Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 186: Núi Quy Vô






"À?" Thương Phạt không ngờ y mẫn cảm như thế, có chút chột dạ nói, "Thời gian trôi chậm hơn bên ngoài một chút ấy mà."
Bạch Ngôn, "Cái gì?"
Thương Phạt ho khan, giả vờ thản nhiên nói, "Một ngày ở đây bằng hai ngày trên đó."
"Tức là," Bạch Ngôn mặt không đổi sắc, nói, "Chậm gấp đôi?"
"Ừ." Thương Phạt cảm thấy y định tránh thoát, bèn dùng sức giữ lại, giải thích, "Đây không phải vấn đề lớn.

Chúng ta ở thêm một tháng cũng có sao đâu."
Bạch Ngôn không nói gì nữa, quay người nhìn đi nơi khác.
Thương Phạt thấy y không nói gì, bèn lắc lắc tay y, dụ dỗ, "Đừng có giận.

Tại ngươi không hỏi ta từ đầu đấy chứ."
"Đây là chuyện ta phải chủ động hỏi sao?" Bạch Ngôn chỉ nói có thế rồi lại quan sát xung quanh.
Thương Phạt biết y giận, mà mình cũng đuối lý, bèn chủ động lấy lòng, "Thế chúng ta ở nửa tháng thôi, mấy hôm nữa lại lên."
"Ngươi bỏ ta ra trước đã." Dùng sức vùng ra không được, Bạch Ngôn quay đầu lại nói.
Thương Phạt không cam tâm.
Bạch Ngôn lạnh mặt.
Thương Phạt vẫn không chịu, "Ngươi giận dỗi rồi còn muốn làm gì?"
"Ta không giận." Bạch Ngôn bất đắc dĩ nói.

Không phải y không thể giằng tay ra được, nhưng ẩu đả vì một chuyện nhỏ như thế thì quá buồn cười, "Ngươi buông ta ra trước."
Thả thì thả, Thương Phạt nhìn bộ mặt khó ở của y cũng bưc mình.

Đâu phải hắn cố tình giấu, chỉ là quên mất thôi.
Được tự do, Bạch Ngôn liền kết tay trước ngực.
Từ lòng bàn tay y, những tia sáng hình lá trúc bay lên, giống như lần gặp ở Hạo Nguyệt thành, quanh người y tỏa hào quang dịu mắt.
Ánh sáng ấy không chói chang, nhưng khiến yêu quái như Thương Phải phải lui mấy bước.
Những đốm sáng hình lá trúc tiếp tục bay lên, lả lướt như cánh bướm rồi mau chóng tan biến.
Thương Phạt nhíu mày, "Nếu không có sự đồng ý của Minh Hà thì không liên lạc được với thế giới bên ngoài đâu."
Bạch Ngôn đang định làm gì, hắn nhìn cũng hiểu.
"Không đúng." Bạch Ngôn sững lại, đột nhiên nói lớn, "Không đúng."
"Ngươi bảo sao?" Thương Phạt thấy y biến sắc, bèn tiến đến hỏi han.
"Thời gian!" Bạch Ngôn xoay người, túm lấy Thương Phạt, vẻ mặt đầy kinh hoảng.


Y la lên, "Thời gian không phải chỉ chậm gấp đôi."
"Ngươi nói gì?"
"Có phải..." Bạch Ngôn khẽ lắc tay hắn, "Thời gian ở Minh Hà có thể điều chỉnh được phải không?"
Thương Phạt không quá để tâm, nhưng Bạch Ngôn nói vây, hắn khẽ nhắm mắt lại.
Hắn không cần đôi mắt để nhìn thấy tất cả cỏ cây hoa lá, chỉ dựa vào cảm giác, với huyết thông của tộc Huyền Xà, cảm giác của hắn với thế giới này nhạy bén hơn hẳn Bạch Ngôn.
Lúc trước hắn không chú ý đến, nhưng giờ hắn đã nhận ra không đúng chỗ nào.
Bạch Ngôn quan sát sắc măt hắn biến hóa, khẳng định suy nghĩ của mình.
Vạt áo Thương Phạt bị người nọ nắm chặt.

Trong mắt Bạch Ngôn hiện lên vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, ép hỏi hắn, "Có phải các ngươi đã giở trò gì?"
Thương Phạt cau mày, lần này đến lượt hắn quát đối phương, "Bỏ ra."
"Quả nhiên các ngươi!" Bạch Ngôn không chịu buông, lạnh lùng nói, "Yêu tộc không kẻ nào đáng tin, các ngươi...."
Chát một tiếng, Thương Phạt đập tay y ra khỏi người mình, cau mày nhìn chằm chằm kẻ trước mặt.
Bạch Ngôn sửng sốt.

Kể từ khi gặp gỡ, yêu quái này chưa từng mạnh tay với y một lần, vậy mà bây giờ...!Y có thể nhìn thấy sư thấy thất vọng trên gương mặt Thương Phạt giành cho mình, chẳng hiểu sao lòng bỗng nhói đau.
"Sự bao dung của ta đối với ngươi." Thương Phạt gằn từng chữ, "Không phải là không có giới hạn."
"..." Bạch Ngôn khàn tiếng, nắm tay hắn nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, ta nhất thời kích động."
Thương Phạt vẫn nhíu mày, không thèm chấp đối phương, ngẩng đầu nhìn trời.
Bên cạnh hắn, Bạch Ngôn đã chịu im lặng, bước tới gần.
"Thời gian...." Y nhỏ giọng lên tiếng thăm dò.
Thương Phạt liếc y một cái, ói, "Chậm hơn bảy tám lần."
Bạch Ngôn chỉ cảm thấy được có sự khác biệt chứ không thể đo đếm cụ thể.

Sau khi Thương Phạt trả lời, sắc mặt y càng khó coi hơn.
"Ở Minh Hà, người có khả năng làm được chuyện này." Thương Phạt thở dài, "Chỉ có huynh trưởng và gia gia ta,"
"Bọn họ muốn khi ta lên mặt đất, tất cả đã xong xuôi." Bạch Ngôn thì thầm, "Lúc ấy, ta và ngươi chẳng còn cách nào ngoài từ bỏ."
"Đi thôi." Thương Phạt chìa tay ra.
Bạch Ngôn sững sờ nhìn hắn.
Thương Phạt thở dài, kiên định nói, "Ta đưa ngươi lên."
"Vì sao?" Bạch Ngôn lẩm bẩm.
"Không phải ta đã hứa với ngươi sao?" Thu lại vẻ bực dọc ban nãy, giọng điệu Thương Phạt rất điềm nhiên, "Giúp ngươi mở ra Quy Vô."
"Nhưng mà..." Tuy đã thống nhất điều kiện, nhưng sự lựa chọn của Thương Phạt vẫn khiến Bạch Ngôn chấn động không dám tin.
"Vẫn còn kịp.

Trên kia mới qua nhiều lắm là hai tháng thôi." Thương Phạt an ủi, "Chắc chắn đám thuôc hạ của ngươi không phải toàn phế vậy, sẽ có cách chờ ngươi quay lại thôi."
"Ngươi..." Bạch Ngôn hít sâu một hơi, phức tạp nói, "Làm tất cả những điều này chỉ vì Bạch Ngôn Lê sao?"
"Cũng vì ngươi." Thương Phạt không thích Bạch Ngôn tự chia tách con người mình, "Ngươi chính là Bạch Ngôn Lê."
"Chỉ bởi vì." Bạch Ngôn không muốn tranh cãi vấn đều này, "Tình cảm giữa chúng ta, mà ngươi làm nhiều như thế sao?"
"Cũng không hẳn." Thương Phạt bình tĩnh nói, "Có thể nói là vì ngươi, vì tình cảm giữa chúng ta, nhưng cũng có thể nói là vì ta muốn có được ngươi."
"..."
"Có được ngươi, ta sẽ vui vẻ, nên suy cho cùng ta làm vì chính mình."
Ánh sáng quanh người Bạch Ngôn dần tản đi, dường như đã phá bỏ sự phòng bị.
Thương Phạt nhìn y, lại như nhìn về phương xa nào đó, "Còn một nguyên nhân quan trọng nữa, ta chúa ghét sự giả dối.

Cho nên khi biết thứ trên đỉnh đầu chúng ta...." Chỉ tay lên trời, nơi mặt trăng chưa xuất hiện, hắn trầm giọng nói, "Vốn dĩ không phải màu sắc này, ta rất mong một lần được thấy ánh trăng thực thụ."
"Cảm ơn."
"Giờ cảm ơn ta còn sớm." Thương Phạt bước thêm một bước, đến trước mặt Bạch Ngôn, choàng tay ôm lấy y, "Còn một điều nữa, ta không tin yêu tộc thống trị loài người là nhờ có kết giới chó má này.

Không có nó, yêu tộc vẫn mạnh hơn loài người các ngươi."
Khi nói câu ấy, trong mắt Thương Phạt tràn ngập sự kiêu hãnh của yêu tộc trước mọi chủng loài.
Bạch Ngôn nép trong lồng ngực hắn, ngước mắt lên.

Một giây sao, trời đất bỗng quay cuồng.
Đến khi thấy rõ vạn vật, y phát hiện ra mình vẫn đứng trong lòng Thương Phạt.

Hắn đưa y bay vút lên không, tốc độ kinh hoàng, xung quanh ngập tràn những đám sương mù xám xịt.

Bọn họ còn đang ở gần sông Minh Hà.
"Thương Phạt." Y cúi đầu khẽ gọi.
Thương Phạt bay chậm lại một chút, nghe người trong lòng kêu muốn xuống.
Hắn không đáp, tìm một nơi bằng phẳng để hạ xuống.
Đến khi hai chân chạm đất, Bạch Ngôn mới sực nhớ thực ra mình cũng có thể bay, vấy vậy mà ban nãy cứ ỷ lại ôm Thương Phạt.


Thương Phạt rất vui vẻ với phản ứng của hắn.

Đặt người xuống đất xong, hắn ung dung khoanh tay trước ngực.
"Đây là đâu?"
"Cách Minh Hà không xa." Thương Phạt nhắc nhở, "Ban nãy chúng ta ra ngoài, chắc chắn người nhà đã biết rồi."
"Họ có đuổi theo không?" Bạch Ngôn quay đầu.
Thương Phạt nhút vai," Đuổi thì không đuổi."
Hắn mang người trốn ra, gia gia và huynh trưởng hẳn cũng đoán được Bạch Ngôn phát hiên ra thời gian sai lệch.
"Ta muốn biết tình hình bên ngoài." Quanh đây không có khí tức của bất cứ người hay yêu quái nào.

Bạch Ngôn bỗng phất tay, lấy ra một cái lồng chim.
Thương Phạt tò mò, ló đầu ra xem.
Hắn thấy Bạch Ngôn mở lồng thả chim ra.

Hơn mười con chim nhỏ màu vàng tung cánh bay khắp bốn phương tám hướng.
"Chúng nó biết đưa tin à?" Không phải chim thường, cũng không phải yêu quái.

Thương Phạt nghĩ bụng, nhìn chúng nó giống một loại phù khí nào đó hơn.
"Biết." Bạch Ngôn nhìn quanh, bỗng chìa tay ra, "Chúng ta đi chứ?"
Thương Phạt nở nụ cười, nắm lấy bàn tay y.
Bạch Ngôn dẫn đường, bọn ho bay thêm gần nửa canh giờ nữa.

Trong lúc đó, một con chim đã quay về.
Thương Phạt nghe con chim kia ríu ra ríu rít, chẳng hiểu gì ráo.
"Phía trước." Bạch Ngôn nói hai chữ đơn giản.

Bay thêm một đoạn, Thương Phạt bất ngờ trông thấy hai yêu quái quen thuộc.
"Lão đại." Cùng khom lưng hành lễ, Đan và Đào Bão Bão gặp Thương Phạt thì lộ rõ vẻ lúng túng.
Thương Phạt nheo mắt lại.
Bạch Ngôn phất tay, "Tình hình sao rồi?"
"Hai tháng trước, khi ngài biến mất..." Đan hắng giọng, mau chóng tóm tắt những sự kiện đã xảy ra trong hai tháng vừa rồi.
Bạch Ngôn lắng nghe, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Thương Phạt một tay khoanh lại, một tay sờ cằm mình, hết nhìn Đan đang thao thao bất tuyệt, lại nhìn sang Đào Bão Bão chăm chú đứng bên.
Quả đào trên đầu hoa yêu không lúc lắc, mồ hôi chảy ròng ròng.
Thương Phạt không nói gì, vẻ mặt âm trầm.
"Cho nên." Bạch Ngôn bình tĩnh nói, "Hiện giờ, Thiên Tuyền đã dẫn 150 ngàn binh mã tấn công Hoàng Thành?"
"Vâng, đã nửa tháng rồi, e rằng..." Đan vô cùng lo lắng, rồi lại cung kính nói, "May là ngài đã quay về."
Thương Phạt nhìn chán Đào Bão Bão, lại rời mắt sang bạn lữ nhà mình.
Bạch Ngôn không hề tỏ vẻ căng thẳng hay sợ hãi, còn khá bình tĩnh trấn an hai yêu quái kia.
Nhưng....Y thật sự bình tĩnh thế sao? Thương Phạt ngẫm nghĩ, qua mấy ngày ở cùng nhau, hắn biết Bạch Ngôn không phải sắt đá để lúc nào cũng điềm nhiên.
Do tộc Ứng Long đã bắt đầu nghi ngờ, tìm được manh mối, để thu hút sự chú ý của họ, không cho họ phát hiện ra mục đích thật sự của Hạo Nguyệt, Thiên Tuyền đã dốc hết lực lượng mạnh nhất của Hạo Nguyệt, bao vây tấn công Hoàng Thành ở Đế Kỳ.

Nhìn như thể hắn đang tập kết loài người, phát động chiến tranh quy mô lớn, nhưng thực chất chỉ là kéo dài thời gian.
Gióng trống khua chiêng, phô trương thanh thế, chắc chắn tộc Ứng Long cũng sẽ nhân trận chiến này để quan sát Hạo Nguyệt.

Mà Hạo Nguyêt đến giờ phút này thì hẳn đã tung ra hết những quân bài tẩy.

Nếu không thể phá hủy trụ trời, nhân loại sẽ gánh kết cục bi thảm nhất.
Bạch Ngôn không quay về, mọi thứ đều đổ xuống sông xuống biển.
"Ta biết rồi." Bạch Ngôn từ tốn mở miệng, "Cầm lấy lệnh bài này." Y lấy tấm lệnh bài đại diện cho quyền lực cao nhất ở Hạo Nguyệt, giao nó cho Đan rồi hạ lệnh, "Yêu cầu thất tinh Hạo Nguyệt phải vây khốn Ứng Long bằng trong năm ngày, bằng bất cứ giá nào."
"Rõ!" Đan trịnh trọng nhận lấy lệnh bài, xoay người biến về chân thân, đập cánh bay mất hút.
Bạch Ngôn không do dự quá lâu, đưa một cuốn sổ nhỏ màu trắng cho Đào Bão Bão.
"Công bố cuốn sách này cho dân chúng khắp nơi trên đại lục Hồng Nguyệt.

Ta muốn hiệu triệu toàn thể con người ở sáu phục."
"Rõ." Đào Bão Bão thưa, lại ngẩng đầu như muốn hỏi.
Bạch Ngôn phất tay, ánh mắt nghiêm nghị.

Hoa yêu ngập ngừng một chút rồi biến mất.
Thương Phạt chờ đến khi chỉ còn lại hắn và Bạch Ngôn, bèn tiến đến hỏi, "Ngươi quyết định chưa?"
"Không phải đã nói rõ từ đầu sao?" Chiến tranh nổ ra rồi, do dự bồi hồi thì có ý nghĩa gì nữa.

Một lời vô ích sẽ khiến phe mình tăng thương vong.


Sự quyết đoán và dám trả giá là tố chất mà một thủ lĩnh cần có.
"Thứ ngươi công bố cho nhân loại." Thương Phạt ngập ngừng, "Là gì vậy?"
"Chúng ta đến núi Quy Vô thôi." Bạch Ngôn nhìn về một hướng khác.
Thương Phạt im lặng.

Hắn đã nghe huynh trưởng nói về chuông Bàn Thiên.

Trụ trời quan trọng nhất chống đỡ kết giới Hồng Nguyệt nằm ở núi Quy Vô, còn chuông Bàn Thiên để mở ra cánh cổng nằm ở trên đỉnh núi.
Dù Bạch Ngôn không trả lời hắn thứ y công bố cho loài người là gì, nhưng trên đường đến núi Quy Vô, Thương Phạt đã đoán ra được.
Đế Kỳ ngàn năm yên bình mà hắn biết đã thay đổi hoàn toàn.

Những con người xưa nay bị xem như gia súc chẳng hiểu vì lý do gì mà đồng loạt phát cuồng, không có cách nào khống chế, điên cuồng tấn công cách yêu phủ.

Lại có nhiều người từ nơi khác ùa về Đế Kỳ, lấy Hoàng Thành làm trung tâm, đi đến đâu đốt phá đến đó.
"Ngươi đang điều động toàn thể con người trên đại lục?"
"Phải.

Chỉ khi khắp nơi đều náo loạn, chúng ta mới tiện ra tay."
Không chỉ Đế Kỳ mà cả Điện Phục, Hầu Phục, Tuy Phục, những cuộc bạo loạn trước nay chưa từng có đồng loạt nổ ra.

Thương Phạt đột nhiên nói, "Khi bảo ta thành lập Đông phủ, bắt đầu khai mộ, ngươi đã tính đến những điều này?"
Làm cho con người từng chút từng chút có lòng tin rằng mình cũng có thể nắm giữ sức mạnh tiêu diệt được yêu quái.

Chính nhờ nhiều năm nay thay đổi từng chút một, loài người mới có can đảm đứng lên hy sinh.
Chỉ là....
"Ngươi biết rõ làm thế họ sẽ chết...." Thương Phạt nói được một nửa, Bạch Ngôn bay cạnh hắn đã gật đầu.
"Ta biết, mỗi phút mỗi giây sẽ có vô số con người ngã xuống bỏ mình." Bạch Ngôn kiên quyết nói, "Ta tin họ hiểu mình đang làm gì.

Họ chỉ đơn giản là lấy mạng mình để níu kéo một tia hy vọng mà thôi."
"Đến rồi." Thương Phạt dừng lại trước.

Dưới chân núi có hai con thú khổng lồ nằm sấp.

Thấy bọn họ xông ra khỏi màn sương mà không chịu chút thương tổn này, hai con thú đứng dậy, nhìn họ đầy cảnh giác.
"Có cách gì đi lên không?" Bạch Ngôn phất tay, nắm chặt nhuyễn kiếm.
Họ có thể đến gần núi Quy Vô mà không mất chút sức, ấy là nhờ Thương Phạt mang trong mình huyết thống yêu thần, cho nên trận pháp không khởi động.

Một vài tiểu yêu canh gác ven đường đều bị Bạch Ngôn ra tay giải quyết.
Núi Quy Vô nằm ở vị trí chính giữa lãnh địa của bốn tộc, muốn vào đó khó khăn trùng trùng, mà cũng chính vì vậy nên không có yêu quân bảo vệ.
"Lui ra!" Thương Phạt bước tới, quát lên với hai con thú.
Hai cự thú ngoác cái miệng rộng, phu đầy mùi máu tanh, vây chặt hai bên trái phải.
Thương Phạt nhín vai, tay trái giơ lên, soạt một tiếng, mở ra phiến quạt đã được huynh trưởng và gia gia giúp sức tu bổ lại.
"Trên đường lên đỉnh núi." Bạch Ngôn cảm nhận khí tức xung quanh, căng thẳng nói.

"Có không ít yêu thú."
Thương Phạt buông tay, mệnh lệnh của hắn thốt ra không có tác dụng.

Hắn nở nụ cười ngả ngớn, lười biếng nói, "Nhìn đây..."
Cự thú nhào về phía trước.

Trái với giọng điệu hờ hững, hắn xông thẳng tới, nói lời đầy hào khí, "Cứ một đường đi lên là được thôi.".