Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 1: Ta là người biết phân rõ đúng sai




Đoan vương phủ sáng sớm nay không giống với những ngày trước, hạ nhân trong nhà bếp chạy tới chạy lui vô cùng bận rộn, nhưng không mảy may có chút rối loạn. Bà Mã sau khi đưa điểm tâm mà nội viện cần đến nơi xong, liền dẫn theo vài nô tỳ quay trở về phòng bếp, chỉ là sắc mặt có hơi khó coi.

“Các chị em làm sao thế, khuôn mặt khó coi quá?”

Một bà khác mặc chiếc áo mỏng tối màu có hàng cúc ở giữa thấy thế, liền đưa một chén trà cho bà ta, có chút ngạc nhiên hỏi:

“Không phải bà đưa sữa đặc đến chính viện à, sao lại…”

“Đừng nhắc đến nữa, sáng sớm nay vương phi vừa mới tỉnh, đám người hầu chuyên làm những việc lặt vặt như bọn tôi đâu có được vào trong sân viện, chỉ gặp Ngân Liễu cô nương người hầu ở bên cạnh vương phi thôi,”

nói đến đây, bà Mã nốc một ngụm trà, liếc nhìn xung quanh rồi đè thấp giọng xuống nói:

“Tôi thấy sắc mặt người ở Đông viện không ổn lắm, nên vội vàng quay về luôn.”

Nghe xong những này, người đàn bà mặc chiếc áo có hàng cúc ở giữa thở dài, nửa như đang xem náo nhiệt nửa như thương hại nói:

“Rèm đỏ treo trong phủ vẫn còn chưa kịp tháo xuống đâu.”

Vương phi được gả vào vương phủ chưa đến hai tháng, nhưng từ sau đêm tân hôn vương gia chưa từng bước chân vào Đông viện, hai ngày nay vương phi bệnh rất nặng nhưng vương gia chỉ tới đó ngồi một lát rồi đi luôn, cũng khó tránh sắc mặt người ở chính viện lại không tốt. Bà ta cũng may mắn được gặp mặt vương phi một lần, dung mạo đoan trang nền nã, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, chẳng biết vương gia không thích ở điểm nào.

“Đừng nói năng linh tinh nữa, vừa nãy tôi nhìn thấy nô tỳ bên cạnh Phùng trắc phi đi sang đó.”

Bà Mã không nói hết câu nhưng trong lòng cả hai người đều hiểu cả, bèn dừng lại không nói tiếp nữa, lại ai lo làm việc người nấy.

Trong chính viện, một đám nô tỳ đang cẩn thận hầu hạ vương phi rửa mặt, chiếc khăn lụa thượng hạng nhẹ nhàng lau lên những ngón tay tựa những cây hành xong được đặt sang một bên.

Mái tóc đen của Khúc Khinh Cư rối bù, nhưng khuôn mặt lại không nhìn thấy vẻ tức giận giống như mấy hôm trước, uể oải tháo chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay ra ném luôn vào trong chiếc hộp được chạm khắc bằng gỗ lim nói:

“Màu sắc cái này có cổ lỗ quá rồi.”

Kim Trản nghe xong thoáng ngẩn người ra giây lát, sau đó vẫy vẫy tay với vài thị nữ đang đứng đằng sau, mấy chiếc hộp được dâng lên trước mặt Khúc Khinh Cư, bên trong để từng cặp vòng tay đủ loại. Cái có tơ vàng, cái khảm trân châu, cái làm bằng ngọc, tất cả đều vô cùng có giá trị.

Ánh mắt quét nàng qua một loạt những chiếc vòng tay đó, cuối cùng chọn một chiếc vòng ngọc huyết kê được mài giũa đẹp đẽ tinh tế, chiếc vòng ngọc màu máu lại càng tôn lên cổ tay trắng nõn, đẹp không lời nào tả xiết.

Kim Trản thấy thế sắc mặt khẽ biến, ngày xưa vương phi e ngại vòng ngọc huyết kê quá diễm lệ, nên chưa bao giờ đeo, giờ vừa liếc nhìn đã chọn trúng chiếc vòng ngọc này. Nhớ lại những ngày bước chân vào trong vương phủ, trong lòng nàng có chút cay đắng, trước khi xuất giá vương phi là người tính tình hiền hòa ấm áp, vốn dĩ là một cô gái đức hạnh, nào ngờ lại có một ngày được gả vào trong hoàng thất, tính cách như vậy nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi.

Chú ý tới vẻ mặt của Kim Trản, Khúc Khinh Cư khẽ cười, nhấc người duỗi hai tay ra để đám thị nữ mặc ình một bộ váy bằng lụa với phần áo tay rộng đã được chọn lựa rất khéo, đây là loại gấm nền trắng cực phẩm của Thục tú, bên trên thêu điểm những bông hoa mai đỏ, chỉ cần khẽ cử động thôi, là phảng phất giống như những đóa mai thật đang lay động trong gió.

(Thục tú tập trung ở vùng Thành Đô Tứ Xuyên, là một vùng dệt gấm thêu lụa vô cùng nổi tiếng, với cách thêu rất cầu kỳ, tỉ mỉ. Là một trong Tứ đại danh tú (Nghĩa là bốn loại đồ thêu nổi tiếng của TQ), gồm Giang Tô (Tô tú), Hồ Nam (Tương tú), Quảng Đông (Việt tú) và Tứ Xuyên (Thục tú).)

Bên hông phối cùng túi thơm hình hoa tịnh đế buông rủ xuống váy và những nút kết bằng ngọc tròn, mái tóc đen mềm mượt như tơ được vấn theo kiểu phi tiên kế rất đẹp, trước trán vẽ một bông hoa đào màu đỏ diễm lệ, hàng mày tựa lá liễu, cánh môi hồng đào mềm mại ướt át, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy mị hoặc không nói lên lời rồi.

Tự tay cài một cây trâm rủ hình chim loan tường vân lên trên tóc, Khúc Khinh Cư chậm rãi đứng dậy, cười mà như không cười nhìn ra bên ngoài cửa sổ,

“Giờ cũng đến lúc nên thỉnh an rồi nhỉ.”

Mộc Cận đứng cách Kim Trản mấy bước nghe vậy cười gượng nói:

“Vương phi, mấy ngày trước người bị bệnh, vương gia đã dặn dò mọi người trong hậu viện rằng, những thê thiếp khác không được làm phiền người nghỉ ngơi.”

“Ồ,”

nhẹ nhàng vuốt ve đôi hoa tai được tết bằng sợi vàng bọc hồng ngọc bên tai, Khúc Khinh Cư vừa lười biếng ngồi xuống chiếc ghế dựa, vừa điều chỉnh dáng ngồi sao cho thật thoải mái, nhận lấy chén nước ấm Ngân Liễu dâng lên nhấp một ngụm cho nhuận họng, đặt chén trà cẩn thận lên bên miệng rồi nói:

“Đã vậy thì, phái người đến thông báo cho tất cả các đình viện, nói rằng thân thể bổn vương phi vừa mới khỏi, vô cùng nhớ thương các vị trắc phi và thị thiếp.”

Bốn đại nô tỳ bên cạnh vương phi nghe vậy liền liếc mắt trao đổi với nhau, tuy không biết tại sao hôm nay vương phi vừa tỉnh lại thì tính cách đã thay đổi nhiều như thế, nhưng vẫn y lời lui ra ngoài.

Đến khi ra khỏi nhà chính, Kim Trản có chút lo lắng nói:

“Sớm nay vương phi vừa tỉnh lại thì đã có gì đó không ổn lắm, cũng không biết là vì sao nữa.”

“Ngoài mặt thì tất cả mọi người trong vương phủ đều tôn kính vương phi, nhưng sau lưng lại đi bợ đỡ vị trắc phi bên Tây viên kia, vương phi đã bước qua cửa được hai tháng, nhưng ngoài trừ ba ngày tân hôn vương gia ở chính viện ra, thì những ngày khác đều ở chỗ các thê thiếp, khiến vương phi phải thấy xấu hổ.”

Ngân Liễu cau mày đè thấp giọng xuống nói,

“Phùng trắc phi phô ra cái vẻ ấy, thật sự tưởng mình ghê gớm lắm à, dù sao cũng chỉ làm một nàng thiếp mà thôi.”

Ngọc Trâm nghe Ngân Liễu thốt ra những lời đó, bèn kín đáo liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai mới ghé lại gần nói:

“Cô bớt nói vài câu đi, tuy vương gia sủng ái Phùng trắc phi, nhưng cũng rất tôn trọng vương phi, cô đừng có gây rắc rối cho vương phi đấy.”

“Tôn trọng mà như thế này á,”

Ngân Liễu hừ một tiếng, nghĩ tới tính cách dịu dàng ôn hòa của chủ tử nhà mình, cuối cùng thở dài bất lực,

“Bỏ đi, bên chỗ Phùng trắc phi và Giang trắc phi, tôi và Kim Trản sẽ đi mời, còn những nàng thị thiếp khác thì để bọn nô tỳ hạng hai đi mời.”

Mộc Cận mãi cho đến giờ vẫn chưa mở miệng nói câu nào nghe vậy gật đầu:

“Như vậy cũng tốt, La thị cùng Hàn thị để Bạch Loa và Phổ Nhị đi là được rồi.”

Nô tỳ bên cạnh vương phi hạng nhất lấy hoa làm tên, hạng hai thì dùng trà làm tên, những nô tỳ thuộc hạng ba và những người đảm nhận những công việc lặt vặt khác thì tùy ý, bốn người đám Mộc Cận được vương phi dẫn theo từ phủ Trường Đức Công tới đây, nên trong mọi việc đương nhiên đều luôn tôn trọng vương phi, chỉ là trong vương phủ người nhiều miệng lắm rất phức tạp, trước khi vương phi chưa xuất giá đã phải chịu sự ghẻ lạnh của mẹ kế nên chưa học được bản lĩnh quản lý gia đình, thành ra khi đến đây, chưa được nổi hai tháng đã ngã bệnh.

Mộc Cận vẫn luôn lo lắng cho vương phi, nay thấp thoáng thấy vương phi dường như có ý đồ xây dựng chỗ đứng vững chắc trong vương phủ, nên đương nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, không sợ vương phi tranh giành, chỉ sợ tính cách tượng đất của vương phi trước sau như một mà thôi.

Thấy những nô tỳ bên người đã lui ra cả rồi, Khúc Khinh Cư mới đứng dậy đi tới trước gương đồng cực to trước mặt, tay nghề của thợ làm gương rất giỏi, tuy rằng không thấy được rõ nét như gương thủy ngân, nhưng cũng có thể nhìn ra được bộ dạng người soi ra sao rất rõ ràng.

Dáng vẻ cô gái trong gương chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp, đặt vào cuộc sống thời hiện đại của nàng, cùng lắm cũng chỉ là cô nữ sinh trung học xinh đẹp kiêu ngạo mà thôi, lật lại những hồi ức trong đầu, Khúc Khinh Cư thở dài, cha không màng, mẹ kế không thương, chồng không yêu, lai còn cả đống thê thiếp phải lo lắng, tính tính vị chính chủ này lại hiền hòa, ở trong vương phủ phức tạp như vậy, vô duyên vô cớ mắc bệnh nặng, vô duyên vô cớ bị một cô gái chẳng biết thế nào là hiền lành dịu dàng chiếm mất thân thể của bản thân như thế, có thể nói đến chết cũng chẳng chờ nổi công lý của trời xanh.

“Vương phi, nhà bếp đưa bữa sáng đến ạ.”

Ở bên ngoài truyền đến một giọng nam có hơi mềm nhẹ, có lẽ là thái giám dựa theo quy chuẩn trong hoàng thất phân cho chính phi, trong trí nhớ của Khúc Khinh Cư, vị chính chủ đây tuy không đặc biệt thân thiết với mấy tên thái giám này, nhưng cũng vô cùng khách khí, đơn giản là vì những tên này khi chưa được vương gia phong tước đều do chưởng quản nội vụ hoàng gia của Điện trung tỉnh sắp xếp dựa theo quy tắc

“Đặt xuống đó đi.”

Gảy gảy sợi tua rua trên chiếc trâm vàng rủ cài ở tóc mai, Khúc Khinh Cư xoay người đi ra ngoài, Thụy Hương và Thục Quỳ hầu ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vén rèm tiến vào, một người dìu một người nâng rèm, đón Khúc Khinh Cư ra ngoài.

Thụy Hương và Thục Quỳ nguyên là người trong vương phủ, trong lòng thầm hiểu rằng vương phi đối đãi với các nàng tuy rằng khách khí, nhưng so với bốn người Ngân Liễu, Mộc Cận, Kim Trản, Ngọc Trâm, thì lại ít tin tưởng hơn rất nhiều, mà chuyện xảy ra mấy ngày trước, sẽ chỉ càng khiến vương phi thêm xa cách các nàng mà thôi, cũng may tính cách của vương phi hiền lành, nếu mà ghê gớm hơn chút nữa, thì các nàng đã bị đuổi đi từ lâu rồi, đâu còn làm nha đầu hạng nhất được nữa?

Ngồi xuống chiếc bàn tròn được chạm khắc bằng gỗ cây giáng hương, ánh mắt Khúc Khinh Cư quét lên trên mặt bàn, một chén canh chân giò hầm rượu, một bát cháo tổ yến và thịt gà đen xé sợi, cùng rất nhiều món ăn nhiều dầu mỡ béo ngậy khác, món thanh đạm duy nhất chính là đĩa măng tây xào.

Xua tay cho Thục Quỳ đang bước đến định gắp thức ăn ình lui xuống, khuôn mặt Khúc Khinh Cư tủm tỉm, cười mà như không cười liếc nhìn mấy người đang đứng khom lưng trước cửa:

“Mấy người các ngươi chuyên bưng bê thức ăn ở phòng bếp hả?”.

“Bẩm bương phi, trong phòng bếp đúng là bọn nô tài đảm nhiệm công việc này ạ.”

Mấy người này tuy không hiểu tại sao vương phi lại hỏi một câu như vậy, nhưng vẫn trả lời không chút sợ hãi.

“Khá khen cho nhà bếp của vương phủ,”

Khúc Khinh Cư lười biếng dựa người vào lưng ghế, trong lúc mọi người còn không hiểu chuyện gì thì đột nhiên sầm mặt lại, vung tay quét luôn chén canh chân giò hầm rượu trên bàn xuống đất, rất nhanh cả căn phòng tràn ngập mùi thịt,

“Người đâu, lôi xuống đánh.”

Mọi người đều chưa phản ứng kịp, sao tự dưng vị vương phi tính tình như tượng đất lại lên cơn thế, nhất thời không một ai nhúc nhích.

“Thế nào, một vương phi như ta mà không sai nổi các ngươi à?”

Đôi mắt hạnh của Khúc Khinh Cư khẽ nheo lại, đứng dậy nhìn khắp lượt mọi người trong phòng,

“Hay nên nói rằng, các ngươi cảm thấy người trong nhà bếp đối đãi khinh mạn với ta là lẽ đương nhiên hả?”.

Bị ánh mắt của vương phi quét đến, cả đám người đều giật mình, lúc ấy mới hiểu ra, vài tên thái giám và mấy bà vú khỏe mạnh đều nhất loạt lao tới, dáng vẻ như muốn lôi đám người hầu trong nhà bếp xuống.

Đám người hầu bị lôi xuống cũng không dám giãy dụa, chỉ ra sức xin tha mạng, thậm chí có một tên hầu còn gào lên kêu oan uổng, nói thẳng rằng đã dâng những món ăn thơm ngon nhất trong phòng bếp lên cho vương phi rồi.

Ánh mắt tiêu sái thoải mái nhìn xuống tên hầu kêu oan, đôi mắt hàng mày của Khúc Khinh Cư khẽ nhướn lên, thản nhiên mở miệng nói:

“Còn ngẩn ra đó làm gì, lôi xuống, mang ra sân ra đánh, ta sẽ quan sát các ngươi đánh.”

Một tên thái giám thông minh lanh lợi nghe thấy mấy lời này, liền móc một cái khăn tay từ trên người ra nhét vào miệng tên hầu đang kêu oan, sau đó lôi hắn ra sân, thân thể tên thái giám này không được coi là cao lớn nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào.

Những người khác nhìn thấy thế, cũng đi theo tên bị lôi xuống dưới, còn một tên hầu nhanh nhẹn khác liền chuyển bàn ghế tới, rồi bày biện chút trà bánh chỉ đợi vương phi đến quan sát quá trình xử phạt.

“Tên thái giám đó tên là gì vậy, ta thấy hắn rất có sức khỏe,”

lúc Khúc Khinh Cư vừa bước ra khỏi cửa, liền mở miệng hỏi Thục Quỳ đang dìu mình.

“Bẩm vương phi, tên tiểu thái giám đó tên là Tiểu Cao Tử, làm nhiệm vụ quét dọn trong sân ạ.”

Giọng điệu của Thục Quỳ bất giác cũng mang theo vẻ nể sợ, ngay cả động tác cũng khiêm tốn hơn hẳn ngày trước.

“Ta thấy hắn cũng không cao lắm, chi bằng sửa lại thành Hoàng Dương, giữ chức Nội thị thái giám.”

Khúc Khinh Cư khẽ cười, đi vào trong sân, một vài tên thái giám đã được trói trên ghế dài, bị gậy đánh xuống bốp bốp.

Ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị chu đáo từ trước, sau khi Khúc Khinh Cư thầm đếm được dưới hai mươi cái, không nhanh không chậm liền mở miệng nói:

“Trừ cái tên vừa nãy cãi lại ta ra, thì ba người kia đều dừng lại.”

Nhìn thấy ba kẻ đó nén đau quỳ xuống tạ ơn mình, Khúc Khinh Cư bưng tách trà nên khẽ nhấp một ngụm,

“Thiết nghĩ mọi người ở đây đều đang rất nghi ngờ tại sao ta lại trách phạt các ngươi.”

Ba tên đang quỳ nghe thấy bên tai vang lên tiếng bốp bốp nặng nề, ngay cả mồ hôi trên trán cũng không dám lau, cứ cắm đầu xuống đất không dám nói năng gì.

“Ta là người biết phân rõ đúng sai, chỉ là do người ở nhà bếp của các ngươi khinh người quá đáng quá, nên ta không thể không trừng phạt các ngươi đôi ba gậy.”

Đặt tách trà trong tay xuống, trong giọng nói của Khúc Khinh Cư mang theo đôi phần bất đắc dĩ.

Vương phi dù không nhận được sự sủng ái của vương gia đến mức nào đi nữa, thì cũng vẫn là vương phi do đích thân hoàng thượng ban hôn, một nhà bếp mà dám khinh người quá đáng quá được ư? Mọi người có mặt ở đó tuy nghe những lời này thấy không đúng, nhưng cũng chẳng có người nào dám phản bác, không thấy cái tên lớn tiếng kêu oan lúc nãy giờ vẫn còn đang ăn gậy đó sao?

“Cả phủ này có ai mà không biết ta bị bệnh, thái y cũng đã dặn dò từ trước rằng không được dùng đồ quá bổ, nhưng các ngươi ngày ngày dâng lên những thứ gì thế?”

Khúc Khinh Cư thở dài, khuôn mặt sầu bi, tựa như một hạt cải thìa bị lăng nhục,

“Ta biết, các ngươi lười phải hầu hạ một vương phi bệnh tật, vốn dĩ ta cũng cho rằng người chết thì coi như hết, nhưng giờ bệnh của ta đã bắt đầu khỏi, nên lại muốn vui khỏe sống tiếp, nhưng các ngươi lại cố ý dâng những thứ dầu mỡ này lên, không phải muốn bệnh của ta sớm ngày tái phát trở lại hay sao?”

Nói đến đây, lại thở dài buồn bã, nếu như không phải lúc này đang có người bị ăn gậy, thì dáng vẻ kia thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng thương.

(Vụ án Tiểu Bạch Thái trong tứ đại nghi án cuối đời nhà Thanh, vụ án nói về một cô gái tên là Tất Tú Cô (1856 – 1930) được nhà họ Cát nhận làm con dâu từ nhỏ, nên gọi là Cát Tất thị, vì dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn, lại hay mặc áo xanh váy trắng, nên được mọi người là “Tiểu Bạch Thái” (trong tiếng trung Tiểu Bạch Thái còn có nghĩa là cây cải thìa).

Dương Nãi Vũ, tự là Thư Huân, sinh ra trong gia đình chuyên trồng dâu nuôi tằm, tính cách cương trực, đỗ cử nhân khóa thi Hương năm Quý Dậu.

Dương Nãi Vu là thầy dạy chữ cho Cát Tất thị, nên hai người qua lại rất thân thiết. Sau đó chồng của Cát Tất thị chết, người ta đã nghi ngờ Dương Nãi Vũ và Cát Tất thị thông gian giết chồng, sau khi bị tra tấn dã man cả hai đành nhận tội, tống giam chờ ngày chém đầu, oan ức không nơi bày tỏ.

Sau đó vụ án này đã kinh động đến tận triều đình, sau nhiều lần tra xét tuy rằng đã trả lại sự trong sạch cho hai người, nhưng những đòn tra tấn giày vò bi thảm mà họ phải chịu vẫn khiến người ta không nén được tiếng thở dài.

Ba tên hầu lại rối rít dập đầu nhận tội, dù có muốn giải thích cũng không dám, chỉ sợ một câu “động chạm tới chủ tử” của vương phi sẽ khiến bọn hắn tiếp tục ăn gậy.

Nhìn thấy mấy tên đó dập đầu cũng được kha khá rồi, lúc ấy Khúc Khinh Cư mới giống như bị bi thương đả kích đến mất hết sức lực xua xua tay nói:

“Bỏ đi bỏ đi, không cần đánh nữa, lui hết xuống.”

Nói xong, quay đầu nói với Thụy Hương ở đằng sau,

“Bảo người đem thuốc trị thương tới cho bọn họ, có lẽ ở trong phủ bọn họ cũng là những người được trọng dụng, không được để mấy công việc sai phái bị chậm trễ.”

Bốn tên đang quỳ lòng thầm kêu khổ, vương phi đã nói bọn hắn là những người được trọng dụng không được để mấy công việc sai phái bị chậm trễ, vậy thì ngày mai cho dù bọn hắn có phải bò đi nữa thì cũng nhất định phải đi trực, trừ phi là đang mong được đuổi ra khỏi vương phủ. Nhưng bọn hắn đều là những tên nô tài đã ký vào khế ước chết, giờ bị đẩy ra ngoài đường thì sẽ có được kết cục tốt đẹp gì chứ?

(Khế ước chết là khế ước không thể chuộc thân trừ khi được chủ nhân đồng ý.)

Dặn dò chuyện trước mắt xong, Khúc Khinh Cư chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn về phía mấy nàng trắc phi thị thiếp không biết đã chạy đến từ bao giờ, trên mặt lại làm ra vẻ ngạc nhiên,

“Các muội đến lúc nào thế, nếu đã đến hết cả rồi, thì cùng vào trong đi.”

Dứt lời, cũng không quan tâm đến vẻ mặt của các nàng ra sao, vịn vào tay Thục Quỳ bước vào phòng.