Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 33: Về Đi Ngủ






Nói đến mức này rồi, Thương Phạt chỉ có thể đáp bằng một tiếng "hừ".

Bạch Ngôn Lê tiễn ra cổng tiễn dân làng.

Khi quay về, Tư Vĩ đang chờ ở cửa với vẻ mặt phức tạp.

"Phu chủ." Lão chào hỏi qua loa một tiếng rồi hỏi, "Ta rất hiếu kỳ không biết ngài thuyết phục bọn họ bằng cách nào."
"Thật ra trong lòng họ đều hiểu rõ, chỉ là không thể chấp nhận ngay lập tức mà thôi.

Khi bình tĩnh lại rồi, họ có thể suy nghĩ thấu đáo."
"Phu chủ thật khiến ta bất ngờ." Buôn tiếng thở dài, Tư Vĩ lập tức biến mất.

Bạch Ngôn Lê không phản ứng gì, nhìn về phía cửa.

Thương Phạt quay lưng uể oải bước vào phòng ngủ.

Những ngày sau đó lại quay về trạng thái bình thường như trước, trừ....!
Thương Phạt nhắm hai mắt, Đào Bão Bão cầm chổi quét sân, còn phu chủ gần đây rất bận, dẫn một đám thanh niên trong thôn, ngày ngày rèn luyện ở sân đình.

"Bọn họ còn chuẩn bị cả vũ khí...." Tư Vĩ lắc đầu, "Cái công phu mèo cào này thì giết được yêu quái nào cơ chứ?"
Đào Bão Bão có chút suy nghĩ lạ lùng nhưng không đành lòng nói ra.

"Chúng không dám đến công khai." Tối hôm ấy, yêu lực hắn phát ra chấn động toàn bộ Hoang Phục.

Nếu vị phía nam kia có chút đầu óc thì hẳn sẽ không gióng trống khua chiêng.

Thương Phạt nhặt một miếng mứt quả bỏ vào miệng, lười biếng nói, "Sẽ gửi một đội nhỏ tới.

"Nhắm vào chúng ta sao?" Tư Vĩ trầm giọng hỏi.

"Phiền phức." Thương Phạt ung dung nhả hạt.

"Hình như ngài không buồn bực như lúc trước?" Nghe giọng nói tôn chủ có chút thay đổi, Tư Vĩ lấy làm nghi hoặc.

Cùng lúc đó, một nhóm người do Bạch Ngôn Lê cầm đầu chạy ngang qua cổng,
Tư Vĩ nhìn chằm chằm bóng lưng đám thanh niên đang hì hục ra sức tập luyện, cảm thán, "Bọn họ thực sự nghiêm túc."
"Chúng ta cũng phải cố gắng lên!" Được cổ vũ tinh thần, Đào Bão Bão cầm chắc tay chổi, nói lời thề son sắt.

Tư Vĩ quăng cho y cái lườm, "Thế địch đến ngươi đánh trước nhé?"
"Thôi bỏ đi." Một giây sau, Đào Bão Bão đã quay về làm cu li quét sân.

Thương Phạt lại bóc vỏ một miếng mứt quả khác, tiện thể nhìn trời, "Ngươi gọi y về nấu cơm đi, không chịu làm việc đàng hoàng gì hết."
Rèn luyện là để bảo vệ tính mạng, làm cơm đâu có quan trọng bằng, nhưng mà khi tôn chủ đã nói không làm việc đàng hoàng thì chính là không làm việc đàng hoàng.

Bây giờ toàn bộ người trong Bạch gia thôn đều biết họ là yêu quái.

Tư Vĩ nhón cái mũi nhân, nhảy vọt một cái ra xa trăm bước, cao giọng gọi về phía đoàn người đang hì hục chạy, "Phu chủ ơi! Về nấu cơm!"
Lặng lẽ giăng tơ nhệt khắp thôn, mấy ngày nay Tư Vĩ vẫn rất đề phòng.

Bạch Ngôn Lê sắp xếp chia ca gác đêm.

Cách ba ngày sẽ có một lần y trực ngoài đó đến tận hừng đông.

Thương Phạt không ngủ chung giường với y, nhưng đã quen được y rửa chân chải tóc hằng đêm, mấy tối Bạch Ngôn Lê không về, y có chút cáu bẳn.

Còn Tư Vĩ thì cố gắng lẩn thật kỹ, thậm chí còn tới tìm Bạch Ngôn Lê nài nỉ, "Ta gác đêm thay ngài, ngài mau về ngủ đi."
"Không được." Bạch Ngôn Lê vừa được bầu làm trưởng thôn, rất coi trọng công tác đi đầu làm gương, "Ta không trực đêm, mọi người sẽ nghĩ thế nào?"
"Chuyện này...."
"Lão về trước đi, người ấy đâu phải con nít."
"...." Tôn chủ mà còn không phải con nít à? Vẻ mặt như đưa đám, Tư Vĩ lê bước về nhà.


Vừa đến cửa viện, lão đã thấy vị đại yêu khí thế hùng mạnh kia dựa lưng vào cửa nhìn mình.

Vẻ mặt cực kỳ đáng thương, Tư Vĩ quỳ xuống run rẩy nói, "Phu chủ nói hôm nay phải trực đêm."
"Thế tóc của ta phải làm sao?" Thương Phạt gỡ mái tóc rối mù, sát khi tỏa khắp nơi.

Chẳng lẽ trước khi ký khế ước ngài không gội đầu bao giờ à? Tư Vĩ rất muốn hỏi thế nhưng vì cái mạng nhỏ nên đành nhịn, rụt rè hỏi, "Không thì....để ta gội cho ngài...."
Lời chưa nói hết, Thương Phạt đã nhấc chân đá lão bay lên trời.

Đào Bão Bão quay đầu nhìn con nhện bay cao bay xa, nuốt miếng nước bọt, ngồi xổm trong góc tiếp tục giặt quần áo, thông minh không đến gần vị đại yêu kia tìm xui.

Lúc Tư Vĩ mò được về thì Đào Bão Bão đang phơi quần áo, quăng từng cái một lên dây, "Tôn chủ đâu?"
"Về phòng nghỉ rồi." Đào Bão Bão nheo mắt nhìn lão, cười cười, "Ban nãy santo ba vòng đẹp ghê."
"...." Tư Vĩ nhe răng đe dọa, "Ngươi có muốn bị ta hút không không?" Sau khi theo tôn chủ, lão vừa không được ăn thịt người vừa không được ăn thịt yêu quái, sắp phát điên rồi.

"Ta sai ta sai." Biết đánh không lại, Đào Bão Bão lật mặt như lật bánh tráng, "Lão gia ngài có gì cần sai bảo?"
"Bộ dạng tôn chủ thế này rõ là không rời được khỏi phu chủ...." Tư Vĩ cáu kỉnh, "Vậy mà còn đòi hóa giải khế lữ."
"Cái gì?" Đào Bão Bão vô cùng kinh ngạc, "Giải trừ khế lữ?"
"Ngậm miệng." Nhận ra mình vừa tiết lộ quá nhiều, Tư Vĩ quay người đi, vẫn lẩm bẩm, "Phải nhanh chóng giải quyết chuyện này đi thôi."
Lão không biết rằng suy nghĩ của mình và Thương Phạt hoàn toàn khác nhau.

Nằm trên chiếc giường, Thương Phạt lăn lộn qua lại mấy lần, vẫn quyết định lôi Bạch Ngôn Lê về.

Vừa phải phụ trách huấn luyện vừa phải tuần tra trực đêm, giữa trưa Bạch Ngôn Lê mới về đến nhà, gắng mở hai mắt làm cơm cho ba con yêu quái, sau đó lảo đảo về phòng ngủ, chăn đệm chưa kịp trải đã ngã ra giường, bất tỉnh nhân sự.

Thương Phạt đã quen ăn ngày ba bữa, được người kia chải tóc rửa tay, thấy y nằm ngủ trên giường trên giường mình cũng không phản cảm như trước.

Nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt Bạch Ngôn Lê, hắn liền ra sân đạp cho con nhện đang nằm úp kia một cú.

Tư Vĩ đầu quay mòng mòng, vẻ mặt ngơ ngác.

Cứ thế, Bạch gia thôn khí thế ngất trời, đào hầm dựng bẫy xây rào, tràn ngập tinh thần kháng chiến.

"Thứ kia phòng thú hoang thì được chứ yêu quái thì...." Tư Vĩ thậm chí còn muốn chạy đến làm tham mưu cho Bạch gia thôn, "Rõ là trò hề."
Bạch Ngôn Lê đi tuần tra đêm, Thương Phạt cũng không nằm trên giường nữa.

Đêm nay trăng rất đẹp, chiếu lên bóng cây và mặt đất, đựa như từng dòng máu chảy xuôi.

Đào Bão Bão biến về chân thân, thích thú xòe cành lá đón ánh trăng.

Qua nửa đêm, gió lại nổi, tiếng côn trùng kêu ngoài sân dần tĩnh lặng, con nhện đen tỏa ra khói trắng, một giây sau liền biến thành lão già.

"Tôn chủ?"
"Ừ." Thương Phạt mở mắt.

"Cuối cùng đã tới rồi." Tư Vĩ thậm chí còn có chút háo hức không đợi nổi.

"Nhiều ít thế nào?" Đòa Bão Bão biến về hình người, vẻ mặt căng thẳng.

Tư Vĩ có thể cảm nhận số lượng yêu quái xâm nhập thông qua bẫy tơ giăng sẵn, Thương Phạt thì dựa vào khí tức để phán đoán, có mình y là không có tin tức gì.

"300 con, ba tinh trở lên, còn năm con...." Tư Vĩ nheo mắt, "Thuộc hạ không xác định được."
Cái gọi là không xác định được, chính là bởi năng lực của chúng cao hơn Tư Vĩ.

Ở nơi Thương Phạt sinh ra, quân đoàn thế này chỉ là gánh xiếc nhỏ, nhưng ở Hoang Phục thì đã xem là đội quân rất đông và hung hãn rồi.

Thương Phạt cười khẽ, bắt đầu vặn eo.

Cuối cùng, có tiếng hô cảnh báo vang khắp thôn.

Trừ người gác đêm, thanh niên trai tráng đưa trẻ con đi trốn rồi cầm vũ khí lên dồn dập chạy về phía cửa cửa thôn.

"Đám người này không sợ chết à?" Lúc Tư Vĩ cũng ra đến nơi, thấy cảnh này cũng có chút lòng kính nể.

Phái nhiều yêu quái đến như vậy, đương nhiên mục tiêu không phải con người.

Đêm đó Thương Phạt phóng yêu lực, không ngờ vị phía nam kia lại ra tay đáp trả nhanh như thế.

Thương Phạt khâm phục dũng khí của đối phương, đồng thời cũng vì thế mà nổi sát ý.

Một khi hắn đã giải phóng yêu lực như thế mà dám đánh trả, tức là không coi hắn ra gì.

Đó rõ ràng là khiêu khích, cho nên phải đáp lễ.

Cũng để Bạch Ngôn Lê có thể quay về rửa chân hầu hạ hắn mỗi đêm, phải tiêu diệt lũ phiền hà này trước.

Hơn 300 con yêu quái cùng kéo đến, đánh nhau với loài người mấy phút, trên đất đã có bảy tám cái xác của người Bạch gia thôn.

Lũ yêu quái này không nghĩ sẽ bị con người xông lên cản, càng không ngờ họ có tổ chức đàng hoàng, sẵn sàng liều mình đối đầu trực tiếp.

Chỉ tiếc là công giã tràng, những mũi dao lưỡi rìu kia đâm vào thân thể yêu quái, chỉ một lúc sau là liền lại ngay.

"Ngôn Lê cẩn thận." Bạch Tráng gầm lên, đẩy Bạch Ngôn Lê ra, ngực lập tức bị móng vuốt của yêu quái cào ra ba vệt máu.

"Thật kỳ quái." Không tiếp tục tấn công, yêu quái mặc áo đen đạp Bạch Tráng dưới thân, kinh ngạc nói, "Còn dám phản kháng?"
Bạch Tráng vùng vẫy, cố gắng dùng dao chống trả đối phương.

Những yêu quái có thể biến thành hình người đều rất mạnh, nhân loại biết rõ điều này.

Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, nhặt con dao găm rơi trên mặt đất, xông về phía trước.

"Các ngươi điên cả rồi." Yêu quái kia há miệng, trên mặt mọc ra bốn con mắt.

Hắn vung tay, mấy sợi dây leo màu xanh lập tức trói Bạch Ngôn Lê lại.

Bạch Ngôn Lê giãy dụa tìm cách thoát ra.

Từ đám dây leo, những cái gai nhọn bỗng nhiên mọc dài, đâm vào thân thể y.

Y kêu thảm một tiếng, máu thấm qua quần áo, chẳng mấy chốc đã bị dây leo hút sạch.

Thương Phạt lơ lưng trên không, trong tay Đào Bão Bão thì xách thùng yêu châu.

"Gọi chúng tới."
Có yêu châu ở đây, không yêu quái nào dám không đến.

Tư Vĩ lẩm nhẩm vài câu chú ngữ.

Lão vừa dứt lời, gió lớn nổi lên bốn phía, mang theo đủ thứ âm thanh quỷ dị.

Vô số bóng đen lại xoay quanh bọn họ.

"Đi thôi." Thương Phạt quét mắt một cái, ra lệnh, "Sau trận chiến này, ta sẽ trả yêu châu cho các ngươi."
Số yêu quái tham gia trận chiến tăng lên.

Đào Bão Bão vâng lệnh, đi tới chỗ Bạch Ngôn Lê.

Yêu quái kia ngồi xổm xuống, đang định ăn thịt Bạch Tráng.

Cách đó không xa, một con người đang bị trói trong đám dây leo hút máu bỗng nhiên vùng thoát.


"Chuyện gì vậy?" Yêu quái kia ngừng lại, nhận ra những dây leo đã bi cắt đứt.

Bạch Ngôn Lê kinh ngạc nhìn hoa yêu, "Sao ngươi lại đến đây?"
"Ta tới cứu ngài đó." Đương nhiên Đào Bão Bão không thể nói nói là nhận được lệnh, không thể không đến.

Cánh tay biến thành cành cây, y tranh thủ đánh yêu quái kia choáng váng, cứu Bạch Tráng về.

Bạch Ngôn Lê bấy giờ mới để ý, trên chiến trường có thêm rất nhiều yêu quái, rõ ràng đang đứng về phía bọn họ.

"Bọn chúng là?"
"Hay ngài về nhà trước đi." Đào Bão Bão nghiêm túc, nhận ra yêu quái đối diện kia tương đối khó nhằn.

"Nhưng mà..." Bạch Ngôn Lê do dự một lát.

Y phát hiên những dân làng đang dần rút lui khỏi cuộc chiến.

"Không nhưng nhị gì hết, đây vốn không phải chuyện của con người các ngài." Biến về chân thân, cành hoa đào khổng lồ quét xuống mặt đất, Đào Bão Bão yểm trợ cho số người còn lại chạy đi, "Chúng ta hiểu quyết tâm của các ngài rồi, ngài đừng khiến vị kia tức giận nữa."
Nói rồi, Đào Bão Bão lao vào trận chiến.

Bạch Ngôn Lê nhìn quanh một hồi, không do dự nữa, lấy kèn trong ngực ra thổi.

Ngay lập tức, người của Bạch gia thôn tập hợp lại, chạy về phía làng.

Thương Phạt lơ lững giữa không trung, thu tất cả trong tầm mắt.

Xác định bạn lữ của mình đã bình an, hắn bay tới bên cạnh Tư Vĩ.

Đáng thương cho lão nhện bị năm yêu quái đẳng cấp cao hơn vây đánh, tám cái chân chỉ còn lại hai.

Thương Phạt từ trên trời giáng xuống, khiến lão khóc không thành tiếng, "Tôn chủ oa oa oa!"
"Cút xa ra một chút." Ghét bỏ đạp bay lão nhện, Thương Phạt nhặt một thanh trường kiếm trên mặt đất.

"Chính là ngươi?" Một kẻ yêu quái hình người bỗng nhiên mọc ra năm cái tua dài ngoe nguẩy.

Mới nãy họ cũng nghe con nhện tinh gọi hắn là tôn chủ, chẳng lẽ vị này chính là đại yêu đã gây chấn động toàn bộ Hoang Phục đêm đó?
Nhưng mà...!Năm con yêu quái nhìn nhau, ai nấy về vị trí ngay ngắn.

Bọn họ không cảm nhận được yêu khí gì từ kẻ này, quá sức kỳ lạ.

"Từ phía nam đến à" Thương Phạt tỉ mỉ quan sát hoa văn thêu trên áo chúng, là thứ gì đó nhìn như ngựa mà lại có sừng, chẳng biết chân thân là con gì?
"Ngươi đã giết hạc tam?"
"Ngươi nói lão yêu kia hả?"
"Không sai.

Vì sao ngươi cản trở hành động của bọn ta?"
"Ta còn phải giải thích với các ngươi." Huơ huơ trường kiếm, Thương Phạt cười, "Gia chủ các ngươi hạ lệnh bắt trẻ con loài người sao?"
"...."
Không ai trả lời, Thương Phạt cũng không buồn nghe thêm.

Kiếm này là kiếm thường do con người chế tạo, nhưng hắn vung lên hai đường lại lóe sáng như bảo kiếm.

Năm con yêu quái không hề chậm trễ, đồng loạt xông lên.

Thương Phạt di chuyển lưu loát, dùng kiếm đỡ móng vuốt của một trong số chúng, gót chân lại cử động, thân thể lui ra sau mười bước.

Yêu quái kia chưa so với hắn quá một chiêu, không kịp phản ứng gì, yêu châu trong cơ thể đã vỡ nát.

Gã phun ra một ngụm máu, còn định đứng lên, thanh kiếm Thương Phạt ném ra đã xuyên qua cơ thể gã.

Một giây sau, hình người biến mất, chỉ còn một con yêu quái thân chuột mình rùa.

"Hóa ra là Man Man." Nhìn thấy chân thân rồi, Thương Phạt vung tay.

Cây quạt màu đen bay ra, đẩy lùi bốn yêu quái còn lại.

Tu Vĩ cẩn thận muốn tiến lên hỗ trợ, chỉ thấy tôn chủ thu hồi quạt, vọt thẳng vào giữa trận địa của bốn yêu quái.

Không đến năm sáu giây sau, trừ một con đang bay lên định chạy thì ba con đã ngã xuống.

Không cần tôn chủ ra lệnh, lão phun tơ nhện, bắt con đang tìm đường trốn kia, trói trên mặt đất.

Thương Phạt thong thả tiến lên, đè cây quạt lên trán đối phương, "Nói đi, bắt nhiều trẻ con thế để làm gì?"
"Ta nói thì ngài sẽ tha cho ta sao?" Dù bị trọng thương, yêu quái kia vẫn muốn sống.

"Chớ bàn điều kiện với ta." Thương Phạt đứng dậy, con ngươi trong mắt lạnh như băng, "Nói mau."
"Gia chủ muốn ăn tim của chúng."
"Tim?"
"Vâng, chỉ cần ăn tim những đứa trẻ kia thì sức mạnh sẽ tăng lên."
Phía nam cũng có con người sinh sống, sao lại tìm đến Đông Hoang?"
"Không đủ...."
"Tức là sao?"
"Phải là trẻ con từ tám tuổi trở xuống.

Mấy năm qua, con người ở phía nam không dám sinh con, số trẻ bị bắt về không đủ cho gia chủ ăn nữa."
"...."
"Nghe nói vị đại yêu sinh sống ở Đông Hoang đã chết, cho nên....Cho nên gia chủ mới phát thủ hạ đến."
"Bảo pháp của lão hạc yêu kia là do gia chủ ngươi ban cho?"
"Vâng, chỉ cần làm việc tốt thì sẽ được gia chủ thưởng."
"Yêu pháp lão tu luyện thì sao?"
"Chuyện này....Ta cũng không biết.

Những gì ta biết đã nói với ngài cả rồi, có thể thả ta đi không?"
Thương Phạt liếc mắt với Tư Vĩ đằng sau một cái, quay người đi luôn.

Hằn bước được bốn năm bước thì phía sau phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tư Vĩ hút sạch đối phương xong, thực lực cũng tăng lên một chút, thỏa mãn theo sau Thương Phạt.

"Tôn chủ, tiếp theo ngài định thế nào"
"Ngươi dọn sạch đám cá lọt lưới đi." Quần áo dính bẩn, Thương Phạt lười nhác nói, "Ta về trước đây."
Những dân làng tách khỏi trận chiến cũng không về nhà mình mà đều tập trung ngoài đình, lo lắng chờ kết quả.

Tuy nói không ỷ lại vào yêu quái, nhưng đêm nay vẫn nhờ đối phương cứu mới thoát được.

Đến khi thấy một bóng người, Bạch Ngôn Lê là người đầu tiên nhận ra, hô to một tiếng "phu quân" rồi chạy đến đón.

Thương Phạt thấy đám người cầm đuốc chờ đợi, cũng thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Bạch Ngôn Lê, lạnh nhạt nói, "Về ngủ thôi."
Giọng điêu ung dung nhưng lại khiến đám dân làng thấp thỏm kia thở phào nhẹ nhõm.

Đúng như dự đoán, trận chiến dần dần chìm vào im ắng.

Bạch Ngôn Lê biết rõ tính hắn, quay đầu chỉ đạo, "Mọi người ai về nhà nấy đi."
"Trưởng thôn, còn những thi thể này?"
"Chờ trời sáng rồi tính." Hiện giờ mùi máu tanh khắp nơi, dù yêu quái không tới cũng có nguy cơ bị thú dữ tấn công, không nên liều lĩnh ra ngoài.

"Vâng." Mọi người xếp hàng chỉnh tề, khom lưng với Thương Phạt, nói lời cảm tạ, sau đó lặng lẽ giải tán.

Bạch Ngôn Lê chạy đuổi theo Thương Phạt, kéo cái tay hắn để xuôi bên hông.

Thương Phạt nghiêng đầu nhìn y, người kia lại làm như không biết, cười hì hì, "Phu quân thật đáng tin cậy."

"Ngươi nghĩ ta làm vì ngươi?"
"Dù là vì ai thì sự thật là phu quân đã cứu ta đêm nay."
Thương Phạt rút tay ra, nhưng Bạch Ngôn Lê kiên quyết ôm cứng cả cánh tay hắn, dính ngửa người lên.

Thương Phạt để ý thấy vết máu trên người y, lông mày cau lại, định hỏi bị thương khi nào, nhưng lúc mở mồm ra thì lại thành, "Cách xa ta một chút."
"Lát nữa về để ta gội đầu cho người? Có muốn ta tiện thể nấu thêm bát mì không?" Bạch Ngôn Lê không màng thái độ của hắn.

"..."
"Cho hai quả trứng nhé, được không? Đúng rồi, người thích nhất là cho thêm thịt bằm nhỉ?"
Không bị dụ dỗ, Thương Phạt vẫn tiếp tục đẩy người ra, "Ngươi cách xa ra một chút."
Ngoài miệng nói thế nhưng sau khi trở về, hắn vẫn nằm úp sấp, để Bạch Ngôn Lê gội đầu chải tóc cho mình.

Đến khi Tư Vĩ và Đào Bão Bão về, hoa yêu mừng rỡ trông thấy một bàn thức ăn thơm ngát.

Tư Vĩ cúi đầu, sau đó mới ngồi xuống bên bàn.

Thương Phạt đã ăn xong, nể nang mặt mũi mà nhìn đám thuộc hạ, "Giải quyết hết chưa?"
"Xử lý sạch sẽ rồi."
Ôm bát mì của mình, Đào Bão Bão vô cùng thỏa mãn, hớn hở tranh công, "Hôm nay ta cũng rất nỗ lực chiến đấu đấy."
"Phu chủ đâu?" Tư Vĩ để ý người kia vào nhà bếp đã lâu mà chưa ra.

Thương Phạt đặt đũa xuống, dường như nhận ra điều gì.

Đào Bão Bão định xuống bếp gọi, nhưng Tư Vĩ bên cạnh đè y xuống.

"Làm gì vậy?"
"Có mắt không thế?" Tư Vĩ không thích đồ ăn của con người cho lắm.

Đêm nay ăn được yêu quái nên đã no căng, đưa bát mì của mình cho đào hoa yêu, lão đứng dậy đi lại trong sân.

Thương Phạt lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng Bạch Ngôn Lê.

Y đang mượn ánh nến, nhổ từng cái gai đâm vào người mình.

"...." Lúc trước trông thấy vết máu loang lổ nhưng không có cảm giác y bị thương nặng, giờ nhìn những cái gai dính máu bị y rút ra đang vứt trên mặt đất, nghĩ cũng biết đau đớn cỡ nào.

Không phát hiện ra hắn, Bạch Ngôn Lê cẩn thận cởi nửa bên quần áo, một tay kia cầm dao, động tác không linh hoạt lắm, dùng mũi dao đâm sâu, gẩy những cái gai ra.

"Phu chủ?" Đào Bão Bão ăn xong mà còn chưa thấy Bạch Ngôn Lê đâu, bèn mò xuống bếp.

Nghe tiếng động, Bạch Ngôn Lê mặc áo vào, giấu con dao đi.

Vẻ mặt Thương Phạt phức tạp, liền thi pháp ẩn mình đi.

"Phu chủ?" Đào Bão Bão toe toét cười, khi vào thì nhìn thấy sắc mặt y trắng bệch, bèn thắc mắc, "Ngài đang làm gì vậy?"
"Ừ..." Cẩn thận liếc ra bên ngoài một chút, Bạch Ngôn Lê thấp giọng nói, "Thương Phạt đâu?"
"Dạ?" Nghĩ bụng làm gì có chuyện đại yêu xuống bếp, nhưng Đào Bão Bão vẫn nhìn quanh một vòng, không thấy ai, liền nói, "Chắc về nghỉ ngơi rồi."
Tĩnh tâm là một trong những phương pháp tu luyện tăng cường yêu lực.

Đại yêu tuy mạnh nhưng vẫn phải tu luyện thường xuyên.

"Ừ."Thở phào nhẹ nhõm, Bạch Ngôn Lê cử động thân thể.

Đào Bão Bão bấy giờ mới nhìn thấy những cái gai đầy máu rơi đầy trên đất, kinh ngạc nói, "Ngài làm sao vậy?"
"Xuỵt!" Bạch Ngôn Lê ngăn lại, trấn an nói, "Không sao đâu."
"...." Đào Bão Bão nghĩ một hồi, bỗng nhiên tỉnh ra, "Là do cái cây leo lúc đó đâm?"
"Có thể khám cho ta không?" Bạch Ngôn Lê không cậy mạnh nữa, cởi y phục trên người.

Đào Bão Bão trợn tròn hai mắt, không dám tin, "Thành con nhím thế này rồi mà ngài vẫn còn gắng đến giờ này."
Hết giúp đại yêu gội đầu, lại còn xuống bếp nấu cơm, đau đến mức nào?
"Đừng cho người ấy biết." Bạch Ngôn Lê lấy con dao ra, "Giúp ta khều ra nào."
"Khều cái gì chứ?" Đào Bão Bão tiến lên, tay phải khẽ chạm vào người Bạch Ngôn Lê, những cái gai găm sâu vào da thịt lập tức bị hút ra.

Y không thể nào hiểu nổi, "Tại sao không cho đại yêu biết.

Là bạn lữ của ngài, ngài ấy sẽ đau lòng."
Quá trình gai bị hút ra rất đau đớn, Bạch Ngôn Lê vẫn cắn răng không phát ra âm thanh nào, "Ta không muốn người thương hại ta."
"Con người các ngài thật kỳ quái." Đào Bão Bão bảo y ngồi xuống, lắc đầu, "Rõ ràng yếu ớt như vậy mà luôn có sức nghĩ đủ thứ linh tinh."
Nếu là y thì mấy vết thương kia đã khép lại từ lâu rồi.

"Đêm nay cảm ơn các ngươi." Bạch Ngôn Lê thở hổn hển, đau đớn siết chặt chuôi dao.

"Không cần cảm ơn, ta cũng được ngài cho ăn mì.

Những yêu quái lợi hại đều do Tư Vĩ và đại yêu lo liệu, ta có hỗ trợ được gì đâu."
"Bão Bão ngoan lắm." Liếc nhìn hoa yêu, Bạch Ngôn Lê không nhịn được mà xoa đầu y.

Đào Bão Bão chớp mắt, vẻ mặt kiêu căng nhưng cũng rất thỏa mãn, "Tuổi ta còn hơn ngài mấy lần đấy."
...!
Sau trận chiến đêm qua, khắp nơi đều bừa bộn.

Trời vừa sáng, người của Bạch gia thôn đã chia nhau ra thu dọn, khiêng thi thể của yêu quái đến hố chôn chung.

Tư Vĩ ngồi trong sân, nhìn tôn chủ của mình, than thở, "Lũ yêu quái kia còn lợi dụng được mà.

Cứ thế trả yêu châu lại cho chúng thì tiếc quá."
Nhận lại được yêu châu, đám ô hợp mau chóng trốn xa mấy trăm dặm.

"Nếu lũ yêu quái phía nam kia quay lại mà không có quân số thì khó khăn lắm." Sau trận chiến tối qua, lão đã hiểu được, bất kể mình và tôn chủ mạnh đến đâu, nếu kẻ địch quá đông thì bọn họ cũng khó lòng ứng phó, nhất là khi còn phải bảo hộ cho đám dân làng vướng víu.

"Tạm thời chúng sẽ không quay lại." Duỗi thắt lưng mệt mỏi, sau chuyện tối qua, cái nhìn của Thương Phạt về Bạch Ngôn Lê cũng thay đổi nhiều.

Bạch Ngôn Lê dặn dò sự vụ trong làng, sau đó ngồi ngẩn một chỗ, ánh mắt cứ nhìn hắn chằm chằm.

Thương Phạt vờ như không biết.

Bạch Ngôn Lê nhìn thêm một hồi, dường như hạ quyết tâm, bèn nhanh chân đi tới.

"Phu quân..." Y siết chặt tay, hít sâu một cái, nghiêm túc nói, "Chúng ta nói chuyện đi.".