Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 153: Quả Tình Duyên






"Giết ta thì thiên hạ cũng chẳng thái bình được đâu." Đặt khăn xuống, Bạch Ngôn Lê ngồi nghiêm chỉnh, "Sẽ lại có Thiên Xu khác xuất hiện thôi."
"Thiên Xu mới chưa chắc đã lợi hại như ngươi." Thương Phạt thuận miệng nói, nhưng rồi sực nhận ra, bèn quay mặt đi.
Bạch Ngôn Lê sửng sốt một chút, bỗng nhiên bật cười, "Phu quân đang khen ta đấy sao?"
"Phải." Thương Phạt tức giận nói, "Lấy thân phận yêu quái, khen ngươi giết yêu quái giỏi."
"..."
"Nhưng rốt cuộc ngươi tính làm gì?" Thương Phạt hỏi chuyện này, "Lẽ nào ngươi muốn giết sạch yêu quái trong thiên hạ?"
"Không khả thi."
"Ngươi cũng biết là không khả thi?" So với mấy lần suy đoán phong bị lẫn nhau, bây giờ dù vẫn đang bị nhốt trong lồng, nhiều lời không nên nói cũng đã nói ra, mà Bạch Ngôn Lê trả lời có vẻ thành thật, nên hắn nói chuyện cũng trở nên thoải mái hơn.
"Đương nhiên là không khả thi.

Đại lục có vô số yêu tộc, làm sao mà giết hết được?" Bạch Ngôn Lê nhã nhặn nói, "Mà nhiều yêu tộc lại yếu ớt như con người.

Bọn họ cũng bị kẻ mạnh chèn ép mà thôi."
"Ngươi còn thương xót bọn họ?" Thương Phạt lấy làm ngạc nhiên.
"Là đồng cảm." Bạch Ngôn Lê bình tĩnh nói, "Đều là kẻ yếu với nhau.

Như bán yêu vậy, hoàn cảnh của họ thực ra còn tệ hơn con người."
"Nếu không định giết yêu quái." THương Phạt từng bước thăm dò, "Mục đích tồn tại của Hạo Nguyệt là gì? Các ngươi làm tất cả những chuyện này vì cái gì?
Nếu là lúc trước, cho rằng Hạo Nguyệt thật ra là con rối bị các yêu tộc giật dây, là một nhóm người ôm lòng căm hân cực đoan thì vấn đề rất dễ giải thích rồi.

Nhưng càng tiếp xúc sâu hơn, Thương Phạt càng nhân thấy những người này không hề mù quáng.

Bọn họ tính toán tinh vi tất cả, mỗi một hành động nhỏ đều có mục đích, đêu là một bước để tiến hành nhiệm vụ tiếp theo, chứ không đơn giản là bị thù hận che mờ mắt.
"Phu quân đã nghe một câu nói của loài người chưa?"
"Cái gì?"
Dưới ánh nến vàng, một người một yêu vô cùng hòa thuận.
"Cho con cá không bằng dạy bắt cá."
"Hả?"
Bạch Ngôn Lê vừa kể lại điển cố liên quan đến câu nói, vừa thong thả thu dọn mặt bàn, "Không thể cứu vớt được.

Dù Hạo Nguyệt có đông thành viên hơn nửa, mở ra bao nhiêu ngôi mộ nữa, cũng chẳng thể cứu vớt hết con người trên thế gian."
"Cho nên?" Thương Phạt cau mày.
"Chỉ có thể thay đổi toàn bộ hoàn cảnh sống."
"Làm sao để thay đổi?" Thương Phạt nghiêm túc nghĩ, "Thân thể yêu quái và con người sinh ra đã khác, ngươi định sửa đổi thế nào?"
"Ừm." Bạch Ngôn Lê chỉ nói thế, rồi đứng dậy sửa sang giường chiếu.
Thương Phạt đi theo y, "Ý ngươi là lập ra quy tắc mới trong thiên hạ?"
Phủi phủi tấm chăn, Bạch Ngôn Lê cởi giày, leo lên kéo ga đệm.
Thương Phạt mân mê cằm mình, đứng ở cuối giường, nhìn cái mông y cong lên khi dọn dẹp, "Muốn lập quy tắc mới thì phải giết sạch lũ Ứng Long trong Hoàng Thành cơ."
Hiện giờ quy tắc trên khắp đại lục Hồng Nguyệt đều do tộc Ứng Long đặt ra mà.
"Bọn họ nô dịch và chăn nuôi loài người, quả thật đáng chết vạn lần." Bạch Ngôn Lê xoay người xuống giường, "Nhưng từ một góc độ khác, dù quy tắc có tàn khốc thận, nhưng nếu không có quy tắc ấy, con người sẽ còn chết nhiều hơn."
Hoàng Thành đã đưa ra quy định, phân con người vào cấp bậc gia súc, tuy rằng đáng trách, nhưng nếu không có quy định ấy tồn tại để cho con người chí ít được sống và tiếp tục sinh con để cái thì e rằng đã sớm bị tuyệt chủng.
"Ngươi bình tĩnh thật." Thương Phạt cũng nhìn theo y.
Bạch Ngôn Lê múc chậu nước, cặm cụi lau sàn, "Hơn nữa, dù không còn Ứng Long thì con người sẽ thoát được cảnh nô dịch sao?"
"Không chừng đấy." Thương Phạt thong thả nói, "Yêu tộc khác lên nắm quyền thay, có khi quy tắc lại thay đổi."

"Cũng đồng nghĩa với việc có khả năng còn tệ hơn đúng không?" Bạch Ngôn Lê ngồi thẳng dậy, vuốt gọn tóc ra sau, "Dù tộc Ứng Long chia con người vào cấp bậc gia súc nhưng cũng vì thế mà cho phép con người sinh sản.

Cũng như loài người chúng ta nuôi gà vịt, bọn họ tạo ra tiền bạc, phân chia thành trấn, tạo nơi sinh sống cho con người.

Nếu yêu tộc khác lên nắm quyền ở Đế Kỳ, lỡ đâu họ cho rằng sự tồn tại của con người là không cần thiết thì sao?"
"Ta hiểu rồi." Thương Phạt bỗng lớn tiếng, "Yêu quái chống lưng cho các ngươi hẳn là muốn chiếm quyền trong tay Ứng Long, cho nên chắc chắn đã hứa với các ngươi điều kiện gì đó phải không?" Chọn lựa một yêu tộc bất kỳ để lên thay thì rất nguy hiểm, nhưng nếu đã có thỏa thuận từ trước thì sao?
"..."
"Ngươi nói cho ta, kẻ đó là ai?"
Bạch Ngôn Lê biểu hiện tương đối rõ ràng, y nhìn Thương phạt, miệng kín như bưng.
Thương Phạt cáu giận.

Hắn không chịu được ánh mắt của y, bèn đi tới giật cây chổi trong tay y, quẳng sang bên, "Ta rất khó chịu với thái độ của ngươi bây giờ đấy."
"Chỉ cần là yêu quái, ai nắm quyền cũng như nhau." Bạch Ngôn Lê bất lực nói, "Dù có quy tắc đi chăng nữa cũng không nên do yêu quái đặt ra."
"Hả?"
"Không ai nên đặt ra quy đinh.

Thứ gọi là quy định ấy, phải từ từ hình thành mới tốt nhất."
Câu nói quá khó hiểu, khiến Thương Phạt nhức đầu.
"Hình như phu quân muốn học phù tự?" Bạch Ngôn Lê lấy vài tờ giấy trắng, trải ra bàn, chủ động nói, "Để ta dạy người."
"Ngươi biết rõ các yêu tộc ở Đế Kỳ đến mức nào?" Thương Phạt đi tới, nhưng không chú ý đến mấy thứ văn tự ngổn ngang kia.
"Số lượng yêu quái sống trong Đế Kỳ rất đông, giống như xã hội loài người."
"Ngươi tới rồi à?"
"Vâng, tới rồi."
"..." Thương Phạt ra hiệu cho y ngồi xuống, "Hoàng thành thì sao?"
"Đương nhiên là không vào được." Bạch Ngôn Lê lặng lẽ đến ngồi cạnh hắn.
Thương Phạt lại hỏi, "Ngươi hiểu bao nhiêu về phân chia thế lực của các yêu tộc Đế Kỳ?"
"Ừ thì..." Bạch Ngôn Lê suy nghĩ một chút, bèn giải thích, "Ta thấy giống như một ngôi làng."
"?"
"Nghĩa là có rất nhiều yêu phủ, giống như trong làng có rất nhiều hộ gia đình.

Không như các phục ngoài, những yêu phủ ở phục ngoài thường có lãnh địa rất rộng lớn.

Còn ở Đế Kỳ, một yêu phủ nắm giữ được một con phố thôi đã là giỏi lắm rồi."
Nếu xét theo hướng này thì quả thật giống cái làng.
"Toàn bộ vật chất của cải tốt nhất đều tập trung tại đó, hơn nữa cũng là nơi có linh lực mạnh nhất lục địa.

Dù làm việc gì cũng cần rất nhiều linh tinh thạch.

Yêu quái bình thường vào đó mấy ngày là sẽ rầu rĩ đi ra thôi."
Ồ, rất hiểu biết.
"Hơn nữa, không được thoải mái như bên ngoài." Bạch Ngôn Lê nói tiếp, "Yêu quái tại Đế Kỳ sống rất biết điều, bởi vì ai biết lỡ đâu đụng phải yêu quái lợi hại, mất mạng như chơi."
"Ngươi sống ở đó bao lâu?"
"Hơn nửa năm."
"Hẳn là để theo dõi Hoàng Thành nhỉ?"
"Không hẳn thế." Bạch Ngôn Lê trầm ngâm nói, "Những yêu phủ xưng bá mấy con phố, cuối cùng vẫn sẽ là nô bộc cho những gia tộc mang trong mình huyết mạch yêu thần mà thôi."
Điều đó chẳng sai, toàn bộ yêu quái trên thế gian đều phải quỳ lạy dưới chân con cháu yêu thần.
"À, nhắc mới nhớ." Bạch Ngôn Lê sực tỉnh ra, "Phu quân, người là Ly Chu phải không?"
"Ngươi nhìn thế nào mà bảo ta là Ly Chu?" Thương Phạt trợn trừng mắt, xoay mấy vòng để cho Bạch Ngôn Lê ngắm từ đầu đến chân.
"Tại vì phu quân không phải Ứng Long mà." Bạch Ngôn Lê nhớ có lần nhắc đến Ứng Long, phu quân nhà mình lộ rõ vẻ mặt ghét bỏ.
"Không phải rồng thì là con chim ngu kia à?"
*Lời editor: Phạt ơi, anh không thích làm phượng quàng ba chân rực lửa thì thôi, sao anh nói nó như con flappy bird vậy?
"..."
"Ta giống con chim ngu đó chỗ nào?"
Cũng thái độ chán ghét y như với tộc Ứng Long, Bạch Ngôn Lê do dự mãi, luôn nghĩ hoài chẳng thông, "Thế phu quân là Lương Quy sao?"
"Nói xem, ngươi biết bao nhiêu về con cháu yêu thần."
"Trên đại lục có ba gia tộc nắm giữ huyết mạch yêu thần.

Một là tộc Ly Chu ở Đế Sơn, hai là tộc Ứng Long ở Hoàng Thành, ba là tộc Lương Quy ở Thông Thiên.

Nhìn tính cách va dung mạo của phu quân." Bạch Ngôn Lê do dự nói, "Ta cứ tưởng người là Ly Chu."
Thương Phạt cảm thấy có nói nữa cũng vô nghĩa.

Hắn ngầm suy đoán thân phận của yêu quái đang hợp tác với Hạo Nguyệt, đầu óc dần trôi xa.
"Phu quân? Phu quân?"
"Hả?" Khi sực tỉnh lại, hắn thấy có bàn tay huơ huơ trước mặt mình.

Thương Phạt vỗ cho một cái, lạnh nhạt nói, "Chả hiểu gì hết!"
"Nhưng bây giờ cả người cả yêu trên khawos thế gian đều biết, ba tộc này thống trị tất cả yêu quái trên đời."
"Không phải nói ngươi." Thương Phạt lại quay sang nhìn mặt bàn, "Được rồi, không phải ngươi nói sẽ dạy ta phù tự sao.

Dạy mau lên."
"Vâng." Tuy Bạch Ngôn Lê không cam lòng nhưng biết tính khí bạn lữ của minh nên không dám hỏi nhiều, nghiêm túc giảng giải.
Lần này y xuống để dưỡng thương, sau đó lại vì lo lắng cho tình trạng thân thể của Thương Phạt nên một người một yêu chung sống suốt bảy tám ngày, những ngày thoải mái vô lo, không tranh với đời.

Mỗi khi rảnh rỗi, Thương Phạt lại nằm dài ở trong lồng, chán thì lại mở công văn ra xem.

Nhờ thế, hắn nắm giữ được không ít tình hình ở Hạo Nguyệt.
Ban đầu còn thấy ổn, nhưng dần dần, hắn càng thấy kỳ lạ hơn.
Rốt cuộc mới tìm được cơ hội, Bạch Ngôn Lê bàn giao công việc với đám người hầu xong, hắn mới túm lấy y.
"Ngươi để ta biết nhiều chuyện như thế." Hất cằm sang chồng công văn, hắn hỏi, "Không sợ à?"
"Sợ gì cơ?" Bạch Ngôn Lê rất thản nhiên.
Thương Phạt nghiêm túc nói, "Ngươi không quên ta là yêu quái chứ?"
"Có liên quan gì?" Bạch Ngôn Lê ung dung cực kỳ, "Phu quân sẽ làm gì hay sao?"
"Không biết được..." Thương Phạt nửa cười nửa không, "Lỡ đâu sau khi ra ngoài ta lại nổi hứng, đánh chết lũ người các ngươi."
"Phu quân không làm thế đâu." Bạch Ngôn Lê khẳng định.
Thương Phạt nhíu mày, "Ngươi dựa vào đâu mà kết luận? Không phải ngươi tưởng ta vẫn còn chút tình cảm gì với ngươi đấy chứ?"
"Tính cách phu quân." Bạch Ngôn Lê thở dài, "Sẽ không làm chuyện phiền phức." Hơn nữa, nhân lúc con kịp thì phải tẩy sạch quan hệ giữa Đông phủ và Hạo Nguyệt mới là điều sáng suốt.
"Tính cách của ta?" Thương Phạt nhớ hai hôm trước y còn đoán hắn là Ly Chu bởi vì tính tình hắn, "Tính cách ta thế nào?"
Bị lôi vào cái kế hoạch chó chết này, sau khi ra ngoài thì phải giết hết lũ người Hạo Nguyệt mới là điều bình thường chứ.
"Phu quân rất lười biếng." Bạch Ngôn Lê bổ sung, "Thích sống đơn giản."

"Có rất nhiều thứ không như ngươi dự tính." Thương Phạt nói lời đầy thâm ý.
"Vâng." Bạch Ngôn Lê đáp qua loa, "Phu quân ăn cơm trước đi."
Y ở trong lồng thêm hai ngày, cuối cùng đến một buổi sáng nọ, tiếng chân lộn xộng phát ra từ cầu thang, kế đó là một nhóm người hớt hải chạy xuống, người cầm đầu có vẻ rất sốt sắng.
Thương Phạt dựa vào thành giường, ung dung nhìn Bạch Ngôn Lê ra khỏi lồng.
Hơn mười người đồng loạt quỳ gối xuống trước mặt Bạch Ngôn Lê, nói gì đó rất khẽ.

Với nhĩ lực của Thương Phạt thì đáng lẽ phải nghe được, nhưng mà...Đám người này lại phòng hắn như phòng trộm.
Bên ngoài lồng có dán bùa chú, Thương Phạt không nghe thấy, chỉ nhìn được môi bọn họ mấp máy.
Sắc mặt Bạch Ngôn Lê từ đầu đến cuối tạm xem như bình tĩnh.

Chơ mấy người kia nói xong, y phất tay bảo họ lui rồi quay lại lồng.
Thương Phạt nhìn y, chờ y nói gì đó.
Nhưng Bạch Ngôn Lê do dự mãi, cuối cùng vẫn đứng bên cạnh bàn chứ không lập tức đến chỗ hắn.

Y sắp xếp công văn cùng những món đồ sinh hoạt thường ngày của mình, dọn ra khỏi lồng hơn nửa.

Trong lồng tự nhiên trống trải, Thương Phạt thấy không quen.
"Phu quân, ta phải lên kia trước."
Thương Phạt không đáp.
Bạch Ngôn Lê cúi đầu, "Cuộc chiến sắp ngã ngũ rồi.

Ta phải tới thành Tử Thủy."
"Ngươi không cần báo cáo với ta." Thương Phạt ngắm nghía quả cầu trong tay, ngẫm nghĩ một chút rồi ném ra ngoài.
Bạch Ngôn Lê đón lấy, vẻ mặt nghi hoặc, "Sao vậy?"
Chắc là thứ phù khí lợi hại nào đó, nhưng mấy ngày nay chơi mãi chẳng biết dùng như nào, hơn nữa, "Ta cầm đồ của ngươi làm cái gì."
"Vậy..." Không tỏ vẻ ghét bỏ, Bạch Ngôn Lê liếm môi nói, "Ta sẽ trở về ngay.

Phu quân chờ ta nhé."
"Làm như không chờ thì ta có thể ra khỏi đây ấy." Thương Phạt phát cáu.
Bạch Ngôn lê ngước nhìn hắn đầy lưu luyến, "Phu quân bảo trọng."
"Cút." Thương Phạt chỉ phun một chữ, chờ khi tiếng chân y trên thang đá biến mất hẳn, hắn mới bò dậy khỏi giường.
Xác định trong căn phòng dưới lòng đất không còn ai, hắn nhắm mắt, một lần nữa tim cách phá phong ấn.

Lần này, hắn tập trung sức vào một số điểm mấu chốt.

Mấy ngày qua hắn liều mạng học phù tự, có chút thu hoạch, chưa kể trước đó cũng từ từ hiểu được một vài nguyên tắc rồi.
Bạch Ngôn Lê đi chuyến này hơn mười ngày.

Thương Phạt tính toán tiến độ tu luyện của mình, đúng lúc ấy, tên thuộc hạ ngu ngốc nhất của hắn lại xuống thăm.
"Tôn chủ." Lão nhện nước mắt giàn giụa, "Ngài khỏe không? Khổ thân ngài quá."
"Có gì mau nói!" Thương Phạt tức sốc óc.

Đường đường là gia thần của hắn mà mấy ngày nay đều lon ton đi theo đám loài người, mất mặt hắn không cơ chứ.
"Anh Chiêu phủ bại rồi, yêu kỳ của chúng ta đã cắm lên đó." Tuy không có gì để vui, nhất là khi biết rõ gia chủ mình không bế quan mà bị nhốt....Nhưng Tư Vĩ lại không ngờ có ngày lá cờ của yêu phủ mình lại tung bay trên bầu trời Hầu Phục.
"Tình hình thành Tử Thủy thế nào?" Thương Phạt quan tâm chuyện khác.
"Không tốt lắm." Tư Vĩ nói ngắn gọn, "Có vẻ như Điện Phục phái rất nhiều yêu quái tới.

Bọn họ đã vây kín thành Tử Thủy rồi."
"Bạch Ngôn Lê đâu?"
"Thuộc hạ.." Tư Vĩ khổ sở nói, "Thuộc hạ cũng không rõ." Dù sao lão cũng là tôi tớ của Thương Phạt, rất nhiều chuyện không được tham gia vào.
Thương Phạt cau mày, trong lòng cũng chẳng vui sướng gì cho cam.
"Nhưng thuộc hạ cảm thấy phu...!Bạch Ngôn Lê không có chuyện gì đâu.

Ngài nghĩ xem, nếu y xảy ra chuyện thì trong phủ đâu có thái bình như thế." Đám người Hạo Nguyệt cũng chẳng tỏ vẻ khác thường.
"Ngươi tới đây làm gì?" Thương Phạt cau mày.
Lúc này Tư Vĩ mới nhớ ra, lão lấy mấy bầu rượu ra khỏi giỏ tre, "Bạch Ngôn Lê dặn ta, nói là sau khi chiếm được Anh Chiêu phủ thì báo cho ngài một tiếng, thuận tiện mang mấy vò rượu xuống đây cho ngài giải sầu."
"Cút đi." Thương Phạt nóng giận quát.
Tư Vĩ còn điều muốn nói nhưng sợ gặp xui, do dự mãi rồi đành đi lên.
Thương Phạt châm rãi đứng dậy, tâm trạng phức tạp nhìn đăm đăm vào đỉnh lồng.
Ba ngày sau, Bạch Ngôn Lê xuất hiện.

Lần này y không bị thương nhưng lại trông vô cùng tiều tụy.
Y không dẫn những người khác xuống, chỉ tự mình xách hộp thức ăn.
Thương Phạt nhìn chằm chằm đối phương, cuối cùng cũng nói ra câu đã nhẫn nhịn bấy lâu, "Như ngươi mong muốn rồi đó."
Giọng điệu rất trào phúng.

Bạch Ngôn Lê không tranh cãi cũng không tỏ ra yếu thế.

Y bình thản bước lên cánh hoa, biến vào trong lồng, đặt hộp cơm lên bàn rồi kéo màn che lại.
Thương Phạt nheo mắt, cảm thấy khí tức của y hơi lạ, khiến cho bầu không khí trong lồng cũng trở nên quái lạ theo.
"Ngươi bày cái vẻ mặt này ra cho ai xem?" Thương Phạt từng bước ép sát, "Chiếm được Anh Chiêu phủ rồi, ngươi nên vui vẻ, tất cả diễn ra như ngươi dự đoán, cho nên..." Nhắc cằm y, hắn cắn răng nói, "Ngươi nên thực hiện đúng cam kết, thả ta ra ngoài."
"Phu quân..." Y hít một hơi, ấp úng nói, "Tình hình có biến rồi."
"Là sao?" Ánh mắt Thương Phạt chợt lạnh lẽo.
Bạch Ngôn Lê thành khẩn nhìn vào mắt hắn, lo lắng nói, "Người nên ở trong này thêm một thời gian."
"?"
"Vì phía Điện Phục..." Y bỗng nhiên im bặt, mặt quay sang một bên, ôm má hồi lâu, không thể lên tiếng.
Thương Phạt cau mày, bàn tay nâng lên còn chưa hạ xuống.

Hoàn toàn không kiềm chế nổi, hắn cho Bạch Ngôn Lê một cái tát.
Ngập ngừng nhìn xuống bàn tay mình, cái tát kia rất mạnh, suýt nữa là hất văng cả người Bạch Ngôn Lê.
Thương Phạt hít sâu để bản thân mình bình tĩnh lại, giấu cái tay vừa mới đánh người ra sau lưng, lửa giận ngút trời nói, "Ngươi lại định bày trò gì?"
"Yêu quái ở Điện Phục tới, số lượng đông hơn ta nghĩ." Bạch Ngôn Lê vẫn nghiêng mặt đi, gò má bị đánh mau chóng sưng lên.
"Thì sao?"
"Rất nguy hiểm.

Trong số họ có rất nhiều yêu quái mạnh, hình như mục tiêu của họ là người."
"Ta?"
"Vâng." Bạch Ngôn Lê vẫn ôm nửa bên mặt, ngẩng đầu nói, "Ta tưởng rằng bọn họ sẽ chỉ chú ý đến thành Tử Thủy, kể cả có nhắm sang Đông phủ thì cũng chỉ một thời gian là bỏ qua thôi, hoặc chí ít là sẽ ra tay với Đông phủ trước, để ta có thời gian chuẩn bị."
Nhân lúc Đông phủ chưa bị diệt sạch, đưa Thương Phạt đi là ổn.


Không ngờ lũ yêu quái này vô cùng trưc tiếp, nhắm thẳng vào gia chủ của Đông phủ.
"Chỉ tạm thời thôi, ta sẽ mau chóng giải quyết.

Xin người thời gian này hãy ở lại đây có được không?" Bạch Ngôn Lê liếm khóe miệng chảy máu, liên tục cầu xin, "Ta không muốn làm trái cam kết với người, chỉ là nếu bây giờ người đi thì nguy hiểm quá."
"Ngươi muốn ta tin ngươi?" Thương Phạt liếc nhìn gò má sưng phù của y, lại rời mắt đi, "Muốn kéo dài thêm thời gian mà lại nói là vì bảo vệ ta?"
"Đó là sự thật, ta...."
"Ta nên tin ngươi ư? Ngươi nhìn lại bản thân mình từ đầu đến cuối xem có điểm nào đáng để ta tin tưởng hay không?"
Bạch Ngôn Lê lòng dạ thâm hiểm, ai biết y có thể bố trí bao nhiêu cạm bẫy trong vòng một cái nháy mắt, chưa kể còn là chuyên gia diễn cảnh khổ tình.
"Ta còn chưa quên..." Nhìn cặp mắt đỏ au đầy đâu thương của y, Thương Phạt chẳng hề mảy may xúc động, "Ngươi rất biết diễn nữa cơ."
"Ta biết mình không đáng để người tin tưởng, nhưng ra ngoài lúc này rất nguy hiểm." Rời khỏi Đông phủ rồi, lũ yêu quái đó sẽ càng tay ám sát một cách trắng trợn hơn.

Bạch Ngôn Lê vội thốt lên, "Người cho ta thêm hai mươi, à không, mười ngày nữa thôi, để ta bắt được họ.

Lúc đó, ta nhất định sẽ để người đi, được không? Chuyện ta hứa với người, ta sẽ làm được mà."
"Ngươi dám chắc lúc đó sẽ không xuất hiện thêm yêu quái từ đâu khác đến chứ?" Thương Phạt cười lạnh, "Khi ấy ngươi sẽ lại bảo ta kéo dài thêm nửa năm, một năm nhỉ? Bạch Ngôn Lê, kịch bản lần này không tốt rồi."
"Là sự thật, ta không..."
"Cứ xem là thật." Thương Phạt ngắt lời y, quát lên, "Thì liên quan gì đến ngươi?"
"Phu quân?"
"Ngươi chỉ cần hoàn thành cam kết, mở cái lồng này ra.

Chuyện sau này của ta không cần ngươi quan tâm nữa."
"...Không." Bạch Ngôn Lê lắc đầu, kiên quyết nói, "Không được.

Không đảm bảo người an toan, ta sẽ không để người ra khỏi đây."
"Con mẹ nó, ngươi!" Thương Phạt nhấc cái ghế dài lên, định đập xuống.

Thấy nói chuyện không thông, chẳng bằng đánh nhau mà giải quyết.
Bạch Ngôn Lê không trốn, chỉ lách sang một ít, để cho cái ghế không đạp xuống đầu mà nện vào bả vai.

Y loạng choạng đứng dậy, "Dù phu quân có đánh chết ta, ta cũng không thả người đi."
"Bạch Ngôn Lê!" Sát ý đã lâu không xuất hiện trong lòng Thương Phạt, giờ lại sục sôi.
"Phải làm sao phu quân mới chịu tin ta??" Bạch Ngôn Lê không nhẫn nhịn nữa, chẳng biết vì đau đớn hay khổ tâm, nước mắt y chảy dài.
Thương Phạt càng thêm buồn bực, nhắc mình tỉnh táo, "ĐƯợc, tin ngươi chứ gì? Ngươi nói sau khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ giải trừ quan hệ bạn lữ và thả ta ra."
Nghe đến câu này, mặt y trắng bệch không còn chút máu.
Thương Phạt gằn từng chữ, "Thế ngươi giải trừ khế ước giữa chúng ta trước.

Đây vốn là chuyện ngươi nên làm."
Sợi dây đỏ dần hiện hình kết nối một người một yêu quái.

Thương Phạt giật giật ngón tay, nhắc nhở, "Ngươi chưa quên chứ? Thứ quỷ này từ đâu mà ra."
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê nhắm mắt.
Thương Phạt âm trầm nói, "Nếu cả hai cam kết này ngươi đều không thực hiện được thì còn đến trước mặt ta lải nhải yêu cầu ta tin tưởng làm cái gì? Đùa ta chắc?"
Nhớ không lầm, lúc trước Bạch Ngôn Lê đã từng nói thế để trấn an hắn.

Nếu những gì y cam kết khi đó là thật thì có lẽ lúc này y đã có biện pháp giải trừ khế ước rồi.
"Còn cách nào khác để chứng minh..." Bạch Ngôn Lê bỗng nhiên quỳ xuống, tuyệt vọng nói, "Được hay không?"
"Ngươi nghĩ xem?" Thương Phạt cố nén kích động.

Nhìn phản ứng của y...Xem ra quả thật Bạch Ngôn Lê đã có cách giải trừ rồi.
Bạch Ngôn Lê chỉ mím chặt môi.
Thương Phạt quan sát y, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, một tay nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu y, "Ngươi muốn ngay cả một chút hảo cảm cuối cùng ta dành cho ngươi cũng biến mất sao?"
Đã hứa hẹn từ đầu rồi...Bạch Ngôn Lê lặng lẽ lắc đầu.

Chỉ là....y mong ước xa xỉ, được kéo dài thêm ngày nào hay ngày ấy.
Không ngờ đã đến lúc rồi, y thật sự không muốn vậy.

Y có linh cảm rằng nếu sợi dây đỏ này biến mất, y trong mắt đối phương sẽ chẳng còn là gì nữa.
Với tính cách của Thương Phạt, thà rằng hắn tức giận với y, ít ra cũng có chút để ý.

Nhưng nếu không còn sự ràng buộc ấy, y sẽ thật sự mất hắn.
Nhưng mà....
Bạch Ngôn Lê cảm nhận được cái đụng chạm dịu dàng trên đỉnh đầu.

Từ rất lâu rồi, kể từ khi kế hoạch bị vạch trần, Thương Phạt chưa từng chạm vào y.
Y ngẩng lên, nhìn đăm đăm đôi mắt Thương Phạt.
Thấy nét dịu dàng đã lâu không thấy trong mắt vị đại yêu, Bạch Ngôn Lê như bị hút hết hồn phách, lẩm nhẩm nói, "Nếu ta giải trừ khế ước, phu quân sẽ ở lại chứ?"
"Được." Thương Phạt mỉm cười, "Đến khi ngươi thấy an toàn."
"..."
"Ta rất tò mò.

Ai cũng nói quan hệ khế lữ không giải trừ được, chẳng lẽ thật sự có cách hay sao?" Giọng điệu tương đối dịu dàng, Thương Phạt đưa tay đỡ y đứng dậy.
Bạch Ngôn Lê nhìn hắn, ngoan ngoãn đứng lên theo.
Thương Phạt dắt y đến bên giường, lại lần nữa ngồi đối diện, dùng đôi mắt mê hoặc y, "Nói đi."
"Quả tình duyên." Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhắm mắt lại, lúc mở ra nhìn Thương Phạt, y có vẻ đã bình tĩnh hơn rồi, "Vạn năm mới kết quả một lần.".