Lâm Cẩn Dung xanh mặt nhìn sách trước mặt.
Lúc nàng dùng dao bạc quét nhẹ đi lớp son, rõ ràng là
một vết nhỏ, không thể nhìn rõ, nhưng lúc này sách thật sự bị dao làm rách. Vết
rách này, hoàn toàn không cần hỏi lai lịch, trừ bỏ Lục Giam cũng không còn ai
dám hạ độc thủ.
Miêu Nha khiếp đảm dò xét biểu tình Lâm Cẩn Dung, nhỏ
giọng nói: “Biểu thiếu gia nói, đây là sách trân quý của Chư tiên sinh, không
phải a miêu a cẩu, tùy tiện bù lễ vật hoặc bù tiền là có thể giải quyết, Thất
thiếu gia tương lai còn muốn bái Chư tiên sinh làm vi sư, nếu gây ấn tượng kém
làm sao có thể được thu nạp? Hắn không còn cách nào khác, hỏi tiểu thư có muốn
thỉnh phu nhân nghĩ cách?”
“Hắn phải như thế nào thì mới chịu?” Lâm Cẩn Dung hận
cũ chưa tan, lại thêm thù mới. Trong ấn tượng của nàng Lục Giam có hai ham
thích, thứ nhất là chơi cờ, thứ hai là tàng thư, chơi cờ tất nhiên luôn muốn
thắng, yêu sách giống như tính mạng. Cho nên Lục Giam vì sách bị hỏng mà tức
giận, nàng cũng không kỳ quái, lại không nghĩ rằng hắn cư nhiên vì muốn bức
nàng xin lỗi mà lấy sách trân quý của Chư tiên sinh hảo tâm cho hắn mượn làm
hỏng. Sách của hắn còn luyến tiếc cho người khác đọc, sách của người khác lại
tùy ý giày xéo, xem ra, nàng vẫn xem nhẹ trình độ vô sỉ của hắn.
Miêu Nha cúi đầu nắm tay, kiên trì thấp giọng nói:
“Biểu thiếu gia nói chỉ cần tiểu thư thật tình ăn năn, hướng hắn chịu nhận lỗi,
hắn sẽ không truy cứu.”
“Hắn nằm mơ!” Lâm Cẩn Dung dữ tợn cười: “Ngươi đi nói
cho hắn biết, nếu hắn đã không lo lắng gì, vậy sách này cứ để ở chỗ của ta là
được rồi. Ta xem hắn lấy cái gì trả lại Chư tiên sinh! Tương lai Thất thiếu gia
muốn bái sư, ta sẽ bảo Thất thiếu gia đem sách này cầm trả lại Chư tiên sinh,
nói từ một góc của Tây viện này tìm thấy!” Nghĩ nàng là tiểu cô nương tầm
thường phạm lỗi sợ người lớn biết được sẽ trách phạt sao? Nàng không phải! Nàng
cũng không tin Chư tiên sinh nghe Lục Giam chậm rãi giải thích, nói là biểu
muội bướng bỉnh, giấu sách không trả lại. Lời này nếu từ trong miệng Lục Giam
nói ra, hắn cũng sẽ không còn là Lục Giam nữa.
Miêu Nha hai mắt nhìn sách, môi hé rồi khép vào hai
lần, muốn nói cái gì rốt cuộc lại nhịn xuống, nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi rời
đi.
Lâm Cẩn Dung cầm quyển sách kia lên, muốn hung hăng
ném xuống đất, nhưng xuất phát từ tôn trọng Chư tiên sinh yêu quý sách vở, lại
sinh sôi nhịn xuống, ngược lại quay đầu nhìn màn trời màu lam đậm ngoài cửa sổ
ói ra một ngụm trọc khí.
Lệ Chi nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, vì sao người
lại chán ghét biểu thiếu gia như vậy?” Không muốn gả vào Lục gia và kết thù với
Lục Giam là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, nàng thực mê mang.
Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, oán hận nói: “Bởi vì có
những người trời sinh đã có bản mặt khiến người chán ghét.”
Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Lệ Chi tâm
tình cũng có chút không bình tĩnh, liền cầm khung thêu đến bên cạnh Lâm Cẩn
Dung, vừa thêu thùa vừa cẩn thận nói: “Tiểu thư, người nói biểu thiếu gia phá
hỏng sách như vậy, vậy phải hướng Chư tiên sinh công đạo thế nào?” Mặc dù Lâm
Cẩn Dung hướng hắn chịu nhận lỗi, rốt cuộc cũng phải giải thích với Chư tiên
sinh đi?
Lâm Cẩn Dung tức giận nói: “Còn phải hỏi? Hắn coi
trọng sách của người ta, muốn mượn cơ hội này giữ lại, sau đó đem toàn bộ
chuyện này đổ lên người ta, khiến ta bị trách phạt, lại hướng hắn nhận lỗi, một
mũi tên trúng ba đích a.”
“A? Hắn làm như vậy?” Lệ Chi lắp bắp kinh hãi, nhìn
biểu thiếu gia nhã nhặn lại có tâm tư khúc chiết âm u xấu xa này sao?
Lục Giam đương nhiên không đến mức có ý chiếm đoạt
tàng thư của Chư tiên sinh. Nhưng Lâm Cẩn Dung nói ra thoải mái như vậy, kỳ
thật nàng cũng rất muốn biết, nếu nàng thật sự làm như lời Lục Giam, Lục Giam
có thể giải quyết như thế nào? Thỉnh người sửa lại sách sao?
Hoa đèn “ba” một tiếng bật lên, Miêu Nha hoan hoan hỉ
hỉ đi vào, đem một thực hộp sơn đen đặt xuống trước mặt Lâm Cẩn Dung, cười hì
hì nói: “Tiểu thư ăn kẹo.” Tiếp theo lại hướng tới Lệ Chi, hỏi Quế Viên chạy đi
đâu.
“Nàng thân thể không thoải mái, tiểu thư bảo nàng
trước đi xuống nghỉ ngơi.” Lệ Chi trả lời cho có lệ nhìn vào hộp kia, thấy bên
trong có ô mai đường, đậu phụ đường, mật đạn đạn, mứt táo, ngũ loại trái cây
tẩm đường, liền cười nói: “Ai u, Miêu Nha, nhiều thứ ngon như vậy, là ai đưa
cho ngươi vậy?”
Miêu Nha cẩn thận nhìn Lâm Cẩn Dung, nói: “Là biểu
thiếu gia thưởng cho ta. Kỳ thật, hắn cũng khá tốt……” Thấy Lâm Cẩn Dung nhướn
lông mày, lập tức liền sửa lời: “Nga, là không quá tệ…… Hắn nói cho Nhị ca ta
một cái lưới bắt cá thật tốt…… Tiểu thư, người nếm thử đi, thật sự rất ngon.”
Vừa rồi nàng quay trở lại tây viện, lo lắng đề phòng đem lời Lâm Cẩn Dung nói
cho Lục Giam nghe xong, cũng không thấy Lục Giam tức giận, ngược lại kêu Trường
Thọ lấy trái cây cho nàng ăn, nhưng thật ra Trường Thọ lại hướng nàng trợn mắt,
vẻ mặt chán ghét.
Lâm Cẩn Dung đứng dậy: “Các ngươi ăn đi, ta hôm nay có
chút mệt mỏi.”
Miêu Nha vội hỏi: “Tiểu thư, hay là sách này đưa ta
cầm trả lại đi?”
Lâm Cẩn Dung không trả lời, dùng sức vén mạnh rèm lên.
Thanh bố rèm bay lên trong không trung một đường vòng cung, giống như bàn đu
dây đong đưa qua lại vài cái, mới dần dần dừng lại.
Đây là lần đầu tiên tiểu thư phát hỏa với mình, tuy
rằng không nói gì, nhưng Miêu Nha vẫn cảm thấy thực ủy khuất, khổ sở nhìn Lệ
Chi nói: “Lệ Chi tỷ tỷ.”
Lệ Chi than nhẹ một hơi, thấp giọng nói: “Nha đầu
ngốc, chỉ có lưới bắt cá cùng một hòm trái cây tẩm đường đã thu mua được ngươi
rồi sao?” Lâm Cẩn Dung hận Lục Giam như vậy, người bên cạnh nàng lại liên tục
phản chiến, đầu tiên là Quế Viên không biết xấu hổ — tuy rằng Lục Giam bảo là
do Lâm Cẩn Dung nghịch ngợm, cho mọi người bậc thang leo xuống, nhưng tóm lại
chân tướng chính là chân tướng, ngày sau Lâm Cẩn Dung thấy Lục Giam vô duyên vô
cớ sẽ không thoải mái; Tiếp theo Miêu Nha dễ dàng đã bị thu mua, còn thay hắn
nói lời hay, Lâm Cẩn Dung không tức mới là lạ.
Miêu Nha ủy khuất đến cực điểm: “Ta đâu phải người như
vậy? Núi vàng biển bạc cũng không thể so với đỗi đãi của tiểu thư. Ta chỉ là,
chỉ là cảm thấy, biểu thiếu gia thực không xấu. Tiểu thư lúc trước đối với hắn
như vậy, hắn cũng không tức giận, tiểu thư làm rách sách, còn mắng hắn, hắn vẫn
hòa nhã, ngược lại cho ta cùng ca ca thứ tốt, ta chỉ muốn tiểu thư biết, cùng người
ta tức giận, khổ sở không phải là bản thân sao……” Nói đến đây, nha đầu kia lúc
trước vì Lục Giam bị rơi xuống sông, chẳng những không tìm huynh muội bọn họ
gây phiền toái, ngược lại vẻ mặt ôn hoà cho bọn hắn này nọ mà áy náy.
Nha đầu ngốc, vị “biểu thiếu gia “tốt” này tự làm rách
sách, lúc trước biểu thiếu gia cũng từng dùng huynh muội bọn họ để uy hiếp tiểu
thư. Miêu Nha thiên chân khả ái làm cho Lệ Chi không đành lòng nói cho nàng
biết chân tướng, cười cầm một viên ô mai ngâm đường nhét vào miệng Miêu Nha, dỗ
nàng nói: “Miêu Nha ngoan, tiểu thư hiểu được tâm của ngươi, lúc này nàng chỉ
là mệt mỏi mà thôi. Ăn đi, biểu thiếu gia lại muốn ngươi làm cái gì, ngươi cứ
trực tiếp nói với hắn, nói tiểu thư không thích là được.”
Miêu Nha nín khóc mỉm cười: “Đúng vậy, ta nghe lời
tỷ.”
Thần tiên đánh nhau, cũng không phải là tai ương của
tiểu quỷ sao? May mà hai vị chủ tử tâm địa không ngoan tuyệt, nếu là gặp phải
Lâm Ngũ, Lục, , chỉ chút ủy khuất này thì tính là gì. Lệ Chi cười cười, lại đem
quyển sách kia bao lại đưa cho Miêu Nha, nhỏ giọng nói: “Cầm đi, nói với biểu
thiếu gia, tiểu thư sẽ không nghịch ngợm nữa. Nàng chỉ mạnh miệng mà thôi, kỳ
thật trong lòng đã sớm hối hận, xấu hổ không dám đến.”
“Ân!” Miêu Nha hưng phấn ôm sách cùng thực hộp sơn đen
nhảy dựng chạy đi ra ngoài. Lệ Chi nhẹ nhàng vén rèm lên nhìn, thấy Lâm Cẩn
Dung nghiêng người nằm ở trên giường, đưa lưng về phía mình vẫn không nhúc
nhích. Đột nhiên còn có chút muốn cười, tiểu thư đã lâu không bộc lộ tính trẻ
con như vậy.
Miêu Nha một hơi chạy vội tới cửa tây viện, định chui
đầu vào, nhưng có người đi ra nhéo bả vai nàng lôi kéo nàng lại, cười mắng:
“Tiểu nha đầu, chạy loạn cái gì? Nửa điểm quy củ đều không có.” Chính là Cung
ma ma.
“Ma ma.” Miêu Nha trừ bỏ nương ra sợ nhất chính là
Cung ma ma lúc nào cũng giảng giải quy củ, cười gượng một tiếng, tròng mắt vừa
chuyển định thấp người chui qua Cung ma ma.
Cung ma ma nhìn thấy rõ ràng, một tay kéo áo nàng,
quát: “Làm gì vậy? Cầm trong tay thứ gì kia?”
Miêu Nha vội nói: “Là kẹo biểu thiếu gia thưởng nha!”
Cung ma ma cầm lấy bọc nhỏ kia, ánh mắt nhíu lại: “Đây
là cái gì?”
Miêu Nha chột dạ chớp mắt đang suy nghĩ nên đối đáp
thế nào, chỉ thấy Lục Giam từ bên trong đi ra cười nói: “Miêu Nha, tiểu thư các
ngươi xem xong rồi?” Sau đó hướng Cung ma ma duỗi tay, thoải mái nói: “Ma ma,
đây là tàng thư của Chư tiên sinh, rất trân quý. Tứ muội muội tò mò, muốn mượn
nhìn xem.”
Cung ma ma giãn mày, cười đưa sách cho Lục Giam, trầm
mặc đánh giá Miêu Nha liếc mắt một cái, rồi hành lễ cáo lui.
Lục Giam nhìn lướt qua sách, hỏi Miêu Nha: “Thế nào?”
Miêu Nha vội nói: “Tiểu thư chúng ta về sau sẽ không
nghịch ngợm nữa. Nàng chỉ mạnh miệng mà thôi, kỳ thật đã sớm hối hận, chính là
ngượng ngùng không dám đến.”
Lục Giam hồi lâu mới vểnh vểnh khóe môi, tươi cười
giống như vầng trăng ló ra khỏi đám mây: “Được, ngươi nói với nàng, ta sẽ không
chấp nhặt với nàng.”
Miêu Nha gật gật đầu, tò mò nói: “Biểu thiếu gia,
người định giải quyết quyển sách này thế nào? Dùng kim thêu hay vải vá lại sao?
Có cần ta giúp người không a?”
Lục Giam rốt cục nhịn không được cười ha ha, nhưng
cũng không đáp lời Miêu Nha, thẳng hướng bước vào trong phòng. Trường Thọ ở một
bên khinh bỉ thấp giọng nói: “Nói ngươi ngốc quả nhiên ngươi thật ngốc, vậy mà
ngươi còn không phục! Dùng kim thêu và vải để vá sách? Đúng là chỉ có ngươi
nghĩ ra, không phải vá sách mà vá vải bọc sách đi? Muốn biết không? Cầu ta đi?”
Miêu Nha giận dữ, lại mãnh liệt muốn biết sách sẽ được
sửa lại thế nào, vì thế nhịn cả giận: “Trường Thọ, cầu ngươi nói cho ta biết
được không?”
“Ngươi hãy nghe cho kỹ.” Trường Thọ lỗ mũi hướng lên
trời: “Nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu, ngốc tử!”
Miêu Nha quai hàm bạnh ra, giơ hộp trong tay lên,
hướng đầu Trường Thọ đập một cái, ô mai đường, đậu phụ đường, mật đạn đạn, mứt
táo, rầm rầm rơi ra, đổ đầy người Trường Thọ.
Miêu Nha cười ha ha, nâng cằm nói: “Ngọt hay không
ngọt a? Ta ăn vẫn còn lại chỗ này, thưởng cho ngươi! Không cần cảm tạ.”
“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi muốn chết!” Trường Thọ
nhìn lén thân ảnh Lục Giam qua cửa sổ liếc mắt một cái, đè thấp cổ họng mắng
một tiếng, lấy tay bắt Miêu Nha.
Miêu Nha sớm đã chạy ra sân viện, hướng hắn nói:
“Trường Thọ dài, mệnh đoản a……”
Tên này của hắn là lão thái gia cố ý ban cho, chính là
một phần thưởng, ý tử là Nhị thiếu gia trường mệnh trăm tuổi. Nha đầu chết tiệt
kia sao có thể nói năng như vậy? Trường Thọ phẫn nộ, cũng bất chấp đang làm
khách nhà người ta, cởi hài ném về phía Miêu Nha, Miêu Nha linh hoạt né tránh,
hài kia nện vào cánh cửa, thanh âm vang vang.
Miêu Nha bịt mũi nhặt lên, ha ha cười, cũng không thèm
nhìn ném ra xa. Trường Thọ quát to một tiếng, đang chuẩn bị liều lĩnh tiến lên
báo thù, chợt nghe Lục Giam ở trong phòng trầm giọng nói: “Trường Thọ, ngươi
vào đây.”
Trường Thọ bất đắc dĩ dừng bước, gắt gao trừng mắt
nhìn Miêu Nha đắc ý chạy đi, hận đến mức nước mắt lưng tròng.