Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 361: Người không biết xấu hổ là cô




“Cô Nhan, sao cô lại tới đây?”

“Bà gọi tôi là gì? Thím Lý, tôi thấy bà tuổi cũng lớn rồi, có thể không cần tiếp tục làm nữa, về nhà hưởng phúc đi.” Nhan Duyệt lạnh nhạt nói.

Cô ta không biểu lộ ra bộ dạng hung ác, nhưng lại cho người ta cảm giác vài phần sợ hãi. 

“Thiếu phu nhân, sao cô lại đến?” Thím Lý lập tức đổi giọng, mỉm cười hỏi, lòng thầm nghĩ mình lớn tuổi, không chấp đứa con nít vô giáo dục.

“Lăng đến đây đúng không?” Nhan Duyệt nhìn ngó xung quanh, rồi nhìn lên tầng hai, có ý định nghĩ bắt quả tang một lần nữa.

Tóm lại bây giờ cô ta quyết không cho phép anh và Giang Vũ Phi qua lại. Giang Vũ Phi bỏ thuốc định hại chết anh, vì sao anh còn muốn qua lại với cô. 

“Thiếu gia có tới đây, nhưng đã đi rồi.” Thím Lý nói thật.

Nhan Duyệt liếc bà một cái, ánh mắt thím Lý bình thản, không hề né tránh.

Nhan Duyệt tin lời bà: “Giang Vũ Phi đâu?” 

“Cô Giang ở vườn hoa sau nhà.”

“Gọi cô ta tới đây, nói tôi tìm cô ta có việc.” Nhan Duyệt ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt vô tình nhìn thấy tấm danh thiếp trên bàn trà.

Thím Lý đi mời Giang Vũ Phi, lòng thầm nghĩ có nên gọi điện cho thiếu gia không. 

Nhan Duyệt cầm tấm danh thiếp lên, khẽ đọc: “Bác sĩ tâm lý... Mã Tinh...”

Cô ta nhíu mày hoài nghi, không hiểu vì sao ở đây lại có tấm danh thiếp này.

Giang Vũ Phi và Mã Tịnh về đến phòng khách, liền nhìn thấy Nhan Duyệt đang vắt chân ngồi trên ghế sofa. Ánh mắt cô ta lạnh nhạt nhìn họ, lúc đảo mắt nhìn Mã Tinh, thầm nghĩ lẽ nào cô gái đó chính là bác sĩ tâm lý. 

“Tìm tôi có việc gì?” Giang Vũ Phi lạnh nhạt hỏi cô ta. Đối mặt với cô ta, cô không hề chột dạ chút nào.

“Da mặt cô dày thật đấy, sao vẫn còn sống ở đây. Người bên cạnh cô là bạn cô sao. Cô ta vẫn chưa biết việc cô làm nhân tình đúng không?” Nhan Duyệt nhếch miệng vẻ mỉa mai, một lòng muốn Giang Vũ Phi mất mặt.

Mã Tinh thần sắc bất định nhìn hai người họ, cô nói với Giang Vũ Phi: “Cô Giang, hôm nay cứ như vậy trước đã. Tôi đi đây, mai tôi lại đến.” 

Giang Vũ Phi gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt, không hề có chút xấu hổ.

Mã Tinh cầm lấy túi xách rời đi, thầm nghĩ cuộc sống của người giàu thật hỗn loạn.

Giang Vũ Phi lại nhìn Nhan Duyệt: “Nói đủ chưa? Đủ rồi thì mời cô đi cho, tôi không hoan nghênh cô.” 

“Cô dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi? Đây là sản nghiệp của Nguyễn gia. Tôi là vị hôn thê của Lăng, cô có tư cách gì đuổi tôi đi. Tôi thấy người nên rời đi là cô đó.”

“Những lời này cô có thể đi nói với Nguyễn Thiên Lăng, không cần nói với tôi.”

Nhan Duyệt đột nhiên sa sầm sắc mặt: “Đừng đem Lăng ra đây dọa tôi. Chúng ta lập tức gọi anh ấy đến đây, để cô xem anh ấy bảo cô rời đi hay là tôi rời đi.” 

Giang Vũ Phi cười nhạt: “Tôi cũng muốn rời đi, làm phiền cô đi nói với anh ta một tiếng để tôi rời đi, tôi sẽ đi ngay, tuyệt đối không ở lại thêm một phút nào.”

“Giang Vũ Phi, cô thật không biết xấu hổ!” Nhan Duyệt tức giận chỉ biết mắng câu này.

“Tôi luôn biết xấu hổ, người không biết xấu hổ là cô. Ban đầu lúc tôi và Nguyễn Thiên Lăng chưa ly hôn, thủ đoạn của cô mới gọi là không biết xấu hổ.” 

“Cô...” Nhan Duyệt tức giận tới mức sắc mặt tái mét, bỗng cô ta nhếch môi cười nói: “Cô không cần ở đây tìm cách chọc giận tôi. Người Lăng yêu là tôi, không phải cô. Tôi và anh đã yêu nhau trước khi hai người quen biết, là cô nhân lúc tôi ở bên ngoài trị bệnh mà chen vào giữa hai chúng tôi.”

Giang Vũ Phi cảm thấy Nhan Duyệt là người điên nói chuyện bất chấp lý lẽ.