Trong phòng làm việc, Henry chăm chú đọc tập văn kiện mà Bộ ngoại giao vừa gửi đến xin ý kiến đóng góp của mình. Tập văn kiện dài hơn hai trăm trang chủ yếu nói về tình hình người tị nạn cũng như việc đưa quân tham gia vào liênminh chống khủng bố do nước cộng hòa T phát động. Bản thân Henry từng là quân nhân nhưng anh đối với việc đưa quân đội quốc gia chưa bao giờ đồng tình. Nhất là tham chiến ở một quốc gia đang là miếng mồi cho quá nhiều quốc gia khác xâu xé nữa. Trong giới chính trị, mọi người không chỉ đơn giản là đen và trắng. Không phải cứ quân khủng bố là xấu và quân đội các quốc gia đang tiêu diệt chúng là tốt. Bởi rất có thể một vài quốc gia nào đó đã dựng lên một tổ chức khủng bố như một thứ bàn đạp để nâng cao vị thế của mình. Henry không bao giờ muốn những người dân của mình, những đồng đội của mình phải đổ máu vì một điều vô ích như vậy. Tuy nhiên anh lúc này chỉ có vai trò cố vấn chứ không hề có tiếng nói trong quốc hội. Mọi ý kiến của Henry chỉ mang tính chất tham khảo còn để đưa ra các quyết sách của đất nước thì Quốc hội phải bỏ phiếu thông qua, nếu số phiếu chấp thuận trên 60% thì quyết định đó mới được chấp thuận và công bố.
Anh biết điều đó và bản thân anh đang trong quá trình thay đổi điều này. Henry tự thấy mình không phải là một người ham mê quyền lực chính trị nhưng ở đất nước này anh là một đức vua. Một đức vua phải có một số quyền hành thực sự để có thể chăm lo cho người dân của mình. Một nửa chi phí hoàng gia đang sử dụng được trích từ ngân sách quốc gia mà ngân sách là từ thuế của người dân. Anh đang tiêu xài bằng tiền của người dân thì bản thân anh cũng phải bảo vệ lợi ích cho họ.
Bởi vì trong quốc hội vấn đề về người nhập cư và vấn đề đưa quân đội tham chiến ở một nước thứ ba đang chia làm hai luồng ý kiến trái ngược vậy nên đã có một số chính khách có cùng chí hướng tìm đến Henry. Họ và anh cùng nhau bàn bạc, đưa ra những ưu - nhược điểm trong ý kiến của mình, so sánh với bên đối lập để tìm ra những điểm cần khắc phục. Và hơn thế nữa, một số chính khách cũng đã nghĩ đến một quyết định vô cùng táo bạo đó chính là sửa lại một số điều của Hiến pháp để đức vua có thể giữ một vai trò trong Quốc hội. Ba trăm năm trước, khi đất nước này chuyển từ chế độ quân chủ sang quân chủ lập hiến thì điều đầu tiên quy định trong Hiến pháp đó là: Đức vua là nguyên thủ quốc gia nhưng về quyền lực chỉ mang tính chất tượng trưng, đại diện cho truyền thống của dòng tộc và sự thống nhất của quốc gia. Sửa Hiến pháp là một việc vô cùng hệ trọng và phải có được sự ủng hộ gần như tuyệt đối của Quốc hội. Nhưng có một số thượng nghị sĩ đang có suy nghĩ rằng việc duy trì hoàng gia là một việc vô ích và tốn ngân sách. Họ còn đang tìm cách xóa bỏ chế độ này thì sao có chuyện ủng hộ việc Henry nắm thực quyền nhất định được cơ chứ.
Đọc xong tập văn kiện, Henry gấp lại rồi cất vào tủ tài liệu của mình. Anh đi đến bàn tiếp khách, trên đó có một vỉ thuốc đau đầu. Anh lấy một viên bỏ vào miệng rồi uống một ngụm nước lớn. Tiếp đó anh ngồi xuống ghế và lấy tay day day hai bên thái dương. Đúng lúc ấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Là tôi Pierre. Tôi có việc quan trọng cần trao đổi với đức vua"
"Vào đi"
Pierre là thư ký hoàng gia. Anh ta là bạn thân và cũng là thư ký của anh trai Henry trước đây. Sau khi lên ngôi Henry vẫn giữ Pierre làm thư ký riêng cho mình. Một phần vì anh ta là một người nhanh nhẹn, đáng tin và phần nữa là Henry luôn coi Pierre như một người anh trai của mình.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi nghĩ ngài nên xem cái này"
Pierre đặt lên mặt bàn một tờ báo. Tờ báo đã được giở đến trang thứ tư và một mẩu tin được đánh dấu lại. Henry cầm lên đọc. Bài báo được đánh dấu nói về một vụ hành hung ở bến cảng, nạn nhân là ba người đàn ông thất nghiệp bị đánh gãy tay. Henry đọc xong liền đặt lại chỗ cũ rồi nhìn Pierre bằng ánh mắt thản nhiên.
"Tôi nghĩ cái này có cảnh sát lo rồi chứ nhỉ?"
"Camera an ninh đã ghi lại hình ảnh một chiếc ô tô rời đi vào lúc xảy ra sự việc. Chủ nhân của ô tô đã được xác minh là Antonio Miken, nhân viên thuộc phòng hành chính hoàng gia. Cậu ta sẽ đến gặp cảnh sát vào lúc ba giờ chiều nay. Thực ra điều này tôi không cần quan tâm nếu Antonio không nói với tôi là ngài đã mượn xe của cậu ta tối qua"
"Chuyện này cũng không có gì to tát. Tôi nghĩ anh có thể giải quyết một cách gọn nhẹ. Đúng không?"
"Tôi đã giải quyết rồi"
"Cảm ơn Pierre! Anh có thể ra ngoài được rồi"
Henry đứng dậy và quay lại bàn làm việc của mình nhưng Pierre lại không rời đi. Anh ta nhìn chằm chằm tờ báo một lát rồi quay ra nhìn Henry.
"Tôi có thể nói chuyện với ngài với tư cách cá nhân được không? Như một người bạn, như một người anh. Theo cách ngài vẫn yêu cầu"
Henry ngồi xuống ghế. Anh nhìn Pierre một lát rồi mới đáp.
"Được. Chúng ta nói chuyện như hai người bạn"
"Henry, cậu cũng gần ba mươi rồi, không còn ở tuổi nổi loạn nữa. Vậy những hành động gần đây của cậu là có ý gì. Cậu đi ra ngoài mà không đem theo cận vệ tôi có thể cho qua bởi dù sao cậu cũng là cựu quân nhân có thể tự mình ứng phó với nhưng tình huống bất ngờ và vì đôi khi cậu cũng cần không gian riêng của mình. Nhưng việc qua lại với một cô gái ngoại quốc lai lịch chưa được xác minh. Cậu có biết điều đó rất nguy hiểm không? Cô ta có thể giờ không biết thân phận của cậu nhưng nếu biết rồi thì liệu cô ta có chịu im miệng lên không hay là sẽ rêu rao cho cả thế giới biết để được nổi tiếng. Tôi nhớ không nhầm cô ta là người đã tiếp cận cậu ở quán bar cách đây hơn hai tháng. Loại con gái đến quán bar săn đàn ông như vậy thì nhân cách cần phải xem lại. Cậu đừng vì chút sở thích nhất thời mà làm ảnh hưởng đến bản thân. Một đám thượng nghị sĩ vẫn hằng ngày soi mói hành động của cậu để đạp đổ cái thể chế này. Nếu để họ biết được. Cậu tự biết kết quả rồi đấy"
"Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi chỉ đơn giản là tìm một người bạn có thể nói chuyện một cách thoải mái với mình thôi. Bạn bè trước đây của tôi giờ gặp mặt thì một dạ hai thưa. Đến anh là người tôi coi như anh trai cũng nói năng cung kính với tôi. Hơn nữa tôi cũng được tiếp xúc với đủ hạng người vậy nên tôi biết đánh giá một ai đó. Cô ấy không tệ như anh nói đâu. Đó là một cô gái tốt. Đừng vì cô ấy bắt chuyện với tôi ở quán bar hay vì cô ấy là người mẫu mà nghĩ rằng nhân phẩm của cô ấy không ra gì"
Pierre im lặng hồi lâu rồi mới đáp lại.
"Tôi hy vọng cậu biết dừng đúng lúc. Và đừng quên Elsa Harminton đã gây ra những gì với hoàng gia"
"Tôi hiểu"
Cuộc nói chuyện kết thúc. Pierre lại trở về với cung cách của một thư ký khi cúi đầu theo đúng lễ nghi rồi rời khỏi phòng làm việc. Cánh cửa khép lại và Henry thở dài một tiếng. Anh nói cứng với Pierre như vậy nhưng bản thân anh cũng bắt đầu cảm nhận rằng mọi chuyện đang không như mong muốn của mình rồi.
Hôm qua anh đã buột miệng nói Coco là bạn gái của mình. Henry được nuôi dạy từ nhỏ để không bao giờ mất bình tĩnh trong mọi tình huống. Và cái thời điểm đó không thể khiến anh hoảng hốt đến mức gọi nhầm Coco là bạn gái mình. Trừ khi...
Henry đấm mạnh xuống mặt bàn để loại bỏ cái ý nghĩ đó nhưng ngay sau đó nó lại quay lại. Anh ôm đầu. Dường như anh có một chút động lòng với Coco. Và điều đó thật tệ với cả anh và cả cô. Anh không thể hẹn hò với một cô gái như Coco được. Cô ấy là người ngoại quốc, cô ấy chỉ mới tốt nghiệp phổ thông và tệ hơn cô ấy còn là người mẫu. Sau sự vụ của Micheal và Elsa nhiều năm về trước, người mẫu trở thành một cái nghề cấm kị không được xuất hiện trong mọi cuộc nói chuyện của các thành viên hoàng gia nhất là khi bà nội của anh ở đó. Nếu để bà nội anh biết về Coco thì e rằng cô sẽ sớm phải rời khỏi đất nước này trong khi ước mơ của mình vẫn còn đang dang dở. Bà nội anh sẽ dùng mọi cách để tống cổ Coco khỏi nơi này.
"Mình không thể tiếp tục như thế này mãi được. Mình không thể hẹn hò với Coco như một chàng trai hẹn hò với một cô gái được. Địa vị của mình không cho phép mình làm vậy. Hơn nữa nếu để bà biết chuyện thì Coco sẽ bị buộc rời khỏi đây. Sự nghiệp của cô ấy mới chỉ có chút khởi sắc. Cô ấy còn cả một tương lai phía trước. Dù sao thì trong cuộc sống này gặp gỡ rồi chia ly là điều hết sức bình thường. Rồi cô ấy sẽ quên rằng đã từng gặp mình và mình sẽ tìm được một người phù hợp hơn để hẹn hò và kết hôn. Cả hai rồi sẽ nhanh chóng không nhớ về nhau đâu. Đúng vậy"
Anh có thể nghĩ ra hàng vạn lý do hợp lý để chấm dứt mối quan hệ này nhưng tất cả chúng đều không khiến anh cảm thấy thoải mái.
Bốn hôm sau Henry mới liên lạc với Coco. Anh phải dùng mất bốn hôm để thuyết phục chính mình rằng hãy chấm dứt mọi thứ với cô trước khi mọi chuyện đi quá xa và không thể kiếm soát nổi. Hôm nay Coco không đến nhà Elsa bởi cô làm ca tối ở cửa hàng mỹ phẩm. Henry đỗ xe ở một con phố nhỏ gần đó. Đến hơn mười giờ Coco tan làm và đến chỗ hẹn.
Khác với mọi lần, hôm nay Coco xuất hiện với gương mặt đầy vẻ tâm trạng. Cả quãng đường đi cô không mở miệng nói câu nào mà chỉ nhìn ra ngoài cửa bằng ánh mắt trầm ngâm. Henry gợi chuyện mấy lần nhưng cô chỉ ậm ờ mấy câu rồi lại im bặt.
"Tan làm muộn có muốn ăn gì không tôi đưa cô đi?"
"Tôi không đói"
"Vậy cô muốn đi đâu không?"
"Đưa tôi về nhà được rồi. Tôi chuẩn bị ít hành lý"
"Cô đi đâu?"
"Tôi về nhà mấy hôm"
"Gia đình cô có chuyện gì sao?"
Coco quay sang nhìn anh.
"Sao anh biết?"
"Nhìn thái độ của cô là biết. Bình thường có mệt như thế nào cô vẫn luôn giữ gương mặt vui vẻ nhưng hôm nay thì khác. Cả đoạn đường chẳng nói được câu nào. Tôi hỏi gì cũng ậm ờ cho qua. Cô lại bảo về nhà mấy hôm. Nếu gia đình không có chuyện gì thì sao thái độ của cô lại như vậy chứ. Có chuyện gì nói tôi nghe xem nào"
Coco bỗng nhiên bật khóc. Quá bất ngờ, Henry chỉ kịp đỗ xe bên đường rồi quay sang ôm nhẹ lấy cô. Vừa ôm anh vừa vỗ nhẹ lên lưng cô và trấn an.
"Được rồi! Đừng khóc nữa. Có gì nói tôi nghe xem nào"
"Karoline, lũ khốn nạn đó kiện chị ấy. Chị ấy không cố ý đâu nhưng một mình chị ấy không thể nuôi ba đứa trẻ được... Bố mẹ tôi cũng đâu có tiền... Tên chó đó là cha của bọn nhỏ vậy mà...không đưa một xu tiền nuôi con...Chị ấy cũng chỉ là tìm hắn để đòi tiền lũ trẻ đáng được hưởng.... Chị ấy cũng không cố ý đẩy cô ta ngã. Dù gì Karoline cũng từng là vợ hắn, là mẹ của con hắn vậy mà hắn lại muốn đẩy chị ấy vào tù. Tên khốn nạn đó hắn còn thuê cả luật sư để kiện vợ cũ của mình nữa"
Coco vừa khóc vừa nói rất nhiều. Tuy rằng lời nói trong lúc đau lòng của cô có hơi lộn xộn nhưng Henry vẫn có thể hiểu được ý chính. Chị gái của Coco ly dị chồng và phải nuôi ba đứa trẻ, trong đó đứa bé nhất mới sinh chưa đầy một tháng. Gia đình họ không có tiền mà cha của đám trẻ thì không thèm chu cấp cho bốn mẹ con. Cực chẳng đã Karoline mới phải đến gặp chồng cũ để đòi tiền nuôi con nhưng gã khốn đó không chịu. Lời qua tiếng lại như thế nào mà trong cơn giận giữ Karoline xô ngã cô vợ mới của chồng cũ đang mang bầu con trai. Cô gái kia bị động thai, gã chồng cũ tức giận thuê luật sư kiện Karoline tội hành hung. Gia đình Coco vốn không khá giả gì nếu không nói là nghèo. Nghe thấy việc con gái bị kiện liền hốt hoảng cả lên. Coco cũng chẳng có kiến thức về luật pháp nên nghe tin vậy cũng hoảng hốt theo. Cả ngày cô đã cố gắng kìm chế cảm xúc. Nhưng đến lúc này thì cô không thể chịu nổi liền vừa khóc vừa kể với Henry.
"Được rồi đừng khóc nữa. Em đi làm cả ngày mệt mỏi rồi giờ khóc như thế này rồi kiệt sức ngất đi thì sao. Chuyện của chị gái em không phức tạp như em nghĩ đâu"
"Cái gì mà không phức tạp chứ?". Coco vẫn nghẹn ngào. "Tên chó má ấy còn thuê cả luật sư rồi. Hắn muốn tống chị tôi vào tù"
"Hắn muốn vậy nhưng luật pháp có cho không thì lại là chuyện khác. Nào nín khóc, anh đi mua cái gì cho em ăn đã. Ăn xong rồi bình tĩnh nghe anh phân tích em sẽ thấy mọi chuyện rất rất đơn giản"
Coco sụt sịt một chút nữa rồi cũng nín khóc. Cô ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt đỏ au và lem nhem nước mắt. Henry bật cười. Anh rút trong túi quần ra một chiếc khăn mùi xoa và dùng nó lau nước mắt cho cô. Vừa lau anh vừa nhẹ giọng giảng dạy.
"Trong mọi tình huống việc đầu tiên là phải bình tĩnh suy xét tình hình. Đừng có mà nghe thấy tòa án với luật sư là đã cuống cả lên như vậy. Em cứ như thế này thì về nhà cũng chẳng giúp được gì mà chỉ tổ làm tình hình rối hơn thôi. Nào giờ thì bình tĩnh hơn chưa?"
Coco ngoan ngoãn gật đầu.
"Chờ chút anh đi mua chút gì để em ăn đã"
Nói xong anh mở cửa xe ra ngoài. Gần đó có một hàng bán bánh ngọt. Henry cũng không buồn nghĩ xem liệu mình có bị nhận ra hay không nữa. Anh đi vào như một cơn gió, chọn lấy mấy loại bánh mình nghĩ là ngon nhất cùng một chai sữa, trả tiền và nhanh chóng rời đi mà không đợi lấy tiền thừa. Quay lại trong xe, Henry đưa đồ ăn cho Coco. Cô nhận lấy bánh, mở ra và cắn một miếng nhỏ rồi uống một ngụm sữa. Chờ cho cô ăn nhiều hơn chút nữa Henry mới bắt đầu hỏi.
"Chị em và tên đó chia tay bao lâu rồi? Có phán quyết của tòa hay tự ý bỏ nhau"
"Hơn ba tháng rồi. Hình như là có ra tòa làm đơn li dị"
"Cô gái kia chỉ bị động thai thôi đúng không? Đứa trẻ trong bụng cô ta vẫn còn đúng không?"
"Vâng"
"Cô gái ngốc". Henry bật cười. "Vậy thì em lo làm cái gì cơ chứ? Tên đó chỉ dọa cho sướng miệng thôi. Em và gia đình cứ làm căng là hắn tự động rút đơn thôi mà hơn nữa còn phải đưa tiền nuôi con hằng tháng cho chị em nữa"
Coco ngơ ngác nhìn anh.
"Uổng công em lăn lộn kiếm sống ở đây những ba năm mà chuyện này còn không vỡ ra được. Chị em đẩy cô ta ngã động thai là chị em có tội tuy nhiên đứa trẻ trong bụng không có vấn đề gì nghiêm trọng vậy nên nếu kiện cáo thì cùng lắm chị em chỉ bị phạt tiền thôi. Còn vào tù á? Cô ngốc này, cô ấy còn đang nuôi con nhỏ mới sinh, nhà tù nào dám giam cô ấy. Hơn nữa lý do vì sao cô ấy đi tìm chồng cũ. Đó là vì hắn ta không chịu chu cấp cho ba đứa trẻ con mình. Luật ở quốc gia nào cũng thế thôi, cha mẹ ly hôn, nếu con cái sống với mẹ thì bắt buộc cha chúng phải gửi tiền chu cấp hằng tháng. Nếu hắn không gửi thì chị gái em có quyền kiện hắn. Vậy nên tất cả những gì em và người nhà cần lúc này là thật bình tĩnh và thuê một luật sư. Luật sư sẽ giúp em giải quyết mọi chuyện và lấy lại tiền cho các cháu của em. Em hiểu rồi chứ?"
"Vâng"
"Ngoan! Giờ thì ăn hết bánh, về nhà gọi điện nói với bố mẹ và chị gái của em những gì anh vừa phân tích và ngủ một giấc thật sâu. Ngày mai dậy sửa soạn hành lý về nhà mấy hôm. Về rồi em sẽ thấy mọi chuyện rất đơn giản và đợt này em về chỉ như là thăm bố mẹ, anh chị em và các cháu thôi"
"Henry, cảm ơn anh rất nhiều"
"Có gì to tát đâu. Giờ anh đưa em về. Về đấy rồi, nếu có vấn đề gì thì gọi điện cho anh. Anh sẽ cố hết sức giúp em. Được chứ?"
"Vâng"
"Chà! Hiếm khi thấy em vâng dạ nhiều như vậy. Thì ra Coco cũng có lúc hiền thục như thế này"
Nghe anh trêu vậy, Coco cũng định đáp trả mấy câu nhưng cuối cùng lại thôi. Hôm nay nếu không có anh giải thích thì không rõ cô còn mang tâm trạng bất ổn, lo lắng, hoảng hốt đến lúc nào nữa. Cuối cùng cô cúi mặt lẩm bẩm.
"Người ta nói chân dài não ngắn đúng là chẳng oan. Việc chỉ có như vậy thôi mà chẳng nghĩ ra để rồi cả ngày cứ như con hâm chẳng làm được gì nên hồn"
"Cô hâm này lại ăn nói linh tinh rồi. Đừng nghĩ ngợi nữa. Nếu muốn nghĩ thì nghĩ lúc quay lại đây nên mua đặc sản gì tặng anh đây này"
Coco quay sang nhìn anh và cười. Có lẽ đây là nụ cười đầu tiên trong ngày của cô. Đúng lúc ấy Henry cũng quay sang nhìn cô. Họ nhìn nhau rất lâu. Và khi ấy Henry thề rằng mình đã phải vô cùng kiềm chế để không hôn Coco.
~ Hết chương 13 ~