Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 99: Con Người






Bầu không khí yên tĩnh một cách quỷ dị.

Toàn bộ yêu quái đều nhìn chằm chằm cái đầu lăn lông lốc kia.

Hẳn là Túc Tí chết rất không cam tâm, đôi mắt trợn trừng, miệng há hốc, có vẻ rất kinh ngạc khi mình bị đánh lén.

Xe ngựa vừa đến nơi, đầu đã bị ném xuống, chứng tỏ giữa đường gặp chuyện chẳng lanh.

Thấy cảnh tượng máu me như thế, Bạch Ngôn Lê sững sờ mất một lúc.

Thương Phạt đăm chiêu nhìn lên trời.

Trong đám yêu quái, cuối cùng cũng có kẻ phản ứng lại, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Yêu quân của Đại Túc phủ như bị sét đánh, kẻ dẫn đầu tạm coi là nhanh nhẹn, lập tức chạy đến bên chiếc đầu của gia chủ mình, cẩn thận nâng lên.

"Thật sự là Túc Tí sao?" Nghe tiếng xì xào xung quanh, Bạch Ngôn Lê vẫn không dám tin.

Thương Phạt vẫn còn chú ý đến chiếc xe bay trên trời, thuận miệng đáp, "Ừ."
"Hắn đã đắc tội người nào?" Yêu quái ban nãy chen lên tranh thịt đã lui trở về, nghi hoặc nói với Thương Phạt, "Chẳng lẽ do Đông phủ ra tay."
"Không phải yêu quái." Thương Phạt vẫn ngước lên.

"Cái gì?" Vị yêu quái kia ngẩn ra, vừa định quay đầu thì bỗng nhiên, một tia sáng chơi lòa lóe lên trên không kèm theo tiếng nổ vang trời.

Xe ngựa vỡ tan thành từng mảnh rơi xuống, cùng lúc đó, vô số người mặc áo đen cầm dù trắng cũng từ từ đáp xuống mặt đất.

Không cần Thương Phạt nói, lần này đám yêu quân đang lục tục biến về nguyên hình chuẩn bị quyết chiến để trả thù cũng ngây ra khi thấy kẻ địch.

"Là người!" "Là con người!" "Không thể nào, sao lại là con người!"
Trong những tiếng thốt lên kinh ngạc, Thương Phạt đầu không nhúc nhích, lặng lẽ kéo Bạch Ngôn Lê lui lại mấy bước.


Vị yêu quái bên cạnh bọn họ đảo mắt tới lui mấy lần, sau đó cũng quyết định làm theo Thương Phạt và Bạch Ngôn Lê.

Thương Phạt chẳng buồn chú ý đến tên tiểu yêu đó.

Khi thấy những con người kia, hắn không chỉ thấy ngờ vực mà còn hết đề cao cảnh giác.

Không phải hắn lo lắng cho tinh cảnh của mình, mà là....Liếc sang Bạch Ngôn Lê, hắn tháng thấy y siết chặt ngón tay.

"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê rất vui vẻ khi thấy hắn để ý đến tâm trạng của mình, chủ động xán đến bên cạnh hắn.

Có chừng hơn 100 người mặc áo đen, sau khi hạ xuống, bọn họ đồng loạt cắm cây dù trắng xuống mặt đất.

Ánh sáng trên bầu trời biến mất, ánh lửa chiếu rọi, phù hiệu trên chiếc du sáng lên đỏ rực.

Thương Phạt vẫn không có phản ứng gì, còn Bạch Ngôn Lê lại ngơ ngác nhìn những đồng bào vừa tư trời cao giang xuống.

Chỉ có vị tiểu yêu cạnh họ đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm đầu thống khổ.

"Hắn...." Nghe tiếng động, Bạch Ngôn Lê hoàn hồn, "Hắn làm sao thế?"
"A a a!" Hai tay ôm đầu, yêu quái có dung mạo như một thanh niên nọ tru lên mấy hồi, đầu biến thành hình dáng như đầu ếch, thậm chí còn có cái lưỡi dài thò ra thụt vào.

Giống như hắn, xung quanh có không ít yêu quái phản ứng tương tự, nhẹ thì bị ảnh hưởng, còn nặng thì không kiềm chế được, buộc phải hiện nguyên hình.

"Phu quân." Bạch Ngôn Lê mau chông phản ứng, kéo tay Thương Phạt, sốt sắng nói, "Người không sao chứ?"
Thương Phạt không lên tiếng, chỉ có cổ tay khẽ giật, ra hiệu cho Bạch Ngôn Lê biết mình không sao.

"Gia súc to gan!" Những yêu quái còn có thể cử động của Đại Túc phủ đồng loạt xông vào đám người kia.

Đêm nay có cả yêu quái từ nơi khác đến, cảm nhận được nguy hiểm, bọn họ cũng quyết định tham gia vào trận chiến.

"Giết!" Giọng nói vang dội lúc nãy lại vang lên.

Thương Phạt híp mắt.

Tại chiếc ghế trên đài cao, không biết từ lúc nào đã có một người tóc ngắn tay cầm trường kiếm đứng đó.

Hơn trăm người xuất hiện đêm nay đều mang khí tức khác hẳn với tất cả những con người hắn từng tiếp xúc từ trước đến giờ.

"A chết tiệt!" Vị tiểu yêu lăn trên mặt đất thở phao bò dậy.

trừ bọn họ đang đứng ở góc đài ra, rất nhiều yêu quái được yêu quân của Đại Túc phủ dẫn đầu, túc giận xông về phía những con người to gan kia.

Tiểu yêu này cực kỳ chật vật, cứ tưởng đêm nay được ăn một bữa thơm ngon, nào ngờ....!
Dưới sự chỉ huy của nam nhân đứng trên đài cao, trăm người bên dưới vô hai tay vào nhau rồi vung tay về phía trước, rút từ hư không ra một thanh trường kiếm.

"A!" Đồng loạt như một khẩu hiệu, trăm người đó di chuyển linh hoạt tạo thành trận pháp.

Năm người một tổ phối hợp với nhau, dễ dàng chém chết yêu quái.

Sau trận giao phong ngắn ngủi, không một người nào ngã xuống, trái lại, yêu quái bị họ đâm trúng lập tức tan thành khói.

"Thế này là thế nào...." Tiểu yêu kia mặt trắng như sáp, run rẩy chuồn ra sau lưng Thương Phạt.

Gã không thể tin vào mắt mình, vừa lùi lại vừa vỗ đầu, "Có phải ta gặp ảo giác không?"
Trên người những người kia không có yêu khí, cũng không dùng yêu lực.

Thương Phạt nhìn chằm chằm những thanh kiếm trên tay bọn họ, ánh mắt chầm chậm rời sang vị cầm đầu trên đài.

Nam tử loài người kia đứng đó quan sát toàn bộ, trông rất ung dung nhưng khí tức trong người lại vô cùng bất ổn.

Cảnh tượng hoang đường cứ thế diễn ra, con người giết yêu quái, còn có vài tên yêu quái không tham gia trận chiến đang cuống cuồng tìm đường chạy trốn.

Có lẽ do những cây dù trắng cắm xuống mặt đất, phù hiệu đỏ quạch trên mặt dù đã lặng lẽ quây một cái lưới quanh nơi này.


"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiểu yêu đang chạy trốn bị bắn ngược trở về.

Thương Phạt cúi đầu nhìn gã.

Trận pháp bằg dù này gây ra vết thương như roi quất, chỗ bị thương phát ra tiếng xèo xèo như nướng thịt.

"A a a đau quá." Yêu quái kia khóc váng trời, nước mắt giàn giụa.

Gã ôm vết thương, vươn cái lưỡi dài ra liếm.

Đáng lẽ vết thương sẽ phai lành ngay lập tức, đằng này vẫn cứ chảy máu ròng ròng.

Một miếng thịt còn chưa được xơi, giờ lại tự biến mình thành thịt nướng.

Tiểu yêu không dám lộn xộn nữa, cố gắng co mình lại để không ai chú ý.

Trong lúc đánh nhau, thi thoảng có yêu quái biến về chân thân khổng lồ, quờ quạng lung tung.

Thương Phạt che chở cho Bạch Ngôn Lê, không có bất cứ ai phát hiện ra bọn đã bay lên không.

Một lúc sau, ngoại trừ ngàn cây cột sắt dựng thẳng, trên đài cao chỉ còn những người áo đen im lìm đứng không nói tiếng nào, còn yêu quái đều đã ngã lăn đầy đất.

Yêu quân Đại Túc phủ thì không cần nói, đều đã bị giết sạch.

Còn những kẻ đến vì ham vui đều bị dán một lá bùa vàng trên người, áp chế không thể cử động.

"Phu quân." Bạch Ngôn Lê khẽ gọi.

Thương Phạt quay sang nhìn, có thể nhận ra sự kích động đầy hưng phấn bên cạnh y.

Hắn đã sớm lập kết giới xung quanh bọn họ, thấy y như thế, hắn cau mày lắc đầu.

Bạch Ngôn Lê lập tức im, cúi xuống nhìn những người áo đen giải thoát cho đồng bào bị trôi trên cột.

Người dẫn đầu trên đài cao cuối cùng cũng đi xuống, tay cầm trường kiếm.

Hắn dừng lại, đứng trước đoàn người bị Đại Túc phủ bắt tới.

"Còn người khác bị giam giữ không?" Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm khàn như tiếng sấm, "Bọn họ ở đâu."
"Một lũ gia súc!" Có yêu quái đã bị đánh đến gãy chân nhưng vẫn khinh bỉ nhìn những người áo đen này."
"Thật xấu xí!" Người nọ thở dài, không hề dài dòng, lập tức đâm xuyên mũi kiếm vào cổ họng đối phương.

Yêu quái kia co giật mấy lần rồi tắt thở.

Thứ vũ khí này giết được yêu quái.

Ở khoảng cách gần như thế, Thương Phạt khẳng định trường kiếm lẫn những cây dù kia đều không phải linh khí.

Thế giới này quá mức kỳ ảo, cảnh tượng vượt trên quan điểm thông thường lại diễn ra ngay trước mắt hắn.

Giết chết yêu quái cuối cùng của Đại Túc phủ, người kia đứng lên.

Năm trăm nam nhân cùng năm trăm thiếu nữ khóc nức nở, được sự giúp đỡ của những người áo đen kia, dần tụ tập lại với nhau.

Nam nhân áo đen dẫn đầu lại đi lên đài cao, quay mặt về phía họ.

Sau một hồi im lặng, âm thanh tựa sấm rền lại vang lên.

Mỗi một từ phát ra đều chấn động khiến người ta kinh hãi.

"Yêu quái có thể giết được!" Bỏ đi tấm mặt nạ, hắn để lộ gương mặt trung niên hết sức bình thường.

"Nếu như chúng có thể cướp đi người thân của chúng ta, có thể tùy tiện dẫm đạp lên sinh mạng của chúng ta, thì chúng ta cũng có thể giết chúng!"
Từ xưa đến nay, tất thảy loài người đều âm thầm thừa nhận một quy luật thép, yêu quái là sự tồn tại cao quý, yêu quái vô cùng mạnh mẽ không thể chống trả, loài người không cách nào tổn hại được yêu.


"Chúng ta đổ máu." Nam nhân trung niên giơ tay, tất cả mọi người đều nhìn về phía tay hắn chỉ, là những xác yêu quái chất thành đống, "Bọn chúng cũng thế!"
Đúng vậy, bọn chúng cũng thế.

Những con người vừa tranh được kiếp nạn bắt đầu dừng tiếng khóc.

"Chúng ta đau đớn, chúng cũng thế." Thêm chút thời gian để mọi người tiếp nhận, nam nhân kia lại nói lớn, "Bọn chúng cũng sợ hãi, cũng bị thương, cũng sẽ chạy trốn."
Thương Phạt bắt đầu rời mắt khỏi đối phương, chú ý đến những con người đang có mặt lắng nghe.

Đám đông dắt díu nhau kia, ban nãy còn uể oải không chút sức sống, bộ dạng chật vật yếu đuối, nhưng dường như đã có gì thay đổi.

Đôi con ngươi bọn họ lấp lanh sáng, sống lưng thẳng tắp lên.

"Cho tới nay, yêu quái luôn miệng gọi chúng ta là gia súc.

Bọn chúng đã coi chúng ta là thứ hèn kém, vậy tại sao lại phải hóa hình thành người? Nói cho cùng, chúng mới là lũ súc sinh." Trong những thi thể chất đống kia có nhiều yêu quái đã quay về chân thân, hình thù gì cũng có, "Chúng không có tinh cảm, không biết đến văn minh.

Chúng mới là những sinh mệnh không nên tồn tại trên đại lục này."
"Dù chúng ta có gào khóc xin tha, dù chúng ta bị đẩy lui đến đường cùng, dù chúng ta mất vợ mất con mất cha mất mẹ, chúng vẫn không buông tha.

Chỉ cần chúng còn sống trên cõi đời này một ngày, chúng ta sẽ không ngừng mất người thân.

Không ai cứu chúng ta cả, chỉ có chúng ta tự cứu lấy mình.

Đứng lên! Trước tiên chúng ta phải đứng lên.

Ta tin rằng chúng ta khác với giống loài không có cảm xúc yêu thương như bọn chúng.

Chúng ta hy sinh tính mạng để bảo vệ những thứ thuộc về mình.

Dẫu có phải chết cũng đừng chết trên bàn ăn của chúng, mà hãy chết khi hiên ngang chống trả.

Dù chúng ta không thấy một tia hu vọng, nhưng hãy mở đường cho con châu ta sau này."
"Những lời này." Tuyên bố xong những câu hùng hồn kia, toàn bộ trăm chiếc dù trắng trên mặt đất bay lên, vây quanh đám người.

Phù hiệu càng lúc càng lớn.

Những người áo đen làm thủ thế kỳ lạ nào đó.

Trong không khí dường như có nguồn năng lượng manh liệt chuyển động, "Hãy đưa nó tới đồng bào của chúng ta."
Dứt lời, hơn ngàn người biến mất khỏi mảnh đất.

Ngay khi những chiếc dù trắng tan biến, đám yêu quái bị phù chú màu vàng ấp chế bắt đầu cử động được.

Nam nhân trung niên nhìn về phía chúng, lạnh lùng nói, "Yêu quái nào còn dám ăn thịt hoặc tàn sát con người, chúng ta có thể quay về tìm các ngươi bất cứ lúc nào."
Thương Phạt ôm Bạch Ngôn Lê, nhìn những người áo đen kia lần lượt nhảy lên trường kiếm.

Những thanh kiếm lướt như sao băng, biến mất ở chân trời.

Sau khi họ đi rồi, đám yêu quái còn sống lần lượt phá được cấm chế.

Thương Phạt cau mày, một lúc sau, hắn dẫn theo Bạch Ngôn Lê, cả hai biến mất giữa không trung..