“Có, mẹ cháu nói có là có.”
Không còn cách nào khác, Cung Thiếu Huân đành đứng lên, ý bảo cho cô bé lục soát người, Chân Chân cười hì hì, thò bàn tay nhỏ vào túi quần anh ta tìm kiếm, lại chỉ tìm được chìa khóa xe.
“Kỳ lạ, đi đâu rồi?” Cô bé lại thò tay vào túi quần bên kia tìm kiếm, Cung Thiếu Huân im lặng, nhóc con này không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua đây mà.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ lưu ý giúp cậu.” Chử Hạo Diệm cúp điện thoại, từ trên lầu đi xuống: “Chân Chân, con đang làm gì thế?”
“Con đang tìm hình của mợ út, nhưng không tìm thấy.”
“Vốn dĩ không có mà.” Cung Thiếu Huân cười véo nhẹ khuôn mặt cô bé.
Chử Hạo Diêm cho rằng Cung Thiếu Huân đang đùa giỡn cùng cô bé, cũng không hỏi nhiều thêm nữa.
“Anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Cung Mỹ hỏi anh.
Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh vợ, tay ôm lấy vai cô rất tự nhiên: “Là Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi lén bỏ đi, cậu ta nhờ anh để ý tìm giúp.”
“Là xốp Nhuyễn? Con muốn gọi điện thoại với xốp Nhuyễn, con thích xốp Nhuyễn nhất.” Chân Chân hai mắt sáng rỡ, bổ nhào vào người ba làm nũng.
Cung Thiếu Huân giả vờ buồn bã nói: “Cục cưng, không phải cháu yêu cậu nhất ư?”
“Dạ, cháu thích xốp Nhuyễn nhất, yêu cậu nhất!”
Chử Hạo Diệm nhướn mày, con gái anh còn có thể phân biệt được thích nhất và yêu nhất cơ đấy!
“Vậy daddy thì sao?”
Cô nhóc ôm lấy đùi ba, làm nũng cười đáng yêu: “Con thích nhất yêu nhất là daddy.” Cung Thiếu Huân trợn mắt, anh ta giơ ngón tay cái lên với Chử Hạo Diệm: “Con gái rượu của anh miệng ngọt thật, sau này lớn lên nhất định sẽ làm đám con trai đổ gục.”
“Ha ha…” Cung Mỹ cũng không nhịn được mà bật cười, đứa con gái này của cô, quả thực rất hoạt bát.
Mọi người cười đủ rồi, Cung Mỹ liền hỏi chồng chuyện của Giang Vũ Phi. Cung Thiếu Huân không có hứng thú với những việc này, dù sao cũng không liên quan đến anh ta, anh ta liền trực tiếp lên lầu.
Về phòng ngủ, anh ta liền nhắn tin cho Tiêu Vũ.
“Em yêu, anh đã về tới nhà, nhưng trái tim vẫn ở chỗ em. Công chúa nhà anh ầm ĩ đòi xem hình của mợ út, em yên tâm, anh đã đồng ý với em, sẽ không cho họ xem. Ngày mai anh phải ra nước ngoài, em nhất định phải cầu nguyện cho anh, cầu cho anh giành hạng nhất, đến lúc đó anh đem cúp về tặng cho em. Em yêu, ngủ ngon, nhất định phải ngủ ngon nhé.”
Giang Vũ Phi đang thu dọn đồ đạc thì nhận được tin nhắn của anh ta, mở ra xem xong, trên mặt cô không có chút biểu cảm nào.
Cô xóa tin nhắn đi, quyết định không bao giờ liên hệ với anh ta nữa.
Nhưng mà cô nhất định sẽ nhớ chàng trai trẻ tuổi nhiệt tình này, nhớ sự vui vẻ, cùng với cảm giác phấn khởi của tuổi trẻ mà anh mang lại cho cô.
Trên lầu phòng trọ, Tống Hiểu Đồng đứng ở ban công nghe điện thoại.
“Không phải em tùy tiện bỏ nhà ra đi, em chỉ ra ngoài giải sầu một chút mà thôi.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Bạch Thiệu Minh thản nhiên nói: “Không nói lời nào đã bỏ đi, không phải tùy tiện thì là gì! Ngày mai phải quay về cho tôi!”
Tống Hiểu Đồng nghĩ thầm, chắc anh ta vẫn quan tâm đến cô, nếu không cũng sẽ không đặc biệt gọi điện thoại bảo cô về.
Mặc dù cô bỏ đi hai ngày, anh ta mới nhớ ra phải gọi điện thoại cho cô.
“Được, ngày mai em về.” Cô gật đầu nhận lời, người đàn ông liền cúp điện thoại, không nói thêm một câu dư thừa nào.
Tống Hiểu Đồng thở dài một hơi, nhưng lại có vẻ tươi cười, xốc lại tinh thần đi vào nhà thu dọn đồ đạc.
---
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Giang Vũ Phi liền vào lên thị trấn đi dạo.
Không bao lâu nữa sẽ phải rời bỏ nơi này, cô thật sự không nỡ, quyết định trước khi đi phải đi ngắm cảnh nơi này một chút.