Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 162: Uy Hiếp






"Được thôi." Thương Phạt uống nốt chén cuối, đứng dậy ngoắc tay, "Vậy thì tới đây."
Nói rồi cất bước lên lầu.

Tư Vĩ và Chu Yếm đứng cạnh sững sờ, không biết phải phản ứng ra sao.

Hồ Liễu cầm không chắc cốc rượu trên tay, để rơi cả xuống bàn.
"Khụ khụ." Hồ yêu mở miệng phun toàn lời không dành cho trẻ em cả ngày nay, giờ lại bỗng nhiên ngượng ngừng.

Y như thể không nghe rõ lời ban nãy, nhìn hai tên thuộc hạ ngớ ngẩn bên kia, hỏi lại, "Tôn chủ các ngươi mới nói gì ấy nhỉ?"
Tư Vĩ thấy tôn chủ đã biến mất ở hành lang cầu thang, nghĩ một lúc lâu vẫn quyết định nói, "Tôn chủ mời ngài lên lầu."
"Có đúng không?"
"Đúng vậy." Lão nghiêm túc gật đầu.

Chu Yếm ở bên cạnh định nói gì đó, nhưng hồ yêu đã không kiềm chế được, chạy tót lên lầu như một cơn gió.
"Tôn chủ làm gì vậy?"
"Ngươi không hiểu à?" Tư Vĩ lắc đầu thương hại, đứng dậy huých khẽ hắn., "Chúng ta lên xem sao?"
"Xem bọn họ quần nhau á?" Chu Yếm cau mày, cảm thấy không ổn lắm.
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Lão nhện nhìn lên cầu thang mà lòng ngứa ngáy.
"Tuy nói đã giải trừ quan hệ bạn lữ nhưng phu chủ mới mất chưa được mấy ngày." Chu Yếm do dự, rồi phức tạp nói, "Tôn chủ làm thế....không hay lắm."
"..." Tư Vĩ luôn cảm thấy Chu Yếm rất thông minh nhưng không ngờ ở mặt này lại khờ như thế, "Ngươi thật sự nghĩ tôn chủ định khụ khụ với hắn à?"
"Không thì sao?"
"Ngươi...." Lão đi vòng quanh quan sát vị đồng bạn, nở nụ cười nham hiểm, "Có phải ngươi chưa từng ngủ với ai đúng không?"
"Chuyện này thì liên quan gì?"
Về phương diện đời sống chăn gối của tôn chủ thì quả nhiên nói chuyện với Đan vẫn có nhiều điểm chung hơn.

Nhưng nghĩ đến thân phận thực sự của hắn, Tư Vĩ lại phẫn nộ thở dài, kéo tay Chu Yếm đi lên lầu.
Quán trọ này rất ít phòng, mỗi tầng chỉ có bốn gian.

Lão nhện kéo Chu Yếm, khiến hắn chỉ đành bất đắc dĩ theo sau.
Mãi đến gần phòng ngủ của Thương Phạt, Chu Yếm mới chần chừ không chịu bước.

Hắn chôn chân tại chỗ, Tư Vĩ đành phải quay đầu cằn nhằn, "Làm sao đấy?"
"Lão không định đứng ngoài nghe trộm đấy chứ?" Trừ một vài loài yêu quái thích làm chuyện đó công khai thì yêu cũng như người thôi, chuyện riêng tư không muốn bị soi mói, đặc biệt với cái tính tình của tôn chủ, thò mặt ra lúc này thì, "Lão mới mọc được mấy cái chân, không cần nữa à?"
"Ngươi rõ là...." Tư Vĩ tức phì khói, mặc kệ Chu Yếm, một mình bò tới gần.
Chu Yếm xoắn xuýt một hồi, nhưng rồi không nhịn được, muốn đi theo ngăn Tư Vĩ.
Hai vị đại yêu lén lén lút lút đến cửa phòng Thương Phạt thì đúng lúc này, cửa mở ra.
Chu Yếm lúng túng đứng ngây đơ.

Tư Vĩ không ngẩng đầu lên, lập tức quỳ xuống hành lễ.
"Vào đi." Giọng điệu Thương Phạt nghe vô cùng lười biếng, nói chung không giống như vừa làm chuyện kia xong.
"Ngươi còn không vào!" Lão nhện lại quay sang kéo Chu Yếm.

Họ vừa bước vào thì cửa phòng cũng khép lại.

"Ưm ưm ưm!" Trong căn phòng chỉ có một chiếc giường và vài món dụng cụ đơn sơ.

Chu Yếm nghe tiếng động lạ bèn ngẩng lên xem.

Hồ ly ban nãy còn giễu võ dương oai giờ lại bi quấn như con kén, vứt ở giữa phòng.
"Ưm ưm ưm."
Chu Yếm nhìn kỹ, phát hiện ra quần áo nửa thân trên của y bị,ột sạch, nửa thân dưới thì te tua.

Chẳng biết trong mấy phút y lên lầu đã xảy ra chuyện gì.

Sáu cái đuôi hồng nhạt mọc ra từ sau mông đang rũ xuống, phe phe phẩy phẩy.
"Ưm ưm ưm!" Hồ ly trợn mắt giãy dụa hoài khôn thoát, miệng còn bị nhét giẻ.
"Tôn chủ, thế này?" Chu Yếm lập tức nghiêm túc trở lại.
Lão nhện đi vòng quanh con hồ ly bị quấn thành kén, cười híp mắt, "Bộn lông đuôi này không tệ, may áo ấm thì khỏi bàn!"
"Quả là không tệ." Thương Phạt rót cho mình chén trà.

Sau lần bạo phát trước, hắn phát hiện cảnh giới của mình không còn là Thượng Cổ kỳ, cho nên chế phục con Lục Vĩ Hồ động tình này đơn giản hơn tưởng tượng rất nhiều.
"Nghe nói có nhiều yêu tộc thường buôn bán lông Lục Vĩ Hồ, chắc là được ía cao đấy." Lão nhện lại nhìn Hồ Liễu, hai mắt sáng lập lòe.
"Ưm ưm ưm!" Sắc mặt Hồ Liễu hết xanh rồi trắng, dùng sức ngọ ngoạy như con tằm.
Thương Phạt hơi ngẩn ra, nhìn thấy mấy cái đuôi cáo, tự nhiên nghĩ màu hồng nhạt này rất hợp với Bạch Ngôn Lê.

Nếu may thành áo ấm cho y khoác vào ngày tuyết rơi chắc là đẹp lắm.
"Ưm....." Tuy giận nhưng biết lúc này mạng sống của mình nằm trong tay ai, Hồ Liễu vẫn luôn nhìn đăm đăm về phía Thương Phạt.

Chẳng hiểu sao thấy ánh mắt hắn dõi vào cái mông của mình, y lại rén đến độ cụp đuôi lại, chớp chớp hàng mi ra vẻ tội nghiệp.
"Tôn chủ, có tin gì chưa?" Từ lúc tiến vào Thập Ngũ châu đến giờ, Chu Yếm luôn cnawng thẳng.

So với con hồ ly tự nhiên bám đuôi này, hắn để tâm đến bước tiếp theo của kế hoạch hơn.
Thương Phạt đưa tay rót chén trà, dửng dưng nói, "Không có."
"Liệu có phải...." Quét mắt nhìn hồ ly, Chu Yếm bực dọc nói, "Tại có y ở đây."
Đám người Hạo Nguyệt vô cùng cẩn thận.

Khi thấy có một yêu quái lạ mặt đi theo họ, không chừng chúng sẽ thay đổi kế hoạch.
Thương Phạt quả thực đã nghĩ đến chuyện này, ngẩng đầu quét mắt nhìn Tư Vĩ.
Lão nhện lập tức đi tới, rút vải trắng trong miệng Hồ Ly ra, thấp giọng cảnh cáo, "Ngươi mà kêu một tiếng, ta chặt đuôi của ngươi."
Hồ Liễu được tự do, lập tức mở miệng, "Các ngươi thật to gan!"
"Hả?" Thương Phạt lên tiếng.
Hồ Liễu nuốt nước bọt, lập tức thay đổi thái độ, "Ngay cả đuôi mà ta cũng cho ngươi, ngươi không thể đối xử với ta như thế được."
"Lần này chỉ có mình ngươi đến Thập Ngũ châu thôi đúng không?"
"Hả?" Hồ Liễu do dự.

Y nghĩ kẻ này hỏi mình như thế có khi là muốn giết mình diệt khẩu.

Y có cảm giác ba yêu quái này đến Thập Ngũ châu chắc chắn có mưu đồ.
"Ta hỏi thì ngươi phải nói." Biến ra con dao găm, Thương Phạt nhẹ nhàng găm nó xuống đĩa hoa quả trên bàn.
Hồ Liễu nuốt nước bọt, nhớ lại ban nãy, đối phương gọi y vào phòng, bảo y cởi quần áo.

Y vui vẻ lột hết nửa thân trên, ấy vậy mà nhoáng một cái, yêu quái kia đã rat ay với y, mà y gần như không có cơ hội phản kháng.
Cho nên thực lực của kẻ này hơn xa Thượng Cổ kỳ sao?
Y có chút hối hận rồi, nhưng mà dù bị bắt thế này.....Hồ Liễu nhìn vị đại yêu đang thất thần ngồi bên bàn, trong lòng lại càng n*ng.
"Ta đi cùng tỷ tỷ."
"Vậy tỷ tỷ của ngươi đâu?" Tư Vĩ vẫn khá lanh lợi trong chuyện hỏi cung.
"Sau khi ra khỏi Đế Kỳ, tỷ tỷ và ta tách ra, ta không biết tỷ ấy đi nơi nào."
"Không tới Thập Ngũ châu à?"
"Không...." Hồ Liễu lập tức bổ sung, "Các ngươi đừng giết ta.

Ta có mười chín vị tỷ tỷ và vài vị tỷ phu rất lợi hại....Nếu như ta thiếu một cái lông, họ cũng sẽ nổi giận."
Không màng đến lời uy hiếp, Thương Phạt một tay chống cằm, tay kia khẽ phất.
Dây trói bỗng nhiên lỏng ra, Hồ Liễn ngã bẹp trên sàn.
Y vừa được tự do, Tư Vĩ đã trốn tiệt ra sau lưng Thương Phạt.

Ban nãy lão chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm, chứ với thực lực của hồ ly này thì y có thể giết lão mười mấy lần.
"Ta cho ngươi lựa chọn." Thương Phạt đứng lên, "Bây giờ rời khỏi Thập Ngũ châu ngay lập tức, cái đuôi này về sau ta sẽ tìm cách trả cho ngươi."
"Lựa chọn...." Hồ Liễu trừng mắt lườm Tư Vĩ, rồi lại lấy lòng Thương Phạt, "Còn lựa chọn nào khác không?"
"Không."
"Nhưng mà...." Đầu óc Hồ Liễu xoay mòng mòng, vừa định nói gì đó thì sắc mặt thay đổi.

Y triệu hồi ra chiếc quạt lông vũ đỏ, nhìn Thương Phạt đầy cảnh giác.
Thấy y như thế, Chu Yếm và Tư Vĩ cũng rút linh khí ra.

Bọn họ vừa định đi lên chế phục đối phương thì tôn chủ của họ cũng quay người, nhìn về phía cửa sổ với ánh mắt đầy sát ý.
"Lén lén lút lút!" So với Thương Phạt, Hồ Liễu nhanh tay hơi, chiếc quạt trong tay lập tức đánh nát khung cửa gỗ.
Vì Thương Phạt có bày yêu thuật trong phòng nên cửa sổ vỡ cũng không khiến ai chú ý.
"Chào buổi tối." Một đòn kia không gây tổn hại cho vị khách không mời mà tới.

Hắn cất tiếng chào hỏi rồi nhảy vào qua ô cửa sổ.
Đây không phải lầu một, nhưng nhìn đối phương cưỡi lên một vật có hình như chiếc đĩa mỏng, nghĩ cũng biết dù là lầu mấy cũng chẳng liên quan.
Người nọ mặc y phục đen tuyền, mang mặt nạ trắng, sau khi khom lưng vào phòng thì rất lễ phép nói, "Quấy rầy rồi."
"Ngươi là thứ gì?" Chủ căn phòng là Thương Phạt còn chưa lên tiếng, Hồ Liễu đã cao giọng chất vấn.
Y cảm giác được kẻ xuất quỷ nhập thần này không phải yêu quái, bởi vì đối phương vừa vào tới đã chẳng thèm che giấu mùi con người.
Tư Vĩ nhìn chằm chằm mảnh trăng lưỡi liềm nhỏ bên góc mặt nạ, trong lòng hồi hộp.

Tương tự, Chu Yếm cũng đã đoán ra thân phận đối phương.
"Ăn cơm chưa?" Dựa vào vóc dáng và giọng nói thì vị khách này còn rất trẻ.
Thương Phạt chỉ hờ hững liếc một cái.

Tư vĩ vội vàng kéo ghế cho hắn ngồi.

Thấy Thương Phạt ngồi xuống rồi, người nọ mới liếc sang Hồ Liễu đang xù lông.

Sáu cái đuôi ban nãy đã thu hồi về, mà khí tức của Thượng Cổ kỳ yêu cũng được khống chế, đáng lẽ sẽ không lộ chân thân.
Nhưng người nọ vừa nhìn Hồ Liễu đã đột ngột nhấc tay, "Khoan đã."
".... Trong tay Hồ Liễu còn cầm chiếc quạt lông vũ đỏ, quan sát phản ứng của Thương Phạt.

Vị yêu quái mà y yêu thích kia đang ung dung ngồi đó, chẳng lẽ bọn họ quen nhau?
Người kia sờ tay lên ngực lần mò nửa ngày, lấy ra một chiếc gương nhìn vuông, chĩa vào Hồ Liễu, tay bấm quyết, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú.
Hồ Liễu lui về phía sau, mặc dù không bị tấn công nhưng cứ thấy từ đầu đến chân khó chịu làm sao đó.
Niệm xong rồi, tấm gương lóa ánh sáng trắng.

Người kia thu gương về, lại liếc nhìn, "Lục Vĩ Hồ à?"
"...."
"Sao ngươi tới được đây?" Thương Phạt xem đủ rồi, bèn lạnh giọng hỏi.
Hồ Liễu không ngờ mình bị một con người đoán ra chân thân.

Y cau mày, gió lùa vào từ ô cửa sổ vỡ nát khiến ngực y lạnh toát.

Hồi lâu sau, y mới nhớ ra nửa thân trên của mình trần trụi, bèn lượm y phục trên đất mặc vào người.
Nhưng y không quay lưng lại thì thôi, vừa mới quay người khom lưng xuống, đít quần rách một mảng phơi nguyên cái mông của y ra.
Người đeo mặt nạ kia ráng nhịn cười.

Thương Phạt chỉ liếc một cái rồi phi lễ chớ nhìn, im lặng quay đi.
Hồ Liễu bị hết biến cố này đến biến cố khác đả kích tinh thần, nghe thấy tiếng cười lạnh cùng ánh mắt đang chĩa thẳng vào nơi nào đó, y hét lên một tiếng, làm phép che mây mù quanh thân, một lúc sau thì hiện ra với bộ dạng quần áo chỉnh tề.
Nhưng muộn rồi, hai đại yêu đứng đằng kia, lão nhện thì đang cười trên sự khốn khổ của người khác, vị còn lại tuy không cười nhưng cổ đỏ lên một mảng!
Giết, giết, phải giết sạch những kẻ trong phòng này! Trong đầu Hồ Liễu chỉ còn mỗi suy nghĩ đó.
"Lúc này ngài lại đi chơi hồ ly." Người kia cười cười một lúc rồi thở dài nói, "Không hay lắm đâu."
"Hả?" Thương Phạt rất khó chịu vì kể từ khi trèo cửa sổ vào đến giờ, người này còn chưa chịu khai báo danh tính.
"Đêm nay, người của ta đã tiến vào Thập Ngũ châu, còn làm cách nào tìm được ngài..." Người kia kéo một cái ghế đến ngồi đối diện Thương Phạt, chỉ tay về phía trước.

Lá bùa để trong áo Thương Phạt như sống lại, bay vào tay hắn, "Đương nhiên là nhờ thứ này."
"Các ngươi không nói với ta," Thương Phạt lạnh lùng thốt, "Thứ này có thể giúp các ngươi lần theo tung tích của ta?"
"Chúng ta đã nói chỉ cần ngài đốt giấy này thì ta có thể tìm thấy ngài, tưởng ngài đoán ra rồi chứ, đâu ngờ..." Nhìn mặt Thương Phạt, người nọ mỉm cười, "Những thứ này chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không quá quan trọng.

Chi bằng bàn một chút về kế hoạch hành động hai ngày sau.

Có chút tin tức cần phải thông báo với ngài và các thuộc hạ."
Người nọ đứng lên, mở tấm bản đồ ra, đặt trên bàn.
Thương Phạt ngồi im không nhúc nhích.

Người nọ sửng sốt một chút, cởi mặt nạ ra.
"Ngươi là ai?" Chu Yếm trầm giọng.
"Hạo Nguyệt Khai Dương."
"Khai Dương tinh chủ?" Tư Vĩ bất mãn nói, "Chuyện lớn như giết tộc trưởng tộc Loan Điểu mà Hạo Nguyệt lại giao cho một tinh chủ thuộc hạ tứ tinh sao?"
Lời này cực kỳ gợi đòn, nhưng Hạo Nguyệt vốn chẳng thèm để tâm đến nhân vật nhỏ nhoi như Tư Vĩ.
Sao một trong ba vị thượng tam tinh không ai ra mặt? À quên, phu chủ không còn nữa nên chỉ còn hai vị thôi.
"Biết sao được? Đáng lẽ Thiên Cơ phải đến đấy chứ." Sơ với vị Hạo Nguyệt Khai Dương này thì bọn họ tiếp xúc với Thiên Cơ nhiều hơn.
"Thiên Cơ tinh chủ có việc khác cần làm." Vị này nhìn còn trẻ hơn Thiên Cơ.

Hắn rút thẻ bài tinh chủ ra, ném cho Thương Phạt.
Thương Phạt đứng lên vươn tay bắt lấy, thấy trên đó vẽ hình chòm sao.

Hắn nhìn chằm chằm tấm thẻ này, nhớ ra lúc trước Bạch Ngôn Lê cũng mang một tấm trong ngực áo.
Khi ấy, ngay cả thánh vật mà y còn cho hắn, nên đương nhiên hắn cũng cầm tấm thẻ này chơi mấy hồi.
Chứng minh thân phận xng, người kia cúi đầu vẽ lên bản đồ, "Thực ra ai tới cũng vậy thôi, kế hoạch đã được diễn tập nhiều lần rồi, sẽ không có sai lầm nào đâu."
"Các ngươi có bao nhiêu người?" Thương Phạt đi tới cạnh bàn, còn tiện thể quét mắt qua hồ ly đang ngây người.
"Hơn một ngàn."
"Hơn một ngàn thì làm thế nào ngăn đội hộ vệ?" Tư Vĩ cuống lên, "Ngươi định đẩy bọn ta vào chỗ chết đấy à?"
"Yên tâm." Khai Dương vẽ vòng tròn ở mấy căn nhà, "Ở mấy chỗ này có hàng khủng.

Nhiều khi nhân số đông đảo cũng không ý nghĩa gì, quan trọng là sức mạnh phải đặt đúng chỗ."
"Hàng khủng?" Thương Phạt không mong lúc này mà Hạo Nguyệt còn định bẫy mình.
"Phù khí cỡ lớn." Nói đến đây, Khai Dương vô cùng kích động, "Chúng ta còn chưa sử dụng công khai bao giờ."
Nhớ đến phong ấn ở núi Phù Bạch nọ, Thương Phạt có linh cảm chẳng lành, "Các ngươi đảm bảo không có vấn đề chứ?"
"Đương nhiên, nhiệm vụ thất bại thì có lợi gì cho chúng ta đâu?" Khai Dương nghiêm túc thề thốt, "Hắn nhất định phải chết.

Hạo Nguyệt còn muốn giết hắn hơn ngài nữa."
Tiếp theo, Khai Dương bàn lại trình tự hành động hôm đó, rồi đứng dậy, một bước đã ra bên ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên.

Hắn quay lưng lại hỏi, "Có cần ta thay ngài giải quyết con hồ ly này không?"
"Không cần." Thương Phạt ngồi im không nhúc nhích.
Hồ Liễu ban đầu còn quát tháo, nhưng nghe hết từ đầu đến cuối, sắc mặt y tái mét đến gần như chuyển sang màu xanh.
"Tuy ta biết mình không nên nói chuyện này..." Vẫn quay lưng lại, nam nhân trẻ tuổi chợt lên tiếng, "Ta biết yêu quái các ngài vô tình vô nghĩa, nhưng Thiên Xu mới mất được mấy hôm, ngài có thể nhịn thêm một chút không?"
Thương Phạt híp mắt, cốc trà trên bàn bay ra.

Khai Dương đã nhanh chân hơn, nhảy khỏi cửa sổ, biến mất dạng.
"Các ngươi...." Mãi đến khi người kia đi rồi, Tư Vĩ mới kéo ghế đến che cửa sổ lại.

Hồ Liễu bấy giờ cũng mở miệng, lắp ba lắp bắp, "Không...không lẽ các ngươi định giết....giết...."
"Giết Loan Cương." Thương Phạt mở miệng, giúp y nói nốt cả câu.
"Các ngươi điên rồi à?" Hồ Liễu nghĩ bụng, mình gây họa lớn rồi.
"Vốn định để ngươi đi." Thương Phạt ôn hòa nhã nhặn nói, "Giờ thì chắc là không được rồi."
"..."
"Cho nên...." Thương Phạt do dự, nhổ con dao cắm trên đĩa hoa quả ra.
"Loan Cương là tộc trưởng tộc Loan Điểu." Hồ Liễu đã nghe danh khi còn ở trong tộc, "Ngươi có biết thực lực của gã không? Nghe nói gã đã đạt đến Yêu Thánh hậu kỳ, còn ngươi và hai tên các ngươi nữa, chỉ bằng cái tổ hợp lởm khởm này mà định đi giết hắn? Các ngươi điên rồi sao?"
Ban nãy nghe con người kia trình bày kế hoạch, Hồ Liễu tin mình không hiểu lầm.

Thương Phạt cầm quả dưa trên bàn lên, dường như chơi đùa mà cắt nó thành cánh hoa.
"Hơn nữa các ngươi còn hợp tác với con người, với Hạo Nguyệt!" Càng nói y càng lớn tiếng.

Hồ Liễu trợn trừng cặp mắt hạnh, không dám tin.

Mấy năm nay lũ người phản động kia vô cùng ngông cuồng lớn lối, ngay cả y ở trong Đế Kỳ cũng nghe tin.
"Các ngươi có biết hậu quả của chuyện này không? Hợp tác với Hạo Nguyệt, còn giúp chúng giết yêu quái, như thế cả tộc ngươi sẽ bị tru di.

Hơn nữa...." Nói đến đây, Hồ Liễu bước lại gần, nhẹ giọng nhắc nhở, "Các ngươi hẳn cũng biết quan hệ giữa Loan Cương và Đế Sơn.

Gã là gia thần của vị kia đó."
Nói đến vị kia, Hồ Liễu còn chẳng dám nhắc tên, chỉ dám chỉ tay lên trời.
Ý nói làm vậy ngang với chọc trời khuấy nước.
"Cho nên?" Thương Phạt lấy một lá bùa ra khỏi ngực áo, đốt thành tro, thả vào cốc nước, dùng ngón tay khẽ nguấy.
"Thế lực của tộc Loan Điểu đủ khiến bọn họ ngẩng cao đầu ở Điện Phục.

Giết tộc trưởng thì các ngươi chết chắc rồi." Hồ Liễu khuyên nhỉ, "Hợp tác với Hạo Nguyệt đã đủ chết, giết gia thần của vị kia còn chết hơn.

Các ngươi mà làm thế thì trời cũng không cứu được...."
Trong lúc đối phương kiên tục nhích lại gần nói luyên thuyên, Thương Phạt bất ngờ tóm cổ hồ ly, ép y ngửa đầu ra sau rồi rót toàn bộ nước bùa trong cốc vào miệng, đợi đến khi y uống cạn rồi mới chịu buông tay.
Hồ ly lập tức ngồi sụp xuống, ho dữ dội, "Ngươi cho ta uống cái gì vậy?"
"Nước bùa của Hạo Nguyệt, nghe đâu dùng tốt lắm." Thiên Cơ không chỉ cho hắn bùa đưa tin mà còn vài thứ dùng để không chế yêu quái.

Thương Phạt nhìn chằm chằm hồ ly trên mặt đất, thử niệm vài câu thần chú.
Hồ Ly bỗng nhiên ôm mắt nhảu dựng lên, cố gắng phản kháng lại nhưng bụng đau đến nỗi khiến y khóc không ra tiếng.
"Dừng lại đi!"
Thấy có hiệu lực, Thương phạt đột nhiên nhận thấy hóa ra mấy thứ pháp thuật của con người cũng không đến nỗi đáng ghét, khi đối phó với yêu quái lại khá hữu dụng.
"Sao ngươi có thể...."
"Tôn chủ nguyền rủa sao?" Tư Vĩ và Chu Yếm sợ vãi linh hồn, ôm nhau run cầm cập.
Thương Phạt chỉ vui vẻ được có mấy giây.

Chính vì có tác dụng nên hắn lại nhớ đến mấy ngày sống chung với Bạch Ngôn Lê trong lồng giam.

Y vô cùng nghiêm khắc, cẩn thận dạy hắn cách niệm chú.
Bây giờ....
"Ta vừa mới thành niên..." Hồ Liễu ôm thảm khóc lóc, tự cảm thấy cuộc đời bi thương, "Ra khỏi tộc lần đầu, sao lại xui xẻo gặp phải ngươi, hu hu hu!"
"Lục Vĩ Hồ có rất nhiều chi nhỏ ở bên ngoài." Thương Phạt không hiểu sao khi nhìn Lục Vĩ Hồ lại thấy có chút thân quen, "Nếu đã gặp thì hỗ trơ một chút đi."
Hỗ trợ? Nói nghe nhẹ nhàng nhỉ? Chuyện đơn giản thế hay sao? Ám sát Loan Cương mà thất bại là liên lụy đến cả tộc đấy.
"Ngươi mới rời tộc, không yêu quái nào nhận ra ngươi, cũng không xác định được thân phận của ngươi.

Ngươi có thể lựa chọn hợp tác hoặc là từ chối, nhưng nếu từ chối thì e là sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu."
"...." Hồ Liễu cắn răng, im lặng nửa ngày rồi bỗng nói, "Nếu ta giúp các ngươi, ngươi sẽ cho ta ngủ cùng chứ?"
Ban nãy còn mang bộ dạng đau thương ngập đầu, giờ đã nhớ ra chuyện này rồi.
Thương Phạt lạnh lùng nhếch môi, "Sẽ cân nhắc."
Hai ngày sau, Thương Phạt, hai vị thuộc hạ cùng với Hồ Ly vẫn ở trong phòng mình.

Đến giờ thịnh hội sắp diễn ra, hắn mới thay quần áo, dẫn Hồ Ly ra khỏi cửa.
"Ta căng thẳng quá." Dọc đường, Hồ Ly vô cùng luống cuống.
Thương Phạt bao Tư Vĩ và Chu Yếm đi ra ngoài dạo trên đường phố trước.

Khác hai hôm trước, vừa xế chiều, trên đường xuất hiện vô số con người.
Bọn họ được đưa vào Thập Ngũ Châu từ tám ngày trước, tới nay mới được thả ra.

Những yêu quái bắt họ tới chỉ bảo họ đi đứng thoải mái, không dặn dò gì thêm.
Họ không biết những chuyện sẽ xảy ra sau đó, cho nên có người ghé qua những nơi quen thuộc, có người tìm chỗ ẩn nấp.
So với hai ngày trước, số lượng yêu quái cũng tăng lên rất nhiều.
"Ngươi tự nhiên một chút đi." Bộ dạng kỳ quái của Hồ Liễu rất gây chú ý, Thương Phạt buộc phải quay sang nhắc nhở.
"Ta cũng giống lũ con mồi kia thôi." Hồ Liễu cầm cây quạt lông vũ che vẻ mặt thê lương, "Không biết số phận mình sẽ đi đâu về đâu."
"Ngươi biết quy củ không?" Thương Phạt biết rất nhiều yêu quái đang thèm thịt người rỏ rãi nhưng không có ai ra tay.
Cảnh tượng rộn ràng, người và yêu đi lại nườm nượp, trông cứ như cảnh Đông phủ cai trị.
"Sau khi Loan Cương đi diễu hành trên phố sẽ quay về thắp mười lăm ngọn đèn, tuyên bố thịnh yến bắt đầu, mọi người cùng nhau dùng bữa.

Giờ ngươi cứ nhắm trước con mồi đi, ta thấy nữ nhân kia nhìn ngon đấy."
Ra là vậy...Thương Phạt gật đầu lại quan sát, quả nhiên có nhiều yêu quái đang lựa chọn "đồ ăn".
Dù là trốn trong phòng hay lát nữa chạy tán loạn thì cũng chỉ tăng hứng thú của những vị khách dự tiệc mà thôi.
Nói rồi, Hồ Liễu lén ôm nửa cánh tay Thương Phạt, dính vào người hắn.
Thương Phạt vừa định hất ra thì hồ ly đã thấp giọng nói, "Ta không đi được."
"Hả?"
"Hoảng quá, không đi được." Dính chặt vào hắn, Hồ Liễu vừa nói, tay cũng không thành thật, bắt đầu lần mò sờ ngực Thương Phạt, "Nếu ngươi không cho ta lại gần, động tác của ta cứng đơ như thế, sẽ bị thủ hạ của Loan Cương nghi ngờ mất."
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Thương Phạt vòng một tay qua eo của Hồ Liễu, nhìn giống như ôm, lôi y vào góc đường, tóm lấy cổ tay y, dùng sức vặn một cái.
Hồ Liễu bị đau, lập tức lui lại, nhưng Thương phạt nở nụ cười dịu dàng, ghé sát vào gần y, nói khẽ, "Ngoan, đừng ép ta giết ngươi.".