The Lost Song Of Light Forest

Chương 64




- Heh, hội trưởng đã quyết định rằng sẽ từ chối tất cả đơn yêu cầu và chỉ tập trung duy nhất hỗ trợ cho lớp chúng ta sao?

Một câu hỏi được đặt ra khiến cho Hebi không khỏi luống cuống. Tất cả những gì Hebi có thể làm là đứng trước mặt mọi người, hai tay bám chặt lấy nhau, dáng người hơi khom khom như thể đang hối lỗi. Chỉ có điều.

- Huray wasoai!

Khác với sự lo lắng hoang mang Hebi đang gánh trên vai, thì trông mọi người có vẻ vui sướng… Không phải là “trông có vẻ” mà thật sự họ đang mừng rỡ ra mặt đây. Tung hô tung hoa hát hò quảng, thậm chí là có người đập bàn dậm chân như đang nhảy vũ điệu Rambada chỉ để thể hiện sự hạnh phúc dâng trào. Từ khi nào mà một lớp học lại trở thành cái khu chợ ồn thế này? Cũng là lẽ hiển nhiên khi đưa lên một đơn xin cấp thêm kinh phí cho hội học sinh thì bỗng nhiên lại được nhận sự hỗ trợ đãi ngộ mà từ trước đến nay chưa một CLB nào trong lịch sử có cơ may nhận ân huệ đó. Hội học sinh sẽ làm đủ mọi cách để hỗ trợ hết tất cả cho lớp. Một điều hạnh phúc nhất từ trước đến nay.

- Tốt tốt tốt, thần may mắn đứng về phía ta rồi. Chỉ cần được Hội học sinh hỗ trợ thì xem như chúng ta nắm chắc phần tốt nhất trong tay!

- Không có dễ ăn ngon lành như thế đâu!

Chỉ đơn thuần một giọng nói thôi cũng đủ xé tan đi cái bầu không khí rần rần này. Chỉ đơn thuần là một câu nói mà cả lớp đều trở nên im thin thít. Bởi vì người đang bước đến một cách lạnh lùng đó là Kozue mà.

- Vì trong thời gian có thể xem như “nhạy cảm” này, chắc chắn các CLB hay các lớp khác cũng đều đưa đơn xin cấp thêm kinh phí. Vậy mà Hội học sinh lại từ chối tất cả, thay vào đó, chỉ chấp nhận duy nhất đơn xin của lớp ta dẫu cho cũng không cần thiết lắm. Theo mấy người thì điều này có ý nghĩa gì?

- Ờ thì lớp chúng ta sẽ có điều kiện thuận lợi hơn. Được chu cấp thêm nhiều trang thiết bị này. Được hỗ trợ…

- Cái đó ai mà không biết. Hây dà, quả nhiên mấy người chỉ nhìn thấy được cái lợi trước mặt mà không nhìn xâu xa hơn được một chút… Nghe cho kỹ đây này. Khi toàn bộ kinh phí trong Hội học sinh được quyết định dùng để hỗ trợ hết cho chúng ta. Đồng nghĩa với việc các CLB khác sẽ không nhận được một đồng nào cả. Một khi không có kinh phí thì các hoạt động sẽ bị gián đoạn hoặc có khi không thể tiếp tục được nữa. Vậy tức là chỉ còn duy nhất mỗi lớp ta sẽ thay mặt toàn trường, tham gia cái lễ hội quỷ quái đó. Và đồng nghĩa với việc áp lực sẽ giáng xuống lớp ta tương đương với tất cả CLB khác cùng hợp lại. Bộ mấy người chưa từng nghĩ đến điều đó sao?

Cho tới khi Kozue chính thức lên tiếng rồi thì họ mới bắt đầu làm bộ mặt đầy hoang mang rối bời. Ngẫm nghĩ một lúc thì mới thấy Kozue nói có lý.

- Chỉ còn duy nhất mỗi vở kịch của chúng ta được tiến hành. Lại thêm quyết định cái hỗ trợ hết mình đó đã chặt mất đường lui của ta. Bây giờ thì dù chúng ta có từ chối cũng không được, mà bắt buộc phải tham gia và giành chiến thắng. Nói theo cách khác thì Hội học sinh, chẳng qua chỉ đang cố gắng đùn đẩy trách nhiệm về lớp ta. Lũ ăn không ngồi rồi đó… đúng toàn bọn nham hiểm!

Kozue đang đẩy cao quan điểm khủng khiếp quá, làm cho người khác không theo nổi. Mà nếu có theo nổi thì cũng khó lòng mà đồng ý với cách suy nghĩ của Kozue. Là thiên tài nhưng toàn nghĩ theo chiều hướng tiêu cực thôi.

- Nói chung, giờ thì không còn đường lui nữa rồi. Nên dù muốn dù không, thì chúng ta vẫn phải tìm cách mà thắng!

Nói như thế chỉ càng khiến cho sỹ khí của mọi người thêm phần chán nản. Thà rằng ngay từ đầu, cứ để họ suy nghĩ lạc quan như vừa nãy thì chắc lẽ mọi chuyện đã khác. Bây giờ, họ cảm thấy áp lực đến độ chẳng còn thiết muốn làm bất cứ điều gì. Họ lo sợ rằng vì mọi hy vọng đều đặt nặng lên vai họ, nếu như không thành công thì thật đáng sợ. Thế nên, họ bắt đầu ái ngại và dường như chẳng dám làm nữa.

Thế nhưng, Kazuma đã phá tan bầu không khí ấy sau cái hành động mở gói bim bim hắn mới mua được ở đâu đó. Vì trong lớp, chỉ có duy nhất tên đần độn này dám cả gan mang đồ ăn hiên ngang nên âm thanh mở túi đồ ăn cũng khiến cho người ta thấy làm lạ.

- Các cậu không cần phải lo. Kozue chỉ đang đẩy cao quan điểm lên bởi rằng cậu ấy chỉ muốn dành chiến thắng trong lễ hội lần này thôi. Dẫu sao thì đây cũng chỉ là một vở kịch nhằm đánh dấu với It. Harm Sokyuran rằng trường chúng ta sẽ tham gia, góp vui là chủ yếu. Nên thắng thua cũng chẳng quan trọng gì mấy đâu. Mới cậu không cần phải nghe theo làm gì cho…

Nói chưa hết câu, Kozue đã đùng đùng nổi giận. Bình thường thì cô ấy sẽ vung nắm đấm thẳng vào đầu Kazuma cho tên đó bớt nói đi. Nhưng lần này thì không, Kozue đã giựt phăng lấy gói bim bim trên tay hắn và ném thẳng ra ngoài khung cửa sổ.

- A, bim bim của tớ!

- Cậu nói vậy là sao? Ý cậu muốn nói rằng chỉ có mỗi mình tớ là quan trọng chuyện thắng thua thôi ư?

- Chứ còn gì nữa. Tớ không biết cậu và Minamiya – sensei có xích mích gì nhưng mà thật sự, cậu đang đẩy cao quan điểm khiếp quá, càng khiến mọi người thêm áp lực chứ có giải quyết được gì đâu!

Kozue không nói lại Kazuma trong khoản này. Vì bản thân Kozue cũng thừa nhận rằng mình đang quan trọng hóa vở kịch này trở thành một chiến trường vì lý do cá nhân.

Kazuma ngốc nghếch đang làm bộ mặt luyến tiếc khi mất gói bim bim. Mặc dù cái bản mặt thờ ơ vô cảm của hắn vẫn giữ nguyên khư khư khiến người khác rất muốn tung một quả đấm vào mặt, nhưng thật sự là hắn đang luyến tiếc vì không được ăn gói bim bim đó. Chính vì vậy, hắn đã lấy ra một gói bánh dưa gang khác, cũng ngồi mở vỏ và ăn như bình thường. Hắn thì… điếc không sợ súng nên đành bó tay.

- Tuy là Hội học sinh có tập trung kinh phí hỗ trợ ta hết mình. Cứ cho rằng là họ đặt áp lực lên lớp chúng ta nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là một vở kịch mà chúng ta sẽ diễn trên sân khấu với hai mục đích chính: Mang đến tiếng cười cho khán giả và hoàn thành nhiệm vụ mà hiệu trưởng giao phó. Chúng ta không phải tranh giành, hay đấu đá, chiến tranh với bất kỳ ai ở It. Harm Sokyuran nên không cần phải đặt nặng vấn đề thắng thua. Theo tớ thấy thì… cứ làm hết khả năng của bản thân mình là được. Dù kết quả có không được như ý muốn đi chăng nữa, ta vẫn hài lòng vì không từ bỏ đến phút giây cuối cùng!

Lời nói và hành động của hắn chẳng ăn nhập với nhau. Nhưng chí ít thì nỗi bàng hoàng lo lắng tràn ngập lấy căn phòng cũng như vơi đi dần dần. Quả thật, chỉ cần bỏ qua chuyện thắng thua thì cũng đâu có gì đáng sợ. Nếu chỉ vì một chút khó khăn áp lực mà dừng lại ngay lúc này thì bao nhiêu mồ hôi nước mắt, công sức vật lộn, chạy tới chạy lui để chuẩn bị cho buổi diễn hóa ra lại trở thành công cốc. Kazuma nói không sai. Không cần để tâm đến kết quả như thế nào, điều quan trọng là phải hoàn thành những gì mình cần phải làm trong điều kiện tốt nhất có thể.

Tora chợt vỗ hai tay vào nhau.

- Được rồi mọi người, trong khi chúng ta cứ ủ dột như thế này thì thời gian đang trôi qua một cách lãng phí đấy. Chúng ta chỉ còn có tuần này và hết tuần sau là đến thời hạn rồi. Nhanh tay nhanh chân lên để hoàn thành những việc còn đang dang dở nào!

- Yosh, mọi người, cùng quyết chiến cho tới cùng đê!

- YOHHHHH

Một mãnh tướng nào đó đã từng nói rằng: “Điều quan trọng để tạo nên một quân đội mạnh không phải từ những anh linh tinh nhuệ. Mà cốt lõi ở một tập thể biết quan tâm, hỗ trợ, và đồng lòng với nhau. Tình đoàn kết sẽ làm nên tất cả”. Cho đến bây giờ thì câu châm ngôn ấy vẫn không hề lay chuyển.

Phải, điều đó quan trọng hơn tất cả. Nếu không có sĩ khí thì chẳng thể làm nên được điều gì hết. Bây giờ thì mọi người đã có thể bắt tay quay trở lại công việc với nỗi lo lắng vơi đi phần nào.

Kazuma lụi thụi đến chỗ Hebi cùng bộ dạng khó coi.

- Như vậy là không còn gì để lo nữa. Cậu cũng không cần phải cứng người lên rồi có ý định nhận hết mọi trách nhiệm về mình vì là hội phó hội học sinh đâu!

Nhưng Hebi lại tỏ vẻ khó chịu nhiều hơn là biết ơn. Biết rằng điều này không đúng nhưng trông thấy bản mặt của Kazuma, Hebi đã không muốn nói chuyện và ngay lập tức quay lưng phắt đi.

- Mình biết… Kusanagi – kun không cần nhắc. Với lại, mình chưa hề nghĩ đến chuyện nhận hết mọi trách nhiệm về mình. Kusanagi – kun chỉ toàn suy đoán linh tinh thôi!

Kazuma đưa tay ra sau gáy gãi sột soạt. Hắn nghĩ có khi do mình suy nghĩ linh tinh thật nhưng thực chất thì những gì hắn đoán lại hoàn toàn chính xác. Chắc chắn, Hebi cũng sẽ chủ động cúi người nói lời xin lỗi đến cả lớp vì lý do “Mình là hội phó hội học sinh mà không thể làm được gì”. Sau những gì Kozue nói, nhất định Hebi sẽ làm như thế nếu Kazuma không nhảy vào làm dịu tình hình kịp thời. Hebi ghét hắn là bởi vì… hắn… một lần nữa lại nhìn thấu được Hebi.

…………………

- Heh heh, Kusanagi – kun quả là một người kỳ lạ. Chỉ mới nói có dăm ba câu mà đã kéo vật dậy hết tinh thần của mọi người. Cậu ấy đúng là có tố chất của một lãnh đạo, đúng không Hiyama – kun?

- Hm, tố chất thì không chắc. Nhưng nếu thật thà quá thì không có khả năng dẫn dắt lâu bền đâu. Tên đó… giống người hiến kế hơn là làm lãnh đạo nhiều!

- Quân sư à… có thể đúng… nhưng cũng có thể không. Ủa khoan đã, cậu có hứng thú với chuyện này ư? Tớ nghĩ rằng Hiyama – kun sẽ nổi đóa lên khi bỗng dưng tớ đề cập đến Kusanagi – kun chứ?

- Tch… cậu im đi!

Kazuma là một tên siêu ngu ngốc. Thứ khiến hắn tỏ ra ngu ngốc là bởi vì hắn còn không nhận ra bản thân mình chẳng khác gì tên ngu ngốc khi toàn làm những chuyện ngu ngốc để ai ai cũng nghĩ rằng “À, hắn thật ngu ngốc”. Bộ không lẽ, hắn không có việc gì làm ngoại trừ ăn với ăn thôi sao? Hắn lại bóc một gói nho khô ra nhai cho đỡ nhàm miệng đây này. Nhìn hắn cứ tỏ ra bần bần và đần đần thế nào nên không tránh khỏi việc bị Kozue mắng nhiếc thêm cho một trận.

Cảm giác của Camelia dành cho Sakurada là gì? Eri đã không nghĩ đến điều đó khi viết ra kịch bản. Để rồi cho đến lúc Aries đặt câu hỏi thì cô bé phải phân vân lưỡng lự. Rút cuộc thì tình cảm của Camelia dành cho Sakurada thật sự là gì? Dẫu cho Sakurada đã rất nhiều lần nói lên cảm giác thật sự trong tim nhưng hết lần này đến lần khác, Camelia đều tìm cách đẩy chàng tránh xa khỏi mình. Liệu đấy có thật sự là điều mà Camelia mong muốn hay… đâu đó trong trái tim nàng vẫn còn tồn tại hình ảnh của chàng nhưng không thể với tay tới. Nếu thật sự là như vậy thì thật đau khổ biết nhường nào.

Lẽ nào từ “yêu” viết ra giấy thì đơn giản, nhưng khi muốn thẩm định lại nó thì thật không dễ dàng chút nào. Camelia, một cô gái sẵn sàng bất chấp mọi thứ để đến với tình yêu của mình. Eri thầm nghĩ, giá như mình cũng có được một phần dũng cảm của Camelia thì hay biết mấy. Nếu như Eri cũng có một phần nhỏ sự dũng cảm ấy, thì chắc lẽ cô bé đã không phiền muộn đến mức này.

Đôi tay Eri vẫn còn giữ cuốn kịch bản thật chặt. Và ánh mắt cô bé hướng về tên đần độn ấy một cách đầy ưu tư.

- KAZUMA LÀ ĐỒ ĐẦN THỐI!

Tại sao cứ những lúc mấp mô đầy tâm trạng thì y như rằng tên ngốc đấy lại gây chuyện nhỉ? Hắn thật sự đúng là tên ngu ngốc.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

- Nar nar, Kusanagi – kun lại bị mắng nữa rồi. Nhưng phải công nhận một điều là cậu ấy ăn khỏe thật đấy. Cứ hở một chút là thấy ăn ngay. Bảo sao Toriyama – san không nổi giận cho được!

- Tch, tên đó cứ như bị bỏ đói lâu năm vậy. Không lẽ khẩu phần ăn của con người ít đến độ khiến cho bọn chúng háu đói nhanh như thế sao? Trong khi Chân Tổ lại có khả năng hấp thụ thức ăn ít hơn hẳn? Hay là tên đó bị bỏ đói nên mới ăn không ngừng nghỉ như thế?

- Hây dà, tớ thì cho rằng vì cá nhân Kusanagi – kun thích ăn hơn!

Một buổi tối bình thường khi cả bốn người bạn cùng quay về thị tộc Chân Tổ. Tiết học trên lớp đã kết thúc và Hebi cũng không cần nán lại để sinh hoạt hội học sinh nên hôm nay, bốn người có thể về cùng nhau. Không phải lúc nào cũng được những ngày như thế này vì thường thì Hiyama, Hebi và Namehari sau đúng giờ tan tầm thì phải về thị tổ ngay để còn đến Đại Điện Thần. Còn Hebi thì nán lại vì một số vấn đề xung quanh hội học sinh nên cô bé thường hay về sau cùng. Kể từ lúc được bổ nhiệm vào cái ghế hội phó, cô bé vẫn thường hay về một mình nên trông rất cô đơn. Riêng ngày hôm nay thì không cần phải như thế nữa.

- Dù rằng mọi thứ đã được giải quyết triệt để, nhưng Toriyama nói không sai. Trận chiến này, chúng ta chỉ có thể tiến mà không được lui. Suy cho cùng thì chúng ta vẫn phải cố hết khả năng của mình mới được!

- Biết là thế, nhưng nói thì dễ hơn làm. Đến khi đụng chuyện rồi thì khắc biết!

- Tớ nghĩ chắc sẽ không có điều gì tồi tệ đâu. Mọi thứ diễn ra vẫn rất thuận lợi cho đến thời điểm hiện tại thì chắc là sẽ ổn thôi. Hơn nữa, trang phục của vai nữ chính đã hoàn thành nên cũng bớt được phần nào mệt mỏi. À phải Hebi, cậu đã thuộc hết lời thoại trong vai nữ chính chưa đấy? Namehari chợt quay lại hỏi.

Hebi vừa nở nụ cười như thường ngày, vừa gật đầu.

- Ừ, mình đã học xong hết rồi. Mình dự định sẽ tận dụng khoảng thời gian còn lại để luyện tập thêm một chút nữa thì sẽ tốt hơn. Nhìn chung thì phần của mình cũng không gặp rắc rối nào!

- Hm hm, cái này cũng phải nói lời cảm ơn Hiyama – kun, không uổng công cậu ấy thức sáng đêm, vừa làm việc ở Đại Điện Thần, vừa hỗ trợ cho Hebi tập luyện. Cậu cứ như một bà nội trợ hay giúp đỡ người khác lắm đấy Hiyama – kun!

- Thôi đi, đồng ý là tớ phải thường xuyên làm việc nhà, nhưng cũng không có thích bị xem như bà nội trợ đâu!

- À sẵn tiện đây hỏi luôn không khéo lại quên. Hình như lần này, cậu cũng nhận được một vai phải không? Toriyama có đưa cho cậu một tập kịch bản khác chứ nhỉ?

Tự nhiên nhắc đến Kozue, Hiyama không tránh khỏi việc chậc lưỡi bực mình. Cậu ấy bực mình như một phản xạ tự nhiên nên cái chậc lưỡi đó lớn đến độ người xung quanh còn nghe thấy. Nguyên nhân xâu xa là vì trong lúc tập luyện cho các nhân vật khác, bỗng dưng Kozue bất thình lình đến gần Hiyama, mang theo gương mặt phừng phừng đáng sợ như thể chuẩn bị đánh nhau. Thật lòng mà nói khi ấy, mọi người trong lớp ai cũng nơm nớp đều cho rằng hai người lại gây gỗ gì với nhau rồi chuẩn bị giải quyết bằng vũ lực. Nói đến Hiyama và Kozue thì chỉ xoay quanh chuyện đấm đá thôi. Nhưng không ngờ, Kozue lại chìa một xấp kịch bản khác mỏng hơn nhiều so với kịch bản của hai nhân vật chính. Kozue đưa nó cho Hiyama và nói rằng là: “Thật ra vẫn còn một nhân vật nữa mà ta chưa phân cho bất kỳ ai. Bởi vì ta thấy rằng không một người nào trong lớp này đủ khả năng để đảm nhận vai này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vì thời gian không còn nhiều nên ta đành phải nhắm mắt, nuốt nước bọt đưa nó cho ngươi. Nếu như ngươi cảm thấy có hứng thú thì nhận lấy, còn không thì ta đây cũng chẳng ép. Cùng lắm thì ta sẽ cắt nhân vật này đi bởi lẽ nó cũng chẳng quan trọng gì mấy”.

Thoạt đầu, Hiyama tức điên đến độ không muốn nhận làm gì. Nhưng rồi cậu ấy lại nghĩ rằng nhân vật ấy dù nhỏ thế nào thì nó cũng góp một phần trong vở kịch của Eri. Nếu như Kozue cho cắt bỏ nhân vật này thì tức là nội dung sẽ bị thay đổi. Mà đã thay đổi thì buộc lòng Eri phải viết lại sao cho phù hợp với nội dung mới. Rồi thì sẽ ảnh hưởng đến mọi người đã mất bao thời gian luyện tập. Nói trắng ra sẽ kéo theo một dàn hệ lụy đầy phiền phức rắc rối nên cuối cùng, Hiyama cũng đành nuốt nược bọt, nuốt giận vào trong mà nhận lấy vai này. Nếu là một vai nhỏ thì câu thoại cũng không nhiều. Hiyama có thể đảm nhận được… Nhưng cậu ấy vẫn không thể bỏ qua cái thái độ của Kozue lúc đó. Đâm ra, tức vẫn hoàn tức.

- Cái con nhỏ ôn dịch đó. Nếu ngay từ đầu không tìm được người phù hợp thì phải nói sớm hơn chứ. Đợi sát nút mới “ném” cái thứ này vào mặt mình rồi nói “học thuộc hết đi”. Rõ ràng là nó đang cố tình chơi mình đây mà!

- Nar nar, dù sao thì Toriyama vừa là đạo diễn, vừa huấn luyện, lại cũng là người tuyển chọn diễn viên phù hợp. Công việc của cậu ấy cũng chịu nhiều áp lực không kém đâu. Với lại, làm sao Toriyama có thể dễ dàng nói chuyện này với cậu ngay được. Dẫu sao thì hai người cứ như chó với mèo, như nước với lửa thế thì cũng chịu rồi!

Hiyama cất tiếng thở dài. Cậu ấy nhìn vào cuốn kịch bản trong tay một cách ngán ngẫm. Xấp này thì cũng mỏng thôi. Dự đoán chắc lẽ cũng chưa đến 100 trang. Có thể học thuộc được hết trong khoảng từ ba đến năm ngày là tối thiểu.

- Này Eri, Federich Asley là nhân vật như thế nào vậy?

Hiyama ngoái cổ lại hỏi người viết ra kịch bản. Dĩ nhiên, chỉ có tác giả thì mới hiểu rõ được ngọn ngành nhân vật của mình. Nếu hỏi thẳng tác giả thì Hiyama sẽ hiểu được nhân vật mình đảm vai nhanh hơn. Nhưng mà khi cậu ấy quay lại, đập vào đôi mắt cậu ấy là vẻ đượm buồn, một vẻ gì đó phiền muộn đầy tâm trạng. Một nỗi sầu mà Hiyama chưa từng thấy và cũng chưa từng nghĩ rằng một ngày nó lại có thể xuất hiện trên gương mặt trẻ con, năng động đến tăng động của Eri.

Cũng phải… kể từ hồi biết được ý định thật sự của nhóm nhà khoa học. Từ sau sự cố ngoài biển, Eri như biết lo lắng và làm bộ mặt ấy nhiều hơn. Cô gái hồn nhiên trong sáng, lúc nào cũng sống một cách vui vẻ như không biết bất cứ nỗi gian truân nào ngoài cuộc đời. Cô gái chỉ thích đọc những cuốn sách, thức thâu đêm suốt sáng chỉ để nghiên cứu như những danh nhân mình yêu mến. Cô bé vẫn thường trốn sau lưng Hiyama mỗi khi gặp chuyện gì đó sợ hãi đã không còn nữa rồi. Để bây giờ, trước mắt Hiyama là một Eri biết lo toan, biết phiền muộn, biết suy nghĩ đến những mặt trái của xã hội… một Eri đã trưởng thành từ lúc nào mà chính Hiyama cũng không ngờ đến.

Nhưng nói gì đi chăng nữa, cái bộ mặt đó hoàn toàn không hợp chút nào đâu. Hiyama vừa cất tiếng thở dài, vừa đưa tay nhặt lấy một quả sồi dưới gốc cây gần đó. Hiyama đã búng quả sồi nhỏ đó thẳng vào đầu Eri. Buộc cô bé phải ôm đầu.

- Ui da!

- Cậu làm gì mà thẫn người ra thế hả Eri? Có nghe tớ nói gì không đấy?

Ngoảnh đi ngoảnh lại thì mới nhận ra rằng chính Hiyama đã bắn quả sồi ấy. Và Eri cũng hiểu rằng mình đã quá lơ là mất tập trung đến độ không biết Hiyama vừa gọi mình. Cô bé làm bộ mặt ỉu xìu như thể hối lỗi trong đáng yêu vô cùng.

- Xin lỗi, mình mãi nghĩ đến chuyện khác nên không nghe thấy. Hiyama – kun vừa nói gì vậy?

Tiếng thở dài thứ n lần trong cuộc đời Hiyama lại được cất lên từ chính miệng cậu ấy.

- Tớ hỏi rằng là Federich Asley là người như thế nào. Tớ thì không có nhiều thời gian để học thuộc hết xấp này nên chi bằng hỏi luôn người đã viết ra nội dung này cho tiện. Tớ đang cần thêm thông tin về cái nhân vật mà cậu nghĩ ra đấy!

- Are… Federich Asley không phải là bạn thân mai trúc mã thuở nhỏ của Camelia Humler sao? Ủa, vậy là Hiyama – kun sẽ đóng vai Federich Asley à?

- Cậu đó nhé… đầu óc để trên tầng thứ mấy thể hả? Từ nãy giờ là hoàn toàn không hề nghe tụi này nói gì đúng không?

- Xin lỗi!

- Rồi rồi, thế nào cũng được. Diễn giải ngắn gọn xúc tích một chút về nhân vật này một chút đi. Nếu được thì tớ sẽ về nhà, vừa nấu nướng vừa học được phần nào hay đến đấy!

- Mình hiểu rồi mình hiểu rồi!

Eri nhanh chân chạy đến bên cạnh Hiyama, cùng nhìn vào xấp kịch bản trên tay cậu ấy và bắt đầu giải thích cặn kẽ về nhân vật mà Hiyama sẽ nhập vai.

Có lẽ Hiyama đã biết nhưng vẫn cố tình lơ như không để Eri tránh khỏi sự bỡ ngỡ. Phải chăng Hiyama cố tình giấu đi nỗi quan tâm hay lo ngại của bản thân để không làm người mình thật lòng để mắt tới phải vướng bận thêm phiền muộn. Là những người luôn theo sau quan sát, Hebi và Namehari có thể nhận ra được nhiều thứ: Nỗi sầu tư của Eri. Nỗi ưu phiền trong trái tim Hiyama. Chính hai người họ cũng cảm nhận được rằng có một sự thay đổi không hề nhỏ xung quanh Eri… nhưng họ biết làm thế nào một khi Hiyama đã chấp nhận nó như một lẽ thường tình.

- Eri – chan…

- Lo sao?

- Eh… ừ. Mình không biết phải nói thế nào nhưng mà… dường như… cả Eri – chan và Hiyama – kun đều không giống như bình thường. Hôm nay… trông họ khác lắm…

- Không phải hôm nay. Mà là kể từ khi chúng ta xuống núi, học chung với xã hội con người thì mọi thứ đã thật sự thay đổi. Tất cả mọi thứ… không gian, thời gian, hay cả những sinh vật đều đang sống trong dòng chảy của thế giới này. Cả Eri – chan, cả Hiyama – kun, cả thị tộc Chân Tổ chúng ta. Tất cả… đều đã thay đổi!

- Ừ, Namehari – kun nói chí phải. Mọi thứ đều không còn như xưa nữa kể từ khi chúng ta xuống thị trấn con người học hỏi. Nhiều thứ đã xảy ra khiến chúng mình không thể lường trước được. Những cảm xúc, những suy nghĩ trong trái tim Eri và Hiyama – kun… Không biết bây giờ, tâm tư Hiyama – kun đang muốn nói lên điều gì?

Đến lượt Namehari cũng làm gương mặt phiền não ấy. Cậu ấy trả lời nhưng không hề quay sang mà nhìn thẳng vào Hebi.

- Có lẽ… vì cậu lúc nào cũng dõi theo Eri – chan, lúc nào cũng dõi theo Hiyama – kun nên cậu chẳng bao giờ quay đầu lại. Bản thân Hebi cũng đã thay đổi nhiều lắm đấy!

- Eh… mình sao?

…………………………

- Và như thế, sau khi phát hiện ra Camelia lén lút đến buổi dạ hội đó, Federick đã…

Hiyama chỉ muốn hỏi đôi chút về nhân vật để cậu ấy dễ nhập tâm hơn. Nhưng xem ra mình đã hỏi thứ không nên hỏi. Chỉ cần thông tin về vai đấy thôi, ấy thế mà Eri lại được lấn kể hết trơn tru nội dung vở kịch. Ừ thì cũng cần lắm cái nội dùng nhưng đấy không phải thứ Hiyama tập trung chủ yếu đến.

Nói luyên thuyên gì đó, Hiyama không thể tiếp nhận được hết nên cứ để mặc Eri muốn làm gì thì làm, còn mình thì chỉ gật gù như thể có nghe thôi. Nhưng ngay lúc này, ngay tại thời điểm này, có một thứ âm thanh khác vô tình lọt vào đôi tai cực kỳ thính của Hiyama. Một thứ âm thanh mà đáng lẽ ra nó không nên xuất hiện. Bởi rằng đây chính là bước đầu tiên cho những rắc rối chuẩn bị xảy đến trong tương lai gần.

Hiyama bất thình lình đánh mắt sang cánh phải, dùng một tay che ngay giữa miệng Eri còn đang thao thao.

- Eh, Hiyama – kun…

- Suỵt, im lặng một chút nào!

Nhìn thấy điệu bộ nghiêm túc đó thật khiến cho Hebi và Namehari không tránh khỏi hoang mang. Hiyama rất ít khi trưng bộ mặt ấy chỉ trừ những trường hợp hết sức nguy cấp hay cảm nhận được điều gì đó không hay rình rập xung quanh thị tộc nói chung và những người thân bên cạnh Hiyama nói riêng. 

Nếu chịu dừng lại và lắng nghe, thì quả thật là có âm thanh gì đó phát ra từ phía cánh rừng bên phải. Tiếng lá cây sột soạt, rồi kỹ hơn thì dường như có cả tiếng trẻ con… tiếng con nít đang gào thét, nhưng với khoảng cách mà nhóm bạn đang đứng thì nó quá nhỏ nên cũng không dám chắc chắn. Mà chắc chắn để làm cái gì? Nếu thật sự là âm thanh lạ lùng phát ra từ khu vực nào đó gần thị tộc Chân Tổ thì phận là một Chân Tổ, chẳng phải nên chạy đến đấy kiểm tra sao?

- Khoan đã Hiyama – kun!

……

Hiyama chạy đến nơi có âm thanh kỳ lạ đó. Càng đến gần thì âm thanh càng phát ra rõ hơn. Quả nhiên, không thể sai được, đây chính là tiếng con nít đang gào thét khi bị kéo lê sát đất sền sệt. Ngoài ra, còn có tiếng nói của một người trưởng thành, hay nói đúng hơn là tiếng quát tháo của một tên đàn ông khó tính khi đứa trẻ không ngừng gây khó dễ.

- Chết tiệt, con ôn này, nếu mày chịu nghe lời một chút thì tao đây cần phải khổ như vậy. Đợi cho đến khi phi vụ này hoàn thành, tao sẽ xử lý mày sau!

Bạo hành gia đình ư? Có lẽ không. Vì thị tộc Chân Tổ không bao giờ xảy ra những chuyện như bạo lực gia đình. Sẽ không có một ông bố nào kéo lết con cái ra khỏi thị tộc, rồi còn buông lời quát tháo nặng nhẹ chỉ vì vài nguyên nhân nhỏ như ăn cơm không đúng giờ hay đi chơi quên giờ về nhà. Một phần cũng có thể vì tỷ lệ sinh nở của Chân Tổ rất thấp, nên theo mặt tích cực nào đó, trẻ con ở thị tộc luôn được ưu tiên nâng niu chăm sóc hàng đầu.

Hành động bạo lực với trẻ con là bị cấm trong thị tộc. Trừ khi… trừ khi gã đàn ông đó… không phải là người trong thị tộc. Một tên không phải Chân Tổ và đang có hành đồng như muốn mang đứa trẻ ra khỏi làng thì chỉ có thể là…

- Tốt hơn hết là mày nên bỏ con bé ra nếu còn muốn thở và tồn tại trên cái cõi đời này. Không thì đừng có bảo sao hôm nay mày sẽ xuống dưới mộ nằm nghỉ ngơi sớm, thằng bắt cóc!

Bắt cóc trẻ con là tội danh có khi sẽ phải ở tù chung thân nếu chiếu theo luật của loài người. Còn đối với thị tộc Chân Tổ thì nó cũng tương đương như án tử hình. Hay nói một cách cho ngắn gọn thì “chết là cái chắc”. Hiyama không ngại giết người đâu. Vì nỗi thù hận về con người trong tâm trí Hiyama vẫn cứ như một cái đinh đâm thẳng vào trái tim cậu ấy và nó sẽ mãi mãi ở đó không biến mất. Với nỗi thù hận đó, thì thêm một hai giọt dầu xăng thì cũng đủ để tạo nên một ngọn lửa uất hận cao đến ngút trời. Ngay cả bây giờ, Hiyama vẫn đang nhìn tên bắt cóc với ánh mắt lăm lăm của sự phẫn nộ. Nhưng chỉ có điều… hình như có gì đó không được đúng cho lắm.

Tên bắt cóc chắc chắn là đàn ông, và phải là một người đàn ông ở độ tuổi trung niên như những ông bác trong thị tộc. Lý do Hiyama chỉ có thể dự đoán qua giọng điệu là vì tên đó ăn mặc chùm kín hết cả mặt như hội du mục của một tổ chức bí ẩn nào đó. Kiểu gì thì kiểu, cái bộ đồ đó trông thật quá khả nghi. Mới nhìn cũng hiểu ra ngay rằng đó là kẻ không đàng hoàng rồi. Chưa kể đến thái độ của đứa bé đang bị trói và không ngừng gào thét và giãy đành đạch kia.

- Hiyama Hiyama… cứu em…

Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho máu Hiyama sôi lên như dung nham núi lửa. Đôi mắt cậu ấy chuyển từ màu đỏ hồng Ruby sang đỏ thẫm của máu, ngay cả phần nhãn cầu bên trong cũng thu hẹp lại như mắt của mãnh thú. Đôi răng nanh sắc như dao cạo xuất hiện trên miệng cậu ấy, cùng mười chiếc móng tay vừa dài vừa nhọn kia đã sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào. Giờ thì dù cho tên này có là người trong thị tộc hay không thì cũng đã có lý do để cậu ấy chuyển sang chế độ chiến đấu.

- Nói nãy giờ có nghe gì không? Mau bỏ con bé ra. Nếu không thì đừng có trách!

- Hù dọa ai hả thằng nhóc? Miệng lưỡi của mày có thể khua môi được hay nhưng còn tài cán đến đâu mà đòi lấy trứng chọi đá. Tao không thả đấy, làm gì được nhau?

Tên đó lại tiếp tục nắm lấy sợi xích nối ở cổ đứa trẻ giật thật mạnh, làm cho con bé bị đau. Thấy cảnh tượng đó, Hiyama gần như không giữ được bình tĩnh, cậu ấy bất thình lình lao thẳng đến tên bắt cóc sau khi trừng ánh mắt khiếp sợ.

Tốc độ của Hiyama rất nhanh. Điều này thì không ai dám phủ nhận. Chỉ thoắt trong tic tắc, Hiyama đã tiếp cận được đối thủ từ lúc nào không hay. Cậu ấy đưa năm chiếc móng vuốt sắc nhọn tính vồ thẳng vào cổ hắn, thì đột nhiên, tên đó đã kịp thời tránh sang một bên.

- Nhanh quá!

Chưa chịu thua và cũng không hề có ý định để hắn thoát, Hiyama thực hiện thế xoay người giữa không trung nhằm mục đích sử dụng chân đá hắn một cái. Chỉ tiếc rằng thân pháp của hắn nhanh đến độ Hiyama tấn công hụt lần thứ hai.

Nhanh chóng lấy lại thế đứng cân bằng. Hiyama tiếp tục phóng đến như cơn gió, liên tục vung tay vung chân đánh đấm đủ kiểu theo kiểu giang hồ và những thế phóng mình theo phong cách the Hulk trong biệt đội anh hùng Avenger. Nhưng, tất cả đều vô dụng trước tên đó. Hắn chỉ né, chỉ hụp đầu xuống, nhích người sang trái, sang phải để tránh mọi đòn tấn công của cậu ấy. Tên đó thậm chí còn bắt kịp tốc độ của Hiyama và phản công bằng cách chộp lấy tay phải Hiyama, tận dụng lực ly tâm cũng như những yếu tố cần thiết khác để ném cậu ấy về phía sau. May mắn thay, Hiyama đã kịp thơi điều chỉnh lại cơ thể, thay vì đập thẳng vào thân cây thì cậu ấy có thể lợi dụng chính thân cây đó làm điểm tựa để quay trở ngược lại tấn công hắn.

Dù đánh thế nào đi chăng nữa thì lối tấn công của Hiyama cũng bị nhìn thấu và ngăn chặn. Nói cách khác, Hiyama không cách nào chạm được vào tên đó hay chí ít cũng phải tháo cái nón trùm đó xuống để xem mặt. Hiyama đang thất thủ.

Bị đẩy lùi lại một đoạn dài. Cảm giác cứ như vừa bị con bò mộng húc lùi về phía sau trong môn Oreo bên Tây Ban Nha. Hiyama sớm nhận ra được điều bất thường.

Quả nhiên… với thân pháp kinh hoàng đó thì không phải người bình thường. Thậm chí, cái cảm giác cũng không giống với Nhân Loại. Với thực lực như thế, với sức mạnh như vậy. Chắc chắn… phải tương đương với một Chân Tổ sống 700 năm như Makoto – san. Tên này… rút cuộc là từ đâu chui ra vậy trời!

Tên bắt cóc tuyệt đối không phải người bình thường. Vì sẽ chẳng có một người thường nào có thể khiến Hiyama gặp khó khăn như thế này… A, thật ra là đã từng có rồi, một tên đã khiến Hiyama gặp khổ sở đến nỗi bị trọng thương khi đánh nhau, trong khi tên ngu ngốc đó chỉ biết chạy lòng vòng để trốn, đến phút cuối thì tung ra khắc tinh của Chân Tổ nên tạm thời trận đó, Hiyama thua cuộc. Mới nghĩ lại thôi mà cảm thấy tức tối cũng như ức chế vô cùng. Tên siêu thộn ngu ngốc đó…

Quay trở lại vấn đề trước mắt, dù bàn xui bàn ngược thì sự thật không thể tránh khỏi rằng Hiyama đang bị đẩy vào thế vô cùng khó khăn khi sức mạnh Chân Tổ không giúp cậu ấy chiến thắng. Đừng nói đến chiến thắng, ngay cả việc giải cứu đứa trẻ ấy cũng trở nên quá sức. Trừ khi…

- Hiyama – kun, Hiyama – kun…

- Hiyama!

Trừ khi có thêm sự trợ giúp. Và may mắn thay, nhóm Eri cũng vừa kịp thời chạy đến. Trông thấy người khả nghi giấu mình sau lớp áo choàng bí ẩn. Trông thấy đứa trẻ còn đang nằm vùng vẫy dưới đất hay hình dạng chiến đấu của Hiyama, họ nhận ra rằng tình hình không hề khả quan chút nào.

- Hiyama, chuyện gì đang diễn ra thế? Tại sao Nao – chan…

- Nhìn thấy mà vẫn chưa hiểu gì sao? Đấy gọi là bắt cóc đấy. Tên đó, đang tính bắt cóc Nao ra khỏi thị tộc ta đó!

………

- Hừm, lũ nít ranh, có thêm một hai đứa nữa nhảy vào cũng không thay đổi được gì đâu. Có ngon thì nhào hết vào đây!

Miệng vừa thách nhóm Hiyama xông vào trong khi chính bản thân tên đó lại lao thẳng tấn công trước. Hắn liền một lúc tấn công cả Hiyama lẫn Namehari với tốc độ vô cùng đáng sợ. Chỉ sơ xuất một chút thì rất có thể, Hiyama và Namehari sẽ không thể theo kịp với nhất cử nhất động của hắn.

Tên bắt có đấm thẳng. Ngay tức thì, Namehari kích hoạt Spejas của mình. Spejas của Namehari là “Cường hóa”, cho phép nâng cao khả năng vật lý cơ thể đến mức cao nhất. Cậu ấy đã cường hóa toàn bộ thân thể để chặn cú đấm đó. Nhưng thật sự mà nói, dù cho có là Cường hóa thì Namehari cũng gặp không ít khó khắn. Sức mạnh của tên đó thật khiếp sợ.

- Huh, Enchanment… cái loại Spejas tầm thường này thì làm được gì hả?

Chỉ với một cái vung tay, Namehari bị đánh thổi bay dẫu cho cậu ấy đã Cường hóa thân thể cứng như thép. Namehari lộn một vòng ra phía sau, dùng tay bám xuống đất để cản lực li tâm và lấy lại được thăng bằng ngay.

- Này này, cứ cho rằng Spejas của tôi có thật sự thuộc loại tầm thường đi chăng nữa thì cũng đừng mạt sát nó như vậy. Nó đã cứu giúp tôi nhiều lần rồi đấy!

- Tầm thường thì nói tầm thường. Để tao cho chúng bây thấy thế nào là Spejas thật sự!

Tên bắt cóc bí ẩn đó chấp hai tay vào nhau rồi đập thẳng xuống mặt đất. Đầu tiên là một đợt chấn động từ nhẹ cho đến mạnh dần. Hiyama và Namehari còn chưa biết điều gì sẽ xảy ra thì ngay lúc đó, những chiếc rễ cây nằm sâu dưới lòng đất bất thình lình phóng thẳng lển như những chiếc roi. Chúng quất thẳng xuống cả hai người họ.

- Nguy hiểm!

Cả Hiyama lẫn Namehari đều kịp thời tránh sang hai bên. Ơn trời, nếu như chậm thêm một giây nữa thôi thì có lẽ Hiyama và Namehari sẽ chung số phận với cái cây bị chẻ ra làm đôi một cách đơn giản kia mất. Những cái rễ lúc la lúc lắc thu lại, nhưng vẫn lởn vởn ngay trước mắt họ như thể chúng sẽ đánh thẳng xuống đầu họ bất cứ lúc nào. Trong khi… Hiyama và Namehari đều không khỏi tròn mắt kinh ngạc.

- Cái đó cũng được xem như Spejas chứ nhỉ. Hiyama – kun, có thể cho tớ biết rằng chúng ta đang đấu với thứ gì không?

- Nhìn mặt tớ thử xem. Trông tớ như có biết không? Thiệt tình, chính đây còn không rõ thằng khốn kia là giống gì đây. Người thường thì chắc chắn không phải người thường rồi. Còn Chân Tổ thì… không lẽ, ngoài thị tộc ta ra thì còn có những Chân Tổ khác?

- Giải thích theo kiểu ấy cũng không hẳn là sai đâu. Nghĩ đi nghĩ lại thì không phải mẹ của Hebi cũng là Chân Tổ ngoài tộc đấy sao. Nhưng dù nói gì đi nữa… xem ra lần này, chúng ta gặp phải thú dữ rồi!

………

- Ha ha ha, đã thấy chưa đã thấy chưa? Đây mới chính là sức mạnh thật sự của loài Chân Tổ. Từ đây, tao sẽ cho chúng bây nếm thử cơn ác mộng nó như thế nào. Chết này!

Tên đó tiếp tục ra lệnh cho những phần rễ cây đó đâm một lượt xuống cả hai. Hiyama và Namehari nhanh chóng tránh sang được một bên.

- Hô hồ, cứ cho là Spejas đó mạnh đi nhưng người xưa cũng từng hay nói rằng “Một chiêu dùng hoài cũng không có tác dụng đâu”. Nếu như Spejas này là lá bài chủ đạo thì đáng lý ra ngươi chưa nên tung ra sớm như thế!

Namehari cường hóa đôi tay. Cậu ấy đã bắt hết tất cả những ngọn rễ cây ấy, ép chặt vào cơ thể để chúng không di chuyển lung tung nữa.

- Hiyama – kun!

Ngước mắt lên cao thì sẽ thấy Hiyama đã bám dính trên một cái cây. Lúc nãy, ngay khi đòn roi đánh thẳng xuống thì Namehari đã lộn nhào sang bên trái, còn Hiyama thì phóng vút lên ngọn cây. Cậu ấy “bậu” sẵn trên đó nhằm đợi chờ cơ hội và đây chính là lúc thích hợp để phản công. Hiyama phi đầu xuống, chạy dọc ngược lại trên chính những phần rễ cây khổng lồ ấy để thu hẹp khoảng cách với tên trùm đầu kia. Và dường như… tên bắt cóc cũng không hề có ý định chịu thua.

- Đừng vội tiểu nhân đắc chí. Xem đây!

Hắn lại chắp tay, lại đập xuống đất, kéo lên thêm vài ba phần rễ cây nữa nhắm thẳng vào Hiyama đang chạy. Cứ nghĩ rằng những phần rễ đó sẽ đâm xuyên qua Hiyama bởi lẽ không còn ai giúp cậu ấy chặn đứng chúng. Nhưng thật không ngờ rằng, những chiếc rễ đó đột ngột dừng lại giữa không trung, để cho Hiyama lao vút qua một cách dễ dàng.

- Cái gì… đáng ghét… sao lại…

Tên bắt cóc nhận ra rằng không chỉ những chiếc rễ mà ngay cả bản thân hắn cũng đang bị bất động. Hắn không thể di chuyển, hay nhúc nhích, cử động gì được dù chỉ một ngón tay. Hắn có cảm giác như cả cơ thể mình như bị hóa đá.

- Thân thể của ta… sao lại…

- Ngạc nhiên lắm chứ gì. Nói thật nhé, chính tao đây cũng từng cảm thấy rất khó chịu khi bị khống chế kiểu ấy. Tao từng nghĩ cái thứ năng lực đấy thật phiền phức nhưng xem ra lần này, nó đã giúp tao rồi. Kẻ chiến đấu với mày từ đầu đến giờ, đâu phải chỉ có mỗi mình hai đứa chúng tao!

Nói rồi mới để ý, người duy nhất mà hắn đối mặt không chỉ có mỗi Hiyama và Namehari. Tên bắt cóc cố gắng quay đầu ra phía sau một cách khó khăn thì mới trông thấy Eri và Hebi, đã tầm ngầm len lỏi ra sau hắn từ lúc nào. Hebi đã cứu được đứa bé còn Eri thì đã phong tỏa cử động của hắn bằng Spejas. Có lẽ… không cần giải thích gì thêm về Spejas của Eri.

- Telekinesis… không thể nào… Spejas độc nhất của Đệ Nhất Chân Tổ…

- Ờ, cho một tràng pháo tay vì mày đã hiểu!

Hiyama đã tung chân đá một cước thẳng vào mặt tên đó, khiến hắn bay xuyên qua hai ba thân cây cùng đổ sụp xuống. Quả nhiên cũng không nên xem thường sức mạnh của Hiyama.

Hebi và Eri nhanh chóng đưa đứa trẻ chạy đến bên cạnh Hiyama và Namehari.

- Hiyama – kun!

- Vất vả cho hai cậu rồi!

Đã cứu được đứa trẻ thành công, lại còn tẩn được cho tên đó một đá. Nhóm bạn dường như đã dành được thắng lợi một cách vẻ vang và đầy tự hào. Nhưng… chỉ nhiêu đó thì vẫn chưa thể hạ gục được hắn. Có thể Telekinesis của Eri là gần như bất khả chiến bại nhưng dứt điểm thành công hay không thì phụ thuộc vào sức mạnh của Hiyama. Với khả năng của Hiyama đối với tên đó thì…

Tên bắt cóc đứng đứng dậy. Cái áo trùm qua đầu kín bưng ấy rách được vài chỗ. Cả ba người cùng hợp lực cũng chỉ làm cho trang phục rách và dính bụi bẩn thôi, ngoài ra, hắn hoàn toàn khỏe mạnh. Hắn bước từng bước đến gần nhóm bạn, mang theo dư âm đáng sợ từ nguồn sát khí tỏa lên dày đằng đặc, khiến ai ai cũng phải khiếp sợ. Thêm điệu cười khục khục ngắt quãng đó thì trông càng đáng sợ hơn.

- Thì ra là thế… thì ra là như thế… khạc khạc…

Nụ cười của hắn thật quá khủng khiếp. Chỉ mỗi nụ cười cũng đủ nhận ra rằng sự tà ác trong tên đó. Đến nỗi Hiyama phải đẩy những người phía sau lưng mình lùi lại, trong khi bản thân cậu ấy thì gồng mình, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu vì rất có thể hắn sẽ tấn công bất cứ lúc nào.

- Kleidi… Kleidi… thì ra là nó ở đây… thật không thể ngờ rằng lại có thể tìm thấy nó một cách dễ dàng như thế này. Hôm nay… quả là một ngày may mắn!

Sát khí từ hắn tỏa lên mỗi lúc một mạnh hơn. Bỏ qua những gì hắn vừa nói, điều quan trọng bây giờ là nếu như tên đó tính đánh hết sức, chỉ e rằng bốn người bọn họ không thể địch nổi. Hiyama không biết phải làm thế nào khi sự chênh lệch về sức mạnh lại lớn đến nhường này. Phải chạy thôi… ngay trong đầu Hiyama nghĩ ngay đến phương án tẩu thoát. Chỉ có điều… 

Một trận địa chấn khác, kéo theo sau một toán rễ cây trồi lên từ sâu dưới lòng đất chắn hết mọi nẻo đường. Nói cách khác, tên đó đã khóa hết mọi lối thoát của nhóm bạn chỉ bằng một cái đập tay xuống mặt đất.

- Tính chạy hả? Đâu có con mèo nào lại buông tha khi tóm được con chuột chứ. Từ bây giờ, chúng mày sẽ trở thành miếng mồi của tao. Đầu tiên, có lẽ tao sẽ xử thằng nhãi đã đá tao một cú nhỉ… Giết mày thì không thể, nhưng tao muốn xem thử nếu vặt đầu mày ra rồi ném xuống sông thì liệu mày có sống nổi không nhỉ? Tao tò mò rất muốn biết đấy nhé!

Tuy không thể thấy được mặt hắn rõ ràng nhưng nghe giọng điều thì Hiyama đoán được rằng hắn… mang gương mặt không khác gì ác quỷ đằng sau lớp áo choàng đó. Nhìn kỹ thì dường như cơ thể hắn cũng đang phình to ra dần dần. Là do hắn đang tích lũy năng lượng nên mới đồ sộ như gấu ư? Hắn tính giết Hiyama… chắc chắn là hắn muốn giết cậu ấy. 

…………

- Dừng ở đây thôi, CB14!

Là ai? Là ai vừa mới cất tiếng nói đấy? Một giọng nói lạ lẫm được cất lên đâu đó xung quanh khu rừng này. Nhưng nhờ giọng nói đó mà toàn bộ nguồn tà khí bao phủ xung quanh tên đó dần tan biến vào hư không. Cái dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống con mồi của hắn chuyển thành vẻ gì đó khá lúng túng, quan ngại khi cứ ngước sang trái, quay sang phải liên tục. Ngay cả ngữ điệu câu chữ cũng khác hẳn.

- Se… Setsuna – sama!

Vụt, lần này, thêm một bóng người khác từ trên cao đáp thẳng xuống trước mặt nhóm Hiyama trong chớp mắt. Không tránh khỏi giật mình và rùng nình, đó là một người phụ nữ độ tuổi khá trẻ… trẻ ngang với Makoto – san, đích thị là ngưỡng đó nhưng nhiều khi tuổi đời thì lại không dưới 3 chữ số. Một người phụ nữ trẻ với mái tóc màu đen dài phất phơ như dải lụa đào. Gương mặt ưa nhìn, phải nói rằng rất xinh đẹp cùng đôi mắt đỏ hồng Ruby được che đi phần nào bởi tóc mái. Một người phụ nữ xinh đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng, đặc biệt là làn da trắng như hạt ngọc trai đánh bóng kia. Người đó cũng bao phủ lấy cơ thể chiếc áo choàng có nón trùm kì dị… là đồng bọn của tên bắt cóc kia, nhất định là như thế.

- Setsuna – sama… sao người lại xuất hiện ở đây ạ?

Tên bắt cóc bắt đầu quỳ xuống trước mặt người phụ nữ đó. Trông hắn sợ cô ta đến vậy sao? Thế thì chắc chắn rằng thực lực của cô ta còn khủng khiếp hơn gấp nhiều lần.

Gương mặt cô ta lạnh lùng nhìn xuống tên bắt cóc đang run rẩy không ngừng, rồi lại khẽ nhìn thẳng vào Hiyama và Eri. Cô ta chỉ nhìn như thế… nhìn một cách thờ ơ, đúng chất lạnh như băng, khiến người đối diện phải khiếp sợ. Sau đó, cô ta nhắm mắt và quay lưng đi.

- Công việc ở thị tộc Chân Tổ đã xong rồi. Chúng ta về thôi!

- Về ư? Vậy còn bọn nít ranh trong làng thì sao ạ? Chúng ta không cần bắt chúng nữa sao? Hơn nữa, Kleidi đang đứng ngay đó. Chúng ta bỏ ngang xương như vậy thật ạ?

- Không cần. Một khi đã xác định được Kleidi thì không cần lũ trẻ vô dụng đó. Mà hình như, ngươi đang cố ý muốn chống đối lại thì phải. Hay là… ngươi có ý kiến gì với mệnh lệnh của ta? Chống lại lời của một Chân Tổ nhà Asleid?

Chỉ với một cái liếc xéo như thế thôi đã gây nên áp lực kinh khủng như vậy sao? Không chỉ tên bắt cóc nhanh chóng cúi rụp đầu xuống đất không ngừng xin tha tội với thái độ sợ sệt tột cùng, ngay cả nhóm Hiyama cũng không giấu nổi nét bàng hoàng trên gương mặt. Nếu như sát khí từ tên này không khác gì Telekinesis của Eri, khiến cho họ không thể cử động thì sát khí từ người phụ nữ đó như viên đạn bạc ghim thẳng vào tim từng người một. Nó đủ sức bóp nát trái tim từng người một nếu còn đứng đối diện cô ta lâu thêm nữa. Chưa gì, Hiyama như muốn gục xuống vì khó thở.

………………

- Đi thôi!

- Dạ vâng, thưa Setsuna – sama!

Ngay sau đó, hai con người bí ẩn ấy đã nhảy vút lên cao, và biến mất không để lại chút dấu tích, trừ bãi chiến trường lộn xộn do đánh nhau ẩu đả.

Ngước theo những tên đó cho đến khi chúng thật sự biến mất. Cảm nhận được sự an toàn rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, thậm chí là ngồi phịch xuống đất như trút được hết bao nhiêu gánh nặng khỏi vai.

- Thiệt tình, chuyện gì đang diễn ra thế này không biết, Hiyama – kun, có ý tưởng gì không?

- Ý tưởng gì là ý tưởng gì. Nếu hỏi phần nhận xét thì tớ sẽ trả lời một câu thôi: “ Tớ không muốn gặp cái ngữ ấy thêm lần nào nữa đâu”!

- Nhưng mà… bọn chúng là ai? Với sức mạnh đó thì chắc chắn không phải người bình thường. Là Chân Tổ phải không? Vậy, đó là những Chân Tổ ngoài tộc sao?

- Ai mà biết… Oi, Nao, tại sao em lại bị tên đó bắt đi thế? Hắn tiếp cận em bằng cách nào vậy?

Quay sang hỏi đứa trẻ nạn nhân để tìm thêm thông tin. Nhưng không hiểu sao đứa trẻ ấy cứ đứng trơ trơ ra như hồn lìa khỏi xác. Đôi mắt đỏ của nó rỗng tuếch như không hề có chút sự xống nào.

- Oi Nao, có nghe anh nói gì không…

Cả cơ thể con bé như ngã gục hoàn toàn xuống.

- Nao, Nao…

Nhóm bạn nhanh chóng chạy đến bên con bé. Namehari chạm tay vào phần cổ, rồi xuống mạch đập ở tay. Cậu ấy cố gắng lắng nghe một hồi.

- Không ổn, nhịp tim đang rất yếu, ngay cả dòng năng lượng cũng đang rất hỗn loạn. Rất có thể là đang trúng một loại độc nào đó!

- Trúng độc ư? Làm sao được? Chân Tổ chúng mình có thể kháng được mọi loại độc tố kia mà! Hebi không khỏi lo lắng.

- Thế nào cũng được. Quan trọng bây giờ là phải đưa con bé đến Đại Điện Thần ngay. Nhanh lên nào!