The Ideal Man

Chương 7




Ngay khi người phục vụ đến nhận đặt món ăn và rời đi, Max nói, “Tôi nghĩ mỗi một đàn ông ở đây đều đang nhìn cô đấy.”

Câu nói làm cô ngạc nhiên, và cô nhìn quanh. “Anh đang phóng đại.”

Anh không phóng đại. Ellie rất tuyệt, và anh thậm chí còn trách mình vì đã dọa sợ cô ấy. Chỉ sau một thời gian ngắn biết cô, anh nhận ra vẻ bề ngoài của cô không nói lên được con người cô.

Ellie nói, “Anh biết không, khi tôi từ ICU bước ra và nhìn thấy anh đứng chờ trong hành lang, tôi nghĩ anh thật sự thư giãn. Tôi gần như ghen tỵ với anh đấy.”

“Thì tôi đã thư giãn thật mà.”

Cô không tranh luận, nhưng cái nhìn cô cho anh đã chỉ cho thấy cô không tin.

“Được rồi, tôi đã lo lắng cho Goodman,” anh thừa nhận. “Và tôi đã rất tức giận.”

“Về vụ nổi súng.” Đó là một câu nói, không phải câu hỏi.

“Ừm, tất nhiên là vụ nổ súng, nhưng tôi cũng điên tiết vì Landrys đã thoát được. Lẽ ra chúng tôi đã bắt được chúng.” Và vì việc vụ này được cho là một trường hợp kín, anh nghĩ.

“Đặc vụ Hughes sẽ làm gì với cuộc điều tra này?” Để rõ hơn, cô nói, “Anh với Ben đã nói về anh ấy khi ở trong nhà tôi.”

“Hughes đã bay từ Ohama đến đây để nhận vụ này khi nghe Landrys có dính líu tới. Anh ta đã theo dõi họ trong bốn năm nay rồi.”

“Anh không thích anh ấy lắm, đúng không?”

Anh nhún vai. “Phương pháp của chúng tôi khác nhau.”

Tommy sải bước đến bàn của họ, rót đầy ly cho họ, và lấy bình đá từ một phục vụ lảng vảng gần đó.

“Cô đã kể cho Max nghe về những tay gôn đó chưa?” ông hỏi Ellie.

“Chưa, tôi chưa kể.”

“Thôi nào, đó là một câu chuyện hay mà. Cô ấy khiêm tốn đấy,” ông nói với Max. “Cô ấy sẽ nói với anh nó không đáng nhớ, nhưng tôi thì có đấy.”

“Chuyện gì đã xảy ra thế?”

Cả Tommy và Max đều quay sang cô. Không thoát được chuyện này rồi, cô nghĩ.

“Tôi hay cáu khi bị thúc ép lắm đấy,” cô bắt đầu. “Tôi chẳng tự hào gì về chuyện đó cả.”

“Không, cô cứ giữ bình tĩnh,” Tommy khăng khăng. “Chuyện có liên quan tới cái gã huênh hoang ấy. Cái gã mà cái tôi có kích thước cỡ bang Nevada ấy.” Quay sang Max ông nói, “Và tất cả những gì cô ấy đã làm là cố gắng không làm anh ta ngượng.”

“Cho đến một lúc,” cô xen vào.

“Chuyện là thế này,” Tommy tiếp tục. “Có bốn người đàn ông, tất cả đều ở độ tuổi năm mươi, tôi đoán thế, đang ngồi ở một cái bàn trong nhà hàng của tôi, ngang với bàn của Ellie và cái người huênh hoang đó đang ngồi. Họ là những người chơi gôn có hơi ồn ào nhưng không gây khó chịu. Họ chỉ nói chuyện phiếm, và đã không làm phiền các khách hàng khác của tôi. Họ cũng đã uống khá nhiều trước khi bước vào đây. Ai trách họ được? Ngày hôm đó thật sự nóng đổ lửa, hơn chín mươi độ.” Ông quay sang Ellie. “Cô giúp tôi kể tiếp chứ?”

Cô bật cười. “Tất cả họ đều gọi món bò steak,” cô giải thích.

“Loại A hảo hạng. Thịt sẽ tan chảy trong miệng anh,” Tommy thì thầm. “Tôi chỉ phục vụ loại tốt nhất.”

“Chuyện xảy ra khi tôi đang nhìn lướt qua thì một trong số những người chơi gôn đó cắn miếng steak của mình.”

“Đó là miếng 21 ounce hảo hạng,” Tommy xen vào. “Một trong những món yêu thích của khách hàng.”

“Người đàn ông đó nhét một miếng thịt nhỏ vào miệng ông ta. Tôi đã không thể tin được,” cô thêm vào. “Tôi nhìn ông ấy, hy vọng ông ấy sẽ tiếp tục nhai.”

“Nhưng ông ấy đã không,” Tommy nói, cười toe toét.

“Tôi đoán nó đã không tan chảy trong miệng ông ấy,” Max nói.

“Phải,” Ellie tiếp tục, “Ông ấy nuốt, và, tất nhiên, bắt đầu bị nghẹn. Ông ấy cố gắng đứng dậy, sau đó ngã xuống sàn.”

“Tôi đã không nhìn thấy,” Tommy nói. “Tôi đang bận ở phía trước, nhưng tôi nghe mấy ông bạn của ông ấy hét lên nhờ giúp đỡ và kêu lên rằng bạn họ đang bị đau tim. Tôi liền chạy tới, và nhìn thấy ông ấy trên sàn. Khuôn mặt người đàn ông đó đang đỏ lên.” Quay sang Ellie lần nữa, ông nói. “Tiếp tục đi, đến phiên cô kể phần tiếp theo.” Sự nhiệt tình của Tommy trông thật hài hước.

“Người cùng đi với tôi, bác sĩ Dwight Parish, nói, ‘Để tôi,’ và chạy tới chỗ người chơi gôn đó, người mà sau này tôi biết được tên là Chuck,” cô nói.

“Chuck Choker (*) là nickname tôi đặt cho ông ấy.” Tommy thêm vào.

(* choker: người bị mắc nghẹn – ND)

“Cô đã làm gì?” Max hỏi Ellie.

“Tôi đã bắt đầu bấm giờ ở giây mà Chuck cố nuốt miếng thịt đó-“

Anh ngắt lời. “Ý cô là sao, cô bấm giờ á?”

“Sự thiếu oxy,” cô giải thích. “Có rất nhiều thời gian, nhưng tôi luôn bấm giờ, có nghĩa với tôi thời gian tính bằng giây.”

“Cái gã huênh hoang nọ thông báo anh ta là bác sĩ,” Tommy nói, “và anh ta quỳ xuống bên cạnh Chuck và bắt đầu ấn vào ngực ông ta, tạo hồi sức cấp cứu. Anh ta cũng tin là Chuck đang bị một cơn đau tim. Gã đó hành động cứ như thể đang điều hành một hội thảo hay thứ gì đại loại thế, vừa nhấn vào ngực Chuck vừa “thuyết trình” với đám đông.”

“Sau đó chuyện gì xảy ra?” Max tò mò.

“Tôi đã cố giải thích với Dwight rằng người đàn ông nọ đang bị nghẹn,” Ellie nói.

“Phải, cô ấy đã nói thế,” Tommy đồng ý. “Tôi đứng bên cạnh cô ấy. Cô ấy có vẻ hiểu chuyện, nhưng vị bác sĩ nọ không nghe, thậm chí ngay cả khi cô ấy nói với anh ta rằng cô đã thấy Chuck cố nuốt miếng thịt ấy. Gã nọ quá bận rộn “trình diễn” với đám đông để chú ý đến lời cô. Và những cái nhấn đó đã không làm miếng thịt văng ra, đúng không?”

“Phải,” Ellie nói.

“Và tôi thấy thực sự lo lắng. Sẽ thật tệ cho chuyện kinh doanh nếu có một khách hàng chết trong nhà hàng của ông ấy.”

Max đồng ý. “Phải, chuyện đó sẽ thật tệ.”

“Lúc đó tôi đã không biết cô nhỏ này là một bác sĩ,” ông thêm vào. “Nhưng cô ấy đang cố gắng thuyết phục với gã huênh hoang rằng Chuck không có vấn đề gì về tim mạch-“

“Vậy có ai gọi cho 911 không?”

“Ồ, tất nhiên là có. Kể tiếp cho cậu ta nghe đi,” Tommy thúc giục.

“Tôi nhìn đồng hồ,” cô nói. “Và tôi đã yêu cầu một cách lịch sự rằng Dwight hãy tránh đường cho tôi.”

Max nhướng một bên mày. Có điều gì đó về cái cách cô nói lời bình luận nọ mách với anh rằng cô không hoàn toàn nói thật. “Một cách lịch sự à?”

“Tôi nghĩ vậy.”

“Trước khi cô kể tiếp, cho tôi biết Dwight là loại bác sĩ gì vậy?”

“Anh ta vừa hoàn thành bác sĩ nội trú.”

“Khoa gì?”

“Tâm thần học.”

“Ồ,” anh nói, mỉm cười.

“Đó là một ngành học quan trọng và khó,” cô nói với anh. “Tuy nhiên, Dwight là chúa rắc rối và đã quyết tâm sẽ làm hồi sinh người chơi gôn đó. Nếu lúc đó anh ta mà có cái sốc tim trong tay, dám anh ta cũng sẽ thử sốc cho ông ấy cũng nên. Tôi nói “thử” là bởi vì tôi sẽ không để anh ta làm thế.”

“Dwight nghe có vẻ ngốc nghếch nhỉ,” anh nhận xét.

Tommy gật mạnh đầu.

“Okay, kể tiếp đi,” anh giục, bị cuốn vào câu chuyện, nhưng trước khi cô có thể tiếp tục, anh hỏi, “Mà cô không một chút lo lắng gì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không thể lấy miếng thịt đó ra?”

Cô trông như thể quá ngạc nhiên, như thể cô không thể hiểu sao anh lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.

“Vẫn còn nhiều thời gian, và tôi cũng có một kế hoạch dự phòng. Dao cắt thịt sạch, rượu. Nếu phải bắt buộc, tôi sẽ mở cổ họng ông ấy ra. Tôi sẽ không để ông ấy chết. Tất cả những gì mà Tommy và tôi kể cho anh nghe nãy giờ diễn ra chưa tới một phút,” cô thêm vào. “Nghe thì có vẻ rất lâu, nhưng thật sự thì rất nhanh. Tôi đã giải thích rằng người đàn ông ấy đang bị nghẹn, nhưng Dwight tiếp tục cãi rằng tôi sai rồi, rằng đó là một cơn đau tim. Anh ta nói anh ta biết triệu chứng này. Anh lại một lần nữa quay ra “thuyết trình” với đám đông hơn là với tôi, và thật khó để mà xen vào.”

“Tôi là một bác sĩ phẫu thuật chấn thương,” cô nhắc Max nhớ. “Và chúng tôi được đào tạo để chịu trách nhiệm. Chúng ta…cần phải tích cực khi buộc phải thế. Tôi đã cố giải thích với Dwight…nhưng anh ta đã không chịu nghe, vì thế tôi đã phải…”

Tommy hoàn thành câu cho cô, “Cô ấy dùng chân đá Dwight. Cậu ta “văng” ra tới nửa bên kia căng phòng.”

“Tommy đã giúp tôi dựng Chuck đứng thẳng, sau đó tôi đã “trục xuất” miếng thịt ra khỏi cổ họng ông ấy. Tôi vừa làm vừa kiểm tra thời gian. Tất cả đều tốt,” cô nói. “Tôi vẫn còn rất nhiều thời gian.”

“Tôi muốn ném miếng thịt đó vào Dwight, nhưng cô ấy không cho,” Tommy càu nhàu.

“Còn Chuck?” Max hỏi.

“Có thể còn tệ hơn thế,” Tommy nói. Ông bước qua một bên để người phục vụ đặt các đĩa thức ăn trước mặt họ. “Hai đứa cứ tiếp tục và ăn trước mấy món salad này nhé, tôi sẽ đi kiểm tra mấy món đã đặt của hai người.”

Ngay sau khi ông ấy rời đi, Max hỏi. “Vậy ông bạn Dwight có mời cô một cuộc hẹn khác không?”

“Như hôm ấy à?” Cô lắc đầu. “Vì tôi phải dùng tay cho vào cổ họng Chuck, nên tôi đã đến nhà vệ sinh nữ để rửa tay, và khi trở lại bàn, Dwight đã bỏ đi mất.”

“Thật là một quý ông lịch sự.”

Trong bữa tối đó, Max đã hỏi cô các câu hỏi về công việc của cô. Rõ ràng cô có một niềm đa mê thực sự cho việc cứu giúp người, và anh yêu cái cách đôi mắt cô sáng lên khi cô nói về điều đó.

“Hẳn cũng có những thời điểm rất căng thẳng nhỉ,” anh nhận xét.

“Vâng,” cô trả lời. “Vậy còn anh? Công việc của anh chắc cũng đầy ắp áp lực.”

“Cũng đôi khi,” anh thừa nhận. Anh mỉm cười và thêm vào. “Cũng có những vụ các tên tội phạm tự mình đưa vào tròng. Một trong những vụ đầu tiên của tôi như là một đặc vụ tôi đã gần như chẳng phải điều tra gì cả.”

“Nghĩa là sao?” cô hỏi.

Anh đặt cái nỉa xuống và dựa lưng vào ghế. “Đó là vụ cướp một ngân hàng địa phương, chỉ có một tên cướp. Tôi không nghĩ tên cướp này đã có nhiều kinh nghiệm. Khi hắn bước vào ngân hàng với một chiếc nón kéo sụp xuống mắt và một khẩu súng giấu trong túi, hắn thấy đại sảnh nhiều khách hàng quá. Vì vậy hắn thấy căng thẳng, hắn quyết định chờ cho đến khi giãn người trước khi nhân viên giao dịch giải quyết đến lượt của hắn. Tuy nhiên, hắn không muốn trông có vẻ nghi ngờ khi đến ngân hàng mà không làm gì, vậy vậy hắn đã đi đến một cái bàn có những mẫu đơn trên đó.”

“Trong băng hình giám sát, cô có thể thấy hắn đã lấy một cây viết và bắt đầu điền vào một trong những mẫu đơn đó. Hắn hẳn đã khá bị phân tâm bởi vì sau khi không chế nhân viên giao dịch và lấy được một số tiền mặt, hắn đã không nghĩ tới chuyện cầm đi những mẫu đơn mà hắn đã điền vào.”

“Đơn gì vậy?” Ellie hỏi.

“Đơn xin việc.”

“Trời,” cô thốt lên vẻ ngờ vực.

“Đúng vậy,” anh nói. “Hắn đã viết tên mình, địa chỉ…mọi thứ chúng tôi cần phải làm là lái xe đến nhà hắn và tóm hắn.”

“Không thể tin có người ngốc đến vậy.”

Anh gật đầu đồng tình. “Một người bạn của tôi là cảnh sát ở Honolulu kể cho tôi nghe về một tên tội phạm, hắn đã đi đến một cửa hàng tiện lợi để cướp. Hắn đã có được tiền từ người thu ngân và sau đó còn bảo người bán hàng đưa cho hắn một chai uýtki. Theo thói quen, người bán hàng yêu cầu trình Chứng minh thư, và…”

“Hắn ta đã đưa Chứng minh thư ra,” cô hoàn thành.

“Đúng vậy.”

“Kể tôi nghe một trường hợp khác đi,” cô vừa bật cười vừa yêu cầu.

“Tôi có hàng trăm vụ tương tự, nhưng chỉ kể thêm một vụ nữa thôi nhé,” anh nói. “Đó là một vụ buồn cười nhất của tôi. Có một tên muốn cướp một ngân hàng. Hắn ta mang theo một túi giấy làm mặt nạ để che giấu danh tính. Theo kế hoạch hắn sẽ tròng nó qua đầu, lao vào ngân hàng từ cửa trước. Hắn ta đã cắt hai cái lỗ trong cái túi giấy cho hai đôi mắt nhưng rõ ràng là đã không thử nó trước, bởi vậy khi hắn ta tròng nó vô, mấy cái lỗ nằm thẳng hàng trên trán. Trong băng ghi hình, cô sẽ thấy hắn loạng choạng đi vào ngân hàng với một cái túi trên đầu, chỉa súng lung tung và quay lòng mòng, đang cố chỉa súng vào các nhân viên giao dịch bắt họ đưa hắn tiền. Nhưng hắn đã chỉa vào một chậu cây xanh.”

Max thích cái cách đôi mắt Ellie lấp lánh khi cô bật cười. Người phục vụ xuất hiện với hóa đơn, và anh biết đã đến lúc họ phải về. Anh thấy tiếc khi phải kết thúc buổi tối.

“Ellie, khi Dwight để cô lại đây, cô làm thế nào để đi về nhà?”

“Tôi tính đón một chiếc taxi, nhưng bà xã của Tommy, Marry, đang trên đường bước ra cửa, và bà ấy đã chở tôi về nhà. Bà ấy không ở đây tối nay, nếu không Tommy đã đưa bà ấy đến bàn chúng ta để giới thiệu rồi. Ông ấy rất hãnh diện về bà ấy. Họ đã kết hôn được gần ba mươi năm rồi đấy.”

“Nghe có vẻ hiếm thấy nhỉ.”

“Giọng anh có vẻ giễu cợt.”

“Khi nói tới hôn nhân, tôi hay thế. Tôi có mấy người bạn chỉ trăm-năm-hạnh-phúc có ba năm.”

“Ba mẹ tôi cũng đã kết hôn khá lâu rồi, và họ không phải là trường hợp bất thường.”

Anh không bình luận gì. “Cô sẵn sàng để đi chưa?”

Anh làm cô ngạc nhiên bằng cách nắm lấy tay cô khi họ bước ra ngoài nhà hàng. Và không cho đến khi họ bước vào ô tô lần nữa để trở lại căn hộ của cô, và cô lại nhớ tới chủ đề về sự giễu cợt của anh. Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra làm anh có những lời giễu cợt như vậy.

“Tôi đoán chắc ba mẹ anh đã ly dị phải không?”

“Không. Không phải. Họ cũng đã kết hôn rất lâu ròi.”

“Nhưng chắc là đang không vui vẻ gì.”

Anh bật cười. “Không, họ hạnh phúc với nhau.”

“Vậy chắc là từ anh rồi, chắc là…”

“Chắc là gì?”

“Anh có mấy người vợ cũ rồi?”

“Không có ai,” anh đảm bảo với cô. “Tôi chưa từng kết hôn.”

“Vậy có bất kỳ mối quan hệ lâu dài nào không?”

Anh liếc nhìn cô. “Định nghĩa lâu dài là gì?”

“Trên ba tháng.”

Anh suy nghĩ mất một lúc. “Không,” anh nói. “Tôi thích phụ nữ, Ellie, và các phụ nữ mà tôi đưa lên giường đều biết sẽ không có chuyện lâu dài nào.”

Vậy là mỗi đêm mỗi một cô á? Cô không đủ can đảm để hỏi.

“Còn cô thì sao?” anh hỏi. “Cô có đang với ai không?”

“Không?”

“Sao?”

“Không có thời gian,” cô nói. Và cũng chẳng có mong muốn trong một thời gian dài…cho dến khi anh xuất hiện, cô lặng lẽ thêm vào.

“Đó là một cái cớ, không phải một lý do,” anh nói với cô. “Bạn bè cũng có lợi ích của bạn bè…cô cũng biết kiểu…tình dục ngẫu hứng phải không?”

Câu hỏi này làm cô ngạc nhiên. “Không, chẳng thấy thú vị gì. Một số bạn bè của tôi cũng đã có sex với bạn bè họ, và họ đã bảo với tôi nó làm giảm bớt khá nhiều căng thẳng. Nhưng mà với tôi thì nó có vẻ quá thoáng và quá vô tình.”

Quảng đường còn lại đều im lặng, nhưng cô thấy không thoải mái với sự im lặng này. Ellie nghĩ về câu trả lời của mình. Không sex, không bạn bè với những lợi ích của bạn bè, không cả thích thú…Lạy Chúa tôi, cô đang tự làm cho mình nghe như một thái giám nữ. Và là một người tẻ ngắt.

Max đậu xe phía trước tòa nhà của cô và bước vào bên trong với cô. Anh khăng khăng phải vào kiểm tra căn hộ để bảo đảm nó được an toàn, làm Ellie thấy cảm kích. Cô chờ ở cửa khi anh đảo một vòng. Ánh sáng nhẹ từ một chiếc đèn rọi ra từ phòng khách.

“Anh có muốn uống gì không?” cô hỏi khi anh bước về phía cô.

“Không, được rồi.”

Anh đứng cách cô vài inch. Cô nuốt khan và nói, “Tôi phải nói với anh…”

“Chuyện gì?” anh hỏi khi anh chống hai tay vào cánh cửa kẹp cô ở giữa.

“Tôi thích phần đầu bữa tối hơn là cuộc nói chuyện nghiêm túc vừa rồi.”

“Phần đó vẫn chưa xong.”

Rồi anh cúi xuống và hôn cô. Môi anh cho môi cô một cảm giác ngọt ngào. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng cho đến khi miệng cô mở ra bên dưới miệng anh và cô di chuyển vào anh. Cô thở dài khi lưỡi anh quét vào trong và cọ vào lưỡi cô. Cú chạm của anh như có điện giật.

Và đó chỉ là khởi đầu.

Anh choàng tay quanh cô và kéo cô dựa vào anh khi miệng anh trượt qua cô hết lần này đến lần khác.

“Khỉ thiệt, em thật tuyệt.” Giọng anh khàn khàn. Anh hôn lên một bên cổ cô và cảm thấy sự rùng mình của cô.

Cô choàng tay mình qua cổ anh, các ngón tay bấu vào tóc anh để anh hôn cô lần nữa. Cô đã tự hỏi cảm giác được hôn anh như thế này sẽ như thế nào, nhưng không một tưởng tượng nào giống với thực tế. Anh đã áp đảo cô, và nó thật tuyệt vời. Anh hôn cô lần nữa, một nụ hôn nóng bỏng, ẩm ướt, miệng mở miệng làm cô muốn nhiều hơn thế nữa, và khi anh lùi lại cô cảm thấy choáng váng.

“Em có muốn anh ở lại?” anh hỏi.

Cô hôn lên một mạch đập ở cổ anh. “Em đoán em có thể cố gắng để bình thường,” cô thì thầm, bị sốc bởi cái giọng “khẩn trương” của mình.

“Bé à, nếu anh ở lại, đó sẽ không phải là bình thường nữa.”

Anh nâng cằm cô lên với ngón cái, cần thiết nhìn vào mắt cô và muốn nghe cô nói trước khi anh bắt đầu trút bỏ quần áo của mình và sau đó là của cô.

Điện thoại của anh rung lên trước một giây với tiếng bíp từ máy của Ellie.

Max hít một hơi thật sâu, sau đó miễn cưỡng rời cô ra để trả lời cuộc gọi. Ellie tìm thấy cái điện thoại của mình trong túi xách và đọc tin nhắn.

“Tôi tới ngay,” anh nói vào điện thoại. Anh kết thúc cuộc gọi và tìm cô thì thấy Ellie đang mở cửa.

“Có một vụ nổ súng ở bệnh viện.”

Ngay lúc đó cô cũng nói, “Tôi được gọi vào phòng mổ.”