Editor: Mèo ™
"Lỗi mà Thục Quý Thái phi phạm phải, thật sự là khó tha thứ, Thụy vương ngươi cầu tình cho Thục Quý Thái phi, vậy có nghĩ tới Hàn Lương đệ chết oan và hoàng hậu bị bà ta vu hại hay không?" Mẫu hậu Hoàng thái hậu thấy Hạ Uyên dập đầu đến trán rướm máu, mới lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ bởi vì bà ta là Quý Thái phi, nên dù có phạm sai lầm thế nào cũng không truy cứu."
Động tác dập đầu của Hạ Uyên khựng lại, hắn ta quay đầu nhìn mẫu phi bị đám ma ma kềm chặt phía sau, hèn mọn nói: "Mẫu phi là trưởng bối của nhi thần, tội lỗi của bà sẽ do một mình nhi thần gánh chịu."
"Oan có đầu, nợ có chủ, nếu trưởng bối phạm sai lầm sẽ do vãn bối gánh chịu thay, thì còn gì là luật pháp nữa?" Hạ Hành để ly trà trong tay xuống, nhíu mày nói: "Nếu cả triều Đại Long đều là loại người này, thử hỏi trẫm phải cai trị thiên hạ như thế nào đây?"
"Phùng thị mưu hại cung phi, vu hãm hoàng hậu, lòng dạ ác độc, ban năm thước lụa trắng.” Hạ Hành nhàn nhạt lên tiếng. "Gia tộc Phùng thị dạy dỗ nữ nhi không nghiêm, giáng bỏ quan tước, trong vòng ba đời không được vào triều làm quan."
"Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng." Phùng Tử Căng không ngờ hoàng thượng lại không niệm tình cũ như thế, ngay cả người nhà mẹ đẻ mình cũng phải chịu liên lụy, nàng ta muốn quỳ lếch đến gần Hạ Hành cầu xin, kết quả lại bị hai cung nữ dùng sức lôi trở lại, ấn nàng ta xuống mặt đất.
"Hoàng thượng!" Phùng Tử Căng gấp đến độ khóc lớn, muốn cầu xin tha thứ, miệng lại bị người khác chặn lại, không thốt nên lời. Dđ • LˆQ’Đˆ
Hạ Hành lạnh lùng nhìn nàng ta, trong mắt không có một tia cảm xúc, giống như nàng ta là một người dưng xa lạ.
"Mang xuống, chớ làm ồn chư vị chủ tử." Tiền Thường Tín thấy nét mặt khó chịu của hoàng thượng, liền ra dấu với người bên cạnh, rất nhanh đã có người kéo Phùng Tử Căng xuống.
La Ngâm Tụ ngồi bên cạnh nhìn Phùng Tử Căng bị kéo ra ngoài như súc vật, không nhịn được rùng mình, nhìn về phía Khúc Khinh Cư, trong đáy mắt càng thêm phần kính sợ.
Khúc Khinh Cư đưa tay lấy một khối bánh ngọt, trong lúc hỗn loạn ồn ào này mà nàng vẫn có tâm tư dùng điểm tâm. Phát giác La Ngâm Tụ đang nhìn mình, nàng cong cong khóe miệng với đối phương, thấy đối phương kính sợ cúi đầu, nàng không thèm để ý cười cười, mắt lạnh nhìn màn kịch trước mắt.
Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn ba mẫu tử ngồi trên cao đang nắm giữ tính mạng mẫu phi mình, cảm thấy toàn thân vô lực tuyệt vọng, bất đắc dĩ ngồi bệch xuống đất, nhìn chằm chằm xuống đất như người mất hồn.
"Hoàng thượng, mặc dù Thục Quý Thái phi và tội phi Phùng thị nội ứng ngoại hợp, nhưng dù sao bà ta không phải người trực tiếp làm hại Hàn Lương đệ, ta cho rằng, tuy tội của Thục Quý Thái phi không thể tha thứ, nhưng cũng không đáng chết." Khúc Khinh Cư lau khóe miệng, tầm mắt quét qua Thục Quý Thái phi: "Hay là hai vị mẫu hậu và hoàng thượng tha cho Thục Quý Thái phi một mạng?"
"Hửm? Không biết hoàng hậu có ý gì?" Hạ Hành nghe được lời này của Khúc Khinh Cư, quay đầu nhìn nàng với vẻ mặt ôn hòa.
"Ta từng nghe nói lúc tiên đế còn tại vị, Thục Quý Thái phithường xuyên được hầu hạ ngự tiền, nếu đã như vậy, sao bây giờ không để Thục Quý Thái phi đến thủ Hoàng Lăng, mỗi ngày dâng hương đốt đèn, tự sám hối lại bản thân." Khúc Khinh Cư cười nhìn về phía hai vị Thái hậu. "Không biết như vậy được không ạ?"
Một nữ nhân quen ăn sung mặc sướng, cẩm y ngọc thực như Thục Quý Thái phi mà phải đi thủ Hoàng Lăng, chẳng phải là khiến bà ta sống còn khó chịu hơn chết sao? Vi Thái hậu nhìn con dâu, thấy dáng vẻ nàng nghiêm túc, hình như cũng không có ý làm khó Thục Quý Thái phi, bà không khỏi hoài nghi là mình suy nghĩ quá nhiều, nghiêng đầu nói với Mẫu hậu Hoàng thái hậu: "Không biết ý tỷ tỷ như thế nào?"
Tiên đế băng hà chưa tới một năm, nếu bây giờ xử trí Thục Quý Thái phi, khó tránh khỏi có người nói ra nói vào, giữ mạng Thục Quý Thái phi lại, đày bà ta đến Hoàng Lăng cô độc lạnh lẽo đó, ngược lại đây mới chính là lựa chọn tốt nhất. Mẫu hậu Hoàng thái hậu nhìn Khúc Khinh Cư thầm tán thưởng, hoàng thượng có thể sủng ái nàng như vậy, quả thật không uổng: "Ai gia cảm thấy như vậy rất tốt, lúc tiên đế còn tại vị, ngài rất yêu thích Thục Quý Thái phi. Dù sao tỷ muội chúng ta đã từng hầu hạ tiên đế, ai gia cũng không nỡ dồn ngươi vào con đường chết, để ngươi đến hầu hạ tiên đế cũng tốt, ít nhất nếu tiên đế ở dưới suối vàng biết được, chắc cũng cảm thấy vui mừng."
Không ngờ người đứng ra cầu tình giúp mẫu phi mình lại là Khúc Khinh Cư, Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, hành đại lễ: "Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn hai vị mẫu hậu, tạ ơn...... Hoàng tẩu."
Nhận thấy giọng nói Hạ Uyên rõ ràng hơi khựng lại, trong lòng Khúc Khinh Cư hiểu rõ, đối phương không muốn cảm tạ mình, chỉ là nàng cũng không cần, mỉm cười khoát tay áo: "Tam thúc không cần đa lễ."
Hạ Hành nhìn Hạ Uyên với vẻ mặt phức tạp, ngay sau đó đứng lên nói: "Nếu chuyện đã xử lý ổn thoả rồi, thì trẫm cũng dẫn hoàng hậu hồi cung đây. Gần đây trời đông giá rét, xin hai vị mẫu hậu bảo trọng phượng thể."
Vi Thái hậu và Mẫu hậu Hoàng thái hậu cười cười gật đầu, Vi Thái hậu nói: "Ai gia đã biết, hai người các con cũng phải chú ý cẩn thận hơn."
Khúc Khinh Cư và Hạ Hành ra khỏi cung Phúc Thọ, thấy một dãy hoa mai nở rộ bên đường, nàng hít một hơi thật sâu, gió lạnh và hương thơm cùng tràn vào khoang mũi: "Thật là thoải mái."
"Nếu nàng thích thì sai người mỗi ngày đến Mai viên cắt vài nhánh cắm trong phòng là được.” Hạ Hành cầm tay nàng, xoa xoa làm ấm. "Ta không dám đi loạn ở đây nữa đâu.”
"Ai nói ta thích hoa ở đây." Khúc Khinh Cư liếc hắn một cái. "Ta không phải là hoàng thượng, không có hứng thú với hoa hoa cỏ cỏ gì đó đâu.”
"Sao ta nghe lời này của nàng có chỗ nào đó không đúng vậy nhỉ?” Hạ Hành khẽ cười, không thèm để ý đám Tiền Thường Tín Mộc Cận theo phía sau che ô cho bọn họ, đột nhiên nhìn về phía trước, nói: "Trên thực tế hậu cung của ta chỉ có một mình nàng, chẳng lẽ nàng còn không rõ sao?"
"Giống như Huệ Minh đế tiền triều ư?" Khúc Khinh Cư nhìn hắn cười hỏi.
"Khinh Cư, ta vĩnh viễn cũng không phải là Huệ Minh đế, nàng cũng sẽ không bao giờ trở thành Chiêu Hòa hoàng hậu thứ hai." Hạ Hành nghiêm túc nhìn Khúc Khinh Cư, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng thì quay đầu nói tiếp: "Ta về tiền điện trước." Nói xong liền vội vã rời đi, ngự liễn cũng để lại cho Khúc Khinh Cư.
Nhìn Hạ Hành vội vã rời đi, Khúc Khinh Cư cong môi cười, nhưng ý cười không lan tới mắt, Mộc Cận đứng sau lưng nhận thấy được vẻ mặt khác thường của nàng, giao ô cho Kim Trản, cẩn thận đỡ tay nàng: "Chủ tử, chúng ta cũng hồi cung thôi."
Khúc Khinh Cư thấy vẻ thận trọng của Mộc Cận, cười không ra tiếng: "Thôi, ngự giá của đế vương, hoàng thượng không có ở đây, ta ngồi nó làm gì, các ngươi cũng theo ta trở về thôi."
Mộc Cận cúi đầu nhìn mặt đất được quét sạch bóng, lại nhìn đôi giầy trên chân hoàng hậu, hơi do dự, nhưng không thể làm gì khác hơn là bảo Ngọc Trâm tiến lên, hai người một trái một phải bảo hộ hoàng hậu ở giữa.
"Hoàng tẩu xin dừng bước."die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Khúc Khinh Cư quay đầu lại, liền thấy Hạ Uyên đi tới trước mặt mình, hắn ta hít một hơi thật sâu mới nói: "Mới vừa rồi đa tạ hoàng tẩu cầu tình giúp mẫu phi thần đệ."
"Tam thúc không cần đa lễ, bổn cung không cầu tình giúp ai cả, chỉ nói sự thật mà thôi." Khúc Khinh Cư từ từ đi về phía trước, thấy Hạ Uyên đi theo phía sau cách mình ba bước, không biết đối phương có dụng ý gì, nàng cũng không lên tiếng.
"Mặc kệ thế nào, nhân tình ngày hôm nay, thần đệ xin nhớ kỹ." Hạ Uyên bắt tay ra sau lưng, gương mặt trắng nõn bị gió lạnh thổi hơi ửng đỏ, hắn ta nhìn một bên sườn mặt Khúc Khinh Cư: "Hôm nay mẫu phi có thể lưu lại tính mạng, là hoàng thượng đã khai ân."
Khúc Khinh Cư dừng lại, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Hạ Uyên, lại phát hiện lời nói của đối phương là thật tâm, do dự một chút mới nói: "Bổn cung không rõ, tại sao Thục Quý Thái phi lại tốn tâm tư đối phó bổn cung, chuyện này có ích lợi gì cho bà ta sao?"
"Bà ấy kiêu ngạo cả đời, sao có thể chịu được thất bại." Hạ Uyên cười tự giễu: "Ta và mẫu phi đã mơ mộng nhiều năm như vậy, một khi đã tỉnh mộng, không phải ai cũng có thể chấp nhận được."
Vậy rốt cuộc mẫu tử các ngươi đã tự ý làm bao nhiêu chuyện sai trái trong mộng rồi?!
Khúc Khinh Cư tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng có cung nữ thái giám gặp nàng, rối rít quỳ xuống tránh đường. "Nếu đời người có thể bớt mơ mộng, thì đã không xảy ra những chuyện đáng tiếc, tam thúc có hối hận với những việc mình từng làm không?”
Hạ Uyên nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu: "Có lẽ đã từng hối hận, nhưng giờ đây, những chuyện đó đã thành định cục, những thứ kia cũng đã không còn quan trọng nữa."
Rốt cuộc cũng chữa khỏi bệnh thứ phát [1] của hắn ta rồi, Khúc Khinh Cư cảm thấy hắn ta nhảy vèo một cái biến đổi từ một thiếu niên kiêu ngạo thành ông già thấu hiểu sự đời, tư tưởng thay đổi cũng nhanh thật đấy, nhớ lần trước gặp mặt Hạ Uyên là ở yến tiệc trong phủ Thụy vương, khi đó bệnh của hắn ta vẫn còn nghiêm trọng lắm.
[1] Bệnh thứ phát (Bệnh thứ hai, bệnh trung học) – Nguyên gốc “中二病”: Là một từ thông dụng trên mạng, có nguồn gốc từ Nhật, đây là thuật ngữ chung dùng để mô tả những người hay kiêu ngạo, chỉ sống trong thế giới của họ hoặc đưa ra những tuyên bố đặc biệt về sự tự mãn của bản thân. Mặc dù nó được gọi là "bệnh" nhưng nó không phải "bệnh". Cũng tương tự như kiểu “tự cho mình là cái rốn của vũ trụ” trong giai đoạn nổi loạn của thanh thiếu niên ấy.
"Thất bại là mẹ thành công[2]" Khúc Khinh Cư cười cười. "Hiện tại tam thúc có thể nghĩ thông suốt, cũng coi là đại thiện."
[2] Nguyên gốc前事不忘,后事之师: Không quên quá khứ (chuyện trước), thầy của tương lai (chuyện sau). Tức là, đừng quên những thất bại của lần trước để học hỏi rút kinh nghiệm cho những lần sau. Mèo chuyển thành “Thất bại là mẹ thành công” cho dễ hiểu hơn nhe.:))
"Cả ngày uống rượu, thưởng khúc, chơi bời lêu lổng cũng tốt." Hạ Uyên nhớ tới những ngày tháng mình trôi qua bây giờ, không cần vào triều, không cần để ý đến những chuyện khác, cũng không cần quan tâm tới những người đưa bái thiếp tới cầu cạnh nịnh nọt, đóng cửa vương phủ, muốn vui vẻ thế nào thì vui vẻ thế ấy. "Sung sướng như tiên.”
Khúc Khinh Cư thật sự không nghĩ ra vì sao Hạ Uyên tự nhủ những chuyện này làm gì, nhưng tựa hồ hắn ta cũng không có ý ám chỉ điều gì, nàng đành nói: "Cuộc sống như thế quả thật khiến người khác hâm mộ."
"Chắc hẳn hoàng tẩu cũng thích những ngày nhàn nhã như thế." Hạ Uyên cười cười, mặc cho hoa tuyết rơi đầy xuống vai mình.
Khúc Khinh Cư quay đầu nhìn hắn ta, nhớ mang máng lần đầu tiên đến phủ Thụy vương, nàng ngồi trong kiệu, Hạ Uyên cũng đứng ngoài trời tuyết như thế này, tóc đen xoã trên áo khoác lông cáo bạc, gương mặt thiếu niên anh tuấn ngạo nghễ.
Đoàn người dần dần đi tới gần cung Thiên Khải, Hạ Uyên dừng bước, thở dài nói với Khúc Khinh Cư: "Hoàng hậu nương nương có biết kết cục của Huệ Minh đế và Chiêu Hòa hoàng hậu không?"
Khúc Khinh Cư thoáng nhíu mày: "Sử quan tiền triều ghi lại, tình cảm giữa Huệ Minh đế và Chiêu Hòa hoàng hậu vững như vàng, sau khi Chiêu Hòa hoàng hậu bị bệnh qua đời, sau đó không lâu Huệ Minh đế cũng đau lòng băng hà theo, cuối cùng còn hợp tán chung trong một quan tài bằng vàng, mặc dù không sinh cùng ngày nhưng chết cùng huyệt, đây không phải là kết cục sau cùng sao?"
"Hoàng tẩu có lẽ không biết, Huệ Minh đế lén lút dan díu với một cung nữ, cuối cùng bị Chiêu Hòa hoàng hậu biết được, Chiêu Hòa hoàng hậu tức giận công tâm, hộc máu mà chết. Huệ Minh đế cực kỳ hối hận, nhưng giai nhân đã không còn, có hối tiếc cũng đã muộn. Dù cho Huệ Minh đế ban ý chỉ, sau khi chết muốn hợp táng với Chiêu Hòa hoàng hậu, thế nhưng cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu? Cuối cùng hai người không có con cháu, người kế vị chính là nhi tử của đệ đệ Huệ Minh đế, đây mà cũng gọi là hạnh phúc sao?" Hạ Uyên chắp tay nói: "Chân tướng chuyện xưa thường rất tàn khốc, tình cảm giữa Huệ Minh đế và Chiêu Hòa hoàng hậu cũng không hoàn mỹ như trong lời đồn. Thần đệ cáo lui."
Khúc Khinh Cư nhìn theo bóng lưng của hắn ta, một hồi lâu sau đột nhiên cười rộ lên, xem ra mới vừa rồi mình nói chuyện với Hạ Hành đã bị Hạ Uyên nghe thấy rồi, chỉ là trong lời nói của hắn ta có ý giải thích thay Hạ Hành, hay là đang nhắc nhở nàng chớ tin vào sự chung tình của đế vương?
Hay là cả hai? Hắn ta không muốn nàng thương tâm vì lời nói lạnh lùng lúc nãy của Hạ Hành, lại vừa không muốn nàng tin tưởng đế vương chung tình rồi dẫn đến ngày sau bị tổn thương?
Chỉ là, vì sao Hạ Uyên có lòng tốt nhắc nhở mình làm gì? Chẳng lẽ là vì cảm tạ mình mới vừa nãy đã bảo toàn tính mạng cho Thục Quý Thái phi ư?
»diễn ♡ đàn ♡ lê ♡ quý ♡ đôn«
"Hoàng thượng?" Tiền Thường Tín không hiểu tại sao hoàng thượng lại vội vã trở về tiền điện như thế, hắn ta cẩn thận phủi phủi hoa tuyết trên vai Hạ Hành, lựa lời hỏi: "Trước khi đến cung Phúc Thọ ngài đã nói, muốn dùng bữa với hoàng hậu nương nương, không biết vào lúc này có thể bảo ngự thiện phòng chuẩn bị được chưa ạ?"
Hạ Hành không được tự nhiên gật gật đầu, sờ sờ lỗ tai đã hơi đỏ lên, nói: "Đúng rồi, đi xem thử xem hoàng hậu đã về đến cung chưa, nếu trở lại rồi thì báo trẫm một tiếng, trẫm và nàng ấy vẫn còn một ván cờ chưa đánh xong."
"Dạ." Tiền Thường Tín bất đắc dĩ lui ra ngoài, nếu trong lòng nhớ nhung hoàng hậu, thì mới nãy đừng có giả vờ lạnh lùng, chẳng lẽ là muốn đùa giỡn với hoàng hậu thôi à? Tâm tư của hoàng thượng, thật đúng là khó đoán khó dò mà.
Trong phòng, Hạ Hành vuốt ve hà bao bên hông, mặc dù thủ nghệ thêu hoa văn phía trên mặt còn kém xa so với đám tú nương, nhưng đây chính là vật mà hắn yêu thích nhất.
Nghĩ đến Khúc Khinh Cư, hắn không nhịn được lại sờ sờ lỗ tai vẫn còn ửng đỏ. Một đại nam nhân như hắn, lại tỉnh ruồi nói lời ân ái trước mặt đám hạ nhân, thật là... Ngượng ngùng chết mất thôi!!!.
Hết chương 103
**********