Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 93: Lệnh Triệu Tập






"Chuyện đánh nhau trên sông là thế nào?"
Có lẽ vì giọng điệu hắn quá lạnh lùng, Bạch Ngôn Lê đang dinh vào người hắn hơi ngẩn ra, thấp thỏm gọi một tiếng, "Phu quân?"
Thương Phạt khép mắt, thừa nhận mình có chút không kiềm chế được cơn cáu giận trong lòng, tất nhiên không phải giận Bạch Ngôn Lê, chẳng qua hắn chỉ đang buồn bực về vấn đề trong cơ thể mình.

Bạch Ngôn Lê là người tương đối mẫn cảm, biết tính khí Thương Phạt, chuyện gì y cũng để trong lòng.

Hai người họ đã xa nhau hai tháng giờ mới gặp lại, lẽ ra hắn sẽ không cư xử như thế mới phải.

Nhất định trên đường tới đây đã xảy ra chuyện gì.

Y thẳng người lên, đảo mắt nhìn những kẻ theo Thương Phạt.

Tư Vĩ bị y nhìn, lập tức khom lưng hành lễ.

Cừu dư thấy y thì cũng gật đầu chào.

Cừu dư?
"...." Bạch Ngôn Lê im lặng thu ánh nhìn, kéo cánh tay buông xuống của Thương Phạt, vừa lắc lắc vừa nhẹ giọng nói, "Chúng ta vào trong đã, được không?"
Cả một đám yêu quái đứng ngoài cửa phủ quả thực gây chú ý.

Thương Phạt ừ một tiếng, bước chân vào bên trong.

Bạch Ngôn Lê dừng lại, chờ Cừu dư đi ngang qua mình, bỗng lên tiếng, "Phải chúc mừng ngươi rồi."
"Ý phu chủ là gì?" Cừu dư khom lưng, vô cùng thành kính.

Bạch Ngôn Lê cất bước đi tới trước mặt hắn, như cười như không nói, "Đã khôi phục."
"Vâng, đều nhờ ơn gia chủ."
"Ừ." Những yêu quái khác đều đã theo Thương Phạt vào phủ.

Bạch Ngôn Lê đứng lại đây, cách đó không xa còn mấy vị yêu vương khác.

Bọn họ không dám nghe lén cuộc đối thoại, nhưng cũng không rời đi.


Cừu dư để ý thấy, có chút bội phục, "Bọn họ quả là rất trung thành với ngài."
"Nếu đã khôi phục." Bạch Ngôn Lê nghiêng người, thấy Thương Phạt đã vào trong, mở miệng lạnh nhạt nói, "Thì nên quý trọng lấy."
Cừu dư ngẩng đầu nhìn con người hô mưa gọi gió ở Đông phủ đang chậm rãi tiến sát lại gần.

Bạch Ngôn Lê làm như không hề thấy vị đại yêu trước mặt mình, đã tiến rất sát rồi mà không chịu dừng bước.

Cừu dư sợ va vào y, buộc lòng phải lui về phía sau.

BẠch Ngôn Lê không cảm xúc, dừng tại vị trí hắn đứng ban nãy, giơ tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay mình, nghiêm túc nói, "Thật ra ta thích ngươi lúc còn làm chó hơn."
"Ngài đang nói gì vậy?" Cừu dư không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, lạnh giọng.

"Bọn họ chỉ trung thành với yêu phủ." Bạch Ngôn Lê bỗng nhiên đổi đề tài, lạnh nhạt quay đi, "Chớ nên nói lời sai lệch."
Cừu dư cau mày, nhìn con người được một đám yêu quái và bán yêu hộ tống vào phủ.

Thương Phạt được dẫn đến tiền thinh, Bạch Ngôn Lê cũng mau chông theo vào.

"Phu quân?" Y thấp thỏm lo lắng đứng phía dưới, ánh mắt có chút hoảng loạn, "Ta làm gì sai sao?"
Tâm trạng mình không tốt mà lại giận cá chêm thớt lên một con người, đung là không thể ngửi nổi.

Thương Phạt lắc đầu, tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ ngổn ngang sang bên.

Hắn giơ tay, ngoắc ngoắc ngón trỏ.

Nét mặt căng thẳng của Bạch Ngôn Lê lập tức hóa thành nụ cười rạng rỡ, giống như lúc trước, vui vẻ chạy đến trước mặt hắn.

Thương Phạt nghiêng đầu nhìn y.

Con người đó lại to gan đẩy hắn một cái.

Hắn có chút bất đắc dĩ, hơi nhếch miệng cười, ngồi dịch sang bên một chút.

Bạch Ngôn Lê lập tức ngồi xuống cạnh hắn, cứ như không xương không cốt mà dính chặt lấy hắn, quan tâm hỏi, "Người bế quan sao rồi?"
"Vẫn ổn." Những việc này không nên nói với một con người.

"Ta nhớ người lắm." Bạch Ngôn Lê từ trước đến nay đều không thích vòng vo trong chuyện tình cảm, thổ lộ xong liền động tay động chân.

Toàn bộ cánh tay trái của Thương Phạt đều bị y ôm trong lòng.

"Sao lại quay về phủ?" Ở phủ thành chủ là được rồi, tự nhiên về Phù Dung trấn hẳn là có nguyên do.

"Không nghỉ ngơi trước sao?" Trong sảnh có cả người và yêu quái, Bạch Ngôn Lê lại cứ làm như không thấy.

Kể từ sau khi Thương Phạt đến, trong mắt y chỉ còn mỗi một sự tồn tại duy nhất là hắn mà thôi.

Thương Phạt rất hưởng thụ sự tôn kính và quan tâm của Bạch Ngôn Lê, nỗi khó chịu trên đường đến đây cũng tiêu tan.

Hắn thở dài, nói giọng có chút cưng chiều mà chinh hắn cũng không nhận ra, "Trước tiên nói một chút đi, vì sao đối đầu với Yếu Phục?"
"Bọn họ muốn vượt qua sông bắt những người đã trốn sang đây về." Bạch Ngôn lê cau mày, vừa nói vừa quan sát sắc mặt hắn, "Như thế chẳng phải là đạp vào danh dự của chúng ta sao?"
Yêu quái có phân chia lãnh địa rõ ràng, để yêu quái khác bước lên địa bàn của mình là hành vi khiêu khích vô cùng nghiêm trọng.

"Đan đâu?" Thương Phạt ngồi thẳng dậy.

Bạch Ngôn lê cũng chuyển động theo hắn, nói với bán yêu thuộc hạ, "Gọi Đan tới đây."
"Ta cũng dã tới rồi." Thương Phạt cau mày, "Mà hắn còn trốn việc sao?"
Phủ chủ đã đến mà lão điểu kia còn nghênh ngang ở đâu.

"Không phải thế." Bạch Ngôn Lê nói giúp hai câu, "Mấy ngày trước vừa bắt được Sơn Chuyên, Đan đang thẩm vấn."
"Sơn cẩu?" Nhớ không lầm, Sơn Chuyên là tộc trưởng tộc sơn cẩu.

"A." Bạch Ngôn Lê dừng lại, vẻ mặt đầy nóng giận, "Chúng ta bắt giữ, lại còn đánh bị thương đệ đệ của hắn, hắn làm ầm lên ở Bắc Hoang"
"Cuối cùng chúng ta tiên hạ thủ vi cường." Đan cười lớn, bước vào cửa, quỳ xuống giữa sảnh hành lễ, "Ngài đến thì tốt quá rồi."
"Nói xem nào." Thương Phạt cao giọng, "Chu phủ chỉ vì mấy con người mà vượt phục phát động chiến tranh sao?
Bạn lữ của hắn dù sao cũng là người, nói chuyện kiểu gì cũng thiên vị đồng loại.


"Nguyên nhân ban đầu đương nhiên là con người, nhưng mà...." Đan đứng lên, giọng điệu có chút phức tạp, "Mấy tháng qua, ngài biết Yếu Phục mấy đi bao nhiêu nhân khẩu không?"
Thương Phạt tự nhiên muốn đánh nhau.

Cách nói chuyện của lão điểu này vẫn gợi đòn như trước.

"Thuộc hạ phái người đến Yếu Phục nghe ngóng." Hắn duỗi mười ngón tay ra, rồi thu lại sáu, "Hơn sáu phần."
Nói cách khác, cứ mười người lại có sáu người trốn.

Ngoại trừ con người được chăn nuôi trong phạm vi của các yêu phủ, con người ở những nơi khác của Yếu Phục đều không còn một mống.

Đặc sắc! Lợi hại! Hoành tráng!
Trong đầu chỉ lóe lên mấy từ này, Thương Phạt chầm chậm quay sang.

Bạch Ngôn Lê căn bản không nhìn xuống phía dưới một lần.

Y nghiêng đầu tít mắt cười nhìn hắn, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

Thương Phạt dở khóc dở cười, vươn tay bẹo bẹo day day cái má mềm của y, "Được đó, biết chơi lắm!"
Hắn nên nói không hổ là bạn lữ của ta sao.

Vầy thì chẳng trách Yếu Phục lại cuống lên muốn làm lớn chuyện.

"He he." Bạch Ngôn Lê giơ tay, ấp bàn tay Thương Phạt vào má mình, "Phu quân đang khen ta sao."
"Phải!" Thương Phạt nặn cái má đầy thịt mềm của y, dối trá nói, "Ta khen ngươi!"
Bạch Ngôn Lê tiếp tục cười khúch khích, dù mặt bị nhéo đỏ lên cũng không kêu.

Thương Phạt hít mấy hơi, thả lỏng tay ra, "Chúng ta bàn một chút."
"Cái gì?" Bạch Ngôn Lê thấy Thương Phạt thả tay xuống, không cam lòng nắm lấy.

Thương Phạt kệ y động chân động tay, đối mặt với đôi mắt lấp lánh kia, vẫn bình tĩnh nói, "Ta hiểu ngươi muốn che chở cho con người, nhưng chuyện gì cũng phải có giới hạn.

Ngươi hoành hành thế nào ở Hoang Phục ta không nói, nhưng giờ thì động tĩnh hơi lớn rồi."
Có ai từng thấy nến tắt hay sao rơi bao giờ chưa?
Cũng y như vậy, ngay khi Thương Phạt vừa nói xong câu này, đôi mắt chăm chú nhìn lên lấp lanh đầy háo hức của con người kia chợt "khô héo".

Bạch Ngôn Lê trùng vai xuống, mười ngón tay quấn lấy tay hắn kia cũng như mất hết sức lực.

Thương Phạt nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của y, sau đó rút tay mình lại, đứng lên.

Từ bừng bừng phấn khởi đến nguội như tro tàn.

"Được được được." Cảm giác đau đầu, Thương Phạt lại nâng tay ôm trán.

Bạch Ngôn Lê mím môi nhìn hắn, ánh mắt không rõ có cảm xúc gì.

"Ta nói là." Thương Phạt hít sâu một hơi, "Sau này không được tiếp tục nhận người từ Yếu Phục đến nữa, được chưa?"
"Dù ta muốn thương lượng." Bạch Ngôn Lê cúi đầu, "Chu phủ cũng không chịu làm hòa.

Bọn họ muốn chúng ta trả mười triệu con người."
"?" Thương Phạt nghiêng đầu nhìn Đan, lão điểu gật một cái thay câu trả lời.

"Con người ở Yếu Phục chạy đến đây, không phải ta muốn đưa bọn họ tới." Bạch Ngôn Lê khàn giọng, "Ta tìm đâu ra mười triệu người trả cho họ.

Nếu đưa những người này về....."
Họ chết chắc rồi, khỏi nói cũng biết.

"Ừ." Thương Phạt trầm ngâm, nhìn sang Cừu dư vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, "Chu Yểm ở Yếu Phục là kẻ thế nào?"
Cừu dư từ Yếu Phục tới, cũng từng huênh hoang mình biết rất rõ về Yếu Phục.

"Xem như phóng khoang, nhưng cũng rất kiêu căng." Cừu dư dứng dậy.

Lúc này hắn đã biết rõ ràng, con người tên Bạch Ngôn Lê kia lúc đối diện với hắn và với Thương Phạt mang hai bộ mặt khác nhau.

"Nếu không như thế thì e rằng lần này không chỉ có Chu phủ ra mặt."

"Có ý gì?" Đan lên tiếng.

"Yếu Phục có năm nhà, trong đó Chu phủ là mạnh nhất.

Số lượng con người trốn đi nhiều như thế, chẳng lẽ chỉ mình Chu phủ bị ảnh hưởng." Cừu dư tiếp tục nói, "Ngài còn xuất hiện đánh bại Nam phủ, khiến cho có vài thông tin lưu truyền đồn đoán về thân phận của ngài.

Bởi đó mới có mấy nhà kiêng kỵ, không dám manh động."
Thương Phạt mạnh, ai có mắt đều phải nhận ra.

"Lần này, thuộc hạ đoán Chu Yếm nhất định là bị mấy nhà khác thổi gió bên tai nên mới xông lên đánh trận đầu."
"Những nhà khác thì sao?" Đan hỏi thẳng.

"Không đáng sợ." Cừu dư đàng hoang nói, "Thực lực của gia chủ bọn họ không khác ta là bao." Bản thân hắn là đại yêu có thể tự mình lập yêu phủ, hắn sống ở Yếu Phục mấy trăm năm cũng đã có cơ hội giao thủ với vài vị kể trên.

Ấy vậy mà ở Đông phủ một thời gian rồi, hắn vẫn không thể thăm dò được lai lịch và chân thân của vị đại yêu gia chủ này, có thể thấy thực lực của Thương Phạt hơn hắn không chỉ một cấp.

Cừu dư khẳng định, dù hắn có đến Yếu Phục cũng không mấy ai dám chống đối.

"Vậy thì chắc chắn chúng đang quan sát tinh hình." Tư Vĩ chen vào một câu, "Một khi chúng ta tỏ ra yếu thế thì mấy nhà khác cũng nhảy vào ngay."
"Có thể đàm phân không?" Thương Phạt lên tiếng.

Không phải hắn sợ, mà đơn giản là ghét phiền phức.

Đánh nhau với Nam phủ là vì Tu Cẩn chọc giận hắn, còn đánh nhau với Yếu Phục thì vì cái gì? Vì một đám người sao?
"Chắc là..." Cừu dư ngẫm nghĩ, "Có thể thử xem." Thương lượng xong rồi mà lại có con người tiếp tục trốn từ Yếu Phục tới nữa thì chắc đàm phân cũng vô ích.

"Ừ." Thương Phạt cảm thấy mấy ngón tay bị ai siết lấy, quay sang nhìn Bạch Ngôn Lê.

Con người ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn sự ưu thương.

Thương Phạt cũng nắm lại, nhẹ giọng dỗ y, "Ngươi ít nhất cũng đã bảo vệ được sự sống của vô số người ở Hoang Phục rồi."
"Ta biết." Bạch Ngôn Lê không cam lòng nhưng vẫn cắn môi nói, "Ta hiểu.

Ta ủng hộ quyết định của người."
Thương Phạt chẳng hiểu sao lại có chút đau lòng.

Sự ngoan ngoãn của Bạch Ngôn Lê khiến hắn vừa ý.

Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, cụng trán với y.

Bạch Ngôn Lê tròn mắt, có chút sững sờ nhìn hắn, tựa như không ngờ hắn sẽ chủ động làm hành động thân mật như thế.

Ngay lập tức, trong mắt y lộ rõ vẻ vui sướng.

Thương Phạt cười một tiếng, trong lòng cũng đã chọn sẵn yêu quái đi đàm phán.

Hắn vừa định ra lệnh cho Đan thì chợt có yêu quái từ ngoài chạy vào, miệng cao giọng hô, "Báo!"
Hẳn phải là tin gấp, cả căn phòng đầy người và yêu đồng loạt quay sang.

Tiểu yêu kia chạy tới, quỳ gối xuống đất, giơ cao cuốn vải trong tay, "Là lệnh triệu tập của Chu phủ."
"Lệnh triệu tập?" Lão điểu nhếch miệng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, cứng nhắc quay đầu nhìn đại yêu ngồi trên ghế chính.

Thương Phạt nhìn chằm chằm cuốn vải đỏ kia, vẻ mặt lúc trước và bây giơ đã khác nhau hoàn toàn, đầy nham hiểm và tàn ác..