Editor: Mèo ™
Lúc nửa đêm, Khúc Khinh Cư đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, chân bị chuột rút khiến nàng đau đớn khó chịu, dường như từng sợi gân không ngừng co rút ở bắp chân và bàn chân nàng.
"Khinh Cư, sao vậy?" Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Hạ Hành chợt tỉnh lại, nhận thấy trán người bên cạnh rịn đầy mồ hôi lạnh, mượn ánh nến trong góc tường, thấy sắc môi của nàng cũng tái nhợt, lập tức ngồi dậy, vội vàng gọi người vào.
Sau một hồi ồn ào náo động, chân của Khúc Khinh Cư được các ma ma xoa bóp nên không còn bị chuột rút nữa. Mệt mỏi xoa xoa trán, bây giờ nàng cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được.
"Xin hoàng thượng đừng quá lo lắng, những nữ nhân khi mang thai, có lúc sẽ xuất hiện triệu chứng tay chân bị rút gân như thế này, thường ngày chú ý bồi bổ thân thể, qua một đoạn thời gian là ổn thôi." Ma ma thấy sắc mặt hoàng thượng vẫn không tốt lắm, liền thận trọng lựa lời, nói: "Nếu lại bị như thế, nên bảo người ấn huyệt xoa bóp cho nương nương, có thể sẽ nhanh khỏi.”
Vẻ mặt Hạ Hành hơi hoà hoãn, thấy dáng vẻ không có tinh thần của Khúc Khinh Cư, liền nói: "Chuyện này trẫm sẽ phái y nữ ở Thái y viện làm, các ngươi đều lui ra cả đi." Mặc dù hắn không hiểu y thuật, nhưng cũng biết trên cơ thể người có rất nhiều huyệt vị, nếu lỡ tay ấn sai chỗ nào đó, sẽ rất có hại với nữ nhân có thai và thai nhi.
Ma ma và đám người Mộc Cận thận trọng lui ra, đợi sau khi ra khỏi cửa, bọn họ mới thở phào một hơi, sắc mặt của hoàng thượng mới vừa rồi thực sự quá đáng sợ, làm cho bọn họ sợ đến không dám thở mạnh.
"Ngủ không được à?" Hạ Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Khúc Khinh Cư, một lúc lâu sau vẫn thấy nàng còn thức, liền hỏi: "Còn khó chịu lắm sao?"
Khúc Khinh Cư lắc lắc đầu, đổi một tư thế khác: "Không ngủ được."
"Sao vậy?" Hạ Hành kéo chăn lên, đắp kín cho hai người. "Vừa hay ngày mai ta không cần vào triều, bây giờ cùng thức hàn huyên với nàng vậy.” Ngày mai sẽ bắt đầu phong bút đóng triều, trên thực tế Hạ Hành còn một số chuyện cần phải làm, nhưng vì để an ủi người bên cạnh, đương nhiên hắn sẽ không nói những thứ này.
Khúc Khinh Cư không có hứng tán gẫu lắm, nhưng thấy bộ dáng hào hứng bừng bừng của đối phương, không thể làm gì khác hơn, nói: "Tán gẫu cái gì?"
"Tùy tiện nói gì cũng được." Hạ Hành cố gắng nhịn cơn buồn ngủ xuống, cố không há miệng ngáp. "Ví dụ như những chuyện lúc nhỏ của nàng, hoặc là những món đồ mà nàng thích."
Khúc Khinh Cư sửng sốt hồi lâu, thở dài nói: "Có rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa, trước kia ta rất ít có cơ hội ra khỏi nhà, sau khi lớn lên một chút, cũng chỉ có cửu mẫu dẫn ta đi gặp người ngoài, nhưng dù sao ta cũng không thể thường xuyên ở bên cạnh cửu mẫu được. Sau sự kiện Điền Gia và Khúc gia trở mặt nhau, thì ta lại càng ít được gặp người hơn. Cho nên từ nhỏ đến lớn, ta chỉ trôi qua những tháng ngày lặng lẽ vậy thôi, không có gì đáng nói."
"Lương thị thật sự đáng ghét." Hạ Hành thương yêu vuốt suối tóc xõa ra của Khúc Khinh Cư. "Những việc mà tiên đế làm cho ta cũng không nhiều lắm, có lẽ haiviệc tốt nhất đã làm chính là, một là nàng, hai viết chiếu thư truyền ngôi cho ta."
"Sao ta có thể so sánh được với chiếu thư truyền ngôi chứ, trong thiên hạ này, chiếu thư chỉ có một, mà nữ nhân thì lại có ngàn vạn." Khúc Khinh Cư xoay người, tự đổi sang một tư thế khác, tựa đầu vào hõm cổ Hạ Hành. "Lương thị tất nhiên đáng ghét, nhưng phụ thân ta cũng là đầu sỏ lớn nhất, mẫu thân của ta chết không rõ nguyên do, phụ thân lại gấp gáp cưới kế thê vào cửa. Nếu không phải nhờ cả nhà cữu cữu, chỉ sợ ngay cả xuất giá ta cũng sẽ trơ trọi không một xu dính túi, nếu ta thật sự xuất giá với tình cảnh như vậy, thì còn gì là thể diện hoàng gia nữa?!"
"Cả nhà Trung Nghĩa công rất tốt." Hạ Hành nghe nàng nói xong, hồi lâu mới đáp: "Trong thiên hạ tất nhiên có những nam nhân bạc tình bạc nghĩa như vậy, nhưng cũng có nam nhân nhất mực chung tình, bạc đầu chẳng xa nhau."
Khúc Khinh Cư cong cong khóe môi, Hạ Hành đây là đang nói cho nàng biết, hắn không phải hạng người như Xương Đức công ư?
"Trong thiên hạ tất nhiên có những nữ tử thích nghe lời đường mật, nhưng cũng có nữ tử thích nhìn vào sự thật trước mắt.” Nàng giơ một ngón tay vẽ loạn trên lồng ngực hắn. "Vừa khéo ta thuộc loại người sau, không thích nghe người khác nói, chỉ thích nhìn người khác làm."
"Vậy ư?" Nụ cười trên mặt Hạ Hành càng thêm rõ ràng. "Khinh Cư có thể thông tuệ như vậy, ta rất vui mừng."
Hắn chỉ sợ nàng không thích nghe hắn nói, cũng không thích nhìn hắn làm thôi.
Hai mươi chín tháng chạp, triều đình phong bút, trừ các bộ quan trọng phải giữ lại làm việc, thì những bộ khác đã về nhà ăn tết hết rồi. Nhưng mặc dù như thế, những quan viên này cũng không nhàn nhã hưởng tết, mà tích cực hỏi thăm nhà ai được hoàng thượng ban thưởng, nhà ai có thể được tham gia hoàng yến năm nay.
Dù sao đây là năm đầu tiên tân hoàng lên ngôi, người có thể được hoàng thượng ban thưởng, liền đại biểu cho việc những người này đã lọt được vào mắt hoàng thượng, đám người trong kinh thành có thể ngồi yên mới lạ.
Cho nên từ ngày hai mươi chín tháng chạp đến đêm giao thừa, thỉnh thoảng có ban thưởng từ trong cung ra ngoài. Tỷ như Thành vương, Trung Nghĩa công, ngoài chữ Phúc và câu đối xuân do hoàng thượng tự tay viết ra, còn có lễ vật ban thưởng của hai vị Thái hậu và hoàng hậu nữa. Còn lại đám người như Ngụy Thừa Quảng, Ninh Vương, Thụy Vương, La Thượng Thư cũng nhận được không ít ban thưởng.
Về phần những gia tộc quan viên khác, có người được hoàng thượng ban cho chữ Phúc, có người được hoàng hậu thưởng lễ vật, nhưng cũng chưa có được vinh dự được Tứ đại nhân vật trong cung cùng ban thưởng một lúc như vậy. Nhưng mặc kệ thế nào, cuối năm nay tất cả quan viên trong kinh thành đều hiểu ra một chân lý, đó chính là, chỉ có đi theo hoàng thượng mới có thịt ăn.
Yến tiệc đêm ba mươi giao thừa, trừ những người trong Hoàng thất ra, những quan viên nhất đẳng trong kinh cũng được may mắn vào cung dự yến, tỷ như Trung Nghĩa công và gia chủ nhà mẹ đẻ của hai vị Thái hậu.
Khúc Khinh Cư và Hạ Hành cùng ngồi ở vị trí đầu, bởi vì nàng đang có thai nên không được uống rượu, trước mặt bày một chén canh Phượng Hoàng, thực tế là bao tử heo nhồi thịt gà hầm cách thủy, nhưng mùi vị quả thật không tệ, dùng làm ấm bụng trong ngày đông giá rét là tuyệt nhất.
Người phía dưới đều biết hoàng hậu nương nương đang mang thai, nên cũng không có ai mắt nhắm mắt mở đến mời rượu, cho nên yến tiệc tiến hành được một nửa, nàng đều rất nhàn nhã thoải mái hưởng thụ.
"Thai của hoàng hậu nương nương nhỏ gọn, tròn đều mà hơi thấp, thai này nhất định là con trai." Tần Bạch Lộ giơ ly rượu lên, đứng dậy nói với Khúc Khinh Cư: "Thần phụ kính nương nương, chúc nương nương sớm sinh quý tử, thanh xuân mãi trường tồn."
Hoàng hậu nương nương đang mang thai, bây giờ lại chúc người ta sớm sinh quý tử, có phải là có ẩn ý gì đó hay không? La Văn Dao nhíu mày, cũng giơ ly rượu lên theo, nói: "Thần phụ cũng chúc hoàng hậu nương nương thân thể an khang, vạn sự như ý."
Khúc Khinh Cư cầm ly rượu lên, Mộc Cận rót cho nàng một ít nước ấm, nàng nâng chén với hai người họ, nói: "Đa tạ hai vị đệ muội, bây giờ ta không thể uống rượu, đành lấy nước thay rượu cám ơn hai vị."
Hạ Hành gắp một miếng lưỡi vịt vào chén của Khúc Khinh Cư, cười nói: "Chư vị đang ngồi đây cũng không phải người ngoài, trẫm cũng không sợ chư vị cười chê, trẫm và hoàng hậu vẫn còn trẻ, nam hay nữ trẫm đều thích."
Mọi người đang ngồi đây lập tức nhao nhao đồng ý, thuận theo bầu không khí mà khen tình cảm đế hậu một phen, đại ý là mặc kệ hoàng tử hay công chúa, nhất định có thể được di truyền tất cả những ưu điểm của đế hậu, sau này khẳng định sẽ trở thành nhân vật vạn người mê khuynh đảo thiên hạ.
Tần Bạch Lộ không thể tin được Hoàng đế sẽ trắng trợn che chở Khúc Khinh Cư như vậy, thậm chí còn nói không để ý nam nữ ngay trước nhiều người như vậy, chẳng lẽ Hoàng đế không muốn có người nối dõi tông đường sao?
"Sau này Trẫm và hoàng hậu vẫn còn rất nhiều đứa bé, mỗi lần mang thai đều phải suy đoán là nam hay nữ, chẳng phải đến lúc đó trẫm và hoàng hậu sẽ phiền chết hay sao?!" Hạ Hành cười ha hả, nói: "Trẫm cũng không muốn tự tìm phiền toái."
Mọi người đương nhiên là cùng cười theo, nhưng trong lòng lại kinh hồn bạt vía, có phải ý của hoàng thượng trong lời nói này là, dù sau này có nhiều hoàng tử công chúa hơn nữa, thì đều chỉ do một mình hoàng hậu sanh mà thôi.
Nhất định là bọn họ nghe lầm rồi!
Khúc Khinh Cư nhíu mày nhìn Hạ Hành, thấy hắn đang vui vẻ cười hi hi ha ha, liền cúi đầu tiếp tục uống canh.
Vệ Thanh Nga ngồi cùng một bàn với Hạ Kỳ, nàng ta kinh ngạc nhìn Khúc Khinh Cư đang mặc một bộ váy Bách Điểu Triều Phượng màu tím, không dám tin vào hai mắt và hai tai của mình. Hoàng đế nguyện ý chuyên sủng duy nhất một nữ nhân, thậm chí còn có ý định chỉ để một mình Khúc Khinh Cư sinh con cho hắn?
Nàng ta nhớ đến những nữ nhân mà các quan viên khác đưa tặng vào phủ sau khi Vương gia được phép về kinh, mặc dù sau khoảng thời gian nàng ta đồng cam cộng khổ cùng Vương gia, mặc dù Vương gia đã thân cận với nàng ta hơn, nhưng tại sao mỗi khi có nữ nhân được đưa đến phủ, hắn ta đều vui vẻ thu làm thiếp hoặc nô tỳ thông phòng?
Chẳng lẽ trên thế gian này, thật sự có tồn tại nam nhân chung tình, hơn nữa nam nhân đó còn là Hoàng đế?
Vệ Thanh Nga chậm rãi thu hồi tầm mắt mình, không biết sao ánh mắt lại dời đến Tần Bạch Lộ. Sắc mặt Tần bạch cực kì khó coi, hình như Thụy vương ngồi bên cạnh cũng không muốn để ý tới nàng ta. Mặc dù ngồi cùng bàn, nhưng không khí giữa hai người còn không bằng cả người xa lạ.
Khó trách Tần Bạch Lộ lại ghen ghét Khúc Khinh Cư như vậy, là nữ nhân, nàng ta có thể hiểu được phần nào tâm lý của đối phương, bởi vì ngay cả nàng ta cũng thấy ghen tỵ với hoàng hậu. Thân phận tôn quý, đang mang thai sắp có con, ngay cả phu quân cũng một lòng chung tình với ả ta. Mà ả ta có phải là loại nữ nhân thiện lương rộng lượng gì cho cam, thậm chí xuất thân cũng không tôn quý, vậy mà chuyện gì cũng tốt đẹp hơn các nàng.
"Nàng đang nhìn gì vậy?" Hạ Kỳ nhẹ nhàng kéo kéo tay áo nàng ta dưới bàn, nhỏ giọng nói: "Nàng đừng học theo vị vương phi có đầu óc ngu xuẩn nhà lão tam, ta nghe nói Hoàng thượng rất không vừa lòng, nên đã ban thưởng rất nhiều mỹ nhân đến phủ Thụy vương rồi."
Trong lòng Vệ Thanh Nga giật mình, cau mày nói: "Không phải hoàng thượng đã nói, không tuyển chọn tú nữ sao?"
"Hắn không tuyển chọn vào cung, nhưng cũng có thể dùng để ban thưởng cho người khác." Hạ Kỳ lắc lắc ly rượu trong tay, liếc nhìn Hạ Uyên. "Lão Tam kiêu ngạo phách lối, vị vương phi nhà hắn ta cũng không tốt đẹp gì, ta nghe nói nàng ta từng làm rất nhiều chuyện khiến hoàng hậu không vui, theo như tình cảm mà Hoàng đế đối với hoàng hậu, hắn có thể bỏ qua cho vương phi nhà lão tam mới lạ đó."
"Hoàng thượng không đến nỗi......" Vệ Thanh Nga chắc lưỡi, Hoàng thượng không đến nỗi sẽ quản những chuyện xích mích giữa nữ nhân với nhau thế chứ?
"Chớ thấy hắn nho nhã dễ gần mà lầm, hắn hung tàn hơn vẻ ngoài nhiều." Hạ Kỳ hạ thấp âm lượng, nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được: "Vị Khúc trắc phi trong phủ lão tam đấy, kết cục thảm còn hơn chữ thảm.”
Vệ Thanh Nga siết chặt ly rượu, vậy nữ nhân có thể nắm loại nam nhân này trong lòng bàn tay, thì thủ đoạn sẽ đáng sợ đến cỡ nào?
Từ giây phút này trở đi, ánh mắt Vệ Thanh Nga mỗi khi nhìn Khúc Khinh Cư, giống như là đang nhìn một yêu nữ nghiêng nước nghiêng thành cực kì đáng sợ.
Khúc Khinh Cư không biết mình đã thăng cấp thành yêu nữ, nàng ngáp dài một cái, ăn một ít trái cây được cắt tỉa như những cánh hoa, thỉnh thoảng cùng tán gẫu vài câu với các mệnh phụ, yến tiệc dần đến hồi cuối.
Vừa bước sang thời khắc năm mới, pháo hoa bên ngoài đại điện được bắn lên trời, nổ tung thành những đoá hoa lửa xinh đẹp toả khắp trên bầu trời hoàng cung.
Khúc Khinh Cư nhìn ra ngoài điện, vừa hay nhìn thấy từng chùm pháo hoa đang bung toả, đẹp không tả xiết.
"Thích không?" Hạ Hành vươn tay ôm nàng vào lòng. "Ta dẫn nàng ra ngoài xem."
Khúc Khinh Cư đưa tay cho hắn nắm, hai người cùng nhau đi ra ngoài điện, đứng trên đài cao, nhìn pháo hoa không ngừng được bắn lên trời, bung toả thành nhiều màu sắc sặc sỡ, cảm xúc lâng lâng như đang mơ.
Sau lưng hai người, đám người tham gia yến tiệc cũng cùng đi theo ra ngoài, tất cả mọi người đều thấy đế hậu tay trong tay, dưới màn pháo hoa rực rỡ, bóng lưng của hai người giống như một bức họa.
Vệ Thanh Nga đứng bên cạnh Hạ Kỳ, tầm mắt nàng ta vẫn rơi vào hai bàn tay từ đầu đến cuối nắm chặt không buông của Đế hậu, dường như lại nhìn thấy đêm giao thừa năm trước, hình ảnh Khúc Khinh Cư một thân áo đỏ từ trên bậc thang này từng bước từng bước đi xuống, còn Hoàng đế lúc đó vẫn còn là vương gia tiến lên giơ tay ra đón Khúc Khinh Cư.
Thì ra hình ảnh đó nàng ta vẫn chưa quên, thậm chí còn khắc sâu trong tim.
Pháo hoa khi đó, hình như cũng rực rỡ như đêm hôm nay, nhưng những gì nàng ta có thể nhớ, chỉ là đôi tay ấm áp không nhịn được mà giơ ra đón lấy Khúc Khinh Cư.
Có lẽ có một số chuyện, đã được định trước từ lâu.
Tựa như nàng ta và Hạ Kỳ, Khúc Khinh Cư và Hoàng đế, Tần Bạch Lộ và Thụy vương.
Hết chương 105
**********