Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 111: Người Đến Rồi






"Có chuyện gì vậy?" Huyên náo cau mày lên tiếng.

Cái hắn hỏi không phải chuyện Bạch Ngôn Lê bị thương mà vì bên ngoài bỗng có tiếng náo loạn.

Huyên Náo nhìn sang Hỗn, thấy Bạch Ngôn Lê đã lảo đảo ngã ra sàn với con dao cắm trên ngực, sắp mất ý thức.

"Gia chủ." Một yêu vương đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài đươg, kinh ngạc nói, "Rất nhiều con người đang kéo tới đây."
"Con người?"
"Ngươi điên rồi à?" Cùng lúc đó, Hỗn mới sực tỉnh khỏi cơn bàng hoang.

Bạch Ngôn Lê dùng một tay không bị thương nắm lấu chuôi dao, gương mặt vặn vẹo nhìn hắn cười khanh khách.

"Ngươi đúng là tên điên!" Hỗn lùi về phía sau.

"Đi ra ngoài..." Huyên Náo vừa định hạ lệnh, cửa phòng đã bị yêu quái bên ngoài mở ra.

Một yêu soái chạy vào, hớt hải thưa, "Mấy ngàn ngươi cầm vũ khí xông về phía chúng ta."
"Con người?" Huyên Náo tự mình chạy đến bên cửa sổ quan sát.

Bọn họ chọn quán trà ve đương này, không hiểu sao bỗng nhiên lại có nhiều dân chúng kéo đến đây như vậy.

Hắn cau mày, bực mình nói, "Xảy ra chuyện gì?"
Không lẽ thân phận của minh và Hỗn đã lộ? Không phải chứ.

Nếu đúng như vậy thì đám người này trốn còn chẳng kịp.

Chưa kể, nhìn qua thôi là đủ biế đám ngươi đó đều là người thường, không có thành viên Hạo Nguyệt nào mang phù khí trà trộn trong đó hết.

Chuyện này quá lạ lùng.

Lẽ nào bọn chúng ăn gan hùm mật gấu, hay là hóa điên tập thể?
"Trong thành có người nói chúng ta bắt cóc con cái họ.

"Trẻ con?" Nhận ra có gì không ổn, Huyên Náo dần bình tĩnh lại.


Hắn và Hỗn đưa mắt nhìn nhau, ra lệnh.

"Đuổi chúng đi."
"Vâng." Yêu soái lĩnh mệnh dẫn vài yêu vương khác ra khỏi phòng.

Hỗn nhíu mày, ngẫm nghĩ, "Không thể để cho kẻ khác nhân cơ hội đục nước béo cò." Bọn họ đâu có bắt cóc con cái nhà ai.

Tất cả những chuyện này chẳng lẽ là trùng hợp.

Ai mà tin được chứ?
"Lẽ nào thật sự là do Hạo Nguyệt?" Huyên Náo khuếch tán yêu lực.

Hai đại yêu cùng ra cửa sổ, nhìn xuống.

"Đó là?" Không cảm nhận được sự tồn tại của conn ngươi đặc biệt nào, nhưng nhóm tiểu yêu được phái ra để đuổi đám ngươi bị ngăn cản.

Hai vị đại yêu mau chông chú ý tới một yêu quái đang âm thầm quạt gió nổi lửa đằng sau.

"Là yêu..." Hỗn còn chưa dứt lờ, căn phòng của họ bỗng rung chuyển.

Bạch Ngôn Lê nằm trên mặt đất, khi ý thức sắp trôi dạt phương xa thì được một "người" nào đó ôm vào lòng.

Thương Phạt vừa tới gần đã ngửi mùi máu tanh, khiến cho hắn lập tức đỏ ngầu con mắt.

"Phu chủ!" Đào Bão Bão đạp cửa gỗ chạy vào theo.

Hai vị đại yêu bên cửa sổ phản ứng rất nhanh, một phòng ngự một tấn công, nhưng bị linh khí của Chu Yếm đánh bật lại.

"Phu quân..." Mặt không còn chút huyết sắc, Bạch Ngôn Lê mở hé mắt.

Tuy không nhìn thấy nhưng dựa vào cảm giác, y có thể khẳng định người đang ôm mình là ai.

"Ngươi...." Thương Phạt thấy cảnh tượng mà giật mình.

Dù sao Bạch Ngôn Lê cũng bị hai đại yêu bắt giữ.

Để đảm bảo y không có sơ hở nào, Thương Phạt dặn Tư Vĩ gây rối rồi mới đến.

Không ngờ mới có một lúc thôi, Bạch Ngôn Lê đã bị thương nặng như thế này.

"Người đến rồi." Bạch Ngôn Lê dường như muốn mỉm cười, động đậy khóe môi, nhưng chỉ nói được ba chữ kia rồi không có sức mở miệng nữa.

"Không phải ngươi thông minh lắm sao? Làm sao có một lúc như thế mà không bảo vệ được mình?" Tuy rằng hắn chưa bao giờ hết giận những việc làm của Bạch Ngôn Lê, nhưng Thương Phạt tin chắc với đầu óc lanh lợi của mình, y thừa sức giữ cho bản thân được an toàn, ít nhiều gì cũng ứng phó qua mấy lần tra hỏi.

Sao lại thành ra thế này được cơ chứ?
"Người đừng giận..."
Tay cầm dao găm, Thương Phạt nhận ra đây là thứ chính hắn đã đưa cho Bạch Ngôn Lê để hộ thân.

Lúc cho đi, hắn vạn lần không nghĩ tới có một ngày, thanh chủy thủ ấy lại cắm ngược vào ngực y.

Được yêu lực của hắn bao phủ, Bạch Ngôn Lê mới có sức nói tiếp.

"Đừng giận ta..." Dù đầu óc mơ mơ màng màng, y vẫn làm nũng theo bản năng.

"Phu chủ.

Phu chủ đáng thương của ta..." Thấy Bạch Ngôn Lê nằm trong vũng máu, tiể hoa yêu khóc lóc tỉ tê.

"Thương Phạt." Huyên Náo tung một chưởng, Chu Yếm không ngăn được, lưng dộng vào vách tường, bắn văng ra ngoài.

Thương Phạt đứng dậy, cầm trong tay thanh chủy thủ màu vàng.

Không thèm nhìn Đào Bão Bão, hắn căn dặn, "Ta hy vọng y không xảy ra chuyện gì."
"Ngài yên tâm." Quẹt nước mắt, Đào Bão Bão mang Bạch Ngôn Lê lui về phía sau.

Thương Phạt tạm coi như yên tâm giao Bạch Ngôn Lê cho y.

Bàn về chữa trị, hoa yêu này có tay nghề hàng đầu ở Đông phủ.

Dù bản thân Thương Phạt rất mạnh nhưng cũng chỉ có thể giữ mạng cho Bạch Ngôn Lê được một lúc.

"Chúng ta chờ Hạo Nguyệt, không ngờ kẻ tới lại là ngươi!" Hỗn khó hiểu nói.


"Bạn lữ của ta." Cầm con dao dinh máo Bạc Ngôn Lê, Thương Phạt cúi đầu gằn từng chữ, "Được chăm sóc tốt đấy."
"Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Chu Yếm bị đánh bay ra ngoài ban nãy đã mau chóng quay về.

Thương Phạt nhấc tay, ngăn hắn can thiệp, "Bảo bên ngoài yên lặng chút."
"....Vâng." Không chần chừ lâu, Chu Yếm biết Tư Vĩ một mình ngoài kia không ngăn được bao lâu nữa, mau chóng nhảy ra hỗ trợ.

Đào Bão Bão đưa Bạch Ngôn Lê đi rồi, cuối cùng chỉ còn ba vị đại yêu đối đầu nhau trong căn phòng.

"Giết các ngươi." Thương Phạt điều chỉnh hơi thở của mình, giọng điệu lạnh nhạt.

Thấy bạn lữ của mình bị thương nặng, tâm trạng hắn biến đổi tư ngạc nhiên, khó chịu đến tức giận.

Lúc này rồi, trong lòng hắn chỉ còn một suy nghĩ thôi.

Ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu.

Không, phải bắt chúng trả gấp trăm, gấp nghìn lần.

"Giết chúng ta?" Hỗn hất mái tóc dài màu đỏ ra sau, lạnh lùng nói, "Mạnh miệng thật."
Lần trước mới chỉ giao phong một chút, chưa chính thức ra tay, vậy mà yêu quái Đông phủ này ngông cuồng thật.

"Dọa nạt y một chút cũng được, bắt y chịu khổ chút cũng được." Thương Phạt cúi đầu, hai yêu quái đối diện kia không nhìn rõ vẻ mặt hắn, "Nhưng sao các ngươi dám khiến y bị thương nặng như thế."
Giọng điệu có vẻ rất bình tĩnh, nhưng người nghe hoàn toàn có thể cảm nhận được sự căm tức của hắn với hai kẻ kia, đồng thời cũng tự trách mình.

Trách mình sao lúc trước không suy nghĩ chu đáo hơn.

"Ngươi thật sự còn tình cảm với y sao?" Bạch Ngôn Lê từng hỏi, liệu người ấy có tha thứ cho y không, Hỗn từng thử đặt mình vào vị trí của Thương Phạt mà nghĩ, chắc hắn tức đến độ muốn giết quách y luôn, cho nên mới giao y cho Tuy Phục xem như vứt bỏ, không ngờ....Đại yêu này lại lặn lội ngàn dặm tới đây, "Con người kia đang đùa bỡn ngươi."
"Phải, y giấu ta rất nhiều chuyện." Thương Phạt vuốt ve lưỡi dao, nhẹ giọng nói, "Ta cũng rất giận y."
"...." Huyên Náo bộ dạng thô kệch nhưng tâm tư lại tinh tế, chỉ quan sát bầu không khí cùng phản ứng của Thương Phạt thôi, hắn đã thấy có gì là lạ.

"Y nói với ngươi chuyện liên quan đến Hạo Nguyệt chưa?" Hỗn lén lút đề phòng.

Trong lúc bọn họ ở trong phòng, rất nhiều người bị giết trên phố.

Đám đông bắt đầu tháo chạy, khiến cho khu vực quanh đó trở nên yên tĩnh.

"Nói rồi."
"Ngươi tin những lời đó của y?"
"Nghĩ kỹ xem muốn chết như thế nào chưa?" Thương Phạt không buồn đáp.

Hắn chầm chậm ngẩng đầu lên, tóc rối trên trán che lấp, khiến cho hai vị đại yêu kia không phát hiện ra đôi đồng tử trong mắt hắn thoáng đổi màu.

"Ngươi che chở cho y, có nghĩa là phản lại lợi ích của toàn bộ yêu tộc.

Ngươi biết rõ mình sắp phải đối mặt với chuyện gì mà." Huyên Náo lên giọng uy hiếp.

Hắn cảm nhận được khí tức bất ổn từ Thương Phạt, càng lúc càng trở nên hoang mang,
Hắn và Hỗn đều đã đánh giá thấp vị đại yêu không rõ lai lịch này.

"Chỉ là lũ gia súc dùng để chơi đùa thôi.

Ngươi làm thế vì y có đáng không?" Hỗn Liếc mắt ra hiệu, bảo Huyên Náo phối hợp với mình.

Trong lúc hắn dùng lời lẽ khiến Thương Phạt phân tâm, Huyên Náo chuẩn bị tung đòn công kích.

Thương Phạt dương như không nhận thấy.

Hắn duỗi ngón tay ra, khép mắt lại.

Có sợi chỉ đỏ quấn quanh ngón tay và cổ tay hắn.

Hỗn và Huyên Náo thấy vậy thì lập tức biến sắc.

"Y là bạn lữ của ngươi?" Sao có thể thế được? Đại yêu một phương lại kết khế lữ với con người?
Vốn tưởng rằng khi Thương Phạt nói là bạn lữ, yêu quái Đông phủ gọi là phu chủ thì chẳng qua chỉ là hình thức thôi.

Dù sao đi nữa, nhiều khi đại yêu sủng ai đó cũng sẽ đối đãi với bọn họ như bạn đời thật sự.

Nhưng một khi ký khế ước thì không thể giải trừ, nên rất ít yêu quái thật sự đến dưới cây tình duyên kết khế.


Đại yêu tên Thương Phạt này đầu óc có vấn đề à?
"Tư bé đến giờ, ta ghét nhất là có kẻ giảng đạo cho ta." Thương Phạt dừng lại, cất thanh chủy thủ màu vàng đi, nắm cây quạt trong tay, hờ hững nói, "Cái gì mà lợi ích của yêu tộc? Cái gì mà chống lại toàn bộ yêu quái trên đại lục? So với tâm trạng của ta, mấy thứ đó đều là giẻ rách."
Khi chữ cuối cùng kế thúc, nóc nhà bỗng nhiên bị hất tung lên.

Trong nháy mắt, Thương phạt đã bay lơ lửng trên không, hai vị đại yêu đối diện hắn cũng đã vào trạng thái chiến đấu.

Phía dưới, căn nhà hai tầng đã hoàn toàn sụp đổ thành bình địa.

Yêu lực của Thương Phạt bạo phát khiến cho khoảng đất dưới chân hắn xuất hiện mấy cái hố rộng hơn trăm mét, vẫn chưa ngừng sụt lở.

"Ngươi cố ý khiến bọn ta tưởng Bạch Ngôn Lê chỉ là sủng vật của ngươi?" Cho đến lúc này thì còn gì mà không đoán được.

Nếu ngay từ đầu, biết nam nhân loài người kia thật sự là bạn lữ của đại yêu này thì chắc chắn bọn họ sẽ tiến hành kế hoạch cẩn thận hơn.

Thương Phạt vung tay, cây quạt bay ra ngoài.

Trong lúc đối phương hỏi, từng biến quạt biến thành hơn mười cây cột sắt, từ trời cao giang xuống, cách nhau một khoảng cố định, cắm sâu xuống mặt đất.

Thấy mình bị giam vào lồng, Hỗn vẫn không để tâm, lạnh nhạt nói, "Không cần biết các ngươi có thật sự là bạn lữ hay không, bây giơ Bạch Ngôn lê có liên quan đến Hạo Nguyệt là sự thật, ngươi che chở cho y chính là phá vỡ nguyên tắc của đại lục Hồng Nguyệt."
Giế một hai yêu quái là chuyện nhỏ, thống trị hai ba cái phục cũng không có gì, kể cả tiến vào Đế Kỳ quậy phá, miễn sao ngươi có thực lực thì cũng chẳng sao.

Nhưng thế gian này có quy tắc, quy tắc chính là mệnh trời, không thể ngỗ nghịch, cũng không thể vi phạm.

"Nếu ngươi tiếp tục mặc y làm càn, chinh là phá hoại thiên đạo."
Yêu quái thống trị đại lục Hồng Nguyệt là thiên đạo bất biến duy nhất.

Bất cứ yêu quái nào, có thế lực mạnh cỡ nào chống lưng, một khi bị gán cho cái danh tiếng này thì dù gì cũng phải do dự lui bước.

Thương Phạt lại không.

Trước những lời công kích của hai vị đại yêu nọ, hắn chỉ nở nụ cười.

Khuôn mặt lạnh băng, sát khí không giảm.

Huyên Náo nhìn cây cột kia kéo dài từ mặt đất lên đến đỉnh đầu mình.

Trong lúc Hỗn nói chuyện, hắn định bay lên thoát khỏi lồng giam, nhưng linh khí mà yêu quái Đông phủ này sử dụng rất kỳ lạ.

Dù hắn bay cao bao nhiêu, cây cột cũng kéo dài theo.

Tựa như một cái lồng khổng lồ, không sao thoát ra được.

Bay về độ cao ban đầu, hắn ra hiệu với Hỗn, đối phương cũng nháy mắt đáp lại.

"Những cây cột càng thu hẹp." Hỗn thấp giọng trao đổi, "Yêu lực của chúng ta càng bị áp chế."
Những cây cột đó không hề đứng yên, luôn khép dần khoảng cáh.

Đường phố bị chúng phá vỡ tan tành.

May sao đám người gây loạn ban nãy đều đã trốn đi cả.

"Cùng xông ra." Huyên Náo hít một hơi, hai tay hai chân bắt đầu to ra.

"Người của ta." Thấy Bạch Ngôn Lê dở sống dở chết như vậy, Thương Phạt bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

Hắn ngang tàng nói, "Ta quản lý y thế nào cũng được.

Nhưng các ngươi là cái thá gì? Dám động vào y, thì phải chết!".