Mới đến đại môn Lục gia, Lục gia Nhị lão gia Lục Kiến
Trung cùng Lục gia Đại thiếu gia Lục Thiệu liền ra tiếp đón, trước tiên ở kiệu
của Lâm lão thái thái hành lễ vấn an, sau đó dẫn Lâm Đại lão gia cùng nam khách
đến ngoại viện uống rượu xem diễn, nhóm nữ quyến thì tiếp tục đi vào bên trong.
So sánh với Lâm gia buồn bã ỉu xìu, toàn bộ Lục gia
rất có tinh thần. Chung quanh giăng đèn kết hoa, người đến người đi, trên mặt
mỗi người đều mang theo tươi cười sáng lạn, ngay cả người đứng trông cửa đều
thay quần áo mới chỉ mặc ngày lễ ngày tết, khiến người Lâm gia có chút không
thoải mái.
Lâm Ngọc Trân sớm đã đứng đón ở cửa, nhìn thấy cỗ kiệu
của Lâm lão thái thái dừng lại, liền nhanh bước lên, tự mình đỡ bà xuống, rạng
rỡ cùng mọi người chào hỏi: “Lão thái thái nhà ta vừa hỏi mọi người sắp đến
chưa, yến hội đã sớm chuẩn bị, còn thỉnh người tới biểu diễn ca xướng, đều là
cốt nhục một nhà, cứ vui chơi tận hứng.”
Dù trong lòng không thoải mái thế nào, không thể không
lên tinh thần tiến lên ân cần thăm hỏi chúc mừng, vì thế chung quanh tiếng hoan
hô huyên náo, vang vọng, rất náo nhiệt.
Lâm lão thái thái được Lâm Ngọc Trân nâng đỡ nói: “Phụ
thân con thân thể khó chịu, không thể đến được, con nói với lão thông gia một
tiếng, đừng để hắn trong lòng không thoải mái.”
Lâm Ngọc Trân tất nhiên biết nguyên nhân, liền cúi đầu
thở dài: “Phụ thân cũng thật là, đều là người trong nhà, cần gì phải để ý như
vậy. Con chính là sợ tính cách người như thế, cho nên mới mời riêng mọi người
tới, rốt cuộc người vẫn giận con sao?”
Con cháu nhà mình không nên thân, Lâm lão thái thái
trong lòng cực kỳ đau nhức khổ sở, nhưng nữ nhi là nàng sinh ra, tuy rằng Lục
Giam không phải thân sinh của nữ nhi, nhưng tốt xấu cũng là dưỡng tử của nó, nữ
nhi tương lai cần nhờ đến hắn để dưỡng lão, vì vậy cũng lên tinh thần cười nói:
“Hài tử ngốc này, phụ thân sao lại giận con? Trong lòng hắn là thay con cao
hứng, chính là tức giận vài chất nhi không nên thân kia mà thôi.” Cũng không
muốn cùng Lâm Ngọc Trân đàm luận chuyện này, đưa mắt nhìn bốn phía: “Lục Giam
đâu rồi? Phụ thân con bảo ta tặng cho hắn nghiên mực làm lễ vật, nhanh bảo hắn
đến xem có thích hay không.”
Mọi người lúc này mới chú ý tới Lục Giam không đi theo
Lâm Ngọc Trân, chỉ có Lục Vân đứng bên ngoài đón khách. La thị thanh âm lớn
nhất: “Đúng vậy, chúng ta chính là đến thắm hắn, hắn tại sao không ở đây? Chẳng
lẽ là thẹn thùng?”
Lâm Ngọc Trân thản nhiên cười nói: “Hắn còn chưa về
nhà.”
Đào thị kỳ quái nói: “Di, hài tử khác đều đã về nhà,
hắn tại sao chưa về?”
Lâm Ngọc Trân trên mặt xẹt qua một tia hờn giận, cũng
lười trả lời Đào thị.
Lục Vân vội nói: “Ca ca ở Thái Minh phủ gặp mấy bằng
hữu ở phía nam, muốn đi chơi vài ngày, ôn lại chuyện xưa.”
La thị vội la lên: “Ngày đãi khách hắn là nhân vật
chính, thiếu hắn thì phải làm sao bây giờ?”
Lâm Ngọc Trân có chút giận, miễn cưỡng chịu đựng nói:
“Đến lúc đó hắn sẽ gấp trở về.”
Lục Vân trong mắt lộ ra một tia sầu lo, nhẹ nhàng kéo
kéo tay áo Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân bực mình, mới lại lần nữa lên tinh thần
hỏi Lâm lão thái thái: “Nương muốn xem vở diễn gì? Ta gọi người lập tức đi
chuẩn bị.”
Lâm lão thái thái đánh giá vẻ mặt của nàng, chậm rãi
nói: “Con hồ đồ rồi, hôm nay là việc vui của nhà con, chúng ta là khách tới cửa
chúc mừng, cứ để bà bà con làm chủ.”
Lâm Ngọc Trân trên mặt lộ ra vài phần ủy khuất ít khi
có, cũng không nói gì, gắt gao giúp đỡ Lâm lão thái thái đi vào bên trong. Mọi
người thấy nàng tâm tình kỳ thật không tốt lắm, cũng không dám tùy tiện muốn
nói gì thì nói như vừa rồi.
Đi vào bên trong, Lục lão phu nhân dáng người khô gầy,
mặc vải cẩm đỏ thẫm thêu hoa văn áng mây cùng màu với đế hài, váy dài màu xanh
đang tươi cười được Lục Nhị phu nhân Tống thị, Lục Tam phu nhân Đồ thị nâng đỡ
đi ra, thở gấp nói: “Thân gia, không từ xa tiếp đón! Không từ xa tiếp đón!”
Lục lão phu nhân thân mình không tốt, hàng năm nghỉ
ngơi, cơ bản không xuất môn, không hay gặp khách, nếu không phải vì chuyện vui
mừng như thế này, chỉ sợ cũng vẫn ở trong phòng giấu mặt. Lâm lão thái thái
thấy bà, cũng tiến lên nâng đỡ, oán trách nói: “Tỷ cũng thật là, không phải
người ngoài, cần gì khách khí như vậy, còn đi xa đến tận đây.”
Lục lão phu nhân cười nói: “Chính vì không phải là
người ngoài, cho nên càng phải ra nghênh đón. Ngày thường ta thân thể không
tốt, đã nhiều lần chậm trễ. Chẳng lẽ thân gia đến cửa, ta còn ngồi bất động
sao? Như vậy thật là kỳ cục, kỳ cục quá!”
Lục Nhị phu nhân Tống thị cười nói: “Bà bà, đây là
người khi gặp chuyện vui cũng khỏe lên, từ lúc nhận được tin mừng, bệnh đã giảm
hơn phân nửa.”
Thân mẫu của Lục Giam Lục Tam phu nhân Đồ thị lại cười
đến mắt híp tịt: “Trong nhà thật lâu chưa có đại hỷ sự như vậy, thật sự làm cho
người ta vui mừng không thôi. Ta từ lúc biết được chuyện này, cả đêm đều không
ngủ được.”
“Ta thật ra nhận được tin mừng mới ngủ an ổn! Đến lúc
này mới xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng đã xong. Nhiều năm vất vả
như vậy, cũng không uổng phí!” Lâm Ngọc Trân trên mặt mang theo cười, nhưng cực
kỳ chán ghét liếc nhìn Đồ thị một cái. Cao hứng không ngủ được? Người không
biết còn tưởng rằng nàng mới là mẫu thân hiện tại của Lục Giam đi?
Đồ thị trên mặt tươi cười nhất thời bị kiềm hãm, lộ ra
vài phần xấu hổ cô đơn cùng thương tâm.
Lâm Ngọc Trân làm như không thấy, tiến lên đưa tay đỡ
Lục lão phu nhân, bất động thanh sắc đẩy Đồ thị qua một bên.
Đồ thị cũng không phản ứng kịp, chậm sau mọi người vài
bước, kinh ngạc đứng ở nơi đó, đôi mắt liền đỏ. Nhi tử thân sinh của mình có
tiền đồ, thân mẫu như nàng ngay cả quyền để cao hứng cũng không có, còn bị
người khác chèn ép bắt nạt, quả thực không có đạo lý mà.
Tất cả mọi người đều biết hai người nàng có khúc mắc,
thấy tình hình như vậy, dù ít dù nhiều đều có chút đồng tình với Đồ thị, thấy
Lâm Ngọc Trân quá nhỏ nhen lại bá đạo. Tuy Lục Giam được nhận làm con thừa tự,
dựa theo tông pháp(quy
định của gia phả) luật pháp đều là nhi tử
của Lâm Ngọc Trân, nhưng huyết mạch thân tình đâu thể dứt bỏ, đã đoạt nhi tử
của người khác, có một số việc đừng nên quá mức, phòng bị quá chặt chẽ, ngược
lại sẽ phản tác dụng. Cần gì phải làm như vậy?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cũng không có ai tiến lên
khuyên nhủ Lâm Ngọc Trân, đều giả bộ không nhìn thấy, hoặc hưng trí bừng bừng
xem náo nhiệt.
Lục Vân hơi hơi nhíu mày, đang muốn khuyên Đồ thị, đã
bị Lâm Ngọc Trân kéo lấy. Lâm Ngọc Trân cảnh cáo trừng mắt nhìn nữ nhi một cái,
ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Đồ thị lớn tiếng nói: “Tam đệ muội, muội
làm sao vậy?”
Đồ thị hít mũi, nâng mắt lên nhìn mọi người miễn cưỡng
cười: “Ta không sao, chỉ đột nhiên cảm thấy hơi mệt.”
Lâm Ngọc Trân ác độc cười: “Sợ là đêm qua không ngủ
ngon nên có hại! Nếu không thoải mái, cần phải cẩn thận điều dưỡng, trời đã vào
thu, tuổi muội cũng đã lớn, thân thể từ trước đến nay đều không tốt, cẩn thận
bệnh vặt sẽ thành bệnh nặng, đây cũng không thể trách Lục Giam của chúng ta a?”
Đồ thị cắn răng, căm giận trừng mắt Lâm Ngọc Trân,
muốn nói gì, lại không thể thốt nên lời, nghẹn ngào ngừng một lát mới thốt ra
một câu: “Đại tẩu thật sự có hảo tâm.”
Lục lão phu nhân khẽ nhíu mày, nhìn hai nhi tức một
cái, mất hứng nói: “Không thoải mái thì về nghỉ ngơi đi, không cần đến hầu hạ.”
Lâm lão thái thái cũng không khỏi trừng mắt nhìn Lâm
Ngọc Trân một cái, âm thầm nhéo nàng, thấp giọng nói: “Sao con không hào phóng
rộng lượng một chút? Thật là không nể mặt mọi người.”
Lâm Ngọc Trân rũ mắt xuống, hít thở không thông thuận.
Lục Giam đã trở thành nhi tử của nàng, nàng ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn lớn
lên, ở Giang Nam tìm nhiều danh sư cho hắn, dạy hắn học tập, dạy hắn làm người,
vì chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của hắn mà lo toan vất vả, hao hết tâm huyết mới
có ngày hôm nay, Đồ thị này không bỏ chút công lao gì muốn đến cướp người sao?
Nằm mơ đi!
Lục Nhị phu nhân Tống thị bước lên phía trước hoà
giải, an ủi Đồ thị đang thương tâm, quay đầu đối với mọi người cười nói: “Tam
đệ muội không thoải mái, để ta chăm sóc nàng. Mọi người cứ yên tâm vui đùa đi.”
Lục lão phu nhân trong mắt hiện lên một tia vừa lòng,
nhẹ nhàng gật đầu, thỉnh Lâm gia đi vào phía trong.
Lâm Ngọc Trân khinh thường quét mắt nhìn hai người một
cái, cao cao ngẩng đầu, lớn tiếng tiếp đón người nhà mẹ đẻ.
Mọi người đi trước hồi lâu, Lâm Cẩn Dung quay đầu lại
nhìn, thấy Tống thị cùng Đồ thị còn đứng dưới tàng cây ngô đồng. Đồ thị tựa đầu
vào vai Tống thị, Tống thị nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng, nhỏ giọng nói gì đó.
Lâm Cẩn Âm thì thầm nói: “Lục Nhị phu nhân thật sự là
người tri kỷ.”
Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến “Ân” một tiếng, nhanh
chóng quay lại. Tống thị là người tri kỷ sao? Nàng không biết, trong trí nhớ
của nàng chỉ có Lục Luân sau khi mất vẻ mặt Tống thị tái nhợt lại trấn định,
đương nhiên lúc Ninh nhi chết Tống thị cũng ôn nhu an ủi, còn bỏ ra tài ăn nói
xuất chúng khuyên nàng lấy ra đồ cười, rồi sau đó cùng với mọi người chung
quanh đào tẩu không hề quan tâm đến nàng.
Trên đời này có người tốt thuần túy sao? Lâm Cẩn Dung
nhẹ nhàng lắc đầu. Trong mắt nàng lúc xưa, đa số mọi người là người tốt, chỉ
bằng một câu một sự việc liền cảm thấy đối phương là người tốt, tin tưởng đối
phương, nhưng hiện tại, nàng không nhìn nhận như vậy nữa.
Lục gia bày bàn tiệc tại Hải Đường thính. Hải Đường
thính, tên gọi thật sự có ý nghĩa, bên trong tỉ mỉ bày đầy thu hải đường, có
hoa màu đỏ, hồng nhạt, màu trắng, lá thì có lục nhạt, xanh đậm, xanh nhạt, tử
hồng, sắc màu rực rỡ, thập phần hợp với tình cảnh.
Mọi người sau khi ngồi xuống, thức ăn được mang lên,
trái cây, rau xanh, cá tôm, sơn trân, món ăn thôn quê, lại có rượu đông dương,
rượu Tứ Xuyên Lệ Chi. Hơn mười vú già nha hoàn hầu hạ, im lặng, đâu vào đấy,
một chút tạp âm cũng không có, trước sân khấu ca diễn vô cùng náo nhiệt, đều sử
dụng hỉ nhạc phú quý.
Lâm Cẩn Âm nhìn ngắm, bám vào bên tai Lâm Cẩn Dung
thấp giọng nói: “Như thế này đã hào hoa xa xỉ, nếu đỗ tiến sĩ, còn không biết
sẽ náo nhiệt đến mức nào?”
Có thể như thế nào? Lục gia ở Bình châu là đại tộc,
nhưng cũng không thể đánh đồng với đại tộc bên ngoài, đâu thể xa hoa quá mức?
Năm ấy Lục Giam đỗ tiến sĩ, cũng bất quá chỉ tại Hải Đường thính này sảnh mặt
thết tiệc, đồ ăn cũng chỉ như thế này, có điều là yến tiệc thêm vài ngày, diễn
xướng thêm vài ngày mà thôi. Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, tư thế tao nhã uống một
ngụm rượu Lệ Chi, ân cần khuyên nhủ: “Tỷ tỷ nếm thử rượu này đi, ngày thường
khó mà được thưởng thức.”
“Muội uống ít một chút.” Lâm Cẩn Âm quả thực thử một
ngụm nhỏ, thấp giọng cười nói: “Rất ngon.”
Một bên Lục Vân cùng Lâm Lục lặng lẽ nói chuyện: “……
Mới đứng thứ hai, có chút không vui, bảo người ta gửi một phong thư về, nói
muốn du ngoạn để giải sầu. Tổ phụ đáp ứng rồi, mẫu thân không đồng ý, mới gọi
người đi tìm, đại khái từ nay đến ngày đãi khách sẽ về kịp.”