Vệ mụ mụ vội vàng rót hai chén nước ấm đưa tới: "Mau uống chút nước đi."
Hai tiểu cô nương uống hết nước, rồi trả chén lại cho Vệ mụ mụ, lập tức kéo kéo cánh tay của Phương Cẩn Chi. Bọn chúng nhích nhích thân thể đến gần Phương Cẩn Chi hơn một chút. Hai cặp mắt sáng ngời nhìn Phương Cẩn Chi không chớp mắt. Đôi mắt của bọn chúng không to tròn như Phương Cẩn Chi, mà nhỏ hơn hơi xếch lên, khi cười thì hai mắt híp lại càng trông có vẻ lanh lợi và ngoan ngoãn.
Nhưng lúc này hai đôi mắt giống nhau như đúc đó không có một chút ý cười, ngược lại đang cụp xuống hơn phân nửa, để cố gắng che giấu lo lắng và sợ hãi trong đáy mắt.
"Đừng sợ, không sao mà. Tỷ tỷ rất khỏe đó, các muội cũng rất khỏe." Phương Cẩn Chi dằn xuống nỗi khổ sở trong lòng, há miệng cười thật lớn. Họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại rất tốt, sau này sẽ càng tốt hơn.
Mỗi ngày dùng để sống, không phải để than thở.
Vệ mụ mụ lặng lẽ lau nước mắt, rồi mới xoay người lại, nói: "Cô nương, hiện tại thân thể của người vẫn chưa khỏe hẳn, trước hết vẫn nên lên giường nằm nghỉ một lát đi. Không thì.... ôm Bình tỷ nhi và An tỷ nhi lên giường luôn? Dù sao thì ai cũng biết người đang ngủ, nhất thời sẽ không có người đến đây đâu."
Mễ Bảo Nhi đứng một bên cũng nói: "Đã có Diêm Bảo Nhi canh chừng ở dưới lầu rồi, lát nữa nô tỳ cũng sẽ ra đầu cầu thang canh chừng, Vệ mụ mụ sẽ canh ở cửa ra vào!"
"Được." Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Lo lắng trong ánh mắt của hai tiểu cô nương cũng từ từ chuyển sang mừng rỡ. Trước kia bọn chúng cũng đã được ôm ra khỏi rương để ngủ cùng với Phương Cẩn Chi trên giường lớn, nhưng đó đều là vào những lúc nửa đêm yên tĩnh, đây là lần đầu tiên được ra khỏi rương lên giường ngủ chung với tỷ tỷ vào ban ngày.
Vệ mụ mụ ôm hai đứa sinh đôi ra khỏi rương, để bọn chúng đứng dựa vào thành rương, rồi quay đi nhặt lại thảm lông rơi trên mặt đất.
Phương Cẩn Chi xoay người trở về giường, nhưng bởi vì cơ thể quá yếu ớt, mới bước được hai bước, liền lảo đảo đứng không vững, cả người mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
"Tỷ tỷ!" Hai tiểu cô nương đồng thanh kêu lên một tiếng, đồng thời nhấc chân lên, nghiêng ngả chạy đến bên cạnh Phương Cẩn Chi đỡ bé.
Phương Cẩn Chi như người mộng du, bé kinh ngạc nhìn hai muội muội.
"Bình Bình, An An, hai muội biết đi rồi......" Những giọt nước mắt vui mừng làm mờ tầm nhìn của Phương Cẩn Chi. Bé chờ ngày này, chờ rất lâu rất lâu rồi.
"Lão nô biết mà! Biết hai người bọn họ sẽ đi được mà!" Vệ mụ mụ liên tiếp niệm mấy tiếng "A di đà Phật".
Phương Cẩn Chi đứng lên, lùi về sau để đối mặt với hai muội muội, vừa lui vừa nói: "Nào, đến chỗ tỷ tỷ đi."
Bình Bình và An An có hơi do dự, bọn chúng nhìn Phương Cẩn Chi ở phía trước, nhưng vẫn thử nâng chân trái lên, thận trọng đặt chân xuống. Sau đó là chân phải......
Có lẽ vì là song sinh, nên hai tiểu cô nương có một loại ăn ý trời sanh. Phương Cẩn Chi vốn lo lắng bởi vì dùng chung một cánh tay sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại của bọn chúng. Nhưng thực tế có vẻ cũng không ảnh hưởng bao nhiêu, bọn chúng bước đi từng bước nhỏ, giống như động tác của một người, độ cao nhấc chân, bước chân lớn nhỏ đều ăn khớp.
Phương Cẩn Chi đã lùi đến giường, hai muội muội cũng chập chững từng bước từng bước đi tới. Lúc bắt đầu, thân thể của hai tiểu cô nương run run rẩy rẩy, đôi chân ngắn cũng không ngừng run lên, nhưng khi đến trước mặt Phương Cẩn Chi thì đã linh hoạt hơn rất nhiều.
"Giỏi quá!" Phương Cẩn Chi khom người ôm hai muội muội vào trong ngực.
Hai tiểu cô nương cũng rất vui mừng, bọn chúng vui mừng vì bản thân đã biết đi, cảm giác lần đầu tiên bước đi thật sự rất thần kỳ. Bọn chúng vì Phương Cẩn Chi vui mừng mà vui mừng. Bọn chúng cũng đưa cánh tay bé nhỏ dùng sức ôm lấy hông của Phương Cẩn Chi.
Ba tỷ muội cùng ngủ ở trên giường, hai đứa nhỏ nằm ở bên trong, Phương Cẩn Chi ở bên ngoài. Cánh tay Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng khoác lên người hai muội muội, tạo ra một tư thế bảo vệ theo bản năng.
Cơ thể Phương Cẩn Chi suy yếu, còn hai đứa nhỏ lo lắng hãi hùng cả một đêm. Hiện tại ôm nhau nằm trên giường, không bao lâu liền ngủ say. Hơi thở của bọn họ đều đặn hòa vào nhau, gắn bó không rời.
Vệ mụ mụ cẩn thận đắp chăn cho bọn họ xong, mới cẩn thận kéo màn che lại.
Phương Cẩn Chi ngủ một giấc đến chạng vạng tối. Bé ngủ say sưa, cũng không biết hai vị tiểu ca ca Phương gia chưa một lần gặp mặt vẫn quỳ trong sân từ nửa đêm qua đến nguyên cả ngày hôm nay.
Trong lúc đó, đại phu nhân Phương gia và Tam nãi nãi, Ngũ nãi nãi, cùng với mấy cô nương trong phủ cũng tới hỏi thăm sức khỏe Phương Cẩn Chi. Nhưng đều bị Vệ mụ mụ lấy lý do Phương Cẩn Chi mới vừa ngủ say để cản lại.
Trong đó, chỉ có đại phu nhân Phương gia là chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn nhìn Phương Cẩn Chi một cái. Vệ mụ mụ phải thuyết phục mãi, lấy cớ sau khi Phương Cẩn Chi ngủ rất dễ bị đánh thức, bà mới bỏ cuộc.
Đại phu nhân Phương gia không thể làm gì khác hơn là dẫn hai nhi tử trở về. Nhưng chuyện phu phụ bọn họ muốn nhận Phương Cẩn Chi làm nghĩa nữ cũng đã được quyết định, thỏa thuận là ngày hai tháng hai này.
Khi Phương CẩnChi ngủ dậy, hai muội muội đang ngồi bên cạnh nhìn bé.
"Hai muội tỉnh rồi sao!" Phương Cẩn Chi ngồi dậy, không nghĩ tới mình còn ngủ dậy trễ hơn hai muội muội.
"Đau.... thì, thì... đừng...."
"Đừng nói chuyện......"
Hai muội muội mỗi người nửa câu, ghép lại thành một câu hoàn chỉnh. Bọn chúng nhìn Phương Cẩn Chi rồi cau mày, hai con người nhỏ bé, trong đôi mắt ẩn chứa đau lòng.
"Được...." Phương Cẩn Chi liếm đôi môi khô khốc, dùng sức gật đầu một cái.
"Rốt cuộc cũng dậy rồi, bệnh tật cũng sẽ theo giấc ngủ bay đi thôi!" Vệ mụ mụ vén màn che giường lớn. "Đói bụng không? Ăn một chút cho ấm bụng, bây giờ bưng lại?"
"Được!" Phương Cẩn Chi nheo mắt lại, quả thật bụng của bé trống rỗng, đói cồn cào.
Vệ mụ mụ dời chiếc bàn con qua, đặt lên trên giường lớn, bày ra mấy món ăn. Bữa ăn này, do thân thể Phương Cẩn Chi vẫn còn rất yếu, nên rất thanh đạm. Nhưng ba cô nương bởi vì được quây quần cùng một chỗ nên ăn hết sức vui vẻ, nhìn cứ như những thứ bọn họ ăn vào đều do trù tử nổi tiếng nhất thiên hạ làm ra.
Không một ai nói chuyện, chỉ yên lặng ăn cái này ăn cái kia, ăn vài ngụm sẽ ngẩng đầu lên nhìn tỷ muội của mình, sau đó cười ngây ngốc.
Phương Cẩn Chi cùng ăn với hai muội muội xong, mới lưu luyến không rời để Vệ mụ mụ ôm hai muội muội trở về rương. Một lát nữa, Nhập Y sẽ tới đây bôi thuốc cho bé.
Phương Cẩn Chi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tay phải mình, không biết là do bị ngã hay bị đè trúng trong lúc ngủ, mà lớp vải băng trên tay đã tuôn ra hơn phân nửa, đầu ngón tay của bé cũng tê dại từng cơn không chịu nổi.
Nhưng Nhập Y vẫn còn chưa tới, Nhập Trà lên lầu báo cho Phương Cẩn Chi, Nhập Y ở viện thùy sao tạm thời không đến được, nàng ấy muốn ôm Phương Cẩn Chi đến viện Thùy Sao. Đây cũng là chuyện khiến Vệ mụ mụ lo lắng, hiện tại Phương Cẩn Chi yếu ớt, đi hai bước đã chịu không được. Nếu lại bị trúng gió, vậy phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa, viện Thùy Sao là nơi mà ngay cả nhất đẳng nha hoàn trong phủ Ôn Quốc Công cũng không thể tùy tiện đi vào, nói gì đến hạ nhân bên cạnh Phương Cẩn Chi. Vệ mụ mụ không được túc trực hầu hạ bên cạnh Phương Cẩn Chi, sao có thể an tâm?
"Tại sao Nhập Y lại ở trong viện Thùy Sao không đi được?" Phương Cẩn Chi cũng mở miệng hỏi điều này.
Chuyện đầu tiên trong đầu bé nghĩ tới là -- chẳng lẽ Tam ca ca bị thương?
"Chuyện này...... Nô tỳ không rõ lắm." Nhập Trà cúi đầu nói.
"Hiểu rồi, Vệ mụ mụ lấy xiêm áo cho ta đi." Phương Cẩn Chi có chút khổ não buộc tóc lại, rồi nâng cánh tay nhỏ bé đến trước mũi ngửi ngửi.
Bé còn chưa kịp rửa mặt chải đầu nữa, xiêm y trên người thì ướt đẫm bởi mồ hôi. Tóc tai ướt nhẹp dính sát vào gương mặt, vừa xấu xí vừa bẩn thỉu vừa nhếch nhác......
"Ta.... hay là ta tắm rửa một cái nhé?" Phương Cẩn Chi ấp a ấp úng.
Nhập Trà vội cười nói: "Qua bên kia tắm cũng được mà, bên này còn phải chờ nấu nước. Tịnh thất bên trong viện Thùy Sao là nước ôn tuyền, không cần phải đợi."
"À...." Phương Cẩn Chi cúi đầu, trong lòng vẫn không nắm chắc.
Trong lòng bé lại ôm một tia may mắn, có lẽ bé có thể tắm trước rồi mới đi gặp Tam ca ca!
Phương Cẩn Chi mặc chiếc áo gấm nhỏ rất dày, rồi bọc thêm một cái áo choàng mới may màu xanh biếc, mũ trùm đầu che kín cả khuôn mặt, sau đó để Nhập Trà ôm đi về viện Thùy Sao.
Vệ mụ mụ vẫn không yên lòng, bà đuổi theo ra tới bên ngoài, cầm một cái áo lông phủ thêm lên người Phương Cẩn Chi, nói huyên thuyên: "Vẫn mặc quá ít, phủ thêm cái này mới ấm lên được. Cô nương, người vùi mặt vào ngực Nhập Trà, đừng để gió lạnh thổi vào mặt!"
"Ta biết rồi mà." Phương Cẩn Chi dùng sức gật đầu, nhìn Vệ mụ mụ bằng ánh mắt cảm kích.
A Tinh đi theo phía sau, trong ngực đang cầm y phục sạch sẽ, chờ sau khi Phương Cẩn Chi tắm rửa xong sẽ thay vào.
Dọc đường đi, Phương Cẩn Chi vùi mặt vào trong ngực Nhập Trà, trong lòng không ngừng cầu mong: ngàn vạn lần đừng để Tam ca ca nhìn thấy bộ dáng này....
Nhập Trà ngừng lại, nàng nâng tay lên, chuyển Phương Cẩn Chi vào trong ngực một người khác.
Cơ thể nhỏ bé của Phương Cẩn Chi cứng đờ, thầm nghĩ: "Xong rồi, thật là càng sợ cái gì thì cái đó càng xảy ra...."
Đôi tay này, mùi hương này, hơi thở này, đã rất quen thuộc với bé....
Lục Vô Nghiên rũ mắt, liếc nhìn Phương Cẩn Chi đang nhắm chặt mắt trong ngực. Hắn xoay người, sải bước ôm bé hướng vào trong tẩm phòng. Cho đến khi vào trong tẩm phòng, hắn ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng gỡ tiểu cô nương đang liều chết bám chặt cổ mình.
"Được rồi, xuống đi."
Phương Cẩn Chi hé một con mắt, lặng lẽ nhìn lén Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: "Tam ca ca, muội muốn đi tắm...."
Sợ làm cho Lục Vô Nghiên ghét bỏ, bé không tự chủ lui về phía sau một bước, nhưng suy cho cùng bước chân cũng không vững, nghiêng nghiêng ngã ngã, có lẽ so với Bình Bình và An An mới tập tễnh bước đi cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.
Lục Vô Nghiên vội vàng đỡ bé. Hắn kéo nhẹ một cái, liền kéo con bé lên trên dùi mình, quở nhẹ: "Đầu đau, tay đau, răng đau, cổ họng đau, bụng cũng đau. Còn muốn ngã lộn đầu?"
Hắn nói xong, bản thân cũng thở dài. Hắn cam kết sẽ che chở cho con bé thật tốt, nhưng con bé vẫn bị thương đến thế này. Chỉ một ngày không gặp, cả người cũng tiều tụy thành ra như vậy, nhìn bộ dáng này của con bé, nghe giọng nói khàn khàn không còn ngọt ngào mềm mại như trước, trong lòng Lục Vô Nghiên rất không thoải mái, giống như bản thân mình bị thương. Không, so với bản thân bị thương còn khó chịu hơn nhiều.