Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 65: Tùy Tâm Trạng






"Đừng có rảnh rỗi sinh nông nổi." Thương Phạt đến phục độ dày da mặt của Bạch Ngôn Lê.

Câu này mà y cũng nói ra ôn hòa nhã nhặn như chuyện ăn cơm uống nước vậy, "Tùy tâm trạng của ta."
"Vậy...." Bạch Ngôn Lê vẫn ôm hắn không chịu buông, "Khi nào tâm trạng phu quân mới tốt?"
"Tùy tâm trạng ta." Không muốn cứ nhắc đi nhắc lại vấn đề này, Thương Phạt dùng sức gỡ tay người kia khỏi eo mình, "Trong phủ có nhiều người và yêu quái sống chung, ngươi phải để ý giữ khoảng cách giữa bọn chúng."
"Vâng, ta đã chia nơi ở của họ ra rồi." Nói đến chính sự, Bạch Ngôn Lê liền nghiêm túc trở lại.

"Không chỉ là nơi ở." Cảm nhận thấy mùi con người đông đảo trong trấn, Thương Phạt nhắc nhở, "Càng là yêu quái đẳng cấp thấp thì càng khó khống chế bản thân trước mùi máu.

Nếu chúng cuồng lên thì quy củ không ràng buộc nổi chúng nữa đâu."
Đầu óc của Bạch Ngôn Lê linh hoạt không phải dạng vừa.

Y ngẫm nghĩ, bỗng nhiên hỏi, "Thế phu quân thì sao?"
"Cái gì?" Thương Phạt nhíu mày.

"Người có mất kiểm soát trước máu người không?"
"...." Vẻ mặt Bạch Ngôn Lê khi hỏi câu này rõ ràng không phải lo lắng hắn phát cuồng lên đi ăn thịt người, mà là....!Nhịn không nổi nữa, Thương Phạt giơ tay gõ vào trán y một cú.

"Đau!" Bạch Ngôn Lê kêu lên, ôm trán lui lại.

Thương Phạt cắn răng, tức đến phát cười, "Đầu óc ngươi có thể sạch sẽ một chút được không?" Cái vẻ mặt ban nãy rõ ràng là đang cân nhắc chuyện dùng máu để quyến rũ hắn đây mà, "Yêu quái mất kiểm soát trước con người thì chỉ có thể là xông đến xé xác ăn thịt." Về khoản trí tưởng tượng bay xa, hắn thật sự bó tay trước Bạch Ngôn Lê, "Đây là bản tính thèm khát đồ ăn.

Một khi yêu quái nổi điên thì sức mạnh sẽ vượt trên giới hạn mấy lần, khó lòng khống chế."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê rũ tay, vẻ mặt ủ rũ.

Thương Phạt ngứa ngáy, cảm thấy mình đánh còn quá nhẹ, "Cẩn thận đừng để cho lũ công nhân của ngươi có vấn đề."
"Vâng, ta sẽ sắp xếp vài tiểu yêu mạnh một chút đến canh chừng."
"Yêu quái khác với con người các ngươi.


Có những chủng tộc là thiên địch với nhau, cần xử lý tốt quan hệ giữa chúng." Đã vào một phủ thì phải có nguyên tắc đàng hoàng.

Những hoạt động bên ngoài, Bạch Ngôn Lê không cần để ý, nhưng một khi có vấn đề phát sinh thì y phải biết kẻ nào cầm đầu để kịp thời khai trừ, "Cụ thể ra sao, Tư Vĩ đã chỉ cho ngươi chưa?"
"Rồi ạ, nguyên một cuốn sách dày." Bạch Ngôn Lê nhìn hắn tha thiết mong chờ, rồi lại giả vờ đáng thương nói, "Ta phải nhớ nhiều lắm, rồi còn phải phân biệt bọn họ.

Có vài yêu quái bề ngoài rất đáng sợ."
Thương Phạt chợt nhớ Bạch Ngôn Lê từng nói, sở dĩ ngày xưa y cứu hắn lúc hắn bị thương là vì hắn có ngoại hình đẹp.

Ờ, hắn tí nữa thì quên, y là cái loại trông mặt mà bắt hình dong.

"Làm sao?" Thương Phạt lạnh giọng chế giễu, "Bề ngoài đẹp thì thế nào?"
"Ơ?" Đề tài bỗng dưng chuyển sang cái này, Bạch Ngôn Lê không nhịn được mà cong môi.

"Nhào đến?" Thương Phạt vừa nghĩ đã tức, "Rồi ôm chết không buông?"
Đừng tưởng Bạch Ngôn Lê không dám làm thế? Con người này chỉ nông cạn thế thôi!
"Phu quân, người đang...." Mặt dày, Bạch Ngôn Lê lại nắm lấy cổ tay Thương Phạt, dán cả người sát ràn rạt vào hắn, "Đang ghen đấy ư?"
"Ghen?" Thương Phạt hừ một tiếng, khinh bỉ nói, "Ta đang nhắc nhở ngươi."
"Nhắc gì ạ?" Bạch Ngôn Lê cười tỏa nắng, ngửa mặt lên, hờ hững hỏi.

"Nhắc ngươi chớ có quên thân phận mình." Thương Phạt hất y ra, "Trên danh nghĩa ngươi vẫn là bạn lữ của ta, là người quản lý yêu phủ.

Nếu ra ngoài làm chuyện mất mặt...."
"Thì phu quân sẽ làm gì ta?" Không chờ Thương Phạt buông lời hung ác, Bạch Ngôn Lê đã cười ầm lên.

"Đứng thẳng dậy!" Nhìn thái độ y, sắc mặt Thương Phạt tối sầm, hai mắt cũng lạnh lẽo.

Bạch Ngôn Lê thấy đủ liền thôi, đàng hoàng thẳng lưng.

"Chặt đứng tay chân ngươi." Thương Phạt đe dọa, "Làm thành cái đèn lồng, treo ngay ngoài cửa."
"...." Bạch Ngôn Lê nín lặng, "Khẩu vị của phu quân mặn nhỉ."
"Mặn thế chưa ăn thua đâu." Dọa người thành công rồi, Thương Phạt mới gật đầu hài lòng.

"Đêm nay phu quân có về phòng ngủ không?" Bạch Ngôn Lê thấp thỏm hỏi.

Thương Phạt giật mình, "Làm sao?"
"Nếu bế quan xong rồi mà cũng không về phòng thì ta...."
"Về." Dứt khoát ngắt lời, Thương Phạt quay lưng định bỏ đi.

Bạch Ngôn Lê đuổi theo, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn phu quân."
"Cảm ơn cái gì?" Thương Phạt nghiêng đầu, nhắc y một câu, "Cảm ơn ta trở về phòng? Nghĩ nhiều rồi, ta sẽ không làm gì hết."
Bạch Ngôn Lê sóng vai đi cùng hắn, lắc đầu nói, "Cảm ơn phu quân đã nhắc nhở ta."
"?" Cái này thì không nghĩ tới, Thương Phạt liền bước chậm lại.

Bạch Ngôn Lê cũng không còn vẻ đùa giỡn nghịch ngợm như ban nãy, nghiêm túc nói, "Nếu như phu quân cứ bỏ mặc ta, không quan tâm ta làm gì, thì lâu dần ta sẽ sợ hãi."
"Sợ hãi?"
"Trong lòng không dám chắc." Bạch Ngôn Lê dừng lại, cảm kích nói, "Nhưng giờ thì hết rồi.

Ta biết phu quân vẫn còn để tâm đến ta, đứng sau lưng ta."
"Thế thì lo mà làm cho tốt." Bạch Ngôn Lê nói câu này cũng khiến thương Phạt cực kỳ thoải mái, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, "Một con người có thể làm được tới đâu, ta cũng rất tò mò."
"Vâng." Nghiêm túc chưa đầy hai phút, Bạch Ngôn Lê lại giở mặt lưu manh, "Nhưng ban nãy phu quân đã nói sai một câu."
"Câu nào?" Thương Phạt dừng lại, ngẫm kĩ lại những lời mình vừa nói từ nãy đến giờ.

"Phu quân bảo, ta là bạn lữ của người trên danh nghĩa." Bạch Ngôn Lê sửa lại, "Trên thực tế cũng là như vậy."
"...." Thương Phạt biến mất tại chỗ, dịch chuyển tức thời về phòng mình.

Bạch Ngôn Lê không về ngay.

Yêu phủ còn đang xây dựng dang dở, y có rất nhiều công chuyện phải giải quyết.

Trên bàn là bình trà hoa, Thương Phạt ngồi xuống rót cho mình một chén.


Bạch Ngôn Lê sắp xếp không ít tinh quái vào các vị trí trong phủ, nhưng chỉ phòng ngủ của họ là không có một tinh quái nào.

Mọi chuyện quét tước dọn dẹp đều do y đích thân làm.

Về điểm này, Thương Phạt không có ý kiến.

Hắn nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn quanh, để ý thấy chăn đêm trên giường đều đã đổi.

"Khụ khụ." Hắn thả cốc xuống, vỗ hai bàn tay vào nhau.

Ngay lập tức, một đám khói hiện ra, hóa thành lão già nhỏ thó, mặc loại trang phục phổ biến dành cho người hầu.

"Tôn chủ." Địa vị thay đổi quá đột ngột, Tư Vĩ vẫn chưa quen gọi Thương Phạt là gia chủ như các yêu quái khác.

Thương Phạt không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này, hất cằm nói, "Xử lý đến đâu rồi?"
"Đã...." Giơ tay xẹt ngang cổ, Tư Vĩ nói, "Làm cỏ hết rồi."
"Không bị phát hiện chứ?"
"Thư Như." Không muốn che giấu, Tư Vĩ thành thật trả lời, "Hình như hắn biết một chút."
"Với năng lực của ngươi, quả thật khó mà giấu được hắn." Thương Phạt không trách, nhẹ nhàng nói, "Biết cũng tốt."
"Sao ngài không nói cho phu chủ?"
Mọi chuyện đâu thể tốt đẹp như Bạch Ngôn Lê nghĩ, chỉ cần giám sát đàng hoàng là xong.

Có nhiều chuyện chém giết không bao giờ lộ ra ngoài ánh sáng mà chỉ ẩn nấp trong màn đêm.

Đám muốn ăn thịt người đã đi rồi, nhưng những kẻ ở lại chưa chắc đã thành thật.

Đầy kẻ bề ngoài tỏ ra nghiêm chỉnh nhưng trong bụng nghĩ, ta săn ta bắt ta ăn thịt, làm sao ngươi biết được.

Chỉ cần bày chút thủ đoạn, ra tay khéo léo, thì chẳng hề hấn gì.

Ngươi không phát hiện được thì làm gì nổi ta.

Trong trấn có vài công nhân mất tích, người phụ trách lại không dám báo lên.

Bạch Ngôn Lê dù quản lý tốt nhưng cũng sẽ có chỗ sơ hở.

Nhiều yêu quái vì sự an toàn của mình nên bắt người ra ngoài trấn rồi mới ăn thịt.

Bây giờ chúng đều đã bị Tư Vĩ xử lý hết.

"Không cần." Thương Phạt phất tay.

"Nói cho phu chủ, ngài ấy nhất định sẽ cảm động."
Thương Phạt cần Bạch Ngôn Lê cảm động ư? Không cần.

"Yêu quái bên ngoài nói sao?" Bỗng nhiên mọc lên cái yêu phủ, chủ sự còn là con người, lập ra quy định không được ăn thịt người đối với toàn thành viên, dù sao đi nữa nhất định sẽ gây chấn động lớn.

"Đều đang đồn ngài bị sắc đẹp làm mờ mắt." Tư Vĩ rụt rè nói, lau mồ hôi trên trán, "Nói ngài làm mất mặt yêu quái, nói...!năng lực của phu chủ ở mặt kia chắc là tuyệt đỉnh."
"Ha ha." Không ngoài dự liệu.

Thương Phạt cũng không vì mấy lời này mà nổi giận, chỉ bật cười, "Đúng là không còn gì đáng mong chờ hơn."
"Đáng mong chờ?" Tư Vĩ ngớ người ra.

Thương Phạt nhìn ra ngoài cửa, ác ý nói, "Không thể chờ đến lúc trông thấy bọn chúng bị một con người quản cho vào khuôn vào phép."
Thú vị biết chừng nào.

"..." Sauk hi diệt Nam phủ, toàn Hoang Phục này làm gì có thế lực nào sánh ngang bọn họ.

Đến lúc ấy, với tính tình của phu chủ thì e là yêu quái toàn Hoang phụ sẽ phải "kiêng mặn."

"Tiếp tục đi." Công khai xử lý những yêu quái trái quy định không tốt bằng giải quyết ngầm.

Chỉ cần thấy đồng bọn mất tích, kẻ thông minh sẽ tự đoán ra ai là người đứng sau, khi ấy chúng tự khắc sẽ nghĩ kĩ rồi mới làm.

"Vâng." Được mệnh lệnh, Tư Vĩ khom mình cáo lui.

Đêm ấy, Bạch Ngôn Lê lại rất đàng hoàng, thành thật bò lên giường, không táy máy tay chân.

Thương Phạt nằm bên trong, nhìn vẻ tiều tụy của y, cười hỏi, "Làm xong chưa?"
Bạch Ngôn Lê bẻ ngón tay, uể oải nói, "Trong trấn có một vạn tám ngàn người và mười vạn yêu quái." Không nhất thiết phải thu xếp chỗ ở cho mười vạn yêu quái này, chỉ cần phân công công việc của họ, đảm bảo họ có thể phối hợp làm việc với con người.

Ngoài ra còn phải liên tục đón tiếp yêu quái từ Đông Hoang hoặc các nơi khác đến xin gia nhập.

Xong mấy việc này, Bạch Ngôn Lê gần như kiệt sức, pán trách nói, "Làm bạn lữ của người thật chẳng dễ."
"Đổi ý còn kịp." Thương Phạt nằm ngửa mặt lên, một cuốn sách đang lơ lửng trên đầu.

Bạch Ngôn Lê không để tâm lời của hắn, nhích lại gần một chút cùng đọc, "Đây là gì?"
"Ghi chép."
"Ghi chép?" Bạch Ngôn Lê nheo mắt đọc hai hàng, "Toàn là về rượu."
Mỗi phục có vài loại rượu trứ danh, phải đi đâu tìm, tộc yêu nào có thể nấu, tìm họ ở đâu, tất cả đều không dễ dàng.

"Ừ." Thương Phạt mê rượu.

"Hồi đó, người đến Hoang phục là để..." Bạch Ngôn Lê bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.

Thương Phạt không để y đoán lâu, thản nhiên đáp, "Tìm rượu."
"...." Đúng là hồn nhiên, "Các phục khác trông như thế nào?" Khi hỏi câu này, Bạch Ngôn Lê đầy vẻ háo hức mong đợi.

"Mỗi phục đều có đặc điểm riêng, từ cỏ cây muôn thú đến yêu quái đều khác....." Còn chưa dứt lời, bên gối chợt có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Thương Phạt quay sang, thấy Bạch Ngôn Lê đã ngửa mặt lên ngủ li bì.

"..." Hắn quay đầu lại, vẫn nhìn lên trang sách mở rộng trên không, tiếp tục đọc.

Cửa sổ bên ngoài phòng ngủ chưa đóng, gió đêm thổi vào cuốn theo chút hương hoa.

Tiếng côn trùng rả rích kêu, vạn vật yên tĩnh, chỉ còn tiếng của thiên nhiên.

Thương Phạt rút cái tay kê sau gáy ra, hơi quay sang rút cái trâm trên tóc Bạch Ngôn Lê xuống, ngắm nghía một hồi.

Nháy mắt, hắn bỗng phóng cây trâm ra ngoài cửa sổ."
"Ui!" Có tiếng kêu rên khe khẽ, rồi một yêu quái với lòng bàn tay bị xuyên thủng vươn người tiến vào phòng.

Thương Phạt cũng không ngồi dậy, tay trái chống đầu, chỉ nghiêng nửa thân lên.

"Thật lợi hại!" Yêu quái vừa đến lễ phép khom người chào.

Thương Phạt mặt không cảm xúc, âm u nói, "Đại yêu ở Hoang Phục này đông như lợn con ấy nhỉ.".