The Lost Song Of Light Forest

Chương 3




Kết thúc ngày học đầu tiên với rất nhiều điều thú vị mà từ trước đến nay Eri vẫn chưa được từng trải. Giờ đây Eri mới cảm thấy những gì người lớn nói đúng, nếu không bước chân ra khỏi nhà, rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn để đến một thế giới hoàn toàn mới thì sẽ chẳng bao giờ Eri có cơ hội được học hỏi thêm. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, vẫn còn rất nhiều điều mà Eri vẫn chưa được biết đến bên ngoài xã hội loài người đầy thú vị.

Ngày đầu tiên đi học, tuy có gặp biết bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn. Ngẫm lại toàn những chuyện vượt ngoài khả năng tưởng tượng của mình, hay nói một cách đơn giản có nghĩ Eri cũng không tin rằng những chuyện như vậy lại có thể xảy ra. Đầu tiên là đi lạc, sau đó thì lại không thể tự tìm đường trở về lớp, rồi còn khiến cho nhóm Hiyama phải lo lắng, và điều tệ nhất là còn bắt họ phải đứng ra giải quyết mọi sai sót do mình gây nên.

Nhưng dù nói gì đi chăng nữa, thì mọi thứ cũng đã kết thúc một cách tốt đẹp. Đây cũng không hẳn là điều tệ hại nhất trong ngày khi lần đầu tiên được bước chân ra thế giới bên ngoài. Được nhìn thấy một cánh đồng hoa lung linh đầy sắc màu cùng với những cơn gió nhẹ mang theo biết bao hương thơm bạt ngàn mà Eri không thể nào quên được. Và khi nhắc đến khu vườn đầy hoa ấy, Eri thoáng nghĩ đến một màu đen đến suôn mượt, một sự lạnh nhạt lãnh cảm thờ ơ cuốn hút phái nữ, trái ngược so với hành động ân cần dịu dàng bên trong… Eri không quên được sự hiện diện của chàng trai mang tên Kazuma Kusanagi. Trong thâm tâm, Kazuma không chỉ đơn thuần là một người bạn cùng lớp, mà còn là một bậc danh nhân mà cô ấy luôn ngưỡng mộ. Ta có thể thấy được sự hào hứng nổi lên trên gương mặt Eri khi cô ấy đang nằm vật trên giường, hai tay ôm lấy cái gối ôm hơi dài quá khổ, lăn qua lăn lại với nụ cười đầy phấn khởi.

- Cuối cùng thì mình cũng đã được gặp Albert Einstein. Hôm nay quả là một ngày vô cùng may mắn… Đến trường học của loài người… thật là thích!

Một Chân Tổ lại bắt đầu có cảm giác phấn chấn và mong muốn được đến gần hơn với xã hội loài người, đây là một biểu hiện đáng mừng hay đang lo âu. Ngay cả bản thân Eri muốn được đến trường là vì mình có thể học hỏi được nhiều thứ từ thế giới bên ngoài hay là vì Kazuma Kusanagi? Mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối nếu lý do thứ hai là nguyên nhân chính khiến Eri trở nên hào hứng như thế mất. Dù biết trái tim của một cô gái là tự do không bị rằng buộc, nhưng đôi lúc cũng sẽ có một số giới hạn nhất định mà ai cũng phải nghe theo nếu không muốn mọi cố gắng mình gầy dựng trở nên đổ vỡ. Mối quan hệ giữa Chân Tổ và con người… không hề đơn giản như những gì Eri từng nghĩ. Chỉ cần một bước đi sai lầm cũng có thể phá hủy mọi thứ.

- Eri – chan, bữa tối xong rồi này. Xuống nhanh lên không khéo thức ăn nguội hết!

- Vâng, con xuống ngay!

Tạm thời gác sự phấn khởi hào hứng ấy sang một bên để xuống nhà dùng bữa tối cùng gia đình. Đi học cả một ngày dài chưa có gì vào bụng nên chiếc bao tử nhỏ nhắn của Eri cũng bắt đầu biểu tình liên hồi rồi, cần phải đáp ứng nhu cầu cho nó gấp.

Và như vậy, Eri nhanh chóng rời khỏi phòng mình với niềm vui vẫn còn sót lại qua nụ cười xinh xắn trên gương mặt ngây ngô đáng yêu ấy.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Như đã giới thiệu từ trước, không giống như xã hội loài người hiên ngang đường đường chính chính khi con người dường như làm chủ mọi thứ trong cuộc sống này, thì vẫn còn một nơi sống khép kín giữa những cánh rừng bạt ngàn mênh mông, một thị tộc thiểu số mang tên thị tộc Chân Tổ, nơi cư ngụ duy nhất dành riêng cho những con quái vật hút máu mang hình dạng người. Thị tộc Chân Tổ tập trung trên một dãy núi lớn tên Himako, được bao phủ bởi những cánh rừng bạt ngàn xum xuê um tùm. Vào ban ngày, nó cũng giống như bao cánh rừng khác nhưng với số lượng nhiều đến mức nếu không cẩn thận hay mang theo la bàn chỉ đường thì chắc chắn sẽ bị lạc. Và khi màn đêm buông xuống, thì đó sẽ là nơi gieo rắc nỗi sợ hãi cho loài người khi có ai dám cả gan bén mảng lên núi Himako vào thời gian này. Một khi đã lạc mất trong rừng núi Himako, thì không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc ở yên một chỗ cho đến sáng ngày mai, hoặc chấp nhận ở lại đây cho đến khi trút hơi thở cuối cùng và chết mục xương. Đó là chưa nói đến xung quanh dãy núi Himako còn có những đỉnh dốc cheo leo hiểm trở, thi thoảng sẽ có những đợt địa chấn khiến núi đá sạt lở, tạo thành những khối đá lớn lăn từ trên đỉnh xuống, và sẽ thật không may cho những ai đi tản bộ ngang qua thì chắc chắn sẽ được thưởng thức một màn trò chơi cảm giác mạnh như Indiana John.

Vào những ngày mưa bão thì còn nguy hiểm hơn. Chính vì núi cao hiểm trở, rừng rậm bạt ngàn nên từ xưa đến nay, con người không dám bén mảng đến khu rừng Himako. Cùng lắm họ chỉ dám luẩn quẩn xung quanh phần bìa rừng sát chân núi, nơi gần đường vào thị trấn nhất để khai thác gỗ hay săn bắt vài con thú rừng. Chưa một con người bình thường nào có thể đặt chân đến thị tộc Chân Tổ vì chỉ duy nhất người thuộc bộ tộc Chân Tổ có đủ sức mạnh, lý trí, giác quan nhạy bén để vượt qua hết mọi chướng ngại vật trên đường. Nên có thể nói, ngôi làng dành riêng cho các Chân Tổ là một nơi dường như nhận được sự bảo hộ an toàn tuyệt đối còn hơn cả nhà trắng của Tổng Thống.

Khi nhắc đến thị tộc Chân Tổ, thì phải nói đến những văn hóa truyền thống lâu đời đã được lưu truyền từ thế hệ Chân Tổ đầu tiên đến thế hệ hiện đại. Cũng tương tự như xã hội loài người khi mới bước vào thời gian sơ khai ăn lông ở lỗ, một nhóm người tụ tập với nhau tạo thành một bộ lạc, và những người được xem như tài giỏi nhất, có kinh nghiệm cuộc sống nhiều nhất, có sự hiểu biết thông thái nhất sẽ được bầu vào vị trí tộc trưởng. Thị tộc Chân Tổ cũng vậy, cũng có tộc trưởng là các bô lão nắm quyền quyết định mọi thứ liên quan đến sự tồn tại và phát triển của bộ tộc. Họ là những Chân Tổ đã trải qua ít nhất cũng hơn 1000 năm tuổi, đương nhiên sự thông thái, hiểu biết, kinh nghiệm vượt xa so với lũ trẻ gần đây. Cũng không cần phải nhìn nhận gì nhiều, vì chỉ có những bô lão có trí tuệ uyên thâm thì mới râu hùm mọc rậm rạp quanh mồm, tướng tá hơi lù khù, tay phải chống gậy thế kia thôi. Trông thì già cả như vậy nhưng họ là những Chân Tổ đã có hơn 1000 tuổi rồi, tuyệt đối không thể xem thường.

Và hiện tại, các bô lão đang tập trung ở một đại điện cũng đơn sơ được chất từ loại gỗ quý hiếm đáng giá cả trăm triệu yên trong rừng. Vì Chân Tổ không quan trọng đồng tiền như con người cho lắm nên họ đã sử dụng loại vật liệu quý hiếm này chất thành nhà mục đích để khiến con người tức điên chơi… Nhưng thôi bỏ qua những điều không cần thiết, điều cốt lõi cần được đề bạc đến ở đây là hiện đang có một cuộc họp mặt giữa các bô lão có quyền hành lớn nhất trong tộc.

- Vậy là đã một ngày trôi qua kể từ khi mấy đứa được điều xuống sống và học hỏi chung với loài người. Tình hình thế nào hả Hiyama?

Có ít nhất năm vị bô lão ngồi năm hướng khác nhau tại vị trí năm đỉnh của ngôi sao năm cánh. Và ngồi chỉnh chu ở chính giữa chính là Hiyama. Sau khi trở về từ ngôi trường mới, Hiyama được các bô lão mời đến để hỏi thăm về tình hình diễn biến khi cả nhóm sống trong môi trường bên cạnh loài người. Đây cũng là một trong những nhiệm vụ của Hiyama khi cậu ấy được ban lệnh cùng ba người bạn thuở nhỏ bắt đầu tiếp xúc với xã hội loài người. Nhưng khoan hãy nói đến việc báo cáo, phải ngồi khi xung quanh bị vây quanh bởi những người có quyền lực nhất, Hiyama có cảm giác như mình vừa trúng phải yêu ngải gì đó và đang đợi được thanh tẩy vậy.

- Tình hình cũng không có gì đáng bận tâm, tuy rằng có một chút rắc rối ngay từ đầu nhưng nhìn chung thì mọi thứ không trở nên nghiêm trọng đáng là bao. Có thể nói, cuộc sống giữa chúng tôi và loài người vẫn đang diễn ra hết sức bình dị và bình thường!

- Hm… nếu vậy thì tốt. Sẽ thật không hay nếu chúng ta không giữ được mối quan hệ với xã hội loài người. Hiyama, chúng ta giao trọng trách kết giao với loài người cho các ngươi. Hãy cố gắng để mối giao hảo ấy càng trở nên bền vững hơn. Đừng có khiến chúng ta phải thất vọng!

Hiyama cảm thấy ức chế… ức chế nhiều là đằng khác. Có rất nhiều thứ nghịch lý đã xảy ra sau khi các bô lão quyết định cùng chung sống với thế giới loài người khiến Hiyama thể hiện sự bức xúc nhưng không biết bày tỏ cùng ai. Hiyama không thể nói rõ cảm nhận của mình với người thân trong gia đình, đặc biệt là một người sùng đạo và luôn cho rằng những lời các bô lão là đúng như bố. Nỗi bức xúc ấy cứ chất một lúc một lớn dần trong thâm tâm Hiyama để bây giờ thì không thể kìm nén được nữa mà phát hẳn nó ra bên ngoài.

- Có chuyện này tôi muốn hỏi các vị. Lý do vì sao các vị lại chấp nhận thương lượng với xã hội loài người. Chúng tôi biết 4 tháng trước, loài người đã gửi một bức thư yêu cầu muốn được giao lưu văn hóa với thị tộc Chân Tổ chúng ta. Và chính các vị đã đồng ý lời yêu cầu ấy mà không phải bàn bạc suy nghĩ gì quá nhiều. Tại sao lại như vậy? Có nguyên do gì mà chúng ta phải làm như thế? Tôi thật sự không hiểu!

- Hiyama… ngươi cảm thấy không hiểu và khó chấp nhận việc này sao?

- Phải, thật không dễ dàng gì chấp nhận khi chính các vị đã luôn dạy các thế hệ Chân Tổ đi sau rằng cần phải tránh xa thế giới loài người càng nhanh càng tốt. Chính vì thế tôi thật sự không hiểu khi các vị lại muốn thị tộc Chân Tổ giữ mối giao hảo với loài người. Hôm nay sẵn tiện nhắc đến vấn đề đó, tôi yêu cầu cần được một lời giải thích cụ thể!

Đây cũng là câu hỏi khiến không chỉ Hiyama mà rất nhiều người khác muốn biết, đặc biệt là thế hệ trẻ như Hiyama và Eri thì… À không, chỉ Hiyama và những người thật sự quan tâm đến nó, chứ còn với Eri thì có cũng được mà không có cũng không thành vấn đề. Chính các bô lão đã luôn nhắc nhở thế hệ cha ông rằng không được phép tiếp xúc quá sâu với con người vì sự an toàn của thị tộc. Và cũng thế hệ cha ông sẽ truyền lại lời răn dạy ấy xuống thế hệ con cháu như Hiyama. Vậy mà giờ đây quyết định của các bô lão lại đi ngược với lời dạy ấy. Chắc chắn sẽ không tránh khỏi thắc mắc trong mỗi người.

Nhưng người xưa vẫn thường có câu “ Rừng càng già càng cay”. Chắc chắn không phải vì tuổi cao nên đâm ra lú lẫn mà họ lại có quyết định như vậy. Các bô lão ắt hẳn có lý do riêng để chấp nhận lời yêu cầu giao lưu văn hóa từ xã hội loài người. Họ là Chân Tổ, nắm giữ tri thức và sự nhạy bén vượt xa người bình thường, không phải những cụ già ngoài 80 chỉ biết ngồi nhai trầu trên chiếc ghế gỗ đung đưa ngoài lan can rồi ôn lại kỷ niệm xưa. Từng quyết định của các bô lão là từng bánh răng xoay chuyển có sức ảnh hưởng đến vận mệnh tồn tại của thị tộc, nên chắc chắn không thể nói qua cho vui.

- Hiyama, thị tộc Chân Tổ chúng ta là một bộ lạc tập hợp những Chân Tổ còn sót lại sau cuộc thanh trừng của loài người. Trong quá khứ, con người đã tàn sát rất nhiều Chân Tổ dẫn đến tổ tiên của chúng ta phải chui rúc trong một dãy núi cheo leo hiểm trở. Chính con người đã đẩy Chân Tổ vào tình thế như hiện nay nên tuyệt đối, Chân Tổ không được phép đến quá gần con người!

- Nếu ngài đã nói như vậy thì tại sao lại để chúng tôi chung sống với con người? Chẳng phải chính con người đã ra tay tàn sát đồng bào ta trong quá khứ, khiến cho Chân Tổ, một loài vật sở hữu trí tuệ và sức mạnh vượt xa người bình thường chỉ còn là một thế lực nhỏ nhoi với dân số chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lý do vì sao các vị lại đồng ý hợp tác với thiên địch của Chân Tổ?

- Chính vì là thiên địch nên chúng ta mới quyết định sẽ hợp tác với con người!

- Cái gì cơ?

- Con người là sinh vật có trí tuệ và sức mạnh không thể sánh ngang với chúng ta, nhưng họ lại là những sinh vật mưu mẹo và phát triển hơn chúng ta gấp nhiều lần. Không một ai có thể dự đoán được họ đang suy nghĩ được điều gì, kể cả khi Chân Tổ chúng ta được xem như sinh vật có trí thông thái vượt xa con người, nhưng sau cùng vẫn phải chịu một số hạn chế khiến chúng ta yếu thế trước con người. Thế nên trong những cuộc chiến về đấng tin, Chân Tổ chúng ta đã bị dồn đến bước đường cùng của sự tuyệt vọng. Và nguyên nhân chính dẫn đến sự diệt vong ấy là vì tổ tiên chúng ta đã quá xem thường khả năng tư duy tự phát của con người. Hiyama, ngươi phải hiểu một điều rằng, con người mới là giống loài nguy hiểm còn hơn cả những kẻ nguy hiểm nhất từ thuở xưa đến nay. Sau khi xuống núi và chung sống với xã hội loài người, ngươi đã nhìn thấy được những gì? Có giống như với những gì cha ngươi từng kể lại cho ngươi nghe không?

Khi Hiyama còn là một cậu bé nhỏ, Hiyama đã từng được nghe rất nhiều người trong thị tộc kể lại quá trình hình thành nên xã hội loài người, trong đó có cả người bố vĩ đại của mình là một bằng chứng sống từ thời khi nước Nhật mới được sinh ra. Họ nói rằng cuộc sống con người sau chiến tranh còn khó khăn đói khổ, những món vật dụng thô sơ cho đến những nền văn hóa truyền thống quá đỗi lạc hậu. Nhưng chỉ cần vài chục năm trở lại đây, con người đã có những bước tiến vĩ đại cho nhân loại không chỉ Nhật Bản nói riêng mà còn trên toàn thế giới nói chung. Sự ra đời của điện năng, của những chủ trương triết gia, hay những học thuyết liên quan đến số đếm mà Eri vẫn thường hay nghiên cứu mỗi ngày. Và cứ như thế, con người từ từ phát triển tư duy để biến một thế giới tiên tiến hiện đại, khác xa hoàn toàn so với thế giới thuở sơ khai.

Lấy lớp học của nhóm Hiyama là một ví dụ điển hình. Một ngôi trường không quá lớn nhưng đầy đủ tiện nghi từ những chiếc bóng đèn cường độ cao trên trần nhà, bàn ghế được thiết kế công phu tỉ mỉ, hay những chiếc máy điều hòa giúp cho lớp học không còn cảm thấy oi bức mỗi khi cái nóng đến. Ngay cả chiếc máy chiếu hay chiếc laptop được cài đặt sẵn trong lớp cũng đủ để nêu lên sự khác biệt giữa thực tại so với những lời kể của các thế hệ Chân Tổ đi trước… Dù muốn dù không, Hiyama vẫn phải thừa nhận rằng con người… thật đáng sợ.

- Con người có khả năng tư duy luôn hướng đến sự phát triển, đó là điều mà thị tộc chúng ta rất cần, Hiyama. Những cuộc chiến tranh xung đột giữa các quốc gia khác trong xã hội loài người. Những món vũ khí hạt nhân nguyên tử phục vụ cho chiến tranh. Ngươi nghĩ sẽ ra sao nếu con người sử dụng chúng để xâm lược vào thị tộc Chân Tổ?

Viễn cảnh loài người gây chiến bằng những món vũ khí hạt nhân nguyên tử tối tân hiện đại nhất tấn công thẳng vào một ngôi làng nhỏ bé với rất ít người sinh sống. Chỉ mới thoáng nghĩ ra thôi, Hiyama đã cảm thấy rùng mình khi sự sợ hãi đã lên mức đỉnh điểm. Những giọt mồ hôi hột ướt đẫm trên bờ trán Hiyama là bằng chứng rõ ràng nhất khẳng định Hiyama đang rất xem trọng vấn đề này.

- Một lần nữa, Chân Tổ sẽ bị tiêu diệt giống như những cuộc thanh trừng của con người trong quá khứ. Và lần này, cái kết cục dành cho chúng ta sẽ còn thê thảm hơn các thế hệ đi trước. Để rồi sẽ không còn một Chân Tổ nào tồn tại trên thế giới này. Là những người đứng đầu thị tộc, chúng ta có trách nhiệm phải duy trì sự an nguy và tồn vong cho thị tộc. Cho nên, chấp nhận thương lượng hòa bình với con người là phương án tối ưu nhất chúng ta được phép lựa chọn. Nếu chúng ta lạc hậu hơn so với con người, thì đây sẽ là chương kết thúc dành cho lịch sử Chân Tổ. Chính vì vậy, Hiyama, Eri, Hebi, Namehari, các ngươi đại diện cho toàn bộ người dân trong thị tộc Chân Tổ, có nhiệm vụ phải chung sống hòa thuận với con người, tránh gây nên rắc rối tạo xung đột với con người… nhưng tuyệt đối không nên quá tin tưởng và phải giữ khoảng cách với con người!

- Nói thì dễ, để đến khi đụng chuyện rồi thì mới biết khó khăn gian khổ như thế nào. Chẳng biết có thể chung sống hòa thuận với lũ đó được không đây. Tránh thì quá đơn giản rồi, chứ còn hòa hợp thì… Hầy…

- Có chuyện gì thế Hiyama? Chẳng phải ngươi vừa báo cáo rằng ngày đầu tiên đến xã hội loài người diễn ra bình thường tốt đẹp, không gặp phải trở ngại khó khăn gì sao?

- Nhìn chung thì là như vậy. Nhưng thành kiến về Chân Tổ chúng ta trong mắt chúng thật sự khiến tôi không muốn dây dưa với chúng thêm một phút một giây nào. Chúng nhìn chúng tôi như thể đang trông thấy những con quái vật chỉ biết hút máu người và gieo rắc nỗi sợ hãi vậy!

- Hmm… những con quái vật hút máu người và gieo rắc nỗi kinh hoàng vào màn đêm ư. Đây không phải lần đầu tiên chúng ta nhận được danh hiệu như thế. Ngươi nên tập dần cho quen và hãy xem nó như một phần thú vị trong cuộc sống này. Có như thế cuộc đời của ngươi mới không trở nên nhàm chán, Hiyama!

Họ có thể là những bô lão già dặn kinh nghiệm nên lối ăn nói có chút văn thơ, triết lý. Nhưng cũng chính vì phong cách nói chuyện ấy mà không ít lần Hiyama cảm thấy như mình đang bị họ xem như một thằng ngốc mặc sức trêu ghẹo. Hiyama không thể vung tay đấm vào mặt họ mỗi người một cái nên chỉ có thể ngồi yên một chỗ, khoanh tay nuốt giận cho qua.

Về điều này thì không chỉ Hiyama, những ai được sinh ra mang dòng máu Chân Tổ đều hiểu rõ. Những con quái vật hút máu người và lấy đi tiếng gào thét sợ hãi của loài người… bất cứ Chân Tổ nào khi sinh ra có ý định đến thế giới loài người đều phải chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận những làn sóng dư luận tương tự như vậy. Dĩ nhiên riêng bản thân Hiyama đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng… nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự khó chịu khi ai đó gọi mình hay bất cứ Chân Tổ nào bằng hai chữ “quái vật”.

- Hiyama. Ta thấy hình như ngươi không hài lòng không chỉ vì con người xem chúng ta như quái vật. Mà là còn vì một nguyên do khác thì phải. Một nguyên do nào đó có liên quan đến Eri?

Hiyama giật thọt mình như có ai vừa bỏ nước đá sau lưng áo. Cậu ấy rơi vào trạng thái khó xử đến nỗi ngồi lùi lại mấy bước so với vị trí được đặt lúc đầu. Rồi cả ánh mắt thể hiện sự ngạc nhiên trên gương mặt ngố tàu của Hiyama nữa. Tất cả những biểu hiện ấy cho thấy các bô lão đã đoán trúng.

- Làm thế nào… làm thế nào các ngài lại biết?

- Cứ mỗi khi nhắc đến Eri, thì ngón tay áp chót của ngươi không ngừng giật lên liên tục. Và khi đoán đúng rồi thì thái độ giật mình của ngươi đã tố cáo hết mọi thứ. Hiyama, ngươi nên bỏ tính xấu đó trước khi bị người khác phát hiện đi nhé!

Đúng là như vậy. Cứ đặc biệt mỗi khi nghĩ đến Eri, thì ngón tay áp chót Hiyama không ngừng đưa lên đưa xuống như thể đang rất suy tư. Không chỉ các bô lão mà những ai hiểu Hiyama đều biết thói quen này, chỉ trừ duy nhất Eri vẫn ngu ngơ không hiểu gì. Nhiều người cũng khuyên Hiyama nên bỏ thói quen ấy đi. Bản thân Hiyama cũng từng cố gắng bỏ nhưng không thành vì nó đã ăn sâu vào tiềm thức Hiyama từ lâu rồi.

Thật lòng mà nói, nguyên nhân chính khiến Hiyama cảm thấy khó chịu với loài người là vì trông Eri rất hứng thú với xã hội con người. Không giống như Hiyama, người luôn giữ mức đề phòng với con người ở mức cao nhất, thì Eri lại trở nên quá dễ dàng và đầy sự sơ hở. Như thế rất nguy hiểm nếu một kẻ nào đó lợi dụng điểm yếu đó làm hại Eri thì…

Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Và điều khiến Hiyama khó chịu hơn bao giờ hết là sự phấn khởi nở trên gương mặt Eri khi đứng trước lớp giới thiệu. Cô ấy phấn khởi không phải vì màn giới thiệu mà là vì người đứng giới thiệu chung với Eri. Hay nói cách khác, ánh mắt ngưỡng mộ của Eri khi hướng về Kazuma là nguyên nhân khiến Hiyama cảm thấy tức tối trong lòng.

- Chết tiệt!

Hiyama bất ngờ đấm thẳng xuống sàn nhà làm bằng gỗ. Vì đây là gỗ quý cực kỳ chắc chắn nên sẽ không bị vỡ chỉ bởi một đấm của cậu ta. Ngược lại, nó còn khiến cho tay Hiyama đỏ lên vì hơi rát.

- Rồi, gọi người mang thuốc men đến bôi cho nó đi. Không cần lo cho cái sàn nhà đâu, cứ lo cho cái thân ruồi muỗi của nó trước!

Hiyama còn chẳng quan tâm đến những lời châm chọc từ các bô lão cũng như cơn đau của chính bản thân mình. Bởi rằng Hiyama chỉ quan tâm đến thái độ của Eri vào thời khắc ấy. Và sự bực tức trong Hiyama đều hướng đến chàng trai mang tên Kazuma Kusanagi.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

- Hắt xì, cọng mì!

- Hm, có sao không đó Kazuma? Em cảm thấy lạnh à?

Chàng trai có mái tóc đen rũ xuống che đi nửa tầm nhìn đôi mắt. Cậu ta vừa hắt hơi một cái rồi đưa ngón tay lên sụt sịt trước mũi.

- Hình như không phải… Chắc là đang có ai nhắc đến em đấy mà!

- Heh, Kazuma – kun cũng biết nói đùa như thế à? Chị lại nghĩ Kazuma – kun sẽ giải thích rằng hiện tượng vừa rồi có liên quan đến phổi, hệ hô hấp này nọ. Thì ra cũng biết nói một câu rất đỗi bình thường!

Quay trở lại cuộc sống bình thường của nhân vật Kazuma Kusanagi. Không giống như Chân Tổ, Kazuma được sống trong một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi đúng với phong cách lối sống của thế kỷ hiện đại. Nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ thay vì những bức tranh của nữ diễn viên mình yêu thích, hay những bức tranh thể hiện tuổi trẻ của con trai, thì cả căn phòng đều được dán kín bởi những học thuyết số học, hình học, vật lý học. Nhìn đâu đâu cũng thấy là số, những thứ vượt ngoài phạm vi hiểu biết của một đứa trẻ 14 tuổi. Nhưng vì ta đang nói đến Kazuma Kusanagi nên cứ xem như chuyện này bình thường đi.

Sau khi đi học về, cơm nước đầy đủ, Kazuma tiếp tục công trình nghiên cứu của mình mà không lo bị ai làm phiền. Không những thế, lần này Kazuma còn nhận được sự trợ giúp từ người chị yêu quý. Có thể nói rằng, hai chị em thiên tài đang cùng nhau tập trung vào một học thuyết nào đó để giải mã được chúng. Nếu như phép tính của Kazuma đã qua đến trang giấy thứ 10 thì Ayame nee – san cũng lên đến trang thứ 20.

Chị hai của Kazuma tên đầy đủ là Ayame Kusanagi, 25 tuổi, hiện đang làm trong viện sinh học nào đó trên trung tâm thành phố. Chị ấy cũng sở hữu một bộ óc thiên tài từ nhỏ và nghe nói Ayame đã tốt nghiệp từ học viện đào tạo các nhân tài It. Harm Sokyuran. Điều này chứng tỏ trí thông minh của Kazuma được thừa hưởng theo phả hệ các thành viên mang họ Kusanagi.

Hay nói một cách khác, người nhà Kusanagi đều là những nhân tài.

Giống nhau về trí thông minh, nhưng sao cảm giác như Ayame còn hiểu chuyện đời hơn Kazuma. Cách sống của Ayame không bị gò ép trong một khuôn khổ nhất định như Kazuma, kỹ năng tiếp xúc với xã hội bên ngoài cũng hơn hẳn Kazuma. Thậm chí Ayame còn tỏ ra như một người bình thường vượt trội hơn so với Kazuma. Hai người họ là chị em ruột nhưng sao lại khác xa nhau nhiều như vậy.

- Kazuma – kun, hôm nay đến trường mới thế nào? Có vui không?

- Vui ấy hả?

Kazuma vừa loáy hoáy cây bút trên tờ A4 trắng, vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày đầu tiên đến lớp, và rồi có thể kết thúc bằng một câu.

- Em thấy cũng bình thường như hồi học ở It. Harm Sokyuran thôi. Cũng bạn bè, trường lớp, giáo viên… À, có khác ở chỗ kiến thức cũng như phương thức giảng dạy ở đây dễ hơn nhiều so với It. Harm Sokyuran. Em có cảm giác như mình đang quay lại học đếm số lớp một không bằng!

- Chịu thôi, đấy chỉ là một ngôi trường bình thường ở gần vịnh biển dành cho những đứa trẻ bình thường, chứ không dành cho một đứa bất bình thường như em. Nhưng vì công việc, vì nghĩa vụ, em có bổn phận phải hoàn thành nó trước khi trở về It. Harm Sokyuran. Đừng vì những thứ nhỏ nhặt như thế mà vội nản lòng nhé Kazuma – kun!

- Vâng, em hiểu… Em chỉ học ở đó có ba tháng thôi nên sẽ không sao đâu. Onee – chan, mấy hôm nay em cứ suy nghĩ mãi, không hiểu lý do vì sao hiệu trưởng lại cử em về ngôi trường này để học. Bây giờ thì em đã hiểu rồi… Onee – chan, hôm nay, em đã được gặp Chân Tổ đó!

Ayame không tỏ ra ngạc nhiên là bao. Trái lại, Ayame cứ như một người chị trưởng thành, điềm tĩnh, đáng tin cậy cho những đứa em kiểu như Kazuma.

- Vậy sao, cuối cùng thì em cũng đã được gặp Chân Tổ rồi nhỉ. Có lẽ do hiệu trưởng biết mong ước của em là được tiếp xúc với Chân Tổ nên mới quyết định điều em cùng Kozue và Tora – kun về đây. Thế nào? Khi gặp Chân Tổ rồi, em cảm thấy họ ra sao?

- Cũng bình thường như bao con người khác. Tuy cũng có một chút khác biệt về sắc tố da và nhãn cầu, nhưng suy cho cùng thì họ cũng đâu khác so với loài người là bao. Không giống như trong mấy câu chuyện dân gian miêu tả họ là ác quỷ này nọ đâu Onee – chan… Nhưng nhiêu đó chưa thể rút ra được kết luận gì vì em chưa thể tiếp xúc được nhiều hơn với họ. Giá như em có thể hiểu biết sâu thêm thì chắc lẽ sẽ tìm ra được nguyên nhân khiến nước da của họ trắng bệch hơn mức bình thường. Kể cả đôi mắt đỏ rực đó, em tự hỏi không biết loại nhiễm sắc thể nào có thể làm thay đổi màu mắt, là do họ sinh ra đã như thế là vì một cặp nhiễm sắc thể nào đó bị đột biến gen. Một Chân Tổ có nói với em rằng Chân Tổ có sức khỏe và trí tuệ vượt hơn bình thường. Em cũng rất muốn nghiên cứu thêm về cấu tạo của các bắp cơ để tìm xem sức mạnh vượt trội của họ là do đâu. Chắc chắn một số sợi thần kinh trên bán cầu não cũng xúc tác rất nhiều, khiến cho bộ nhớ của họ chứa đựng được nhiều thông tin quan trọng. À… cả việc sức đề kháng của họ nữa, nghe nói Chân Tổ thường không bị các dịch bệnh hay virus tấn công, không biết có phải do hệ thống bạch cầu và hệ thống miễn dịch của họ nhiều hơn người bình thường… Còn nhiều thứ em muốn biết về Chân Tổ…

Ayame cảm thấy vui. Vui vì Kazuma chịu nói lên suy nghĩ cũng như hoài bảo của bản thân với mình. Như thế này thì Ayame cũng yên tâm phần nào. Lý do vì sao ư? Vì từ trước đến nay Kazuma không đoái hoài hay tỏ ra hứng thú với bất cứ thứ gì ngoài những học thuyết hay những công trình nghiên cứu vượt tầm hiểu biết so với một đứa trẻ độ tuổi vui chơi hồn nhiên. Đôi lúc lặng nhìn Kazuma tự nhốt mình trong phòng, chúi mắt vào học hành thi cử, trong khi mấy đứa trẻ cùng trang lứa cùng tụ tập với nhau, cùng chơi đùa trông thật vui tươi. Ayame thương cậu em trai mình rất nhiều, thi thoảng Ayame cũng có ý định muốn giúp Kazuma trốn khỏi học tập mà ra bước ra khỏi căn phòng để biết xã hội bên ngoài còn nhiều điều thú vị hơn sách vở nhưng không thành khi cứ kéo Kazuma nhấc mông khỏi ghế thì quay đi quay lại ít phút, thằng nhóc lại chui tọt vào trong phòng học tiếp.

Chính vì có một đứa em trai như cỗ máy lô cốt chỉ biết vận hành học hành rồi đi ngủ, ngủ xong dậy ăn và lại vào học tiếp. Nên khi thấy Kazuma bắt đầu hứng thú với một thứ khác ngoài những thuật toán loằng ngoằng, Ayame cảm thấy rất vui trong lòng.

- Vậy sao!

Ayame đứng dậy, vươn vai khi phải ngồi quá lâu dưới chiếc bàn cộc giữa phòng Kazuma. Ayame đặt hết xấp 20 tờ A4 minh chứng thuật toán trước mặt Kazuma.

- Ô, cảm ơn Onee – chan. Có Onee – chan giúp đỡ thì công trình nghiên cứu của em càng sớm hoàn thành. Onee – chan, có khi nào chị quay lại…

- Cho chị xin đi Kazuma – kun… phải khó khăn lắm chị mới có thể tìm được một công việc vừa ý mình. Giờ bảo chị bỏ việc để quay lại vị trí giảng viên It. Harm Sokyuran, chị không làm đâu!

- Onee – chan giỏi thiệt, chưa cần nghe em nói hết câu cũng biết. Nhưng tại sao chị không muốn về It. Harm Sokyuran? Vì đồng lương giảng viên ít hơn so với công việc hiện tại của chị à?

- Một phần là như thế, chị không ám chỉ làm giảng viên ở It. Harm Sokyuran dở hơn, thật tình mà nói chị không có khả năng truyền đạt kiến thức đâu, nhất là đối với những đứa bất bình thường. Độ chỉ cần khoảng 10 đứa giống em thôi chắc chị chết sớm nên thôi… tha cho chị đi nhé!

Kazuma cứ trố ánh mắt to tròn chằm chằm về chị mình nói không nên lời. Kazuma đang bật chế độ suy nghĩ xem nên tìm cách thuyết phục như thế nào để Ayame đồng ý quay về trường, nhưng xem ra Ayame đã hạ quyết tâm nên cũng chẳng thể làm gì được. Cuối cùng, Kazuma đành bỏ cuộc giữa chừng.

- Đành vậy, chẳng bù cho hiệu trưởng cứ săn chị suốt. Nếu hay tin Onee – chan từ chối như vậy ắt hẳn hiệu trưởng sẽ shock lắm cho xem!

- Vậy thì nhờ em nhắn với hiệu trưởng rằng chị sẽ không quay trở lại đâu nên tốt nhất là đừng chờ. Mà quan trọng hơn, dường như em rất có hứng thú với ngôi trường mới này thì phải!

- Onee – chan thấy như vậy ư?

- Thế em dự tính sẽ làm gì tiếp theo đây? Chẳng lẽ gặp được một Chân Tổ nguyên gốc rồi lại chỉ biết vẫy tay chào nhau rồi lại tạm biệt đi về? Để phí của giời trao vậy sao?

Kazuma tạm thời dừng công việc của mình lại. Cậu ta ngồi thừ ra như một con búp bê bị hỏng chưa được sửa chữa hay bảo hành cẩn thận, chập mạch chập dây thế nào hay sao mà năng lượng điện từ pin ốp sau lưng không vào được bộ máy bên trong khiến cậu ta cứ bất động như tượng đá. Vì gương mặt Kazuma chưa hề biểu lộ cảm xúc, nhưng dựa theo tình cảnh hiện giờ, chúng ta có thể dễ dàng nhận ra sự ngu ngốc thẫn thờ hiện trên gương mặt cậu ta.

- Ừ nhỉ, tiếp theo em nên làm gì khi ước muốn được gặp Chân Tổ đã trở thành hiện thực… Onee – chan, em nên làm gì bây giờ?

- Quả nhiên em vẫn chưa có kế hoạch gì cụ thể hết. Kazuma, em sẽ không thể nào giống một nhà bác học nếu biết học cách sắp xếp mọi thứ ngay từ đầu. Sự thông thái cũng như kiến thức rộng chỉ chiếm một phần trong sự thành công của các nhà bác học, điều quan trọng là họ biết vạch kế hoạch lâu dài và bền vững cho tương lai. Chính vì thế, em nên ngồi suy nghĩ xem mình sẽ làm gì để không bỏ phí cơ hội trời cho này!

Kazuma tỏ vẻ suy nghĩ trầm ngâm, nói là tỏ vẻ nhưng thực chất nét mặt cậu ta có bao giờ thay đổi. Nhưng ít nhất thì Kazuma cũng bắt đầu suy nghĩ về những thứ mình nên làm trong tương lai sau này. Kazuma ngẫm ra chị hai mình nói đúng, hiếm khi mới có cơ hội được tận mắt nhìn thấy một Chân Tổ bằng xương bằng thịt, dù có chết Kazuma cũng tuyệt đối không được để lỡ mất. Phải làm một cái gì đó… phải làm một cái gì đó để thỏa mãn khao khát cũng như làm sáng tỏ mục đích lý do mình muốn được gặp Chân Tổ.

- Đúng nhỉ, vẫn còn rất nhiều điều em muốn tìm hiểu về họ… Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì thật tội lỗi quá!

- Chị không biết em mưu tính gì, nhưng làm gì thì làm, cũng đừng khiến mối quan hệ giữa em và những người bạn trong lớp trở nên xấu đi. Đặc biệt là con gái, trái tim con gái mong manh dễ vỡ cần được nâng niu, hiểu không Kazuma?

- Không hiểu… ý chị là sao Onee – chan?

- Nếu không hiểu rồi từ từ sẽ hiểu. Cứ thế đi nhé, chị đi ngủ đây, đừng thức khuya quá đó Kazuma!

Kazuma chẳng hiểu gì hết. Ngay cả khi cậu ấy được mệnh danh thiên tài trẻ tuổi Einstein cũng không thể thấu hiểu được hết từng hàm ý ẩn sâu trong từng câu nói của Ayame. Thứ Kazuma biết chỉ có thể là những mảnh giấy A4 ghi rõ từng con số tính toán đến nhức đầu mà khi nhìn vào con người chúng ta rất dễ trở nên ngớ ngẩn mệt mỏi. Đối với Kazuma, lời nói con người có khi còn khó hơn cả giải một thuật toán mang tầm quốc tế. Một bài toán có thể giải trong vòng vài trang giấy để tìm ra kết quả cuối cùng dù có đi bất cứ hướng nào. Nhưng còn từng câu nói của con người thì không thể thấu hiểu được trong một hai ngày, mà phải là một khoảng thời gian không hề ngắn để ngẫm nghĩ và tìm ra được lời giải chính xác.

- A… Onee – chan tính sai mất một bước rồi này. Ngay cả Onee – chan mà cũng tính sai, vậy thì chắc mình còn sai nhiều chỗ hơn!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Một màn đêm đầy yên tĩnh vừa trôi qua, thì ánh bình minh của sự khởi đầu và tươi mới sẽ xuất hiện. Đây cũng là một định lý tự nhiên rất đỗi muôn thuở đã được các nhà chiêm tinh học lỗi lạc trong quá khứ chứng minh bằng biết bao mồ hôi nước mắt. Nhưng đây đâu phải thời điểm để bàn đến vấn đề này nên chúng ta tạm thời gác nó sang một bên mà đi vào cốt truyện chính.

Đây là ngày thứ hai đến với ngôi trường mới, ắt hẳn sẽ có rất nhiều điều thú vị đang chờ đợi phía trước. Ngặt nỗi một điều rằng vì Hiyama và nhóm bạn đều là cư dân của thị tộc Chân Tổ sống trên dãy núi Himako, nên khoảng cách từ nhà đến trường có xa hơn so với những đứa trẻ sống ngay trong thị trấn gần vùng ven biển. Chính vì thế, họ phải rời khỏi nhà từ rất sớm, ít nhất cũng phải một giờ đồng hồ. Hay nói cách khác, ngay khi mặt trời còn chưa nhô ra hết khỏi rặng núi, Hiyama đã đứng trước cửa nhà Eri. Mục đích khi Hiyama đến đây ngoài việc rủ Eri đi học thì cậu ấy còn nhiệm vụ cao cả hơn bao giờ hết, đó là đến đánh thức Eri vì Hiyama thừa biết một điều rằng thể nào Eri cũng sẽ chúi mắt vào những nghiên cứu ngớ ngẩn liên quan đến khoa học suốt cả đêm.

Đôi khi Hiyama cũng cảm thấy mình khá ngờ nghệch, sinh ra là Chân Tổ, giống loài sẽ hoạt động ít đi vào ban ngày và cực kỳ tự do thoải mái vào ban đêm. Vậy mà giờ, để có thể chung sống với con người, nhóm bốn người bao gồm Hiyama, Eri, Hebi và Namehari đều phải thay đổi thời khóa biểu sinh hoạt của mình. Cụ thể hơn là họ phải ngủ vào ban đêm, thời gian mà mọi người trong làng đang làm việc hay sinh hoạt. Và phải thức giấc, đến trường vào ban ngày, khoảng thời gian mà các Chân Tổ khác đều bắt đầu đi ngủ. Nếu không làm như thế, thì dù Chân Tổ có là loài mang thể chất tốt đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể trụ được quá ba ngày nếu thức cả sáng cả đêm. Vì nhiệm vụ, Hiyama không còn sự lựa chọn nào khác, cốt mong sao vụ này sớm hoàn thành để cả bốn người không cần phải chen chân vào đời sống loài người làm gì cho phiền phức ra.

- Ara ara, Hiyama – kun đấy à?

Sau một hồi bấm chuông inh ỏi thì chủ nhà đã chịu ra mở cửa. Và đương nhiên, người gặp Hiyama chính là bà mẹ đơn thân xinh đẹp của Eri.

- Chào buổi sáng Makoto – san… Hình như, trông Makoto – san trẻ ra thì phải!

- Ôi trời, miệng lưỡi ngọt ghê vậy Hiyama – kun. Chẳng lẽ Hiyama – kun đang muốn tán tỉnh cô đó sao. Xin lỗi vì đã phải khiến Hiyama – kun thất vọng, cô chỉ chung thủy với mỗi chồng và con gái của cô thôi. Nhưng rồi Hiyama – kun sẽ tìm được một cô gái khác dành riêng cho mình nên đừng buồn!

- Yay yay yay, không không, ý cháu không phải như vậy. Đây là khoảng thời gian mọi người trong làng sẽ trở nên mệt mỏi và bắt đầu đi ngủ. Ấy sao mà trông Makoto – san vẫn tỉnh táo như… vừa mới ngủ dậy thế ạ?

Hiyama có lý do riêng để thắc mắc đặt câu hỏi. Vì khi mặt trời chuẩn bị ló dạng khỏi chân trời, thì cũng là thời điểm các Chân Tổ lên giường đánh một giấc ngon lành sau một ngày hoạt động mệt mỏi và chờ đợi cho đến khi màn đêm tiếp theo buông xuống, thì họ sẽ lại tỉnh dậy và sinh hoạt như bình thường. Nếu như vất vả và có nhu cầu cần đi ngủ gấp, thì ắt hẳn người ta sẽ tỏ vẻ mệt mỏi, ủ rũ, mắt mở không nổi cũng tương tự như con người bình thường. Nhưng riêng Makoto – san lại tỏ ra vất rất trẻ trung, tươi tỉnh như không biết đến sự mệt mỏi là như thế nào.

- Ara, Hiyama – kun cũng nhận thấy được điều đó sao. Cô còn tỉnh như thế này là vì cô cũng bắt đầu theo giờ sinh hoạt của Eri – chan. Tức là cũng ngủ đêm thức sáng giống như con người ấy mà. Nhưng phải công nhận đi ngủ vào ban đêm và dậy sớm vào buổi sáng, làn da cô trở nên mịn hơn và trẻ hơn nhiều. Có lẽ đây cũng là một trong những bí quyết giúp con người giữ được vẻ thanh xuân của mình!

- Hây dà, thanh xuân gì, dẫu sao chúng ta cũng sống lâu hơn con người kia mà… Nhưng tại sao Makoto – san lại phải hành mình đi theo thời khóa biểu của chúng cháu làm gì. Chỉ có chúng cháu phải đến trường vào buổi sáng nên mới phải theo như thế, còn Makoto – san thì…

- Vì cô không muốn rời xa Eri – chan!

- Dạ?

- Vì Eri – chan phải ngủ vào ban đêm để sáng hôm sau đến trường như mọi ngày nên nếu cô vẫn theo lối sinh hoạt cũ như các Chân Tổ thì chắc chắn sẽ không thể trò chuyện được với Eri – chan như ngày xưa nữa. Bố của Eri thì mất tích bao nhiêu năm nay, ở nhà chỉ còn mỗi hai mẹ con, không được nhìn thấy Eri mỗi ngày thì chắc cô sẽ chết vì buồn mất. Chính vì thế, cô quyết định thay đổi đồng hồ sinh học của mình. Mà dậy sớm cũng có nhiều điểm thú vị của nó lắm, cô có thể dọn dẹp nhà cửa, làm điểm tâm sáng cho Eri – chan mang đi học. Nói chung cũng không phiền hà cho cô lắm đâu, Hiyama – kun không cần phải lo!

Hiyama trở nên trầm lặng trong vài phút. Hiyama đang nghĩ đến hoàn cảnh của Eri cũng không được may mắn bao nhiêu. Không giống với những đứa trẻ khác trong thị tộc, bọn chúng đều có đầy đủ cả bố cả mẹ, nên tình yêu thương chúng nhận được đều công bằng như nhau. Chỉ có Eri thì khác, vì bố cô ấy đã mất tích hơn mười lăm năm nay, tính từ lúc Makoto – san hạ sinh Eri cho đến thời điểm này vẫn không hề hay biết tin bố Eri còn sống hay đã chết. Để còn duy nhất hai mẹ con họ sống trong một ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn đáng yêu chứa chan nhiều kỷ niệm của một gia đình này. Eri được sinh ra thiếu đi tình thương của bố, nhưng có lẽ vì tình yêu thương của người mẹ đã thay thế được phần nào lỗ hổng lớn trong trái tim Eri nên cô ấy lúc nào cũng hồn nhiên, vui vẻ với tất cả mọi người. Hoặc cũng có thể, Eri đang cố gắng nuốt nỗi buồn vào trong, quyết không để ai thấy sự cô đơn của mình khi không có bố bên cạnh… Eri yêu bố nhiều mặc dù chưa hề thấy mặt ông… trong khi đó, mối quan hệ giữa Hiyama và bố mình thì có hơi…

- Makoto – san, Eri có ở trên lầu không ạ? Cháu đến đánh thức nhỏ và dẫn nhỏ đi học nhanh không khéo lại muộn nữa!

- Ôi trời, Eri – chan vừa mới rời khỏi nhà cách đây ít phút. Con bé nói là sẽ đến trường sớm vì chút chuyện nên khởi hành sớm hơn so với thời khóa biểu. Cô cứ nghĩ con bé đi chung với nhóm Hiyama – kun chứ!

- Sao cơ ạ? Eri đã đi rồi ư? Không thể nào...

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Không có chuyện gì là không thể khi Eri đã đến trường rất sớm. Trước khi mặt trời nhấp nhô một tia nắng nhỏ nhoi khỏi rặng núi thì Eri đã rời nhà rồi. Một mình cô ấy vượt qua cánh rừng đêm, vượt qua những sườn dốc cheo leo hiểm trở trên dãy núi Himako đơn giản như ăn kẹo và có mặt ở trường sau một giờ đồng hồ.

Không có chuyện vì muốn tập thể dục để được một cơ thể khỏe mạnh vì Chân Tổ thì không cần luyện tập vì vốn dĩ ngay từ đầu sức khỏe cũng như sức đề kháng của họ đã rất tốt rồi. Cũng không phải vì ôn bài này nọ. Eri đến trường sớm cũng chỉ vì một lý do duy nhất…

- Cậu ấy vẫn chưa đến sao…

Dường như vì muốn gặp một ai đó mà Eri đã luôn bồn chồn và muốn gặp cho bằng được. Nhưng xem ra cô ấy phải thất vọng một chút vì mong muốn của mình vẫn chưa thể trở thành hiện thực. Không một bóng người nào trong lớp, hay có thể nói rằng chỉ duy nhất Eri là người đầu tiên đến lớp, vậy mà trông cô ấy như thể chẳng tỏ ra mấy hứng thú khi được nhận vinh dự học sinh gương mẫu.

Eri thoáng nghĩ.

- A… có khi nào cậu ấy đang ở nơi đó!

Và rồi Eri nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi phòng học mà chẳng thèm đoái hoài gì đến chuyện mình có phải học sinh đến lớp đầu tiên hay không. Đối với Eri, chuyện đó không quan trọng bằng việc tìm được người mình cần gặp.

…………………

Nơi Eri đến chính là khu vườn hoa được tự tay thầy hiệu trưởng trồng phía sau khuôn viên trường, là nơi Eri đã từng trông thấy trước đây vào ngày đầu tiên đi lạc trong trường. Một khu vườn hoa thơ mộng bạt ngàn màu sắc và hương thơm dịu nhẹ mỗi khi có cơn gió thổi qua mang theo từng cánh hoa làm xoa dịu tâm hồn mỗi người. Một khu vườn hoa mà Eri lúc nào cũng muốn được chiêm ngưỡng nó kể từ ngày biết được rằng hoa không chỉ mọc duy nhất ở thị tộc cô sinh sống, mà còn có thể mọc ở bất cứ đâu miễn là được chăm sóc tận tình, đầy đủ bởi con người.

Từ những việc Chân Tổ làm được thì con người cũng làm được, Eri nhận ra hai chủng loài cũng có rất nhiều điểm tương đồng với nhau. Chắc chắn vào một ngày không xa trong tương lai, loài người và Chân Tô có thể hòa hợp thành một, có thể chung sống trong yên bình, hạnh phúc, cũng giống như rất nhiều loài hoa khác nhau cùng chung sống trên một mảnh đất và mang đến rất nhiều hương thơm dịu dàng khác nhau.

Bên trong khu vườn sặc sỡ sắc hương ấy, Eri đã hy vọng rằng một điều bất ngờ sẽ xảy đến nếu mình tiến sâu thêm vào giữa những bụi hoa. Và lần này thì sự hy vọng đó đã không khiến cho Eri phải thất vọng khi cô gái tóc hồng trông thấy một chàng trai với vẻ mặt khôi ngô tuấn tú đang chìm sâu vào giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay. Cậu ta ngủ say cứ như một nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích bị trúng phải bùa mê của phù thủy và đang nằm đây chờ đợi một chàng hoàng tử đến đánh thức bằng một nụ hôn ngọt ngào. Tình cảnh cũng tương tự như vậy nhưng xem vị trí phân vai nhân vật có một chút thay đổi nho nhỏ bởi công chúa sẽ là người đánh thức hoàng tử tỉnh dậy chăng.

- Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi. Mình đã nghĩ thế nào cũng sẽ được gặp cậu ở đây mà, Einstein – kun…

Phải, người đang đánh một giấc ngon lành ngay giữa khu vườn hoa đó chính là Kazuma Kusanagi, cậu học sinh thiên tài mang danh hiệu Albert Einstein mà Eri vẫn thầm ngưỡng mộ. Nếu nói như vậy thì người mà Eri muốn gặp đến nỗi quên mất cả nhóm Hiyama mà tới trường thật sớm chính là Kazuma.

Eri thoáng để ý thấy gương mặt cậu ấy. Bình thường Kazuma sở hữu một gương mặt thờ ơ, lãnh cảm, pha chút lạnh lùng và ngố tàu mỗi khi bị bắt bí đến đường cùng dẫu cho cậu ta có là thiên tài này nọ. Kazuma không hề biểu lộ cảm xúc vui cười buồn rầu ngoài gương mặt, như thể sợi dây thể hiện xúc giác trong não bộ cậu ấy đã bị tê liệt hoàn toàn để bù đắp vào trí thông minh siêu việt của cậu ta. Nên vào những lúc Kazuma ngủ say, thì vẻ lạnh lùng, thờ ơ đó lại được thay thế bằng một nét ngây ngô, đáng yêu, hiền lành như một đứa trẻ. Trong mắt Eri, quả nhiên con người vẫn còn rất nhiều điều thú vị mà mình vẫn chưa tìm hiểu được hết. Và dần dần, Eri càng nghĩ đến chuyện mình muốn được hiểu sâu thêm về loài người, hiểu sâu thêm về những cảm xúc, tư duy, tình cảm của con người và so sánh xem, liệu những điều ấy có khác so với những người trong thị tộc Chân Tổ hay không.

…………….

Bỗng dưng có cơn gió nhẹ thoáng thổi qua, làm rơi một cánh hoa nhỏ xuống bờ má Kazuma, khiến cậu ta chợt trở mình thức giấc.

- Are, mình đang ở đâu vậy nhỉ!

Kazuma lồm ngồm ngồi dậy mà không cần đến một nụ hôn đánh thức của bất kỳ ai. Cậu ta vừa đưa tay dụi mắt, vừa ngáp dài rồi ngó nghiêng xung quanh với hình ảnh lờ mờ không rõ ràng trong tầm nhìn của mình. Kazuma ráng tái hoạt động bộ não bằng cách cố gắng nhớ cho kỹ điều cuối cùng mình làm trước khi ngủ ở đây là gì.

- À phải, do cứ nghĩ đến việc thể nào Kozue cũng sẽ đến đánh thức mình nên mình quyết định sẽ đến trường thật sớm để… ngủ tiếp. Không ngờ lại ngủ quên mất. Có lẽ lần sau nên mang theo đồng hồ báo thức để không trễ giờ vào lớp!

- Buổi sáng tốt lành, Kusanagi – kun!

Kazuma đánh mắt sang phải, nơi cất lên giọng nói con gái vừa ấm áp, vừa dịu dàng vang vảng bên tai mình. Và điều đầu tiên đập vào đôi mắt phờ phạc của Kazuma chính là một màu đỏ tựa như viên Ruby quý giá, một nước da trắng như viên ngọc trai được đánh bóng kỹ càng, và một mái tóc hồng bồng bềnh cuốn theo chiều gió thổi. Hương thơm trên mái tóc ấy cũng giống như hương thơm từ những cánh hoa xung quanh xoa dịu đi tinh thần của Kazuma trong thoáng chốc.

Gương mặt này rất đỗi quen thuộc, Kazuma nhớ ra rằng mình đã từng trông thấy cô ấy trước đây.

- Cậu chính là… Chân Tổ mà tớ đã gặp hôm qua… À không, phải là bạn cùng lớp mới đúng, Eri Hoshimiya!