Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 135: Lục Lạc






Hỏi xong, Bạch Ngôn Lê cho chưởng quỹ một ít tiền.

Rời khỏi tửu lâu, y ngồi vào trong xe, cúi đầu lặng lẽ nhìn lòng bàn tay mình.

Thương Phạt dặn dò Tư Vĩ mấy câu rồi cũng vào trong, thấy dáng vẻ ủ rũ của y, không biết phải an ủi thế nào cho phải.

Mà chuyện như thế cũng an ủi sao được nữa.

Thế giới ngoài kia vốn là như vậy, chẳng qua hình thức ở thành Tử Thủy hơi khác biệt một chút mà thôi, chứ về cơ bản là như nhau.

Nếu không thay đổi quan niệm con người là gia súc thì chuyện này sẽ tiếp diễn vĩnh viễn.

Bạch Ngôn Lê có lẽ đã bị Đông phủ che mờ con mắt.

Y đã quen với xã hội mình quản lý, cho nên khi bước ra bên ngoài mới khó chịu như vậy.

Thương Phạt ngồi im một lúc lâu mới cất tiếng hỏi, "Cá ngon không?"
"Dạ?" Bạch Ngôn Lê dường như giật mình, đột nhiên ngẩng lên.

Thương Phạt thấy mắt y hoe đỏ nhưng vờ như không biết, "Ta hỏi ngươi, cá ban nãy có ngon không."
"....Ngon lắm." Vẻ mặt cứng đờ, dù miệng khen ngọn thì cũng chẳng thể thấy có bất cứ sự thoả mãn nào hết.

Thương Phạt lại hỏi, "Không ngắm sông à?"
Trước khi đến Hầu Phục, người này rõ ràng cực kỳ hứng thú muốn thấy con sông trên trời, cá bơi trong mây.

Thương Phạt mở một bên cửa sổ, chỉ tay ra ngoài, "Sông đó là một vòng tuần hoàn, vĩnh viễn chỉ chảy trong thành Tử Thủy.

Không có đầu nguồn, cũng không có điểm kết, khá là thú vị.

Bạch Ngôn Lê lại không có hứng ngắm cảnh, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình, "Không xem nữa."
"..." Thương Phạt cảm thấy bầu không khí bắt đầu bí bách, nếu hắn không nói lời nào thì sợ cái người đối diện mình sẽ mọc nấm lên mất.

"Phu quân..." Cũng may Bạch Ngôn Lê chỉ im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

Thương Phạt, "Hả?"
Bạch Ngôn Lê đi tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống, ngước mắt lên, thật thà nói, "Ta khó chịu trong lòng."
"...."
"Ta muốn về nhà nhà..."
"Không chơi nữa sao?"
"Không muốn chơi nữa." Gác cằm lên đầu gối Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê khẽ nhắm mắt.

"Ban nãy bảo tư Tư Vĩ đi tìm hiểu, nói tối nay trong thành có buổi biểu diễn." Thương Phạt hy vọng có thể khiến y nguôi ngoai phần nào, "Xem không?"
"Biểu diễn?"
"Ừ, yêu quái trong thành nói rất thú vị."
"Phu quân muốn đi xem à?"
Thương Phạt thật ra không hứng thú lắm, nhưng không muốn bỏ mặc Bạch Ngôn Lê nghĩ vẩn nghĩ vơ, đành nói, "Muốn."
"Vậy ta đi cùng phu quân."
"..." Xoa đầu Bạch Ngôn Lê, Thương Phạt xem như chấp thuận.

Tư Vĩ tìm quán trọ để ngủ lại.

Trời tối, Thương Phạt bảo Bạch Ngôn Lê đội mũ trùm lên rồi cùng xuất phát.

Bọn họ đã mua sẵn vé bằng linh tinh thạch.

Tư Vĩ đi trước dẫn đường, xếp hàng.

Đến nơi, bọn họ được đưa tới một căn phòng nhỏ biệt lập.

Bạch Ngôn Lê tò mò nhìn bức tường trong suốt, không rõ chất liệu là gì, y cứ đứng dưới chân tường sờ soạng cả ngày.

Thương Phạt ngồi ở giữa phòng, thong thả ăn điểm tâm trên bàn.

Tư Vĩ ngồi xổm bên chân hắn, nhẹ giọng tranh công, "Ngài yên tâm đi, ta đã hỏi không ít yêu quái trong thành rồi, chúng nói có nhiều trò vui lắm."
"Ngươi mà làm hỏng việc." Thương Phạt hừ lạnh, "Thì liệu cái hồn."
"Thuộc hạ biết mà." Tư Vĩ tiếp tục lấy lòng, "Chỉ cần khiến phu chủ phân tâm, không nghĩ chuyện thẻ bài nữa là được mà."
Biết rõ ý định của tôn chủ, Tư Vĩ cam đoan thề.


Thương Phạt không nói thêm.

Sau khi chờ một lúc, từ phía bên kia bức tườnh trong suốt chợt lóe lên ánh sáng muôn màu.

Bạch Ngôn Lê lùi về bên cạnh Thương Phạt.

Hắn vẫy tay, "Ngồi xuống đi."
"Vâng." Bắt đầu có chút háo hức, vẻ mặt u ám của Bạch Ngôn Lê dịu đi phần nào.

Tư Vĩ lui vào góc tường chờ lệnh.

Buổi biểu diễn chinh thức bắt đầu.

Vài yêu quái biến thân từ hình người sang hình thú, hoặc là hai nhập thành một.

Bạch Ngôn Lê há hốc miệng kinh ngạc.

Thương Phạt tương đối hài lòng, liếc nhìn lão nhện trong góc tỏ ý khen ngợi.

Dần dần, biểu diễn lại chuyển sang yêu quái đánh nhau.

Cảnh tượng rất ác liệt, máu me.

Thương Phạt bắt đầu thấy không ổn, âm thầm quan sát Bạch Ngôn Lê.

Y ngẩn người ra, mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm sân khấu.

Cảnh yêu quái đánh nhau không như con người luận bàn võ thuật, chỉ mấy phút đã máu văng tung tóe, chân tay thịt nát văng cả lên tường.

Vừa mới ăn cơm xong, Thương Phạt lo Bạch Ngôn Lê không chịu được, lại nôn ra hết.

Cũng may bạn lữ của hắn cũng từng chứng kiến cảnh tượng thảm khốc hơn nên không có vẻ gì là khó chịu.

Thương Phạt không hiểu sao lại thấy chột dạ.

Hắn nín thở, hưng tợn lườm lão nhện một cái.

Lũ yêu quái trong thành nói với lão là biểu diễn rất hay, nhưng cái yêu quái thấy hay và con người thấy hay nào có giống nhau.

Thương Phạt ho khan một tiếng, cố ý thu hút sự chú ý của Bạch Ngôn Lê.

Nhưng....Chẳng biết người kia đang nghĩ gì mà chỉ đăm đăm nhìn trận chiến.

Không sai, trên sân khấu không chỉ còn hai yêu quái nữa mà có đến hơn mười tên.

Tiếng vỗ tay hò hét khen ngợi cổ vũ vang lên từ bốn phương tám hướng.

Chắc chắn khán giả không chỉ có bọn họ.

Cách vách còn vô số gian phòng khác, những chỗ đó đều có người xem.

Thương Phạt đứng ngồi không yên, đang định gọi Bạch Ngôn Lê, nhưng hình như y đang cảm thấy hứng khởi lắm, không rời mắt chút nào.

Do dự mọt hồi, Thương Phạt vẫn quyết định im lặng.

Bạch Ngôn Lê bỗng nhiên cất tiếng hỏi, "Yêu quái đều như vậy ư?"
"Như thế nào?"
"Hung tàn, thích giết chóc."
"...." Quả thực phần lớn yêu quái đều như thế, nhưng Thương Phạt lại không thích cách nói của Bạch Ngôn Lê, nhất là khi y đang dõi mắt chăm chú nhìn sân khấu bên dưới, coi hắn như không khí, không thèm liếc mắt lấy một cái, giọng điệu lại cực kỳ lạnh nhạt.

"Dù có giết chóc tàn sát đồng loại cũng thấy vui sướng ư?" Bạch Ngôn Lê lại hỏi mà không nhìn hắn.

Thương Phạt cau mày, qua sang nhìn gò má y.

Bạch Ngôn Lê tiếp tục xem buổi biểu diễn.

Thương Phạt quan sát ánh ămts y, phát hiện ra trong đôi con ngươi của bạn lữ có rất nhiều thứ cảm xúc mà hắn không hiểu nổi.

"Ta cũng vậy sao?" Thương Phạt vô cùng khó chịu, không hề che giấu tâm trạng của mình, "Trong mắt ngươi, ta cũng giống chúng?"
"Phu quân không như vậy." Bạch Ngôn Lê bấy giờ mới quay đầu lại, đối diện với Thương Phạt, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, giọng điệu cũng không phải kiểu dỗ dành ngọt ngào như mọi khi.

Thương Phạt không quen với điệu bộ này của y, nhíu mày kìm chế cơn khó chịu.

Bạch Ngôn Lê nhìn hắn, bỗng thấp giọng nói, "Xin lỗi."
"Ta quan tâm đến tâm trạng của ngươi." Thương Phạt hít một hơi thật sâu, gắng bình tĩnh nói, "Ngươi cũng chớ nên chọc giận ta."
"...." Không giải thích cũng không làm nũng như mọi khi, Bạch Ngôn Lê im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng đáp, "Vâng."
Thương Phạt khá ngạc nhiên với phản ứng của y, định quay sang nhìn nhưng lại cảm thấy nhảm nhí, đành kìm chế lại, làm ra vẻ ung dung tiếp tục xem buổi diễn.

Trận yêu quái chém giết lẫn nhau đã sắp sửa kết thúc.

Bên kia bức tường chợt tối lại, rồi một lần nữa sáng lên.

Những vết máu trên tường đã được rửa sạch.

Trên đài bày vô số đồ ăn.

"Trò gì vậy..." Lão nhện đi ra khỏi góc, lo lắng quan sát.

Lão đã biết kết cục của mình đêm nay thảm rồi.

Ban nãy mới nghe trận khục khặc giữa vợ chồng tôn chủ, nghĩ cũng biết mình làm hỏng chuyện lần thứ hai, đợi đến khi quay về....Nếu như còn mạng để về Tuy Phục, lão sẽ quyết tâm thay đổi, rời khỏi chức vụ chuyên gia giải quyết mâu thuẫn gia đình.

Sau một hồi căng thẳng nặng nề, cuối cùng buổi biểu diễn đã tiếp tục.

Màn che cánh cửa bốn phía mở ra.

Mấy trăm con người ăn mặc rách rưới bỗng nhiên xông vào.

Bọn họ xô đẩy, dẫm đạp lên nhau.

Có người ngã xuống, bị những người khác dẫm lên, kêu khóc thảm thiết.

Ai nấy đều liều mạng xông lên đài.

Những người bò lên trước bị người sau túm chân lôi lại, trở thành một đám đông hỗn độn tự cấu xé nhau.

Những người đó xanh xao vàng vọt, đầu tóc rối bù như con thú hoang.

Ánh mắt của họ không hề có chút ấm áp, tình cảm của loài người.

Bọn họ hung tợn cắn xé lẫn nhau, không có chút thương xót dành cho đồng tộc.

Hàng lâu mày nhíu lại của Thương Phạt dần dãn ra, chẳng hiểu sau lại quay sang liếc nhìn Bạch Ngôn Lê.

Y đang nhìn chằm chằm sân khấu bên dưới, hai tay siét chặt, móng tay găm cả vào da thịt.

Thấy y như vậy, Thương Phạt lại nhíu mày.

Cuối cùng cũng có mấy người bò lên được đến đài cao, như kẻ chiến thắng ấy không màng đến chuyện reo hò vui sướng.

Bọn họ vồ lấy thức ăn trước mặt, điên cuồng tống vào miệng mình.

Càng lúc càng có nhiều người bò lên, nhưng chỉ chút ít đồ ăn ấy không thể chia đủ.

Để cướp đoạt, đám người càng điên cuồng hơn.

Có kẻ móc thức ăn trong miệng ngườ khác, bỏ vào miệng mình.

Có kẻ đè người ta xuống sàn, bóp cổ đến khi đồng loại của mình tắt thở mới cướp lấy đồ ăn.

Bọn họ hung tợn gào thét, mỗi gương mặt đều được phóng đại trên bức tường.

Bạch Ngôn Lê đột nhiên bịt kín lỗ tai.


Y nghe thấy tiếng cười của những vị khách khác đang ung dung thưởng thức buổi diễn ở các gian bên.

Bọn họ thỏa mãn trước cảnh con người tàn sát lẫn nhau chỉ vì miếng ăn, tận hưởng cảm giác ưu việt của giống loài thống trị cao cao tại thượng.

"Đứng dậy." Thương Phạt đã đi tới trước mặt Bạch Ngôn Lê.

Nhưng người kia đã cúi đầu bịt chặt tai, không để ý thấy hắn lại gần.

Thương Phạt chỉ có thể nói lớn, "Đứng lên, đi theo ta."
"Phu quân?" Dường như đang chìm vào cơn ác mộng, Bạch Ngôn Lê không rõ từ khi nào mồ hôi đã đổ như tắm.

Y ngây người nhìn lên, không cử động nổi.

Phía dưới đài, có nhiều người không cướp được đồ ăn cầu xin đồng loại khỏe mạnh nhường cho mình một chút, nhưng đối phương chỉ dửng dưng bỏ tất cả đồ ăn vào miệng mình.

Người không thể tranh ăn đa phần là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.

Bọn họ chỉ có thể cầu mong người thân kiếm được chút ít mang về, hoặc là liều mạng xông lên để rồi bị hất văng ra, có người còn bị thương, run rẩy không dám tiến lên nữa, tuyệt vọng ngửa mặt nhìn trời.

Nhưng mà....!Dưới này nhìn lên nào có thấy trời cao.

Đâu phải chỉ riêng sân khấu, cả toà thành Tử Thủy này vốn là một nhà lao khổng lồ.

Bên ngoài nhà lao ấy lại là nhà lao lớn hơn mang tên đại lục Hồng Nguyệt.

Cõi đời này, có nơi nào không phải lao tù đối với con người.

Những người cướp được miếng ăn giống như chó bảo vệ mồi, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa với những kẻ đang mon men lại gần, vừa hì hục ăn lại vưa tham lam nhìn phần ăn của kẻ khác.

Thương Phạt thở dài, thấy Bạch Ngôn Lê còn sững sờ đó, hắn thẳng tay kéo y đi.

"Phu quân..."
Kéo người đứng dậy, Thương Phạt ôm Bạch Ngôn Lê lên, bước ra khỏi cửa.

Trên xe từ buổi biểu diễn về quán trọ, Thương Phạt không buông y ra, nhưng Bạch Ngôn Lê lại dùng sức đẩy hắn một cái.

Thương Phạt không giằng co, thả y xuống.

Bạch Ngôn Lê lập tức chui vào một góc, ôm đầu cuộn tròn người.

Thương Phạt há miệng, định nói gì đó rồi thôi.

Bạch Ngôn Lê cứ thế im lặng suốt quãng đườg về.

Thương Phạt cắn răng, cơn tức trong bụng không biết trút đâu cho vừa.

Cỗ xe mau chông dừng lại.

Tư Vĩ nơm nớp lo sợ mở cửa.

Thương Phạt bước xuống, không biết mình đang tức giận vì cái gì, nghĩ một hồi vẫn quyết định đưa tay ra định dìu Bạch Ngôn Lê xuống xe.

Thế nhưng y đã tự mình nhảy xuống, vào trong quán trọ rồi thấp giọng nói, "Phu quân, đêm nay ta muốn ở một mình."
"?"
"Ta muốn ở riêng." Bạch Ngôn Lê lặp lại thỉnh cầu.

Lão nhện lùi mấy bước, ước sao ngay lúc này được quay về Tuy Phục.

Thương Phạt mặt không cảm xúc, nghiến răng nói với lão nhện, "Thuê phòng cho y."
Tư Vĩ nuốt nước bọt, lẩn mau vào khách sạn.

Lão theo lời dặn, thuê một căn phòng khac, đưa chìa khóa cho Bạch Ngôn Lê.

Y rất lặng lẽ, cầm chìa khóa cũng không nhìn lại Thương Phạt, lẳng lặng leo lên cầu thang về phòng mình.

Thương Phạt hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Trong sảnh còn yêu quái khác nữa, hắn không tiện trút giận.

Sau khi bóng lưng Bạch Ngôn Lê biến mất ở khúc ngoặt hành lang, hắn mới cùng Tư Vĩ quay về căn phòng đã thuê lúc trước.

Lão nhện mặt trắng bệch.

Sau khi khép cửa, lão lập tức quỳ sụp xuống sàn.

Thương Phạt ngồi vào bàn, rót cốc nước mà không uống.

Cầm chén trà trong tay, hắn càng nghĩ càng giận, khẽ hừ một tiếng.

Chiếc bàn gỗ cùng ấm trà giá nên bày trên đó nháy mắt tan thành bụi.

Thương Phạt thở ra một hơi, ngoài cười trong không cười, hỏi, "Có ý gì?"
"...."
"Có ý gì?" Cuối cùng, cốc trà trong tay hắn cũng về với cát bụi.

Thương Phạt cười lạnh, "Không ngủ cùng ta? Cũng không chịu chung phòng với ta?"
Thế này tức là chán ghét hắn rồi đúng không? Cái người luôn miệng nói yêu hắn thích hắn không muốn rời xa hắn chẳng phải chính là Bạch Ngôn Lê sao?
Thương Phạt khống chế yêu lực trong người, suýt chút nữa là bùng nổ.

"Phu chủ bị kích động quá mức mới thế..." Chính lão cũng cảm thấy bất bình cho tôn chủ.

Lầnn ày, Bạch Ngôn Lê chứng kiến cảnh đồng loại của mình bị yêu quái chà đạp, tâm trạng không tốt, trút lên tôn chủ, "Y cũng biết mình không bình tĩnh được nên mới xin được ở riêng, chắc sáng hôm sau là nghĩ thông suốt thôi mà."
"Trước kia y không như vậy..." Thương Phạt không nhận ra giọng điệu mình có chút hậm hực, "Khi ấy, y là người ngoan ngoãn, chu đáo, hiể chuyện, thoải mái."
Tư Vĩ.

"...."
"Cậy được sủng mà kiêu chứ gì." Thương Phạt nghĩ bụng có lẽ mình chiều Bạch Ngôn Lê quá rồi, cho nên y mới được đằng chân lân đằng đầu.

"Đào Bão Bão sưu tập được rất nhiều truyện dân gian của con người.

Thuộc hạ đọc mấy quyển, cảm thấy sở dĩ phu chủ thay đổi là vì bây giờ đôi bên đều yêu thương nhau.

Truyện kia nói, chỉ có trước mặt người mình yêu sâu đạm mới có thể nổi nóng mà không kiềm chế, bởi vì y tin rằng người ấy sẽ không bỏ mìn mà đi." Phát huy tài uốn bảy tấc lưỡi, Tư Vĩ vắt hết óc để tìm đường cứu vãn, "Phu chủ ỷ lại ngài nên đôi khi mới xấu tính như thế."
Tuy rằng đã ở với nhau năm năm, nhưng kể từ khi hắn khôi phục trí nhớ thì xem như quen lại từ đầu.

Nghe Tư Vĩ nói chuyện, Thương Phạt cũng thấy thoải mái hơn phần nào.

Cơn giận trong ngực dần xuôi xuống, hắn mới để ý lão nhện vẫn đang quỳ.

Nghĩ lại, hắn giận dữ chỉ vì mấy việc con con này, thật sự rất mất mặt, ngu xuẩn chết đi được.

Thương Phạt ngoắc ngón tay.

Tư Vĩ quỳ trên mặt đất bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng, dù không tình nguyện nhưng vẫn phải bước tới.

Thương Phạt hất hàm về phía cửa sổ, "Cuộn lại."
"Dạ?"
"Lại đây." Thương Phạt đứng lên, chỉ đạo, "Ta ôm chân, cuôn thành một cục."
"Thuộc hạ..."
"Sang bên kia."
Tư Vĩ sợ chết khiếp nhưng không dám kháng lệnh, lặng lẽ đến bên cửa sổ, cuộc tròn người lại.

Thương Phạt đi theo sau lão, mở cửa sổ ra, chậm rãi gioi chân lên, đạp lão nhện tròn vo bay ra ngoài.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Tư Vĩ vẫn kêu thảm một tiếng.

Thương Phạt nhìn lão bay khỏi tầm mắt mới đóng cửa sổ, quay về giường, hít sâu thở đều, điều chỉnh tâm trạng.

Chẳng biết Bạch Ngôn Lê nghĩ cái gì, trong lúc Thương Phạt nằm nghỉ ngơi, y lại chủ động tới gõ cửa.

Sau khi đi vào....!
"Ngươi định hóa đá ở đó à?" Thương Phạt ngẩng lên nhìn y lẳng lặng đứng bên đầu giường, mãi không lên tiếng.

"Phu quân..."

"Có gì thì nói."
"Phu quân đừng giận ta nữa." Bạch Ngôn Lê mềm giọng, ngồi xổm xuống.

Thương Phạt híp mắt ngồi dậy, "Nói lại xem nào?"
"Là lỗi của ta." Bạch Ngôn Lê dứt khoát nhận sai.

Thương Phạt không lằng nhằng truy hỏi chuyện này, đứng dậy đi lại trong phòng, cử động tay chân.

Bạch Ngôn Lê có vẻ như đã bình thường trở lại, cầm quần áo giúp hắn mặc vào.

Lúc bạn lữ đến gần, Thương Phạt mới chú ý đến vết bầm tím trên cổ tay y, "Làm sao vậy?"
Lúc trước đâu có vết thương này.

Bạch Ngôn Lê sửng sốt, rũ tay áo xuống che lại, "Không may va phải."
"..." Không may va đập mà lại bầm tím như thế? Thương Phạt cau mày.

Bạch Ngôn Lê lại tránh ánh mắt hắn, giúp hắn ửa sang quần áo rồi lại cúi xuống giúp hắn xỏ giày.

Thương Phạt lùi lại, tự mình đi giày rồi thẳng chân bước ra cửa.

Bạch Ngôn Lê sốt sắng chạy theo, mấy lần cố ý gợi chuyện nhưng đều bị làm ngơ.

Thương Phạt không như lúc trước, chủ động hỏi han y, y muốn nói hay không thì tùy.

Ăn một chút điểm tâm, Tư Vĩ đúng giờ đánh xe đến trước cửa.

Bạch Ngôn Lê thấy tư thế của lão không đung, bèn hỏi, "Lão làm sao thế?"
Nhưng Tư Vĩ nào dám nói, chỉ cẩn thận quan sát sắc mặt của tôn chủ.

Thương Phạt không buồn nhìn, khom lưng bước vào trong xe.

Bạch Ngôn Lê đợi một lúc, thấy lão không nói gì, cũng đành đi vào.

Thương Phạt ngồi xuống liền nhắm mắt lại, còn Bạch Ngôn Lê vẫn đứng yên đó.

Thương Phạt không bắt chuyện, dường như đang chợp mắt.

Bạch Ngôn Lê không nhịn được, rón rén đến gần hắn.

Cảm nhận được cánh tay vòng quanh eo, Thương Phạt mới chậm rãi mở mắt ra.

Bạch Ngôn Lê vùi cả khuôn mặt vào ngực hắn, hai đầu gối quỳ trên đất.

Thương Phạt không nhúc nhích cũng không lên tiếng.

Bạch Ngôn Lê im lặng hồi lâu, cuối cùng rầu rĩ khẽ nói, "Người đừng giận ta nữa, có được không?"
"Ta giận cái gì?" Thương Phạt nhếch khóe miệng, "Không phải người giận đêm qua là ngươi hay sao?"
"Ta không giận...."
Thương Phạt đảo mắt sang nơi khác.

Bạch Ngôn Lê lại mím môi, "Xin lỗi, ta không nên tỏ thái độ với người như thế.

Chỉ là tâm trạng ta khó chịu."
"Ta tha thứ cho ngươi một lần." Thương Phạt nhìn chằm chằm vầng trán Bạch Ngôn Lê, "Chỉ một lần duy nhất.

Nếu ngươi còn dám vì người hay yêu quái nào khác mà nổi nóng với ta, thì không cứu vãn được đâu."
"Người không giận nữa sao?" Nhìn vẻ mặt hòa hoãn của hắn, Bạch Ngôn Lê thở phào nhẹ nhõm.

Thương Phạt thấy cái bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của y, bèn nhấc cánh tay y lên, "Đứng dậy trước đi đã."
Bạch Ngôn Lê đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Thương Phạt, lại quấn quýt ôm ấp, "Phu quân tốt quá."
Thương Phạt không thèm nghe y nịn hót, nắm vai Bạch Ngôn Lê đẩy ra, "Ngồi cho đàng hòang."
"Vâng." Bạch Ngôn Lê lập tức ngồi thẳng lại, quan sát Thương Phạt hồi lâu, rồi lại xà nẹo dính vào người hắn.

"Bớt bày trò đi." Thương Phạt bị y quấn đến khó chiu, ngồi nhích vào trong, "Ngươi không chịu để ta yên một lúc à."
"Phu quân đã tặng quà cho ta." Bạch Ngôn Lê nhấ tay, để lộ miếng vảy vàng treo trên sợi tơ hồng, "Ta cũng suy nghĩ rất lâu, nên tặng phu quân quà gì."
Thương Phạt bị thu hút, nghiêng đầu nhìn y.

"Thực ra ta đã chuẩn bị rồi, định lần này đi chơi thì tặng cho người." Bạch Ngôn Lê lấy từ trong ngực ra một chiếc lục lạc nhỏ màu bạc, đưa lên mỉm cười, "Tặng người."
"Gì đây?" Thương Phạt cầm lấy khẽ lắc, nhưng chiếc lục lạc lại không hề phát ra tiếng kêu đinh đang.

"Ta tự chọn lấy, tuy hơi tầm thường." Bạch Ngôn Lê lấy sợi dây trong túi áo, xuyên qua chiếc lục lạ, treo bên hông Thương Phạt, "Phu quân đừng chê nhé."
Ngón tay Thương Phạt gảy gảy chiếc lục lạc không âm thanh, khóe miệng hơi cong lên mà không tự biết.

Bạch Ngôn Lê ôm sát hắn, trịnh trọng nói, "Ta sẽ không tháo chiếc vòng ta này xuống, phu quân cũng đừng tháo chiếc lục lạc xuống, được không?"
"Ta biết rồi." Thương Phạt hờ hững đáp, nhưng mắt vẫn chưa rời khỏi món quà.

Xem ra hắn rất thích, Bạch Ngôn Lê mỉm cười.

Chuyến du lịch không tiếp diễn theo kế hoạch nữa.

Sau chuyến ghé thăm thành Tử Thủy, cả Bạch Ngôn Lê đã mất hứng tham quan, y chỉ muốn mau chóng về nhà.

Thương Phạt cũng không phản đối, dù sao hắn cũng phải hoàn thành lời hứa với Cực Uyên phủ.

Sau khi về, hắn sẽ lập tức lên đường tới núi Phù Bạch để giải phong ấn.

Như thế, chỉ mất hai ngày ngắn ngủi đã về đến Đông phủ.

Bạch Ngôn Lê cố gắng mua quà cho các vị gia thần trên đương đi.

Thương Phạt đáng lẽ sẽ đi núi Phù Bạch ngay lập tức nhưng Bạch Ngôn Lê lại lôi kéo, muốn hắn ở lại phủ thêm mấy ngày.

"Người phải nghỉ ngơi đầy đủ." Bạch Ngôn Lê rất cố chấp, "Nếu không ta sẽ lo lắng."
"Lần này ngươi đừng đi theo." Lần trước đi có mấy ngày, việc trong phủ đã chất thành đống, mà mang một con người theo cũng bất tiện.

Thương Phạt quả quyết nói, "Ở trong phủ chờ ta."
Bạch Ngôn Lê không quá bằng lòng, nhưng thấy ánh mắt hắn, dù y có không muốn cũng đành chịu.

Thương Phạt ở lại phủ thêm mấy ngày rồi một mình lên đường tới núi Phù Bạch.

Đệ nhất gia thần của Cực Uyên phủ, Trường Bạch đích thân ra đón hắn.

Thương Phạt thấy sắc mặt y không ổn, trên đường vào hang núi, bèn hỏi một câu, "Sao thế?"
"Hạo Nguyện đã tới."
Thương Phạt lập tức dừng bước, kinh ngạc nói, "Lúc nào?"
"Mấy ngày trước." Kể rõ đầu đuôi, Trường Bạch có vẻ vô cùng lo lắng, "Ta luôn có cảm giác cuộc tấn công lần này rất bất thường, cứ như là....chẳng có mục đích gì."
Thương Phạt cau mày.

Cuộc tấn công lại diễn ra ngay khi hắn đi Hầu Phục.

"Ta cảm thấy..." Trường Bạch uyển chuyển nói, "Dường như Hạo Nguyệt biết rất rõ chúng ta đang làm gì, nghĩ gì, cứ như đang ở ngay bên cạnh chúng ta.".