Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 76: Lòng Dạ Không Yên






Bạch Ngôn Lê đang định gật đầu thì để ý thấy ánh mắt đầy uy hiếp của Thương Phạt, liền mặt không biến sắc, thay đổi đáp án, "Ta thích người." Y vô cùng thành kính nắm lấy hai tay hắn, nói rõ, "Người trông như thế nào thì ta thích thế đó."
Câu trả lời nghe hơi dối trá, nhưng mà....Chính miệng y nói thích mình, tâm trạng Thương Phạt cũng khá hơn phần nào.
Cửa lớn màu trắng im lặng mở ra.

Hắn đi vào trước, Bạch Ngôn Lê dường như hơi lo lắng, đứng đợi bên ngoài.
Thương Phạt không thúc giục, ngồi xuống chiếc ghế lớn chinh giữa.

Một lúc sau, Bạch Ngôn Lê cuối cùng mới theo vào.
Cánh cửa khép lại.

Đám yêu quái trong sân ngửa đầu nhìn cỗ xe khổng lồ bay lên không trung, ra khỏi yêu phủ.
"Tuy là hắn khá lớn." Bạch Ngôn Lê liếm môi, ngồi xuống đối diện Thương Phạt, nhìn ngọn lửa đỏ trên bàn, hơi sửng sốt, "Ta sợ hắn kéo không nổi."
Chân thân của Cừu to lớn, nhưng gian nhà bọn họ đang ngồi đây cũng không nhỏ tí nào.
"Chớ coi thường hắn." Sau khi sống cùng Bạch Ngôn Lê một thời gian, Thương Phạt bắt đầu quen uống trà hoa.

Ngọn lửa đỏ trên bàn chậm rãi đun ấm nước.

Thương Phạt nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt gỗ, một cốc nước tự động chạy đến bên ấm, mở nắp ra, "Dù sao cũng là đại yêu."
"Phải rồi." Bạch Ngôn Lê thở dài, nhìn mây bay ngoài cửa sổ, "Như vậy liệu có ổn không?" Quản lý yêu phủ một thời gian, y cũng biết yêu quái có nhiều đẳng cấp.

Một đại yêu như Cừu ắt hẳn lòng tự trọng cao ngất.
Chẳng trách Đan và Tư Vĩ lại có vẻ mặt quái lạ như thế.
"Có gì không ổn?" Bực mình vì Bạch Ngôn Lê còn để tâm đến Cừu, Thương Phạt ngả lưng về phía sau, "Đã ra ngoài rồi, có thể nói chuyện khác không?"
"Ta sợ hắn hận chúng ta." Bạch Ngôn Lê lúc nào cũng lo lắng đủ chuyện.


Ban nãy y đứng ngoài nhìn, thấy trên cổ Cừu có xích sắt, sợi xích đó nhất định dùng để hạn chế sức mạnh của đối phương.

Cẩn thận đến mấy cũng có lúc sơ sót.

Vạn nhất một lúc nào đó Cừu thoát ra được, đường đường là đại yêu một phương mà bị lăng nhục như thế, làm sao chịu hòa giải.
"...."
"Nếu trừng phạt cũng đâu nhất thiết phải bắt hắn kéo xe." Nếu là kéo xe thì có vô số yêu tộc phù hợp hơn, ví dụ như bạch tố.

Còn có nhiều chủng tộc khác sức kéo lớn hơn bạch tố, nhưng cần trả công.

Không thiếu gì kẻ sẵn sang bán sức vì yêu phủ.
"Ngươi đừng óc lằng nhằng nữa được không?" Thương Phạt không sao chịu nổi mấy lời lải nhải của y.

Vẻ mặt mới sáng sủa được hơn một chút đã đen như mực.
"Ta biết người không muốn nghe, nhưng mà...." Bạch Ngôn Lê thở dài, Thương Phạt đối diện y đã ngồi bật dậy, vỗ mạnh xuống mặt bàn.
"...." Bạch Ngôn Lê sợ hết hồn, lập tức im miệng.
"Ngươi càng lúc càng lắm lời." Ngoài chuyện bụng dạ thâm hiểm ra thì đây là một cái tính xấu khác mà hắn ghét, "Trời giúp hắn cũng không làm gì được ta."
Biết nói thêm gì cũng không lọt, mà còn có thể phá hỏng bầu không khí hiền hòa khi ở chung, Bạch Ngôn Lê cân nhắc hậu quả thiệt hơn, làm bộ như không có gì xảy ra, quay đầu ngắm trời xanh mây trắng, "Thời tiết đẹp quá."
Y đã cố gắng chuyển chủ đề như thế, Thương Phạt cũng phối hợp gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn cau có như trước.
"Cảm ơn phu quân." Bạch Ngôn Lê chuyển đến ngồi bên cạnh hắn, dịu dàng nói, "Làm sao người biết gần đây ta rất ngột ngạt?"
"Tin thần ngươi căng thẳng quá lâu." Từ sau khi yêu phủ thành lập, Thương Phạt cảm thấy áp lực càng lớn, Bạch Ngôn Lê càng trầm mặc, cho nên hắn mới quyết định đưa y ra ngoài giải sầu trước khi xảy ra trận quyết chiến.
"Người thật chu đáo." Ôm cánh tay hắn, Bạch Ngôn Lê vùi đầu vào cọ cọ.
Tuy nói khi đưa y ra ngoài là đã chuẩn bị cho một phen thân mật rồi, nhưng khi Bạch Ngôn Lê rúc vào lồng ngực, Thương Phạt lại cứng ngắc, tay chân chẳng biết để đâu.
Bạch Ngôn Lê thì tự nhiên vô cùng, nhanh chông để ý đến ngọn lửa trên mặt bàn, "Nó là tinh quái sao?"
Dù dán vào mặt bàn gỗ nhưng không hề đốt cháy.
"Ừ." Tùy tiện đáp một tiếng, Thương Phạt lặng lẽ chuyển động cái tay không biết phải đặt vào đâu của mình.
Bạch Ngôn Lê vươn người ra, thò tay thử chạm vào ngọn lửa.
Ngọn lửa đỏ cảm giác được, lập tức nhảy về phía tay y.

Động tác của nó không nhanh, nuốt bàn tay y vào đó, khiến y giật mình suýt nữa thì hét lên....Nhưng vài giây trôi qua, y kinh ngạc nhận ra mình không bị thương tổn, thậm chí còn không cảm nhận được hơi nóng nào.
"Nó rất thích ngươi." Tinh quái lửa không có linh thức, Bạch Ngôn Lê chỉ vừa muốn chạm vào nó một cái mà nó đã thân thiết nhưu vâyh.

Tay trái Thương Phạt có vẻ như rất hờ hững quấn quanh eo của người trong lòng.

Ngọn lửa trên bàn "nhả" tay Bạch Ngôn Lê ra, cái ấm nước được nó nâng trên đầu phát ra tiếng kêu phì phì.
"Ta còn được yêu quái ấm chén yêu thích nữa." Câu kia của hắn không tính là khen, nhưng Bạch Ngôn Lê lại hớn hở quay lại khoe khoang.
"Có cái gì đáng mừng sao?" Đã nhủ là phải tạo bầu không khí tốt đẹp một chút, nhưng Thương Phạt không chịu nổi.

Hắn không thích vẻ mặt đắc ý của Bạch Ngôn Lê, liền cáu kỉnh nói, "Con mồi được thú săn yêu thích thì tốt à?"
"Ta chẳng sợ." Bạch Ngôn Lê nhìn cái ấm nước mọc chân ra, tự động đổ nước ấm vào trong chén trà.
"Đan mua đồ ăn vặt." Thương Phạt cụp mắt, nhìn chằm chằm cái gáy của y.

Những dấu vết để lại hôm đó đã biến mất.

Hắn thuận mắt tiếp tục nhìn xuống.

Thế mà Bạch Ngôn Lê hôm nay lại mặc hai lớp bên trong.
"Lát nữa ăn." Không phát hiện ra điều gì, Bạch Ngôn Lê ngồi dậy.
Thương Phạt nhìn y đứng dậy chạy đến cạnh cửa sổ, phấn khởi nhìn xuống dưới, bèn nói, "Ngươi không sợ độ cao à?"
"Trong xe thì sợ." Nhưng mà giờ, "Ta cứ có cảm giác như mình đang ở trong nhà nên không sợ tí nào." Quen dần với độ cao, y rất hưởng thụ tiếng gió vù vù bên tai và tầm nhìn rộng lớn, "Ở đó có thành thị kìa."

Thương Phạt ngứa ngáy trong lòng, thấy người kia quay lưng về phía mình, thi thoảng còn ríu rít, hắn đành phải đứng dậy đi đến bên cạnh.
Hai tay chống lên bệ cửa sổ, tư thế này giống như khoa đối phương vào lòng mình.
Bạch Ngôn Lê lần đầu nhìn thấy thôn làng thị trấn từ độ cao như thế này, cảm giác vô cùng mới mẻ nên không nhận thấy động tác của Thương Phạt.
...
Cùng lúc đó, ở Áo thành.
Tiếng xích sắt kêu loảng xoảng, một nam nhân trẻ tuổi với mái tóc rối bù bị lôi dậy khỏi mặt đất, đẩy vào một căn phòng.
"Mời." Yêu quái hình người đứng ngoài duỗi tay.
Nam nhân trẻ tuổi nọ cúi đầu.

Quả cầu sắt bị treo trước ngực khiến y không thể thẳng lưng lên.
Y đứng im không nhúc nhích, tựa như không nghe thấy mệnh lệnh.
"Cút vào cho ta." Cánh cửa bật mở, yêu quái áp giải y sốt ruột, thẳng tay đẩy y vào.
Những vết thương lớn nhỏ khắp người chưa khép lại, mái tóc mấy tháng chưa gội lẫn lộn đất mà máu, kết thành mảng.

Y đã bị ép thay quần áo mới, cả người vô lực, bị nam nhân kia đẩy một cái, ngã sấp xuống đất, không sao bò lên được.
Những vết thương trên cánh tay, trước ngực lại bắt đầu chảy máu đầm đìa.
Y ho khan vài tiếng, cánh cửa lần nữa đóng lại.

Nam nhân trẻ tuổi chậm chạp như một con rùa, khó lắm mới lật người lại được.
Y nằm ngửa thở dốc, mơ hồ thấy một căn phòng chưa từng vào bao giờ.

Trên đỉnh đầu có ánh nến vàng lung linh đẹp đẽ, tỏa thứ ánh sáng ấm áp như nắng sớm.

Bên cạnh còn có một bể nước trong suốt, nuôi mấy con cá đỏ rực.
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng.

Sau khi thở ổn định trở lại, nam nhân nhắm mắt, phát ra tiếng cười khàn.
Trong tiếng cười của y còn lẫn cả mùi máu.

Cái thân tàn này của y đã lê lết kéo dài lâu lắm rồi.

Y đợi, đợi cho mình một sự giải thoát.
Cọt kẹt
Cánh cửa phòng lần nữa đẩy ra.

Tiếng cười trên đất vẫn tiếp tục, mãi đến khi lặng đi rồi, tiếng chân kia mới dừng bên cạnh.
Một yêu quái với dung nhan hoàn mỹ cúi xuống, nhìn nam nhân trẻ tuổi không còn sức chống cự.

Yêu quái kia thò tay vào miệng ym nhét một viên thuốc.
Không cần nhai hay nuốt, viên thuốc kia vừa vào miệng đã tan ra.
Tu Cẩn cắn răng nhẫn nại, gắng kìm chế giết chết người này, "Rốt cuộc ngươi có nói hay không?"
Mấy tháng qua, hắn hỏi vô số lần, càng lúc càng sốt ruột hơn.
"Khụ khụ!" Viên thuốc vừa tan trong miệng, hồn phách nam nhân như thể quay về thân xác.

Y thở mạnh, sắc mặt hồng nhuận lên, lồng ngực phập phồng, khiến y có sức mở miệng, "Ngươi vội lắm rồi nhỉ?"
"Ta hỏi ngươi lần cuối, có nói hay không?!" Ngồi xổm xuống, Tu Cẩn kéo tóc đối phương, nhấc nửa người y lên.
"Sao vậy?" Trúc Hoa nhìn xuyên qua những sợ tóc rối loạn, nhìn chằm chằm gương mặt kẻ thù, lạnh nhạt nói, "Không nghĩ ra thêm cách nào để hành hạ ta nữa sao?"
"Chỉ cần ngươi nói ra." Hiền hoà hơn một chút, Tu Cẩn nhẹ nhàng dụ dỗ, "Ta sẽ thả nốt đám tù nhân ra."
"Bọn họ cũng giác ngộ như ta." Trúc Hoa không mảy may để ý.


Cả tháng nay, y rất ít khi mở miệng, nhưng hôm nay bỗng nhiên có hứng thú trò chuyện với yêu quái trước mặt.

"Ngươi gặp chuyện gì rồi? Sắc mặt nhìn không tốt lắm nhỉ?"
Yêu quái thì làm gì có sắc mặt tốt với chả xấu.

Mặc cho Tu Cẩn hành hạ thê thảm đến nhường nào, nam nhân quyết không hé răng nửa chữ.
Lúc trước y chỉ nói một lần duy nhất, nhưng đều là lừa gạt.

Để phá nát tinh thần của y Tu Cẩn từng sai mười yêu quái, cộng thêm chinh bản thân hắn thay nhau cưỡng bức y.

Sau nhiều ngày hành hạ liên tục, y quyết định đưa ra điều kiện, nói rằng nếu có thể giết hết yêu quái hôm đó tham gia cưỡng bức y, y sẽ nói những điều mình biết.
Chuyện trọng đại, đương nhiên tính mệnh mấy tên tiểu yêu chẳng đáng gì.

Tu Cẩn lập tức làm theo, tiếc rằng....hóa ra chỉ bị trêu ngươi.
Tất nhiên những gì y phải gánh chịu sau đó thảm khốc hơn rất nhiều, nhưng vị thành chủ loài người của Áo thành vẫn miệng kín như bưng.
"Bị ta đoán đúng rồi phải không?" Trúc Hoa thều thào nói, "Ngươi không chờ được nữa, muốn có tin tức về mộ để trao đổi, để lũ yêu quái trên đó tiếp tục chống lưng cho ngươi."
"Chỉ cần ngươi chịu nói." Tu Cận biến sắc, đảm bảo nói, "Chỉ cần ngươi chịu nói ra, Nam phủ sẽ lập tức rút quân khỏi Áo thành.".

Truyện Full
"Mưu đồ mấy chục năm mà cứ thế rút lui ư?" Trúc Hoa không tin nửa lời, chế nhạo nói.
"Ta đảm bảo." Hắn cắn răng, rất nhẹ nhàng mà đặt vị thành chủ xuống mặt đất, "Ta thậm chí có thể cho ngươi làm phu chủ của Nam phủ ta, như thế ngươi có thể tiếp tục bảo vệ cư dân thành mình."
"Ha ha ha!" DƯờng như nghe thấy chuyện hài hước nhất trên đời, Trúc Hoa bật cười vang dội.
Tu Cẩn có ý nghxi đó là vì vị Đông phủ kia đã mở đầu.

Khi hắn đưa ra lời đảm bảo, trong lòng cũng có hai phần là thật.
"Là ai?" Sau khi thành bị phá, Trúc Hoa bị giam cầm.

Y cùng lắm chỉ có thể dựa vào mấy câu chuyện phiếm của lũ lính canh để đoán chút thông tin, "Ai lại có thể ép ngươi đến mức này?"
"Ngươi nói đi." Qua mấy tháng, đây là lần đầu tiên Tu Cẩn hạ giọng thỉnh cầu.
"Thật đáng tiếc." Trúc Hoa nhắm mắt, lại mở ra, nhìn chằm chằm ánh nến trên đỉnh đầu, lẩm bẩm, "Không được thấy dung mạo người kia."
"Dù ngươi không nói, ta cũng đã nắm được điểm mấu chốt, sớm muộn cũng biết thôi." Đứng thẳng dậy, Tu Cẩm nhận ra sự bốc đồng của bản thân.

Hắn nhìn xuống con người đang dở sống dở chết trên mặt đất, "Ngươi không định nói ra để đổi lấy tính mạng mình sao?"
"Điểm mấu chốt?" Tích lấy chút sức nhỏ nhoi, Trúc Hoa vươn tay gạt những sợi tóc vương trên mặt, cười nhạo vị bá chủ Nam Hoang, "Thật đáng thương."
"Ngươi nói gì?" Tu Cẩn cau mày, đạp mạnh lên những ngón tay y.
Trúc Hoa rên rỉ vì đau đớn, nhưng vẫn tiếp tục châm chọc, "Cái mấu chốt mà ngươi nắm được, chẳng qua chỉ là con chó canh cửa thôi."
"Ngươi biết sao?" Kể từ khi bị bắt giữ, cái kẻ chưa từng hé răng nói nửa lời này, bây giờ lại bỗng nói ra, như thể thừa nhận y biết rất rõ thông tin về mộ.
"Mấy tháng nay ngươi vẫn muốn ta nói cho ngươi nghe tin tức về mộ mà." Trúc Hoa nhịn cơn đau trên tay, lạnh lùng nói, "Thế ngươi có biết mộ là cái gì không?"
Vẻ mặt nham hiểm, Tu Cẩn vung tay xuống.
Nam nhân nhân chảy máu đầm kìa bị những sợ dây treo lên.
Thân thể đong đưa trên không, khoe miệng đổ máu, Trúc Hoa yếu ớt nói, "Ngươi thật đáng thương....Ngay cả mộ là cái gì cũng không biết, còn phải....Cầu xin một con người như ta.....Ha ha ha!".