Thê Khống

Chương 150: Vui vẻ




Editor: minhngocvt20

“Meo meo ô….”

Lục Vô Nghiên nhẹ buông tay, con mèo sữa nằm ở trên tay hắn nhảy xuống, nằm ở trên đôi giày thêu đặt ở dưới đất của Phương Cẩn Chi ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên nhỏ giọng kêu lên hai tiếng.

Lục Vô Nghiên rũ mắt, nhàn nhạt liếc nó một cái.

Con mèo sữa rụt cổ lại, nghẹo đầu nhỏ nhìn về phía Phương Cẩn Chi đang ngồi ở trên giường. Nó nghẹo đầu suy nghĩ một lát, chợt chạy ra khỏi phòng, nháy mắt liền biến mất không thấy.

“Nàng đang tức giận ư? Tức giận với một con mèo?” Lục Vô Nghiên đặt cái gối đầu ở phía sau lưng của Phương Cẩn Chi, ngồi ở mép giường, nhìn Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi rầm rì một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn Lục Vô Nghiên.

Nàng hiểu được mình như vậy là rất vô lý, nhưng mà trước kia Lục Vô Nghiên chỉ dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn nàng, còn khi hắn nhìn người khác đều là lạnh nhạt xa cách. Đây là lần đầu tiên Phương Cẩn Chi nhìn thấy Lục Vô Nghiên dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn người khác………

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Không, thứ khác.

Cho dù chỉ là một con mèo!

Lục Vô Nghiên rũ mắt thật thấp cười khẽ, tiếng cười dần lớn lên, càng về sau càng có chút không kìm nén được, hai vai hơi lay động.

“Không cho cười! Không cho cười!” Phương Cẩn Chi có chút tức giận đẩy ngực của Lục Vô Nghiên một cái.

Lục Vô Nghiên dễ dàng bắt được cổ tay của nàng, cười nói: “Ta chỉ là vui vẻ.”

Phương Cẩn Chi giãy hai cái cũng không thể rút tay của mình ra, mặc cho Lục Vô Nghiên nắm cổ tay mình, nàng cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm: “Này có cái gì vui vẻ………”

“Nàng biết nguyên nhân.” Lục Vô Nghiên nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Phương Cẩn Chi ở trong lòng bàn tay, đặt bên miệng trằn trọc hôn.

Mang theo một chút mừng rỡ và thỏa mãn.

Thật ra thì, Lục Vô Nghiên có một chút ngoài ý muốn.

Hắn vẫn cho là đoạn tình cảm này của hắn và Phương Cẩn Chi, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, chỉ duy nhất một tình thâm đó. Thậm chí, hắn căn bản không để ý Phương Cẩn Chi có mấy phần thích hắn.

Nàng thích hắn một phần hay chín phần, cũng không quan trọng.

Hắn thích nàng, muốn nhốt nàng ở bên người, muốn có được nàng hoàn toàn, này như vậy đã đủ rồi.

Mà hôm nay, hắn chợt phát hiện Phương Cẩn Chi thích hắn ngoài dự liệu.

Lục Vô Nghiên lại bật cười lắc đầu một cái.

Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều, chẳng qua là một con mèo mà thôi, chẳng qua là Phương Cẩn Chi lại bắt đầu cáu kỉnh mà thôi, cũng……. Cũng không thể đại biểu cho cái gì?

Lục Vô Nghiên giương mắt, lẳng lặng nhìn Phương Cẩn Chi, hắn chợt muốn xé ngực của Phương Cẩn Chi, xem trộm lòng của nàng một chút.

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

“Cẩn Chi,” Lục Vô Nghiên khẽ vuốt ve khuôn mặt của Phương Cẩn Chi, “Nếu như sau này ta thích người khác thì sao?”

Phương Cẩn Chi nghẹo đầu, cổ quái nhìn Lục Vô Nghiên, hỏi: “Tại sao lại có nếu như?”

Lục Vô Nghiên trầm mặc một hồi, mới nói: “Con mèo sữa kia cũng giống nàng thích nghẹo đầu quan sát sắc mặt của người khác, ánh mắt cũng sạch sẽ giống như nàng.”

Phương Cẩn Chi lại nhíu mày cẩn thận suy nghĩ dáng vẻ của con mèo kia một chút, nhưng là nàng cho đến bây giờ cũng không có thế nào chú ý, chỉ có thể lắc đầu một cái.

Lục Vô Nghiên vừa muốn nói chuyện, bên ngoài cầu thang truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Không lâu lắm, Thước Bảo Nhi đứng ở trước cửa, bẩm báo Diệp Tiêu đã tới.

Diệp Tiêu tới là để tìm Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi cúi đầu rũ mắt, che dấu tình cảm trong mắt.

Diệp Tiêu đến tìm nàng, chỉ có thể là bởi vì chuyện của Tĩnh Ức sư thái.

Phương Cẩn Chi nghĩ đến, Lục Vô Nghiên đương nhiên cũng nghĩ đến. Lục Vô Nghiên nghĩ đến rất rõ ràng, chuyện của Phương Cẩn Chi và nhà mẹ đẻ cần phải do Phương Cẩn Chi tự mình làm chủ, hắn quyết không tham dự.

“Giúp thiếp từ chối, không muốn gặp, người nào cũng không muốn gặp.” Phương Cẩn Chi sa sầm mặt, nằm xuống phía bên trong giường, lại dùng chăn phủ đầu.

Lục Vô Nghiên thay Phương Cẩn Chi kéo chăn xuống, mới xoay người đi ra ngoài gặp Diệp Tiêu.

Phương Cẩn Chi khép hờ mắt, trong lòng nhất thời an tĩnh, nhất thời vô cùng lo lắng. Nàng cũng không biết mình vô cùng lo lắng chuyện gì, rõ ràng đã sớm nghĩ xong hoàn toàn không biết đến chuyện này, không thèm nghĩ nữa, không còn dính líu gì đến những người đó nữa.

Nhưng là…….

Phương Cẩn Chi nắm chăn, cuộn thân thể lại thành một khối, chôn ở trong chăn.

Chuyện này, không phải là không suy nghĩ nhiều liền không tồn tại.

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Ngũ nãi nãi bởi vì chuyện của Lục Giai Nghệ đến tìm Phương Cẩn Chi, Phương Cẩn Chi cười nói chuyện với bà, đáp ứng sẽ giúp bà một tay. Nhưng trong lòng Phương Cẩn Chi vẫn có mất mác.

Nàng cũng muốn có một mẫu thân tốt, có thể ở thời điểm nàng gặp khó khăn mà vì nàng suy nghĩ, cho nàng dựa vào.

Nhưng mà nàng không có.

Phương Cẩn Chi lật người, hai tay che đầu của mình, làm như vậy sẽ không phải nhớ tới nữa.

Hồi lâu, hai tay che đầu của nàng từ từ hạ xuống, bóp cổ của mình. Ban đầu……Mẹ đẻ của nàng chính là như vậy muốn bóp chết nàng sao?

Phương Cẩn Chi lại bắt đầu tức giận, tức giận chính bản thân mình.

Đã sớm quyết định không nghĩ chuyện này nữa!

Nơi cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Phương Cẩn Chi có thể nghe ra được đó là tiếng bước chân của Lục Vô Nghiên.

Phương Cẩn Chi thu lại cảm xúc, lẳng lặng nằm ở trên giường hẹp, nàng không muốn để cho Lục Vô Nghiên nhìn thấy tâm tình không ổn định của mình.

Lục Vô Nghiên đi tới mép giường, đứng ở mép giường nhìn Phương Cẩn Chi một lát, mới chậm rãi ngồi ở mép giường. Hắn nắm tay của Phương Cẩn Chi, đặt bàn tay nhỏ của nàng vào trong lòng bàn tay mình vuốt ve.

“Cẩn Chi, bà ấy bệnh sắp chết.”

Lục Vô Nghiên cảm giác được bàn tay ở trong lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng run lên một cái.

Lục Vô Nghiên khẽ thở dài một tiếng, “Cẩn Chi, ta không muốn ở hai đời bởi vì ta mà ảnh hưởng đến quyết định của nàng. Những chuyện ở kiếp trước, ta sẽ phòng ngừa, nàng không cần thiết bởi vì ta đã nói những chuyện kia mà dứt bỏ hết thảy.”

Phương Cẩn Chi cắn môi, không lên tiếng.

“Thật không tới nhìn bà ấy sao? Chẳng qua xem bà ấy là Tĩnh Ức sư thái mà những năm này đã quan tâm đến nàng.” Lục Vô Nghiên cẩn thận nhìn vẻ mặt của Phương Cẩn Chi, dè dặt nói.

Mặc dù Lục Vô Nghiên cũng không hy vọng Phương Cẩn Chi và cha mẹ ruột thịt của nàng có bất kỳ một chút dây dưa nào, nhưng mà hắn đã trải qua việc người thân nhất mất đi, hắn hiểu được đó là một loại đau khổ tột cùng.

Vào giờ phút này, hắn nhìn không ra Phương Cẩn Chi là thật không thèm để ý chút nào, hay là bởi vì chuyện năm đó hoặc là bởi vì Lục Vô Nghiên nói với nàng chuyện xảy ra kiếp trước mà trong lòng có khúc mắc.

Trong lòng Lục Vô Nghiên có một tia lo lắng, nếu như nữ nhân kia cứ như vậy bệnh chết, thì ngày sau Phương Cẩn Chi có thể hay không đau khổ.

Hắn không nỡ thấy nàng nhăn mày chút xíu nào, chớ nói chi là nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của nàng.

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Phương Cẩn Chi suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Để cho Diêm Bảo Nhi đi một chuyến, mời đại phu trong phủ đi qua, lại lấy một ít thuốc bổ đi.”

Lục Vô Nghiên rất nhanh bắt được trọng điểm, hỏi: “Lấy danh nghĩa của ai?”

Phương Cẩn Chi im lặng, mới nói: “Vẫn là lấy danh nghĩa của thiếp đi. Quan tâm có thể có, gặp mặt thì không cần đi….”

“Được, ta biết rồi.” Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, đã hiểu ý tứ của Phương Cẩn Chi.

Hắn không chỉ theo lời của Phương Cẩn Chi phân phó Diêm Bảo Nhi, lại để cho Diêm Bảo Nhi gần đây vẫn nhìn chằm chằm vào Tĩnh Ninh am, coi chừng tin tức của Tĩnh Ức sư thái.

Lúc trời gần tối, Lục Vô Nghiên tìm một lúc lâu, mới tìm được Phương Cẩn Chi ở tầng thượng của lầu các.

Phương Cẩn Chi đang dựa vào lan can chỗ cao nhất ở tầng thượng, ánh mắt thăm thẳm nhìn nơi xa. Vô số chim bồ câu trắng bay lượn ở chung quanh nàng.

“Thế nào lại chạy đến nơi này, gần đây trời giá rét, mấy ngày này nàng không thể để nhiễm lạnh được.” Lục Vô Nghiên đi về phía Phương Cẩn Chi, cởi áo choàng dài trên người xuống, đi tới bên cạnh Phương Cẩn Chi, khoác áo choàng lên thân thể của Phương Cẩn Chi.

“Vô Nghiên, tầm nhìn nơi này thật tốt.” Phương Cẩn Chi nói.

“Ừ, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy hơn phân nửa Quốc công phủ.” Lục Vô Nghiên nhìn theo tầm mắt của Phương Cẩn Chi.

Xa xa, có mấy bóng người.

Lục Vô Nghiên híp mắt cẩn thận phân biệt, mới nhìn ra là Nhập Trà dẫn theo Lục Ẩn Tâm, còn có Lưu thiếu nãi nãi dẫn theo con gái của nàng. Bọn họ ở tập trung ở đình nghỉ mát cách phía xa núi giả nói chuyện, ăn uống.

“Vừa nãy Lục Ẩn Tâm nghịch ngợm, nhất định bò lên núi giả, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té xuống. Thật may là Nhập Phanh kịp thời kéo một cái, thật sự dọa cho Nhập Phanh sợ đến mặt xanh không còn chút máu.” Ánh mắt Phương Cẩn Chi còn nhìn vào Nhập Phanh và Lục Ẩn Tâm, nói liên miên.

Lục Vô Nghiên vừa định nói---- -----thế nào, muốn đứa nhỏ?

Lời còn chưa nói, Lục Vô Nghiên đột nhiên cảm giác được cái gì đó không đúng. Hắn cẩn thận nhìn vẻ mặt của Phương Cẩn Chi, thoáng chốc hiểu rõ.

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Lục Vô Nghiên cười xoay người Phương Cẩn Chi lại, để cho mặt của nàng hướng về phía mình.

“Cẩn Chi, nàng xem ta thế nào.” Ánh mắt Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi dịu dàng, giọng nói lại mang theo chút nghiêm túc.

“Cái gì?” Phương Cẩn Chi hiển nhiên nghe không hiểu tại sao Lục Vô Nghiên lại đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, nàng cũng hoàn toàn không hiểu Lục Vô Nghiên nói ra một câu không đầu không đuôi như thế này đến tột cùng là có ý gì.

Lục Vô Nghiên suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Trước có một việc ta lừa nàng.”

“Chuyện gì?” Phương Cẩn Chi bị hấp dẫn bởi câu nói của Lục Vô Nghiên.

“Lúc trước nàng đã hỏi ta sau khi nàng uống say là dạng gì………”

Phương Cẩn Chi lúng ta lúng túng gật đầu, “Chàng nói sau khi uống say thiếp vẫn ngủ……Chẳng lẽ…....”

“Nàng coi ta thành mẹ mà hôn, kéo y phục của ta muốn uống sữa.” Khóe miệng Lục Vô Nghiên từ từ hiện lên vui vẻ.

Phương Cẩn Chi trợn to hai mắt, gương mặt không thể tưởng tượng nổi.

Lục Vô Nghiên từ từ thu lại nụ cười.

“Cẩn Chi, nàng xem ta là dạng như thế nào? Bất cứ khi nào nàng cần tùy thời làm tiên sinh dạy nàng, bạn bè, phu quân, thậm chí là người thân nhất.”