Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 155: Đốt Đi






Bạch Ngôn Lê không nói nên lời.
Thương Phạt rời chân đi, ngồi xổm xuống, giọng nói chợt trở nên dịu dàng, "Để ta nghĩ lại xem, rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?"
Bạch Ngôn Lê mở to mắt, chậm rãi nhấc bàn tay đã bị dẫm đạp đến sưng lên.

Y có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mở miệng mấy lần, vẫn chẳng nói ra được.
Thương Phạt vươn tay, "Ngươi chắc đang rất lo sợ ta sẽ giải tán Đông phủ, vì các ngươi vẫn còn việc chưa hoàn thành đúng không.

Mới chiếm được Hầu Phục ít ngày, các ngươi còn phải chuẩn bị nữa, đúng không?"
"Ta lo cho người." Bạch Ngôn Lê cắn răng, "Rời khỏi Đông phủ lúc này rất nguy hiểm."
"Lo cho ta?" Thương Phạt cười lạnh, "Đã đến nước này rồi, ngươi còn diễn trò nữa ư?"
"Ta thật sự lo lắng cho người.

Lần này Điện Phục ra tay quyết liệt, ta nghi có liên quán đến Đế Kỳ..."
"Nghi ngờ gì?" Thương Phạt ngắt lơi y, "Sau khi giải tán Đông phủ, Hạo Nguyệt sẽ trở thành cái đích duy nhất của chúng ở Hầu Phục, chắc ngươi sẽ gặp khó khăn đây."
"..."
"Thay vì lo cho ta, không bằng ngươi nghĩ cách mà sống sót đi."
Sau khi Đông phủ biến mất, Bạch Ngôn Lê trở thành đích ngắm.

Bất kể y có kế hoạch gì ở Hầu Phục, nhất định sẽ bị phá hỏng.
"Phu quân, người..."
Thương Phạt vung tay tát cho y một cái.

Bạch Ngôn Lê nghiêng mặt đi, king ngạc quay đầu nhìn.
"Gọi sai rồi." Thu tay về, Thương Phạt thản nhiên nhắc nhở.
Đám người Hạo Nguyệt đều tức đỏ mắt, nhưng tinh chủ của họ lại vẫn quỳ gối trước vị đại yêu kia.
"Xin lỗi..."Bạch Ngôn Lê cắn môi, không ngờ Thương Phạt lại ra tay với mình phũ phàng như thế.
"Ta đã cho ngươi sự lựa chọn." Thương Phạt quét mắt nhìn đám người Thiên Xu đang rục rịch muốn động thủ, phủ đầu gối đứng lên, "Nhưng ngươi đã chọn từ bỏ."
Dù cả hai đã rơi vào tình cảnh ấy, hắn vẫn hỏi Bạch Ngôn Lê một lần, có muốn theo hắn về nhà hay không.
Chính y là kẻ chọn rời bỏ hắn.

Không sai, y lựa chọn tiến hành kế hoạch, là người đã buông tay trước.

Mà hắn sẽ không hỏi y lần thứ hai.
Bởi vậy, chẳng cần phải không nỡ hay không đành lòng, tất cả đều do y lựa chọn lấy.
"Người có thể nói cho ta biết." Thương Phạt phá được phong ấn, quả thật khiến Bạch Ngôn Lê bất ngờ, "Người làm cách nào thoát ra không?"
Vốn dĩ yêu quái Thượng Cổ kỳ không đủ khả năng phá bỏ phong ấn, trừ khi Thương Phạt luôn che giấu thực lực của mình.

Nhưng chuyện đó là không thể.....Nếu hắn đủ khả năng thì với tính cách đso, hắn đã sớm rời đi rồi.

Cho nên gần đây hắn mới đạt đủ năng lực ư?
Không thể nào.

Dù mang trong mình huyết thống yêu thần cũng không có tốc độ vượt cấp nhanh như thế.
"Ngươi thật sự nghĩ mình hiểu rõ ta?" Thương Phạt hất cằm, "Thật sự cho rằng mình nắm rõ yêu quái khắp thiên hạ trong lòng bàn tay?"
"Ta..."
"Chẳng lẽ yêu quái hợp tác với ngươi không nói cho ngươi biết kẻ mang huyết thống yêu thần khác biệt ở điểm nào?"
"..."
"Ta mong chờ lắm đấy, Bạch Ngôn Lê." Thương Phạt duỗi tay về phía trước, chạm nhẹ lên trán Bạch Ngôn Lê, tựa như thương tiếc mà nói, "Mong chờ xem ngươi rốt cuộc có sống sót sau trận hỗn loạn này không."
"Thương Phạt...."
"Ta giữ mạng ngươi lại, nhưng nếu ngươi bị kẻ khác giết chết một cách dễ dàng thì ta sẽ thất vọng lắm." Thương Phạt nhún vai một cái rồi đứng thẳng dậy.
"Người có thể ở lại một chút không? Người nghe ta nói đã."
Liếc mắt nhìn Bạch Ngôn Lê lần cuối, Thương Phạt nhắm mắt, giang rộng hai tay.

Bạch Ngôn Lê đứng dậy định níu lấy hắn, nhưng bóng người kia đã bay vút lên không, chẳng chút kiêng dè, phóng thích toàn bộ yêu lực.
Trong phút chốc, tất thảy người, yêu và bán yêu đều đồng loạt hướng mắt lên vùng trời kia.

Chỉ dựa vào khí tức và yêu lực cũng nhận biết được, vị đại tôn vừa mới giáng lâm ấy chính là Đông phủ đương gia, là gia chủ duy nhất của bọn họ.
"Gia chủ!" Đồng loạt, toàn bộ thành viên Đông phủ đang sơ tán bên ngoài quỳ gối xuống.
Thương Phạt đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống phủ đệ của chính mình.
Bạch Ngôn Lê chậm rãi thu tay lại, ngửa đầu ngây dại.
Thương Phạt nhếc môi, có chút cảm giác hãnh diện.

Hắn mở rộng cánh tay, yêu kỳ màu trắng cắm ngoài cổng lớn bay thẳng lên cao, rơi vào tay hắn.
Trước mặt tất cả thành viên, Thương Phạt vung cây cờ trong tay xuống.

Hình cây hoa lê màu đen được vẽ trên đó bị xé toạc, lả tả rơi rụng trên không.
Một động tác của Thương Phạt khiến chúng thuộc hạ choáng váng, bao gồm một trong số những gia thần của hắn, Chu Yếm.
"Thế là thế nào?" Thanh Cang trợn tròn mắt, khuôn mặt đẹp đẽ cũng tái mét.
Giống như nàng, Thủy Mã và các gia thần khác đêu đứng ngồi không yên.
Tất cả yêu quái và con người đều hiểu yêu kỳ tượng trưng cho cái gì.

Mới mấy ngày trước đại thắng, những tưởng Đông phủ sẽ làm chủ Hầu Phục, nhưng chuyện gì xảy ra đây?
Gia chủ đã lâu không lộ diện, vì sao lại làm thế?
Những tiếng xôn xao bàn luận một lần nữa vang lên, tất cả đều ngước mắt nhìn không trung.
Bạch Ngôn Lê vẫn đứng ngay dưới chân Thương Phát.

Nhóm thành viên Thiên Xu vội vây quanh y xin chỉ thị, "Tinh Chủ, làm sao bây giờ?"
Không thể không làm gì được.

Cứ thế này thì lớn chuyện mất.
Bạch Ngôn Lê không cử động.

Y nghe được tiếng các thuộc hạ, nhưng nhìn vị đại yêu phía trên cao, mái tóc dài lộng gió, y bỗng nghĩ không làm gì cũng được.

Chưa bao giờ y thấy mệt mỏi đến vậy, ngay cả sức lực để mở miệng ra cũng không có.
"Tinh chủ?" Dù rất hoảng nhưng không có chỉ thị, nhóm thành viên Thiên Xu cũng không dám làm gì.
Tư Vĩ sững sờ hồi lâu, cuối cùng cẩn thận rời khỏi viện.
Tuy rất đề phòng nhưng Bạch Ngôn Lê đã sớm nhận ra.

Y cúi đầu liếc lão một cái, thấy lão nhện già co rúm lại vì sợ, liền lạnh nhạt quay đi.
Tư Vĩ thở phào nhẹ nhõm.

Thấy tôn chủ của mình hoàn toàn trở mặt với đối phương, lại biết rõ thân phận, thực lực cũng như thủ đoạn của Bạch Ngôn Lê, lão thật sự rất sợ con người này.

Dù thế nào lão cũng là hạ nhân đầu tiên của tôn chủ, nếu y tóm lão làm con tin uy hiếp tôn chủ thì sao? Khỏi nghĩ cũng biết, tôn chủ sẽ vứt bỏ lão ngay lập tức.
Càng thảm hơn có thể sẽ bị giết tại chỗ để trút giận.

Chạy ra khỏi viện, thấy không gặp cản trở gì, Tư Vĩ thở phào nhẹ nhõm, biến nhanh như gió.
Xé nát yêu kỳ, Thương Phạt nhìn xuống đám đông lít nha lít nhít bên dưới.
Người, yêu, bán yêu, bất kể thân phận cao thấp, đều đang ngửa đầu lên nhìn hắn.
Thương Phạt mở miệng, "Hôm nay ta giải tán Đông phủ và quan hệ khế lữ với Bạch Ngôn Lê, sau này không còn liên quan gì nữa."
Một câu ngắn gọn vừa dứt, không nói rõ nguyên nhân cũng chẳng cần biết mọi người sau đó đi đâu về đâu.

Dứt lời, khi tất thảy yêu quái còn đang há miệng không nói nổi, hắn khẽ giật ngón tay.
Đứng giữa đám ia thần, Chu Yếm cũng bị lời tuyên bố vừa nãy làm cho đứng hình.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, một sức mạnh đã kéo hắn bay lên.
Đan đứng ngay bên Chu Yếm, nhưng không bất ngờ hay khiếp sợ như các gia thần khác, vẻ mặt hắn đầy bí hiểm.
Đào Bão Bão cũng thế, điềm tĩnh nhìn chằm chằm vị đại yêu trên cao.
Chu Yếm vừa định há miệng kêu thành tiếng, nhưng khi bị kéo tới gần, hắn nhận ra ai đang kéo mình lên, bèn thôi phản kháng.
"Tôn chủ." Chu Yếm khom lưng hành lễ rồi đứng dậy, đi tới phía sau Thương Phạt.
Thương Phạt không đáp lại vị thuộc hạ đang ngơ ngác của mình.

Hắn nhìn xuống dưới, đưa tay ra, miệng lẩm nhẩm vài câu.
Đông phủ với diện tích đồ sộ bỗng nhiên rung chuyển theo động tác của hắn.

Chưa đầy hai phút, toàn bộ nhà cửa phòng ốc đều bay lên khỏi mặt đất.
Những ngươi và bán yêu còn ở lại mau chóng chạy ra ngoài.

Bạch Ngôn Lê không thể không dẫn các thành viên Thiên Xu tạm thời lánh đi.
Cuối cùng, như bị một lưỡi dao khổng lồ tách khỏi mặt đất, toan bộ Đông phủ từ từ bay lên cao.
Càng đến gần nơi Thương Phạt đứng, phủ đệ kia càng thu nhỏ.

Cuối cùng, Thương Phạt khép hai tay lại.
Đông phủ đã thu nhỏ đến mức đứng bên dưới chẳng còn nhìn thấy được nữa.

Dưới ánh nắng chói chang, nói biến thành một hình cầu nhỏ xíu, nằm gọn trong lòng bàn tay Thương Phạt.
Thu hồi yêu phủ cũng khiến Thương Phạt mất không ít sức.

Hắn đứng giữa không trung, thở dài một tiếng.
Mảnh đất nơi trước kia hoa cỏ rực rỡ, hào nhoáng tráng lệ, nay đã trơ trọi hoang tàn.

Sau lưng Bạch Ngôn Lê, thành viên Hạo Nguyệt kéo đến mỗi lúc một đông, tất cả đều mặc quần áo hạ nhân Đông phủ.

Cách đó khá xa, những thành viên Đông phủ thực sự đều há hốc mồm, bắt đâu hỗn loạn.
Thương Phạt vẻ mặt lạnh lùng, nhìn cảnh nhốn nháo bên dưới, vui sướng nở nụ cười.
Chu Yếm cau mày, nhưng biết hiện giờ không nên mở miệng.
Thương Phạt lại liếc mắt về phía Bạch Ngôn Lê.

Khác với những người và yêu quái đang hoảng loạn, y rất hờ hững nhìn lại hắn, tựa như đã chấp nhận số mệnh.
Thương Phạt không thể không nể phục sự bình tĩnh của y, hay là khả năng diễn của y.

Không phải bất an hay sợ hãi, hắn còn thấy rõ sự lưu luyến và lo lắng trong mắt y.
Thực sự buồn nôn.

Sự hả hê vì trả đũa được biến mất hơn nửa.

Thương Phạt lạnh lùng nói, "Đi thôi."
"....Vâng." Tuy rằng trong lòng còn một vạn câu hỏi vì sao, nhưng thấy vị đại yêu rời đi, Chu Yếm không còn cách nào khác là đi theo.
Bóng dáng bọn họ mau chóng biến mất.

Lão nhện đứng dưới quan sát, thấy cảnh này, bèn mọc ra tám cái chân, hiện nguyên hình, co cẳng đuổi theo, "Chờ ta, chờ ta với!"
Mặc kệ đám thuộc hạ còn đang kinh hãi, Thương Phạt chẳng nói lời nào, chỉ lầm lì bay đằng trước.
Chu Yếm bay theo cả chặng dài, vẫn còn chưa hoàn hồn.

Tất cả những chuyện mới xảy ra vừa nãy quá mức khó tin.


Hắn không biết vì lý do gì mà sau khi tôn chủ bế quan xong, vừa ra ngoài đã giải tán yêu phủ, giải trừ khế lữ với phu chủ.
Theo lý mà nói, trước mắt Đông phủ vẫn phát triển thuận lợi, sắp thống trị cả Hầu Phục đến nơi, có thể xem như kỳ tích chưa từng thấy.
Tạm thời chưa nói những chuyện khác, bản thân bắn bị tôn chủ bốc đi thế này, lãnh địa cũ ở Tuy Phục phải làm sao? Tuy nói sau khi theo Thương Phạt, hắn đã giải tán yêu phủ rồi nhưng mà các hạ nhân và thuộc hạ cũ vẫn còn, nhiều yêu tộc phụ thuộc vào hắn.
Lẽ nào phải bỏ hết thảy? Nhức đầu nhất là còn chưa biết nguyên nhân.
Hỏi ư? Nhìn sắc mặt tôn chủ nha mình, Chu Yếm cũng khong dám hỏi.

Dễ chẳng còn mạng mà nghe câu trả lời như chơi.
Hắn do dự, vừa định thăm dò một chút thì Thương Phạt bỗng nhiên đá một cú vào gốc cây.

Cái cây đạ thụ cao mấy chục thước liền bật rễ, đổ ào ào.
Chu Yếm, "...."
Sự hả hê chỉ kéo dài được mấy phút.

Thực ra, khi thấy phản ứng của Bạch Ngôn Lê, Thương Phạt lại không vui sướng như thế nữa.
Theo dự đoán của hắn, đáng lẽ y phải hoảng hốt, sợ hãi, hối hận, nhưng chỉ trừ vẻ tuyệt vọng lúc hắn quyết tâm rời đi, sau khi hắn thực sự giải tán Đông phủ, y lại chấp nhận một cách bình tĩnh lạ lùng.
Chấp nhận? Chấp nhận? Chấp nhận thế thôi ư?
Không kêu trời trách đất, không hoảng hốt lúng túng gì sao....Thương Phạt cũng chẳng biết mình mắc cái chứng gì, chỉ biết giờ hắn không dễ chịu chút nào hết.
"Ngài...." Đến khi bụi cát lắng xuống, lũ chim đậu trên tán cây nháo nhác bay đi, Chu Yếm mới dám lên tiếng.
"Tôn chủ ơi!!!" Từ phía xa, một tiếng kêu the thé khác ngắt lời hắn.
Chu Yếm quay đầu lại, chỉ thấy một con quái vật màu đen khổng lồ đang bay tới.
Lão nhện ba chân bốn cẳng đuổi, nước mắt giàn giụa, biến về hình người, "Mãi mới đuổi kịp hai vị."
"Đây là...."
"A!"
Chu Yếm còn chưa kịp hỏi, cây cổ thụ bỗng nhiên bị giơ lên rồi quật xuống.

Lão nhện nháy mắt cái đã bị chôn trong cành lá.
Tư Vĩ đương nhiên sẽ không thể bị một cái cây đập chết.

Lão ngơ ngác thò mặt ra.
Thương Phạt nhíu mày, mà bực nhất là hắn thất thần đến mức thuộc hạ đến gần cũng không nhận ra, bị tiếng gào tê tâm liệt phế của lão nhện dọa cho giật nảy.
"Rốt cuộc...." Chu Yếm tiến đến, nhanh tay kéo Tư Vĩ sang một bên, thì thầm hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tư Vĩ nuốt nước bọt, nhìn bóng lưng đằng trước, kể ngắn gọn sự tình.
Chu Yếm nghe một hôi, sắc mặt hết xanh rồi đỏ, cuối cùng tái mét.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, Tư Vĩ cũng ngơ ngác ngồi xuống theo.
"Xảy ra chuyện này mà lão cứ thế không tìm cách liên lạc với ta?"
"Ta làm sao liên lạc với ngươi được?" Tư Vĩ bất đắc dĩ, "Lúc đó đâu thể nói mấy lời đơn giản mà giải thích được với ngươi? Liệu ngươi có tin không?"
Chu Yếm suy nghĩ một hồi, phu chủ giam cầm gia chủ, phu chủ là tinh chủ Hạo Nguyệt....!Đúng là còn lâu mới tin.
"Nếu không phải hiện giờ chỉ có chúng ta, ta cũng chẳng dám nói." Tư Vĩ lau mồ hôi trên trán, lén quan sát vị đai yêu đằng xa, "Tôn chủ có nói gì với ngươi không?"
"Không." Chu Yếm gắng bình tĩnh lại.
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Tư Vĩ nhăn nhó khổ sở.

Yêu phủ lớn thế mà nói giải tán cái liền giải tán luôn, không dám hình dung sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
"Còn làm gì được nữa?" Chu Yếm bưng trán mệt mỏi, "Ta và lão có thể làm gì hay sao?"
"Không...."
"Haizz." Chu Yếm thở dài không cam tâm, "Sao phu chủ có thể làm thế."
Tư Vĩ cũng không biết nhiều, hoặc nói cách khác là không biết cụ thể, "Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải biết sắp đi đâu thì mới chuẩn bị đàng hoàng được."
Nói thì nói thế, nhưng hai vị cựu gia thần Đông phủ ngồi xổm thương lượng với nhau hơn nửa ngày, thậm chí còn dùng trò búa dao kéo của con người để quyết định xem kẻ nào phải đi lên cảm tử, hỏi tôn chủ một câu.
Cẩn thận từng bước, Tư Vĩ tự đánh mu bàn tay chửi nó sao vận may lại kém như thế.
Ánh mắt lão quá mức lộ liễu, Chu Yếm mới nhin đã hiểu.

Tư Vĩ đang thầm nói, "Nếu ta chết, nhớ nhặt xác cho ta."
Vô cùng bất đắc dĩ, Chu Yếm gật đầu với lão nhện.
Thế rồi, Tư Vĩ đến gần Thương Phạt, dè dặt hỏi, "Tôn chủ, chúng ta đi đâu thế?"
Thương Phạt quay người lại, thấy vị hạ nhân của mình run như sắp bị bỏ vào nồi luộc, càng bực mình hơn.

Hắn vung tay, khiến Tư Vĩ kêu thảm một tiếng, tung bay ra ngoài.
Hắn vừa xoay người lại, Chu Yếm lập tức tiến lên.
Thương Phạt nhún mũi chân một cái đã di chuyển cả quãng dài.

Chu Yếm hớt hải đuổi theo, chỉ nghe hắn nói ngắn gọn mấy chữ.
"Về Bạch gia thôn."
Bạch gia thôn? Chu Yếm đã từng nghe nhưng chưa đến bao giờ.
Một đường từ Tuy Phục về tới Hoang Phục, Thương Phạt vẫn luôn mất tập trung.

Hai vị thuộc hạ là Chu Yếm và Tư Vĩ cũng chìm trong suy nghĩ riêng nên không vội vã đi đường, tốc độ khá chậm.
Đa số thời gian, bọn họ ngủ ngoài trời, thi thoảng cũng nghỉ chân trong trấn.
Đến ngày thứ ba, Thương Phạt nhận ra có gì đó không đúng.

Lúc tới Yếu Phục, hắn nhà rỗi hỏi thuộc hạ, "Hình như trên đường có nhiều người hơn."
Được biết có yêu quái tấn công con người, rất nhiều làng mạc thị trấn chìm vào hỗn loạn, chỉ có nơi này tạm xem như bình yên.

Những người bôn ba trên đường đều mang vẻ mặt hoảng sợ, chỉ biết gấp rút chạy trốn mà không biết trốn đi đâu.
"Vâng, cứ như...." Chu Yếm cố tìm từ hình dung, "Đã mất hết trậy tự."
Trước kia, khi Đông phủ chưa xuất hiện cũng có nhiều hỗn loạn, nhưng không đến mức đảo điên như thế này.
"Hỏi thăm chút đi." Thương Phạt tìm một tảng đá lớn trên cánh đồng để ngồi nghỉ.

Chu Yếm lập tức đứng dậy.

đi tới thành thị lân cận.
"Do Đông phủ giải tán." Sauk hi về, Chu Yếm phức tạp nói.
Thương Phạt, "Hả?"
Trước kia chưa từng xuất hiện yêu phủ nào vượt phục.

Đông phủ là ngoại lệ, không những thống trị Hoang Phục mà còn cả Yếu Phục, Tuy Phục dù không phải yêu phủ duy nhất tôn tại.
Những yêu phủ khác dù thế nào đi nữa cũng phải kiêng kỵ quy tắc do họ đặt ra, cho nên Đông phủ đã hình thành một trật tự nhất định.
Nhưng không ai ngờ rằng, một yêu phủ cường đại như thế lại sụp đổ chỉ trong một đêm.

Tin này truyền ra các phục ngoài, nhiều yêu tộc bắt đầu rục rịch.

Những con người mới làm quen với cuộc sống bình yên không thể không tha hương tìm nơi an cư mới.
Hóa ra khi Đông phủ còn tồn tại, thế lực của họ đã đè nén rất nhiều yêu tộc bản địa.

Cho nên ngay sau khi yêu phủ giải tán, các thành viên của Đông phủ đồng loạt bị tấn công.
Thương Phạt có thể một mình rũ áo bỏ đi, nhưng thứ hắn để lại sẽ là chiến trường thảm khốc.
Chu Yếm vô cùng lo lắng, "Thuộc hạ cũng mất liên hệ với các hạ nhân cũ rồi."
"Muốn đi thi đi đi." Thương Phạt nghe vậy chỉ nhắm mắt.
Chu Yếm mau chóng bình tĩnh lại, lắc đầu nói, "Từ khi nhận ngài làm chủ, chỉ cần ta chưa chết, ta sẽ đi theo ngài."
Thương Phạt không nói gì.

Nghe mấy câu này, hắn nhíu mày một cái, không buồn mở mắt ra.
"Phía Hầu Phục sao rồi?" Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng.
Đông Phủ đánh bại Anh Chiêu phủ, đáng lẽ có thể tiếp quản địa bàn và thế lực của họ, nhưng nay lại bỗng nhiên giải thể, có thể hình dung được cuộc phản công sẽ khốc liệt ra sao.
Hắn hỏi chuyện Hầu Phục, thực ra chủ yếu là muốn hỏi Bạch Ngôn Lê đang ở Tuy Phục.

"Thuộc hạ cũng tìm hiểu." Chu Yếm gắng bình tĩnh nói, "Đã chiếm lại được thành Tử Thủy từ tay Hạo Nguyệt, còn phu...." Cũng như Tư Vĩ, Chu Yếm vẫn khó mà sửa được cách xưng hô, "Bạch Ngôn Lê có vẻ như đã mất tích."
"Mất tích?"
"Sau khi ngài tuyên bố giải tán yêu phủ chưa đầy một canh giờ, có mấy ngàn yêu quân không rõ từ đâu đuổi đến giết, tàn sát vô số, rất nhiều..." Chu Yếm khổ sở nói, "Rất nhiều thành viên chưa kịp rời đi đã bị tru diệt."
Thương Phạt mở mắt ra.
Chu Yếm liền nói, "Yêu quân đó hình như tìm ngài và những người có địa vị cao ở Đông phủ.

Còn mấy vị bị bắt sống, tuy không rõ lắm, nhưng chắc chắn không tìm thấy Bạch Ngôn Lê."
Nếu bắt được cựu Đông phủ phu chủ, tin này nhất định sẽ lan xa.

Dù sao vẫn có nhiều yêu quái thoát được sau vụ thảm sát hôm ấy.
"Yêu quân?" Thương Phạt cúi đầu.
"Nghe nói thực lực của họ rất mạnh, cấp đại yêu trở xuống không phản kháng được mấy phút."
Thương Phạt cau mày.

Tư Vĩ nghe xong cũng trầm lặng hẳn.
Mất tích....
Thương Phạt đã sớm biết, ngay khi hắn tuyên bố giải tán Đông phủ, Bạch Ngôn Lê nhất định sẽ gặp rắc rối to.
Những câu hắn nói lúc mới lên là hoàn toàn nghiêm túc.

Tuy hắn quyết định không giết y, nhưng để y yên ổn sống tiếp hắn cũng không thỏa lòng, cho nên quyết định giao chuyện sống chết của y cho lũ yêu quái đang ôm lòng căm phẫn với Đông phủ.
Vốn nghĩ Bạch Ngôn Lê ắt hẳn sẽ dây dưa thêm một thời gian.

Vốn tưởng lũ yêu quái đó sẽ không đến nhanh như vậy.
Nhưng mà mọi thứ diễn ra quá chóng vánh.

Thành Tử Thủy được yêu quái mới quản lý thế nào...Những người của Hạo Nguyệt bị giết cả sao? Bạch Ngôn Lê đâu?
Thoát khỏi vòng vây rồi vẫn không làm gì ư?
Phá vỡ kế hoạch của y là cố tình đẩy y vào hố lửa, Thương Phạt biết rõ điều này.

Hắn tò mò không biết liệu y có sống sót hay không, nhưng đến nước này, tâm trạng hắn lại không tốt đẹp như tưởng tượng, không thấy thỏa mãn khi đã trả được thù, không vui sướng khi đối phương đau khổ.
Thương Phạt bỗng chẳng hiểu mình muốn gì, cứ vậy về Đế Kỳ ư?
Sau khi về, hắn sẽ không quản bất cứ chuyện gì bên ngoài, thanh thản ổn định tu luyện.

Nhưng trước đó, hắn vẫn muốn quay về nhìn một lần.
Không bảo Tư Vĩ hay Chu Yếm hỏi thăm nữa, quãng đường từ Yếu Phục về Hoang Phục chỉ mất hai ngày.

Không như những nơi khác, Hoang Phục hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của Đông phủ nên đây là nơi có đông con người sinh sống nhất.

Lúc này, dù tin từ Tuy Phục đã tuyền về, nhưng nơi đây đã sớm tiếp thu tư tưởng yêu quái và con người bình đẳng, yêu tộc cũng quen trao đổi buôn bán với con người, hỗn loạn thì vẫn có nhưng không mất trật tự hoàn toàn.
Thương Phạt bảo Tư Vĩ tìm lấy một tấm bản đồ, dẫn hai vị thuộc hạ vượt qua mấy ngọn núi, cuối cùng về đến nơi "thế ngoại đào nguyên" mang tên Bạch gia thôn.
Có điều....Mới chỉ rời đi hai ba năm, đường làng sạch sẽ nay mọc đầy cỏ dại, không có một bóng người sinh sống.
Chẳng những thế, chỉ trong hai ba năm, nhà cửa đâu thể rách nát như vậy.
Thương Phạt càng đi sâu vào làng, sắc mặt càng âm y hơn.

Tư Vĩ cũng từng sống ở Bạch gia thôn một thời gian, khi thấy cảnh này, lão cũng vô cùng kinh ngạc.
"Chuyện gì vậy? Không phải ngươi nói..." Kéo Tư Vĩ sang bên, Chu Yếm thì thầm, "Ở đây vẫn còn dân làng may mắn sống sót sao?"
Trước mắt đâu có bóng người nào, một cảnh hoang tàn vắng vẻ, ngay cả rừng hoa lê trắng xóa trước kia cũng lụi tàn, thưa thớt mấy cây kho héo, cành lá xác xơ.
"Ha..." Thương Phạt dừng lại trước một căn nhà.

Khác những nhà khác, phòng ốc còn tốt, nhưng trong sân cỏ dại đã mọc đầy, tựa như chưa từng có người hay yêu quái nào khác đến ở.
"Suỵt." Tư Vĩ duỗi ngón tay, bảo Chu Yếm im miệng.
Lão chạy đến mở cửa phòng ra, dẫm đạp cỏ dại để mở đường cho tôn chủ.
Thương Phạt nhìn căn nhà nhỏ đơn sơ trước kia mình từng sống.

Hắn không nhận ra mỗi bước chân của mình đều rất cẩn thận, như sợ thức tỉnh khỏi cơn mơ nào đó.
Đi dọc con đường mà Tư Vĩ mở ra, hắn vào giữa sân, quay lưng nhìn ra ngoài.

Dường như cảm nhận được nơi ấy có chút bóng dáng của cuộc sống náo nhiệt trước kia, nhưng nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, hắn chỉ thấy một mảnh đất hoang vu mờ mịt.
Thật thê lương đến buồn cười.
"Khụ khụ!" Tư Vĩ mở cánh cửa ra.
Thương Phạt cất bước vào phòng.

Đã lâu không có ánh nắng chiếu rọi, đồ đạc trong nhà đã bị phủ lên một lớp bụi dày.

Cửa bỗng nhiên mở, mùi gỗ mục ùa ra.
Thương Phạt gạt mạng nhện bám trên đỉnh đầu, bỗng nhiên che mắt nở nụ cười, "Ảo trận..."
"Tôn chủ?" Tư Vĩ chợt thấy bất an.
"Hư hư ảo ảo, giả giả thật thật...." Lẩm nhẩm mấy câu, Thương Phạt hít sâu một hơi, quét mắt nhìn căn phòng ngủ.

Hắn không muốn vào nữa, không muốn nhìn thấy chiếc giường lấm bụi, không muốn tin rằng mỗi một góc nhà thân quen ấy, hóa ra tất cả chỉ là, "Một Đại mộng hồi."
"Tôn chủ...." Tư Vĩ không hiểu sao lại khó chịu.

Lão cứ luống cuống đứng đó, không biết phải khuyên nhủ như thế nào.
Thương Phạt nhếch môi tựa như mỉm cười, nhưng trong mắt lại cuồn cuộn bao nỗi thống khổ.
Hắn chậm rãi cất bước, tới cạnh chiếc bàn, đưa tay chạm vào đó.
Một lớp bụi rất dày phủ kín mặt gỗ.

Thương Phạt khẽ chuyển động ngón tay, chầm chậm viết lên ba chữ: Bạch Ngôn Lê.
"Tôn chủ?" Tư Vĩ lên tiếng xin chỉ thị.
Thương Phạt lắc đầu, bước ra khỏi phòng.
"Tôn chủ." Chu Yếm đang đứng chờ ngoài cửa.
Thương Phạt dứt khoát rời khỏi sân, không quay đầu lại, nói, "Đốt đi."
*Lời editor: Đây là chương tác giả viết tốt nhất.

Thật sự đấy!.