The Madness Of Lord Ian MacKenzie

Chương 2




Trước khi Beth có thể thốt ra lời từ chối, Lord Ian đã đẩy cô đi dọc hành lang, nửa nâng, nửa kéo cô. Anh giật mạnh tấm màn nhung che phía cửa và gần như đẩy cô vào trong. Beth thấy mình đang ở trong một khoang khác, lớn hơn, với thảm dày và ngập đầy khói cì-gà. Cô bật ho. “Tôi cần uống nước.”

Lord Ian đẩy cô ngồi vào trong chiếc ghế bành. Chiếc ghế chào đón cô bằng lòng ghế sâu bọc đầy vải nhung. Cô cầm chặt lấy chiếc ly pha lê mát lạnh khi anh ấn nó vào tay cô và uống một ngụm lớn. Cô thở hắt ra khi uống phải rượu whiskey thay vì nước trắng, và thứ chất lỏng như thiêu đốt tạo thành một vệt cay nồng xuống tận dạ dày cô, khi đó thị lực bắt đầu trở lại rõ ràng.

Ngay khi cô có thể nhìn lại được, Beth nhận ra rằng cô đang ngồi trong một khoang nhìn trực tiếp xuống sân khấu phía dưới. Với vị trí tuyệt vời này, cô đoán nó phải là khoang của Công tước Kilmorgan. Nó thực sự rất sang trong, với đồ nội thất rất tiện nghi, ánh đèn nhẹ, và những chiếc bàn được đánh bóng loảng. Nhưng ngoài cô và Lord Ian, khoang này không còn ai khác.

Ian lấy lại chiếc ly và bản thân tự ngồi vào chiếc ghế ngay bên cạnh đó trong một khoảng cách quá gần. Anh đưa chiếc ly lên môi nơi Beth vừa uống và uống nốt phần còn lại. Có một giọt rượu còn nấn ná sót lại bên bờ môi dưới của anh, và đột nhiên Beth muốn liếm sạch nó.

Để kéo tâm trí của mình ra khỏi loại suy nghĩ đó, cô kéo tờ giấy ra khỏi găng tay. “Ngài có ý gì trong cái này, thưa ngài?” Ian thậm chí không nhìn lại lá thư. “Chính xác như điều nó viết.”

“Đây là những lời buộc tội -- rất nghiêm trọng - và thực sự đáng buồn”. Biểu hiệu của Ian như nói rõ anh chẳng thèm quan tâm chúng nghiêm trọng hay đau buồn thế nào. “Mather là một kẻ đê tiện, và cô nên bỏ hắn đi.”

Beth vò nát bức thư trong tay và cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Điều này không hề dễ dàng khi Ian Mackenzie ngồi chỉ cách cô có nửa bước chân. Sự có mặt đầy uy quyền của anh khiến cô như ngã khỏi ghế. Mỗi lần cô hít thở, cô lại nuốt vào vị rượu whiskey, mùi cì-gà và mùi vị đàn ông đậm đặc cô đã lâu không biết.

“Tôi nghe nói những nhà sưu tập hay điên cuồng ghen tỵ với những người khác,” cô nói.

“Mather không phải là nhà sưu tập.”

“Anh ấy không phải ư? Tôi đã xem đồ sứ của anh ấy. Anh ấy cất giữ chúng cẩn thận trong một căn phòng đặc biệt, và thậm chí còn không để người hầu vào dọn dẹp.”

“Bộ sưu tập của hắn vô giá trị. Hắn không thể nói được sự khác biệt giữa đồ thật và đồ giả.”

Cái nhìn của Ian lang thang trên người cô, vừa ấm áp vừa mờ ám như sự đụng chạm của anh.

Cô ngọ ngoậy không thoải mái.

“Thưa ngài, tôi đã đính hôn với Sir London được ba tháng, và không người quen nào của anh ấy từng nhắc đến bất kỳ tư cách đạo đức khác thường.”

“Mather giấu kín thói trụy lạc của hắn ta.”

“Nhưng không giấu được ngài, không phải sao? Tại sao ngài lại được có đặc quyền biết những thông tin này?”

“Hắn nghĩ nó sẽ gây ấn tượng với anh trai tôi.”

“Vì chúa, tại sao những điều như thế lại ấn tượng với ngài công tước?”

Ian nhún vai, cánh tay anh chạm nhẹ vào tay của Beth. Anh ngồi quá gần, nhưng Beth không thể khiến bản thân đứng lên và chuyển sang ngồi ghế bên cạnh.

“Có phải ngài đã chuẩn bị trước những lá thư này trong trường hợp chúng cần đến?” cô hỏi.

Cái nhìn của anh ngay lập tức chuyển về hướng cô, sau đó lại quay ra chỗ khác, như thể anh muốn tập trung nhìn cô nhưng không thể. “Tôi đã viết nó trước khi tôi đến đây, trong trường hợp tôi gặp được cô và nghĩ rằng cô xứng đáng được cứu giúp.”

“Tôi có nên hãnh diện về điều này không?”

“Mather là một thằng ngốc mù quáng và chỉ nhìn thấy của cải của cô.” Đó chính xác giống như giọng nói nhỏ vang lên trong đầu cô lúc nãy. “Mather không cần tài sản của tôi,” cô phản đối. “Anh ấy có tiền của riêng mình. Anh ấy có nhà ở Park Lane, một điền trang lớn ở Suffolk, và nhiều thứ nữa.”

“Hắn đang ngập trong nợ nần. Đó là lý do tại sao hắn bán chiếc bát cho tôi.”

Cô không biết về chiếc bát, nhưng sự nhục nhã như bùng cháy trong dạ dày của cô cùng với rượu whiskey. Sau cái chết của bà Barrington, cô đã rất cẩn thận khi có quá nhiều lời đề nghị lao đến liên tục và nhanh chóng - cô thích thú cười to rằng một quả phụ trẻ tuổi người vừa thừa hưởng một gia tài lớn cần phải tìm một người chồng, theo trích dẫn lời của Jane Austen(*).

(*) Jane Austen (16 tháng 12 năm 1775 - 18 tháng 7 năm 1817) là một nữ văn sĩ người Anh, tác giả của những tác phẩm nổi tiếng như Sense and Sensibility, Pride and Prejudice, Mansfield Park, Emma, Northanger Abbey, và Persuasion. Những bình phẩm về các vấn đề xã hội cùng văn phong tuyệt kỹ trong nghệ thuật dẫn chuyện và xây dựng những tình huống oái ăm đã đem tên tuổi của Austen vào trong số những nhà văn có nhiều ảnh hưởng nhất và được trọng vọng nhất trên văn đàn nước Anh. Những tác phẩm của bà lấy bối cảnh trong Thời kỳ Nhiếp chính (Regnecy Era) - từ năm 1795 đến 1830, nổi bật với những đặc thù trong chính trị, văn hóa và trang phục. Trong suốt cuộc đời mình, Janes Auten không bao giờ kết hôn. Nhưng những câu chuyện tình yêu lãng mạn phần nào được nhà văn khai thác từ chính cuộc tình của mình với Tom Lefroy.

“Tôi không phải là kẻ ngu ngốc, thưa ngài. Tôi biết sự hấp dẫn của tôi chủ yếu là từ số tiền tôi được thừa hưởng.” Đôi mắt anh ấm áp với màu vàng giống màu rượu whiskey.

“Không, không phải như thế.”

Cụm từ đơn giản đó như làm cô vui vẻ hơn một chút. “Nếu như bức thư này là thật, thì tôi đang ở vị trí bấp bênh.”

“Tại sao? Cô giàu có. Cô có thể làm bất kỳ điều gì cô muốn.” Beth im lặng. Thế giới của cô đã đảo lộn hoàn toàn vào ngày bà Barrington qua đời và vì bà Barrington không còn ai thân thích, bà để lại cho cô ngôi nhà ở Belgrave Square, tài sản, người hầu, và tất cả đồ đạc giá trị cho Beth. Số tiền đó đủ cho Beth làm điều cô muốn. Giàu có đồng nghĩa với tự do. Beth chưa bao giờ có tự do trong cuộc đời, và cô cho rằng lý do cô chấp nhận lời cầu hôn của Mather là vì anh ta và dì của mình có thể giúp cô tiến vào thế giới của tầng lớp thượng lưu London ở một vị trí khác cao hơn là một người làm công. Cô đã bị nô dịch quá lâu rồi.

******

Bổn phận của một người phụ nữ đã kết hôn là làm ngơ trước những sai trái trong công việc của chồng. Thomas nói đó là điều nhảm nhí, những quy tắc đó được tạo dựng bởi các quý ông để họ có thể làm những điều họ muốn. Nhưng dù sao, Thomas là người đàn ông tốt. Dù trí tưởng tượng có lớn đến mức nào, người đàn ông đang ngồi cạnh cô không thể gọi là tốt. Anh ta và anh em của mình có nhiều tai tiếng khủng khiếp. Thậm chí Beth, dưới sự che chở dưới bà Barrington trong chín năm qua, cũng biết điều đó. Có nhiều lời đồn thổi về những phi vụ bẩn thỉu và những câu chuyện về sự chia tay tai tiếng giữa Lord Mac Mackenzie với vợ mình, tiểu thư Isabella. Những tin đồn này đã cách đây năm năm khi nhà Mackenzie dính líu đến cái chết của một cô gái điếm cao cấp, nhưng Beth không nhớ rõ chi tiết. Vụ việc thu hút sự chú ý của cả Scotland Yard, và toàn bộ bốn anh em đã phải rời khỏi đất nước một thời gian.

Không, nhà Mackenzie không thể có nghĩa là những người đàn ông “tốt”. Vậy thì tại sao một người đàn ông như Lord Mackenzie lại quan tâm cảnh báo một kẻ vô danh như Beth Ackerley về việc cô sắp cưới một kẻ ngoại tình?

“Dù sao cô có thể cưới tôi,” Lord Ian đột ngột nói.

Beth chớp chớp mắt. “Xin ông nhắc lại cho?”

“Tôi nói, cô có thể cưới tôi. Tôi không quan tâm cái quái gì đến tài sản của cô.”

“Thưa ngài, tại sao ngài lại đề nghị cưới tôi khi ngài có rất nhiều sự lựa chọn?”

“Bởi vì cô có một đôi mắt đẹp.”

“Làm sao ngài biết? thậm chí ngài chưa lần nào nhìn vào nó.”

“Tôi biết”

Hơi thở của cô nhói đau, và cô không biết nên cười hay nên khóc. “Ngài có thường xuyên làm điều này hay không? cảnh báo một cô gái trẻ về vị hôn phu của mình, sau đó quay sang đề nghị cưới chính cô ấy? Hiển nhiên thủ đoạn này không có hiệu quả, hoặc ngài đã phải có rất nhiều bà vợ bám lấy chân ngài.”

Ian khẽ quay đi, anh đưa tay xoa xoa thái dương, nhưng thể anh vừa bị một cơn đau đầu. Anh ta là một người điên, cô tự nhắc bản thân. Hoặc ít nhất anh ta lớn lên trong một trại tâm thần. Vậy tại sao cô lại không thấy sợ hãi khi ngồi đây một mình với anh, khi mà không ai trên thế giới biết cô đang ở đâu?

Có lẽ bởi vì tại nơi làm từ thiện của Thomas ở East End, cô đã từng nhìn thấy những người bị mất trí, bị gia đình giam giữ vì họ không thể kiểm soát được bản thân. Họ thực sự là những linh hồn khốn khổ, một vài người trong số bọn bị trói trên giường. Lord Ian đã từng là một linh hồn khốn khổ trong một thời gian dài.

Cô hắng giọng. “Ngài thật là tốt bụng, thưa ngài.”

Bàn tay Ian nắm chặt lại trên thành ghế.

“Nếu tôi cưới cô, Mather không thể chạm vào cô.”

“Nếu tôi cưới ngài, đó sẽ là vụ tai tiếng thế kỷ.”

“Cô sẽ sống sót.”

Beth nhìn chằm chằm vào cô ca sĩ giọng nữ cao trên sân khấu, đột nhiên nhớ ra câu chuyện ngồi lê đôi mách mô tả quý bà ngực bự là nhân tình của Lord Cameron Mackenzie, một người anh khác của Ian. “Nếu bất kỳ ai nhìn thấy tôi biến mất ở trong này với ngài, danh tiếng của tôi sẽ bị huỷ hoại.”

“Khi đó cô sẽ chẳng có gì để mất.”

Beth nên đứng ngay dậy và trông thật giận dữ, ưỡn thẳng người như bà Barrington đã hướng dẫn cô, rồi bỏ ra ngoài. Bà Barrington kể rằng bà đã tát rất nhiều người muốn cầu hôn ở thời của bà, mặc dù Beth cho rằng không nên làm thế. Dẫu vậy, cô không thể tưởng tượng liệu Lord Ian có bị bối rối nếu cô tát anh hay không.

“Nếu tôi nói có, ngài sẽ làm gì?” Cô thực sự tò mò nên hỏi lại. “Giả vờ lảng tránh và chối bỏ những lời đã nói đúng không?

“Tôi sẽ tìm một giám mục, lấy giấy phép của ông ta, và buộc ông ấy làm đám cưới cho chúng ta vào tối nay.”

Cô mở tròn mắt giả vờ kinh hoàng. “Sao cơ?, không có váy cưới, không có phù dâu? Còn hoa cưới thì sao?”

“Trước đây cô đã từng cưới một lần."

“Do vậy chẳng phải càng nên đáp ứng yêu cầu của tôi về váy cưới trắng và những dãy hoa huệ tây hay sao? Tôi phải nhắc nhở ngài rằng những quý cô đặc biệt chú ý đến đám cưới của mình, thưa ngài. Ngài nên biết điều này trong trường hợp ngài quyết định cầu hôn với một quý cô khác trong nửa giờ tiếp theo.” Những ngón tay mạnh mẽ Ian nắm chặt bàn tay cô. “Tôi đang hỏi em. Có hay không?”

“Ngài không biết bất kỳ điều gì về tôi. Tôi có thể có một quá khứ xấu xa.”

“Tôi biết mọi thứ về em.” Cái nhìn của anh chợt xa xăm, và bàn tay anh nắm tay cô chặt hơn. “Tên thời con gái của em là Villiers. Cha em là một người Pháp đến nước Anh ba mươi năm trước. Mẹ em là con gái của một địa chủ người Anh và ông ấy đã tuyệt giao với bà sau khi bà cưới cha em. Cha em chết trong nghèo túng và để em trong cảnh bần cùng. Em và mẹ bị buộc phải vào trại tế bần khi em mười tuổi.”

Beth lắng nghe đầy ngạc nhiên. Cô không giữ bí mật quá khứ của mình với bà Barrington hoặc Thomas, nhưng được nghe lại từ miệng của một quý ngài cao quý như Ian Mackenzie thì thật khó chịu.

“Vì Chúa, đấy đâu phải là sự thật được nhiều người biết đến?”

“Tôi đã ra lệnh cho Curry tìm hiểu về em. Mẹ em chết khi em mười lăm. Em thậm chí đã được nhận làm giáo viên trong trại tế bần. Đến năm mười chín tuổi, một giáo xứ mới đến phụ trách trại tế bần, Thomas Ackerley, gặp và cưới em. Anh ta chết chỉ một năm sau. Bà Barrington ở Belgrave Square đã thuê em làm người bầu bạn.” Beth nhắm mắt lại khi vở kịch của cuộc đời cô mở dần ra chỉ bằng vài câu ngắn gọn. “Curry là thám tử của Scotland Yard(*)?”

“Anh ta là người hầu của tôi.”

(*) Scotland Yard: Cảnh sát Anh.

“Ồ, tất nhiên. Một người hầu.” Cô quạt cật lực. “Anh ta chăm sóc quần áo cho ngài, cạo râu và điều tra quá khứ của những phụ nữ trẻ ít người biết đến. Có lẽ ngài nên cảnh báo Sir Lyndon về tôi thay vì đi đường vòng như thế.”

“Tôi muốn tìm hiểu liệu em là thật hay giả.”

Cô không hình dung được điều đó có nghĩa là gì. “Vậy thì ngài đã có câu trả lời. Tôi chắc chắn không phải là kim cương thô. Tôi giống với viên đã cuội hơn thậm chí còn chưa được đánh bóng dù chỉ một chút.”

Ian chạm vào một lọn tóc đang xõa trên trán cô

“Em là thật.”

Sự đụng chạm khiến tim cô đập mạnh và sức nóng như lan toả khắp cơ thể. Anh ngồi quá gần, ngón tay anh quá ấm qua lớp găng tay. Thật là dễ dàng nếu cô nghiêng đầu ra sau và hôn anh.

“Ngài cao quý hơn tôi rất nhiều, thưa ngài. Nếu tôi cưới ngài, điều này sẽ không môn đăng hộ đối và không bao giờ được tha thứ.”

“Cha em là một tử tước.”

“Ồ, quả thật tôi đã quên về ông ấy, người cha thân yêu của tôi.” Beth biết chính xác lời tuyên bố ông là một tử tước thật đến mức nào, và chính xác ông đã đóng kịch ra sao.

******

Lord Ian kẹp một lọn tóc quăn giữa hai ngón tay và duỗi thẳng chúng. Anh thả nó ra, đôi mắt anh sáng lấp lánh khi nó nẩy trở lại trán cô. Anh lại kéo lọn tóc duỗi lần nữa, chăm chú ngắm nó bật trở lại, và lại lần nữa. Sự tập trung của anh làm cô bối rối, sự gần gũi với cơ thể anh còn làm cô căng thẳng hơn. Cùng lúc đó cơ thể phóng đãng của cô như muốn đáp lại.

“Ngài sẽ làm chúng duỗi ra hết,” cô nói. “Người hầu gái của tôi sẽ thất vọng lắm đấy.”

Ian chớp mắt, sau đó đặt tay lại trên thành ghế một cách miễn cưỡng.

“Em có yêu chồng em không?”

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ này với Lord Ian giống như điều gì đó để cô đem ra cười thỏa thích với Thomas. Nhưng Thomas đã đi xa nhiều năm và cô chỉ còn lại một mình.

“Bằng cả trái tim.”

“Tôi không mong tình yêu của em. Tôi không thể yêu lại em.” Beth gấp gáp quạt lên khuôn mặt nóng bừng của mình, trái tim đập điên cuồng.

“Thưa ngài, đối với một người phụ nữ, sẽ chẳng tự hào gì khi nghe một người đàn ông nói anh ta sẽ không yêu cô ấy. Cô ấy thích được tin rằng cô ấy sẽ là trung tâm của mọi sự quan tâm chú ý của anh ta.”

Mather đã từng nói anh là người sống tận tâm. Bức thư nhàu nát như thiêu đốt cô lần nữa.

“Không phải là sẽ không. Tôi không thể yêu em.”

“Xin ngài có thể nói lại?” Cô đang sử dụng cụm từ này quá nhiều lần trong tối nay.

“Tôi không có khả năng yêu. Tôi không thể trao nó cho em.” Beth tự hỏi điều gì có thể đau đớn hơn thế, bản thân những từ ngữ đó hay tông giọng đều đều cùng với cái cách anh thể hiện. “Có lẽ ngài đơn giản chưa tìm đúng người phụ nữ của mình, thưa ngài. Mọi người đều sẽ yêu dù sớm hay muộn.”

“Tôi có thể khiến phụ nữ yêu, nhưng không bao giờ yêu họ.” Mặt Beth nóng bừng. “Ngài thật vô lý, thưa ngài. Nếu ngài không quan tâm đến tài sản của tôi hoặc liệu tôi có yêu ngài, tại sao giữa bao nhiêu người ngài lại muốn cưới tôi?”

Ian không thể ngăn bản thân vươn tay kéo lọn tóc lần nữa. “Bởi vì tôi muốn lên giường với em.”

Vào lúc này, Beth biết rằng cô chưa từng là một quý cô đích thực và tương lai về sau cũng không phải. Một quý cô đích thực sẽ phải ngất xỉu và ngã ra khỏi ghế hoặc la hét trong nhà hát opera.

Thay vào đó, Beth thích thú nghiêng về phía sự vuốt ve của Ian. “Ngài ư?” Bàn tay anh làm duỗi những lọn tóc khác, làm cho công sức của cô hầu trở nên vô nghĩa. “Em là một người vợ đứng đắn của một giáo chức, là người của hôn nhân. Nếu không thì tôi đã đề nghị một mối quan hệ nam nữ bất chính.” Beth cưỡng lại mong muốn được cọ mặt lên chiếc găng tay của anh. “Liệu tôi có hiểu đúng hay không? Ngài muốn tôi lên giường ngài, nhưng bởi vì tôi từng là một phụ nữ có chồng đứng đắn, ngài phải cưới tôi để có tôi trên đó?”

“Đúng vậy.”

Cô cười phá lên không ngừng. “Lord Ian thân mến của tôi, ngài không nghĩ điều này thật cực đoan hay sao? Ngài muốn tôi lên giường ngài có một lần, mà ngài phải cưới tôi.”

“Tôi dự định lên giường với em nhiều hơn một lần.”

Cái cách anh nói về chuyện này nghe thật hợp lý. Giọng nói thâm trầm như trượt qua mỗi giác quan của cô, quyến rũ cô, phát hiện người đàn bà đầy đam mê trong cô, khám phá ra việc cô thích được chạm vào cơ thể đàn ông và được họ đáp lại nhiều biết bao nhiêu. Các quý cô không thường yêu thích quan hệ hôn nhân, giống như cô đã được nói thế. Thomas nói điều này không hợp lý và anh đã dạy cô những gì người phụ nữ có thể cảm nhận. Nếu anh không dạy cô nhiều như thế, cô ngẫm nghĩ, cô sẽ không ngồi đây sôi sục vì khao khát Lord Ian Mackenzie.

“Thưa ngài, Ngài không nhận ra thấy rằng, tôi đã đính hôn với người khác hay sao? Tôi chỉ thấy mỗi ngài nói anh ấy là tay chơi gái.”

“Tôi sẽ cho em thời gian để tìm hiểu về Mather và khiến các vấn đề của em ổn thoả. Em thích sống ở London hay điền trang của tôi ở Scotland?”

Beth chỉ muốn ngửa đầu vào thành ghế để cười và cười. Điều này quả là lố bịch, cám dỗ đến mất trí. Ian thật hấp dẫn, còn cô thì cô đơn. Anh quá giàu để quan tâm đến gia tài bé nhỏ của cô, và anh không giữ bí mật việc anh mong muốn thưởng thức những kinh nghiệm nhục dục của cô. Nhưng nếu cô thực sự biết quá ít về Lyndon Mather, cô cũng chẳng biết chút gì về Ian Mackenzie.

“Tôi vẫn thật bối rối,” cuối cùng cô cũng nói. “Một lời cảnh báo hảo ý về Sir Lyndon là một việc, nhưng cánh báo tôi rồi lại đề nghị cưới tôi chỉ sau vài phút lại là việc khác. Ngài luôn luôn quyết định nhanh như vậy sao?”

“Đúng.”

“Hãy làm nó nếu cần phải làm, và hãy làm nó ngay lập tức? Có phải là kiểu thế hay không?”

“Em có thể từ chối.”

“Tôi nghĩ tôi nên thế.”

“Bởi vì tôi là một kẻ điên?”

Cô lại cười đến nghẹn thở. “Không, bởi vì nó quá cám dỗ, bởi vì tôi đã uống rượu, và tôi nên quay lại chỗ Sir Lyndon cùng dì anh ấy.”

Cô đứng lên, chiếc váy kêu sột soạt, nhưng Lord Ian đã nắm lấy tay cô.

“Đừng đi”

Những lời nói này rất gay gắt, nhưng không phải lời cầu xin. Sức mạnh lại tuột khỏi Beth và cô lại ngồi xuống.

Ở đây thật ấm áp, và chiếc ghế, ôi, thật thoải mái. “Tôi không nên ở lại.”

Tay anh phủ lên tay cô. “Hãy xem hát đi.” Beth buộc phải chăm chú nhìn sân khấu nơi cô ca sĩ giọng nữ cao đang hát thật say mê về một tình yêu đã mất. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô ca sĩ, và Beth tự hỏi liệu cô ấy có đang nghĩ về Cameron Mackenzie.

Bất kỳ người phụ nữ nào cũng nghĩ rằng những nốt nhạc này thật rung động. “Thật tuyệt vời,” Beth thì thầm.

“Tôi có thể chơi đoạn nhạc này đúng từng nốt,” Ian nói, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô. “Nhưng tôi không thể nắm được cái hồn của nó.”

“Ồ” Cô siết chặt tay anh, sự thương cảm dành cho anh như trào ra bên trong cô.

Ian gần như định nói, hãy dạy tôi lắng nghe giống như em, nhưng anh biết điều này là không thể.

Cô là thứ đồ sứ quý hiếm, anh nghĩ, một vẻ đẹp tinh tế với lõi bằng thép. Thứ đồ sứ rẻ tiền vỡ vụn thành bụi đất hoặc bị vỡ nát, nhưng những thứ vật tốt nhất sẽ còn sống mãi khi chúng đến được tay người sưu tầm biết chăm sóc chúng. Beth nhắm mắt lắng nghe, những lọn tóc đầy cám dỗ của cô đung đưa trước trán. Anh thích cái cách mái tóc cô được duỗi ra, giống như sợi tơ của một bức thảm tranh.

Giọng nữ cao kết thúc đoạn nhạc bằng nột nốt ngân dài và rõ ràng.

Beth vỗ tay đầy tự nhiên, mỉm cười, mắt sáng lấp lánh vì ngưỡng mộ. Ian đã học, dưới sự chỉ bảo của Mac và Cameron, cách vỗ tay khi một khúc nhạc kết thúc, nhưng anh chưa bao giờ hiểu tại sao. Beth dường như không gặp khó khăn khi hiểu nó, và hưởng ứng lại niềm vui trong âm nhạc.

Khi cô nhìn anh với đôi mắt xanh đẫm nước, anh nghiêng người và hôn cô.

Cô giật mình, hai bàn tay đưa lên để đẩy anh ra. Nhưng thay vào đó cô lại đặt tay lên vai anh và rên nhẹ như đầu hàng.

Anh cần cơ thể cô nằm dưới anh ngay đêm nay. Anh muốn ngắm đôi mắt cô dịu lại vì khao khát, má cô ửng đỏ vì thoả mãn. Anh muốn cọ vào nơi quả mọng ngọt ngào giữa hai chân cô và làm cô ẩm ướt, anh muốn ấn vào trong cô cho đến khi anh giải thoát, và rồi anh lại muốn làm như thế hết lần này đến lần khác.

Anh muốn thức dậy với mái đầu cô đặt trên gối anh và hôn cô đến khi cô mở mắt. Anh sẽ đút cho cô bữa sáng và ngắm cô mỉm cười khi nhận thức ăn từ tay anh.

Anh kéo lưỡi dọc theo môi dưới của cô. Cô có vị của mật ong và rượu whiskey, một mùi vị thật ngọt ngào. Anh cảm thấy mạch đập của cô rộn ràng bên dưới những ngón tay của anh, hơi thở cô nóng bỏng trên da thịt anh. Anh khao khát hơi thở nóng đó ở nơi anh đang bị khuấy động, nó thực sự đã cứng lên và nhức nhối vì cô. Anh muốn cô chạm môi vào nó giống như cô đang chạm vào môi anh.

Cô muốn nó - không có sự tưởng tượng của một trinh nữ, không còn sự nhút nhát khi dành cho anh. Beth Ackerley biết điều đó là gì với một người đàn ông, và cô thích nó. Cơ thể anh rộn ràng đòi được giải phóng. “Chúng ta phải ngừng lại,” cô thì thầm.

“Em có muốn ngừng lại không?”

“Vào lúc này, ngài đề cập đến nó thật không thực tế.”

“Vậy thì tại sao?” Môi anh lướt qua miệng cô khi anh nói. Cô nếm thấy vị whiskey trong lưỡi anh, cảm thấy sự quét qua quét lại đầy mạnh mẽ của môi anh, sự thô ráp của cằm anh. Anh có chiếc miệng của một người đàn ông, một chiếc miệng đầy chỉ huy.

“Tôi chắc chắn có hàng tá lý do tại sao chúng ta nên dừng lại. Tôi thú nhận tôi không thể nghĩ được lý do tốt trong lúc này.”

Những ngón tay của anh như xiết lại. “Về nhà cùng với tôi tối nay.” Beth thực sự muốn. Ôi, cô muốn. Sự hân hoan như vụt qua cả cơ thể cô, sự nhức nhối đầy đau đớn cô từng nghĩ cô sẽ không bao giờ thấy lại.

“Tôi không thể,” cô gần như rên rỉ.

“Em có thể.”

“Tôi ước...” cô hình dung ra những trang báo chói sáng với câu chuyện ngồi lê đôi mách truyền khắp London vào ngày mai. Nữ thừa kế bỏ vị hôn phu vì một cuộc tình bẩn thiu với Lord Ian Mackenzie. Nguồn gốc của cô đã tăm tối - liệu có ai ngạc nhiên? Máu phải đổ, họ sẽ nói thế. Không phải mẹ của cô ta còn tốt hơn cô ta hay sao?

“Em có thể,” Ian đáp lại như khẳng định. Beth nhắm chặt mắt, cố gắng gạt sang một bên lời cám dỗ ngọt ngào.

“Đừng yêu cầu tôi...”

Cửa khoang đột ngột mở, và một giọng nói cục cằn, gai góc cắt ngang tiếng vỗ tay như sấm của khán giả. “Ian, chết tiệt, cậu được giao trông Daniel. Nó lại xuống dưới chơi xúc xắc với tay giữ ngựa, và cậu biết nó luôn luôn thua.”

(Chương sau sẽ khá kịch tính với nhiều nhân vật mới xuất hiện, đáng yêu đáng ghét đều có nhưng rất cá tính. Một âm mưu cũng dần hé lộ...)