ra để mời gọi yêu thương sủng ái, Phùng Tử Căng này càng lúc càng chẳng thể hiểu nổi.

“Tiêu hóa cũng tạm được rồi, quay về thôi, lát nữa sẽ có sương đấy,” Hạ Hành lại lần nữa nắm chặt tay Khúc Khinh Cư, liếc mắt thấy Phùng Tử Căng lui sang một bên, liền dẫn người rời đi không chút do dự.

Phùng Tử Căng không dám tin nhìn theo bóng lưng của Hạ Hành và Khúc Khinh Cư, nàng ta không tin vương gia cứ đi như vậy, lẽ nào những gì bản thân làm không đủ để gợi lai hồi ức trong quá khứ của hắn ư?

Đúng lúc đó, nàng ta nhìn thấy Khúc Khinh Cư quay đầu lại nhìn, một thoáng nụ cười trong trẻo nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt ấy, khiến nàng ta đột nhiên cảm thấy sững sờ, một cảm giác lạnh lẽo không hiểu nổi dâng lên sau lưng.

Sự khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và phụ nữ chính ở đó, đàn ông luôn rất giỏi quên đi sự tốt đẹp về người phụ nữ, còn người phụ nữ lại rất giỏi nhớ những điều tốt đẹp của người đàn ông. Vậy nên lúc phụ nữ đối xử với đàn ông, đừng nên tốt mãi, quá tốt sẽ khiến hắn ta tưởng rằng đó là lẽ đương nhiên, cũng quên mất cái giá mà người phụ nữ phải trả. Muốn người đàn ông lúc nào cũng nhớ đến mình, điều đầu tiên chính là người phụ nữ phải nhớ tới bản thân mình mọi lúc, ngay đến cả bản thân mình mà còn đánh mất, thì há có thể trông chờ vào người khác nhớ tới được hay sao?

Mấy ngày sau, Khúc Khinh Cư nhận được một món quà, là một cây đèn bát bảo lưu ly, cây đèn này chỉ cần ban đêm thắp lên, thì có thể nhìn thấy ánh sáng lung linh như trăng như sao chiếu sáng khắp xung quanh phòng, đẹp đẽ vô cùng.

(Bát bảo: theo quan niệm của đạo Phật, bát bảo hay còn gọi là bát cát tường (tám vật quý, tám vật may mắn) khi được kết hợp với nhau sẽ có tác dụng rất tốt. Bát bảo bao gồm: pháp luân (bánh xe), vỏ ốc (pháp loa), tán (chiếc dù), lọng trắng, hoa sen, bảo bình, cá vàng, nút thắt may mắn.)

Nghe thấy tiếng than kinh ngạc của đám hạ nhân khắp bốn phía, Khúc Khinh Cư cười nhạt treo chiếc đèn bát bảo lưu ly này lên giá đèn nạm vàng khảm trân châu, niềm vui trên khuôn mặt cũng vừa đủ.

Nhắm mắt lại, Khúc Khinh Cư chỉ tay về một chỗ nói: “Đặt cây đèn ở đấy đi.”

Đám hạ nhân dè dặt cẩn thận đặt cây đèn xuống, vẻ cảm thán kinh ngạc trong mắt vẫn chưa biến mất.

“Vương phi, chỗ này tuy đẹp, nhưng bình thường luôn có người ra vào, nếu đụng vào rơi vỡ thì không hay đâu.” Mộc Cận do dự nói,

“Chi bằng cất vào trong kho, khi nào vương phi muốn ngắm, thì bọn nô tỳ sẽ lại mang ra là được mà.”

“Đèn không phải mang ra để dùng sao?” Khúc Khinh Cư cười nhìn những đốm sáng lung linh khắp xung quanh,

“Ta rất thích chiếc đèn này, không đặt ở nơi có thể ngày ngày nhìn thấy thì đáng tiếc biết bao.”

“Nô tì hiểu rồi,” Mộc Cận không nhiều lời nữa, dịu dàng ngoan ngoãn đứng sau lưng Khúc Khinh Cư, thái độ kính cẩn nhưng không hề khiến cho người ta cảm thấy đó là nịnh nọt.

Chuyện vương gia tặng vương phi một chiếc đèn bát bảo lưu ly trân quý, rất nhanh đã lan truyền trên dưới khắp cả phủ, những người hầu đã từng nhìn thấy chiếc đèn nhắc đến nó, giống như là đang nhắc đến mình, mặt mày rất hưng phấn, say sưa thích thú vô cùng.

Phùng Tử Căng ném không ít đồ đạc trong phòng mình, hận không thể xông đến chính viện, đập vỡ chiếc đèn kia, ả tiện nhân Khúc Khinh Cư này, không phải chỉ là một cái đèn nát thôi sao, có đến mức để cho kẻ dưới lan truyền khắp trong phủ đều biết thế không, làm như người ta thèm lắm vậy.

Lại đập thêm một chiếc bình sứ nữa, Phùng Tử Căng tức giận thở hổn hển nhìn a hoàn ở ngoài cửa, lạnh lùng nói:

“Có chuyện gì?”.

A hoàn bé rụt người lại, dè dặt cẩn thận nói:

“Chủ tử, vương phi mời người đến chính viện.”

Sắc mặt Phùng Tử Căng sầm xuống, sau đó vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên má:

“Bảo người vào hầu hạ đi.”

Nàng phải đi nhìn thử xem, ả tiện nhân kia lại muốn giở thủ đoạn gì!