Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 10: Khoe khoang tình cảm nồng nàn




Rèm kiệu tối màu được vén lên, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn nà duỗi ra đặt lên bàn tay Mộc Cận đang khom người đứng bên cửa kiệu, sau đó lại là đôi chân trong đôi giày gắn đá quý thêu chỉ vàng bước ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy bộ váy áo như làn sóng nước.

Lương thị nhìn cô gái đang bước ra từ trong kiệu, ý cười trên mặt tuy không hề giảm, nhưng độ cong của khóe miệng lại cứng đi nhiều. So Khúc Khinh Cư đang ở trước mắt với hôm đó về lại mặt, quả thật thay đổi quá lớn.

Khúc Ước Tố đi theo sau lưng bà ta thấy cử chỉ mẹ đẻ mình không thoải mái, bèn tươi cười đi tới chỗ Khúc Khinh Cư, đầu tiên là nhún mình hành lễ, rồi mới mở miệng thân thiết nói:

“Cuối cùng tỉ tỉ cũng tới rồi, thái thái và muội cứ ngóng mãi.”

Khúc Khinh Cư nghe thấy những lời này, vừa đi về phía Lương thị, vừa nói:

“Vốn dĩ đã chuẩn bị ra khỏi nhà từ lâu rồi, chỉ là vương gia nhất định muốn đi cùng ta, nên thành ra lại chậm trễ mất một lúc.”

Lời nói đến đây, người đã tới trước mặt Lương thị, nàng hơi nhún người, “Để thái thái phải đợi lâu, đều là lỗi của con cả.”

Bất kể là Lương thị có không thích Khúc Khinh Cư đến đâu, nhưng đang ở trước mặt bao nhiêu người, bà ta cũng không dám nhận một cái nhún mình này, bèn lập tức đỡ lấy tay Khúc Khinh Cư, sau khi trả lễ xong nói:

“Vương phi trong phủ công việc bận rộn, sớm như vậy đã tới đây thế này, là đủ để thấy tấm lòng hiếu thuận với lão gia rồi, ngàn vạn lần đừng nói những lời như vây.”

Mọi người chờ đợi từ lâu để chào hỏi vương phi lúc đi đến gần nghe thấy đoạn này, bèn nhất loạt đi tới ra sức khen ngợi Khúc Khinh Cư, tạm thời bất kể là vương phi có được sủng ái hay không, chỉ riêng việc gia đình Tường Thanh hầu luôn coi trọng Đoan vương phi, là đã đủ để khiến các nàng phải kính trọng Đoan vương phi rồi, huống hồ nhìn cả người vương phi trang điểm ăn vận thế này lại có Đoan vương đích thân cùng nàng ta tới đây, càng đủ để chứng minh địa vị của Đoan vương phi trong lòng Đoan vương.

Sau khi mời Khúc Khinh Cư ngồi lên ghế đầu bị từ chối, Lương thị cũng không kiên trì thêm nữa, bất luận là tôn trọng Đoan vương phi đến đâu, thì xét về tình bà ta vẫn là mẹ của con bé đó, bà ta ngồi ở ghế đầu, cũng chẳng có gì sai.

Những người khác thấy vẻ giả vờ giả vịt của Lương thị, trong lòng thầm cười nhạo bà ta đúng là ngu xuẩn, theo lý mà nói Đoan vương phi đúng là phải gọi bà ta một tiếng mẫu thân, nhưng nay người ta là người của hoàng gia, giờ bà ta lại bày ra cái vẻ tiếp đón như mẹ cả chủ nhà, chả nhẽ không nghĩ đến chuyện hành động này sẽ chọc giận vương gia, khiến chồng và con ở bên ngoài phải chịu thiệt à. Đoan vương phi có thể kính trọng bà ta là mẫu thân trên danh nghĩa, nhưng lẽ nào đường đường là một hoàng tử cũng phải giữ thể diện cho bà ta nữa chắc?

Dù cho bà ta có là ai, thì trước mặt người của hoàng thất cũng thấp xuống đôi ba phần, càng đừng nói đến chuyện chỉ là mẹ kế.

Cũng chẳng trách hồi đầu Lương gia sa sút đến mức để con gái dòng trưởng trở thành thiếp của Xương Đức công cũng vui mừng hỉ hả đến vậy, đầu óc và giáo dưỡng như thế quả thật đúng là trèo cao.

Khúc Khinh Cư ngồi xuống vị trí đầu tiên bên tay trái, bưng trà lên chiêu một ngụm, rồi đặt xuống, sau đó nói chuyện câu được câu chăng với các vị phu nhân khác.

“Hôm nay khí sắc của vương phi tốt hơn nhiều rồi đấy,”

người vừa nói là vợ của Binh bộ Thượng thư La phu nhân, cũng chính là mẹ đẻ của mợ Khúc Khinh Cư, vị lão phu nhân này cũng là đã từng quan tâm chăm sóc cho Khúc Khinh Cư, nên giọng điệu có thân thiết hơn cũng không ai thấy làm lạ,

“Thân già này vẫn còn nhớ hồi đầu khi tặng quà cưới cho vương phi, vương phi vẫn còn gầy bé, giờ mới chỉ qua có vài tháng, mà đã xinh đẹp đến suýt chút nữa thân già này cũng không nhận ra rồi, có thể thấy phủ Đoan vương đúng là một nơi rất tốt.”

“Đúng là vậy, đừng nói là La lão thái thái, mà cả ta thiếu chút nữa cũng không dám nhận,”

Điền thị tiếp lời, bà ta là em gái dòng thứ của mẹ Khúc Khinh Cư, tuy rằng không được coi là gần gũi với mẹ ruột Khúc Khinh Cư lắm, nhưng về tình về lý thì vẫn nghiêng về phía Khúc Khinh Cư hơn, thêm vào đó hiện giờ Khúc Khinh Cư là Đoan vương phi, nên lời nói tiếp sau cũng không khách khí lắm,

“Ta vốn dĩ nhìn thấy hai cô gái trong quý phủ như hoa như ngọc, nên cứ lo lắng cho cháu ngoại của mình mãi, nhưng giờ thì thấy yên tâm rồi, gia sản của con gái trong phủ Xương Đức công thật đúng là ai nấy đều sinh đẹp cả.”

Mọi người ở đây có ai mà không biết những câu này là đang chế giễu Lương thị đối xử hà khắc với con gái ruột của vợ cả, lời tuy rằng có hơi khó nghe, nhưng lại rất thật. Thêm vào đó bọn họ thấy Đoan vương phi cứ cười mãi mà không nói gì, trong lòng liền lập tức hiểu ra thái độ của Đoan vương phi đối với Lương thị.

Năm ấy Lương thị dùng thủ đoạn quyến rũ làm thần trí Xương Đức công điên đảo, khiến Điền thị khi đó vẫn đang mang thai tức đến mức sau khi hạ sinh cô con gái xong thì cũng ốm bệnh mà qua đời, Điền thị qua đời còn chưa được tròn hai tháng thì Lương thị đã đặt chân qua cửa, sau này phủ Tường Thanh hầu muốn đón cháu gái lớn về hầu phủ ở, cũng thường xuyên bị Lương thị ngăn cản. Đến cuối cùng, trên dưới phủ Tường Thanh hầu đâu đâu cũng thấy bất mãn với phủ Xương Đức công. Chỉ đáng thương cho cô bé đại tiểu thư mất mẹ, nếu không phải có phủ Tường Thanh hầu làm chỗ dựa, thì sợ rằng ngay cả của hồi môn của mẹ đẻ cũng không giữ nổi.

Làm đủ loại chuyện xấu không để lại đường lui ình như thế, cũng không thể trách giờ Đoan vương phi người ta đối xử khó chịu với bà ta, hạng đàn bà độc ác như vậy cũng chỉ có Xương Đức công yêu thương coi như báu vật, nếu đổi là những người có sĩ diện khác, thì ngay cả làm thiếp thôi cũng sợ xấu mặt.

Khúc Khinh Cư lạnh lùng liếc nhìn mọi người lời trong lời ngoài cười giễu Lương thị, nàng giả vờ nghe không hiểu, chỉ cười không nói năng gì. Địa vị của phủ Xương Đức công hiện giờ, chẳng qua cũng chỉ là một cái khung rỗng mà thôi, thấy thái độ của mấy vị phu nhân này đối với Lương thị thì cũng có thể ngộ ra được đôi điều. Mà nàng lại là người được Hoàng thượng chỉ hôn cho Đoan vương, những âm mưu lén lút thâm hiểm bên trong việc này không biết do vị nương nương nào ở trong hậu cung bày ra.

Đáng thương cho nàng Khúc Khinh Cư này lẻ loi một mình, trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến chính trị của kẻ khác, nếu tính cách Đoan vương không đủ trầm ổn, nếu nàng ta không có một người cậu tốt, chỉ sợ không chờ được đến lúc nàng xuyên không, thì ngay cả xương cốt cũng chẳng còn từ lâu rồi.

Sự vô tình của người đàn ông, sẽ chỉ khiến nỗi đau rơi xuống phận người phụ nữ. Sự yếu đuối của người đàn bà, sẽ khiến nỗi khổ trút xuống đầu con trẻ. Nhưng cũng chính những triều đại này, lại không thể dung chứa được những người phụ nữ quá mức kiên cường.

“Đại tiểu thư cái gì cũng tốt cả, chỉ là quá trầm lặng thôi, nhưng giờ vương gia đối xử tốt với con bé như vậy, người làm mẹ như ta cũng thấy yên tâm.”

Nghe thấy câu này, Khúc Khinh Cư ngẩng đầu lên nhìn Lương thị, người phụ nữ này cũng không hề đơn giản, nhiều người chế giễu bà ta như vậy, cũng không thấy sắc mặt bà ta mảy may thay đổi.

Nâng nâng chiếc trâm rủ hình cánh phượng bằng vàng ròng khảm mã não cài bên tóc mai lên như không có chuyện gì xảy ra, Khúc Khinh Cư nhếch nhếch khóe miệng:

“Thái thái không cần phải lo cho con gái đâu, cuộc sống của con ở trong Đoan vương phủ rất rất tốt, thái thái quan tâm đến con gái suốt mấy năm nay, trong lòng con đều hiểu cả.”

Nói xong, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, “Nói đến mới nhớ đệ đệ và tam muội cũng không còn nhỏ nữa, hôm nay mang theo chút quà, tuy chẳng phải thứ gì quý giá, nhưng khiến tất cả mọi người đều vui vẻ là tốt rồi.”

Không biết Khúc Khinh Cư cố ý nhắc đến Vọng Chi và Ước Tố là có dụng ý gì, nhưng trong lòng Lương thị hiểu rõ ngày xưa bà ta đối xử không tốt với Khúc Khinh Cư, hôm nay nàng ta nói những lời này, nhất định là không có thiện ý.

“Sao có thể để vương phi tốn kém như vậy được.”

Lương thị cười gượng, thấy đôi hoa tai bằng mã não rủ xuống bên tai Khúc Khinh Cư, lần đầu tiên trong lòng nhận thức được rõ ràng một điều rằng, đứa con gái của ả tiện nhân Điền thị đã trở thành vương phi.

“Thái thái đừng khách khí, đều là người một nhà cả.” Khúc Khinh Cư cúi mặt xuống, bưng chén trà lên chầm chậm thổi, nhưng chẳng có hứng thú uống một ngụm nào nữa cả.

Mọi người nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nhận ra, rõ ràng câu nào câu nấy của Đoan vương phi đều khách khí lễ độ, nhưng lại cho người ta cảm giác được một loại khí thế ép người, tựa như Lương thị chẳng qua chỉ là trò cười trong mắt của nàng ta, nhưng vì tính tình nàng ta khoan dung độ lượng, nên mới không tính toán với bà ta.

Khúc Ước Tố liếc nhìn Khúc Khinh Cư trước mặt, đuôi lông mày hơi cau lại, người trước mặt vẫn là con người ấy, chỉ là cách trang điểm tinh tế, cử chỉ nhã nhặn, nhưng thái độ cứng rắn khiến người ta phải thấp hơn nàng ta một khoảng, đây vẫn là người người chị cả không giỏi nói chuyện, trầm mặc ít lời ngày xưa sao?

Trong lúc Lương thị cảm thấy không thể nói được gì, thì nhìn thấy mấy a hoàn đang vây quanh một lão thái thái đi tới, tinh thần của bà liền được thả lòng, vội vàng đứng dậy đi tới đón. Trước kia tuy rằng không thích lão thái thái lắm, nhưng hiện giờ lão thái thái tới, ở đây lại nhiều người vẫn nên giữ lại chút ít thể diện cho lão thái thái da mặt mỏng, bà ta cũng sẽ không rơi vào cảnh trước sau đều có địch.

Lão thái thái vịn vào tay Lương thị, rồi cũng phải hành lễ với Khúc Khinh Cư, sau khi được Mộc Cận dìu ra sau, vẫn khách sáo nói:

“Hôm nay vương phi có thể đến đây, đúng là vinh hạnh của hàn xá.”

“Tổ mẫu nặng lời rồi, hôm nay là ngày mừng thọ của phụ thân, cháu gái sao có thể không tới được,”

Khúc Khinh Cư nhìn lão thái thái với khuôn mặt hiền từ trước mắt, nở nụ cười nói,

“Tổ mẫu nói như vậy, khác nào coi cháu gái là người ngoài.”

Vị lão thái thái này cũng chẳng phải người hiền từ gì, hồi đầu khi Khúc Khinh Cư trải qua cuộc sống khổ sở trong phủ, cũng chẳng thấy lão thái thái ra mặt nói câu nào công bằng.

Trong mắt của một người phụ nữ, người khác sao có thể bằng con trai mình được, Khúc Khinh Cư đoán rằng một là do thân phận của nàng hiện giờ, hai nữa là vì cũng biết được rằng Lương thị đang bị làm khó dễ. Bà ta không nhất thiết phải thích Lương thị, nhưng không thể để con dâu mình bị người khác dẫm lên mặt được, vì điều đó cũng sẽ khiến cho con trai bà phải xấu hổ.

Mặc dù đó là sự thật, nhưng không có nghĩa là Khúc Khinh Cư sẽ chấp nhận.

Mọi người lại khách sáo với nhau thêm một hồi rồi ngồi xuống, Khúc Khinh Cư ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế chạm trổ không nói tiếng nào, nếu như có người nói chuyện, nàng cũng chỉ hờ hững đáp lại một hai câu, dần dần, bầu không khí trở nên nhạt nhẽo hẳn đi.

Khúc lão thái thái nhìn thấy bầu không khí lạnh lẽo trầm xuống, trong lòng liền hiểu ra Khúc Khinh Cư cố ý khiến người ta cảm thấy lúng túng, chỉ là giờ thân phận của đối phương cao quý, bà ta chỉ có thể nâng nó cao lên:

“Giờ cũng không còn sớm nữa, chi bằng mọi người theo thân già này đến sảnh phía Tây dùng tiệc vậy.”

Ánh mắt mọi người liếc về phía Đoan vương phi, thấy nàng cười hì hì bưng tách trà lên, hiểu rằng nàng không phản đối, rồi mới nhất loạt đứng dậy.

Khúc Khinh Cư đứng dậy nở nụ cười thiện ý với mọi người, đi lên trước đỡ lấy tay lão thái thái,

“Mời tổ mẫu.”

Khúc lão thái thái cười vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng, giọng nói mang theo vẻ gần gũi:

“Con bé này, đã thành Đoan vương phi rồi, đâu thể nào làm những loại chuyện này được nữa, đừng để người khác chê cười.”

Các vị phu nhân nghe vậy lại lập tức khen ngợi Đoan vương phi hiếu thuận, mặc dù Đoan vương phi chẳng qua chỉ dìu đi mấy bước rồi thả ra, nhưng ai có thể nói rằng nàng làm không tốt?

Vừa đi đến chỗ lối ra của hoa viên, mọi người nhìn thấy một a hoàn tay cầm một chiếc áo choàng mỏng đi tới, tất cả liếc thấy quần áo không giống kiểu a hoàn trong phủ Xương Đức công mặc, đang đoán xem đây là a hoàn nhà nào.

Mộc Cận vừa nhìn là nhận ra ngay đây là Liên Kiều hầu hạ bên cạnh vương gia, liền thả chậm bước chân lại.

Liên Kiều nhìn thấy Khúc Khinh Cư, vội vàng đi tới trước mặt nàng sau khi khuỵu gối hành lễ liền nói:

“Vương phi, vương gia thấy trời không có nắng, lo người bị lạnh, nên sai nô tỳ mang áo choàng tới cho người. Còn đặc biệt dặn dò rằng, người đừng ăn quá nhiều những thứ cay nồng, trời thu gió khô khí lạnh, đừng để cổ họng và dạ dày bị đau.”

“Ta có phải là trẻ con đâu, sao phải cẩn thận như vậy làm gì,” Khúc Khinh Cư cười hừ một tiếng, ra hiệu cho Mộc Cận nhận áo,

“Áo choàng ta cầm rồi, ngươi dặn Tiền Thường Tín cẩn thận vào, đừng để vương gia uống quá nhiều rượu.”

Liên Kiều vội vàng vâng dạ, rồi lại nhanh chóng lui ra.

Mọi người liếc nhìn chiếc áo choàng gấm hoa văn chìm của Tứ Xuyên, trong lòng đều thầm cảm khái, ai nói Đoan vương không thích Đoan vương phi nào, chẳng qua chỉ là trời râm thôi, vậy mà đã đỏ mắt lo lắng bảo người đưa áo choàng tới, ngay cả việc ăn uống cũng không quên dặn dò một lượt.

Mọi người có mặt ở đó ai có ai là không phải vợ cả phòng chính trong nhà, nhìn thấy tấm áo choàng, trong lòng dâng lên một loại ngưỡng mộ không nói nổi lên lời.