The King And The Model - Đức Vua Và Nàng Người Mẫu

Chương 14




Ba năm từ ngày quyết chí rời đi lập nghiệp, đến hôm nay Coco mới có cơ hội quay về nhà. Cô không nói với bố mẹ rằng mình sẽ về. Trước khi lên máy bay cô gọi điện về nói chuyện với bố, trấn an ông rằng mọi chuyện không có gì đáng lo ngại và dặn ông hãy yên tâm. Hôm qua khi Henry đưa cô về, ngay lập tức Coco cũng đã gọi điện về nhà để dặn dò mọi người. Mọi chuyện ở nhà cũng đã bớt rối rắm hơn lúc cô được nghe tin. Sau những phút ban đầu hốt hoảng thì gia đình cô cũng đã bình tĩnh hơn nhiều và hai đứa em út của cô cũng đưa ra những phán đoán tương tự như Henry. Coco cũng không cần thiết phải về, mọi chuyện giờ đã ổn hơn và cô có thể tạm yên tâm tiếp tục ở Deli để làm việc. Nhưng cô không chọn cách đó. Lần này cô muốn về với gia đình, muốn cùng họ chiến đấu để bảo vệ người thân của mình.

Hai mươi tiếng ngồi trên máy bay rồi lại thêm ba tiếng ngồi xe khách để về nhà. Về được đến nơi thì cả cơ thể cô đều rũ ra vì mệt mỏi. Đã hơn mười giờ đêm, con phố nhỏ vào nhà cô không còn ai qua lại, các nhà đều đã đóng cửa nghỉ ngơi. Coco kéo vali hành lý của mình chậm chậm bước đi. Cô nghe thấy gót giày của mình nện xuống nền đất, nghe thấy tiếng bánh xe hành lý nghiền lên những viên sỏi nhỏ tạo thành những tiếng lạo xạo và đôi khi là tiếng mèo kêu từ xa vọng về. Mất mười phút để từ đầu phố đến nhà cô. Đó là một ngôi nhà hai tầng cũ kỹ. Bức tường trắng bên ngoài giờ đã bong tróc hết cả để lộ một mảng gạch lớn bám đầy rêu. Trên ban công tầng hai, một giàn dây leo phủ kín cả lan can. Ánh sáng từ bóng đèn đường chiếu vào đủ để Coco thấy những bông hoa màu đỏ tươi nhỏ xinh ẩn hiện giữa những chiếc lá xanh mướt. Cô mỉm cười, cái này chắc là tác phẩm của anh hai. Anh hai cô vốn yêu hoa cỏ và đang làm ở một công ty chuyên trồng và cung cấp cây xanh cho thành phố. Chắc lúc rảnh anh về nhà trồng một giàn dây leo để ngôi nhà có thêm sức sống. Cô tiến lại gần cửa, bên trong có ánh đèn mờ mờ hắt ra. Mẹ có lẽ vẫn chưa ngủ. Thường thì mẹ cô ngủ rất muộn bởi tối đến bà còn phải tính toán xem hôm nay bán được bao nhiêu, tiền thu về sau khi trừ tiền hàng thì tiêu như thế nào. Trong trí nhớ của mình, Coco chưa bao giờ thấy mẹ ngủ trước một giờ sáng và thức dậy sau năm giờ. Nghĩ đến đây mắt cô bỗng nhiên cay xè. Coco vội lấy tay day day hai hốc mắt để khỏi rơi lệ. Rồi cô hít một hơi và gọi vào trong nhà.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mở cửa cho con"

"Ai thế?"

"Con đây! Coco đây, con về rồi"

Bên trong im lặng một lát rồi có tiếng bước chân chạy nhanh ra ngoài, tiếng lạch xạch mở cổng và trước khi kịp định thần lại Coco đã thấy mình bị ôm cứng bởi hai đứa em.

"Coco chị về rồi! Lâu quá chị không về nhà, ai cũng nhớ chị hết"

Lũ em vừa cười vừa khóc khiến Coco cũng rơi nước mắt theo. Đáng lẽ ra cô phải về nhà nhiều hơn chứ không phải nhà có chuyện mới về như thế này.

"Hai đứa buông chị ra để chị còn vào nhà chứ. Nó đi về mệt lắm rồi không định cho nó nghỉ ngơi gì à? Mau vào nhà đi, con ăn gì chưa? Mẹ nấu gì con ăn tạm nhé"

"Dạ"

Em trai giúp cô mang hành lý vào trong nhà. Vào bên trong, cô thấy bố cũng đang đứng đó. Thấy cô, ông nghiêm giọng nói.

"Về mà cũng không nói cho tao biết một tiếng. Con gái con đứa đi về đêm hôm một mình rồi lỡ gặp chuyện gì thì làm sao hả?"

Cô ôm chầm lấy bố.

"Bố yên tâm, con gái bố học đấm bốc hẳn hoi, chẳng đứa nào bắt nạt được đâu"

"Đấm bốc cái đầu mày ấy. Người thì lêu ngêu như cây sào, tay chân thì tong teo như que tăm thì dọa được ai cơ chứ? Nhớ đấy, lần sau về là phải báo, tao không đón được thì còn anh trai mày, em trai mày đón"

"Vâng, con nhớ rồi"

"Hai mẹ con còn đứng đấy làm gì, vào bếp nấu cho nó cái gì ăn tạm đi, mặt mày xanh lét như thế này chắc chắn là chưa có gì bỏ bụng rồi. Nấu cho nó ăn rồi còn ngủ một giấc cho lại sức chứ"

Trong lúc mẹ và em gái vào bếp, cô ngồi nói chuyện cùng bố và em trai về tình hình của Karoline. Tên chồng cũ của chị ấy mồm dọa kiện thế thôi nhưng mục đích chính vẫn là để moi tiền dù gã thừa biết chị và gia đình cô kinh tế khó khăn. Coco tự hỏi tại sao trên đời lại có loại đàn ông khốn nạn như gã cơ chứ? Dù gì cũng từng là vợ chồng vậy mà gã lại có thể cạn tàu ráo máng với Karoline như vậy.

"Sáng mai không phải đi học thì ra ngân hàng bảo họ sao kê tài khoản của Karoline về đây cho chị. Bố, bố tìm cho con cái quyết định của tòa khi Karoline ly hôn nhé. Tên khốn ấy định lôi pháp luật ra để dọa nhà mình thì nhà cũng dùng luật pháp đáp lại để xem mèo nào cắn mỉu nào"

"Đấy, em cũng nói như chị mà bố mẹ với Karoline cứ không tin rồi cuống cuồng cả lên. À, lão khốn ấy nói là chiều mai lại đến nhà mình đòi đền bù thiệt hại cho vợ con lão đấy chị ạ"

"Định đến đây giễu võ giương oai à? Tốt thôi, để xem nó định to mồm đến mức nào. Chị thề lần này bằng mọi giá phải bắt nó nôn tiền chu cấp cho ba đứa bé ra còn không á? Chị sẵn sàng khởi kiện"

"Con điên à". Mẹ cô từ trong bếp mang đồ ăn ra, nghe thấy kiện liền tỏ ra lo lắng. "Không dưng thích kiện cáo cho rách việc ra"

"Mẹ đừng lo lắng như thế. Coco nói như vậy là có lý của chị ấy. Mẹ cũng nghe rồi đấy, đáng lẽ gã kia phải chu cấp mỗi tháng cho ba đứa bé vậy mà gã lờ đi mà giờ còn định kiện Karoline tội hành hung dù vợ và con gã không hề gì. Gã định vừa ăn cướp vừa la làng thì chúng ta phải cho một trận chứ?"

"Rồi thì tiền đâu mà thuê luật sư. Hai đứa mày ăn học rồi tiền bỉm sửa của ba đứa bé, tiền thuốc của Karoline nữa. Nhà mình tặn tiện lắm mới đủ sống mà chúng mày còn định..."

"Cái đấy mẹ không phải lo". Cô cắt lời mẹ. "Con có tiền"

Mẹ cô định nói thêm nhưng đã bị cô em gái chặn lời bằng cách nhắc rằng Coco vừa đi một quãng đường dài nên giờ rất mệt. Cô cần ăn no rồi nghỉ ngơi còn chuyện kiện cáo thì chỉ là phương án cuối cùng nêu tên anh rể cũ thích ép cả nhà đến đường cùng. Mẹ Coco nghe vậy liền thôi. Bà chỉ giục con gái ăn nhanh rồi nghỉ sớm còn bản thân lại quay về với sổ sách và máy tính của mình. Bố cô cũng không nói gì nữa, ông về phòng xem xem hai đứa cháu gái ngủ có đạp chăn ra không.

Ăn xong, em gái rửa bát rồi cùng cô về phòng. Gia đình cô chỉ có hai phòng ngủ. Một phòng của bố và các anh em trai còn phòng kia là của mẹ và các chị em gái. Từ nhỏ đến lớn Coco và các chị em của mình đều ngủ chung với nhau, mặc thay phiên nhau từng bộ quần áo và dùng chung mọi thứ có thể.

"Chị ấy ngủ rồi! Từ hồi về nhà tinh thần chị ấy vẫn kém lắm, lại thêm chuyện này nữa. Em chỉ sợ chị ấy bị trầm cảm sau sinh rồi đâm nghĩ quẩn nên là cứ phải túc trực bên cạnh. Chị về rồi thì tốt. Hai chị thân nhau nhất. Chị nói kiểu gì chị ấy cũng nghe"

"Em vất vả rồi! Học hành dạo này thế nào?"

"Tháng sau em đi thi thành phố. Nếu vào top ba thì sẽ được thi quốc gia và còn được học bổng năm cuối cấp nữa. Em đang cố đây"

"Quả đúng là thiên tài nhà mình. Cố lên em gái nhé"

"Còn chị thì sao? Trông chị gầy quá. Công việc thế nào?"

"Cô ngốc, nói bao lần rồi người mẫu phải mảnh mai thì người ta mới thuê chứ. Chị cô mà đầy đặn như cô thì có mà chết đói. Yên tâm đi, trông chị thế này thôi chứ sức khỏe tốt lắm, ngày nào cũng chạy hai vòng quanh công viên được cơ mà. Chưa kể còn học cả đấm bốc để vừa rèn luyện sức khỏe vừa tự vệ được. Công việc của chị giờ cũng tốt hơn rồi, chờ đến năm sau chị kiếm khá hơn sẽ đưa cô sang đấy chơi mấy hôm"

"Thật nhé! Em xem ảnh thì thấy bên ý đẹp lắm, lộng lẫy lắm. Em cũng muốn đi một lần cho biết"

"Yên tâm đi. Chị hứa với cô đấy. Giờ ngủ đi, hai chị em mình bao la thì đến sáng mất. Mai cô còn đi học mà nói to Karoline lại mất ngủ"

"Dạ"

Ba năm rồi cô mới lại ngủ trong căn phòng quen thuộc này. Căn phòng của bốn chị em gái. Vì chênh lệch múi giờ nên Coco không ngủ được. Cô chỉ nhắm mắt nhớ lại những kỷ niệm của mình trong căn phòng nhỏ này. Ví như nhiều năm về trước, vào một ngày nóng kinh hoàng chị cả không hiểu mang về đâu một đóng vải rồi bông các loại và dạy hai cô em gái cách nhồi gấu bông. Chị cả nói là nhận may gấu bông cho người ta trong dịp hè kiếm ít tiền tiêu để khỏi xin bố mẹ. Vậy là cả mùa hè năm ấy ba chị em gần như chỉ ở trong nhà nhồi rồi khâu gấu bông kiếm tiền. Hết hè cả ba cũng kiếm được một khoản kha khá nhưng cả mười đầu ngón tay thì nát tươm vì bị kim chích. Coco nhớ đó là khoản tiền đầu tiên cô tự kiếm và khi ấy thay vì mua đồ cho mình, Coco đã cất chúng đi. Cô bắt đầu tiết kiệm tiền cho ước mơ của mình từ khi ấy. Về sau khi sắp rời đi và Karoline đưa thêm tiền cho cô thì Coco mới biết rằng chị gái mình cũng tiết kiệm cùng mình từ khi ấy.

Nằm gần đó, Karoline nói mơ mấy câu gì đó. Cô ngồi dậy. Cô gạt đi mấy sợi tóc dính trên trán chị mình. Ánh đèn từ ngoài chiếu vào đủ để cô thấy cô chị gái hiền lành, xinh đẹp, chịu khó của mình giờ chỉ là một phụ nữ gầy gò, ốm yếu và luôn u uất. Mắt Coco cay xè. Trước khi Karoline là người xinh nhất trong mấy chị em gái và thậm chí còn là cô gái xinh nhất khu này. Vậy mà chỉ mấy năm sống chung với tên chồng khốn nạn chị cô lại thành ra thế này. Tuổi trẻ của chị ấy. Sức khỏe của chị ấy. Nhan sắc của chị ấy. Tất cả đều vì một tên không ra gì mà biến mất.

"Pip"

Điện thoại của cô kêu lên một tiếng. Lúc này cô mới nhớ ra từ lúc xuống máy bay mình chưa kiểm tra tin nhắn. Cô mở máy. Có gần chục tin nhắn của bạn bè hỏi han tình hình. Coco nhắn lại cho từng người. Tin nhắn gần nhất là của Henry. Anh nhắn.

"Chuyến đi ổn cả chứ? Em về đến nhà chưa?"

Cô định nhắn tin lại nhưng chẳng hiểu sao lại ấn thành nút gọi. Đến lúc phát hiện ra thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng của anh rồi.

"Coco à, về nhà lâu chưa?"

"Cũng được một lúc rồi"

"Ăn uống gì chưa? Bay lâu như vậy sao không nằm nghỉ đi mà còn gọi cho anh?"

"Chênh lệch múi giờ nên em không ngủ được. Anh có đang bận gì không?"

"Mới họp xong nên giờ có thời gian rảnh. Mọi người ở nhà em thế nào rồi?"

"Ban đầu thì lo lắng nhưng giờ đã bình tĩnh để suy xét sự việc rồi. Em trai em cũng có suy nghĩ giống như anh vậy. Hai chị em cũng đã bàn cách giải quyết xong xuôi rồi. Nó bảo ngày mai tên khốn đó đến đây, chắc là định dọa nhà em, em sẽ cho hắn biết tay"

"Tinh thần em cũng có vẻ rất tốt. Nhưng nhớ nhé, gặp tên đó phải giữ bình tĩnh, đừng vì căm ghét mà nổi nóng chỉ có thiệt cho em thôi. Mọi chuyện phải bình tĩnh suy xét để tìm cách giải quyết"

"Em biết rồi"

"Anh nghĩ giải quyết việc này thì nhanh thôi. Xong việc thì cứ ở nhà mấy hôm với bố mẹ rồi đi ăn, đi chơi với bạn bè cho đầu óc thoải mái xong hẵng về đây chiến đấu tiếp"

"Em cũng muốn thế lắm nhưng chỗ cửa hàng không nghỉ lâu được. Hơn nữa Elsa nghiêm lắm, chị ấy chẳng để em chơi dài như thế đâu. Chị ấy còn đang đào tạo để em có thể diễn được trong show kỷ niệm 80 năm thành lập thương hiệu Avonza cơ mà. Số em không lười được rồi"

"Vậy thì tranh thủ được ngày nào hay ngày ấy vậy. Và đừng quên mua đặc sản cho anh đấy. Không có là anh ghim"

"Em biết rồi"

"Thôi nghỉ đi, không ngủ được thì cứ cố ngắm mắt vào cho đỡ mệt. Mai nói chuyện với gã đó xong thì gọi điện báo tình hình cho anh biết"

Coco mỉm cười vui vẻ khi kết thúc cuộc trò chuyện với Henry. Mỗi khi nói chuyện với anh cô đều cảm thấy rất yên lòng. Cảm giác như dù có chuyện gì xảy ra thì anh đều có thể bình tĩnh suy xét và đưa ra những phán đoán tốt nhất vậy. Nhất là chuyện đang xảy ra với gia đình cô. Coco khi ấy lo lắng đến độ vừa khóc vừa nói vô cùng lộn xộn vậy mà anh đã nhanh chóng nắm được tình hình và đưa ra những phán đoán khiến cô trấn tĩnh ngay lại.

"Gọi cho bạn trai có khác, giọng nghe ngọt ngào quá cơ"

Tiếng cô em gái vang lên khiến cô giật mình suýt thì ngã ngửa ra sau. Coco đập nhẹ lên người cô em và nói.

"Không ngủ đi còn hóng hớt cái gì?"

"Đang thiu thiu thì nghe tiếng chị nói chuyện với người yêu ngọt quá thế là hai mắt tự động mở ra, tai tự động hóng. Hiếm khi thấy chị dịu dàng thế. Có người yêu vậy mà chẳng kể gì với em cả. Giờ em cũng chẳng ngủ được, thôi thì kể cho em nghe anh rể tương lai là người như thế nào đi và hai người gặp nhau trong trường hợp nào nữa?"

"Người yêu đâu mà người yêu. Chỉ là bạn bè thông thường thôi"

"Ờ thì bây giờ đang là bạn bè nhưng mà em cá một trăm phần trăm là bà chị đang tán tỉnh người ta đúng không? Nào, đừng có chối, không tán thì còn lâu bà chị mới nói năng kiểu thục nữ như vậy?"

"Đồ hâm! Ừ thì chị mày đang giăng lưới thả thính người ta đấy. Người đàn ông như vậy mà chị mày không xiêu lòng thì hóa ra chị mày là đồ mù"

"Tuyệt vời thế sao? Kể đi, kể đi"

"Ngoại hình thì cũng đẹp trai ưa nhìn và tạo cảm giác an toàn. Anh ấy ngày xưa từng là quân nhân còn học lên sỹ quan nữa nhưng giờ thì đang quản lý công việc của gia đình. Tính cách thì nói sao nhỉ. Trầm ổn, đáng tin, an toàn nhưng cũng có lúc hơi nổi loạn. Anh ấy rất chu đáo, biết nghĩ cho người khác và đặc biệt là luôn điềm tĩnh trước mọi tình huống. Như chuyện của nhà mình ấy, ban đầu chị vì quá lo lắng nên suy nghĩ không thông suốt rồi cả ngày cứ buồn bực căng thẳng. Khi nghe chị kể chuyện ngay lập tức anh ấy đã phân tích rõ tình hình và đưa ra cách giải quyết cho chị rồi"

"Ồ! Có người đàn ông như vậy trên đời sao?"

"Có chứ sao không! Henry là ví dụ điển hình đó thôi"

"Vậy chị gặp anh ấy ở đâu?"

Coco nhỏ giọng nói thầm với em gái.

"Không để bố mẹ biết đâu nhé không là chị bị mắng chết đấy. Chị gặp anh ấy ở một quán bar"

"Thật á?". Cô em gái tròn mắt nhìn cô. "Ở chỗ đó mà gặp được người như chị mô tả á? Đùa em à?"

"Ai đùa mày làm gì. Be bé cái mồm thôi không Karoline thức bây giờ. Nói chung là giờ bọn chị vẫn đang mập mờ. Kiểu như là đã trên mức tình bạn nhưng vẫn chưa đến mức yêu đương ý. Dù sao mọi chuyện cũng cần thời gian để xác định hoàn toàn. Chị kể cho mày biết thế thôi chứ đừng nói gì với bố mẹ. Sau này nếu mọi chuyện rõ ràng chị sẽ thông báo chính thức sau"

"Vâng em hiểu! Đằng nào em cũng chẳng ngủ được, chị kể chuyện công việc ở bên ấy cho em nghe đi"

Vậy là Coco và em gái nằm cạnh nhau kể chuyện suốt một đêm dài. Cô kể cho em mình nghe về những ngày đầu tiên mình đặt chân đến Deli. Về cuộc sống của cô, của Martha bạn cô và những cô gái nuôi mộng như cô. Họ đến từ mọi quốc gia trên thế giới này, ao ước khẳng định bản thân nhưng không phải ai cũng thành công. Có những người bám trụ thành công với nghề nhưng cũng có những người nhanh chóng bị đào thải bởi không thể thích nghi được. Coco kể cho em nghe về công việc của mình, về những khó khăn mà mình gặp để em gái biết rằng cái nghề mà cô đang theo đuổi là một nghề vô cùng khó khăn, gian khổ. Nó không đơn giản là mặc một bộ đồ đẹp và đi đi lại lại. Nó đỏi hỏi sự khéo léo, sự nhanh nhẹn, sự kiên trì, sức khỏe và độ dẻo dai và nó vất vả không kém gì những người lao động khác.

Cả hai cứ thế trò chuyện cho đến khi chìm vào trong giấc ngủ lúc nào mà không hay.

~ Hết chương 14 ~