Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 70: Tâm Kế






"Che giấu thứ gì?" Canh Thanh tò mò hỏi, "Có thứ gì quan trọng hơn Áo thành được chứ?"
Bỏ bao nhiêu công sức như vậy chỉ để đánh chiếm Áo thành, bây giờ Nam Hoang đã chẳng còn giá trị gì mà khai thác, so ra thì Áo thành đáng lẽ phải trở thành địa bàn mới của Nam phủ mới đúng.

Không biết." Bạch Ngôn Lê tạm gạt bỏ những suy nghĩ khác sang bên.

Sau khi đối diện với ác ý của những yêu quái dưới kia, y cũng chỉ hoảng loạn trong chốc lát, không mất quá nhiều thời gian để bình tĩnh lại.

"Yêu quân không thể phân tán hai nơi." Đan trầm ngâm, "Mà dù không chia hai nhánh thì quân số của chúng đã lớn hơn chúng ta nhiều rồi."
"Không thể để Nam phủ chuẩn bị sẵn sang được, cho nên ta mới nói phải chủ động xuất kích." Không muốn tiếp tục vòng vo, Bạch Ngôn Lê cũng biết yêu quái chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn, y nói ngắn gọn, "Tấn công Nam phủ cũng gặp rủi ro lớn, nếu ở đó có gì thật sự quan trọng như ta đoán thì Tu Cận ắt có con bài tẩy."
"Ngài lúc nói thế này lúc nói thế khác, chẳng có gì rõ ràng." Đương Bặt bắt đầu nóng nảy.

"Hành động của đại quân khó lòng che giấu.

Ta tin chỉ cần chúng ta có chút động tĩnh thì phía Tu Cẩn cũng biết thôi."
"Cho tên?" Tư Vĩ sốt ruột.

Bị ngắt lời mấy lần, Bạch Ngôn Lê cũng không bực, chỉ tiếp tục nói, "Phô trương thanh thế kéo đến Nam Hoang là thật, nhưng tấn công yêu phủ ở Nam Hoang là giả."
"Có ý gì?" Đào Bão Bão rụt rè lên tiếng.

Bình thường y không dám mở miệng giữa đám đông thế này nhưng quả thật y càng nghe càng rối.

"Đánh nghi binh, tìm mọi cách cắt đứt liên hệ giữa Nam Hoang và Áo thành."
"Bằng cách rồng rắn kéo đến chơi à?" Quá mức nực cười, Đương Bạt không muốn nghĩ thêm nữa.

"Nam phủ có năm mươi vạn binh lực, ba mươi lăm đến bốn mươi vạn đóng ở Áo thành.

Sở dĩ chúng dám dùng hết binh lực để chiếm giữ Áo thành như thế là bởi trong mắt mọi người, Nam Hoang không có giá trị gì nữa, mà Tu Cẩn cũng tự tin rằng khắp Hoang Phục không còn thế lực nào có thể đương đầu với hắn."

Ngay cả Thương Phạt lẫn cái Đông Phủ này, Tu Cẩn cũng chỉ xem là một cái phiền toái nho nhỏ thôi.

"Quả thực là thế.

Với lực lượng chúng ta có hiện giờ thì dù có đánh đến Nam Hoang cũng chẳng thể gây khó khăn gì cho Tu Cẩn." Tư Vĩ nói, ý muốn nhắc nhở Bạch Ngôn Lê rằng Nam Hoang không quan trọng bằng Áo thành.

Cho dù chỉ dẫn quân đến đánh nghi binh thì cũng không có ý nghĩa gì hết.

"Bây giờ chúng ta hẳn là có hơn 20 vạn yêu quân?" Quản lý yêu phủ, Bạch Ngôn Lê đương nhiên nắm rõ lực lượng.

"Thì sao?" Đan nghiêm mặt, "Ngài định dồn hết sức quân số đến Nam Hoang đánh vào yêu phủ của họ."
"Đúng." Bạch Ngôn Lê quả quyết, "Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, mục đích thực sự của chúng ta là viện quân được gửi đến từ Áo thành."
"..." Y nói ra câu này, cả sảnh đều yên tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ.

So với yêu quái chỉ xem trọng sức mạnh khi giao chiến, đầu óc tính toán của con người phức tạp hơn nhiều.

"Hai mươi vạn đánh năm mươi vạn, chúng ta còn chưa bằng nửa quân số của chúng, nguy cơ quá cao.

Chúng ta chỉ cần vây quanh yêu phủ ở Nam Hoang, Tu Cẩn tự khắc sẽ đứng ngồi không yên.

Hắn hoảng loạn rồi chúng ta mới dễ dàng hành động.

So với đến Áo thành lấy trứng trọi đó với họ, hay là ngồi ở Đông Hoang cố thủ qua ngày, chúng ta nắm quyền chủ động mới giành được thời cơ."
Vì sao Tu Cẩn không rời yêu phủ.

Theo lời của con người này thì Áo thành bây giờ mới là nơi trọng yếu.

Chuyện vận thế thiên đạo quá hoang đường, hẳn là có bí mật nào khác ẩn giấu ở Nam Hoang? Nhưng cho dù có bí mật, bọn họ tấn công đến yêu phủ của đối phương cũng chưa chắc đã chiếm được.

Cho nên mục đích thật sự là quấy nhiễu viện quân của Áo thành gửi về chi viện cho Nam phủ, giữa đường chặn giết, khiến bọn họ trở tay không kịp.

Kế sách này hóa ra lại khá thú vị.

Đến lúc ấy, có thể dựa vào phản ứng của Tu Cẩn để chứng thực suy đoán ban đầu.

Thư Như liếm môi một cái, nhìn con người đứng trên bậc cao, ánh mắt có chút thay đổi.

Nham hiểm....Lũ yêu quái trong sảnh đều nghĩ tới một chữ này.

Nhưng....Đan chỉ thong thả uống trà, trầm giọng nói, "Đám thuộc hạ của Tu Cẩn cũng không đơn giản.

Ngài dùng kế này có thể thành công được mấy ngày đầu, nhưng mà chỉ vài hôm sau, Áo thành sẽ phản ứng được ngay."
Không thể hoàn toàn chặn đứng liên kết giữa hai bên, chúng sẽ luôn tìm được cách tuồn tin tức ra ngoài.

Hơn nữa Tu Cẩn chẳng bao lâu sẽ nhận ra quân ta không thực sự kéo đến đánh yêu phủ mà chỉ nhắm vào viện quân.

"Mục đích của ngài là nhằm làm suy yếu lực lượng của họ?"
"Lúc bị bao vây thì đánh vào viện binh, đó là kế sách của con người." Bạch Ngôn Lê gật đầu nói.

"Nếu chỉ là chênh lệch mấy vạn, sau khi thực thi thành công kế hoạch này thì tạm thời cầm chân được Nam phủ, nhưng như ta đã nói lúc trước, liệu quân ta khiến địch hao tổn được bao nhiêu chứ? Cùng lắm chỉ đánh được ba đợt viện quân, còn sau đó, dù lão bất tử Tu Cẩn không ra mặt, lũ gia thần của hắn cũng xuất trận thôi."
"Ngươi và Nam phủ đã giao chiến mấy năm, chắc hẳn hiểu rõ bọn chúng." Bạch Ngôn Lê không hoang mang, nhìn sang Đan.

Lão điểu nhún vai, "Cái khác thì không dám nói nhưng bản lãnh của bọn họ thì rõ như lòng bàn tay."
"Theo ngươi thì mất mấy ngày?" Bạch Ngôn Lê hỏi mất mấy ngày để Áo thành nhận ra minh đã trúng kế và kịp phản ứng.


"Bảy ngày." Đan không nghĩ quá lâu, đưa ra một con số.

Bạch Ngôn Lê nở nụ cười, "Thế là đủ?"
"Nghĩa là sao?" Đan trợn tròn mắt.

"Nếu như Tu Cẩn phát hiện ra kế này, ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì?"
"?" Đan bỗng nhiên ngẩn người ra.

Những yêu quái khác cũng ngơ ngác y như hắn.

"Phái ra một đại đội yêu quân, đồng thời lệnh cho những gia thần có thực lực trong phủ hai mặt giáp công, tiêu diệt tận gốc quân ta ở Nam Hoang." Đan nhấn từng chữ, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Nghe vậy, Tư Vĩ trợn trắng mắt, "Thế thì không ổn.

Nam Hoang vốn là địa bàn của chúng, hơn nữa chúng ta chỉ đánh nghi binh tức là những tướng lĩnh hàng đầu của chúng không bị tổn hại gì.

Phu chủ, ngài cũng nói ắt hẳn chúng có con bài tẩy còn gì."
Đến lúc hai mặt vây công thật thì trái lại, bọn họ thành cá nằm trên thớt.

"Thực ra đánh viện binh không phải mục đích sau cùng.

Như Đan nói, chúng ta chỉ có thể tiêu diệu một số lượng yêu quân nhất định của Nam phủ chứ không thể san bằng hoàn toàn ưu thế." Bạch Ngôn Lê vẫn rất bình thản, thậm chí nói xong còn thong thả ngồi xuống ghế.

Thương Phạt duỗi người, ánh mắt khẽ lơ đãng lướt qua lưng y.

Nhìn trầm ổn điềm tĩnh vậy thôi, thực ra y run chân đến mực không đứng nổi nữa rồi.

Tất nhiên lúc này hắn sẽ không vạch trần, chỉ hơi nhếch khóe môi, gương mặt lạnh lùng của Thương Phạt thoáng chút ý cười.

Hắn vừa uống rượu vừa tiếp tục xem kịch vui.

Bây giờ đã không còn cần hắn trấn thủ, tất cả sự chú ý đã dồn về phía Bạch Ngôn Lê.

Mà áo y thì ướt đẫm, dán chặt vào lưng, nhưng vẫn cố cho thân mình thẳng tắp.

"Muốn tiêu diệt toàn bộ chúng ta chỉ trong một lần đánh thì rất khó đảm bảo, nếu vậy thì ít nhất một nửa binh lực trong số 30 vạn yêu quân ở Áo thành phải ra trận." Bạch Ngôn Lê chờ đám yêu quái nghe xong, lại tiếp tục nói, "Chắc chắn lúc đầu chúng không nghĩ tới kế dụ đánh viện binh, cho nên chúng ta cứ tiếp tục dùng kế này để tiêu hao dần sức mạnh của địch."
"Nhưng chỉ cần chúng hai mặt giáp công, chúng ta cũng trở tay không kịp." Theo như lời nhắc nhở của Đan, tình cảnh khi ấy sẽ vô cùng nguy hiểm.

Nhưng nhìn thái độ của phu chủ thì cứ như y cũng đã tính đến nước ấy, nhìn thấu được phản ứng của Nam phủ, đồng thời đưa ra đối sách đích đáng.

"Vây đánh viện binh cũng chỉ là thuật che mắt thứ hai thôi.

Mục đích sau cùng của ta chinh là Áo thành." Bạch Ngôn Lê không nhận thấy ánh mắt đằng sau mình, trầm giọng nói, "Khi Nam phủ điều động đại quân thì các gia thần của chúng sẽ xuất chiến.

Tu Cẩn nhất định sẽ ở lại Ao thành trấn thủ.

Chúng ta ập vào bắt ba ba trong rọ, giết được hắn thì Nam phủ cũng xem như sụp đổ hơn nửa."
"Chúng ta lấy quân đâu để tấn công Áo thành...." Hỏi được một nửa, bỗng nhiên Đan sực nhận ra, "Ý ngài là chờ Áo thành phái đại quân ra, cùng lúc đó chúng ta sẽ rút quân tiến đến Áo thành."
Hai nhánh đại quân đi ngược về phía nhau, mới nghĩ đến thôi đã thấy kích thích.

"Không đi được đường sáng thì ta chọn đường vòng.

Vậy mới bảo cần phô trương thanh thế cho hoành tráng, nhưng thật ra ngay khi đánh đợt viện quân đầu tiên, chúng ta đã nhân lúc đó để xé nhỏ quân số, di chuyển từng nhôm, tập hợp gần Áo thành."
"Nói như vậy..." Vài vị tiểu yêu có thứ bậc cao nghe vậy thì choang váng, nhưng không tỏ thái độ gay gắt như lúc đầu.


Dù Bạch Ngôn Lê không có sức mạnh như bọn họ, nhưng dường như còn đáng sợ hơn, "Quân chúng ta lưu lại Nam Hoang sẽ lâm nguy mất."
"Một khi trận chiến ở Áo thành nổ ra thì ta tín chúng sẽ không hao phí tinh lực ở Nam Hoang nữa đâu.

Lúc đó dù chúng ta có còn người ở lại, chúng cũng mặc kệ và kéo đến Áo thành trợ giúp thôi." Bạch Ngôn Lê cười bí hiểm, "Khi ấy còn phải tranh thủ tập kích bọn chúng, gây thêm hỗn loạn, cho nên ta sẽ chọn những yêu quân có năng lực thích hợp để làm phép che mắt kẻ địch.

Về mặt này thì đành trông chờ vào các vị."
"..."
Nụ cười của y quá chân thật, khiến đám yêu quái ngồi dưới khó mà lảng tránh.

Bạch Ngôn Lê lại đứng lên, chậm rãi đi xuống sảnh, ánh mắt ôn hòa nhìn những kẻ không tín nhiệm mình với ánh mắt chẳng vướng chút oán hận, chân thành nói, "Ta biết các vị không có lòng tin với ta, đó là điều bình thường.

Ta là con người, dù sao cũng cần thời gian mới chứng minh được bản thân.

Ta không yêu cầu các vị ngay lập tức tin tưởng.

Dù sao cũng cùng chung sống dưới một mái nhà, tương lai còn nhiều thời gian.

Ta chỉ mong có thể hòa thuận cùng các vị."
"Phu chủ nói gì vậy." Thư Như hắng giọng, chủ động nói, "Chúng ta sẽ làm theo lời ngài.

Chỉ cần ngài mở miệng thì đó là mệnh lệnh."
Câu khách sáo nghe rất êm tai, rõ ràng lúc trước chẳng phải thái độ này.

Bạch Ngôn Lê cười hiền lành, khom lưng khiêm tốn nói, "Cụ thể sắp xếp ra sao, xin nhờ các vị."
"Ngài cứ yên tâm." Đương Bạt vỗ ngực cam kết, còn cẩn thận lén nhìn vị đại yêu ngồi ở chủ tọa.

Thương Phạt đứng lên.

Từ đầu đến cuối hội nghị, hắn không hề mở miệng nói câu nào.

"Gia chủ." Các yêu quái đứng dậy, đồng loạt hành lễ.

Thương Phạt thả lỏng ngón tay, để bầu rượu rơi xuống đất vỡ tan tanh.

Hắn bẻ mấy khớp ngón tay, cuối cùng buông một câu, "Làm theo lời y.

Đan..."
"Có thuộc hạ." Lão điểu đứng dậy.

Thương Phạt nói ngắn gọn, "Ngươi thống lĩnh."
"vâng." Trong phủ có hai vị đại yêu, một là gia chủ hai là hắn.

Bạch Ngôn Lê có thể bày kế nhưng không thể ra chiến trường, trọng trách chỉ có thể rơi xuống đầu hắn, không cách nào oán thán.

"Cút đi." Phất tay, Thương Phạt liếc nhìn Bạch Ngôn Lê đang đứng giữa đám yêu lần cuối, phất tay bỏ đi..