Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 121: Ngoại truyện. Tranh mỹ nhân




Editor: Mèo ™

Lại một năm hoa nở, phủ Thụy vương gần đây nơi nơi đều vui mừng, Vương gia vừa khôi phục tước vị Thân Vương không lâu, vương phi lại có thai, đó được xem là chuyện vui nhất trong vài năm trở lại đây của phủ Thụy vương rồi.

Trước khi được gả vào vương phủ, Lục Ngọc Dung cho rằng Thụy vương là một tên nam nhân háo sắc hoang đường, nhưng sau khi bước vào vương phủ, mới biết được những việc tai nghe mắt thấy mới đúng là sự thật. Ngày thứ ba nàng vào vương phủ, Vương gia cùng nàng trở về nhà mẹ đẻ, sau đó lại đuổi hết một đám thông phòng thiếp thất trong vương phủ đến biệt viện, tuy có một vài người là do hoàng thượng ban thưởng nên không thể đuổi ra khỏi phủ, nhưng thời gian Vương Gia đến phòng của những nữ nhân đó cũng dần ít hơn.

Chẳng biết từ lúc nào, Vương gia bắt đầu thích vẽ tranh, hơn nữa thích vẽ nhất là hoa hồng tiên diễm loá mắt, nàng từng hỏi hắn vì sao lại thích vẽ loài hoa chói mắt rực rỡ như vậy, nhưng hắn lại không trả lời.

Lúc trước khi còn chưa xuất giá, nàng đã có người trong lòng, nhưng hoàng mệnh không thể không tuân, nàng đành nhắm mắt đưa chân, gả cho tên nam nhân thanh danh bê bối nhất kinh thành này.

Nhưng có lẽ đa tình là thiên tính của nam nhân, sau khi nàng có thai, Vương gia lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với một thiếp thất thông phòng trong phủ, mặc dù mỗi ngày đều đến thăm nàng, nhưng phần lớn thời gian lại ngủ ở chỗ thiếp thất thông phòng kia.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện gì quá đáng ngại, nàng nhận hoàng mệnh mới gả cho hắn, hắn thích ai, sủng ái ai, thì liên quan gì đến nàng? 

Tất cả những hạ nhân trong phủ Thụy vương đều biết, cảm tình Vương Gia dành cho kế vương phi tốt hơn nhiều so với vương phi tiền nhiệm, cho nên cũng không có ai dám xem thường vương phi, huống chi vương phi còn đang mang thai. Nhưng rất nhanh đã có hạ nhân tinh mắt nhận ra, dung mạo của thiếp thất thông phòng được Vương Gia sủng ái gần đây có vẻ rất giống vương phi, đám hạ nhân tức thời hiểu được, vương phi hiện thời đang có thai, không thể hầu hạ Vương Gia trong việc giường chiếu được, nên ngài mới tìm an ủi trên người người khác.

Sau khi Lục Ngọc Dung nghe thấy tin đồn, ngược lại càng thêm khoan dung với thiếp thất thông phòng kia, khiến hậu viện phủ Thụy vương càng ngày càng an bình, khác xa với hậu viện chướng khí mù mịt trước kia nhiều.

Nàng đã từng gặp một người tên là Dao Khê trong vương phủ, nàng có biết nha đầu này, trước kia là tỳ nữ cận thân của Khúc Ước Tố. Nhớ lại năm đó nàng và Khúc Ước Tố cùng làm thơ từ ca phú trong phủ Tấn An trưởng công chúa, mấy vị vương phi khác cầm tác phẩm của bọn họ bình xét, ai mà ngờ được Thụy vương phi bị xử trảm, Khúc trắc phi lại chết bệnh, mà nàng lại trở thành kế vương phi của phủ Thuỵ vương chứ.

Vận mệnh luôn buồn cười như vậy, người mình muốn thì không có được, người mình không muốn lại cố tình đưa đến trước mặt. Chằng chịt lộn xộn, đến cuối cùng, cũng không biết ai là người cười, ai là người tiếc nuối.

Lần đầu tiên nàng thấy tranh của Vương Gia là khi nàng có thai tháng thứ ba, lúc đó là đầu hạ, nàng nóng ngủ không được, liền đi dạo xung quanh hóng mát một chút. Cũng không biết tại sao lại đi tới thư phòng, thấy trên thư án có một bức hoạ chưa vẽ xong.

Đó là một bức tranh vẽ hoa mai đang nở rộ, tuyết đọng thật dày, cùng với một cỗ kiệu tinh xảo, bức rèm cửa sổ theo gió bay tung lên giữa hoa tuyết đầy trời, bên trong kiệu có một bóng người mơ hồ, chỉ lộ ra ống tay áo màu đỏ và một vạt áo choàng bằng gấm Thiên Tàm Ti. 

Một bức tranh trống trải, nàng lại cảm thấy bản thân mình chính là người trong bức tranh này, dường như nàng đang chờ nữ tử trong kiệu vén bức rèm mỏng cửa sổ lên, nhưng cuối cùng đối phương đã phủ rèm xuống, che giấu toàn bộ lại bên trong.

Nàng cảm thán định vuốt ve góc tay áo đỏ như đang nhẹ bay lượn trong gió rét, kết quả tay còn chưa chạm tới bức tranh, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Nàng giật mình quay đầu, liền nhìn thấy biểu cảm Vương Gia lạnh nhạt đứng ở trước cửa, hắn nhìn vào ánh mắt nàng, dường như nhìn người xa lạ đã từng quen biết nào đó, vừa lạnh lùng lại vừa đờ đẫn.

"Vương Gia..." Giọng nàng hơi run, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.

"Sao Vương phi lại đến đây?” Hắn tiến lên thu hồi bức tranh, giọng điệu đã hoà hoãn như thường: "Ta đưa nàng về phòng, ban đêm trời tối khó đi."

Nàng theo hắn ra khỏi phòng, quay đầu nhìn cửa thư phòng đã đóng chặt, nhịn không được mở miệng hỏi: "Vương Gia vẽ  bức tranh đó hơi giống với cảnh trí Mai viên trong phủ chúng ta."

"Ừm." Hắn từ chối cho ý kiến, gật gật đầu. "Tuyết trắng mai đỏ, làm nổi bật nhau, đẹp đến say lòng người.” 

Nhớ tới ý cảnh của bức họa đó, nàng không thể không đồng ý với Vương Gia, tuyết trắng mai đỏ xinh đẹp tuyệt trần, góc áo choàng đỏ của người bí ẩn trong kiệu đúng là để phối với cảnh tuyết bên ngoài, phong cách vẽ tranh của Vương Gia càng ngày càng tuyệt rồi.

Từ đó về sau, nàng không còn nhìn thấy trong tranh của Vương Gia xuất hiện người hay vật khác, ngay cả tranh vẽ nàng hay nhi tử cũng không có. Sau đó, tranh của Vương Gia lại cực kì vang danh trên khắp đại giang nam bắc, có không ít người vung tiền như rác chỉ để cầu một bức tranh của Vương Gia, tuy rằng trong phủ có không ít họa tác, nhưng nàng cũng rất ít thấy Vương Gia bán hay tặng tranh cho ai.

Nàng cũng biết quan hệ của hoàng thượng và Vương Gia không mấy thân cận, cho nên bình thường nàng và Vương Gia rất ít bị triệu tiến cung. Nhưng may mà tính tình Vương Gia hiện tại đã tốt hơn nhiều, cho nên mỗi khi trong cung có việc triệu kiến, Vương Gia cũng dằn lòng mà đi. Hơn nữa trước mặt hai vị Thái hậu và Đế hậu, biểu hiện thập phần thân thiết, ngay cả nàng cũng không nhìn ra có điểm nào mất hứng.

Nếu năm đó Vương Gia có tính tình như vậy, tình cảnh của phủ Thụy vương cũng sẽ không thê thảm như thế.

Sau này, tình cảnh phủ Thụy vương đã trở về như ban đầu, đúng lúc hoàng hậu nương nương đột nhiên có hứng thú thưởng hoạ, cho nên các thế gia muốn lấy lòng hoàng hậu, liền vung tiền cầu hoạ khắp nơi, chỉ mong có thể được hoàng hậu coi trọng.

Hoàng thượng và hoàng hậu những năm gần đây, cảm tình vẫn thâm hậu trước sau như một, đã khiến những người muốn xem náo nhiệt thất vọng rồi, cuối cùng lại đỗ lỗi đến nhan sắc của hoàng hậu, đã nhiều năm như thế mà dung mạo vẫn mê người như vậy.

Nàng bật cười trước lời đồn này, nếu bàn về dung mạo, tuy rằng hoàng hậu xinh đẹp, nhưng chưa tới mức nghiêng nước nghiêng thành. Mặc dù mày dài mắt phượng, nhưng cũng không phải khó tìm trong thiên hạ, ngay cả chân mày khóe mắt của nàng cũng là diện mạo tương tự như vậy, nhưng nàng không có làn da mịn màng như tuyết và tính cách như hoàng hậu nương nương.

Nữ nhân xinh đẹp có thể tùy ý tìm ra, cái khó có được chính là khí chất, hoàng hậu khiến người ta có cảm giác như là đã mị hoặc lại xuất trần, đã diễm lệ lại đoan trang, nữ tử mâu thuẫn như vậy sao có thể dễ dàng tìm ra trong thiên hạ này, cũng rất dễ làm cho người ta động tâm, bởi vì dường như sâu trong linh hồn toả ra thứ gì đó, làm cho người khác không thể xem thường được.

Khi Vương Gia vẽ tranh bảo nàng mang vào cung, nàng thấy thật bất ngờ, nhưng lại chờ mong hoàng hậu có thể coi trọng tranh của Vương Gia, có thể khiến địa vị phủ Thụy vương nâng cao hơn một chút, nhi tử của mình khi trưởng thành cũng có thể sống tốt hơn.

Cung Khôi Nguyên vĩnh viễn đều mang vẻ đẹp xa hoa mà tươi đẹp, mỗi lần nàng đến đây, đều sẽ bất giác quên mất đây không phải là hậu cung, mà là một phủ đệ của gia đình nào đó. 

"Gặp qua tam thẩm." Đích thái tử điện hạ đã bảy tuổi đứng trước mặt nàng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, cho dù hiện tại điện hạ đã có thêm đệ đệ muội muội, nhưng trong kinh thành, không có ai cảm thấy địa vị thái tử có dao động gì khác.

Hoàng hậu là một nữ nhân vĩ đại, nàng giáo dưỡng thái tử rất tốt, ngôn hành cử chỉ thập phần lễ phép, cũng không cảm thấy quy củ cứng nhắc.

"Bái kiến Thái tử điện hạ." Nàng cười cười, người thích tiểu hài tử như nàng cực kỳ dễ dàng mềm lòng. "Hoàng hậu nương nương bây giờ có rảnh không?"

"Mẫu hậu nói nếu ta gặp người trên đường, thì bảo ta chuyển lời đến người, cứ vào thẳng cung là được.”  Thái tử cười nói: "Tam thẩm, ta đến chỗ phụ hoàng luyện chữ đây."

Rõ ràng là hoàng thượng ưu ái đích thân dạy hắn viết chữ, nhưng hắn lại cố tình nói thành đến bồi hoàng thượng luyện chữ. Lục Ngọc Dung thở dài, cũng đủ thấy hoàng thượng và hoàng hậu giáo dưỡng thái tử tốt đến mức nào.

Vào chính điện cung Khôi Nguyên, nàng liền nhìn thấy hoàng hậu và Tứ đệ muội đang tán gẫu với nhau, thấy nàng tiến vào liền lôi kéo nàng cùng nói những chuyện thú vị xảy ra trong kinh gần đây, không khí hòa hợp làm cho người ta cơ hồ quên mất đây là hậu cung.

Nhưng nàng vẫn nhớ Vương Gia bảo nàng mang 3 bức tranh đến tặng hoàng hậu, nàng không biết trong tranh vẽ gì, cho nên khi hoàng hậu nương nương chuẩn bị mở tranh ra xem, nàng cũng rất tò mò.

Bức tranh thứ nhất vẽ hoa lan, vừa nhìn thấy đã khiến người ta cảm thấy thoải mái thư sướng, nàng còn nhớ khi vẽ bức tranh này, Vương Gia tốn biết bao công sức, bỏ đi không biết bao nhiêu giấy mới vẽ được một bức ưng ý này, thật không ngờ Vương Gia lại đưa nó vào cung.

Bức tranh thứ hai vẽ cảnh sắc mùa xuân, non xanh nước biếc, trăm hoa đua nở, đây là cảnh trí trong hậu cung không thể thấy được, có nét xinh đẹp không chân thực. Nàng thầm thấy kinh ngạc, bức tranh này Vương Gia phải mất mấy tháng mới vẽ xong, nhưng chỉ treo trong phòng ngủ để tự thưởng thức, thế mà bây giờ lại đưa vào cung. 

Khi bức tranh thứ ba được mở ra, nàng ngây ngẩn cả người, thật không ngờ bức tranh năm đó bị Vương Gia thu lại, lại xuất hiện trước mắt nàng.

"Tuyết trắng mai đỏ..." Ngón tay trắng nõn của Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng chạm đến một góc bức tranh, thật lâu sau mới nói: "Thật tuyệt cho một bức hoa mai đồ, tuyết càng trắng, hoa mai mới càng thêm nổi bật."

Nàng nhận thấy, chỗ mà hoàng hậu vừa chạm đến, ẩn ẩn lộ ra một bóng người, chỉ vì bóng người đó mặc màu quần áo trắng, nên rất khó phát hiện ra.

"Nhân sinh trong trời đất, như thời gian qua nhanh, như thế mà thôi..." Nàng không hiểu biểu cảm trên mặt Hoàng hậu là ý gì, thậm chí cũng không rõ vì sao hoàng hậu lại thầm thì một câu như vậy. 

Cho đến khi nàng xuất cung, nàng cũng không hiểu rốt cuộc hoàng hậu nương nương có ý gì, cũng không biết hoàng hậu có thích tranh của Vương Gia hay không. Nhưng không lâu sau, hoàng hậu liền chán việc thưởng hoạ, lại chuyển qua thích nghe những chuyện xưa cổ. 

Nàng không nói cho Vương Gia biết hoàng hậu thầm thì mấy câu nói không rõ nghĩa kia, Vương Gia cũng chưa bao giờ hỏi nàng chuyện tiến cung lần đó, tất cả mọi chuyện cứ thế trôi qua, điềm nhiên mà lại yên tĩnh.

Sau này, Vương Gia được hoàng thượng đặc xá, có thể vào triều tham dự chính sự, nhưng nàng lại cảm thấy Vương Gia cũng không vì thế mà vui mừng. 

Vương Gia vẫn thích vẽ tranh như cũ, vẽ xong vẫn giữ riêng cho mình. Nhi tử của hai người dần dần lớn lên, dáng vẻ người trong lòng nàng cũng phai nhạt dần, như là một giấc mơ, tỉnh dậy liền biến mất. 

Khi nhi tử thành gia lập thất, nhìn thấy nhi tử và con dâu bái lạy trước mình, nàng bỗng giật mình sực tỉnh, nàng đã trải qua gần cả đời người rồi.

Sau khi tân nương được đưa vào tân phòng, nàng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng Vương Gia tự mình tiễn thái tử điện hạ ra về.

Hôm Vương gia mất, tuyết rơi như lông ngỗng, hoa mai trong Mai viên lại nở rực rỡ tuyệt đẹp. 

Nàng ngồi ở mép giường, nhìn nam nhân đã già đi nhưng vẫn còn mang nét tuấn mỹ như lúc còn thiếu niên, lặng yên đau lòng.

"Hôm nay tuyết cũng thật lớn, chắc là rơi cả một đêm nhỉ?" Đột nhiên tinh thần phấn chấn hơn hẳn, khuôn mặt tái nhợt cũng hồng nhuận hơn.

"Vâng." Giọng nàng nghẹn ngào, con cháu bên cạnh cũng bắt đầu khóc than.

"Năm ấy tuyết không rơi nhiều như vậy, hoa mai cũng không nở đẹp như bây giờ..." Tầm mắt hắn nhìn hướng ra ngoài mai viên, lắc lắc đầu nói: "Đáng tiếc, thật đáng tiếc."

"Phụ vương..." Nhi tử đứng trước giường khóc không thành tiếng, hai mắt của nàng cũng bắt đầu ươn ướt.

"Quan nhi chớ khóc, đợi sau khi ta đi rồi, mang cái hộp gỗ đàn hương đặt ở ô kệ thứ năm trong thư phòng cùng bỏ vào trong quan tài ta." Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.

"Từng thấy biển xanh không muốn làm sông nhỏ... Thôi vậy....."

Nàng không biết bản thân mình đứng lên thế nào, toàn bộ vương phủ treo cờ trắng thế nào, cho đến khi nhi tử mang hộp gỗ đàn hương đựng tranh tới trước mặt nàng.

Từng cuộn tranh từ từ được mở ra, nàng giật mình như hoá đá.

Tranh vẽ một đêm tết Nguyên Tiêu, đầu đường ồn ào náo nhiệt, đèn lồng sáng rực khắp con đường, nữ tử vận váy áo đơn giản, tay cầm hoa đăng hình con thỏ, cùng với pháo hoa nở rộ phía chân trời.

Đây là một bức tranh tuyệt đẹp khiến người ta khó dời tầm mắt, có thể thấy được người vẽ đã dồn hết tình cảm để vẽ ra dáng vẻ, dung mạo của mỹ nhân trong tranh, cùng với tình yêu chôn sâu trong đáy lòng mình. 

"Hành hành lại hành hành, cùng quân sinh ly biệt. Cách nhau hơn vạn dặm, mỗi người một phương trời..." Run run đọc hai câu thơ trên bức tranh, Lục Ngọc Dung nhớ tới đêm tân hôn đó, dáng vẻ của hắn khi vỗ về gương mặt nàng hết sức dịu dàng, ôn nhu. 

Nhẹ nhàng cuốn bức tranh, bỏ vào hộp gỗ đàn hương, đậy nắp hộp lại, nàng lau khô khóe mắt ánh lệ: "Đặt hộp gỗ này vào bên cạnh gối Vương Gia đi."

Tranh mỹ nhân, khí khái anh hùng, chung quy cũng cùng về hoàng thổ.

Nhân sinh trong trời đất, như thời gian qua nhanh, như thế mà thôi.

Nàng nghĩ, có lẽ nàng đã hiểu ra rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Lục Ngọc Dung và Hạ Uyên, mỗi người đều có tiếc nuối...

Chúc mọi người bớt đi tiếc nuối, vui vẻ nhiều hơn, đời người ngắn ngủi trăm năm, đừng nên lãng phí.

Hết chương 121