“ Anh Thiên, anh nhìn xem nơi này có đẹp không? Em mới phát hiện được nó đấy.”
“Anh Thiên, em phải đưa chị em đến nơi này, chị ấy cũng rất thích hoa oải hương”
“Anh Thiên, anh xem, anh chúng ta chụp đẹp thật đấy.”
“Anh Thiên, anh đi chơi với em đi.”
“Anh Thiên……..”
Những ký ức tràn vềtrong suy nghĩ của Diệp Tuyết. Hồi nhỏ, cô lúc nào cũng một tiếng anhThiên, hai tiếng cũng anh Thiên. Thật buồn cười.
Hạ Vũ đưa cốc nước cùng mấy viên thuốc cho Diệp Tuyết. Diệp Tuyết mỉm cười với cô bạn rồi uốngmột hơi hết thuốc. Cô đã chuyển tới ở phòng trọ này được một tháng rồi.Hạ Vũ đã thuê cho cô, và cô ấy cũng thường xuyên ở lại đây, rất ít khi ở ký túc xá. Chuyện Diệp Tuyết bị bệnh chỉ có mình Hạ Vũ biết, ngay cảĐinh Nhi cũng không được biết vì xưa nay cô nàng mồm miệng lanh chanh,rất dễ lộ ra.
Lúc Diệp Tuyết rời biệt thự, Devil cũng không có ở đó, đến khi biết được anh cũng không nói gì. Những thành viên của Super Boys có vẻ rất ngạc nhiên với sự việc này,đến khi tìm hiểu được hai người đã chia tay thì vô cùng sửng sốt, chỉriêng Ngôn Lục Hàm là vui mừng, tự cho trước đây mình đã nói đúng, giữahai bọn họ chắc chắn không được lâu dài. Đương nhiên, Thái Tiến Long,Trần Quân, Trần Lâm và cả Hiểu My đều không thích hai người họ chia tay, trong thời gian gần gũi với Diệp Tuyết, ai cũng quý mến cô.
Hiện tại Diệp Tuyếtđang học một trường đại học cách khá xa trường cũ. Cô cũng đã xin phépLăng Mặc Sơn chuyện của tổ chức cô không muốn đụng vào, cô chỉ muốn làmmột người bình thường, và ông ấy cũng chấp nhận đề nghị của cô. Thỉnhthoảng, Lăng Mặc Sơn cũng mời cô ra ngoài dùng bữa và nói chuyện. CònDevil cũng không hề tìm cô.
Có thể nói cuộc sốngcủa Diệp Tuyết rất nhàm chán. Cô chỉ đi học rồi tối về nhà thì lên mạng. Tuy nhiên, dạo này cô hứng thú với công việc sáng tác nên cô đã trởthành một tác giả văn học mạng được rất nhiều bạn trẻ yêu thích. Tácphẩm mà cô sáng tác mang nội dung của chính cô và Devil. Cô muốn viếtnhững chuyện xảy ra với mình thành một tác phẩm truyện và cái kết hiểnnhiên là khác với sự thật ở ngoài đời. Không những thế, cô còn viếtnhững tâm sự của chính mình thông qua Nhật kí online trên mạng. Bút danh cô sử dụng trên mạng là Yên Yên, bởi vì hồi nhỏ Devil và mọi người vẫngọi cô như thế.
Trường Đại học Hải Lâm…
Hôm nay là ngày thuyếttrình bản báo cáo của Diệp Tuyết trong trường. Trong thời gian gần đây,vì thành tích học tập khá tốt của mình, Diệp Tuyết được trường học mớinày cho đi thực tập ở một thành phố khác. Những bài báo của cô đã đượctrường ghi nhận.
Bài thuyết trình của Diệp Tuyết cuối cùng cũng kết thúc. Sinh viên trong trường tất cả đều giải tán.
Diệp Tuyết đang nóichuyện vui vẻ với một bạn học thì có một nữ sinh đâm sầm vào cô. Cô bénhanh nhẹn nhặt lại giấy tờ giúp Diệp Tuyết miệng luôn nói xin lỗi. Côbé này chắc là sinh viên năm nhất của trường, nhìn vẫn còn rất trẻ,khuôn mặt rất dễ. Khi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tuyết thì có vẻ hơi ngạcnhiên sau đó lại có vẻ gì đó vui mừng nói:
- Chị là người đã thuyết trình khi nãy phải không ạ?
Diệp Tuyết gật đầu đáp lại một tiếng, nhận lấy xấp giấy tờ từ tay cô bé. Còn cô bé thì nở một nụ cười thật tươi:
- Em hâm mộ chị lắm đấy, chị có những bài báo rất hay. Em có thể nói chuyện với chị một lát được không?
Trước sự nhiệt tình của cô bé, Diệp Tuyết không thể từ chối, cô quay sang nói với cô bạn họcvài câu rồi cùng cô bé đến sân trường phía sau dãy phòng học.
Cô bé tự giới thiệu tên mình:
- Em là Thiên Ân, sinhviên năm nhất của trường. Em mới chuyển đến từ Mĩ. Chị biết không, emnghe mọi người nói nhiều về chị và cũng đọc rất nhiều bài viết của chị.Em rất thích.
Sự hồn nhiên, vô tư của cô bé Thiên Ân khiến Diệp Tuyết cảm thấy hơi chua xót. Trước đây, côcũng đã từng như vậy. Không! Có khi còn hơn thế nữa, nhưng giờ đây…đãkhông thể như thế được.
Diệp Tuyết cười vui vẻ với Thiên Ân.
- Bút danh của chị là Yên Yên, vậy…chị có phải là tác giả nổi tiếng trên mạng không ạ?
- … - Diệp Tuyết lại chỉ mỉm cười, không nói rõ là phải hay không.
- Chị không nói tức làđúng rồi. – Thiên Ân reo lên – Không ngờ em lại đoán đúng, em cực kìthích tiểu thuyết Yêu đến tận cùng của chị, còn cả Nhật kí online nữa.
- Cảm ơn em.
- Chị Diệp Tuyết, em có điều muốn hỏi, chị…có thể trả lời được không?
- Đương nhiên là được.
- Nhật kí online là thật phải không chị?
- Sao? – Diệp Tuyết ngạc nhiên hỏi lại Thiên Ân.
- Những điều chị viết trong Nhật kí online là thật ạ?
Diệp Tuyết im lặng, bản thân lại rơi vào một mảng trầm tĩnh. Thiên Ân nói không sai, những dòng nhật kí cô viết trên mạng là thật nhưng khác với những trang nhật kíngoài đời thực, cô không ghi rõ những cái tên, cô sợ có một ngày anh đọc được sẽ biết tất cả dù cho cô biết bình thường anh sẽ không bao giờ để ý đến nó.
Thiên Ân chờ mãi không nhận được câu trả lời từ Diệp Tuyết nên lay lay cánh tay cô:
- Chị,..chị sao thế?
Diệp Tuyết chỉ lắc đầu, khẽ cười rồi nói rất nhỏ:
- Ừ, là thật.
- Vậy…việc chị bị bệnh rồi chia tay với người yêu cũng là có thật?
- Ừm…khi chị phát hiện mình mắc một căn bệnh rất khó chữa trị, chị đã lựa chọn rời xa anh ấy.
- Chị mắc bệnh gì?
- Là gen di truyền, mẹvà chị gái chị cũng vì mắc bệnh này mà mất, bác sĩ nói đây là một loạibệnh rất hiếm gặp. – Diệp Tuyết không hiểu sao mình lại muốn chia sẻ mọi chuyện với cô bé Thiên Ân này mặc dù cả hai chỉ mới gặp nhau không lâu.
- Gen di truyền? Thật ạ? Em cũng có nghe qua căn bệnh này.
- Chị không biết mình rời xa anh ấy là đúng hay sai nữa, chị chỉ cảm thấy mình nên làm như vậy…
Không đợi Diệp Tuyết nói hết, Thiên Ân đã chen vào nói rất kiên định:
- Chị thật sự sai rồi.Chị làm vậy chỉ làm cho anh ấy đau khổ thêm mà thôi, anh ấy sẽ mãi mãikhông thể quên chị. Lẽ ra chị phải nói rõ với anh ấy, cùng anh ấy đốimặt với thử thách này. Tình yêu mà anh ấy dành cho chị sẽ không bao giờvì bệnh tật mà mất đi. Nếu chị lựa chọn ở bên anh ấy, hai người sẽ còncó một khoảng thời gian ở bên cạnh nhau. Còn như bây giờ, chị và anh ấysẽ mãi là hai đường thẳng song song, dù có muốn cắt nhau thêm một lầnnữa cũng không có cơ hội.
Diệp Tuyết thừ ngườinhìn Thiên Ân, cô không ngờ cô bé lại có thể nói ra được những lời nhưvậy. Cô…đã sai ư? Có phải là cô đã sai không? Lựa chọn rời xa anh thậtsự là sai lầm?
Nhận thấy mình đã hơi quá lời, Thiên Ân cúi đầu, nắm một góc áo, khẽ nói:
- Anh trai em cũng từng rơi vào hoàn cảnh giống người yêu của chị. Ở bên Mĩ, anh ấy yêu mộtngười con gái. Tình cảm của cả hai đang rất tốt thì chị ấy phát hiệnmình bị bệnh, rất khó cứu chữa nên đã rời xa anh ấy. Lúc không có chịấy, anh trai em đã rất đau khổ, càng ngày càng ít nói và trở nên trầmlặng, không muốn ra ngoài, không muốn nói chuyện với một ai. Đến khinhận được tin chị ấy đã chết, anh ấy như người điên, bỏ ăn bỏ uống, mộtlời cũng không nói, đáng sợ kinh khủng. Mãi một thời gian dài sau đó,anh ấy mới trấn tĩnh hơn, cư xử như người bình thường nhưng đối vớinhững việc xung quanh mình, anh ấy không hề để tâm đến. Cả nhà em đềuhết cách với anh ấy.
Nước mắt lạnh lẽ rơitrên má như đang chảy vào tim Diệp Tuyết, lạnh, thật sự rất lạnh. Tạisao trời đang nắng như thế này mà cô lại thấy như mùa đông lạnh buốt?
- Chị, chị đừng để ýnhững gì em nói, tại nhất thời em xúc động quá thôi. Chị đừng khóc nữa. – Thiên Ân luống cuống tay chân nắm tay Diệp Tuyết.
- Chị không sao. – Diệp Tuyết gạt nước mắt, lại nở một nụ cười có phần cay đắng.
- Chị, em nhận chị làm chị gái được không? Em chỉ có hai người anh trai, em muốn có chị gái.
Diệp Tuyết gật đầu không chút suy nghĩ.
- Chị, chị… - Thiên Ân hưng phấn ôm lấy Diệp Tuyết. Sự hồn nhiên của Thiên Ân đã làm trái tim Diệp Tuyết ấm ấp hơn, dễ chịu hơn…
Diệp Tuyết trở về phòng trọ trong trạng thái mệt mỏi. Đi học rồi đi làm ở tòa soạn khiến thểlực cô suy yếu, may mà Thiên Ân hiểu chuyện, nhất quyết kéo cô ra ngoàiăn bồi bổ cho cô.
Tra chìa khóa vào ổ,Diệp Tuyết mở cửa bước vào nhà. Cô biết chắc giờ này Hạ Vũ đang ở nhàmới của Hoàng Tuấn. Mới tuần trước, Hoàng Tuấn mua một căn nhà nhỏ đểkhi nào không có việc gì làm thì tới đó nghỉ ngơi. Hạ Vũ nhận nhiệm vụtới đó dọn dẹp, sắp xếp mọi thứ cho Hoàng Tuấn. Hiện giờ hai người họrất tình cảm, đi đâu cũng có nhau. Nếu là trước đây, Diệp Tuyết đã phànnàn, chê bai Hạ Vũ “trọng sắc khinh bạn” suốt ngày bỏ rơi cô ở nhà mộtmình. Nhưng giờ đây Diệp Tuyết không còn sức để nói những lời như thếnữa, không còn sức để vô tư như trước nữa rồi.
Cửa nhà chưa kịp đóng lại thì một cánh tay ngăn cản lại.