The Lost Song Of Light Forest

Chương 25




- Chị đi đây, ở nhà ngoan ngoãn và chịu khó làm việc chăm chỉ nhé Kazuma. Rồi trưa về chị sẽ làm Dorayaki cho!

Nghe đến thức ăn, mắt Kazuma trở nên sáng rực, long lanh như ánh đèn bảy sắc lung linh lấp lánh đến sáng nhất có thể.

- Hôm qua thì ăn Okonomiyaki, hôm nay thì được Dorayaki. Banzai wasoai. Kozue và Onee – chan đúng là hai người phụ nữ mà em yêu nhất!

- Vậy thì hãy đem những lời em vừa mới cất ra từ miệng ấy đến gặp Kozue – chan và nói lại đi. Chị đảm bảo rằng sau khi nghe xong, Kozue – chan sẽ rất vui đó. Thôi, chị đi làm đây. Ở nhà đừng có mà chây lười rồi suốt ngày dán mắt vào game nghe chưa!

Vì hôm nay là thứ bảy, ngày nghỉ cuối tuần nên học sinh không cần phai đến trường, cứ ở nhà đi chơi cùng bạn bè hay giết thời gian bằng mấy cuốn phim đi mua bên ngoài thì sẽ vui thú hơn nhiều. Ngày cuối tuần là để nghỉ, để vui chơi, để thư giãn, nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ không được nghỉ. Kiểu như làm công ăn lương thì chắc không đâu. Ayame thì không thuộc dạng làm công nhưng vì công việc của chị ấy linh hoạt, không nằm trong khuôn khổ một tuần nên chị ấy vẫn thường phải đến công ty vào ngày nghỉ để chuẩn bị hồ sơ giấy tờ gì đó, nhưng phần lớn Ayame dành trọn ngày nghỉ để đi gặp gỡ rồi bàn chuyện làm ăn với đối tác. Không muốn nói nhưng quả thật làm người lớn cực thật đấy, lo đủ thứ trên trời dưới đất, cơm áo gạo tiền trong khi thời gian riêng dành cho mình cũng không có. Rồi sau này khi lớn lên, tốt nghiệp, nhận được cái bằng và tìm thấy một công việc ổn định như Ayame, Kazuma cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy đó thôi.

Bây giờ thì chỉ có một mình Kazuma ở nhà, với đống thú vật bò ngổn ngang khắp trong phòng lẫn ngoài vườn. Muốn gì thì muốn trước tiên vẫn phải cho chúng vào chuồng cái đã. Rồi còn chuẩn bị mở cửa phòng khám. Báo hiệu hôm nay sẽ cực kỳ bận rộn đây.

- Nhiều việc thế này một mình làm thì chắc đuối trước khi đến bữa trưa mất. Giá như có Shimikaze và Hoshimiya đến giúp mình như lần trước thì hay biết mấy… À không được, Hoshimiya thì chưa khỏe hẳn, còn Shimikaze thì… e rằng nếu mở miệng nhờ thì chắc sẽ bị cậu ấy mắng cho một trận mất. Cậu ấy ghét mình thì làm sao nhờ vả được. Chắc gọi điện hỏi Kozue và Tora thôi… Nhưng trước tiên làm việc đó…

Kazuma đánh mắt sang góc trái căn nhà, gần chỗ cửa ra vào đó có đặt mấy thùng giấy lớn hai ba hàng dài. Trông chúng giống như giấy tờ tài liệu cũ không cần dùng đến mà cho không ai lấy, bán không ai mua vậy.

- Mình là người bắt đầu mọi chuyện thì cũng chỉ có mình là người kết thúc. Những thứ mình có thể làm được và có những thứ mình không thể làm được. Mình quyết định sẽ làm lại từ đầu!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

- Xin lỗi đã để cậu đợi lâu, He – chan!

Để xem để xem ngày hôm nay chúng ta có gì? Eri thì đã bình phục hoàn toàn khi cô bé có thể tự đi tự đứng theo ý muốn bằng chính đôi chân của mình. Tối hôm qua thì còn cần Hebi đẩy chiếc xe lăn đi lòng vòng trong thị tộc, nhưng đến sáng hôm nay khi vừa mới ngủ dậy, theo như thói quen bình thường thì Eri bước xuống giường, tự nhấc cơ thể đứng lên, lững thững vào bên trong nhà vệ sinh một cách lững thững khi gương mặt còn ngái ngủ và tóc tai còn rối bù lên như lông nhím. Vào nhà về sinh đánh răng rửa mặt một hồi thì Eri cảm thấy có cái gì đó không được đúng đúng ở đây. Ngước mặt xuống thì mới há hốc miệng tá hỏa ra rằng mình đã đứng và đi lại được từ lúc nào chẳng hay. Eri mừng quá, liền chạy vội xuống dưới nhà, nơi Makoto – san đang đứng bếp chuẩn bị điểm tâm rồi tự hào khoe rằng mình có thể đi lại được rồi. 

Không kìm được sự vui sướng, Eri nhanh chóng phóng thẳng sang nhà Hebi gõ cửa rầm rầm. Hebi cũng vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp làm vệ sinh cá nhân hay chải lại mái tóc bạch kim kia nữa, nhưng ít ra thì nó không lùm xùm như Eri. Tóc của Hebi không chỉ mang một màu bạch kim như Platinum quý trong các khu mỏ, mà nó còn rất suôn mượt và bao giờ cũng giữ được độ ẩm thích hợp nhất trong mọi điều kiện tự nhiên. Vì hôm nay là ngày nghỉ nên ngủ nướng một tí cũng đâu có sao. Mới chỉ cớ 7h sáng thôi mà Eri đã đánh gõ ầm ĩ trước cửa nhà Hebi rồi. Eri khoe mình tự do đi đứng lại được và hẹn Hebi một chút nữa sẽ xuống thị trấn con người đi chơi. Chỉ nhắn có nhiêu đó thôi, Eri tiếp tục chạy sang nhà Namehari và Hiyama trong khi Hebi còn ngơ ngác chưa hiểu gì hết. Nhưng nói chung là cô bé tóc hồng đã bình phục hoàn toàn, và hẹn cả bốn đứa sẽ cùng đi chơi với nhau. Vậy nên, dù muốn dù không, thì mọi người cũng đã có mặt trước nhà Eri, bây giờ chỉ cần đợi Eri xuống là có thể khởi hành ngay.

Mất một khoảng thời gian khá lâu để Eri làm lại mái tóc, diện bộ trang phục mới sao cho hợp với giới trẻ hiện nay. Cả Hebi và Eri, vì đã nhất quán trước với nhau rằng sẽ xuống thị trấn con người đi chơi nên họ không thể ăn mặc quê mùa như lần trước được, họ lại càng không thể diện bộ đồng phục trường vì ngày nghỉ mà mặc đồng phục thì sẽ bị người khác cười mất. Ngay lập tức, Hebi và Eri nhớ ra lúc trước đã được Ayame tặng cho rất nhiều quần áo làm quà nên nhân cơ hội này mà mang ra mặc thử. Hai cô gái trẻ với hai kiểu trang phục khác nhau. Eri thì diện cho mình một bộ khá tươi tắn trẻ trung, một chiếc áo kiểu màu đen không tay có phần cổ hơi xòe ra hai bên vai màu trắng, có chiếc thắt lưng màu trắng ngay bên ngoài vùng bụng của chiếc áo. Một chiếc quần jean ngắn hơi ôm sát dài qua đầu gối chút xíu và một đôi guốc màu trắng nốt và một chiếc cột tóc có bông hoa màu trắng lớn bên mé phải mái tóc hồng của Eri, trông cực kỳ đáng yêu đúng với tính cách hồn nhiên của Eri.

- Uhm, trông hợp với cậu lắm Eri – chan!

Chính Hebi cũng cảm thấy nó rất vừa vặn với Eri. Mặc bộ đồ này càng khiến cho nét đáng yêu, ngây thơ của Eri tăng lên gấp đôi. Nhưng còn Eri thì, cô bé cứ chau mày nhìn chằm chằm Hebi với ánh mắt hơi chút… không bằng lòng cho lắm, phải nói là ánh mắt của sự ghen tị mới đúng.

- He – chan… cậu mặc bộ này, nhìn cậu cứ như một người phụ nữ trưởng thành vậy!

Phong cách của Hebi thì hoàn toàn khác so với Eri. Điều này là dĩ nhiên vì đâu phải ai cũng như ai. Nếu Eri là một cô bé năng động, trẻ thơ, ngây ngô đáng yêu thì Hebi lại là một hình tượng của sự điềm đạm, dịu dàng, trưởng thành và không kém phần quý phái. Cho buổi đi chơi ngày hôm nay, Hebi đã chọn cho mình bộ khá nhẹ nhàng, đơn giản nhưng không thiếu đi vẻ thanh tao. Một chiếc áo sơ mi cổ liền váy màu đen bên trong được ngăn cách bởi chiếc thắt lưng màu trắng bạc cùng với chiếc áo khoác ôm cũng màu trắng tuốt bên ngoài. Một đôi guốc màu trắng cũng giống như Eri và mái tóc bạch kim của Hebi cũng được thắt thành hai bím dài sát gáy như ngày thường. Chéo vai Hebi còn có thêm một chiếc túi xách nho nhỏ càng tăng thêm độ trưởng thành, già dặn cho Hebi.

- Thế sao? Trông mình lạ hơn ngày thường à?

- Hm hm, không phải. Vì mọi ngày He – chan vốn cũng đã rất đáng tin cậy rồi còn gì. Chỉ là nhìn từ đầu xuống chân chỉ thấy mỗi màu trắng và trắng. Quả nhiên He – chan rất hợp với màu trắng nhỉ!

- Hợp thì hợp vậy thôi nhưng mình thích màu khác cơ. Vì tóc mình đã là màu trắng rồi nên mình thích màu gì đó nó hơi tối tối một chút để tạo nên sự khác biệt!

- Nhưng mà… trông He – chan rất trưởng thành. Mình có cảm giác như màu trắng là màu chủ đạo và cũng là màu may mắn của He – chan ấy. Màu trắng giúp He – chan trông càng già dặn, đáng tin cậy hơn. Giống như… giống như… phải rồi, giống như Onee – sama của Kusanagi – kun ấy, thật đúng chuẩn của một người phụ nữ thành đạt trong cuộc sống. Kiểu người phụ nữ mà bất cứ ai ai cũng mong muốn được trở thành!

Bỗng dưng Eri lại nhắc đến Ayame, chị hai của Kazuma. Ừ thì phải thừa nhận rằng Ayame là hình tượng người phụ nữ mà biết bao cô gái trẻ đều mong sau này sẽ được giống như chị ấy. Thân hình cân đối nhỏ gọn, số đo ba vòng chuẩn như một hoa hậu thế giới. Mái tóc màu lam đậm phất phơ trước gió. Khi chị ấy diện trên mình một bộ trang phục công sở càng tôn thêm vẻ đẹp của chị ấy. Ayame là người vừa đẹp về diện mạo, vừa đẹp về cả tính tình bên trong. Dẫu cho đôi lúc chị ấy cũng hơi thái quá đôi chút. Nhưng vấn đề ở đây không phải là Ayame, mà là cái người mang vị trí em trai của chị ấy. Phải… là tên đó đấy, cái tên như búp bê khổng lồ bị hỏng đến nỗi không biểu hiện được cảm xúc trên gương mặt dễ ăn đập ấy đấy. Nghĩ đến cậu ta, Hebi càng cảm thấy khó chịu. Nhưng chỉ khó chịu được một, thì chín phần còn lại đều là tâm trạng không vui, buồn phiền. Hebi cảm thấy buồn vì dường như lúc nào Eri cũng chỉ nghĩ đến cậu ta. Dù cho rất nhiều chuyện xảy đến, sau cùng Eri vẫn chọn tên đó. Trong khi Hiyama đã phải nhẫn nhục, chịu đựng rất nhiều điều cay đắng để rồi những gì cậu ấy nhận được là… không có gì hết. Giá như… giá như Eri chịu quay đầu nhìn lại, chịu hiểu cho cảm xúc của Hiyama một chút thì cậu ấy sẽ biết rằng cảm xúc của Hiyama đối với Eri…

…………..

- He – chan, chúng ta đi thôi, chắc lẽ mọi người đang chờ bên ngoài đó!

- À, ừ, chúng ta đi thôi, không khéo lại phải để Namehari – kun và Hiyama – kun phải đợi!

Hai cô gái chuẩn bị rời khỏi căn nhà thì bỗng dưng Eri chợt nhớ ra.

- Đúng rồi, chút nữa thì quên!

Sau đó, Eri nhanh chóng chạy vào trong phòng khách.

- Cậu đi đâu đấy Eri – chan?

Dĩ nhiên là vào phòng khách rồi. Nhưng trong phòng khách có gì đặc biệt mà cô bé lại ghé ngang qua trước khi đi? Nếu là trước đây thì không, còn bây giờ thì có rồi. Lý do Eri không thể không vào phòng khách là vì vẫn còn con Cristiano Ronaldo ở đây. Đúng thế… con chim ưng săn mồi Philippine cực kỳ quý hiếm được gửi về từ vườn quốc gia động vật có nguy cơ bị tuyệt chủng ở Bồ Đào Nha, nhờ Kazuma chăm sóc đó đấy. Chẳng hiểu nguyên nhân do đâu mà sau khi được nhờ hộ tống Eri về tận nhà, thì nó cắm rễ ở đây luôn không chịu về với Kazuma. Chiều hôm qua thì nó còn lởn vởn trên mái nhà Eri, ngắm nghía tình hình xung quanh thị tộc như thể đang tuần tra hay gì đấy, hoặc do cái tính thích quan sát người khác như một thám tử nên nó cảm thấy mình cần phải quan sát xem có ai khả nghi trong làng hay không. Đêm xuống thì nó lại chui vào phòng của Eri. Nó cứ đứng ở trên bàn học và nhìn chằm chằm vào cô bé khiến Eri không thể ngủ được vì đôi mắt nó… thật đáng sợ quá, giống như nó đang mân me để chuẩn bị lao đến xé nát con mồi vậy. Chính vì không thể chịu đựng được nên Eri đã nhờ mẹ chạy sang nhà hàng xóm. Nhà hàng xóm kế bên ấy có ông chú Chân Tổ thích làm đồ gỗ nên có mượn đỡ một cái bàn lõm ở giữa chứa đầy cát, và cắm một cái thân cây cỡ vừa ở đấy có cái cành chìa ra. Nhờ có cái bàn đó mà con chim ưng tìm thấy được nơi đậu của mình. Nó đã xuống phòng khách, nơi có cái bàn ấy và không làm phiền giấc ngủ của Eri nữa.

Sáng nay đi không biết chừng nào mới về, nên trước khi khởi hành, Eri muốn tự tay cho nó ăn đã.

- Xin lỗi nhé Ronaldo – kun. Chỉ chút xíu nữa thôi là mình quên mất cậu rồi. Đây, đồ ăn của cậu đây!

Makoto – san từ bên trong bước ra, trông thấy con gái mình còn đang vui vẻ phấn khởi với con chim ưng.

- Eri – chan, con cứ đi đi. Để mama cho Ronaldo – kun ăn cũng được mà. Không nên để He – chan, Namehari – kun và Hiyama – kun chờ đợi đâu!

- Không sao không sao, sẽ nhanh thôi ấy mà. Ăn nhiều chóng lớn nhé Ronaldo – kun. Sau đó hãy sải đôi cánh thật rộng, bay thật cao, thật xa, đến bên kia của quả đất này nhé!

Có cần phải xem nó như em bé, cho ăn nhiều chúc nó chóng lớn khi nó vốn đã là chim ưng trưởng thành, sức khỏe sung mãn rồi không? Nó mà lớn hơn tí nữa thì thành chim ưng già mất. Mà già rồi thì còn sức đâu mà bay cao bay xa cho được.

Nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa thì thật sự Eri rất thích động vật. Kỳ lạ thật, trước đây Eri đâu có quan tâm đến động vật mấy đâu. Sống trong rừng, lâu lâu có mấy con thỏ, con nai lạc vào thị tộc, đi loanh quanh long nhong trước mặt nhưng Eri còn chẳng thèm liếc nhìn chúng nó nữa kia mà. Sao tự dưng bây giờ Eri lại… Phải chăng, nguyên là vì Kazuma? Vì Kazuma là một bác sĩ thú y rất yêu quý động vật, nên vô tình Eri cũng học được cái tính đó của cậu ấy, cũng bắt đầu trở nên quan tâm hơn với động vật xung quanh. Hoặc cũng có thể do con chim ưng đó là của Kazuma nên cậu ấy mới thích thú như thế. Không lẽ… Eri thật sự… rất thích Kazuma ư?

- He – chan, mình xong rồi, chúng ta đi thôi… He – chan, He – chan, cậu làm sao thế? Nghe mình nói gì không?

- À ừ, mình nghe. Xong rồi ư… Vậy chúng ta đi thôi!

Tạm thời bỏ chuyện đó sang một bên đi. Nếu cứ vì thế mà phân tâm sao nhãng cho đến hết chuyến đi dạo chơi bất ngờ này thì thật không hay chút nào. Chính vì thế, Hebi quyết định sẽ không nghĩ đến nó nữa.

………………………

………………………

- Chúng con đi đây!

- Cháu xin phép!

Eri và Hebi rời khỏi căn nhà gỗ mộc mạc thân thương. Vì đã hẹn gặp Hiyama và Namehari ở ngoài cổng làng nên hai cô gái họ phải đi ra ngoài cổng thôi. Tâm trạng khi đi chơi bao giờ cũng khác hẳn so với ngày thường, lúc nào cũng háo hức, cũng phấn chấn, nhất là đối với những cô gái trẻ năng động như Eri.

Nhưng chỉ mới đi một đoạn, chưa hết được nửa đoạn đường từ vị trí nhà Eri đến cổng vào thị tộc, Hebi và Eri thoáng để ý thấy có ba bốn người ở căn nhà kế bên cách đó không xa. À… ngôi nhà ấy là của một ông bác Chân Tổ chuyên làm trong những khu hầm mỏ sâu trong rừng và mang về những khoáng Tinh Thể Đá Thứ Nguyên đây mà. Chắc mọi người vẫn còn nhớ rằng người trong thị tộc Chân Tổ không thể chịu đựng được mùi khí gas nên họ đã thay thế nguồn năng lượng khí đốt ấy từ một loại khoáng thạch trù phú trong các khu hầm mổ xung quanh đỉnh núi Himako mang tên là “ Tinh Thể Đá Thứ Nguyên”. Và để có được những viên tinh thể ấy, đòi hỏi yêu cầu các ông bác ông chú trong thị tộc, có tầm vốc, có sức khỏe như trâu như voi đi khai khoáng chúng mang về đây. Ngôi nhà kế bên Eri và Hebi đi ngang qua có ông bác làm nghề khai thác mỏ là chủ yếu, tối về thì ngay lập tức lao đầu vào ăn nhậu rượu chè với mấy đồng nghiệp trong làng. Đàn ông trong thị tộc chỉ thế thôi. Nhất là với những ông bác lập gia đình, ý kiến hơi bảo thủ khi cứ nhất quyết giữ nguyên ý định không lai rai lảng vảng hay tiếp xúc với con người thì sáng đi làm, tối rượu chè bê tha là chuyện bình thường.

Đó là nhà ông bác và người đàn ông áo quần đơn giản, quanh miệng đầy râu kia đích thị là ông bác rồi, nhưng còn ba bốn người mặc áo trắng, râu tóc bạc phơ kia thì…

- Ủa… không phải là Yamada – san và các vị trưởng lão sao? Họ làm gì vào sáng sớm thế này nhỉ?

Những người mặc áo trắng, dáng vẻ già dặn ấy chính là những vị trưởng lão tối cao trong thị tộc Chân Tổ. Thường ngày thì các ngài chỉ ở trong Đại Điện Thần chủ yếu. Các ngài hay ngồi tọa thiền, cùng thảo luận về những vấn đề xung quanh thị tộc cũng như tìm cách để đưa thị tộc tiếp tục tồn tại và phát triển. Nhưng có lẽ chỉ mới giữ ở mức “ tồn tại” đã khó khăn gấp bộn phần rồi, nay còn thêm hai chữ “ phát triển” thì e là điều chưa thể ở giai đoạn này. Nar… vì bình thường các ngài luôn tự nhốt mình trong Đại Điện Thần, nên mới sáng sớm, đã thấy các ngài bỗng dưng xuất hiện ở nhà ông bác khai quật ấy, Eri và Hebi thắc mắc cũng là điều hiển nhiên.

Hai cô gái trẻ nhìn nhau, phân vân xem liệu mình có nên ra hỏi thăm không thì ba vị trưởng lão đã bước vào căn nhà, theo sự hướng dẫn của ông bác.

- A, họ vào trong mất rồi. Rút cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ. Cậu biết không He – chan?

- Hm, Eri – chan, cậu có còn nhớ Souta – kun không?

- Souta – kun, là con trai của Yamada – san phải không?

- Đúng rồi, nghe mẹ mình nói rằng, con trai của Yamada – san dạo gần đây thường có những biểu hiện hơi lạ. Souta - kun thường cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, có hơi bức bối trong lòng dẫn đến khó tính, nặng nhất còn đập phá đồ đạc trong nhà nữa. Không những chỉ cảm thấy khó chịu mà Souta – kun còn hay biếng ăn, khó ngủ, hay nôn nửa không lý do. Có lẽ vì lo sợ con trai bị bệnh gì đó nên Yamada – san mới đến cầu xin các vị trưởng lão xem xét giúp!

- Thì ra là như vậy. Nhưng Souta – kun chỉ mới có sáu tuổi thôi mà. Tính theo tuổi của con người thì mới chỉ có sáu năm kể từ ngày Souta – kun chào đời đến giờ. Cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, biếng ăn, mất ngủ, nôn nửa hay thâm chí nhức đầu chóng mặt cũng chỉ là những biểu hiện của việc thèm máu thôi. Mama kể rằng hồi xưa mình cũng từng bị như thế và phải nhờ Ojii – san cho uống một chút máu động vật rồi điều chỉnh khẩu phần ăn từ từ để cơn khát máu không còn nữa. Bất kể đứa trẻ Chân Tổ nào cũng đều phải trải qua giai đoạn khát máu đến mức muốn phá hoại mọi thứ trong nhà chỉ để tìm một con vật nào đó hút máu. Mình thiết nghĩ chắc Souta – kun cũng đang phải chiến đấu với cái cơn khát máu ấy thôi. Rồi các ngài sẽ tìm cách khắc chế lại cơn khát đó thôi mà!

- Mình cũng mong là như vậy. Thật sự mà nói, đôi lúc người lớn cũng khát máu chứ đừng nói đến là trẻ nhỏ khi nhu cầu quá cao. Bị cơn khát hành hạ cũng khó chịu lắm chứ. Lúc còn nhỏ mình đã bị hai lần. Vừa buồn nôn, vừa chóng mặt và chẳng thể ăn uống được gì trong vòng ba ngày. Cảm giác thật đáng sợ!

- Mình cũng thế nữa. Mama nói rằng khi đó trông mình như đứa thiếu máu ấy, da không có trắng mà trở nên xanh lè xanh lét trông như ma đói cơ. Mình thì không bị buồn nôn nhưng chóng mặt và thiếu hơi thì có. Cảm giác khi ấy thật sự chẳng dễ chịu chút nào!

Có lẽ các bạn cũng không quên rằng trước đây Eri đã từng giải thích cho Kazuma nghe về nguyên lý của sự tích Chân Tổ hút máu. Chuyện Chân Tổ hút máu theo như những câu truyện cổ tích hay kinh dị kể lại là hoàn toàn có thật. Họ thật sự sống dựa vào máu của loài động vật khác bao gồm cả con người. Nhưng trải qua mấy thế kỷ, tính từ lúc Chân Tổ bị con người đẩy đến bờ vực của sự giệt vong và chỉ còn lại một thị tộc nhỏ trên đỉnh núi Himako như ngày nay thì bản tính hút máu người đó đã không còn nữa. Thay vào đó, họ duy trì sự sống bằng máu của những con vật trong rừng khác như hưu, nai, thỏ, được thì có cả gấu, tinh tinh đười ươi gì đấy, cứ thấy con gì chạy ngang qua là bắt rồi xin chúng một lượng máu đủ dùng. Họ không giết chúng, chỉ bắt về nuôi, mỗi tháng hai lần đến lấy máu của chúng rồi bồi bổ, chăm sóc cho chúng khỏe lại và thả về rừng. Đó là cách thu thập máu trong thị tộc mà không cần phải giết bất cứ loài nào, trừ những con bất trị như con gấu vĩ đại trước đây mà Hiyama đã phải xuống tay giết nó. Hai lần trong tháng mỗi nhà sẽ được cấp cho một lượng máu vừa đủ. Nhưng sẽ có nhà lấy ít hơn hay lấy trong khoảng thời gian dài hơn một tháng. Giống như nhà Namehari, vì cậu ấy sống một mình nên một tháng cậu ấy chỉ lấy một lần, và một lần đó thì chỉ có đúng một bịch máu tươi nhỏ như lòng bàn tay thôi. Hoặc là nhà Hebi, tuy gia đình có ba người nhưng họ chỉ lấy máu ba tháng một lần chứ không phải một tháng. Tốt nhất là những gia đình không thèm đụng đến một giọt máu nào vì họ không có nhu cầu như hai mẹ con Eri chẳng hạn. Từ hồi đợt lên cơn cuối cùng là lúc Eri 8 tuổi cho đến nay, nhà Eri chưa từng đến lấy máu một lần nào nữa hết.

Máu tuy là thức ăn duy trì sự sống cho Chân Tổ nhưng họ có thể điều chỉnh khẩu phần hằng ngày bằng nhiều loại thực phẩm khác nhau có chứa nhiều vi lượng, khoáng chất tương đương với máu, chẳng hạn như cà chua, trứng, sữa, chuối, các loại trái cây gì đấy mọc đầy rẫy trong rừng. Và đâu có luật nào cấm Chân Tổ đi câu cá. Con người ăn cá được thì tại sao Chân Tổ lại không? Không phải khoe khoang gì nhưng trong thị tộc Chân Tổ, Hebi là người có tài câu cá giỏi nhất làng. Không biết chỉ do vô tình hay sao nhưng kỷ lục của Hebi trong vòng một ngày câu được tổng cộng 50 con cá, vượt xa hoàn toàn so với một Chân Tổ trưởng thành được xem là lão luyện trong nghề câu cá nhất làng. Hebi trông thế mà giỏi lắm… giỏi nhiều thứ chứ không chỉ mỗi khoảng chăm sóc người khác đâu.

Nhìn chung thì một Chân Tổ trưởng thành nếu như điều chỉnh được khẩu phần ăn hợp lý, biết làm chủ bản thân, tập trung tinh thần, trấn tĩnh tốt thì sẽ sống mà không cần đến quá nhiều máu của loài vật khác. Có khi, họ sẽ sống đến hết cuộc đời dài lê thê của một Chân Tổ mà chẳng cần phải đụng đến một giọt máu nào. Nhưng đấy là về người lớn, về những Chân Tổ trưởng thành thì có thể chịu đựng được. Còn mấy đứa trẻ thì khác. Ở loài người, trẻ con bao giờ cũng đòi hỏi nhu cầu dinh dưỡng lớn hơn người trưởng thành rất nhiều vì chúng đang trong giai đoạn phát triển rất mạnh. Thì ở Chân Tổ cũng thế, những đứa trẻ Chân Tổ từ 10 tuổi trở xuống, tính theo tuổi người thì từ 10 trở xuống, đều đòi hỏi nhu cầu dinh dưỡng rất cao nên đôi khi chúng sẽ không tự kiềm chế được cơn khát máu hoành hành theo từng giai đoạn. Giống như những tên nghiện thì đến một lúc nào đó cũng sẽ lên cơn và tìm mọi cách để thỏa mãn bản thân. Những đứa trẻ Chân Tổ cũng phải hứng chịu cái xiềng xích khó chịu đó, chúng sẽ khát, sẽ lên cơn qua một vài triệu chứng như nhức đầu, chóng mặt, buồn nôn, biếng ăn, đau lồng ngực, có khi còn đập phá đồ đạc lung tung điển hình như vụ việc con trai ông bác nhà hàng xóm. Từ đây thì người lớn phải can thiệp kịp thời và đúng cách. Vì chỉ cần sai sót một chút thôi, hậu quả sẽ vô cùng khó lường. Trong lịch sử Chân Tổ đã từng có rất nhiều trường hợp những đứa trẻ khát máu nhưng do không được nuôi dạy đúng cách mà chúng đã bộc lộ bản tính giết chóc trong mình quá sớm. Chúng đã lén lút đi giết những loài động vật khác để hút máu. Và tích Chân Tổ giết người hút máu người cũng từ đó mà ra. Bản tính giết người nổi lên đã đành, nhưng điều kinh khủng nhất đã có vài trường hợp những đứa trẻ ấy đã biết kích hoạt được Spejas của riêng chúng.

Spejas, hay còn gọi là kỹ năng đặc biệt, là phước lành được trao truyền từ Đệ Nhất Chân Tổ Shalutia Vlad, một bước đánh dấu minh chứng cho sự khác biệt giữa con người và Chân Tổ. Thật ra, theo như số liệu thống kê thì Spejas chỉ được bộc lộ khi Chân Tổ ấy qua khỏi độ tuổi thiếu niên, tức là qua 18 tuổi thì Chân Tổ đó mới kích hoạt được Spejas. Tuy nhiên, trong một vài trường hợp kiểu như bị cơn khát lấn át lý trí, bị cơn khát điều khiển cơ thể, đã vô tình đánh động những kỹ năng tiềm tàng ấy rất sớm, và kết quả là có những đứa trẻ chỉ trải qua cơn khát một hai lần đã kích hoạt được Spejas của mình. Nói không đâu xa, những đứa trẻ thuộc dạng trường hợp đặc biệt ấy chính xác là bộ tứ Hiyama, Eri, Hebi và Namehari đây. Bốn người bọn họ chưa qua 18 tuổi nhưng đã bộc lộ được Spejas của bản thân mình từ rất sớm. Trong đó Eri đã vô tình khai triển được Telekiness lúc mới tám tuổi, là sớm nhất và Hiyama là sau lúc giết con gấu vĩ đại từng làm loạn trong lần đi săn đầu tiên lúc cậu ấy mới 12 tuổi, là trễ nhất.

Nar nar, cơn khát máu và Spejas, vẫn còn rất nhiều bí mật xung quanh chủng loài mang tên Chân Tổ mà không thể kể hết được trong một ngày được. Vì nếu kể hết thì đảm bảo sẽ có người thất nghiệp đấy. Vì đâu đó quanh đây cũng còn có người khao khát được tìm hiểu hết về Chân Tổ kia mà. Nếu nói hết ra thì còn gì là hay ho, thế nên có những bí mật bây giờ chưa phải lúc thì chưa nên nói.

Chuyện những đứa trẻ khát máu là một vấn đề có quy mô rất lớn. Những Chân Tổ bé nhỏ như Hebi hay Eri không đủ khả năng giải quyết đâu. Vậy nên cứ giao hết cho các vị trưởng lão già dặn kinh nghiệm đi. Chắc chắn các ngài sẽ nghĩ ra cách gì đó khắc phục được tình trạng này.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Nói đến kẻ muốn được tìm hiểu hết về Chân Tổ, có lẽ nên quay về thị trấn nơi con người sinh sống, cụ thể hơn là đến thẳng nơi có căn nhà mà phía trước cổng có cái bảng họ ghi chữ “Kusanagi” to tướng. Nhưng khoan hãy tìm Kazuma đã vì ngay lúc này, ở ngoài cổng.

- Kazuma, bọn tớ đến rồi này!

Tora và Kozue cũng vừa mới đến nhà Kazuma. Chẳng là thiết nghĩ hôm nay sẽ có rất nhiều chuyện để làm. Vì là ngày nghỉ cuối tuần nên phòng khám sẽ rất đông đây, một mình Kazuma sợ rằng làm không xuể… Không, thật ra thì trước đây Ayame toàn đi làm, một mình Kazuma vẫn ôm xô hết mọi thứ, từ việc khám chữa bệnh cho đến chuyện tiếp đón những vị chủ nhân của bệnh nhân. Nhưng kể từ hồi Eri và Hebi đến giúp đỡ thì Kazuma nghĩ nhiều người vẫn tốt hơn một người. Sau đó Kazuma nghĩ đến chuyện có lẽ nên gọi Kozue và Tora đến giúp một tay, dù sao thì hai người họ cũng đã từng làm việc trong phòng khám mấy lần theo lời nhờ vả của Ayame. Kazuma còn đang tính đến chuyện hay mình thương lượng với hai người họ đến đây giúp mình hàng tuần, xem như việc làm thêm và mình sẽ trả lương đầy đủ… Chậc, tạo việc làm cho người khác cũng tốt, nhưng mà hình như dạo gần đây Kazuma bắt đầu có tính ỷ lại vào người khác hơi nhiều rồi chứ nhỉ… Nói chung là Kazuma đã gọi điện nhờ hai người họ và bây giờ thì hai người đã có mặt tại nhà cậu ấy rồi.

- Ô, Kozue, Tora, đến rồi đấy à. Xin lỗi vì đã làm phiền hai cậu vào ngày nghỉ cuối tuần nhé. Nhưng thật tình, tớ rất cần sự giúp đỡ từ hai cậu đó!

- Có sao đâu nào. Thi thoảng cuối tuần cũng cho bọn tớ công ăn việc làm gì đi. Cứ nằm dài ở nhà cũng không biết làm gì cho hết ngày. Mà hiếm khi thấy Kazuma – kun nhờ bọn tớ giúp việc ở phòng khám lắm nhé. Bình thường thì cậu một mình cũng dư sức kia mà?

- Đó là trước đây thôi. Bây giờ tuổi già sức yếu, mắt mũi mờ mịt, tay chân cầm ống nghe còn không vững thì nên cần một ai đó bên cạnh giúp đỡ. Có khi tớ sắp về hưu rồi không chừng ấy chứ!

- Oi oi, Kazuma, nếu mà già đến thế thì nghỉ quách luôn từ bây giờ đi. Bác sĩ mà mắt mũi chẳng nhìn thấy đường thì còn khám cái nỗi gì. Mà nhân tiện đây cho tớ hỏi, sao giờ này cậu còn chưa chịu chuẩn bị mở cửa phòng khám đi. Còn ngồi đây làm gì với đống giấy trên tay thế?

Hỏi câu đó là vì Kozue trông thấy Kazuma đã mặc áo bác sĩ bên ngoài sẵn rồi mà còn chưa chịu đi mở cửa phòng khám. Với lại, Kozue còn thấy trên tay Kazuma có mang theo một đống giấy tờ và chất chúng thành núi ở góc sân.

- À, cái này đấy à, trời hôm nay đẹp quá nên tớ muốn nướng mực ấy mà. Thi thoảng cũng nên ra ngoài nướng mực để thay đổi không khí chứ nhỉ!

- Nướng mực ư? Cậu thích ăn mực từ lúc nào vậy Kazuma?

Sau khi đã xấp chồng giấy lại với nhau thành một quả đồi nhỏ, Kazuma lấy trong túi áo ra một chiếc hộp quẹt, bật lửa một que diêm rồi thả vào đống giấy đó. Tuy chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhưng nhờ vào những cơn gió thổi từ ngoài biển vào, chỉ trong chốc lát, nó đã trở thành một ngọn lửa lớn đốt trụi đống giấy thừa đó. Để không làm cho lửa tắt bất chợt, Kazuma tiếp tục cho những xấp giấy tờ khác vào để tiếp nối.

Trước giờ chưa từng thấy ai nướng mực bằng giấy báo bao giờ. Chính vì thấy hơi lạ lùng nên Tora và Kozue cũng tranh thủ chuẩn bị giấy tờ đốt tiếp theo đúng ý nguyện của Kazuma. Nhưng ngay sau khi đảo mắt liếc dọc liếc ngang, nhìn lên nhìn xuống trên dưới vài ba hàng, vài ba chữ dăm ba con số, Kozue không thể không tròn mắt ngạc nhiên rồi nhanh chóng quay ngoắt sang Kazuma.

- Kazuma, tất cả mớ tài liệu này là…

Ngạc nhiên khi trông thấy những tờ giấy, những tài liệu Kazuma đem đốt không được bình thường. Nhưng Kozue còn ngạc nhiên hơn gấp bội khi thấy một cuốn sổ nhỏ trên tay Kazuma, chuẩn bị cho vào đống lửa đang cháy phừng phực kia. Cuốn sổ đó đã đồng hành cùng Kazuma rất lâu, kể từ ngày cậu ấy được nhận vào It. Harm Sokyuran, đạt được danh hiệu Einstein cao quý. Trong đó có ghi rất nhiều những nghiên cứu, những học thuyết mà Kazuma hầu như đã dành toàn bộ thời gian, tuổi trẻ, mồ hôi công sức tích lũy từng chút từng chút một và dần trở thành một công trình to lớn. Có thể nói rằng, những gì Kazuma cố gắng từ trước đến nay, những gì làm nên một Kazuma như bây giờ… tất cả đều nằm bên trong cuốn sổ ấy.

Kazuma đưa cuốn sổ lên cao, tính ném thẳng vào đống lửa trước mắt. Nhưng trước khi làm được chuyện đó thì Kazuma đã bị Kozue nắm lấy cổ tay chặn lại.

- Chờ một chút đã Kazuma, chuyện này là sao? Cậu đang tính làm gì với cuốn sổ đó vậy? Chẳng phải đó là thứ luôn theo sát bên cậu trước khi bước chân vào It. Harm Sokyuran ư?

- Đúng là tớ đã giữ cuốn sổ này bên mình từ đó cho đến bây giờ. Nhưng bây giờ thì thấy không cần thiết nữa. Mà thứ không cần thiết nữa thì mang đi nướng mực cũng có sao. Chứ bỏ không ở góc nhà thì thể nào Onee – chan cũng sẽ làm ầm lên cho xem!

- Không phải như vậy, cậu biết rất rõ mà đúng không? Nó không chỉ đơn thuần là thứ luôn theo cậu mọi lúc mọi nơi, mà nó còn là đứa con tinh thần của cậu nữa. Bao nhiêu công lao dày công nghiên cứu. Bao nhiêu thành tựu cậu đã đạt được. Tất cả đều nằm trong cuốn sổ này đó. Bây giờ cậu lại nói nó không cần thiết và có ý định đem đốt đi. Như vậy là ý gì hả Kazuma?

- Chẳng có ý gì cả? Tớ chỉ đơn thuần nghĩ rằng nó không còn hữu ích gì hết nên đem đốt thế thôi. Thành tựu hay những công trình nghiên cứu đó… tớ không còn hứng thú nữa rồi!

- Không… không còn hứng thú nữa ư!

Sau khi nghe câu nói đó, Kozue shock nặng lắm. Mắt to tròn bỡ ngỡ là một chuyện, nhưng cô ấy còn shock đến nỗi thả tay Kazuma ra và từ từ đứng lùi lại mấy bước. Kozue không muốn tin vào những gì mình vừa nghe được. Chỉ là xạo thôi… phải, Kazuma chỉ nói xạo cho vui thôi… một kẻ không biết cách nói dối như Kazuna…

Tora cũng đảo mắt nhìn thật nhanh xuống những xấp giấy tờ mình cầm trên tay. Đây đích thực là những thuật toán, những công trình nghiên cứu khoa học, những con số mà Kazuma từng bỏ rất nhiều thời gian ra để tìm tòi chứng minh. Chính bản thân Tora cũng không nghĩ rằng Kazuma lại đem những đứa con mình vất vả sinh ra đi đốt một cách đơn giản như vậy. Chắc chắn phải có lý do gì đó.

- Kazuma, tớ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thái độ dạo gần đây của cậu khiến chúng tớ thật sự rất lo lắng. Vì cậu nói rằng khi nào cần thì sẽ tiết lộ cho chúng tớ biết điều cậu đang vướng bận trong lòng nên tớ và Kozue cũng đành chấp nhận chờ đợi. Nhưng nếu nó khó khăn đến nỗi cậu từ bỏ đi những nghiên cứu mà mình đã dành không ít công sức thì chúng tớ có quyền được biết. Kazuma, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Có những điều biết rằng khó có thể tiết lộ. Nhưng chuyện đã đến nước này thì không thể không nói ra. Kazuma không cho rằng như vậy. Cậu ấy vẫn nghĩ đây là vấn đề do mình gây ra thì phải tự tay mình dập tắt mọi thứ. Nếu không, thì sau cùng Kazuma vẫn chỉ biết mang phiền phức đến cho người khác là giỏi.

- Có xảy ra chuyện gì hay không thì tớ cũng đã quyết định làm lại từ đầu. Những tờ giấy đó luôn là bằng chứng cho thấy sự yếu kém, hèn mọn của một thằng nhóc nhu nhược đần độn mang tên Kazuma Kusanagi. Vì thế phải đốt chúng đi… đốt đi để cái kẻ đó không còn tồn tại. Và tớ sẽ có cơ hội bắt đầu lại mọi thứ, trở thành một khoa học gia một lần nữa từ con số 0!

- Bắt đầu lại từ con số 0. Nếu làm như vậy thì cậu sẽ lại mất rất nhiều thời gian, công sức, cũng tương tự như những nghiên cứu này…

- Sẽ không tốn nhiều như hai cậu nghĩ vì tất cả những điều căn bản, quan trọng không chỉ đơn thuần được lưu trên mặt giấy, mà đều nằm hết trong này! - Kazuma vừa nói vừa chỉ tay gõ nhẹ lên đầu mình - Tất cả đều nằm hết ở đây. Và tớ sẽ không áp dụng nó vào những nghiên cứu vớ vẩn một cách vô tri vô giác như một cái máy. Tớ muốn tập trung toàn bộ thời gian, chất xám để đầu tư vào một công trình khác vĩ đại hơn, có ý nghĩa hơn là những con số kia. Tora, Kozue, tớ có thể là một Einstein, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ phải đi đúng trên con đường của ông ấy. Tớ cũng muốn được nghiên cứu khoa học để mang đến nụ cười, niềm vui, niềm hạnh phúc cho người khác. Nhưng bây giờ, thay vì bước theo cái bóng của Einstein, tớ sẽ tự tìm con đường khoa học của chính bản thân mình. Để làm được điều đó, tớ cần phải phá bỏ đi chướng ngại vật đã che lấp con đường ấy bằng cách thiêu đốt đi con người quá khứ của mình. Biết rằng điều này sẽ không đơn giản nhưng nếu cứ tiếp tục sống như thế này thì chỉ tổ mang bất hạnh đến cho người khác mà thôi. Vẫn còn những người đang khóc than, đang lo lắng từng phút từng giây một vì những gì tớ đã làm đó Tora, Kozue!

Tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng xem chừng Kazuma đã đưa ra quyết định và vô cùng nghiêm túc với nó, nếu không, cậu ấy sẽ không mạo hiểm liều lĩnh đốt cuốn sổ mình yêu quý nhất vào trong đốm lửa cháy phừng phực ấy. Nhưng sau cùng cậu ấy vẫn không chịu nói rõ lý do. Vấn đề mà cậu ấy đang phải gánh vác nó khó tiết lộ đến chừng ấy sao? 

Cũng chẳng thể làm được điều gì hơn ngoài việc tiếp tục chờ đợi và tin tưởng. Chờ đợi rồi sẽ có một ngày cậu ấy chịu nói cho chúng ta biết sự thật. Và tiếp tục tin tưởng vào con đường mà Kazuma đã chọn. Đó là tất cả những gì mà một người bạn thân của cậu ấy có thể làm được.

- Tớ hiểu rồi. Vậy thì cứ làm những gì mà cậu cho rằng là đúng. Tớ chỉ mong sao cậu sẽ không phải hối hận ngày hôm nay, hối hận vì những gì cậu quyết định!

- Không cần phải lo. Tớ sẽ không lầm đường lạc lối nữa đâu. Họa chăng nếu có phải day dứt luyến tiếc, thì tớ chỉ tiếc rằng suốt mấy năm qua mình đã phí phạm thời gian vào những điều không hề mang ý nghĩa gì hết. Tớ sẽ làm lại mọi thứ!

Kazuma đã hạ quyết tâm khi nâng cao cuốn sổ trên tay chuân bị bém thẳng vào đống lửa cháy không chút nhân nhượng hay suy nghĩ lại. Nhưng ngay lúc ấy, ngay tại thời khắc ấy, Kozue đã vùng lên không ai hay, cô ấy bất thình lình phóng đến, giật phăng lấy cuốn sổ trên tay Kazuma nhanh như một tia điện xẹt đánh ngang qua. Kozue đã lấy mất cuốn sổ ấy và từ từ lùi lại, tạo khoảng cách với Kazuma và Tora.

- Kozue!

- Cái gì mà làm lại từ đầu. Cái gì mà muốn bắt đầu từ con số 0. Nghe cứ như cậu vừa phạm tội gì đó mới ra tù không bằng. Cứ cho rằng những điều căn bản đều có sẵn trong lòng bàn tay cậu nhưng đây là tất cả những gì cậu đã cố gắng nghiên cứu trong thời gian qua. Đánh đổi rất nhiều thứ… thời gian, công sức, mồ hôi nước mắt không chỉ có mỗi mình cậu mà còn có sự đóng góp của rất nhiều người khác. Chẳng lẽ, cậu thật sự muốn bỏ đi tất cả dễ dàng như vậy sao? Chẳng lẽ, nó không hề có ý nghĩa gì hết đối với cậu ư?

- Không hề có ý nghĩa gì hết, khoa học tồn tại là để mang đến nụ cười cho người khác. Nếu không, thì tất cả những gì tớ cố gắng từ trước đến nay đều là vô ích. Tớ đã từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc hay thậm chí là từ bỏ luôn cả con đường khoa học nhưng… tớ đã hứa với một người rằng mình sẽ tiếp tục, một nhà khoa học, một học sinh bình thường hay là một bác sĩ thú y, tớ không từ bỏ bên nào cả. Chính vì thế, tớ mới cần bắt đầu lại mọi thứ với con đường riêng mà tớ muốn bước đi!

Kozue vẫn không thể hiểu được. Dù cho cô có là một thiên tài mang dang hiệu Edison cao quý đến thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có những chuyện cô không thể hiểu được. Vì không thể hiểu được nên cách duy nhất để thoát khỏi vòng xoáy luẩn quẩn ấy chính là chạy trốn khỏi nó. Kozue đã bỏ chạy, cô ấy quay lưng bỏ chạy ra khỏi nhà Kazuma thật nhanh, cùng với cuốn sổ trong tay.

- Kozue!

Kazuma tính chạy theo thì Tora đã chặn lại giữa chừng. Tora không nói gì cả, những gì Tora làm lúc ấy chỉ là một cái lắc đầu nhẹ.

- Cậu có nỗi lo riêng của cậu, thì Kozue cũng có điều đáng bận tâm của riêng bản thân cậu ấy. Những lúc như thế này, chúng ta chẳng thể làm được gì ngoài việc để cậu ấy một mình. Đừng đuổi theo, Kazuma!