The Marcolini Blackmail Marriage

Chương 2




Khách sạn Hammond Tower nằm gần trung tâm thành phố, với tầm nhìn ra khắp bến cảng và những mái vòm giống cánh buồm của nhà hát Opera Sydney được nhìn thấy ở một vài góc. Nhưng không giống như những khách sạn khác mà Hammond cạnh tranh, nó mang một kiến trúc xưa đầy quyến rũ, một tác phẩm được thiết kế, trang hoàng, không có bất kì khiếm khuyết nào làm Claire cảm thấy như thể cô được trở lại quá khứ vào chính thời điểm đó, quá xa cái lịch thiệp quyến rũ mà một vài khách sạn hiện đại khác có thể cạnh tranh được, mặc dù họ có những tòa tháp vĩ đại kết hợp giữa kính và sắt thép.

Claire bước ra khỏi xe gặp nhân viên khách sạn, cố gắng không thấy ngượng ngùng khi động cơ xe của cô rú lên rồi tắt ngóm phía sau khi anh ta cương quyết bắt nó di chuyển.

Nhân viên gác cửa nở nụ cười chào đón và giữ cánh cửa bằng đồng thau và thủy tinh để mở cho cô bước vào. “Chào buổi tối, thưa bà”, anh ta nói. “Chào mừng đã đến Hammond”.

“Cám ơn”, Claire nói và đáp trả lại anh ta một nụ cười lịch sự và bước về phía quầy Piano Bar sang trọng, cảm nhận đôi chân bước không vững.

Antonio đang ngồi trên chiếc ghế đệm bọc da khi anh nhìn thấy cô tiến lại gần. Claire cảm thấy hơi thở mình mắc nghẹn lại trong cổ họng như một cái gai chạm qua miếng vải mềm. Anh quá cao lớn uy nghi. Làm sao cô có thể quên được bản thân mình trông nhỏ bé như thế nào khi đứng trước anh? Anh bước về phía cô, đôi mắt đen như màn đêm của anh thăm dò cô để không bỏ sót bất kì thứ gì.

“Claire”.

Đó là tất cả những gì anh nói, chỉ có duy nhất cái tên của cô, nó gây tác động quá mạnh đến nỗi Claire chỉ có thể khiến cho đầu óc mình làm việc, còn lời nói thì không thốt lên được tiếng nào. Cái nhìn chằm chằm của cô vào anh một cách tham lam, đói khát, ghi nhận mọi chi tiết đường nét của anh trong nano-giây thinh lặng. Anh có chạm vào cô không? Cô tự hỏi trong đau đớn. Cô có nên là người bước đến đầu tiên để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình? Hay cô có nên đưa má qua một bên để đón nhận nụ hôn xã giao cô đã được học khi đến những nơi công cộng trong thời gian cô sống tại Ý? Hay là đứng một cách cứng nhắc như những gì cô làm lúc này, hai cánh tay xuôi theo thân, những ngón tay phải nắm chặt quanh cái ví của cô, tim cô đập thình thịch như tiếng trống, trì hoãn trong khoảng khắc cuối cùng khi cô buộc phải nhìn vào cái nhìn chằm chằm từ đôi mắt đen như dầu hắc của anh?

Anh chỉ có chút ít thay đổi. Vẫn không có bất kỳ dấu hiệu của một sợi tóc bạc nào trên mái tóc đen như lông quạ của anh, cho dù hiện tại anh đã 36 tuổi, nước da vẫn rám nắng, cằm được cạo sạch sẽ. Những đường nét cổ điển trên bộ vét do nhà thiết kế người Ý thiết kế riêng cho anh không thể nào che giấu được vóc dáng tuyệt đẹp của anh. Vai rộng và bụng không chút mỡ thừa, cặp chân dài khỏe mạnh, hông hẹp, tất cả nói lên một điều rằng người đàn ông này biết giữ sức khỏe cũng như vóc dáng một cách đúng đắn, mặc dù anh phải làm việc trong thời gian dài.

“A-Antonio...”. Cuối cùng cô cũng có thể xoay sở để nói ra tên anh, nhưng hầu như không thể nghe rõ kèm theo giọng hơi run run. Cô nên tự đá mình một cái thật đau để không lộ ra cho anh biết sự hiện diện của anh đã làm cô bấn loạn nhiều đến nào. Tại sao cô không thể tỏ ra lạnh lùng và thạo đời trong lần gặp mặt này chứ?

“Em ngồi xuống đây chứ?” Anh chỉ vào cái ghế đệm anh mới vừa bỏ trống.

Quá lịch sự, quá trang trọng, Claire suy nghĩ khi cô ngồi xuống, giữ cho hai chân tránh không chạm vào anh khi anh quay trở lại chổ của mình.

“Em có muốn uống một chút gì đó không?” Anh hỏi khi người phục vụ đi qua.

“Cho tôi một ly nước khoáng...” Cô nói nắm chặt cái ví tiền bên dưới. “Tôi còn phải lái xe”

Antonio gọi nước khoáng cho cô và một ly rượu brandy cho chính anh trước khi anh ngồi xuống quan sát cô. “Em ốm đi nhiều đó”, anh nói.

Một tia tức giận ánh lên trong đôi mắt xanh của cô. “Đó là một lời chỉ trích hay là một lời nhận xét?” cô hỏi.

“Tôi không chỉ trích em, Claire”.

Cô khoanh tay lại trong cái điệu bộ “hãy tránh xa tôi ra”. “Xem nào, chúng ta có thể chỉ đi vào bàn bạc vấn đề chính được không?” cô hỏi. “Nói những điều anh muốn nói và để tôi quay trở về với cuộc sống của tôi”.

“Tôi tự hỏi, không biết cái cuộc sống em nói đến sẽ là cái gì?” Anh hỏi, tựa người về phía sau, một cánh tay quàng qua phía sau lưng ghế khi anh lướt nhìn cô một cách lười biếng.

Cô nheo mắt nhìn anh, hai má trở nên hồng hơn. “Tôi có cuộc sống của riêng mình, Antonio, và cái cuộc sống tôi đã lựa chọn không có anh trong đó”.

Antonio tự mỉm cười. Cô có một miệng lưỡi thật cay độc khi cô nghĩ rằng cô có thể dùng nó để thoát khỏi anh. Nhưng lúc này anh đang có mặt ở đây và anh có những cách mang cô đến với anh...như anh muốn. “Chúng ta có nhiều điều cần phải thảo luận, Claire”, anh nói. “Chúng ta đã xa nhau trong một thời gian dài, và có vài quyết định chúng ta phải thực hiện để xem chúng ta sẽ đi tới đâu”.

“Tôi có thể nói cho anh biết nơi chúng ta nên đến lúc này”, cô nói. “Chúng ta sẽ đi thẳng tới tòa án và chính thức kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta”.

Anh dừng lại đôi lát, bắt giữ cái nhìn ánh xanh pha lục của cô và cách mà cái miệng mềm mại như gối lông của cô kéo dãn thành một đường thẳng. Cô có nước da màu kem nhạt, với những đốm tàn nhang nhỏ chạy dọc sống mũi hếch lên của cô, khiến những cô gái đứng bên cạnh phải say mê. Anh đã để ý thấy tất cả những người đàn ông đều quay đầu lại khi cô bước vào quầy rượu. Cô có thể không hề nhận ra ảnh hưởng của bản thân qua cái nhìn của những người đàn ông đó hay cô quá thông minh phất lờ nó đi để làm tăng sức lôi cuốn của bản thân.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu như tôi bảo với em rằng tôi không muốn ly hôn?” anh nói sau giây lát dừng lại đắn đo.

Cô đặt mạnh ly nước của mình xuống cái bàn gần đó nhất, mắt mở to khi cô nhìn chằm chằm vào anh. “Điều anh muốn nói là gì?”

Anh trao cho cô một nụ cười nửa miệng biếng nhác. “Em phải nghe theo tôi”.

Cô hít thở và ném cho anh một cái nhìn giận dữ. “Đó là một điều tồi tệ, Antonio, bởi tôi muốn một thứ khác”.

Antonio tiếp tục ghim chặt cô với cái nhìn của anh. “Tại sao bây giờ em lại không muốn làm cái điều mà em đã làm nó trước đây?”

Cô dịch mắt mình ra khỏi anh “ Tôi không muốn bị quấy rầy”, cô thầm thì với cái giọng hờn dỗi. “Anh đã ra khỏi tầm nhìn cũng như tâm trí tôi, ra xa những thứ mà liên quan tới tôi”.

“Nhưng bây giờ khi tôi trở lại, em lại đột ngột muốn chấm dứt cuộc hôn nhân của chúng ta?” anh búng ngón tay. “Một cách đột ngột”.

Cô nhìn anh một cách khinh bỉ lạnh lùng. “Cuộc hôn nhân của chúng ta đã kết thúc cách đây 5 năm, Antonio, và chết tiệt anh phải hiểu rõ điều đó chứ”.

“Tại sao chứ?”. Anh hỏi, không buồn che giấu cơn giận dữ sôi sục lúc này của anh.

“Bởi vì anh muốn đổ lỗi tất cả mọi thứ cho một ai đó và tôi chính là kẻ gần anh nhất để hứng chịu điều đó?”

Cô liếc nhìn anh một cách giận dữ. Anh có thể nhìn thấy mạch trong cổ cô đang nảy lên, và những ngón tay cô siết chặt cái ví của mình như thế nào. Từng khớp ngón tay cô như thể những đốt xương nhỏ sẽ vỡ ra đâm xuyên qua lớp da của cô.

“Anh đã phản bội tôi”, cô nói với tông giọng thấp đầy khó khăn. “Anh đã phản bội tôi khi tôi rơi xuống điểm tận cùng của cuộc sống. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì điều đó”.

Antonio sít chặt hàm, áp lực đó làm răng anh cảm thấy đau. “Vậy ra em vẫn còn chạy theo những câu chuyện hoang tưởng về việc tôi đã phản bội em trong những tháng cuối cùng trong mối quan hệ của chúng ta sao?”

Mắt cô lóe lên sự cay độc. “Tôi biết rõ những gì tôi đã nhìn thấy”, cô rít lên vì tức giận, nhỏ đến mức những người khách khác trong quầy rượu không thể nghe thấy gì. “Anh đã ôm cô ta trong vòng tay mình và cũng không buồn phủ nhận nó”.

“Tôi không bao giờ nghĩ đến việc phủ nhận nó”, anh nói. “Daniela chỉ là một người bạn thân của gia đình. Em biết rõ điều đó. Và nó cũng là những gì tôi đã nói với em khi lần đầu chúng ta gặp nhau”.

“Đúng thế, nhưng anh đã không nói cho tôi biết rằng anh đã là từng người yêu của cô ta trong vòng 18 tháng”, cô đáp trả lại. “Một chi tiết nhỏ nhưng lại là thứ khá quan trọng mà tôi sẽ phải suy nghĩ đến”.

Antonio đặt ly nước của anh xuống. “Tôi không muốn em phải lo lắng về chuyện những cô tình nhân cũ của tôi”, anh nói. “Dường như nó không hề thích hợp bởi lẽ em chưa từng có những kinh nghiệm tương tự trong chuyện này”.

“Đúng thế, tôi chắc chắn mình cần phải có tất cả những kinh nghiệm đó nếu như tôi muốn sống cùng với anh trong một năm đó”. Claire nói, một sự cay đắng hình thành trên miệng cô.

Mắt anh đấu tranh với mắt cô trong một khoảng thời gian căng thẳng. “Tại sao em không nói ra đi, Claire?”, anh nói. “Tại sao em không kể với tất cả mọi người trong quầy rượu này nghe những gì em đang buộc tội tôi?”

Bây giờ cô đã khiến anh vô cùng tức giận, Claire không chắc phải đối diện với nó như thế nào. Cô đã từng thấy anh lạnh lùng và xa cách, không muốn cô dính líu đến công việc của anh, không có bất kì những cảm xúc che giấu nào từng thể hiện ra cái lớp mặt nạ dày dặn kinh nghiệm của anh.

Cô nhận thấy những cái nhìn quan tâm của những vị khách trong quầy rượu và cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên. “Anh có thể nào hạ thấp giọng xuống được không?”, cô yêu cầu trong cái thầm thì cụt ngủn. “Mọi người đang nhìn chúng ta kìa”.

“Cứ để mặc cho họ nhìn”.

Claire khúm núm khi cô cô nghe thấy có những tiếng cười khúc khích gần đó. “Ít ra chúng ta có thể nào đến một nơi riêng tư hơn được không?” cô nói trong tuyệt vọng.

Antonio đứng dậy “Đi theo tôi”, anh nói và bước nhanh chóng về phía buồng thang máy được đặt ở phía bên kia của phòng nghỉ lát đá cẩm thạch.

Claire bước theo chậm hơn, vì hôm nay cô đi giày cao gót, bước vào trong cái thang máy anh đang giữ cho cô, di chuyển về phía sau, tránh xa khỏi anh trong cái không gian cho phép đó.

Cô nhìn anh khi anh nhập mật mã an ninh của dãy phòng tầng thượng, thần kinh cô căng ra một cách căng thẳng khi cánh cửa đóng lại và thang máy bắt đầu di chuyển lên từng tầng một.

Không gian yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng o o của thang máy. Nó như thể mọc thêm những cái răng và cắn phập vào da thịt cô khi cô đứng phía trong góc.

Claire có thể cảm nhận tim mình đang đập một cách bất bình thường, máu chạy đua trong mạch với tốc độ nguy hiểm. Cô cảm thấy hai đầu gối mình trở nên yếu đi, ghim chặt vào cô khi cuối cùng thang máy cũng dừng lại.

Antonio giữ cánh cửa và cô lướt qua anh, hơi thở cô như mắc lại trong cổ họng khi cô ngửi thấy mùi hương chanh của nước cạo râu còn vương lại của anh, hương thơm quen thuộc ấy đã mang những kí ức thật sống động đến tâm trí cô. Những hồi ức về việc cơ thể cô ghim chặt bên dưới cơ thể anh, làn da cô mang mùi hương của anh, hương vị mằn mặn và gợi tình của anh trong miệng cô, cả cơ thể cô thư giãn trong sự đam mê mà họ đã chia sẻ cùng nhau. Mỗi cảnh tượng làm cơ thể cô nóng lên, cô cảm thấy hai má đỏ thêm và tự hỏi anh ta có biết cái gì đã làm nên nó không.

Anh mở khóa dãy phòng bằng tấm thẻ an ninh và im lặng ra hiệu cho cô bước vào trong. Đôi mắt đen không thể nào nhìn thấu suốt được của anh đang dõi theo từng chuyển động của cô. Claire hạ tầm mắt thấp xuống và bước qua anh, tiếng động nhẹ do cái váy của cô quét qua ống quần anh làm cô nhận thức về anh một cách sâu sắc hơn.

Tiếng cánh cửa đóng lại phía sau làm cô nổi cả da gà, và để che lấp đi cái phản ứng của bản thân cô bước một cách thư thái về phía mấy cái cửa sổ, tập trung nhìn những cái phà lướt qua bên dưới cầu Harbour.

“Như vậy là em muốn một cuộc ly hôn?” anh nói, như thể cô là một người làm công và đang yêu cầu được tăng lương cần thiết.

Claire quay lại nhìn anh với một vẻ đầy hiếu chiến. “Có một điều anh không thể nào có thể phủ nhận được, Antonio. Chúng ta đã xa nhau quá lâu để anh có thể tranh luận về vấn đề này”.

“Tôi thấy rõ điều đó” anh nói, bắt giữ cái nhìn của cô bằng sức mạnh dữ dội của anh. “Và nếu đó là điều em muốn thì tôi sẽ chấp nhận nó. Nhưng đó chỉ là sau khi em ở bên cạnh tôi trong ba tháng tới”.

“Tôi không chắc mình hiểu kịp những điều anh vừa nói”, cô nói, cau mày nhìn anh một cách phòng vệ. “Có phải là anh đang đề nghị một sự hòa giải tạm thời không?”

Anh vẫn tiếp tục nhìn cô một cách điềm tĩnh. “Tôi muốn chúng ta thử cố gắng một lần, Claire à”, anh nói. “Nó phụ thuộc vào em, không phải tôi”.

Claire cảm thấy như có một đòn bất ngờ giáng mạnh vào ngực cô khi những lời nói của anh từ từ thấm vào trí óc cô. “Anh đang nói nghiêm túc...phải thế không?”, cô hỏi. “Chúa ơi, Antonio, anh mất trí hay sao mà nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý những điều như thế”.

Biểu hiện của anh có nhiều hơn những sự che giấu tính cứng đầu của anh. “Ba tháng không phải là một khoảng thời gian dài, Claire à”, anh nói. “Nếu những thứ không được thực hiện thì nó sẽ mất đi hay sao? Với phương cách này cả hai chúng ta đều có thể đảm bảo đưa ra được những quyết định thật đúng đắn cho bản thân mình.”

Cô trao anh một cái nhìn cáu kỉnh.”Theo như tôi biết, tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn khi lên máy bay trở về Úc”.

“Em đã thực hiện quyết định đó trong một phút nóng vội, sau cái thời điểm đau buồn đặc biệt đó” anh đáp trả.

Claire nhìn anh chằm chằm trong cơn thịnh nộ đến một cách nhanh chóng. “Bây giờ anh lại quy về chuyện của con bé ư? Cái gì chứ, thời điểm đau buồn đặc biệt ?”

Anh hít thở vào khi anh lướt tay mình qua mái tóc. “Tôi biết em sẽ như thế này mà”, anh nói. “Tôi không thể nào có thể thảo luận được với em nếu như em cứ xoắn tất cả mọi thứ tôi nói để ám chỉ rằng tôi không quan tâm gì đến con gái của chúng ta. Khốn khiếp, Claire, em biết đó không phải sự thật mà. Tôi muốn con bé hơn bất kì thứ gì khác”.

Claire nghiến chặt hàm, những cảm xúc của cô bắt đầu rơi vào vòng mất kiểm soát. Đúng thế, anh ta đã từng muốn đứa con của họ, chỉ có vợ của anh ta không phải là một phần trong cái thỏa thuận đó thôi. “Hãy gọi tên con bé, vì Chúa. Hãy gọi tên con bé đi_hay anh đã quên mất rồi? Phải thế không, Antonio?”, giọng cô rít lên cao. “Có phải anh đã quên hết tất cả mọi thứ về con bé đúng không?”

“Không thể làm được điều đó, Claire à. Không gì có thể mang con bé quay trở lại”.

Claire chao đảo, cắn vào bên trong miệng để ngăn bản thân không trở quá kích động như cô đã từng bị rất nhiều lần trong quá khứ. Anh ta rất giỏi trong việc kìm nén cảm xúc của mình, nó khiến cho cô cảm thấy bẽ mặt vì sự thiếu kiểm soát của mình. Cô căm ghét anh ta vì điều đó. Làm sao anh ta có thể đứng đây quá lạnh lùng và bâng quơ như thế, chắc chắn rằng cô sẽ gục ngã với cái kế hoạch của anh ta, như thể chỉ bằng ngón tay anh ta bẻ cong là cô sẽ quay trở lại với anh ta giống như không có bất kì chuyện gì xảy ra?

“Tôi hoàn toàn nghiêm túc về việc hòa giải trở lại này, Claire à”, anh nói rồi đi vào sự im lặng.

Cô quay lưng lại, đôi mắt rực sáng nhìn anh một cách bướng bỉnh. “Tôi ghét phải nói với anh điều này, Antonio, anh hãy đem cái công việc của anh tránh xa khỏi tôi. Bởi vì thứ cuối cùng mà tôi sẽ đồng ý đó là quay trở lại vị trí một người vợ của anh. Không có ba tháng, ba tuần hay thậm chí là ba ngày nào hết”.

Anh trao cho cô cái nhìn lâu và dò xét, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Em có thể sẽ suy nghĩ lại về điều đó sau khi tôi nói chuyện với những nhà chức trách về tình trạng của một trong những người em cùng mẹ khác cha với em đã bị đẩy vào.

Claire cảm thấy mắt cô xoay tròn trong sự cảnh báo. “Ai… Ai kia chứ?”, cô hỏi, thầm khẩn cầu đó không phải là Isaac. Ôi lạy Chúa, cầu xin Người đừng để đó là Isaac. Callum không phải là một thiên thần, nó đã từng gặp rắc rối với luật pháp trong quá khứ nhưng bây giờ nó đã ứng xử khéo léo và hợp lý hơn, tuy nhiên vẫn là một đứa dễ bị làm hại_trẻ người và nóng tính, trung thành một cách dữ đội, những thứ làm nó rơi vào những rắc rối nhiều hơn.

“Isaac”, anh trả lời.

Claire nuốt xuống, và thầm mong sự tuyệt vọng không thể hiện trên gương mặt của cô. “Nó..ờ..nó đã gây ra cái gì vậy?” , cô hỏi kèm theo cái nhấc cầm lên.

Anh nghiêng một bên chân mày trong cái điệu bộ giễu cợt. “Tôi thấy em không lạ gì với những chuyện pháp luật khi nó đã trở thành lối cư xử của những đứa em của mình”.

Cô hít thở và bắt bản thân nhìn chằm vào anh. “Đầu tiên tôi thừa nhận là Isaac có một vài vấn đề về cách cư xử”, cô nói. “Nhưng tôi chưa thấy chúng gây nên những phiền phức cho anh”.

“Thực ra mà nói thì dịp này những thói quen của cậu ta đã hoàn toàn liên quan tới tôi”, anh nói, với một tia sáng đầy chủ đích trong đôi mắt màu đen. “Và cả em cũng vậy”.

Không cần phải hỏi nữa, Claire cố gắng tự cảnh báo bản thân, nhưng những từ ngữ cứ thoát ra khỏi môi cô như dòng thác tuôn trào. “Ý của anh là sao?”

“Em trai của em đã đánh cắp chiếc xe tôi đã thuê khỏi bãi giữ xe của bệnh viện vào chiều nay, và dùng nó để ngao du đây đó”, anh nói.

Ôi Chúa tôi, Claire suy nghĩ trong sự tuyệt vọng ngày càng tăng lên. Trong tất cả những chiếc xe ở Sydney này, tại sao nó lại chọn đúng cái xe của Antonio Marcolini chứ? Cô biết Isaac vẫn còn ở trong thành phố, nó chắc phải đã đi xuống miền quê để đi vi vút với đám bạn của nó. Nó mới gặp cô cách đây đôi ngày mà. Nó đã ở lại qua đêm, cô đã đưa cho nó ít tiền để sắm bộ đồ mới.

“uhm... có bất kì tổn hại nào không?”, cô hỏi, với một chút hy vọng giữ giọng mình luôn điềm tĩnh.

“Ngoài việc sống với tôi trong ba tháng tới như một người vợ thì không có lựa chọn nào khác”, anh nói, mắt nhìn cô với ý định kiên vững.

Claire nhìn chằm chằm vào anh, tim cô đập giống như tiếng cái động cơ xe ngoan cố của cô vào những buổi sớm lạnh lẽo. “Anh đang hăm dọa để ép tôi quay trở lại với anh sao?” cô uất lên.

“Cái từ hăm dọa ngụ ý là không có sự lựa chọn”, anh nói, trên môi nhếch lên bí ẩn gần như một nụ cười. “Trong trường hợp này, tôi đang đưa ra cho em sự lựa chọn mà, Claire. Em sẽ quay lại cuộc hôn nhân của chúng ta bằng khoảng thời gian tôi ở Sydney này hay tôi sẽ phải buộc tội chống lại em trai của em. Vậy sự lựa chọn của em là gì?”