“Vũ Phi, Thiên Lăng đối xử tốt với cháu là điều tốt. Nếu như nó đã muốn dẫn cháu ra ngoài mua sắm thì cháu cứ đi theo nó. Cháu không ra ngoài thường xuyên, hôm nay Thiên Lăng dắt cháu ra ngoài chơi cho thỏa thích.” Ông lão đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người từ sớm, ông vội ra mặt giúp sức.
Giang Vũ Phi muốn làm rõ mục đích của Nguyễn Thiên Lăng, nên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý ra ngoài với anh.
Ở trong nhà không tiện hỏi anh, ra ngoài thì có thể hỏi rồi.
Ngồi vào xe của anh, cô hỏi ngay: “Hôm nay anh bị gì vậy? Có ý đồ gì cứ nói ra đi, nếu cần phối hợp tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp.”
Nguyễn Thiên Lăng khởi động xe, mỉm cười: “Đúng thật là anh cần sự phối hợp của em!”
“Nói đi, là chuyện gì?” Cô đã biết là có nguyên nhân mà.
Người đàn ông nở nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng cười nói: “Mời em đi dạo phố với anh, đi chơi, đi mua sắm thỏa thích được không?”
Giang Vũ Phi ngạc nhiên nhìn anh, anh kéo tay cô, đưa lên miệng hôn một cái, dịu dàng từ tốn nói: “Vũ Phi, hãy cho anh một cơ hội yêu em!”
Ánh mắt anh đầy vẻ sủng ái, giọng điệu sao mà dịu dàng đến thế.
Lời nói thì chứa đầy khẩn khoản…
Giang Vũ Phi sững sờ trong lòng, không phải bị anh làm cho cảm kích mà là cảm giác nổi gai ốc.
Cô đã quen với việc anh đối xử không tốt với cô, dữ dằn với cô, lạnh lùng với cô.
Đột nhiên đối diện với sự cưng chìu của anh, cô có chút cảm tưởng như trở tay không kịp. Có lẽ trời sinh bản tính cô có cái thú đau thương thích được hành hạ, cô vẫn hi vọng anh đối xử với cô một cách bình thường.
Rút tay về, cô nhẹ nhàng nói: “Nguyễn Thiên Lăng, anh không cần đóng kịch trước mặt tôi. Rốt cuộc là anh có mục đích gì?”
“Nếu như anh nói, sự chăm sóc của em hôm qua đã khiến anh cảm động thì sao?” - Anh vừa cười vừa nói.
Giang Vũ Phi khựng lại một chút, ngay sau đó cô nở nụ cười giễu cợt.
Chỉ chăm sóc cho anh một ngày mà anh cảm động như vậy sao?
Nực cười, nếu anh ta dễ dàng bị cảm kích như vậy thì cô đâu cần phải tái sinh!
Ngày xưa cô đối đãi với anh chưa đủ tốt hay sao?
Chuyện gì cũng nghĩ cho anh, làm việc gì cũng là vì anh. Thế nhưng anh ta không những không cảm động, ngược lại càng ngày càng chán ghét cô.
Anh ta căn bản là một kẻ không biết cảm động là gì.
Sở thích của anh, toàn bộ chỉ dựa vào cách nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài.
Sở dĩ cô nói ra những lý do này, cơ bản là cô không tin, cũng như biết rõ anh ta hoàn toàn không thật lòng, nhất định phải có dụng ý gì đây.
Nụ cười giễu cợt của cô khiến mặt của Nguyễn Thiên Lăng biến sắc, anh xụ mặt, vẻ không vui nói: “Em không tin anh đến mức này sao?”
“Tôi tin anh hay không thì có can hệ gì? Dù sao anh cũng đâu quan tâm đến lòng tin của tôi, không đúng sao?”
Nguyễn Thiên Lăng buông tay cô ra, khởi động xe than thở nói: “Tùy em nghĩ sao cũng được, anh biết là nhất thời để cho em tin anh tốt với em nhất định là điều không thể. Vậy thì hãy để thời gian chứng minh tất cả.”
Giang Vũ Phi gật gù trong lòng: "Đúng rồi! Hãy để thời gian chứng minh tất cả. Chứng minh là anh không thể nào thật lòng tốt với tôi được!"
Hôm nay Nguyễn Thiên Lăng đưa Giang Vũ Phi đi dạo trung tâm mua sắm hết cả ngày trời, anh rất biết chọn đồ cho phái nữ. Chỉ cần hợp mắt anh là để cho cô đi thử, sau đó toàn bộ được gói lại mang về.
Quần áo hàng hiệu trên thế giới, một cái cũng cả mấy chục ngàn, anh mua hết mười mấy cái cho cô mà không chút xót ruột. Màu sắc khác nhau, phong cách khác nhau, đủ cách phối diện.
Nhân viên bán hàng có được khách hàng lớn, vui cười không khép miệng lại được.
Gõ một bản thanh toán đơn hàng, in ra là một tờ bill dài ngoằng.
Tất nhiên là trên tờ bill không chỉ có hàng hóa của Giang Vũ Phi mới mua.