Thế Hôn

Chương 84: Tâm ma




Vàng nguyên bảo tỉ lệ thật tốt, nhẵn mịn trong trẻo, tản mát ra quang mang nhu hòa mê người. 46 nén, tổng cộng là 92 lượng hoàng kim, tương đương với 460 quan tiền. Đào Thuấn Khâm ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung ngồi đối diện đang mỉm cười: “Để làm gì?”

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Con đã nghĩ hết biện pháp để có được số tiền này, kỳ thật trong tay còn lại một chút tiền lẻ, nhưng muốn giữ lại dùng lúc khẩn cấp, còn lại 140 quan tiền, con đành phải nợ cữu phụ vậy.”

Thật sự tin tưởng có thể dùng chính tiền của bản thân? Đào Thuấn Khâm bật cười: “Hai ngày nay ta chờ con tới đây, con vẫn không đến, vì nguyên nhân này sao? Đập nồi bán sắt đi chiết vàng, có phải bị người đứng giữa thu rất nhiều phí hao tổn vất vả hay không?”

“Làm sao người biết?” Lâm Cẩn Dung hơi hơi có chút kinh dị, lập tức nghĩ rằng Đào Thuấn Khâm đem tiền hắn bán bạc mang về, của cải của nàng có bao nhiêu, hắn sao lại không biết? Liền cười nói: “Con cuối cùng không thể loạn thất bát tao lấy một đống vàng bạc đồng tiền vụn vặt để đưa cữu phụ được, như vậy cũng quá dọa người. Những thứ này cữu phụ mang theo trên đường cũng tiện hơn.”

“A Dung, bảo ta nói con thế nào đây.” Đào Thuấn Khâm không hề nói muốn Lâm Cẩn Dung đưa tiền, hay bảo nàng không cần khách khí, mà từ trong tay áo lấy ra địa khế giao cho Lâm Cẩn Dung: “Cầm đi, đây là địa khế bốn mươi khoảnh đất.” Lại đếm được mười tám thỏi vàng nguyên bảo xong, rồi đẩy lại trước mặt Lâm Cẩn Dung: “Nhiêu đây cũng đủ rồi, cầm lại đi.”

Không phải nói là 80 khoảnh sao? Sao chỉ có bốn mươi khoảnh? Có lẽ chỗ kia là cữu phụ mua cho nhà mình, như vậy cũng tốt lắm, mọi người cùng hưởng lợi, huống hồ bản thân hiện tại thật sự cần số tiền này, mùa thua năm nay còn có chỗ dùng đến. Lâm Cẩn Dung cũng không hỏi 40 khoảnh còn lại đâu, mà lại đẩy bốn thỏi vàng nguyên bảo qua: “Không thể để cữu phụ gánh vác hết được.”

Đào Thuấn Khâm nghiêm mặt: “Con gọi ta là gì?”

Lâm Cẩn Dung kinh ngạc nói: “Cữu phụ a.”

Đào Thuấn Khâm liền đem bốn thỏi vàng đẩy trở về: “Còn biết ta là cữu phụ con? Đã như vậy, ta còn tưởng nhờ ta hỗ trợ công việc bên ngoài, sao không hề thấy hồng bao cho ta làm lộ phí vất vả đây?”

Lâm Cẩn Dung nhanh đứng dậy: “Là con không tốt, cữu phụ đừng so đo với con.”

“Ngồi xuống.” Đào Thuấn Khâm rót cho mình một chén trà, lại rót cho Lâm Cẩn Dung một chén khác, thấp giọng nói: “Hài tử tinh quái này, không chịu nói thật với ta. Ta mặc dù không biết con rốt cuộc nghĩ gì, nhưng ta biết, theo chiều hướng phát triển, nếu cố gắng thực sự sẽ có một ngày có thể thành ruộng tốt, trong vòng ba năm, năm năm không thể thành, nhưng bảy năm, tám năm hay mười năm chắc chắn có thể thành, nếu không thành, cũng quăng bỏ đi. Ta tổng cộng mua tám mươi khoảnh, một nửa mua giúp con, một nửa còn lại để cho tiểu lão Thất. Chờ xem các con có tạo hóa này không đã.”

Cữu phụ, không phải ta không muốn nói thật với người, mà là không thể nói, đa tạ người đã sủng ái ta, đau lòng vì ta như vậy. Lâm Cẩn Dung cúi mắt đem số vàng còn lại đẩy qua: “Nửa kia vẫn dành cho tỷ đệ nhà con, cữu phụ cầm tiền đi. Chúng ta không thể luôn lấy không của người, nếu người không nhận, ta sẽ bảo nương mua thứ gì đó đưa qua.”

“Con dám!” Đào Thuấn Khâm chỉ vào Lâm Cẩn Dung, ngoài mạnh trong yếu nói: “Đó là ta đưa cho tiểu lão Thất, đâu có phải là của con? Nhân tình lui tới là ta cùng mẫu thân con, không liên quan đến con. Sợ nợ nhân tình sao? Lời này thật khó nghe, nhưng nếu muốn tính toán, chút tiền này của con có thể hoàn trả toàn bộ sao? Nếu thật sự con cảm thấy ta tốt, ngày sau nhớ rõ hiếu kính với ta nhiều một chút, có lòng so với bất cứ thứ gì cũng đáng giá hơn.”

Lâm Cẩn Dung xoang mũi chua xót, giương mắt nhìn Đào Thuấn Khâm thốt ra lời: “Như vậy, cữu phụ sau khi trở về Thanh châu cũng mua chút đất bị nhiễm mặn đi?”

Đào Thuấn Khâm thật sâu nhìn nàng một cái: “Ta sẽ lo lắng.”

Còn có thể tồn trữ chút lương thực, việc này cũng có thể kiếm được nhiều tiền. Lâm Cẩn Dung lời nói đã đến bên miệng, lại sinh sôi nuốt trở vào, sửa lại nói: “Cữu phụ, người đã nói với tổ phụ cho chúng ta tới Thanh châu dự lễ sinh thần của cữu mẫu chưa?”

Đào Thuấn Khâm thu hồi ánh mắt: “Nói rồi, tổ phụ con đã đồng ý.”

“Thật tốt quá!” Lâm Cẩn Dung vui mừng reo lên, rồi hành lễ với Đào Thuấn Khâm, đi về phía tiểu viện của mình. Nàng muốn đi đến các cửa hàng ở Thanh châu, không thể không đi. Năm nay, Lâm Ngũ từng từ chỗ của Chu Mại là người vốn quan tâm quốc sự nghe nói đến một sự kiện, rồi kể lại cho các nàng nghe.

Phương bắc đại hạn, Mạc Bắc rục rịch, cùng triều đình tranh chấp không ngừng, phương bắc thiếu thốn, vận chuyển khó khăn, cho nên mùa đông một năm này, triều đình không thể không chọn phương thức dùng mộ thương vận chuyển lương thực, đem lương thực vận chuyển đến phía bắc, bình thường làm ăn kiếm 750 tiền giờ có thể đạt được 2000 tiền giao dẫn, sau đó căn cứ vào việc mình cần chạy đến kinh hoặc là các châu huyện đông nam kiếm tiền hoặc mua muối về. Đào gia không cần mạo hiểm chạy xa như vậy, lại có thể tích trữ lương thực, so với thương nhân kinh doanh lương thực làm việc vất vả, vững vàng đàng hoàng kiếm được một số tiền.

Còn có một sự kiện, triều đình sau tháng năm từng bước bãi bỏ lệnh cấm buôn bán tư nhân một vài loại hương liệu, kiếp trước lúc nàng mười lăm tuổi đã đạt tới cao trào, một mạch bãi bỏ ba mươi bảy loại, khiến các thương gia sôi sục. Trong mấy việc này thương cơ rất lớn, nhưng nàng không biết hiện tại nên đi bước nào tiếp theo, nào là lệnh cấm của triều đình, nào là bãi bỏ để tăng cường lưu thông mua bán, vừa vặn đến các cửa hàng ở Thanh châu để học hỏi.

Trong lúc trầm tư, đã đi đến cửa sân viện, Lâm Cẩn Dung mới vừa vào cửa, đã thấy Anh Đào chào đón nhỏ giọng nói: “Tam tiểu thư đến, hỏi người chuyện bán châu sai, dường như rất tức giận. Còn mắng Quế ma ma nữa.”

Lâm Cẩn Âm trọng mặt mũi, tất nhiên đã nghe được chút tin tức nên đến hỏi tội. Lâm Cẩn Dung tim không khỏi run lên, trên mặt nở nụ cười, ra vẻ vui mừng lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ, tỷ tìm ta?”

Lâm Cẩn Âm vẻ mặt tức giận, lạnh như băng nhìn Lâm Cẩn Dung trầm giọng nói: “Muội nghèo khó lắm sao! Muội yêu thích vàng bạc đến thế, mảnh đất bị nhiễm mặn quan trọng như vậy, có thể khiến muội da mặt dày bán trang sức cho tỷ muội nhà mình sao? Muội có biết Đại bá mẫu đã nói với ta thế nào hay không? Mở hộp trang sức ra cho ta xem! Đã bán những gì rồi?” Lúc trước Chu thị nói thấm thía mấy lời với nàng, hiểu được Đào thị vừa chuẩn bị đồ cưới cho nàng, vừa phải trù tính việc hôn nhân của Lâm Diệc Chi cùng Lâm Cẩn Dung, khó tránh khỏi suy tính mệt nhọc, đừng làm khó dễ, chỉ để ý xem xét, có gì thiếu thốn thì cứ tới đây nói, coi như là Đại bá mẫu giúp có thêm đồ cưới, nàng lúc ấy xấu hổ hận không thể đào một cái hố rồi chui xuống.

“Không lấy!” Lâm Cẩn Dung thu liễm tươi cười, lạnh nhạt nói: “Nếu tỷ tỷ đã biết, ta cũng không gạt tỷ, ta thích vàng bạc, ta muốn mua đất bị nhiễm mặn. Ta không ăn trộm, lại không lừa gạt ai, các nàng chính mình cam tâm tình nguyện, ta không cho còn không được, ta thành toàn cho các nàng, thì đã làm sao?”

Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy? Lâm Cẩn Âm tức giận vô cùng: “Muội không để ý đến thanh danh của mình sao? Muốn ta không nói với mẫu thân, phải nhanh đổi châu sai thủy tinh về đây!”

“Không đổi! Tỷ tỷ đã biết, mẫu thân còn có thể không biết sao?” Lâm Cẩn Dung tức chết người không đền mạng: “Tiền ta đã cầm, ván đã đóng thuyền, tỷ tỷ có tức giận cũng vô ích, không bằng đừng tức giận nữa.”

Lâm Cẩn Âm giận dữ, tay giơ lên cao, Lâm Cẩn Dung ngược lại đón nhận, cứng rắn nói: “Đại bá mẫu đơn giản là vì không chiếm được lợi, cho nên trong lòng mất hứng, cố ý quở trách chúng ta. Tỷ xem Nhị bá mẫu nói cái gì? Cái gì cũng chưa nói. Còn thực vui mừng mà.”

Quả thực không thể nói lý! Lâm Cẩn Âm giận dữ, tay mạnh vung xuống, Lâm Cẩn Dung nhắm mắt, chỉ nghe “Ba” một tiếng vang thanh thúy, hai má của nàng không hề đau đớn như dự kiến, mở to mắt nhìn, chính là Lệ Chi đã nhận cái tát này.

Lệ Chi không để ý đau đớn trên mặt, quỳ trên đất nói: “Tam tiểu thư bớt giận, quả nhiên là các tiểu thư đều muốn, bức bách Tứ tiểu thư, nói cái gì tiểu thư tin ai thì cho người đó, người không giành được chính là người xấu, Tứ tiểu thư không còn cách nào khác mới không thể không dùng biện pháp này.”

Lâm Cẩn Âm nhìn bộ dạng không biết hối cải kia của Lâm Cẩn Dung, bỗng nhiên có cảm giác bất lực, thở dài mở miệng nói: “Đây là tâm ma, nàng gạt được người khác, nhưng có thể lừa ta sao. Thôi vậy, là rồng thì bay lên trời, là rắn thì chui vào bụi cỏ, ta cũng không thể quản.” Nói xong cúi bả vai chậm rãi đi ra ngoài.

Lệ Chi vội đẩy Lâm Cẩn Dung, ý bảo nàng nhanh đi giải thích rõ ràng với Lâm Cẩn Âm.

Không phải tâm ma mà là vì mưu sinh, không thể giải thích rõ ràng. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu, mở ra tráp, đem mười tám thỏi vàng nguyên bảo cần thận cất vào đó. Chính nàng hiểu được, chuyện bán trang sức cho đường tỷ muội này, không được bao lâu, thanh danh Lâm gia Tứ tiểu thư coi của nặng hơn người sẽ truyền ra ngoài, đối với toàn bộ Tam phòng sẽ bất lợi. Con đường này so với sự tưởng tượng của nàng càng khó đi, càng gian khổ hơn, nhưng nàng nghĩ, nàng kỳ thật rất may mắn, nàng có cữu phụ như Đào Thuấn Khâm vậy.

Tại Phác Giản cư, Chu thị nâng má hỏi Hứa ma ma: “Ngươi nói Đào cữu lão gia trước đó vài ngày ở thành tây mua 80 khoảnh đất bị nhiễm mặn sao?”

Hứa ma ma dùng sức gật đầu: “Vâng, tổng cộng tốn năm trăm sáu mươi quan tiền. Ngoại chất nhi của lão nô tốn công sức mới hỏi thăm được. Nghe nói là Đào cữu lão gia ban đêm gặp mộng, trong mộng phải mua khối đất kia mới làm ăn thuận buồm xuôi gió, nhưng trên địa khế lại viết tên của Tam phu nhân, còn chia làm hai phần.”

Đây là muốn làm cái gì? Đột nhiên mua nhiều đất bị nhiễm phèn vô dụng như vậy, chẳng lẽ bên trong có trò gì sao? Chu thị nhíu mày, lâm vào trầm tư. Lúc trước bản thân tìm Lâm Cẩn Âm thăm dò thử lòng nói vài câu, chỉ thấy Lâm Cẩn Âm xấu hổ đến mức đầu không thể ngẩng lên, cũng không thấy có vẻ mặt nào khác, hoặc là chính Lâm Cẩn Âm không biết việc này, hoặc là chính Tam phòng bí mật làm việc, cố ý gạt mọi người.

Có thể có được lợi gì đây? Đào thị không yên lòng, Đào Thuấn Khâm cũng là phú hào nổi danh ở Thanh Châu, nổi danh khôn khéo mạnh mẽ, Chu thị có nghĩ đến việc cùng mua một khối đất bị nhiễm mặn, lại thấy không nên, cân nhắc mãi, liền hướng Hứa ma ma ngoắc gọi: “Đi, tìm người nào đó nói với Tam lão gia như thế này……”

Hứa ma ma bên môi lộ ra ý cười xấu xa: “Được. Phu nhân chờ tin tức của lão nô.”

Ngày Đào Thuấn Khâm rời đi, Lâm Cẩn Dung tiễn người trở về, sau khi ngủ trưa dậy liền phát hiện sắc trời thay đổi. Bầu trời trở nên âm trầm, u ám, trong không khí bao hàm không khí ẩm ướt nặng nề, làm cho người ta tự dưng có chút xao động hoảng hốt.

Quế ma ma hầu hạ Lâm Cẩn Dung rửa mặt, lẩm bẩm nói: “Hôm nay sợ là sẽ mưa to rồi. Thực buồn chán.”

Lâm Cẩn Dung có chút uể oải, lười biếng nói: “Mưa đi, đã liên tục mười ngày chưa mưa.”

Cửa vang lên một tiếng động nhỏ, Hạ Diệp vội vã chạy tới: “Tứ tiểu thư, Tam tiểu thư bảo người chạy nhanh đến phòng phu nhân.”

Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy: “Làm sao vậy?”

Hạ Diệp bám vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Lão gia cùng phu nhân vì sự việc gì đó mà làm ầm ỹ lên, hình như là nói Cữu lão gia mua đất bị nhiễm mặn gì đó. Tam tiểu thư nói thỉnh người lập tức đến phân trần rõ ràng.”

Lâm Cẩn Dung ngực căng thẳng, vội vàng bước ra bên ngoài.