Thê Khống

Chương 129-3: Thân thế 3




Editor: minhngocvt20

Phương Tông Khác cũng ở Quốc Công phủ chăm sóc Phương Cẩn Chi mấy ngày nay, nhưng hắn không thể không rời đi. Vệ vương bị bắt ngay ở khe nước chỗ sườn núi, mấy ngày nữa sẽ bị áp giải đến thiên lao, nếu mấy ngày nay không nghĩ cách cứu viện, đợi đến khi bị áp giải đến thiên lao rồi mới nghĩ cách cứu viện sẽ càng khó hơn.

Phương Tông Khác mua một túi kẹo đậu đỏ cho Phương Cẩn Chi, đắn đo nói: “Cẩn Chi, ca ca phải rời đi một thời gian.”

“Khi nào trở lại?” Phương Cẩn Chi cắn một miếng kẹo đậu đỏ.

Phương Tông Khác trầm mặc, nói: “Ca ca muốn rời khỏi nơi này, dạo chơi khắp bốn phương. Có thể là đi Thích Quốc hoặc là đi Túc Quốc.”

Phương Cẩn Chi không nghi ngờ, nàng gật đầu nói: “Như vậy với ca ca cũng tốt…….”

“Chăm sóc bản thân thật tốt.” Phương Tông Khác nghĩ nghĩ, “Những chuyện không vui trước kia hãy quên hết đi, muội là muội muội của Phương Tông Khác, Phương Cẩn Chi.”

Phương Tông Khác cầm tay nàng, “Vẫn là tam thiếu nãi nãi được mọi người tôn kính, đương gia chủ mẫu của Ôn Quốc công phủ. Về phần những chuyện khác, không cần phải suy nghĩ nữa.”

Ánh mắt Phương Cẩn Chi ảm đảm chớp một cái, lần nữa bày ra khuôn mặt tươi cười, gắng gượng gật đầu, khẽ nói: “Muội đều biết, muội sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt……..”

Phương Tông Khác thấy bộ dạng này của Phương Cẩn Chi, biết ngay là nàng thực sự không hề nghĩ thông suốt, nhưng cho dù bất cứ ai cũng không thể ngay lập tức chấp nhận chuyện này, huống chi bây giờ Phương Cẩn Chi cũng chỉ là một tiểu cô nương tuổi tác không lớn lắm. Nàng có thể làm được như vậy đã là không dễ dàng rồi, còn những thứ khác, cứ phó mặc cho thời gian, thời gian sẽ làm cho mọi đau đớn từng chút từng chút một phai nhạt đi.

Ngày Phương Tông Khác đi, Phương Cẩn Chi tự mình đi tiễn hắn, nhìn hắn xoay người phóng lên ngựa từ từ đi xa.

“Ca ca!” hai tay của Phương Cẩn Chi chụm lại bên miệng tạo thành cái loa nhỏ, “Ca ca thuận buồm xuôi gió nhé!”

Phương Tông Khác quay đầu lại vẫy vẫy tay, thân thể hắn theo ngựa nhẹ nhàng lay động.

------Giống nhiều năm trước kia.

Lục Vô Nghiên khoác áo choàng ngắn bằng nhung  rất dày lên người Phương Cẩn Chi, cùng nàng đứng nhìn theo phương hướng Phương Tông Khác rời đi, sau đó mới dắt tay nàng trở về.

Trên đường hai người trở về Sao viện bỗng nhiên tuyết rơi.

Hạt tuyết rất nhỏ, chưa kịp rơi xuống đất đã tan mất rồi.

Lục Vô Nghiên nhìn ngọn núi to trùng điệp ở xa xa, nghĩ không bao lâu nữa sẽ đến mùa đông, dãy núi kia sẽ bị tuyết trắng bao trùm. Hắn cúi đầu kéo mũ áo choàng đội lên đầu của nàng, cẩn thận buộc lại dây thật chặt cho nàng.

Lục Vô Nghiên và Phương Tông Khác đều nghĩ rằng theo thời gian trôi qua, Phương Cẩn Chi sẽ từ từ buông xuống, nhưng bọn họ lại đợi được một Phương Cẩn Chi ngã bệnh chứ không phải là một Phương Cẩn Chi không buồn không lo.

Phương Cẩn Chi bị bệnh mà không có triệu chứng gì.

Một khắc trước vẫn đang nói chuyện với Lục Giai Huyên và Lục Giai Nghệ, một khắc sau liền té xỉu bất tỉnh.

Nàng bắt đầu nóng sốt, thân thể từ từ suy yếu.

Các đại phu không tìm được nguyên do bệnh, trưởng công chúa trong cung phái thái y tới, thái y cũng bó tay hết cách. Cuối cùng Lục Vô Nghiên phải mời Lưu Minh Thứ tới.

Lưu Minh Thứ nói: “Ta là đại phu chứ không phải thần tiên nên không chữa được tâm bệnh.”

Lục Vô Nghiên ngày đêm canh giữ bên giường nửa tháng, cả người cũng gầy xuống.

Phương Cẩn Chi vẫn như cũ cười với hắn, dịu dàng nói: “Thiếp không có chuyện gì đâu, mấy ngày nữa sẽ khỏe lên thôi……..”

Thấy Lục Vô Nghiên càng ngày càng gầy gò, trong lòng Phương Cẩn Chi vừa tự trách vừa đau lòng. Nàng biết Lục Vô Nghiên lo lắng cho nàng, lúc ở trước mặt hắn nàng luôn bày ra vẻ mặt tươi cười, thế nhưng lúc Lục Vô Nghiên không nhìn thấy, nàng vẫn luôn len lén lau nước mắt.

Hơn nữa, trong lòng nàng có một nghi ngờ rất lớn. Nàng muốn hỏi, nhưng lại sợ biết được kết quả, nàng sợ nếu biết được đáp án so với thân thế của nàng sẽ càng đau lòng hơn.

Lục Vô Nghiên lo lắng Phương Cẩn Chi buồn bực nên đưa Thước Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi ở bên ngoài trở về, hai tiểu nha hoàn này không cần phải chăm sóc Phương Cẩn Chi, chỉ cần hai người các nàng ở bên cạnh Phương Cẩn Chi, lúc Phương Cẩn Chi cần sẽ cùng nàng trò chuyện đỡ buồn.

Còn việc không cần đến Thước Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi chăm sóc Phương Cẩn Chi là bởi vì trong khoảng thời gian này đều do Lục Vô Nghiên tự mình chăm sóc nàng.

“Cô nương, ngài không thể cứ bệnh mãi như vậy được. Ngài phải mau chóng khỏe lên nhé…….” Thước Bảo Nhi đỏ mắt, lúc Phương Cẩn Chi không biết, nàng đã khóc rất nhiều lần.

Diêm Bảo Nhi lặng lẽ nắm tay Thước Bảo Nhi, len lén ra hiệu cho nàng không được khóc trước mặt của Phương Cẩn Chi. Nàng sửa lại chăn cho Phương Cẩn Chi, nhỏ giọng khuyên: “Cô nương, ngài bị bệnh nên nhiều người lo lắng lắm đấy.”

Lời này hiển nhiên là nói Lục Vô Nghiên, chỉ không nói rõ ra thôi. Tránh cho Phương Cẩn Chi lại nghĩ ngợi lung tung, bởi vì bệnh của nàng liên quan đến Lục Vô Nghiên.

Phương Cẩn Chi nhìn nóc nhà, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói đúng, đỡ ta lên, ta muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.”

“Ôi chao! Được! Nô tỳ đi lấy quần áo cho người!” Diêm Bảo Nhi và Thước Bảo Nhi mừng rỡ, vội vàng đi lấy quần áo cho nàng, hầu hạ nàng mặc vào.

Trong khoảng thời gian này, Phương Cẩn Chi vẫn nằm ở trên giường, thỉnh thoảng cũng xuống giường nhưng cũng chỉ ở trong phòng chứ không muốn ra khỏi phòng. Nay nàng nói muốn đi ra ngoài một chút có lẽ là đã nghĩ thông suốt rồi!

Phương Cẩn Chi đi ở trong sân được một lát, cảm thấy gió thổi vào người có chút lạnh.

Diêm Bảo Nhi nhìn thấy liền nói: “Có phải cô nương lạnh không? Mỗi ngày nên ra ngoài đi lại một chút là đủ rồi, hiện tại thân thể ngài còn đang yếu, đừng để bị cảm lạnh nữa, chúng ta về trước, ngày mai lại đi dạo.”

“Đỡ ta đi thư các đi, ta muốn đọc vài quyển sách.” Phương Cẩn Chi nói.

Diêm Bảo Nhi và Thước Bảo Nhi thuận theo đi đến thư các với Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi còn chưa bước vào thư các, xa xa đã nhìn thấy cửa thư các mở, nàng chậm rãi đi tới đứng ở cửa nhìn thấy Lục Vô Nghiên đang ở trong thư các.

Hắn lẳng lặng đứng một mình ở một góc trong kệ sách, đứng ở phía trước giá sách.

Bộ dáng đó của hắn dường như đã đứng trước giá sách rất lâu, trong ánh mắt của hắn chứa mấy phần bi thương.

Trong lòng Phương Cẩn Chi chợt đau nhói, trong khoảng thời gian này trong lòng nàng hiểu rõ Lục Vô Nghiên thật sự vì nàng mà tốn nhiều tâm sức, cả người cũng gầy đi. Hắn vốn chính là quá cao ngạo không muốn chịu thua người khác lại còn ít nói. Thế mà trong khoảng thời gian này hắn lại luôn nghĩ nhiều biện pháp khiến cho nàng vui vẻ, hẳn là rất mệt mỏi……..

Phương Cẩn Chi ra hiệu với Thước Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi bên cạnh bảo hai nàng rời đi trước, tự mình lặng lẽ đi vào.

Lúc nàng còn chưa đi đến gần Lục Vô Nghiên đã nghe thấy tiếng động, hắn xoay người lại nhìn Phương Cẩn Chi. Khuôn mặt hắn vốn đang cô đơn mệt mỏi ngay tức khắc hiện lên vài phần ý cười, dịu dàng hỏi: “Tại sao nàng lại tới đây?”

Phương Cẩn Chi không chịu nổi nhất là lúc thấy dáng vẻ cô đơn mệt mỏi của Lục Vô Nghiên.

Trong lòng Phương Cẩn Chi đau đớn giống như bị khoét một miếng thịt.

Dường như nỗi buồn có thể lây nhiễm, bỗng nhiên Phương Cẩn Chi rơi lệ. Thời gian qua lâu như vậy, nàng lại khóc một lần nữa.

“Vô Nghiên………Thiếp đau khổ quá, thiếp là sai lầm từ đầu đến cuối không nên còn sống…….”

Nước mắt cứ thế mà tuôn rơi không cách nào khống chế được.

“Cẩn Chi…..”

Lục Vô Nghiên bước lên một bước, Phương Cẩn Chi lại lùi về sau hai bước.

Đôi mắt nàng tràn đầy nước mắt nhìn Lục Vô Nghiên, khổ sở nói: “Mấy ngày nay thiếp cứ luôn nghĩ đến một chuyện, làm thế nào cũng không nghĩ thông được…..”

Không lẽ do trong lòng nàng có chuyện nghĩ không ra nên mới sinh bệnh chăng? Lục Vô Nghiên vội vàng hỏi: “Chuyện gì? Ta giúp nàng cùng nhau nghĩ!”

“Tại sao chàng thích thiếp? Ngay từ lúc thiếp mới sáu tuổi, chàng liền nói chắc chắn rằng chờ thiếp trưởng thành sẽ lấy thiếp……..”

“Tại sao…….Tại sao chàng lại hứa hẹn như thế với một cô nương sáu tuổi chứ?” Phương Cẩn Chi chậm rãi lắc đầu, “Đừng nói với thiếp rằng lúc thiếp sáu tuổi chàng đã thích thiếp, điều đó là không thể nào!”

Lục Vô Nghiên mấp máy môi không nói được câu nào.

“Chàng…..Có phải trước đây đã biết thiếp là con gái của Vệ vương đúng không?” Phương Cẩn Chi lại hỏi.

Lục Vô Nghiên gật đầu, trong lòng hắn bỗng nhiên có một dự cảm xấu.

“Cho nên lúc chàng hứa hẹn chờ thiếp trưởng thành sẽ lấy thiếp thì chàng đã biết thiếp là con gái của Vệ vương có phải không?” Nước mắt từ khóe mắt của Phương Cẩn Chi từ từ chảy ra, nước mắt xuôi theo gò má chảy xuống khóe miệng, tràn vào trong miệng, thật là chua sót.

Lục Vô Nghiên im lặng không lên tiếng.

Phương Cẩn Chi đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Trả lời thiếp! Có phải hay không!”

“……..Phải”

Phương Cẩn Chi bỗng nhiên nở nụ cười, nàng cười nói: “Rất buồn cười có phải không? Ngươi hận Vệ vương đến tận xương tủy! Nhưng lại nâng niu nữ nhi của hắn trong lòng bàn tay, thậm chí lúc ta mới sáu tuổi còn hứa hẹn chờ ta lớn lên sẽ lấy ta……”

Nàng đang cười, cười đến rực rỡ, nhưng trong mắt nàng là sự đau đớn, dường như muốn chóng dập tắt đau đớn của nàng.

“Cho nên gì?” Lục Vô Nghiên hít sâu một hơi, “Nàng cho là ta lợi dụng nàng chính là để trả thù nàng ư?”

Phương Cẩn Chi chỉ cười.

Trầm mặc có nghĩa là ngầm thừa nhận.

Lục Vô Nghiên bỗng nhiên đưa tay nện mạnh lên giá sách bên cạnh làm cho giá sách đổ ầm ầm, đồ đạc phía trên bùm bùm rơi xuống đầy đất bừa bãi, cũng tan nát.

Âm thanh lớn như vậy cũng không làm cho Phương Cẩn Chi kinh sợ. Nàng cúi đầu, nhìn xuống thấy có cái gì đó lăn cạnh chân nàng, đó là một cái bàn tính nhỏ, là khi còn nhỏ lúc nàng mới bắt đầu học quản lý sổ sách, Lục Vô Nghiên vì nàng đặc chế một các bàn tính nhỏ riêng biệt, cái bàn tính nhỏ này đã ở bên nàng rất nhiều năm, mãi cho đến tháng trước, Lục Vô Nghiên mới đổi một cái bàn tính lớn hơn cho nàng.

Lúc ấy nàng cũng không để ý là cái bàn tính nhỏ đó được đem đi đâu, thật không ngờ là đem đến đây, là Lục Vô Nghiên lấy đi sao?

Lúc này cái bàn tính nhỏ đã rớt bể, từng hạt từng hạt châu nhỏ bằng vàng rơi ra.

Ở bên cạnh nó là một con diều bị hỏng, mặt diều chỗ khung xương bị chọc thủng có chút dữ tợn. Phương Cẩn Chi suy nghĩ trong chốc lát, chợt nhớ ra diều này là lúc nàng mới tới Ôn quốc công phủ thì Lục Vô Nghiên đã dạy nàng làm, hai người bọn họ cùng nhau làm được.

Lúc trước bọn họ đã nói chờ qua năm khi trời ấm áp sẽ cùng nhau đi thả diều. Nhưng sau này bọn họ bởi vì hình dạng này nên sự việc mới bị kéo dài, cuối cùng cũng không có đi thả diều.

Mãi đến khi Phương Cẩn Chi đã quên hết chuyện này, hôm nay thế nhưng lại thấy con diều này.

“Phương Cẩn Chi, chín năm này ở trong mắt nàng chính là âm mưu sao?” Lục Vô Nghiên dẫm nát con diều, từng bước từng bước đi đến Phương Cẩn Chi.

“Ta vì nàng làm hết thảy mọi chuyện chỉ vì lợi dụng nàng, trả thù nàng sao?” Lời nói của Lục Vô Nghiên rất chậm, dường như phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể nói hết lời, giống như mỗi một chữ nói ra trong lòng đều là đau đớn cực hạn.

Bộ dạng này của Lục Vô Nghiên khiến cho tâm tính thiện lương của Phương Cẩn Chi giống như bị một bàn tay nắm chặt, đau đớn không thở nổi. Nàng rất muốn rất muốn theo trái tim của chính mình, lớn tiếng nói: “Không phải, không phải………”

Nhưng lý trí lại ngăn chặn tình cảm của nàng, nàng khó khăn mở miệng: “Vậy từ khi nào chàng bắt đầu thích ta?”