Văn thị lau một phen mồ hôi lạnh, lại chạy tới cùng
Lâm Cẩn Dung thương lượng: “Tứ muội muội, phiền muội đi qua cùng Lục muội, Thất
muội ngồi chung. Vốn nên để muội muội ngồi lại đây, nhưng muội cũng hiểu được,
Lục muội bị phỏng ….”
Lâm Cẩn Dung tựa tiếu phi tiếu nhìn Văn thị, Văn thị
cười so với khóc còn khó coi hơn: “Ta cũng vậy không có cách nào khác.” Lâm Cẩn
Dung cũng đứng dậy đi xuống: “Hôm nay chuyện khiến Tam tẩu phiền toái đã quá
nhiều, ta sẽ không khó xử Tam tẩu.” Người ta cũng là nhi tức, sao không biết
nhi tức cũng có chỗ khổ sở? Nàng khó xử Văn thị để làm gì?
Cặp song sinh thấy nàng lên xe, cũng không khó xử
nàng, chỉ có Lâm Thất nói: “Tứ tỷ sao dễ dãi cẩu nhi kia quá vậy? Tỷ vẫn nên
ngồi ở trong xe, nàng có bản lĩnh thì cứ đứng bên ngoài!” Lâm Cẩn Dung không
đáp. Mấy tỷ muội quan hệ thật sự là kỳ quái, lúc trước là cặp song sinh hung
hăng, không đem nàng để vào mắt, luôn bắt nạt Lâm Ngũ. Hiện tại cặp song sinh
này sau khi bị phạt được ra ngoài, Lâm ngũ cùng Lục Vân quan hệ càng ngày càng
tốt, giữa mấy người đều đã xảy ra biến hóa. Đương nhiên, trong đó người biến
hóa lớn nhất là Lâm Lục, Lâm Ngũ thì sao, phải nói là càng ngày càng lộ ra nàng
vốn còn có thói hư tật xấu của tiểu nhân.
Ép buộc một phen, xe ngựa rốt cục cũng dời bánh, đi
được một nửa đường, Lâm Lục nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ lên: “Lại có tuyết rơi. Tứ
tỷ tỷ, tỷ đoán hôm nay là ai đẩy Dương Mạt chạm vào tỷ?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta không biết, Dương Mạt cũng nói
nàng không rõ ràng. Đại khái là ai đó không cẩn thận đi. Dù sao chỗ đó chật hẹp
lại nhiều người, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Kỳ thật nàng cẩn thận suy nghĩ
Lâm Lục, Lâm Ngũ, Lục Vân đều không thoát khỏi có liên quan, hết thảy đều có
khả năng.
Lâm Lục rộng lượng bất thường khiến nàng thuận lợi trổ
hết tài năng, trở thành người ôn hòa hiền hậu nhất hôm nay trong đám Lâm gia tỷ
muội, sau khi trở về nếu lão thái thái muốn khen ngợi ai, người thứ nhất chính
là Lâm Lục. Lâm Ngũ hôm nay chắc chắn rất hận mình, lúc trước bắt mình nhận lỗi
với Lâm Ngọc Trân và Lục Vân, sau đó lại ồn ào nói ra mấy câu khó nghe, thật sự
có bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu. Cho nên cũng không bài trừ Lâm Ngũ vì
Lục Vân xả giận, muốn lấy lòng Lục Vân.
Về phần Lục Vân…… Lâm Cẩn Dung có chút sợ sệt. Bản
thân hai lần đoạt mất sự nổi bật của Lục Vân, khiến ấm lô hội này của Lục gia
dường như chuẩn bị cho mình vậy, Lục Vân hận mình cũng không kỳ quái, hơn nữa
trong lúc ngẫu nhiên bản thân phát hiện nếu bí mật kia là thật, Lục Vân cũng có
lý do để làm vậy. Mà lúc đó Lục Vân đang ở nhà nàng ta, muốn làm cái gì cũng
đều thuận tiện. Nhưng mà, đoán gần đoán xa, nàng không thể chỉ dựa vào điều này
có thể kết luận là Lục Vân giở trò quỷ.
Còn có một khả năng khác, thì chắc hẳn là tranh đấu
nội bộ giữa Lâm gia tỷ muội, Lâm Ngũ làm chuyện xấu, bị Lâm Lục phá hỏng, giả
bộ thực hiện chút kỹ xảo nghiêng tay làm rơi chén trà khiến bản thân bị phỏng
một chút, sau đó lợi dụng Lâm Thất tính tình xúc động ồn ào mà trở thành người
thắng cuối cùng, hiện tại lại muốn châm ngòi khiến mình cùng Lâm Ngũ bất hòa,
trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi.
Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng rùng mình. Hóa ra
chỉ là một chuyện nhỏ, cẩn thận phân tích, cũng có thể phân tích ra nhiều khả
năng như vậy. Kiếp trước, nàng chỉ biết tận lực rời xa thị phi, bị người ám hại
cũng chỉ biết âm thầm tức giận khổ sở, cũng không muốn đi điều tra. Hiện tại
xem ra cũng nên rời xa thị phi, nhưng cũng không nên hồ đồ.
Lâm Lục chậm rãi nói: “Ta biết là ai.”
Lâm Cẩn Dung nhanh chóng giương mắt nhìn Lâm Lục.
Lâm Lục cười: “Là Tín Nhi.”
Lâm Thất quát to một tiếng: “Cái gì? Đúng là nàng? Ta
sẽ mách với tổ mẫu, đem tiện tì này đánh chết, lại đem ra ngoài bán!”
“Câm miệng!” Lâm Lục trừng mắt nhìn muội muội sinh đôi
một cái, rồi nghiêm túc nhìn Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ tỷ, tỷ là người thành thật,
không nhận ra chân tướng. Lúc trước chúng ta không hiểu chuyện, thường xuyên
bắt nạt tỷ cùng Thất đệ và Ngũ tỷ. Vậy mà tỷ còn vì Ngũ tỷ bất bình.”
Nàng có chút e lệ cười, đè thấp thanh âm: “Ta bị cấm
chừng hai tháng, phụ thân mẫu thân đã nói với ta rất nhiều, ta thực hối hận đã
đối đãi với tỷ không tốt. Nhưng Ngũ tỷ, nàng ta là gieo gió gặt bảo. Nàng đối
tốt với tỷ đều là giả bộ. Tỷ không biết sao? Nàng ở mặt ngoài vô cùng ôn hòa,
sau lưng thường ở trước mặt tổ mẫu nói xấu tỷ và chúng ta. Nếu tỷ không tin, có
thể hỏi hạ nhân trong phòng tổ mẫu. Lâm Cẩn Dung rũ mắt nhìn dấu chân trên đôi
hài làm bằng da nai của mình, mặt không chút thay đổi nói: “Nàng thay đổi rất
nhiều, so với Lục Vân biểu muội còn hận ta hơn, ta cũng không biết vì sao lại
đắc tội nàng, nàng lại nói ra mấy lời khó nghe như thế.”
“Nhìn bộ dáng nàng ta bức bách bộ tỷ…… Chậc, thật sự
là mất hết mặt mũi của tiểu thư Lâm gia, cứ như tiểu thư Lâm gia đang phải cầu
cạnh Lục gia vậy. Đối đãi với tiểu nhân như nàng, tỷ nên hung hăng hơn thì nàng
mới có thể sợ tỷ.” Lâm Lục khinh thường loan loan khóe môi: “Tỷ đừng sợ, chuyện
ngày hôm nay ta sẽ nói với tổ mẫu. Nàng chưa từng bị phạt, cho nên không biết
dòng họ là một thể thống nhất, nhưng bắt đầu từ hôm nay, nàng ta cũng nên
biết.”
Lâm Cẩn Dung không nói được một lời. Ai nàng
cũng không tin. Nàng chỉ từ chuyện hôm nay mà nhìn ra một sự kiện, trong ba
phòng người được tập trung gả cho Lục Giam rõ ràng là Lâm Lục thông minh, Lâm
Thất chỉ là người phụ trợ: Các nàng lúc trước cũng đề phòng nàng, nhưng sau khi
nàng biểu diễn pha trà thắng hoàn toàn đắc tội với Lâm Ngọc Trân, nàng cũng trở
thành công cụ để nàng ta mượn sức đối phó với Lâm Ngũ. Về phần sau đó thì sao? Có
thật là Lâm gia nữ nhi trừ bỏ Lục Giam ra, cũng không thể gả cho người nào khác
nữa hay không?
Lại nghe Lâm Thất nhẹ nhàng hít một tiếng: “Mẫu thân
ta đã vào phòng của cô cô, trong phòng cô cô có nhiều đồ trang trí ta cũng chưa
từng gặp qua, rất tinh xảo đẹp mắt. Còn có váy lưu hoa sái kim mà Lục Vân mặc
hôm nay, nghe nói là trang phục đang lưu hành nhất ở kinh thành, giá trị hai
vạn lượng. Ta cũng muốn.” Lâm Lục nhìn nàng liếc mắt một cái, khẽ gắt nói: “Tầm
nhìn hạn hẹp.”
Lâm Cẩn Dung xoa xoa trán, Lục lão ông giỏi về kinh
doanh tích trữ gia sản bạc triệu; Lục Kiến Tân bên ngoài làm quan nhiều năm,
kiếm được không ít: Lâm Ngọc Trân đồ cưới dày, quản lý Lục Giam cực nghiêm
ngặt, không được dễ dàng gần gũi nha hoàn, mà Lục Giam là đích tôn duy nhất, tuấn
tú có tài, tiền đồ có vẻ vô hạn lượng, Lục Vân sắp đến tuổi cập kê, cũng sẽ gả
đến phu gia có thế lực. Hôn sự tốt như vậy, Đại bá phụ, Đại bá mẫu, Nhị bá phụ,
Nhị bá mẫu quả nhiên đều toàn lực ứng phó mưu tính cho nữ nhi nhà mình.
Nhưng nếu bọn họ biết, một ngày kia, gia sản bạc triệu
của Lục gia toàn bộ trôi xuống sông xuống biển, thậm chí còn trỗi dậy ý niệm
cướp đồ cưới của nữ nhân, bọn họ còn có thể tranh đoạt như vậy nữa hay không?
Lâm Cẩn Dung nghiêng người tựa vào thành xe, nhìn rèm
xe màu xanh da trời bên cạnh rồi nhắm mắt lại nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
Xe ngựa dừng lại, Lâm Cẩn Dung được Lệ Chi đỡ xuống
xe, vừa vặn nhìn thấy Lâm Ngũ đang cầm tay Tín Nhi, cười lạnh, uy hiếp nhìn lại
nàng, tựa hồ là đang nói, tỷ cứ chờ đấy. Lâm Cẩn Dung mặt không chút thay đổi
cùng Văn thị, Lâm Lục, Lâm Thất đi vào, định đến thăm Đào thị, rồi chuẩn bị
nghênh đón phong ba tiếp theo.
Lâm Lục xuống xe ngựa, nhíu mày nhìn Lâm Ngũ đi xa,
Thôi ma ma tiến lên đỡ nàng, nói nhỏ: “Tiểu thư yên tâm, lần này nàng không thể
trốn tội được.”
Đào thị trong phòng im ắng, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vén
rèm nhìn vào. Chỉ thấy Lâm Cẩn Âm kéo Lâm Thận Chi ngồi trên tháp đọc sách, hai
tỷ đệ dán má vào nhau, nghe thấy tiếng vang, hai người đồng thời ngẩng đầu lên
nhìn nàng cười, bên tháp lò sưởi dùng hai miếng quất ánh vàng rực rỡ được nướng
tản mát ra hương quất thản nhiên, khiến mùi thuốc đông y nồng đậm trong phòng
cũng phai nhạt bớt.
Yên tĩnh tốt đẹp. Đây là nhà của nàng, là nơi có thân
nhân của nàng.
Sự căng thẳng trong lòng đột nhiên được buông lỏng,
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng cởi áo choàng, ngồi xuống bên cạnh hai người, thấp giọng
nói: “Mẫu thân thế nào rồi?”
Lâm Cẩn Âm chỉ vào trong phòng, thấp giọng cười nói:
“Cùng cữu phụ nói chuyện đã hơn nửa ngày, tâm tình đã tốt hơn nhiều, lại uống
thuốc của Thủy lão tiên sinh, hiện giờ đang ngủ.”
“Như vậy là tốt rồi.” Lâm Cẩn Dung xoa xoa đầu Lâm
Thận Chi: “Hôm nay tại sao không cùng tổ phụ đọc sách tập viết?”
Lâm Thận Chi đắc ý cười nói: “Ta gần đây rất ngoan,
tiến bộ rất nhiều, tổ phụ theo lão bằng hữu đi ra ngoài ngắm tuyết, cho ta nghỉ
nửa ngày.”
“Cữu phụ cùng Đại biểu ca chắc là đến Ngô gia?” Được
Lâm Cẩn Âm khẳng định, Lâm Cẩn Dung hơi hơi cúi đầu, thấp giọng nói: “Ta có một
sự việc muốn kể với tỷ, tỷ tỷ nghe xong đừng khẩn trương, cũng đừng lớn tiếng
ồn ào.”
Lâm Cẩn Âm giống như chim sợ cành cong, ngồi thẳng
lưng, mở to hai mắt nhìn Lâm Cẩn Dung: “Làm sao vậy? Có phải các nàng lại bắt
nạt muội?”
Lâm Cẩn Dung lắc đầu:“Không phải, ta vô tình phạm lỗi,
đắc tội với cô cô cùng Vân biểu muội, Ngũ muội cũng hận ta.” Nàng âm thầm suy
nghĩ câu chuyện trong đầu sau đó kể lại cho Lâm Cẩn Âm nghe.
“Ngũ muội thật sự hơi quá đáng, thật sự không ngờ nàng
lại là người như vậy, quả nhiên thời khắc mấu chốt mới thấy tâm tư.” Lâm Cẩn Âm
nghe xong, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, sau khi trố mắt hồi lâu mới nghẹn ngào
nói: “Muội không cố ý, không thể trách muội. Chính là……” Chính là Lâm Cẩn Dung
phá hủy ấm lô hội của Lục Vân, lại có Lâm Ngũ khuyến khích, lão thái thái nói
vậy sẽ không dễ dàng buông tha việc này.“Còn có chuyện Lục muội bị phỏng……” Lâm
Cẩn Dung làm bộ chán nản khe khẽ thở dài: “Ta nghĩ, sự tình đã phát sinh, vô
luận dù thế nào cũng không thể vãn hồi. Tổ mẫu muốn phạt ta thế nào ta đều chấp
nhận, cùng lắm thì lại bị cấm chừng.”
Lâm Cẩn Âm đem toàn bộ sự tình cẩn thận suy tư một
lần, xoa xoa trán: “Như vậy cũng được, để cho mọi thứ chu toàn, đừng cưỡng
lại.”
Lâm Thận Chi nghe xong, chớp mắt nói: “Làm sao vậy? Tứ
tỷ tỷ, tỷ pha trà, thổi sáo đều thắng, rất có tiền đồ, hẳn phải được khen ngợi
mới đúng nha.”
Lâm Cẩn Âm không biết nên giải thích với nó thế nào,
liền sờ sờ đầu nó nói: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện cũng đừng hỏi nhiều.”
Lâm Thận Chi làm cái mặt quỷ: “Ta đi hỏi tổ phụ.”
Lại nghe Đào thị ở bên trong ho khan một tiếng: “A
Dung! Con sợ cái gì? Nhà nàng gọi người đấu trà, còn không chuẩn bị tinh thần
có người sẽ thắng mình sao? Con thổi sáo thắng Ngô Tương, đó là tài danh của
con! Nữ nhi của ta là bảo vật, cũng không thể ủy khuất nữ nhi của ta làm nền
cho người khác! Muốn trách thì trách mình tài nghệ không bằng người! Không thể
bảo người khác giả bộ làm kẻ ngu dốt được? Ta cũng không tin nhà nàng không
biết xấu hổ bắt con nhận lỗi như vậy.”
Đào thị mỗi lần đều để ý , lần này cũng để ý, lòng
người đều như vậy, nếu là Đào thị chuyên tâm vì Lâm Cẩn Dung mở ấm lô hội, lại
bị người trong nhà đoạt hết nổi bật, nàng có thể vui vẻ được sao? Lâm Cẩn Âm
bùi ngùi thở dài: “Nương, người không phải đang ngủ sao? Như thế nào lại nghe
thấy?”
Đào thị nói: “Trong lòng ta có việc, làm sao có thể
ngủ được? Vào đây, thừa dịp ba tỷ đệ các con đều ở đây, ta có việc muốn nói.”
Ba tỷ đệ Lâm Cẩn Dung không dám trì hoãn, chạy nhanh
đi vào.