Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 494: Rất lâu rồi chưa được thấy nụ cười của cô




Vừa chạm vào đàn, cô liền nhớ đến Tiêu Lang, người đàn ông có chút sầu muộn, mang theo dáng vẻ cô độc, thích âm nhạc.

Từ sau khi anh đột ngột bỏ đi trong buổi tiệc đính hôn, cô đã không nhớ tới anh nữa. Trong thời gian đó, toàn bộ cuộc sống, suy nghĩ của cô đều bị Nguyễn Thiên Lăng chiếm giữ. Anh giống như một ác bá, cưỡng ép xâm nhập vào cuộc sống của cô, chỗ nào cũng nhúng tay vào. Khi cô mở mắt ra nhìn thấy tất cả đều là anh, nhắm mắt lại cũng toàn nghĩ đến anh. Nhưng những gì cô nhìn thấy, nghĩ đến đều không phải là chuyện tốt. Bây giờ khó lắm mới bình tâm lại, có được giây phút yên tĩnh, người đàn ông cô nhớ tới lại trở thành Tiêu Lang.

Giang Vũ Phi gạt đi hình ảnh Tiêu Lang trong tâm trí, chuyên tâm đánh đàn. Cô không đàn bài “Bài ca kẻ lang thang”, càng không đàn bài “Bản ballad dành cho Adeline” mà Nguyễn Thiên Lăng thích, mà là một bài có giai điệu chậm rãi du dương - “Lời thì thầm của mùa thu”. 

Bài hát này không nói về tình yêu mà miêu tả câu chuyện cổ tích vào mùa thu, sự ấm áp rực rỡ của mùa thu… Giang Vũ Phi thích những ca khúc đơn giản như thế, càng yêu thích những bản nhạc mang đến cảm giác thanh thản.

Cô tập trung đàn đến nỗi Nguyễn Thiên Lăng đi vào phòng khách lúc nào cô cũng không biết. Người đàn ông tuấn tú đứng ngay bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn cô. Anh có thể cảm nhận được lúc này cô rất bình yên, không hề phiền não. Anh không quấy rấy khoảnh khắc tĩnh lặng này của cô, mà say sưa lắng nghe cho đến khi bản nhạc kết thúc.

Giang Vũ Phi đặt hai tay xuống, khóe miệng hơi nhếch lên. Nhưng lúc nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng, nụ cười đó lập tức biến mất. Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng tối đi, lúc nãy anh còn tưởng là cô sẽ cười, đã rất lâu rồi không được thấy nụ cười của cô. Lúc đối mặt với anh, cô không có thái độ lạnh như băng thì là cười lạnh, hoặc là cười nhạo. Nụ cười mỉm xuất phát từ nội tâm đó, đã rất lâu rồi anh chưa từng thấy. Trong ấn tượng của anh, cô từng rất hay cười, rất nhiều kiểu mỉm cười, từ ngượng ngùng, ngọt ngào đến thân thiện. Nhưng trước giờ anh chưa từng thật sự thưởng thức nó, khiến cho bây giờ anh có muốn nhớ lại cũng không có cách nào nhớ lại được. 

Nghĩ đến đây, Nguyễn Thiên Lăng không khỏi hối hận về những ngày tháng trước đây anh đã quá vô tình, lạnh nhạt với cô. Nếu như sau khi kết hôn anh quan tâm đến cô một chút, chắc quan hệ giữa họ đã không đến nỗi như ngày hôm nay.

Nguyễn Thiên Lăng kéo mạch suy nghĩ trở về, nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, nhếch môi cười hỏi: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”

Cô đã ở đây hai ngày không bước chân ra khỏi nhà, hôm nay trời đẹp, anh muốn dẫn cô ra ngoài hóng gió, không muốn để cô rầu rĩ mãi. Hơn nữa hôm nay tâm trạng của cô có vẻ rất tốt, anh nghĩ đây là cơ hội tốt để anh được bên cạnh cô. 

“Không muốn.” Giang Vũ Phi lại lạnh lùng từ chối anh, sau đó đứng dậy định đi lên lầu.

Nụ cười trên khóe miệng Nguyễn Thiên Lăng tắt hẳn, cho gọi thím Lý đến hỏi thăm tình hình của cô hai ngày nay. Lúc anh không có mặt, thím Lý sẽ giúp anh để ý nhất cử nhất động của Giang Vũ Phi, sau đó chờ anh trở về báo cáo cho anh biết. Hai ngày nay anh bận xử lý công việc, mãi đến hôm nay mới có thời gian quan tâm việc ăn uống cũng như tâm trạng của cô như thế nào.

Thím Lý nói với anh tâm trạng Giang Vũ Phi hai ngày nay rất tốt, ăn cơm đúng giờ, có thời gian rảnh thì đọc sách, hoặc ra ban công phơi nắng. Hơn nữa sắc mặt của cô cũng tốt hơn nhiều, không tái nhợt như trước nữa. 

Nguyễn Thiên Lăng nghe vậy, trong lòng vừa vui lại vừa buồn.