Thê Khống

Chương 138: Cập kê




Editor: minhngocvt20

Sau khi Lục Vô Nghiên trở về, Phương Cẩn Chi đã sớm trở lại từ Vinh Quốc Công phủ, nàng giống hệt như một con mèo to nằm vùi trong ghế mây, đang thêu hoa văn cho một bộ y phục ngủ màu tuyết trắng. Nhưng cây kim khâu trên tay nàng hồi lâu không động, ánh mắt có chút trống rỗng.

Lại thất thần.

Lục Vô Nghiên đi tới, hơi khom lưng nhìn đồ thêu trong tay nàng, hỏi: “Đang làm cho ta sao?”

Lúc này Phương Cẩn Chi mới phục hồi lại tinh thần, “Như thế thật dọa người mà!”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, đầu tiên là Phương Cẩn Chi ngượng ngùng. Nàng nhìn đồ hồi lâu chưa thêu, rõ ràng chính là nàng thất thần, thế nào lại đổ thừa Lục Vô Nghiên hù dọa nàng.

“Chàng đã về rồi! Có dùng bữa tối chưa? Thiếp đi…….” Phương Cẩn Chi lấy bộ y phục ngủ may cho Lục Vô Nghiên ở trên đùi ra, muốn đứng dậy, liền ngẩn người tại chỗ.

Y phục không có cầm lên.

Lục Vô Nghiên kinh ngạc vén lên y phục ngủ mà Phương Cẩn Chi ôm, lúc này mới phát hiện ra nàng may y phục ngủ lên chính váy của mình…..

Trước khi hắn bật cười, Phương Cẩn Chi trợn to hai mắt cảnh cáo hắn: “Nếu để cho thiếp thấy chàng cười nhạo, thiếp sẽ không làm y phục cho chàng nữa!”

Lục Vô Nghiên gọn gàng lưu loát xoay người.

Sau đó Phương Cẩn Chi nhìn thấy hai vai của Lục Vô Nghiên hơi rung động, rõ ràng là xoay người đưa lưng về phía nàng cười trộm.

“Không cho chàng ăn bữa tối, đói chết chàng luôn…….” Phương Cẩn Chi vừa lẩm bẩm, vừa xoay người đi về phòng nhỏ kế bên thay y phục.

Rất nhanh đến ngày mười hai tháng mười hai.

Lục Vô Nghiên vẫn đang ngủ chưa tỉnh dậy, cũng cảm thấy Phương Cẩn Chi bên cạnh cứ nhích tới nhích lui, một lát nắm y phục của hắn, một lát lại nằm úp sấp đến trên người hắn.

Lục Vô Nghiên thật sự là không còn cách nào, lật người đè nàng ở phía dưới, đưa tay tháo y phục của nàng.

“Không được!” Phương Cẩn Chi dùng hết sức nhấn tay của hắn, ngăn cản ý định quấy rối của hắn.

“Vậy nàng đánh thức ta là muốn làm cái gì, hửm?” Lục Vô Nghiên chưa mở mắt, bộ dạng lười biếng nói.

Người phía dưới không lên tiếng, nhưng là không an phận chuyển động.

Lúc mày Lục Vô Nghiên mới mở mắt, sau đó thấy Phương Cẩn Chi bỉu môi, phồng hai má, hai lúm đồng tiền ở khóe môi cũng bị nàng kéo bằng ra.

Mỗi lần nàng dùng vẻ mặt này chính là có chỗ không hài lòng, hay là vẫn một dạng hết sức không hài lòng.

“Người nào chọc giận nàng mất hứng thế?”

“Chàng!” giọng nói của Phương Cẩn Chi kiên quyết.

Lục Vô Nghiên ngáp một cái, hắn tiến tới, hôn nhẹ một cái lên trán của Phương Cẩn Chi, sau đó lật người lại, nằm bên cạnh nàng, nói: “Đợi ta tỉnh ngủ rồi hãy nói!”

“Không được!” Phương Cẩn Chi lập tức ngồi dậy, dùng sức lắc lắc Lục Vô Nghiên.

Nàng lại dùng đầu ngón tay cạy mí mắt của Lục Vô Nghiên, “Trời sáng rồi, không cho ngủ nướng nữa, thức dậy đi! Thức dậy đi!”

Lục Vô Nghiên chỉ chỉ mặt của mình.

Phương Cẩn Chi nghi ngờ suy nghĩ một lát, mới nghĩ ra hắn có ý gì. Nàng không tình nguyện cúi người xuống, ở trên mặt của Lục Vô Nghiên mổ xuống một cái giống như là hôn vậy, “Thế này đã dậy được chưa!”

“Mới có một cái a…” giọng nói của Lục Vô Nghiêng kéo dài.

“Quên đi, chàng cứ tiếp tục ngủ…….” Phương Cẩn Chi mất hứng lầm bầm, bò qua người Lục Vô Nghiên, xuống giường. Lúc bò ngang qua người Lục Vô Nghiên, còn cố ý dùng sức đè hắn một cái cho hả giận.

Phương Cẩn Chi ngồi ở trước bàn trang điểm, dùng sức mà chải tóc. Nàng nhìn mình trong gương đồng, lại quay đầu lại liếc nhìn Lục Vô Nghiên trên giường, thấy hắn vẫn chưa chịu dậy, nàng xoay đầu càng dùng sức chải tóc.

Lại nhỏ giọng nói thầm: “Quả nhiên thành thân liền thay đổi……..”

Người trên giường kia không có phản ứng, Phương Cẩn Chi tiếp tục lầm bầm nói: “Cổ nhân không lấn được ta!”

Lục Vô Nghiên không nhịn được bật cười, cười nói: “Cái gì cổ nhân, nàng lại đọc tạp thư ở đâu.”

Bất quá hắn còn là từ trên giường đi xuống, cũng không mang vớ, chân trần trắng như tuyết đi trên thảm nhung màu đỏ.

Trong gương đồng chiếu ra bóng dáng của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi lại nói: “Tạp thư thì thế nào? Tạp thư cũng là người khác viết, viết người đã chết, thế thì không phải gọi là cố nhân sao?”

“Đúng đúng đúng…….” Lục Vô Nghiên kéo một cái ghế dài, ngồi xuống bên cạnh Phương Cẩn Chi, lại cầm lấy cây lược gỗ trên tay Phương Cẩn Chi, vì Phương Cẩn Chi chải tóc.

Tóc của Phương Cẩn Chi rất mềm mại, cùng với khi còn bé cũng không có quá nhiều biến hóa. Ban đầu  Lục Vô Nghiên còn tưởng rằng bởi vì tuổi nàng còn nhỏ nên tóc mới mềm mại như vậy, nhưng không nghĩ tới hôm nay nàng trưởng thành rồi cũng vẫn mềm mại như thế.

Tóc dài màu đen quét qua lòng bàn tay của Lục Vô Nghiên, trơn bóng như gấm vóc.

Cũng đúng, toàn thân cao thấp của nàng không có chỗ nào là không mềm mại, mịn màng cả.

Lục Vô Nghiên vừa chải đầu cho nàng, vừa dịu dàng nói: “Ta biết, không có quên.”

Trong nháy mắt hai má của Phương Cẩn Chi nén trở lại, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, nàng không tin tưởng lắm quay đầu lại nhìn Lục Vô Nghiên, nghi ngờ hỏi: “Thật ư?”

“Nếu vi phu dám quên ngày sinh nhật của phu nhân, ngày sau nơi nào còn có thể trôi qua tốt đây. Lại nói, hôm nay sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, là ngày cập kê.”

Cô gái Đại Liêu mười lăm tuổi cập kê, nhưng mà cập kê này là đối với nữ nhi chưa lấy chồng. Phương Cẩn Chi đã gả cho Lục Vô Nghiên, cho nên hắn cũng không thể tổ chức lễ cập kê như những cô nương đó được.

Khóe miệng Phương Cẩn Chi hơi nhếch lên vui vẻ, lại mở bàn tay nhỏ ra, đưa đến trước mặt Lục Vô Nghiên.

Đây là muốn lễ vật đi.

Nhìn đôi tay nhỏ bé của Phương Cẩn Chi đưa đến trước mặt, vẻ mặt của Lục Vô Nghiên không khỏi lúng túng.

Phương Cẩn Chi cau mày thật chặt, hỏi: “Chàng không phải là chỉ nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của thiếp, lại quên chuẩn bị quà cho thiếp đi…”

Lục Vô Nghiên trầm ngâm một lát, mới nói: “Không có, dĩ nhiên là có chuẩn bị rồi. Nhưng mà lễ vật này……..Không phải là rất tốt, có lẽ nàng sẽ không thích.”

“Đó là tặng cho thiếp nha! Làm sao chàng biết được thiếp có thích hay không chứ?” Phương Cẩn Chi đưa tay đến trước mặt Lục Vô Nghiên, đầu ngón tay nhọn kia sắp đâm đến chóp mũi của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên do dự một lát, mới để cây lược trong tay xuống.

Lục Vô Nghiên đứng dậy, đi tới phía trước cái kệ, từ trong ngắn kéo lấy ra một hộp gấm gỗ tử đàn mạ vàng khảm hồng ngọc.

Phương Cẩn Chi duỗi dài cổ, mắt trông ngóng nhìn hắn, ánh mắt kia vẫn theo hộp gấm trong tay Lục Vô Nghiên di động. Đợi đến khi Lục Vô Nghiên một lần nữa ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng liền trực tiếp đoạt lấy hộp gấm từ trong tay Lục Vô Nghiên.

“Cái này sao?” Phương Cẩn Chi mở hộp gấm ra, vẻ mặt trong chốc lát cứng lại.

Bên trong hộp gấm khảm ngọc thạch chỉ chứa một cây trâm bạch ngọc hết sức bình thường, thật sự là một cây trâm bạch ngọc phổ thông.”

Phương Cẩn Chi để hộp gấm qua một bên, cần thận nhìn cây trâm bạch ngọc kia.

Cây trâm là dùng bạch ngọc làm thành, toàn thân tuyết trắng, Phương Cẩn Chi liếc mắt một cái là có thể nhận ra đây là chất liệu bạch ngọc thượng đẳng nhất, nhưng là…..

Một cây ngọc trâm phổ thông, ở một đầu khắc một đóa hoa không nhìn ra được là hoa gì. Hoa này điêu khắc không được đẹp, thậm chí đến cả thân cây trâm cũng không đủ tinh xảo. Tài nghệ của Tượng sư này cũng thật là quá kém đi!

Đồ trang sức loại này, vừa nhìn thấy được chất liệu tốt, mà nhìn tài nghệ của Tượng sư. Mà lúc này trong tay của Phương Cẩn Chi là ngọc trâm Tượng sư……

Phương gia vốn kinh doanh các loại ngọc thạch, buôn bán đồ trang sức đeo tay, Phương Cẩn Chi đối với phương diện này còn là hiểu không ít. Trâm này vừa nhìn chính là tay mới làm được, còn là làm thủ công.

Phương Cẩn Chi cảm thấy, cây trâm này đơn giản chính là lãng phí giá trị của nó!

Nàng vừa muốn nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Lục Vô Nghiên đen mặt. Phương Cẩn Chi ngớ ngẩn, lần nữa quan sát cây trâm trong tay, chẳng lẽ…..

“Ho khan một cái…..” Phương Cẩn Chi nuốt lại lời muốn nói vào trong, không tự nhiên thay đổi lời nói: “Đẹp mắt! Thật là đẹp mắt! Chất liệu của miếng ngọc thạch này vừa nhìn liền biết chính là khối ngọc thạch hảo hạng nhất được tuyển chọn ra! Này……Tay nghề của thợ thủ công này cũng tốt, nhìn đoá hoa mẫu đơn được chạm khắc thật khéo! Rất sống động, đi ra bên ngoài nói không chừng còn có thể dẫn hồ điệp tới đấy!”

Lục Vô Nghiên nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, mới nói: “Đó không phải là hoa mẫu đơn.”

“Ách…..” Phương Cẩn Chi lại quan sát cẩn thận một phen, “Đúng đúng đúng, nhìn ánh mắt của thiếp này! Rõ ràng là cây hoa hồng!”

“…..Đó là cây thược dược.” Lục Vô Nghiên rốt cục không nhịn được vạch trần đáp án.

Phương Cẩn Chi chợt nhớ tới, trước đó một ngày Lục Vô Nghiên hình như có để cho nàng chọn một loại hoa, nàng thuận miệng nói là cây thược dược. Nếu như biết Lục Vô Nghiên tính toán làm ngọc trâm, nàng nhất định sẽ nói hoa đơn giản hơn một chút……..

“Không muốn coi như xong!” Lục Vô Nghiên làm bộ đoạt lại từ trong tay Phương Cẩn Chi.

“Thiếp muốn.” Phương Cẩn Chi vội vàng dấu đồ đến sau lưng, che chở thật kỹ, mới không thể để cho Lục Vô Nghiên cướp đi.

Phương Cẩn Chi mím mím môi cười: “Rõ ràng lớn hơn thiếp chín tuổi, không……đã sống hai đời rồi, giận dỗi thật giống hệt một đứa trẻ!”

Nàng cầm cây trâm đến trước mặt nâng niu sờ soạng lại sờ, yêu thích không buông tay.

“Ta thiếu nàng một lễ cập kê, không thể làm gì khác hơn là đền bù cho nàng.” Lục Vô Nghiên đứng dậy, đứng ở phía sau lưng Phương Cẩn Chi, búi mái tóc dài của nàng lên.

Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc ở trong gương đồng nhìn Lục Vô Nghiên ở phía sau lưng: “Chàng thật đúng là biết búi tóc chứ?”

Lục Vô Nghiên liếc nàng một cái: “Có phải hay không coi thường ta?”

Hắn rũ mắt, cầm mái tóc dài của Phương Cẩn Chi trong lòng bàn tay, mang theo thành kính thích thú. Mười ngón tay thon dài trắng noãn của hắn đang di động ở mái tóc đen dài, linh hoạt búi mái tóc dài của Phương Cẩn Chi lên.

“Kiểu dáng như vậy cũng tốt, nàng chính là khách, quan lại cùng khen người đều là một mình ta.”

Phương Cẩn Chi nhìn trong gương đồng thấy dáng vẻ chăm chú của Lục Vô Nghiên, trong lòng nhẹ nhàng run lên một cái.