The Man She Loves To Hate

Chương 1




“Hannah, đợi đã!” Jolie Tanner lao ra khỏi sân nhà và đóng sầm chiếc cửa lưới lại sau lưng rồi cố hết sức đuổi theo đám bạn học. Thông thường như trước đây thì Hannah sẽ gọi tướng lên, hoặc Jolie sẽ dừng bước đợi con bé – kế hoạch đó chẳng có gì là điên rồ cả chỉ là bọn họ đã luôn đi bộ đến trường cùng nhau kể từ khi học mẫu giáo và, trừ khi một trong số họ bị ốm mà thôi, bọn họ có một thói quen hoàn hảo.

‘Han!’ .

Nhưng Hannah không hề có ý định đi chậm hay quay lại. Cô bạn vẫn điềm nhiên bước đi.

Hôm nay Cole đang đi với Hannah và điều này thật bất thường. Cole là người anh lớn của Hannah. Lớn ở đây có nghĩa là đã 17 tuổi, cao lớn và mạnh mẽ như bất kì chàng trai cuối cấp nào. Lớn có nghĩa là đẹp trai, nổi tiếng và hoàn hảo đến từng centimet.

Cole có một mái tóc đen rối bời, làn da ôliu cùng đôi mắt xanh thẳm ẩn trong làn mi cong dài. Cole có thể khiến bất kì ai trong độ tuổi xì tin ở Hollywood này ngừng thở. Bao gồm cả những con ma cà rồng nữa.

Hannah tôn thờ anh trai mình. Jolie cũng thế, tình cảm yêu quý mới lạ của Jolie đã bị khuấy động với một nhận thức mà con bé không thể miêu tả nổi nó ra sao. Con bé bắt đầu cảm thấy cứng cả lưỡi khi ở bên cạnh anh. Con bé không biết chỗ nào để nhìn hay phải làm gì nữa. Hannah đã chú ý và bắt đầu trêu trọ Jolie về những phản ứng ngớ ngẩn đó với Cole.

Đó là lý do tại sao Hanna không quay lại ư?

Bởi vì Jolie tự biết rằng Cole quá lớn so với con bé, quá hoàn hảo so với con bé và rằng Cole sẽ chẳng bao giờ nhìn con bé như thế cả. Đối với con bé điều đó chỉ còn là thời gian. Đấy là những gì mà mẹ con bé đã gần như ám chỉ khi Jolie đề cập đến- đại loại như- Jolie thật khó coi khi ở gần thằng nhóc Cole Ress mấy ngày trước. Rachel Tanner cười dịu dàng và an ủi con bé rằng nó sẽ sớm khắc phục được thôi.

Và con bé đã thực sự phải lòng Cole Ress mà không còn phải lo lắng bất cứ điều gì nữa. Đó chỉ cần một chút thời gian.

“Hannah, đợi đã”, đeo cẩn thận chiếc túi của mình lên vai, Jolie bắt đầu chạy đuổi theo.

“Cứ đi đi”. Cole ra lệnh.

“Nhưng em phải nói gì?” Hannah hỏi, ánh mắt đầy sự lưỡng lự, vẻ mặt thì áy náy. “Cole, đó là bạn thân nhất của em, em phải nói gì bây giờ”. “Chẳng gì cả”.

“Anh nghĩ cậu ấy sẽ hiểu chứ?”

“Sẽ hiểu – như thế nào?” Cole chẳng muốn biết thêm điều gì nữa. Anh từng nghĩ cuộc hôn nhân của ba mẹ anh thật sự bền vững. Không hoàn hảo nhưng bền vững. Nhưng chỉ nghĩ đến việc bố anh làm cái chuyện động trời đó. Cái thực tế ập đến như một cơn kích động mạnh. Ông ấy đã ngoại tình hơn một năm nay và hiện giờ vẫn tiếp tục duy trì nó. Với mẹ của Jolie Tanner. Bố anh đã thú nhận đêm qua trong tình trạng kích động. Và ông muốn li dị. Cole và Hannah đã bị đẩy lên tầng trên nhưng bọn họ vẫn nghe được mọi chuyện. Những lời buộc tội, sự thừa nhận và rồi cả những giọt nước mắt. Rất nhiều nước mắt đã rơi.

Jolie vẫn gọi và Cole vẫn tiếp tục bước đi. Con bé Jolie Tanner tuy vẫn còn nhỏ nhưng đã rất xinh đẹp. Nó có mái tóc rực rỡ như đốm lửa và đôi mắt xám mở lớn dường như để nhìn hết mọi vật. Mẹ Jolie là một trong những phụ nữ xinh đẹp nhất mà Cole từng gặp. Jolie cũng sẽ như thế. Chỉ cần cho con bé thời gian mà thôi.

Và sau đó, Jolie đã ở bên cạnh họ trên lối đi, đôi mắt xám rực sáng và mái tóc đỏ tung bay: “Hannah, cậu đã chuẩn bị bài cho bài kiểm tra chưa?”

Hannah không nói gì. Hannah nhìn anh mình một cách van lơn và Cole mong mình biến đến một nơi nào đó, bất kì nơi nào cũng được.

Jolie đã qua lại nhà họ từ khi còn nhỏ xíu. Con bé không phải là người thn của anh nhưng con bé đã là một phần của cuộc sống mà anh đã từng cho đó là điều hiển nhiên. Bạn của Hannah. Cuồng nhiệt. Hài hước. Luôn vẽ nguệch ngoạc vào cuốn sổ nhỏ mà con bé sẽ chẳng bao giờ cho bất cứ một ai xem cả. Hơn một lần Cole đã hỏi Hannah cái gì trong đó vậy. Những bức tranh, Hannah trả lời, và anh lại phải hỏi rõ hơn. Kiểu tranh gì thế?

Tất cả mọi thứ, Hannah trả lời. Động vật, con người, màu sắc. Bạn ấy vẽ mọi thứ.

Cole cảm thấy đó là một điều kì lạ đầy hấp dẫn.

“Han” tiếng thì thầm của Jolie kéo Cole trở về với thực tại kèm vẻ cau có. “Cậu làm bài tập chưa?”

Hannah lắc đầu để ra hiệu rằng chưa và rồi chỉ cắm mặt xuống, cắm cúi đi. Những đứa trẻ nhà Ress đã chẳng làm được mấy bài tập vào đêm qua.

Cole liếc nhìn Jolie và nhận thấy sự bối rối tổn thương trong mắt con bé. Ngay lập tức anh lại cúi đầu và bước đi. Nhanh chóng. Tĩnh lặng. Cố gắng để giả vờ rằng ít nhất con bé Jolie cũng không phải đang vội vã bước bên họ và tự hỏi chuyện gì diễn ra vậy. Ba người họ đã đến trường bằng cách đó. Cole cảm thấy từng bước chân trở nên thật nặng nề.

Có điều gì đó không ổn. Thật sự không ổn. Hannah không nói chuyện với nó, Cole lờ nó đi. Cole liền biến mất khi họ tới được trường học. Jolie đã hi vọng khi Cole đi khỏi nó có thể nói được cái gì đó.

Nhưng Hannah còn chẳng thèm nhìn nó.

“Hannah có chuyện gì vậy?” Jolie chất vấn “Nói điều gì đi chứ”.

“Tôi không thể làm bạn với cậu được nữa” Hannah nói với giọng nghẹn ngào, Jolie đã thật thân thiết. Con bé đang khóc lóc.

“Gì cơ?” tim Jolie đập mạnh “Cậu đang nói gì?”

Nhưng Hannah đã lẩn vào trong lớp học và đến giờ nghỉ thì ngay cả Sarah cũng không hề nói chuyện với Jolie.

Đến giờ ăn trưa, thì không còn một cô bạn nào trong nhóm của Jolie và Hanna nói chuyện với con bé nữa, chỉ còn Jolie đơn độc một mình. Nó đi tìm Cole, cuối cùng thì tìm thấy anh đang trên đường đến thư viện trường. Hai người nhìn nhau. Cole cố tỏ ra hững hờ vượt qua con bé.

“Cole” nó gọi, cố gắng đuổi kịp anh. “Cole, có chuyện gì đó không ổn với Hannah. Bạn ấy không nói chuyện với em. Bạn ấy khóc nhiều lắm. Bạn ấy trông thật suy sụp. Chuyện gì đang xảy ra vậy?cố gắng giữ lấy Cole. “Làm ơn đi Cole, em muốn biết có chuyện gì?”

“Về mà hỏi mẹ cô ấy” giọng anh đầy vẻ cay nghiệt. “Và đừng chạm vào tôi”.

Jolie đỏ mặt, thu tay lại sau lưng. “Em không chạm vào anh nữa. Em xin lỗi. Em không có ý đó”. Đôi mắt xanh của anh vẫn chằm chằm nhìn con bé. “Cole, làm ơn. Em chỉ… Hannah ghét em mà em không biết tại sao”. Nó nài nỉ. “Hannah, Sara bây giờ thì cả Evie rồi cả Bree nữa. Chẳng ai còn nói chuyện với em nữa”.

“Tại sao tôi phải quan tâm?” Cuối cùng anh cũng cất lời. “Tại sao tôi phải quan tâm đến chuyện của cô và vấn đề của cô? Tránh xa Hannah ra và cút xuống địa ngục cho tôi”.

“Nhưng tại sao?” Con bé thì thầm, cố gắng tự giải thích. “Cole, em đã làm sai cái gì? Cole làm ơn đi.” Lòng nó rối như tơ vò. “Em đã làm sai những gì?”