Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 5: Đã Làm Chưa Vậy






Thương Phạt thận trọng một chút, không phải vì quan hệ khế lữ giữa bọn họ, mà vì hắn cảm thấy nam nhân tên Bạch Ngôn Lê này có chút khác với con người bình thường.

Dù là bạn lữ, nhưng ban nãy hắn thật sự định giết y.

Mấy năm qua đầu óc hắn không tỉnh táo, y không sợ thì đành thôi, nhưng giờ hắn đã khôi phục như trước, đánh y thành cái bộ dạng này, sao y vẫn ngu xuẩn như vậy.

"Đi thôi." Bạch Ngôn Lê khéo khéo giấu đi nỗi lòng, kéo tay Thương Phạt, dẫn hắn về thôn.

Thương Phạt lòng đầy băn khoăn đi theo y.

Trên đường về, họ gặp những dân làng khác.

Thấy gương mặt bầm tím của Bạch Ngôn Lê, ai nấy đều kinh ngạc.

Bạch Ngôn Lê không tỏ thái độ gì, chỉ giải thích rằng mình bất cẩn ngã một cái.

Thương Phạt cũng không nói tiếng nào, để y kéo đi.

Hắn buồn bực ngán ngẩm đánh giá cái làng nhỏ mình từng sống suốt năm năm nhưng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Hắn chẳng buồn quan tâm đến sắc mặt đám dân làng kia, nhưng với nhĩ lực của yêu quái thì vẫn nghe thấy mấy lời xì xào bất mãn.


Điều này khiến hắn thêm phần hiếu kỳ, nhưng sau khi bước vào nhà, thấy bày biện nghèo nàn, liền nói một câu không rõ ý tứ, "Ta đối xử với ngươi không tốt à?"
"Dạ?" Bạch Ngôn Lê kéo ghế cho hắn ngồi, lấy khăn lau ngón tay cho hắn.

Thương Phạt lại ngoan ngoãn một cách lạ thường, để y lật tới lật lui tay mình như chăm trẻ nhỏ.

"Năm năm nay." Quay đầu lại, Thương Phạt nhìn nền nhà phủ lớp đất vàng, vô thức nói, "Ta vẫn sống ở cái nơi này sao?"
"Đây là nhà chúng ta." Chỉ lúc này, giọng của Bạch Ngôn Lê mới có chút bối rối.

Y nhận ra vẻ khinh thường của Thương Phạt nên hơi khó chịu trong lòng, "Chiếc bàn này, còn cả bình hoa kia nữa, đều do người chọn."
"Ta?" Liếc qua đám đồ dùng, Thương Phạt nhăn tít chân mày.

Hắn không tin nổi thẩm mỹ của mình lại xuống cấp như thế, "Ngươi nói năm năm ngay ta vẫn ngây ngốc mà."
"vâng, chỉ là cho với người bình thường thì chậm chạp hơn chút thôi."
Đây phải chăng là tình nhân trong mắt mắt hóa Tây Thi trong truyền thuyết?
"Vậy sao." Thương Phạt không quá tin lời y, bởi dọc đường về chạm mặt đám dân làng, ai nấy đều chửi thầm y là ngu si đồ tứ chi phát triển.

"Người...." Bạch Ngôn Lê lau tay cho hắn xong, liền dùng miếng vải đó đắp lên khóe miệng mình, do dự mấy lần mà không dám lên tiếng.

Thươn Phạt chịu hết nổi, nói thẳng, "Muốn hỏi cái gì?"
Nếu đã quyết định sống chung với nhau thời gian này, bản thân y cũng phải có nhiều điều muốn hỏi.

Công bằng một chút, cho đối phương vài thông tin cũng chẳng sao.

"Người tên gì...." Bạch Ngôn Lê ngồi xuống đối diện Thương Phạt, hơi rũ mắt, hạ giọng nói, "Người chắc không thích ta gọi là phu quân."
Y nhận ra lúc mình gọi hai chữ kia, ánh mắt người đối diện đầy vẻ chán ghét.

Thương Phạt nhìn chằm chằm y một lúc, lòng bỗng nảy sinh cảm giác kỳ lạ, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, "Thương Phạt."
Hắn nói ra tên thật.

Bình thường yêu quái rất ít cho người khác biết tên mình.

Nhưng hắn và nam nhân tên Bạch Ngôn Lê này có khé ước bạn lữ nên đặc biệt hơn.

"Thương Phạt...." Bạch Ngôn Lê nghiêm tức gọi tên hắn.

Thương Phạt không phản ứng gì, nhìn y xới cơm cho mình.

Dù y không nói nhưng hắn có cảm giác tâm tình của con người này tốt hơn khá nhiều.

"Người ăn cơm trước đi, ta vào trong thay áo." Thu dọn một chút, Bạch Ngôn Lê nhìn lại chính mình.

Thương Phạt không nhận lấy bát cơm kia, cũng không ngăn y vào trong buồng.

Sau khi Bạch Ngôn Lê vào rồi, hắn mới nhìn bát cơm bốc khói trước mặt.


Từ cuộc nói chuyện ban nãy, hắn biết sau khi được cứu chữa năm năm trước, đầu óc hắn không bình thường.

Được Bạch Ngôn Lê dốc lòng săn sóc nửa năm, hắn trở nên vô cùng ỷ lại vào người này.

Mà Bạch Ngôn Lê trước nay đều sống một mình, cha mẹ mất sớm, được dân làng nuôi lớn lên.

Bạch gia thôn ở nơi hẻo lánh, cho nên cũng xem như yên ổn, không tiếp xúc với nhiều người.

Bạch Ngôn Lê tính tình ngây thơ lương thiện, hai người sống nương tựa vào nhau một thời gian, hắn chủ động bày tỏ tình cảm.

Một kẻ ngu ngốc đầu óc không bình thường thì biểu lộ tình cảm thế nào? Nghe Bạch Ngôn Lê kể, sau một lần đi ăn cơm cưới người làng, thấy đôi vợ chồng son nhà người ta mặc áo đỏ, những người khác nói từ nay bọn họ sẽ vĩnh viễn bên nhau, kẻ khù khờ là hắn thấy mà ước ao, kiên quyết lôi kéo Bạch Ngôn Lê đòi thành thân.

Bạch Ngôn Lê từ nhỏ đã sống một mình, sợ cô đơn, cũng khát khao có được gia đình, mà y chăm sóc đối phương cũng đã thành quen.

Y nghĩ đời này khó mà kết hôn được với ai khác, nên liền đồng ý.

Bất chấp dân làng ra sức ngăn cản, y cứ thế tổ chức một lễ bái đường, sau đó theo vị phu quân ngốc của mình đến cây tình duyên.

"Thật đáng chết!" Thương Phạt nện một cú xuống bàn, khiến cho Bạch Ngôn Lê vừa bước từ trong phòng ra sợ hết hồn.

"Người sao thế?" Y chạy đến, chỉ thấy cơm canh văng vãi khắp nơi.

Thương Phạt vẫn ngồi im, phát tiết bất mãn hết lên Bạch Ngôn lê, "Sao ngươi có thể dễ dàng đồng ý như vậy?" "Gì cơ...." Bạch Ngôn Lê sững người, rồi lại cúi đầu, không thấy rõ nét mặt.

Lại nữa rồi, cái cảm giác kỳ lạ này....!Thương Phạt nhìn cái bộ dạng của y, chẳng hiểu sao lại thấy mình không được tử tế cho lắm.

Dù gì đi nữa người chủ động theo đuổi cũng là hắn, dù có mất thần trí cũng vẫn là hắn.

Chuyện mình làm ra, giờ lại trách đối phương dễ dàng đồng ý, thế là thế nào?
Có điều, "Ngươi là con người, tại sao lại dám sống cùng yêu quái?" Giọng điệu hắn có chút nghi hoặc.

Hồng Nguyệt đại lục tôn sùng yêu quái, còn loài người chỉ như gia súc mà yêu quái chăn nuôi, "Rốt cuộc ngươi nghĩ gì?"
Hắn hoàn toàn có lý do để cho rằng đối phương có mưu mô.

Lúc bị đánh, Bạch Ngôn Lê không có vẻ mặt thất vọng, nhưng khi nghe hắn hỏi câu này, ánh sáng trong đôi con ngươi y ảm đạm hơn hẳn.

Một lúc lâu không nói gì, sắc mặt y trắng bệch, hai mắt đỏ hoe, chỉ trực trào lệ.

Thương Phạt chẳng hề nhăn mày, khóe miệng còn mang nét miệt thị, nhưng trong lòng thực ra lại có chút đứng ngồi không yên, "Ngươi đừng nên khiến ta phiền chán." Y cao giọng, tỏ vẻ uy hiếp.

"Ngươi biết hiện tại ta không định giết ngươi."
"Ta cũng không biết." Bạch Ngôn Lê nhắm mắt lại, trong lòng trăm mối tơ vò, "Tuy người là yêu quái, nhưng chắc....vì năm năm qua người vẫn sống như một con người, nên ta cho rằng....biết đâu có thể cùng người bình yêu sống tiếp."
"...." Thế có nghĩa là cái kẻ đã sống sót sau năm năm mất đi thần trí như hắn cần phải cảm tạ đối phương đã không ghét bỏ?
"Ngươi coi trọng ta ở điểm gì?" Thương Phạt chỉ hỏi câu này theo bản năng.


"Người rất...." Bạch Ngôn Lê nói, có chút oan ức, "....Rất đẹp."
"..."
"Dù khi đó người ngây ngốc, nhưng ta vẫn rất thích." Bạch Ngôn Lê trịnh trọng nói.

"Ngươi không sợ lúc nào đó ta thức dậy nửa đêm ăn thịt ngươi?" Lửa giận bùng lên, Thương Phạt nghiến răng.

"Người vừa nói không ăn thịt người mà." Bạch Ngôn Lê không dám lớn tiếng tranh cãi, chỉ đành lí nhí trong mồm.

"...." Rõ là lươn lẹo, Thương Phạt thầm đánh giá, ngoài cười trong không cười, "Ngươi lấy tự tin này ở đâu ra?"
"Ta không lầm mà." Hiện thực trước mắt, Bạch Ngôn Lê rất nhanh chóng bình tâm lại, "Ngay cả khi người đã khôi phục thần trí mà vẫn không ăn thịt ta."
"Khá lắm!" Biện bạch hùng hồn, Thương Phạt không thể không vỗ tay.

Con người này rất biết cách để làm lửa giận của hắn bốc lên ngút trời.

"Ta biết không phải yêu quái nào cũng ăn thịt người."
"Nếu dân làng ngươi biết ngươi giữ một yêu quái trong nhà thì sao?"
"Ta sẽ nghĩ cách bảo vệ người.

Nếu như không được, ta đưa người rời khỏi đây." Bạch Ngôn Lê nghiêm túc nói, hẳn là đã cân nhắc từ lâu, "Nếu đã hứa sống cùng nhau, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
"..." Nhưng giờ hắn không muốn chịu trách nhiệm, được chưa? Nói tới đây, Thương Phạt chợt nghĩ tới một chuyện rất nghiêm trọng.

Hắn đứng bật dậy, đi thẳng vào buồng.

Bạch Ngôn Lê chạy theo đằng sau, lo lắng hỏi, "Người chưa ăn cơm mà?"
Thương Phạt không buồn nhìn y.

Sau khi bước vào, gian phòng ngủ nhỏ xíu, chỉ có một ô cửa sổ be bé, trên chiếc giá rửa mặt đơn giản kế bên là một cái thau nhỏ, ngoài ra còn một cái bàn.

Quay nhìn ra sau, Thương Phạt siết chặt nắm tay trong ống tay áo.

Là một cái giường rất nhỏ.

Hắn hít sâu một hơi, chầm chậm quay lại nhìn Bạch Ngôn Lê, vẻ mặt khó đoán.

"Chúng ta...." Biểu cảm của hắn bỗng nhiên vỡ vụn, "Đã làm chưa?".