Thê Khống

Chương 51: Đoạt lại




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Vưu tiên sinh không đến phủ Ôn Quốc Công. Nghe nói hôm qua trên đường về nhà, xe ngựa ông ta ngồi đã xảy ra chuyện, con ngựa bị kinh sợ, hất ông ta ngã gãy thắt lưng. Vốn lớn tuổi, lần này sau khi dạy học trở về từ phủ Ôn Quốc Công gặp chuyện không may, đành phải ở nhà an tâm tĩnh dưỡng.

Phương Cẩn Chi kinh ngạc kể chuyện này cho Lục Vô Nghiên nghe. Lục Vô Nghiên cười khẽ: "Cái lão già đường làm quan thất bại đó, để cho ông ta dạy cũng làm hư đám đệ tử."

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, quan sát Lục Vô Nghiên bằng ánh mắt cổ quái.

Lục Vô Nghiên vung bút lên, lại vì học đường của phủ Ôn Quốc Công mời tới một vị tiên sinh dạy học mới. Người mới đến là Tôn tiên sinh, mặc dù cũng đã xấp xỉ sáu mươi, nhưng có lẽ là do tính tình quá tốt, lại rất thích cười, nên nhìn có vẻ trẻ hơn so với tuổi.

Lúc ông ấy dạy học rất ôn hòa, trong tay cũng không có cây thước dính vào tay như Vưu tiên sinh, các cô nương Lục gia đều rất thích ông, trừ Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi cũng buồn buồn không vui cả một ngày. Đợi đến lúc trời chạng vạng, hết giờ học, không biết có phải do thời tiết thay đổi hay không, mà sắc trời hết sức âm u, bầu trời giống như có thể tối bất cứ lúc nào. Phương Cẩn Chi cùng với mấy biểu tỷ muội đi ra khỏi học đường. Mấy thiếu gia Lục gia đang đứng chờ bên ngoài cửa học đường.

Lục Vô Thế và Lục Tử Quân đang đợi Tứ cô nương Lục Giai Bồ và Lục cô nương Lục Giai Nhân, Lục Vô Thạc và Lục Tử Cảnh đang đợi Thất cô nương Lục Giai Nghệ, Lục Tử Đàn và Lục Tử Khảm đang đợi Tam cô nương Lục Giai Liên và Ngũ cô nương Lục Giai Huyên.

Đều đang đợi thân muội muội của mình để cùng nhau trở về.

Bọn tỷ muội nói tạm biệt nhau, rồi mỗi người đi một ngả, theo huynh trưởng của mình trở về các phòng.

Phương Cẩn Chi đứng ở cửa viện, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn. Trước đây bé cũng có ca ca, trước kia mỗi khi trời chạng vạng, mặc dù bé chỉ đi từ tiền viện đến hậu viện, ca ca của bé cũng đều không yên tâm mà đi theo, bảo vệ cho bé.

"Đi, ta đưa muội về." Lục Tử Vực đột nhiên đi tới.

Phương Cẩn Chi sửng sốt một chút, mới quy quy củ củ nói: "Đa tạ Bát biểu ca, không cần đâu."

"Trời sắp tối rồi, một lát nữa muội nhất định sẽ sợ!" Lục Tử Vực kiên trì.

"Có nha hoàn đi theo muội mà, muội không sợ." Phương Cẩn Chi nói xong, quay đầu nhìn A Tinh và A Nguyệt đang ở sau lưng.

Lục Tử Vực gấp gáp.

Hắn gãi gãi đầu, nói: "Muội để ta đưa về đi!"

Phương Cẩn Chi chau mày lại, trong lòng có chút nghi ngờ. Vì sao chứ? Vì sao Bát biểu ca lại đột nhiên đề xuất muốn đưa bé về chứ? Trước đây Bát biểu ca cũng đâu có biểu hiện ra vẻ đặc biệt quan tâm chiếu cố đối với bé.

Phương Cẩn Chi nhìn về phía trước, nhìn bóng lưng đang đi xa dần của mấy vị biểu tỷ muội, bé đột nhiên hiểu ra. Các cô nương Lục gia đều được huynh trưởng của mình đón đi, chỉ có Phương Cẩn Chi là cô đơn trơ trọi một mình. Lục Tử Vực đang thương hại bé sao? E rằng cũng không phải......

Lục Tử Vực không có thân muội muội.

Hiểu rõ nguyên do Lục Tử Vực đột nhiên đề xuất muốn đưa bé về, Phương Cẩn Chi mỉm cười ngọt ngào nói: "Được ạ, đa tạ Bát biểu ca."

Trong phủ, Nhị gia lập gia đình sớm nhất, tổng cộng có hai nhi tử một nữ nhi, trưởng tử đã sớm lập gia đình, trưởng nữ cũng là đại cô nương trong phủ, mùa thu năm trước cũng đã được gả ra ngoài. Còn lại Lục Tử Vực có vẻ vô cùng cô đơn. Nhất là khi nghe đám đường huynh đệ thường xuyên nhắc đến muội tử nhà mình, hắn không ngừng hâm mộ!

Mắt thấy tiểu viện của Phương Cẩn Chi đã ở trước mắt, Lục Tử Vực vỗ vỗ ngực mình, nói: "Về sau gặp phải thời tiết không được tốt, muội cứ gọi ta!"

"Được ạ!" Phương Cẩn Chi ngoan ngoãn đáp ứng.

Đợi đến khi Lục Tử Vực đi, nụ cười cong cong trên khóe môi Phương Cẩn Chi mới xìu xuống.

Lúc này trời đã tối rồi, Tam ca ca đã nói không cho bé ra khỏi cửa sau khi trời tối. Hơn nữa, vào thời điểm này, chắc Đại cữu cữu đang giảng giải quân sự đồ trải trên mặt đất cho Tam ca ca. Phương Cẩn Chi giậm chân, không cam lòng bước vào viện tử.

"Biểu cô nương." Nhập Trà đứng lên. "Hôm nay, vẫn phải tiếp tục luyện pha trà sao?"

"Luyện!" Phương Cẩn Chi mạnh mẽ gật đầu.

Tiết Hoa Triêu gần đến rồi!

Tiết Hoa Triêu, là một cơ hội tốt để các cô nương trong phủ Ôn Quốc Công thể hiện tài hoa trước mặt các trưởng bối. Lòng ganh đua ai cũng có, huống chi giành được danh tiếng "đa tài đa nghệ", đối với hôn sự tương lai cũng vô cùng hữu ích.

Trong phủ, vài vị cô nương tính toán lấy rất nhiều tài nghệ ra tỷ thí, hận không thể sử dụng hết tất cả vốn liếng, thể hiện hết tất cả các loại kỹ năng đã học được. So với họ, Phương Cẩn Chi lại muốn kém cỏi hơn, bé chỉ chuẩn bị một tài nghệ -- pha trà.

Pha trà, là so về tài nghệ, cũng so về nghệ thuật.

Tay nghề pha trà chiếm tám phần, hai phần còn lại là động tác mỹ cảm của người pha trà trong lúc thi triển -- chuyện này đối với một hài tử bảy tuổi mà nói, là quá khó khăn.

Luyện thành một tay bản lĩnh pha trà cần rất nhiều tâm huyết. Thân là quý tộc, các vị trưởng bối trong phủ đã phẩm qua rất nhiều trà, xem quá nhiều đấu trà. Mấy cô nương choai choai của Lục gia này dĩ nhiên cũng đều phải trải qua một khóa trà nghệ chuyên nghiệp, nhưng tuổi của bọn quá nhỏ, vóc dáng cũng chưa phát triển, về điểm này kỹ thuật pha trà còn chưa nắm chắc, nói gì đến chuyện khiến cho người ta cảm thấy mỹ cảm. Cho nên, đám cô nương Lục gia này hoàn toàn không dám đem ra khoe khoang.

Trà, ở Đại Liêu là chuyện tao nhã.

Ở bên ngoài, tiệm trà mọc lên như nấm sau mưa, lúc các quan lão gia nghị sự đều thích có mỹ nhân bên cạnh, châm một tách trà bọt trắng xóa. Công sự cũng trở thành chuyện hết sức tao nhã. Lại càng không nói những hoa khôi nghệ tử này, thỉnh thoảng cách một thời gian sẽ cử hành đấu trà. Các cô nương và phu nhân hậu viện cũng thích pha trà. Từ nhỏ bọn họ đã được hun đúc bởi nghệ thuật uống trà, thỉnh thoảng cũng muốn so sánh với người trong nhà hay trong nhóm.

Nghệ thuật uống trà, có sự tao nhã tách biệt vo với cầm, kỳ, thư, họa, thi, từ, ca, phú, nấu ăn, thêu thùa, may vá.

Những thứ tài nghệ khác, cho dù có non nớt, cũng sẽ nhận được một tiếng cười của các trưởng bối, được khen ngợi một câu "có tiến bộ", "trẻ nhỏ dễ dạy". Còn nghệ thuật uống trà, cũng bởi vì phong cách "tao nhã" cao nhất của nó, nếu chưa đạt đến bản lĩnh nhất định, có rất ít người dám mang ra khoe khoang.

Tránh để người ta chê cười.

Đại cô nương Lục gia Lục Giai Anh, đã có một lần bộc lộ sự khéo léo trên Tiết Hoa Triêu. Nàng thân là trưởng nữ một thế hệ của Lục gia, thành kính bái sư, nghiên cứu năm năm, mới dám biểu diễn tay nghề pha trà trên Tiết Hoa Triêu.

Nhưng chẳng qua chỉ đạt được đánh giá là "Chấp nhận được".

Vì vậy, khi mọi người phát hiện Phương Cẩn Chi chuẩn bị trà nghệ thì không tránh khỏi kinh ngạc. Không nói đến chuyện khác, bàn tay Phương Cẩn Chi quá nhỏ, con bé có cầm được bình trà không?

"Hài tử này là ai đấy nhỉ?" Ôn Quốc Công vốn không có hứng thú gì với màn biểu diễn của mấy tiểu cô nương, chợt thấy Phương Cẩn Chi đứng trước trường án, hẳn là muốn biểu diễn trà nghệ. Ông liền bộc lộ mấy phần hăng hái.

Lão thái thái giận dữ liếc ông một cái: "Ông lại quên! Nó là ngoại tôn nữ của tam phòng!"

Ôn Quốc Công bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Là nó à, cũng không cao hơn cái bàn bao nhiêu."

Lão thái thái cũng không nói gì, bà biết Ôn Quốc Công bừng tỉnh đại ngộ chỉ là giả vờ. Đợi đến khi gặp lại Phương Cẩn Chi lần nữa, khẳng định vẫn sẽ không biết!

"Lại là pha trà." Tam lão gia có chút cảm khái nói. "A Dung cũng thích pha trà, cũng là một cao thủ pha trà, Lục gia tìm không ra người thứ hai."

Tam thái thái không thích nghe Tam lão gia lúc nào cũng nhắc tới chuyện thứ nữ xuất sắc hơn đích nữ do bà ta sinh ra! Bà miễn cưỡng nở nụ cười, phụ họa nói: "Nhưng hài tử này có hơi bé nhỏ."

Tam lão gia cũng không khỏi nhíu mày.

Nhập Trà dẫn Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi, mang vào từng món dụng cụ mà trà nghệ yêu cầu bày lên trên bàn. Trà cụ muôn màu đặt trên bàn lại có chút cổ quái, cẩn thận quan sát mới phát hiện thì ra chúng nhỏ hơn bình thường một chút.

"Chậc, nghe nói là đã đặc biệt tìm Từ Ngọc Hiên đặc biệt chế tạo, vị biểu cô nương trong phủ chúng ta thật có lòng!" Lục Giai Nhân vừa biểu diễn một khúc tỳ bà, liếc mắt nhìn Lục Vô Nghiên đang lười biếng ngồi bên cạnh Ôn Quốc Công, có chút âm dương quái khí nói.

Nói xong, nàng ta mới phát hiện Lục Giai Bồ không nói giúp Phương Cẩn Chi như bình thường. Nàng ta có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn sang Lục Giai Bồ. Lục Giai Bồ cau mày, ánh mắt rơi trên người hai nha hoàn đang bày trà cụ trước trường án.

"Tỷ?" Lục Giai Nhân kéo tay áo Lục Giai Bồ.

Lục Giai Bồ không khỏi nói: "Muội có cảm thấy hai nha hoàn bên cạnh biểu muội giống như biến thành người khác hay không."

"Có sao?" Lục Giai Nhân nhíu nhíu mày. "Ai muốn chú ý hai nha hoàn đê tiện chứ!"

Từ trước đến nay, Lục Giai Bồ luôn là một người thận trọng, nàng mơ hồ cảm thấy trên người hai nha hoàn bên cạnh Phương Cẩn Chi phát sinh biến hóa rất lớn. Mỗi cử chỉ của bọn họ đều thỏa đáng, đâu còn những nét của mao nha đầu lúc vừa tới phủ Ôn Quốc Công?

Ngũ cô nương Lục Giai Huyên mỉm cười đứng ra: "Pha trà không thể chỉ hoàn thành trong chốc lát. Không bằng để Giai Huyên đàn một khúc 《 Điểm giáng thần 》, cũng xem là bầu bạn."

Nàng lại mỉm cười quay đầu sang hỏi Phương Cẩn Chi: "Biểu muội nói có được hay không?"

"Dĩ nhiên là không thể tốt hơn!" Phương Cẩn Chi ngọt ngào trả lời.

Tuy Lục Giai Huyên chỉ có chín tuổi, nhưng đã hiện rõ dung mạo hơn người, lại là một người thùy mị khéo léo. Nàng mặc một bộ nhu trang màu đỏ nhạt ngồi ở một bên, mười ngón tay khẽ vuốt một cách khoan thai lên sợi dây đàn, tự tạo thành phong cảnh.

Lục Giai Nhân liếc mắt, cười giễu cợt nói: "Con ngốc Phương Cẩn Chi này còn cảm tạ nàng ta! Nó chỉ mặc một màu trắng, còn Ngũ tỷ, ngược lại mặc một bộ y phục đỏ nhạt xinh đẹp, ở một bên giành hết cả danh tiếng!"

Lục Giai Bồ có chút bất đắc dĩ nhìn thân muội muội của mình, muốn khuyên, nhưng lại muốt trở vào.

Đúng vậy, Lục Giai Huyên thật sự muốn đoạt nổi bật. Nhưng cũng không phải đoạt nổi bật của Phương Cẩn Chi. Khi pha trà, có âm luật làm bạn vốn là một hành động tăng thêm vinh dự. Huống chi, khúc nhạc Lục Giai Huyên đang khảy lại nhẹ nhàng êm dịu.

Lục Giai Huyên cướp chính là danh tiếng của khúc tỳ bà mà Lục Giai Nhân vừa mới biểu diễn.

Phương Cẩn Chi liếc mắt nhìn thoáng qua Lục Vô Nghiên ở đằng xa, rồi mới cúi đầu nện bánh trà trong gói giấy lụa đã được sao xong. Sau đó bỏ bánh trà đã được đập bể vào trong cối, cẩn thận nghiền nát thành vụn nhỏ.

Bé nhận lấy cái lược Nhập Trà đưa tới, nhẹ nhàng lược lấy phần phấn. Bụi phấn bay lên, bám đầy lên lông mày màu đen của bé. Bé không hề hay biết, chỉ dùng đôi tay nhỏ không ngừng đung đưa lược trà trong tay, chỉ sợ lưu lại những vụn trà thô.

Mễ Bảo Nhi đưa tách trà đã được chần qua nước sôi cho Phương Cẩn Chi, để Phương Cẩn Chi bỏ vụn trà đã được lược cẩn thận vào trong tách.

Diêm Bảo Nhi đưa cho Phương Cẩn Chi một cái bình chứa đầy nước sôi, nhỏ giọng lải nhải: "Cô nương cẩn thận nóng."

Đây cũng là bước mấu chốt nhất trong quá trình pha trà. Mọi người ở đây đều dời mắt nhìn sang. Thái độ của Lục Vô Nghiên ngược lại không có biến hóa gì lớn, vẫn lười biếng như cũ.

Phương Cẩn Chi âm thầm hít một hơi, mới nâng bình nước lên, nhắm vào một góc của tách trà, dùng sức rót nước. Khi rót nước, nhất định phải chú ý đến lực đạo, quá nhẹ hay quá mạnh, cũng có thể dẫn đến phá hư cái "mỹ" trên mặt trà.

Cánh tay Phương Cẩn Chi không dám run dù chỉ một chút, lưu loát thu hồi ấm nước. Không để những giọt nước còn sót lại rơi vào trong tách trà. Nhưng dù sao Phương Cẩn Chi cũng còn nhỏ, nước trong bình vẫn vẩy ra một giọt. May là rơi vào tách trà bên cạnh trên mặt bàn.

Phương Cẩn Chi lại âm thầm thở phào một hơi.

Khi bé đặt ấm nước xuống, Nhập Trà đã kịp thời đưa trà tiển tới. (Trà tiển là một dụng cụ khuấy trà bằng trúc có cán)

Lúc này tuyệt đối không được trì hoãn, chậm một chút sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến bọt trà! Trong lòng Phương Cẩn Chi có chút nóng nảy, Lục Vô Nghiên khẽ khụ một tiếng. Phương Cẩn Chi sững sờ, hạ bàn tay vừa mới nâng lên. Tam ca ca từng nói với bé, bé học pha trà không tới bốn tháng, không thể học được cái tinh túy của pha trà. Nhưng tuyệt đối không thể hốt hoảng, trầm tĩnh là yêu cầu tối thiểu.

Phương Cẩn Chi cầm trà tiển, nhớ lại những động tác thường ngày của Nhập Trà, bắt đầu khuấy nhẹ nước trà. Để vụn trà và nước sôi hòa làm một, màu đen trong tách trà bắt đầu chuyển thành màu xanh từng chút từng chút một. Theo tốc độ khuấy trà càng lúc càng nhanh của Phương Cẩn Chi, bọt trà nổi lên từ từ biến thành màu trắng như tuyết.

Phương Cẩn Chỉ mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm mép tách, cho đến khi bọt trà cắn tách. (bọt trà bám chặt trên thành ly)

Tình trạng cắn tách xuất hiện, đối với khả năng hiện tại của Phương Cẩn Chi mà nói cũng đã rất không dễ dàng. Bé cẩn thận từng chút một thu hồi trà tiển, ánh mắt vẫn dán chặt bề mặt trà, chỉ sợ xuất hiện một vết nước.

Đứng sau lưng Phương Cẩn Chi, Nhập Trà, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi cũng khẩn trương không thôi. Nếu bọt trà không thể cắn tách, nơi tiếp xúc giữa tách và bọt trà sẽ nứt ra tạo nên vết nước, đó là nét bút hỏng lớn nhất.

Hoàn hảo.

"Ngươi cũng thích pha trà như mẫu thân ngươi." Lão thái thái hiền hòa cười cười.

"Đúng vậy, con thấy động tác khuấy trà của Cẩn Chi rất giống mẫu thân của con bé!" Tam nãi nãi phụ họa.

Ngũ nãi nãi cũng không chen vào nói, cười như không cười nhìn Tam nãi nãi.

Phương Cẩn Chi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên khẽ gật đầu với bé một cái.

Trong lòng Phương Cẩn Chi đã có bài bản, bé nâng tách trà lên khay, chậm rãi đi tới trước mặt Tam lão gia.

Nhìn thấy bước chân của Phương Cẩn Chi dừng lại trước mặt Tam lão gia, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Nói thế nào, Ôn Quốc Công vẫn đang ngồi ở đây. Coi như Tam lão gia là ngoại tổ phụ của con bé, nhưng cũng không nên kính trà cho Tam lão gia trước như vậy.

Tam lão gia cũng khá bất ngờ. Ông cho rằng Phương Cẩn Chi còn nhỏ tuổi, không hiểu quy củ, vừa định nói cho con bé biết nên kính trà Ôn Quốc Công trước. Thì kinh ngạc nhìn thấy thân thể nhỏ bé của Phương Cẩn Chi quỳ xuống trước mặt ông.

Bé bưng khay trà, cẩn thận quỳ xuống. Đôi mắt to trong suốt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trong khay trà, chỉ sợ làm đổ nó.

"Chuyện này......" Tam lão gia có chút không hiểu.

"Ngoại tổ phụ, tách trà này, là Cẩn Chi thay mẫu thân kính người." Giọng nói của Phương Cẩn Chi trong trẻo rõ ràng rơi vào trong tai mỗi người. Ai cũng không nghĩ tới con bé lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.

"Mẫu thân con...... là một hài tử ngoan......" Nghe lời này, trong lòng Tam lão gia ngũ vị tạp trần, nhìn Phương Cẩn Chi vất vả bưng khay trà. Vội vàng tự mình nhận lấy, rồi đặt sang cái bàn thấp bên cạnh.

Khi mẫu thân Phương Cẩn Chi chưa xuất giá, Tam lão gia cũng có chút thương yêu bà. Lúc này, thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của ngoại tôn nữ đang quỳ trước mặt ông, còn nói ra những lời như vậy, trong lòng Tam lão gia nhất thời nhớ đến nữ nhi đã mất sớm của mình.

Phương Cẩn Chi nói: "Thật ra thì mẫu thân không thích pha trà."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Dù sao lúc mẫu thân Phương Cẩn Chi còn ở Lục gia, thủ nghệ pha trà cũng đứng nhất nhì trong nhóm cô nương Lục gia.

"Nhưng mà ngoại tổ phụ thích! Cho nên mẫu thân mới liều mạng học. Từ nhỏ, mẫu thân hay nói với Cẩn Chi, trước khi mẫu thân xuất giá, chuyện hạnh phúc nhất là nghe được tiếng cười của ngoại tổ phụ. Mỗi lần ngoại tổ phụ uống trà mẫu thân pha, cười khen thủ nghệ của mẫu thân tốt, chính là lúc mẫu thân vui vẻ nhất!"

Thứ nữ lấy lòng phụ thân là chuyện đương nhiên, nhưng chuyện như vậy được nói trắng ra từ miệng của ngoại tôn nữ, lại tăng thêm mấy phần tình thâm của phụ thân và nữ nhi.

"Mau đứng lên, đứng lên nói chuyện." Tam lão gia kéo Phương Cẩn Chi đứng dậy.

Phương Cẩn Chi lại lắc đầu một cái, bé dùng đôi mắt sạch sẽ nhìn Tam lão gia, vô cùng thành khẩn nói: "Ngoại tổ phụ, phụ thân Cẩn Chi kinh doanh rất nhiều thứ, trong đó để tâm nhất chính là trà trang. Người có biết tại sao không?"

Đương nhiên Tam lão gia không biết.

Phương Cẩn Chi cũng không đợi ông trả lời, nói tiếp: "Bởi vì mẫu thân nói, mẫu thân đã xuất giá không thể phụng dưỡng dưới gối người như trước. Cho nên mẫu thân đã dặn dò phụ thân phải dụng tâm quản lý công việc buôn bán của trà trang hơn, cố gắng tìm ra loại trà ngon nhất! Loại trà ngoại tổ phụ thích nhất! Sau đó...... đợi đến sinh thần của người, mẫu thân sẽ trở về pha trà cho người uống, để được người cười một tiếng. Nhưng không đợi được sinh thần của người, mẫu thân đã......"

Giọng nói của Phương Cẩn Chi càng lúc càng thấp, khi nói xong lời cuối cùng, một giọt nước mắt lăn xuống khỏi hốc mắt con bé, rơi lên y phục trên đầu gối bé.

"A Dung......" Trong lòng Tam lão gia chợt cảm thấy chua xót. Trong đầu ông không khỏi hiện lên mỗi một cái nhăn mặt, mỗi nụ cười của Lục Vân Dung, nữ nhi đó khóe léo hiểu chuyện bao nhiêu! Đáng tiếc tuổi còn trẻ như thế mà đã ra đi......

Phương Cẩn Chi dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, bé ngước đầu nhìn Tam lão gia, lời nói thành khẩn: "Ngoại tổ phụ, tâm nguyện mà mẫu thân vẫn chưa hoàn thành, Cẩn Chi nhất định sẽ thay mẫu thân hoàn thành! Cẩn Chi biết thủ nghệ pha trà của mình vẫn còn rất kém cỏi, không kế thừa được chút gì của mẫu thân. Nhưng Cẩn Chi sẽ cố gắng học hỏi! Rất rất cố gắng học! Không chỉ muốn học pha trà, còn muốn học kinh doanh trà trang! Sau này, sinh thần mỗi năm của ngoại tổ phụ, Cẩn Chi đều sẽ đến pha trà cho người uống!"

Phương Cẩn Chi đứng dậy, kéo tay áo Tam lão gia: "Ngoại tổ phụ, người nói có được hay không?"

"Được! Được! Được!" Tam lão gia vỗ vỗ bàn tay Phương Cẩn Chi, trong mắt quả thật có chút ẩm ướt. Không biết vì nhớ lại nữ nhi đã chết sớm, hay bị ngoại tôn nữ hiểu chuyện này làm cảm động.

Lúc mới bắt đầu, Tam nãi nãi còn giống như đang xem diễn trò, nghe Phương Cẩn Chi lấy lòng Tam lão gia. Nhưng đến lúc này, bà ta lại cảm thấy không thích hợp. Học thủ nghệ pha trà là chuyện nên làm, nhưng học kinh doanh trà trang là chuyện gì đây?

Trong lòng bà ta thấp thỏm, kéo ra một nụ cười đúng cách, nói: "Cẩn Chi của chúng ta là một đứa bé hiểu chuyện. Học pha trà quả thật là chuyện tốt! Thật là hiếu tâm. Nhưng...... Cẩn Chi, con còn nhỏ lắm. Chuyện quản lý trà trang đâu có dễ dàng như vậy. Con phải lớn hơn một chút nữa mới được."

Nụ cười trên mặt Tam nãi nãi thật thân thiết.

Phương Cẩn Chi cũng không nhìn bà ta, chỉ ngước đầu, sững sờ nhìn Tam lão gia, hốt hoảng nói: "Không thể được sao......"

Nước mắt đong đầy trong hốc mắt, nửa không chịu rơi xuống, ứa ra muốn khóc, vừa nhìn đã thương.

"Chuyện này......" Tam lão gia vẫn còn đang đắm chìm trong không khi bi thương, không kịp phản ứng.

"À" Lục Vô Nghiên cười khẽ. "Trùng hợp thế, ta mới vừa dạy con bé ba tháng quản lý sổ sách."

Hắn dùng tay chỉ vào Phương Cẩn Chi, cười nói: "Nhưng không được làm mất thể diện của ta, nếu để trà trang thua lỗ, xem ta khẻ tay muội thế nào!"

Phương Cẩn Chi phối hợp rụt vai lại, có chút sợ hãi rúc vào bên cạnh Tam lão gia, bé nhìn Tam lão gia, có chút tủi thân nói: "Cẩn Chi đã cầu xin Tam ca ca thật lâu, huynh ấy mới chịu dạy con quản lý sổ sách đấy! Con.....con nhất định sẽ kinh doanh tâm huyết của mẫu thân thật tốt!"

Con bé nắm tay lại, rõ ràng là ngôn ngữ và lời nói của trẻ con, khiến cho người nghe giống như lời tuyên thệ không chút kiêng kỵ của trẻ con.

"Tốt!" Tam lão gia vỗ mạnh lên bả vai bé nhỏ của bé, vui mừng nói: "Cẩn Chi của chúng ta thông minh như vậy, nhất định sẽ quản lý tốt trà trang! Nếu có gì khó khăn, tới tìm ngoại tổ phụ. Nếu nô bộc gian xảo không nghe lời, cũng tới tìm ngoại tổ phụ! Nếu khởi điểm có hao tổn gì cũng không cần khẩn trương, thua lỗ bao nhiêu, ngoại tổ phụ bù hết cho con!"

"Oa!" Phương Cẩn Chi sùng bái nhìn Tam lão gia. "Ngoại tổ phụ, người thật tốt! Tốt không chịu nổi!"

Khiến Tam lão gia và mọi người bên trong cười ồ lên.

Tam nãi nãi cũng đang cười, nhưng nụ cười trên mặt bà ta có chút gượng gạo.

Ngũ nãi nãi ưỡn ngực, ý cười trên khóe môi càng sâu. Bà ta liếc nhìn Tam nãi nãi một cái, nhưng trong lòng lại cho bà ta một ánh mắt khinh bỉ. Vì sao Phương Cẩn Chi chỉ biểu diễn một môn trà nghệ? Hơn nữa, người không bao giờ xuất hiện trong những trường hợp như thế này như Lục Vô Nghiên cũng tới. Nữ nhân ngu xuẩn này lại hoàn toàn không phát giác.

Ngũ nãi nãi giơ tay lên, vuốt ve ngọc trâm giữa búi tóc. Bỗng nhiên cảm thấy hãnh diện.

Trong tiếng tán thưởng của các trưởng bối, Phương Cẩn Chi len lén nhìn về phía Lục Vô Nghiên, lặng lẽ nháy mắt một cái với hắn.

Lục Vô Nghiên cười khổ. Con bé này mới bảy tuổi, mà đã nói dối tới mặt không đỏ chân không run, giống như kể chuyện xưa. Còn có thể nói khóc liền khóc, nói cười liền cười, diễn được thâm tình, sắm vai đến chân thật như vậy. Bản lĩnh nói dối này thật sự đúng là đã dày công tu luyện.....

Lục Vô Nghiên bỗng cảm thấy nguy cơ -- hy vọng con bé trưởng thành sẽ không diễn trò như vậy với hắn mới tốt.

Nhập Phanh ôm một hộp gấm, vội vã chạy vào từ cửa hậu hoa viên nơi tổ chức Tiết Hoa Triêu. Cử chỉ của nàng ấy từ trước đến giờ đều rất đúng mực, nhưng bước chân lúc này lại có ba phần loạng choạng, sắc mặt lại càng trắng bệch. Nàng ấy vội vã chạy tới bên cạnh Lục Vô Nghiên, thì thầm vào tai hắn mấy câu.

"Ngươi lặp lại lần nữa." Giọng nói lạnh lẽo của Lục Vô Nghiên vang lên trong tiếng cười đùa trong hậu hoa viên. Trong nháy mắt, tất cả mọi người Lục gia yên tĩnh lại, nghi ngờ nhìn sang.

Nhập Phanh hít một hơi thật sâu, nàng ấy quỳ xuống bên chân Lục Vô Nghiên đang mang sắc mặt lạnh như băng, bình tĩnh nói: "Vệ Vương lẻn vào biệt viện Công Chúa, bắt Trưởng Công Chúa đi....."

"Cái gì?" Ôn Quốc Công đứng bật dậy.

Tất cả mọi người Lục gia cuống quýt đứng dậy, kinh ngạc không thôi. Tại Đại Liêu dựa vào Trưởng Công Chúa chấp chính này, ngay cả khi có bao nhiêu nam nhi không biết xấu hổ Trưởng Công Chúa chấp chính, bọn họ cũng rất rõ ràng Trưởng Công Chúa bị ám hại đại biểu cho cái gì.

Nhập Phanh run run rẩy rẩy nâng hộp gấm đang cầm trong tay qua đỉnh đầu: "Đây là Vệ vương để lại trong biệt viện Công Chúa, cho người."

Lục Vô Nghiên híp mắt nhìn chằm chằm hộp gấm một lúc lâu, mới đưa tay tiếp nhận. Trên hộp gấm dán một tờ giấy, trên đó viết ba chữ "Lục Vô Nghiên", bút tích cẩu thả này chính là của Vệ Vương. Lục Vô Nghiên nhận ra được.

Hắn mở hộp gấm ra, bên trong chỉ có một thanh chủy thủ bị rỉ sét.

Ánh mắt Lục Vô Nghiên ngưng tụ trên thanh chủy thủ, đây là thanh chủy thủ Lục Vô Nghiên đã dùng qua. Chính là chủy thủ Lục Vô Nghiên đã dùng để giết vô số tử tù trong tử lao Kinh Quốc.

Lục Vô Nghiên nắm chặt thanh chủy thủ, sải bước ra ngoài.

"Tam ca ca......" Phương Cẩn Chi lo lắng nhỏ giọng gọi hắn một tiếng.

Bước chân Lục Vô Nghiên dừng lại, hắn xoay người, dùng một ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Phương Cẩn Chi. Hắn vốn nên dặn dò con bé mấy câu, nhưng tất cả đều nghẹn lại nơi lồng ngực hắn không thể nói ra, cuối cùng chỉ im lặng xoay người.

Phương Cẩn Chi ngẩn người đứng đó, bé nghĩ không ra tại sao Tam ca ca của bé lại dùng ánh mắt như vậy nhìn bé.

Lục Vô Nghiên rời đi năm năm, bé cũng suy nghĩ năm năm, nhưng vẫn hoàn hoàn không hiểu.

Trà tiễn
Bánh trà