Thê Khống

Chương 127-2: Tố cáo 2




Editor: minhngocvt20

Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi nằm trong ngực của Lục Vô Nghiên duỗi lưng, vẫn còn chút mệt mỏi lầm bầm: “Chàng đi đâu thế, đi tận hai ngày.”

Nàng chỉ hai mắt mình, “Chàng nhìn đi, chàng không trở lại thiếp cũng không ngủ ngon được.”

Lục Vô Nghiên hôn một cái lên mắt nàng, cười nói: “Trong cung có chút việc, phải giúp mẫu thân một tay.”

Thật ra thì Phương Cẩn Chi cũng biết Lục Vô Nghiên vốn lười, nếu không phải trưởng công chúa có việc, hắn cũng chẳng muốn rời khỏi Tiêu viện.

“Đúng rồi, đã bận rộn nhiều ngày sao? Tĩnh Tư sư thái đã tỉnh lại chưa?” Lục Vô Nghiên hỏi.

“Ngày hôm qua có tỉnh một lát, chỉ một lát, chưa nói được câu nào lại ngất đi.” Nhắc tới việc này, sắc mặt Phương Cẩn Chi có chút ảm đạm.

Phương Cẩn Chi khép mắt lại, hơi mất mát nói: “Ca ca cũng không có tin tức…..”

“Yên tâm đi, sẽ tìm được thôi.” Lục Vô Nghiên không thể làm gì khác hơn là trấn an nàng.

Lúc Phương Cẩn Chi không nhìn thấy, Lục Vô Nghiên không khỏi cau mày. Trong khoảng thời gian này hắn và trưởng công chúa vẫn thiết kế bắt giết Vệ vương, rốt cuộc ngày hôm qua cũng đã bắt được Vệ Vương.

Lúc này Phương Tông Khác có phải hay không đang tìm cách cứu Vệ Vương? Thay vì để cho toàn bộ người ở Nhập Lâu ra sức tìm kiếm Phương Tông Khác, còn không bằng ở đây canh chừng Vệ vương mà ôm cây đợi thỏ.

Phương Tông Khác là người của Vệ Vương, Lục Vô Nghiên vốn không muốn lưu lại tính mạng của hắn. Nhưng…….

Lục Vô Nghiên nghiêng đầu, nhìn Phương Cẩn Chi ngồi trước bàn trang điểm chải tóc dài, không khỏi suy nghĩ sâu xa nhiều hơn mấy phần. Cho dù Phương Tông Khác không phải là anh ruột của Phương Cẩn Chi, nhưng dù sao cũng có ơn với Phương Cẩn Chi.

Hơn nữa Phương Cẩn Chi lại rất thiên vị người anh giả này.

Phương Cẩn Chi rõ ràng tận mắt nhìn thấy Phương Tông Khác giết người, còn có thể kiếm cớ cho hắn, thậm chí lo lắng an nguy của hắn, nếu có một ngày Phương Tông Khác thật sự chết đi, sợ rằng nàng sẽ rất khổ sở.

“Đi ăn sáng thôi!” Phương Cẩn Chi bày ra khuôn mặt tươi cười, đi đến kéo Lục Vô Nghiên.

Ngày hôm đó lúc Lục Vô Nghiên đưa Phương Cẩn Chi đến Nhập Lâu, bởi vì Vệ Vương đã bị bắt, hắn cũng rảnh rỗi, cho nên cũng không có rời đi, mà cùng với Phương Cẩn Chi ở lại Nhập Lâu.

Lúc Phương Cẩn Chi và Tĩnh Ức sư thái cùng nhau ở trong phòng của Tĩnh Tư sư thái, thì Lục Vô Nghiên đang ở trong phòng của hắn thưởng thức trà.

Nhập Độc vội vã chạy tới, sau lưng còn dẫn theo một cô nương tướng mạo xinh đẹp.

“Có tin tức rồi sao?” Lục Vô Nghiên đặt ly trà xuống.

“Dạ, để Nhập Các nói cho ngài nghe.” Nhập Độc nói xong liền đứng sang một bên, nhường lại vị trí cho Nhập Các ở phía sau lưng nàng.

Nhập Các bẩm báo lại chi tiết cho Lục Vô Nghiên chuyện của Tĩnh Tư sư thái, mọi chuyện lớn nhỏ từ lúc còn ở khuê phòng tới xuất giá đều nói hết.

Đó chính là lúc còn trong khuê phòng thì được cưng chiều, kết hôn sau cũng được nở mày nở mặt một thời gian, nhưng Cẩm Hi Vương ngày càng cưng chiều thiếp nhiều hơn, dần dần bị thất sủng, đã từng có con cái, nhưng lại chết yểu. Dù bên cạnh bà không có con trai, từ đầu đến cuối lại có thể chiếm giữ được vị trí Vương phi, Cẩm Hi vương là loại người như vậy, bà ấy quả thực phải có một chút bản lĩnh.

Vậy mà Lục Vô Nghiên đối với những chuyện này cũng không có hứng thú gì, biểu tình trên mặt hắn cũng không khỏi hiện lên ba phần thất vọng với không kiên nhẫn.

“Nô tỳ chợt nhớ tới một chuyện, nhưng là………Cũng không xác định có nên nói hay không nói.” Nhập Các có chút do dự.

“Nói đi.”

Dù sao cho tới giờ cũng không có chút manh mối gì.

Nhập Các cúi đầu, cung kính bẩm báo: “Năm đó sau khi Vệ vương cung biến, trưởng công chúa lùng bắt một năm vẫn chưa tìm được vợ con của Vệ vương, nhưng một năm sau lại tìm được. Nghe nói, lúc trước không phải do trưởng công chúa lùng bắt được vợ con của Vệ vương, mà là Cẩm Hi vương viết cho trưởng công chúa một bức mật thư, tố giác chỗ ẩn núp của vợ con Vệ vương.”

“Cẩm Hi Vương ư?” Lục Vô Nghiên cau mày, “Không đúng, khi đó Cẩm Hi Vương cũng không ở tại Hoàng Thành, mà là ở đất phong.”

“Kỳ quái ở chỗ, khoảng thời gian đó Cẩm Hi Vương ở đất phong đã được ba năm chưa từng về Hoàng Thành, nếu nói là có để lại tai mắt ở Hoàng Thành, cũng không thuyết phục. Trưởng công chúa tốn bao nhiêu tâm huyết cũng không tìm được, chỉ dựa vào tai mắt của Cẩm Hi vương làm sao có thể tìm được chứ?” Nhập Các ngừng một chút, “Nhưng là mấy năm đó, Cẩm Hi vương phi vẫn ở lại Hoàng Thành………”

Một bên Nhập Độc theo bản năng nói: “Ngươi nói là Cẩm Hi vương phi biết chỗ ẩn nấp của vợ con Vệ vương, mượn miệng của Cẩm Hi vương bẩm báo cho công chúa biết ư?”

“Đây chỉ là suy đoán của nô tỳ…….” Nhập Các liếc mắt nhìn Lục Vô Nghiêng, vội vàng cúi đầu.

Lục Vô Nghiên không để ý đến việc Nhập Độc lỡ lời, hắn cau mày thật chặt nghĩ đến khúc mắc trong đó. Nếu sự thật Cẩm Hi vương phi nói chỗ ẩn nấp của vợ con Vệ vương cho trưởng công chúa biết, như vậy Phương Tông Khác muốn giết bà ấy là việc hết sức bình thường.

Nhưng Cẩm Hi vương phi làm sao có thể biết được chỗ ẩn nấp của vợ con Vệ vương được chứ? Đúng như Nhập Các nói, năm đó trưởng công chúa tốn nhiều công sức lùng bắt.

Huống chi, cho dù Cẩm Hi vương phi trùng hợp biết được chỗ ở của vợ con Vệ vương, tại sao lại phải mật báo cho trưởng công chúa chứ?

Vì tiền đồ của Cẩm Hi vương, hay là vì……….Báo thù?

Lục Vô Nghiên trầm tư một lát, đột nhiên hỏi: “Bà ấy và con gái của Vệ vương là quan hệ như thế nào?”

Vệ vương và Cẩm Hi vương vốn chính là đường huynh đệ, tuy rằng mỗi người đều ở đất phong của mình, nhưng con cái của bọn họ ít nhất là quen biết nhau.

Nhập Các mơ hồ đoán được ý của Lục Vô Nghiên, nàng nghĩ một chút, mới nói: “Con gái nhỏ của Vệ vương là Sở Nguyệt trời sinh dung mạo có chút khiếm khuyết, tính tình hơi cô độc, bạn bè ở khuê phòng cũng không nhiều, một số yến hội từ trước đến nay đều không tham gia, hơn nữa Cẩm Hi Vương phi chỉ lớn hơn Sở Nguyệt bảy tuổi, có lẽ cũng chỉ gặp một hai lần thôi.”

“Nhưng là,” Nhập Các dừng một chút, “Mặc dù Sở Nguyệt với Cẩm Hi vương phi không quen, nhưng với muội muội của Cẩm Hi vương phi, Thẩm gia nhị cô nương là bạn thân duy nhất nơi khuê phòng.”

“Hả?” Lục Vô Nghiên đột nhiên hỏi: “Chuyện của Thẩm gia nhị cô nương điều tra được như thế nào?”

Thẩm gia cũng không phải nhà quan lại bình thường, trưởng nữ lại là vương phi tôn quý, nhị nữ nhi hà cớ gì tuổi còn trẻ mà phải đi đến am ni cô làm bạn với Phật chứ?

“Lúc còn trẻ Thẩm gia nhị cô nương được định một mối hôn sự, nghe nói nàng đối với cửa hôn sự này hết sức hài lòng, lòng tràn đầy vui mừng chờ đến lúc thành hôn…..Bị người bắt đi. Nàng bị bắt đi hơn một năm, mẫu thân của nàng bởi vì ngày đêm nhớ mong nữ nhi nên uất ức thành bệnh qua đời. Đợi đến lúc nàng trở về , danh tiếng bị phá hủy, hôn sự cũng mất. Người Trầm gia tuyên bố ra ngoài nói Thẩm gia nhị cô nương treo cổ tự sát, nhưng thật ra là Cẩm Hi vương phi lặng lẽ đưa nàng đến Tĩnh Ninh am, trở thành Tĩnh Ức sư thái.”

Lục Vô Nghiên đứng bật dậy, hắn chợt nhớ tới.

Năm đó lúc dẫn theo Phương Cẩn Chi sáu tuổi đi Tĩnh Ninh am, lần đầu tiên nhìn thấy Tĩnh Ức sư thái, Lục Vô Nghiên cảm thấy bà có chút quen mắt, lúc đó Lục Vô Nghiên không có suy nghĩ nhiều, hôm nay chuyện kiếp trước giống như từng chút từng chút một rõ ràng.

Ở kiếp trước, lúc hắn đi tìm Phương Cẩn Chi thì Phương Cẩn Chi đã theo Phương Tông Khác dọn về Phương phủ. Hắn là ở Phương phủ nhìn thấy Tĩnh Ức sư thái, lúc ấy bà vẫn chưa ăn mặc kiểu ni cô. Một ngày kia, Phương Cẩn Chi và bà xảy ra tranh chấp, hai mắt của Phương Cẩn Chi hồng hồng, hiển nhiên là lúc cãi vã với Tĩnh Ức sư thái đã khóc.

Bởi vì kiếp trước chỉ là thoáng nhìn qua, hơn nữa Tĩnh Ức sư thái cũng chưa ăn mặc kiểu ni cô, cho nên Lục Vô Nghiên mới không nhận ra bà.

“Năm đó ai đã bắt cóc Tĩnh Ức sư thái?” Lục Vô Nghiên hỏi đến cùng.

Nhập Các xấu hổ nói: “Nô tỳ không tra ra được……..Lúc ấy có lời đồn đãi là trên núi có cường đạo thổ phỉ, nhưng đến tột cùng là cường đạo nơi nào lại không ai biết được. Hơn nữa, với gia thế của Trầm gia, sợ rằng cường đạo thổ phỉ bình thường cũng không dám ra tay với Thẩm gia con vợ cả!”

“Nói tiếp.”

“Chính là……” Nhập Các liền bạo gan nói hết suy đoán của mình, “Với gia thế của Trầm gia, dám ra tay với nhị cô nương con của vợ cả, hoặc là kẻ thù, hoặc là bối cảnh lớn hơn người! Nô tỳ đã thăm dò qua, Thẩm gia cũng không có kẻ thù nào, mà Thẩm gia nhị cô nương chỉ là một khuê nữ thì làm sao có thể kết thù được? Cho nên……… Người cướp Thẩm gia nhị cô nương có thể có bối cảnh lớn hơn người, hơn nữa hẳn là lớn hơn rất nhiều……..”

Với gia thế của Trầm gia, so với bối cảnh lớn hơn người của Thẩm gia.

“Thẩm gia nhị cô nương bị bắt đi vào năm nào?”

“Vào giữa năm mùa hạ.”

Hồi lâu, Lục Vô Nghiên thở dài một tiếng.

Quả nhiên là như vậy.

Không trách được, không trách được Phương Tông Khác giấu diếm thân phận của Phương Cẩn Chi cũng không hẳn bởi vì phụ thân của nàng.

Ban đầu ở trước đêm Phương Cẩn Chi xuất giá Phương Tông khác bắt cóc nàng đi, có lẽ nguyên nhân là vì cha của nàng. Nhưng sau khi Lục Vô Nghiên tìm được Phương Cẩn Chi, Phương Tông Khác đã không còn ngăn cản Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên ở chung một chỗ, thậm chí thái độ đối với Lục Vô Nghiên cũng không còn như kẻ thủ nữa.

Nhưng Phương Tông Khác vẫn cứ khư khư cố chấp giấu diếm thân thế của Phương Cẩn Chi, thậm chí Lục Vô Nghiên đã đảm bảo với Phương Tông Khác, rằng hắn sẽ ở phía sau che chở Phương Cẩn Chi, Phương Tông Khác vẫn không thay đổi chủ ý.

Lục Vô Nghiên rốt cuộc cũng hiểu rõ câu nói kia của Phương Tông Khác “Chân tướng so với ngươi nghĩ càng không thể chịu nổi” là có ý gì.

Không trách được.

Lục Vô Nghiên khoát tay áo, Nhập Độc và Nhập Các lui ra.

Hồi lâu, hắn mới chậm rãi đi về phía phòng ngủ của Tĩnh Tư sư thái.

Tĩnh Ức sư thái và Phương Cẩn Chi đều không có trong phòng, trong phòng yên tĩnh, chỉ có Tĩnh Tư sư thái nằm trên giường nhỏ hơi thở suy yếu.

Lục Vô Nghiên đi tới, đứng ở bên giường liếc nhìn bà, do dự một chút, hắn cầm lấy chăn trên người Tĩnh Tư sư thái, phủ lên mặt bà, từ từ đè xuống.

“Tĩnh Ức sư thái, ngài đừng quá gánh……” Phương Cẩn Chi đi tới cửa, chén kiểu trong tay rơi xuống đất, bể thành nhiều mảnh vụn.