Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 129: Mứt Quả






"Sao các ngươi biết?" Không, không thể nào? Sao các ngươi biết được cơ chứ?" Cừu dư choang váng hồi lâu, điên cuồng hét, "Các ngươi không thể nào biết được! Sao các ngươi biết Sơn Uế đại nhân?"
"Nếu không phải chúng ta biết đến sự tồn tại của hắn." Bạch Ngôn Lê nửa ngồi nửa quỳ, ngắm nghía con dao vàng trong tay, "E rằng tin tinh báo của ngươi đã sớm đến được Hầu Phục, khiến Đông phủ bị chú ý rồi."
"Ta đã nói..." Cừu dư đã không còn hy vọng vung thoát nữa.

Hắn biế rõ sau khi mình gửi tin đi đã lâu mà vẫn chưa nhận được hồi đáp nào, những tin sau đó cũng như hòn đá chìm vào biển lớn, hóa ra Sơn Uế đại nhân làm trung gian đã chết rồi.
Nhưng nếu Bạch Ngôn Lê có thể sát hại một đại yêu, biết sự tồn tại của cả hắn và Sơn Uế thì cớ gì lại không biết bọn họ do nhà nào chỉ huy.
Có lẽ vì vẻ nghi hoặc trên mặt hắn quá lộ liễu, Bạch Ngôn Lê mới thở dài, tay vẫn mân mê lưỡi dao, "Sơn Uế đến từ Độc phủ ở Hầu phục, nhưng hắn sinh ra ở Điện Phục.

Ngươi có từng nghe hắn có quan hệ với yêu quái nào ở Điện Phục không?"
Còn có chuyện đó nữa sao....!Cừu dư cắn chặt hàm răng, bộ dạng thà chết không khai.

Thực ra hắn chẳng có gì để khai cả.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ nhận mệnh lệnh của đối phương đến Hoang Phục thâm nhập vào Đông phủ, hoàn toàn không biết tin tức gì.
Nụ cười vẫn còn trên gương mặt Bạch Ngôn Lê.

Y đến gần quan sát hắn.
Đan đứng sau lưng y, thấy vậy bèn bước lên nói, "Xem ra hắn không còn giá trị gì nữa rồi."
"Ừ." Bạch Ngôn Lê đáp một tiếng, có vẻ như chuẩn bị đứng lên.

Cừu dư vừa mới thở phao một hơi thì người kia bất ngơ quay lại, mũi dao vàng cắm thẳng xuống mu bàn tay hắn.
Bạch Ngôn Lê vưa mới đứng lên đã lại ngồi xổm xuống, ghé lại rất sát, đến nỗi hơi thở phảng phất trên mặt hắn, "Thực ra ngươi vẫn đang cho rằng ta không dám giết ngươi nhỉ?"
Cừu dư cắn răng, tốc độ đóng băng toàn thân bỗng nhiên chậm lại.
Bạch Ngôn Lê mỉm cười, "Ngươi nghĩ, ta sợ sau khi Phạt ra ngoài sẽ hỏi đến ngươi..."
Cừu dư vẫn thờ ơ không nói lời nào.

Bạch Ngôn Lê nắm chuôi dao, rút lên một cách chậm chạp.
Cừu dư nhịn đau, trợn mắt hung dữ nhìn đối phương.
Bạch Ngôn Lê rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh nói, "Quả thực, tuy ngươi không còn giá trị gì nữa, nhưng giết cũng không ổn."
"Phu chủ?" Đan nhíu mày, tiến lên khuyên can, "Đã đến nước này rồi mà còn không giết hắn thì làm sao?"
"Ta sắp đi du lịch." Máu dính trên lưỡi dao vào mau chóng biến mất.

Bạch Ngôn Lê đứng lên, vẻ mặt đầy mong đợi, "Không thể để hắn làm hỏng tâm trạng được."
"..."
"Xem như thả lỏng trước trận chiến." Nhún vai một cái, Bạch Ngôn Lê đưa tay ra hiệu với Đan.
Lão điểu cạn lời, nhìn hai bên thở dài, "Ngài định xử lý hắn thế nào đây? Không thể cứ thế mang hắn về được."
"Ừ thì..." Bạch Ngôn Lê nghiêng người, cẩn thận lau khô dao rồi cất đi, quay sang nhóm yêu vương, khẽ gật đầu.
Hai vị yêu vương đi theo Đương Bạt tiến đến, phối hợp khống chế Cừu dư, đồng thời ép hắn ngửa đầu lên.
Bạch Ngôn Lê bước lại, nắm cằm Cừu dư ép hắn há miệng, bỏ một viêng thuốc vàng vào trong.
Ngay sau khi được thả, Cừu dư lập tức cúi đầu, cố gắng nôn vật trong họng ra.
Nhưng đáng tiếc, viên thuốc kia vừa vào miệng đã tan.

Hắn vung vẫy hoảng sợ nói, "Ngươi cho ta uống thứ gì?"
Bạch Ngôn Lê không trả lời, chỉ nhìn hắn đăm đăm.
Đan đoán được gì đó, lại dành cho Cừu dư ánh mắt thương hại.
Đương Bạt cũng lui về phía sau hai bước, khoanh tay đợi chờ.
"Rốt cuộc ngươi đã cho ta uống cái gì? Ta...." Đôi mắt bỗng nhiên trợn trừng, đỏ ngầu, miệng Cừu dư cũng run rẩy một cách quái lạ.

Hắn sững sờ chốc lát, rồi ngửa cổ lên, gào thét đến tan nát cõi lòng.
Trăng máu lại lần nữa trốn vào trong mây.

Qua ánh sáng mơ hồ, có thể thấy vị đại yêu bị trôi kia ngã ập xuống đất.

Những dây leo quấn lấy hắn mau chóng héo khô rồi biến mất.
Nửa thân dưới của hắn còn kế băng dày, nhưng nửa thân trên không gì trôi buộc lại chẳng hề vung vẫy, chỉ ngọ nguậy trên đất như một con sâu.
Bạch Ngôn Lê lui về phía sau, nhìn Cừu dư vật lộn thống khổ xong, y mới bước đến, tỉ mỉ quan sát sự thay đổi của đối phương.
"Đây là..." Đan hít một hơi lạnh, giọng điệu phức tạp, "Thuốc mới chế ra?"
"Tìm thấy trong Hồng mộ." Bạch Ngôn Lê thản nhiên nói, "Có bỏ thêm vài thứ."
"Hắn có chết không?" Đan thấy Cừu dư dần dần lặng thinh, nghĩ chắc vị đại yêu này sẽ mất mạng như thế.
Bạch Ngôn Lê lắc đầu, "Không đâu, thử nghiệm nhiều lần rồi."
Đan cau mày, đi tới đá Cừu dư mấy cái.
Vị đại yêu nằm im lìm bỗng nhiên ngẩng lên nhìn bọn họ, vẻ mặt ngây dại, ngơ ngác bất động, rồi lại há hốc miệng thở hổn hển.
Cứ như một người chết đuối vưa được cứu lên bờ, Cừu dư bấy giờ mới nhớ ra mình cần hô hấp.
Từ lúc chến đến lúc hồi sinh, dung mạo lão yêu này không hề thay đổi, nhưng đôi tay cắm sâu vào bùn kia lại co quắp dữ dội.
"Chuyện gì vậy?"
"Yêu quái loại nào chẳng có." Bạch Ngôn Lê mỉm cười, "Đang đứng thẳng tự dưng thích bò cũng có sao?"
"..." Đan cười không nổi, "Ngài thật hài hước."
"Loại thuốc này tiến bộ rất nhiều." Bạch Ngôn Lê kết luận, "Trong việc khiến đối phương thêm thống khổ."
"..." Đan chẳng biết đáp sao cho ngầu.
BẠch Ngôn Lê vẫn cười, nhưng không phải nụ cười lạnh nhạt lúc trước.

Vẻ mặt y bây giờ tương đối hiền hòa, nhìn vị đại yêu thè lưỡi chả nước miếng kia, ngoắc ngoắc ngón tay, "Lại đây."
"...."
"Lại đây nào."
"Gừ gừ..." Cừu dư phát ra mấy tiếng kêu kỳ quái trong cổ họng.

Hắn chớp mắt vài lần, huyết lệ trào xuống.
Bạch Ngôn Lê ngẫm nghĩ một lúc, lấy một cái túi nhỏ ra khỏi ngực áo.

"Ngài làm gì thế?" Đương Bạt nhìn vị đại yêu uy phong ngày trước giờ lại thảm hại thế này, có hơi ái ngại, bèn đến gần quan sát.
Bạch Ngôn Lê mở túi lấy một viên mứt quả, lột vỏ rồi đặt trong lòng bàn tay, "Đến đây.

Ta cho ngươi ăn cái này, chịu không?"
"Ngài lấy đâu ra vậy?" Đan hơi kinh ngạc.
"Đến đây nào.." Bạch Ngôn Lê cực kỳ kiên nhẫn, cứ như dỗ dành đứa trẻ.

Vị đại yêu kia do dự hồi lâu, ngửi được mùi thơm, cuối cùng cũng chịu chuyển động.

Hai tay hắn bấm sâu vào mặt đất, cố gắng trườn lên.
Vì hai chân còn đóng băng, Cừu dư chỉ có thể nhúc nhích nửa người.

Hắn vưa chảy nước miếng, vừa cố trườn về phía trước, lên hai chân sau tựa như đã tàn phế.
Bạch Ngôn Lê mỉm cười, chờ mãi hắn mới chật vật bò đến nơi, y lại lùi một chút, "Đến đây."
Cừu dư tựa như bị mê hoặc, chớp chớp cặp mắt, lại cố sức bò thêm.
Lần này Bạch Ngôn Lê không lùi nữa.

Y cầm viên mứt quả kia, chờ Cừu dư bò đến mũi chân rồi, cất tiếng khen ngợi.

"Ngoan lắm." Nói rồi, y thả tay ra, để miếng mứt quả rơi xuống đất.

Nhìn Cừu dư dùng miệng liếm ăn không một chút liêm sỉ, y phủi tay đứng dậy.
"Ngài còn có sở thích này à?" Đan hoang mang nhìn cảnh tượng vừa rồi, thấy Cừu dư thật sự mê mẩn miếng mứt quả, hắn trêu chọc, "Còn mang cả kẹo bên người nữa."
"Ta không thích ăn." Bạch Ngôn Lê cột chặt túi lại, bỏ vào ngực áo, "Nhưng Phạt thích ăn, nên ta quen mang theo."
Đan sửng sốt, "Hắn có sở thích này sao?"
"Gâu gâu!" Ăn xong miếng mứt, Cừu dư ngẩng đầu lên, sủa hai tiếng.
Bạch Ngôn Lê không nhìn hắn nữa, lạnh lùng ra lệnh, "Đưa hắn về, để ở ngoài cửa phủ."
"Ngài định giải thích thế nào?"
"Ra ngoài đánh nhau, bị thua, trọng thương đến phát ngốc."
"Trớt quớt vậy?"
"Bị hỏi kỹ thì nghĩ cách sau." Bạch Ngôn Lê cất bước đi vào rừng.

Đan đi đằng sau, nghe y vui vẻ nói,"Phạt không để tâm đến mấy chuyện này đâu."
Đan nhắm mắt, thầm mặc niệm cho Cừu dư, "Còn bên kia?"
"Cứ để ngài ấy mở phong ấn."
"Ngài nghĩ sao? Có phải còn sớm quá không?" Đan nhắc nhở, "Hơi mạo hiểm."
"Từ từ biết cũng tốt, dù sao vẫn hơn đột nhiên biết toàn bộ."
"Ngài có hiểu mình đang làm gì không?" Đan hỏi một câu đầy ám chỉ.
Bạch Ngôn Lê không dừng bước, tiện tay ngắt một cái lá ở bụi cây ven đường, nhẹ nhàng vân vê, lạnh giọng hỏi, "Chuyện của ta cần ngươi dạy bảo hay sao?"
...
Lần bế quan này, Thương Phạt đã chuẩn bị hai tháng nên chỉ cần năm mươi ngày đã vững vàng ở cảnh giới Thượng cổ kỳ.
Vì đã hứa với Bạch Ngôn Lê nên hắn xuất quan sớm.

Sau khi tỉnh lại.

hắn chỉ ở trong phòng thêm một lúc rồi đứng dậy, chuẩn bị bước ra ngoài.
"Phu quân." Đúng lúc ấy, giọng Bạch Ngôn Lê cũng vang lên.
Thương Phạt khá kinh ngạc khi y đến đung lúc như thế.

Hắn nhíu mày, cánh cửa tự động mở ra từ bên trong.
Bạch Ngôn Lê thò đầu vào, mặt tươi hơn hớn.

"Sao ngươi lại đến..." Thương Phạt nhìn y vui vẻ nhảy vào phòng.
"Nấu cho người bát mì." Đặt khay bát đũa lên bàn, Bạch Ngôn Lê chu đáo giúp hắn kéo ghế.
Thương Phạt lấy làm ngạc nhiên.
"Mau lại đây ăn đi." Người kia thúc giục, cầm đũa đưa cho hắn.
Thương Phạt cau mày, vừa nhận đũa đã bị y ấn xuống ghế.

Hắn một tay bưng bát, một tay gắp mì, nghe mùi thơm nức mũi.
Bạch Ngôn Lê ngồ ĩuosong bên cạnh, nghiêm túc quan sát hắn ăn.
"Vừa mới nấu xong." Thương Phạt nghiêng đầu nhìn y, "Sao ngươi biết hôm nay ta sẽ ra?"
"Chu Yếm nói cho ta.

Phu quân, người lại mạnh hơn rồi sao?"
"Chỉ giỏi bép xép." Thương Phạt quả thực nhớ mùi vị này.

Hắn húp thìa nước mì, gắp miếng trứng trần, bỏ vào miệng, "Hắn nói gì với ngươi?"
"Hắn nói mỗi khi yêu quái đạt đến một cảnh giới mới, yêu khí quanh người sẽ có sự biến đổi lớn.

Hắn có khế ước chủ tới với người, có mối liên hệ nên cảm nhận được."
Đúng là như vậy, nhưng dù đoán được hôm nay hắn xuất quan cũng đâu thể căn đúng thời điểm?
Thương Phạt vừa định hỏi, tay phải đã bị người kia quấn vòng ôm lấy.

Bạch Ngôn Lê oán giận nói, "Ngày hôm nay ta đã nấu hơn mười bát mì rồi, mệt quá đi."
"Ngươi nấu từ sáng đến giờ sao?"
"Vâng.

Mì cứ nguội thì đi nấu bát mới.

Phu quân, có ngon không?"
"Ngươi ôm như thế ta làm sao mà ăn?" Thương Phạt giật cánh tay.
Bạch Ngôn Lê bất đắc dĩ buông ra, hai tay chống cằm nhìn hắn đăm đăm.
Thương Phạt làm ngơ y, ăn mấy miếng lại cảm thấy có cái gì không đung.

Hắn đẩy bát mì ra, "Định làm gì vậy?"
"Người ăn xong rồi sao?" Bạch Ngôn Lê đứng lên.
Thương Phạt chưa từng nghĩ có ngày mình lại bị sởn tóc gáy trước ánh mắt của một kẻ loài người, "Ngươi định làm gì?"
"Người không nhớ ta sao?" Bạch Ngôn Lê bày vẻ mặt oan ức.
Thương Phạt qua loa đáp, "Nhớ."
"Không tin được."
"Ngươi còn muốn gì nữa?" Thương Phạt đứng lên, hỏi thẳng.
Bạch Ngôn Lê cười xấu xa, nhao đến ôm hắn.

Thương Phạt nhìn y dùng đầu cọ cọ vào ngực mình như con chó nhỏ, một lúc lâu sau mới ngẩng lên nói, "Chúng mình lên giường đi.".