Thế Hôn

Chương 460: Ngã ngựa




Hạ nhân Ngô gia kia không nghe Lục Kiến Tân hỏi còn đỡ, mới vừa nghe thấy, liền ai ai khóc lên: “Lão thái thái nhà ta không còn, Đại gia cũng bị chém một đao.”

Lục Kiến Tân sợ tới mức chỉ chớp mắt: “Sao lại đến tình trạng này?”

Người kia nghẹn ngào nói: “Nghịch tặc vây quanh tòa nhà, cầm cây đuốc, phá cửa. Nhà của ta vốn cũng có vài tráng đinh đắc dụng, Đại lão gia vừa phái người đi tìm quan binh cầu cứu, ỷ vào tường cao cửa rộng, chém chết bị thương mười mấy người, miễn cưỡng chờ đến hừng đông. Ai ngờ sau đó người ta lại lọt vào được, đốt cháy nhà. Khi đó lão thái gia dẫn nữ quyến và nhóm thiếu gia tiểu thư đều ở một chỗ, tặc tử đáng giận, ném cây đuốc vào đó, gặp người liền chém… sau đó liều chết mở một đường máu, khó khăn che chở một nhà già trẻ ra cửa, Đại gia cõng lão thái thái, bị nghịch tặc từ sau đuổi theo, nô tài chính mắt nhìn thấy đao bổ xuống, Đại gia cùng lão thái thái đều gục xuống, lão thái thái lúc ấy không còn thở, trên lưng Đại gia tất cả đều là máu……”

Đại gia trong miệng của hắn, chính là huynh trưởng Ngô Phương của Ngô Tương. Lục lão phu nhân nghe nói Ngô gia lão thái thái đã chết, trong tay lần tràng hạt cũng không xong, từ từ nhắm hai mắt chảy lệ liên thanh nói: “Làm bậy, làm bậy a!”

Lục Kiến Tân nhịn không được truy vấn: “Sau đó thì sao? Những người khác thế nào rồi?”

“Những người khác đã chạy đi, nhưng hiện nay không biết đến tột cùng như thế nào. Những người khác có khỏe không, mấy vị nam nhân cũng bất quá chỉ bị thương nhẹ, không sao.” Người kia thở hổn hển nói: “Tiểu nhân theo nhóm chủ tử chạy ra ngã tư, nghênh diện lại gặp được quan binh cùng phỉ binh chém giết, mới hiểu được Trấn an sử phủ cùng Tri châu phủ đều bị phá, không thể trông cậy, nhóm chủ tử liền nghĩ không bằng trước tìm cách ra khỏi thành đến thôn trang ở nông thôn trốn rồi nói sau. Nhưng tới nửa đường, gặp được một đám quan binh chạy ra khỏi thành, nói là Bình châu không thể giữ, bọn họ sẽ đến báo tin ở Thanh châu hoặc là Đại châu gần đây, thỉnh binh đến viện trợ. Còn nói ở nông thôn nơi nơi là bạo động lưu dân, nơi nơi cướp người phóng hỏa. Nhóm chủ tử lại có chút do dự, không dám đến thôn trang nữa.”

Lục Kiến Trung nhíu mày nói: “Vậy chủ nhân nhà ngươi rốt cuộc chạy đi đâu rồi? Sao chỉ có một mình ngươi ở đây?”

Người nọ lau nước mắt: “Tiểu nhân và thê tử, nhi tử tách ra, tiểu nhân báo cáo chủ nhân phải đi về tìm bọn họ. Nhóm chủ tử rốt cuộc đi nơi nào cũng không biết, tiểu nhân chính là cố ý lại đây báo tình hình ở thôn trang cho chư vị lão gia phu nhân, cũng muốn hỏi một chút hiện tại trong thành Bình châu đến tột cùng như thế nào.”

Lục Kinh nhẹ giọng nói: “Trấn an sử cùng Tri châu đều bị chém đầu, nhà của ta cũng bị vây công, nghe nói là nơi nơi tìm kiếm phú hộ cùng quan binh, rất loạn.”

Người nọ hết đường xoay xở, cuối cùng nói: “Ta chỉ là hạ nhân, nói vậy bọn họ sẽ không khó xử ta?”

Lâm Cẩn Dung hỏi: “Trên đường đi, ngươi có nhìn thấy người Lâm gia không?” Theo miêu tả của người này, loạn tặc sau khi vào thành đã có mục tiêu có phân công, một số người đi tấn công quan phủ, một số người còn lại đi vây công phú hộ, nói vậy có chủ ý cho dù thế nào cũng không thể tay không mà về. Trong ba nhà Lục, Ngô, Lâm yếu nhất chính là Lâm gia, Lục gia còn có thể ỷ vào nô bộc kéo dài thêm chút thời gian, Ngô gia cũng có khí lực cùng loạn tặc chém giết, Lâm gia lại khó mà chống đỡ. Không khỏi khiến nàng lo lắng bất an.

Người nọ nhẹ nhàng lắc đầu, thấy Lâm Cẩn Dung ánh mắt đỏ ửng, liền lại sửa miệng trấn an nói: “Hình như là thấy, dường như đã ra khỏi thành.”

Tuy biết vị tất là thật, trong lòng Lâm Cẩn Dung và Lâm Ngọc Trân vẫn cảm thấy đỡ hơn. Tiễn người nọ rời đi, tập thể Lục gia lâm vào trầm mặc, đưa ra chủ ý nên làm cái gì mới tốt. Đến tột cùng có trở về nhà cũ hay không? Nhà cũ hiện tại là quang cảnh gì? Nếu không đi nhà cũ, thì nên đi đâu bây giờ?

Lâm Cẩn Dung liều mạng hồi tưởng, lúc trước Lục Giam vì sao đưa nàng tới Giang thần miếu chờ lên thuyền, mà không phải tới nhà cũ ở nông thôn tránh né? Người nhiều như vậy vì sao lại lựa chọn đến bờ sông? Đầu đã đau nhức vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, lúc ấy chỉ biết đi theo hắn, đi theo dòng người, nhưng nàng không thể không nói, liền cố lấy dũng khí nói: “Ta thấy không bằng đi sông đi? Loạn lạc không chỉ là ở Bình châu? Cũng không hiểu được có thể có viện binh hay không?” Không ai cười nhạo nàng, nhưng cũng không ai để ý tới nàng, chỉ có Lục Giam lý giải đưa tới một ánh mắt an ủi.

“Ta thấy theo phương hướng loạn tặc đi, hơn phân nửa vẫn là đám phản binh dẫn đầu, bọn họ biết rõ quy củ cùng phương pháp làm việc của quan phủ, rất khó đối phó. Phía dưới là dân đen, lại hận không thể ăn thịt chúng ta, quả thực chẳng khác gì cầm thú.” Lục Kiến Tân tìm gậy gỗ chống để đứng lên: “Hướng nơi này là Thanh châu, hướng bên này là Đại châu, hai bên nhận được tin tức phái binh lại đây ít nhất cũng mất 6, 7 ngày, trong 6, 7 ngày này, liền cũng đủ rối loạn, nên cướp đều cướp sạch, đáng chết cũng giết hết, cái gì cũng không còn sót lại. Thanh châu, nhà chúng ta đều có sản nghiệp, không cần cầu người, Đại châu cũng có thân thích, sẽ không thấy chết mà không cứu, hai nơi đều có thể đi, nhưng chúng ta không có xe ngựa, tiền tài cũng chỉ giấu trên người một ít, lương khô lại có hạn, thời tiết không tốt, trên đường lại càng không bình an, có khả năng sẽ gặp phải loạn tặc, chúng ta không có cách nào lại ngăn cản một lần nữa…”

Lâm Cẩn Dung nghe ý tứ của Lục Kiến Tân, vẫn có xu hướng muốn trở về nhà cũ nhiều hơn. Quả nhiên Lục Kiến Trung tiếp lời: “Lão Đại, một nhà già trẻ lại có người bị bệnh, không có xe ngựa không có lương khô không có xiêm y dày dặn, sao đi được đường xa? Không chừng trên đường sẽ xảy ra đại sự! Cho dù bình an tới nơi, vạn nhất bên kia cũng rối loạn thì không phải tự mình đập đầu vào cửa sao? Nhị lang trước đó vài ngày từ Thái Minh phủ trở về không phải nói ở Tiềm châu cũng xảy ra loạn lạc sao? Có thể thấy được nhiều nơi không yên ổn. Đi xa không bằng đi gần, ta thấy nên trực tiếp đi nhà cũ, bên kia đều là tộc nhân của chúng ta, bọn họ còn có thể giúp đỡ chống loạn tặc đến hại chúng ta. Muốn làm cái gì cũng tiện cùng nhau hợp lực. Nhìn xem nhà này không phải cũng như thế sao?”

Lục Kiến Tân cầm gậy gỗ dùng sức ném xuống đất, trầm giọng nói: “Ta chính là có ý tứ này! Chúng ta vẫn nên trở về nhà cũ! Nhà cũ mới tu sửa xong, có lương thực có nước giếng có củi lửa, đóng chặt đại môn lại, có thể tử thủ một thời gian dài, cái gì cũng không sợ! Ta cũng không tin đám dân đen này có thể lợi hại hơn kỵ binh năm đó của Đại Vinh!” Nhìn quanh bốn phía, sầm mặt nói: “Từ giờ trở đi, ai cũng không được gây chuyện thị phi, cẩn thận tâm tư, bảo vệ nhau chạy thoát rồi nói sau!” Lại nhìn về phía hạ nhân chung quanh còn thừa lại của mấy phòng viện, nói: “Các ngươi trung nghĩa, con cháu Lục gia tương lai sẽ không quên các ngươi, phàm là chúng ta có ăn, các ngươi cũng có cái ăn.”

Buổi nói chuyện đã kích động được mọi người, không còn cảm thấy lạnh lẽo, cũng không còn cảm thấy chân đau, bệnh tậ dường như cũng đỡ hơn rất nhiều.

Lục Kiến Tân đưa mắt ra hiệu nhìn Chu Kiến Phúc, Chu Kiến Phúc nhân cơ hội nói: “Thừa dịp sắc trời còn sớm, các ngươi cùng ta đến nông gia phụ cận hỏi một chút có thể mua xe ngựa không. Nếu được, nữ nhân hài tử được nghỉ ngơi chúng ta cũng có thể đi nhanh hơn chút, càng sớm đến nhà cũ lại càng an toàn!”

Vì thế còn có vài người cường tráng đứng dậy, Lục Kiến Tân trước từ trong tay áo lấy ra một khối bạc vụn, lại nhìn Lục Kiến Trung: “Tiền tài của chúng ta đều bị cướp sạch, chỗ Nhị đệ còn hay không?”

Lục Kiến Trung nhịn nhẫn, cởi hài, từ một túi ẩn khâu trên quần lấy ra một khối vàng đưa cho Chu Kiến Phúc, dặn dò nói: “Nhất định phải xong. Cho dù là xe bò, xe ngựa cũ kỹ cũng được.”

Sa ma ma lại đây nói: “Lão thái thái muốn đi tiện.” Mới nói như thế, nhất thời chúng nữ quyến đều thấy mình cũng vậy, nhưng vùng này hoang vu, nơi nơi đều là người, có thể đi đâu giải quyết đây?

Lục Giam liền đem Nghị Lang giao cho Lâm Cẩn Dung bế, nói: “Ta đi nhìn xem. Xem có thể thương lượng với chủ gia dùng nhờ nhà xí hay không.” Cũng không biết hắn đi nói với người ta thế nào, bọn họ cư nhiên đồng ý để mấy người Lâm Cẩn Dung vào, nhưng có yêu cầu, mỗi lần chỉ có thể vào hai người, không được nhiều.

Đồ thị liền bụm mặt hoảng sợ nói: “Chỉ được phép vào hai người? Nếu bọn họ nổi lên ác ý thì làm sao bây giờ?” Nàng tóc tai tán loạn, chỉ trông vào trâm gỗ Lâm Cẩn Dung đưa, trên người mặc cũng không phải vải vóc thượng hạng gì, tuổi cũng đã lớn, mặt đầy lệ, ánh mắt sưng đỏ, thật sự khó coi.

Tống thị nhịn không được cười rộ lên: “Tam đệ muội, muội cứ yên tâm, không có người nào đối với muội như vậy đâu.”

Lâm Ngọc Trân chỉ khinh miệt cười nhạo một tiếng liền tiến lên đỡ lão thái thái: “Ta trước hầu hạ lão thái thái đi vào.”

Lục Thiện vừa thẹn vừa giận, oán hận trừng Đồ thị một cái. Đồ thị mặt đỏ tới mang tai buông tay xuống, thấp giọng nói: “Không phải bị dọa hỏng cả lá gan sao? Ta là nói, vạn nhất người nhà này muốn chờ chúng ta đi vào giựt tiền tài thì phải làm sao bây giờ?”

“Chúng ta nhìn qua rất nhiều tiền sao?” Lục Giam không thể nhịn được nữa, nghiêm mặt trách cứ nàng: “Bớt tranh cãi ít dùng sức đi!”

Giây lát, mọi người giải quyết vấn đề đi ra, chỉ thấy Chu Kiến Phúc lại đây cùng mấy người nhà lôi kéo xe bò rách tung rách tóe, một xe ngựa có con ngựa già, nắm đầu một con la và một con ngựa khác đi tới. Trước liền đem lão thái thái lên xe đổi ngựa già thành con la, nói: “Con la khí lực lớn hơn, lúc này có thể ngồi vài ngươi, xe bò cũng đủ cho nhóm phu nhân và thiếu phu nhân ngồi.”

Lục Kiến Tân vui mừng quá đỗi, tiếp đón mọi người: “Nhanh lên xe! Nhanh đi!”

Nữ nhân hài tử tất cả đều luống cuống tay chân trèo lên, tranh thủ tìm chỗ tốt cho bản thân hoặc người thân, đợi đến khi đã ngồi xong, Lục Kiến Tân làm đương gia dẫn đầu, thuận lý thành chương ngồi lên ngựa tốt, lại bảo Lục Kiến Trung cưỡi ngựa già, mấy người Lục Giam, Lục Kinh, Lục Thiện cùng đám người Chu Kiến Phúc đi bộ, toàn gia chậm rãi hướng tới phía trước.

Lần này quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, nữ nhân hài tử ngồi ở trên xe xoa chân, dựa vào nhau sưởi ấm, hưng phấn mà nói đến khi về nhà cũ sẽ như thế nào. Lâm Cẩn Dung lại thật sự sầu lo, nàng thấy ông trời dường như sẽ không thoải mái bỏ qua nàng như vậy.

Quả nhiên không cao hứng được lâu, chợt nghe tiếng vó ngựa từ sau truyền đến, chấn đắc ầm ầm. Mọi người Lục gia nhất tề sợ tới mức mặt trắng bệch quay đầu lại nhìn, thấy mấy người mặc trang phục quan binh phóng ngựa chạy vội lại đây, một người đi đầu giương giọng hô: “Quân tình khẩn cấp, cần dùng ngựa.” Lập tức hướng roi về phía Lục Kiến Tân, cũng không quản có thể làm bị thương người hay không, một phen kéo lấy cương ngựa đi về phía trước.

Lục Kiến Tân hoảng sợ hét to một tiếng, ngửa mặt té xuống.