Không ai lại thích người ghét mình, cũng không hiểu
biết mà giẫm đạp lên ý tốt của mình, thái độ như vậy của Lâm Cẩn Dung thật sự
khiến người ta giật mình cùng phản cảm. Lục Giam đầu tiên là ngẩn ra, lập tức
nhíu mày trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung, sắc mặt càng trắng bệch, ánh mắt càng tăm
tối, môi cũng mím gắt gao hơn. Người nào quen hắn đều biết, hắn đang tức giận.
Lâm Cẩn Dung tất nhiên cũng biết, nàng đón nhận ánh
mắt Lục Giam nâng cằm lên khinh miệt tà nghễ nhìn hắn. Nàng cho tới bây giờ
cũng không phải là nữ tử yêu kiều, có thể làm nũng, hay thích làm nũng, tuy
rằng yếu đuối im lặng nhường nhịn, nhưng cũng có sự kiêu ngạo cùng tự tôn,
chẳng qua sự kiêu ngạo cùng tự tôn của nàng chỉ có thể dùng vẻ trầm mặc cùng
ánh mắt khinh miệt biểu lộ ra mà thôi.
Nàng còn nhớ rõ, biểu tình của nàng lúc này là điều
Lục Giam oán hận nhất, hóa ra nàng và hắn còn có thể cãi nhau, lúc nàng mệt mỏi
vô thố, chỉ cần thể hiện tư thế này, hắn sẽ ghét cay ghét đắng đẩy cửa rời đi,
nàng cũng có thể được yên tĩnh một lúc. Mà chuyện nàng làm hôm nay, chính là
muốn khiến Lâm Ngọc Trân, Lục Vân, Lục Giam từ nay về sau không muốn nhìn thấy
nàng nữa, cho nên có thể chọc cho mấy người này phiền chán bao nhiêu, nàng sẽ
làm bấy nhiêu.
Lục Giam không biểu hiện ra phẫn nộ kịch liệt như
trong ấn tượng của Lâm Cẩn Dung, lúc ban đầu kia bởi vì bị nàng tự dưng mắng
chửi mà sinh ra phẫn nộ, sau đó, mày càng nhíu chặt, còn mang theo một tia
hoang mang.
Lâm Cẩn Dung cũng thật sự hoang mang. Hắn không phải
sẽ khinh thường cười lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, về sau nhìn thấy nàng
liền né tránh ba thước sao? Vì sao sự việc gì cũng không lần lượt diễn ra như
nàng suy nghĩ cùng mưu tính?
“Hai người đang nói gì vậy?” Dương Mạt từ sau lưng đi
tới, đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay Lâm Cẩn Dung, thân thiết đem cằm đặt ở
trên đầu vai của nàng, một đôi mắt thông minh to tròn tò mò dạo qua một vòng
trên mặt hai người. Không thu được hiệu quả như dự kiến, Lâm Cẩn Dung cũng thập
phần tự nhiên thu hồi cằm, ngoái đầu nhìn lại với vẻ vô hại hướng tới Dương Mạt
cười: “Đang nói chuyện đấu trà vừa rồi.” Khóe mắt liếc qua, chỉ thấy ánh mắt
Lục Giam đặt ở trên mặt nàng vẫn chưa thu hồi, chính là biểu tình hoang mang
kia càng sâu.
Hắn đại khái thật không thể ngờ một người có thể biến
sắc mặt nhanh như vậy đi? Lâm Cẩn Dung âm thầm cười lạnh, trở mặt như lật sách,
điều này là nàng học được từ hắn. Dương Mạt cũng cũng rất thông minh không hề
truy vấn, mà chỉ cười nói: “Vừa rồi có người nói, hắn nghe người ta nói tỷ thổi
sáo hay hơn hắn, hắn không phục, muốn cùng tỷ tỷ thí một phen, tỷ có nguyện ý
không?”
“Ta… “Lâm Cẩn Dung mới nói một chữ, đã bị Dương Mạt
vươn một ngón tay đặt lên môi nàng, lúc lắc đầu cười nói: “Không cho phép chối
từ, chối từ chính là người nhát gan.”
Người nhát gan. Lâm Cẩn Dung cúi đầu ung dung cười,
lập tức ngẩng đầu nói: “Kỳ thật ta không bằng Ngô Nhị ca, mà tình cảnh hôm nay
cũng không tiện. Thật sự khó mà tỷ thí, về sau cũng không phải không có cơ hội,
cần gì phải ngay tại đây?”
“Về sau?” Dương Mạt đề cao thanh âm: “Về sau chúng ta
lớn lên, làm sao còn có thể có cơ hội như bây giờ ghé vào một chỗ gặp mặt nói
chuyện? Mùa thu sang năm, biểu ca sẽ đi Thái Minh phủ dự thi, chỉ sợ rất nhanh
sẽ đóng cửa khổ công ôn luyện, không thể dễ dàng xuất môn. Mà tính tình của hắn
tỷ không phải không biết, vốn không coi ai ra gì, không thích người khác giỏi
hơn mình. Nhũn nhặn không bằng bạo lực, chính là hôm nay.” Nàng đè thấp thanh
âm: “Tỷ thổi thật hay, nếu thắng hắn, sẽ có tài danh…. nói không chừng đối với
tỷ cũng có chút ưu việt, ít nhất mấy muội muội của tỷ sẽ không dám ở trước mặt
tỷ ngông cuồng.”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ. Thiên chân như Dương Mạt, trong
nữ nhân trên thế gian này, không phải ai cũng có thể được như nàng, bình thản
hâm mộ bái phục người khác. Bất quá, hôm nay chuyện khác người nàng làm đã quá
nhiều, cũng không thiếu một chuyện này, cứ tỷ thí, lại có chút thú vị. Lâm Cẩn
Dung cũng không nhìn Lục Giam, nhướng mày cười :“Tỷ thí thế nào đây?”
Dương Mạt nói: “Có điều chỉ có vài người chúng ta thì
không vui, nhiều người mới náo nhiệt. Hai vị ca ca ở đây chờ, đợi chúng ta đi
gọi bọn tỷ muội tới đạp tuyết ngắm mai, sau đó sẽ tỷ thí.” Nói xong lớn tiếng
nói với Tô Chân đang vui đùa cách đó không xa: “Chân Chân, đi thôi! Chúng ta đi
lấy điểm tâm ngon rồi chơi tiếp.”
Tô Chân “Uy” một tiếng, bỏ nha hoàn lại chạy tới, nắm
tay Dương Mạt, đi theo Dương Mạt cùng với Lâm Cẩn Dung hướng về phía Thính
Tuyết các. Mắt thấy sắp đến Thính Tuyết các, Dương Mạt công đạo Lâm Cẩn Dung:
“Đợi lát nữa tỷ đừng nói gì cả, cứ để ta.”
Trong Thính Tuyết các lúc này không khí náo nhiệt mà
hòa hợp, Lâm Ngũ lôi kéo Lục Vân, cùng Lục Dương Nhi và các nữ hài tử khác ngồi
cùng một chỗ, thấp giọng nói gì đó, người người đều là vẻ mặt tươi cười. Vừa
thấy ba người Lâm Cẩn Dung tiến vào, Lâm Ngũ thu liễm tươi cười trên mặt, hơi
hơi lộ ra chút khinh thường, Lục Vân lông mi run rẩy, đứng dậy nhiệt tình tiếp
đón: “Tứ tỷ tỷ, Dương tỷ tỷ, Tô Chân muội, mau tới đây nói chuyện.”
Dương Mạt hướng nàng khoát tay áo, đẩy Lâm Cẩn Dung đi
qua: “Tỷ qua sưởi ấm đi, ta qua đây một lát.”
Lâm Cẩn Dung cũng bước đến, không e dè ngồi xuống,
liếc mắt nhìn Lâm Ngũ, cười nhìn Lục Vân, thấp giọng nói: “Vân biểu muội, ta…”
Lục Vân nhanh rủ lông mi, đánh gãy lời của nàng: “Tứ tỷ tỷ đa tài đa nghệ, ngày
sau thỉnh chỉ giáo ta nhiều hơn mới đúng, đừng giấu tài.”
Giấu tài? Lâm Cẩn Dung cười, còn chưa mở miệng, chợt
nghe Lâm Ngũ thở dài bên cạnh: “Lòng dạ của Vân biểu muội thật sự là vạn dặm
mới tìm được một người.”
Chúng nữ nghe vậy, tuy là sắc mặt khác nhau, nhưng đều
gật đầu đồng ý. Lục Vân buông mắt, nhỏ giọng nói: “Các tỷ muội đừng khen ngợi
ta, kém hơn phải chịu thua mới là lẽ phải.”
Lâm Thất miệng chu ra làm biểu tình thống khổ tới cực
điểm, Lâm Lục bất động thanh sắc nhéo nàng một cái, trước hướng tới Lục Vân mỉm
cười gật gật đầu, lại có ý tứ khác nhìn thoáng qua Lâm Cẩn Dung, ý bảo Lâm Cẩn
Dung nhìn xem bộ dạng nịnh nọt của Lâm Ngũ, sau đó tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Khi nói chuyện, Dương Mạt cười tủm tỉm chạy tới nói:
“Đi, đi, đi, ra bên ngoài thôi. Lúc này tuyết đã ngừng, Lục gia bá mẫu đáp ứng
cho chúng ta bày bàn tiệc trong rừng mai để ngắm tuyết thưởng mai, các vị bá
mẫu cũng đều đáp ứng rồi, ai không sợ lạnh thì cùng đi.”
Các nữ hài tử đang ngồi đây đều tầm mười hai đến mười
bốn tuổi, là độ tuổi hoạt bát hiếu động, nghe vậy đều đứng dậy, nũng nịu kêu to
nha hoàn ma ma hầu hạ lấy ra áo choàng cùng lò sưởi cầm tay, theo nhau đi ra
bên ngoài.
Lại nói Ngô Tương nhìn theo thân ảnh của đám người Lâm
Cẩn Dung đi xa dần, tò mò hỏi Lục Giam: “Ngươi sao lại đắc tội với Lâm Tứ muội
vậy?”
Lục Giam lắc đầu: “Ta cũng không biết.” Hắn bất quá là
lúc trước ngẫu nhiên nhìn thấy Lâm Ngũ ép Lâm Cẩn Dung nhận lỗi Lâm Ngọc Trân
cùng Lục Vân, lại thấy Lâm Cẩn Dung bị buộc cũng rất bất đắc dĩ, liền ám chỉ
nàng không cần lo lắng, hắn sẽ thay nàng hướng Lâm Ngọc Trân nói lời chu toàn
mà thôi. Ai ngờ lại có kết cục như vậy, nàng đối với hắn giống như kẻ thù vậy,
sự ghét cay ghét đắng cùng hận ý không phải cố ý giả vờ, khiến người ta vừa
buồn bực lại kỳ quái.
“Làm trò! Không biết?” Ngô Tương căn bản không tin:
“Phẩm tính của Lâm Tứ muội ta là rõ ràng nhất, ôn hoà hiền hậu thoái nhượng,
hơn nữa, yêu nhất là tức sự ninh nhân (nhân nhượng để tốt
đẹp về sau), sợ nhất là gây chuyện thị phi. Từ trước đến nay, ta
chỉ nhìn thấy nàng ngày ấy vì Thất đệ của mình mà biểu lộ ra vẻ mặt như vậy.
Ngươi nếu không hung hăng đắc tội nàng, nàng sao lại đối đãi với ngươi như vậy?
Nàng nha, chỉ sợ là đối đãi với cỏ hoa ven đường cũng khách khí vài phần hơn so
với ngươi. Sợ là ngươi lúc trước một mình chạy vào trong rừng, cùng Lâm Ngũ bắt
nạt nàng chăng?” Vừa nói còn bỡn cợt chớp mắt vài cái.
Nói hắn không bằng cỏ hoa, cùng Lâm Ngũ bắt nạt Lâm
Cẩn Dung, lời này cùng với biểu tình kia của Ngô Tương làm cho người ta thập
phần không vui, Lục Giam không khỏi hờn giận, nhưng cũng không lên tiếng giải
thích, chỉ thản nhiên nhìn Ngô Tương liếc mắt một cái: “Ngươi không tin lời của
ta, nói nàng thổi sáo không bằng ngươi, thế nào cũng phải so tài với nàng, ta
cá là ngươi hôm nay nhất định sẽ thua!”
Ngô Tương trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, coi
như không thèm để ý, trong mắt lại lóe hai đốm lửa: “Được! Chúng ta liền cá
cược! Ta nếu thua, bộ sách dạy đánh cờ kia chính là của ngươi ! Nếu ta thắng…
Vậy bộ sách quý đó của ngươi chính là của ta! Ngươi dám hay không dám?”
Lục Giam suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ngô Tương cười ha ha, giống như đã nhìn thấy bộ sách
trân quý hiếm có mà hắn sưu tầm hồi lâu cũng chưa sưu tập đầy đủ đã trở thành
vật trong lòng bàn tay vậy.
Lục Giam bên môi lộ ra một tia cười nhẹ khó mà nhận
ra, Ngô Tương nhất định sẽ hối hận hộc máu. Nghĩ đến đây, hắn lại nhíu mày, Lâm
Cẩn Dung, người người nói nàng ôn hoà hiền hậu trầm mặc, hắn mỗi lần thấy nàng
đều là giương nanh múa vuốt, kể cả khi bị đám người Lâm Ngũ bức bách, tuy rằng
bất đắc dĩ lại có thể nhận ra nàng kỳ thật cũng không sợ, mà là đang mắt lạnh
chê cười. Nàng vì sao chán ghét hắn như vậy? Là vì Lâm Ngọc Trân? Hay là vì
nguyên nhân khác?
Chợt thấy nha hoàn của Dương Mạt vội vàng chạy tới,
hành lễ cười nói: “Tiểu thư bảo nô tỳ nói với Nhị thiếu gia, các nàng ở Trúc
đình phía nam đã chuẩn bị bàn tiệc, thỉnh người thổi sáo, rồi nàng sẽ sai người
đến thỉnh hai vị.” Dương Mạt lo lắng cực kỳ chu toàn, song phương chỉ là vô
tình gặp phải , so với việc nàng không chút che giấu biểu lộ ra đã gặp gỡ hai
người tại rừng mai, để Lâm Cẩn Dung cùng Ngô Tương tỷ thí thổi sáo càng hợp
tình hợp lý hơn. Ngô Tương liền cười: “Nha đầu kia thật lắm mưu ma chước quỷ.”
Từ trong lòng lấy ra hai cây sáo, nhìn ngắm kỹ, rồi chọn một cái, đem khăn lụa
tuyết trắng lau qua, đặt ở bên môi thử âm, dồn khí vào đan điền, rồi thổi lên.
Lục Giam ở một bên chuyên chú theo dõi hắn điều khiển biến ảo, tay giấu trong
áo không tự giác cũng chuyển động theo. Ngô Tương thổi đến chỗ cao hứng, vô
tình nhìn thấy động tác nhỏ của Lục Giam, mày nhướn lên, cố ý xoay người đi,
không để Lục Giam nhìn thấy mình điều khiển như thế nào.
Hai người đều còn trẻ khí thịnh lại có tài, ở mặt
ngoài mặc dù giao hảo, kỳ thật âm thầm tồn tại chi tranh. Ví dụ như chơi cờ,
Ngô Tương có bộ sách hướng dẫn, từ nhỏ đã tập luyện, kì nghệ rất cao; Lục Giam
cũng là người tính tình triền miên nghiên cứu, thua một lần không nản, tiếp
theo, càng không ngừng yêu cầu đấu thêm, không vội không nóng nảy, thẳng đến
khi Ngô Tương đầu choáng váng hoa mắt chóng mặt, thể lực chống đỡ hết nổi bị
thua mới thôi. Đây rõ ràng chính là một tính xấu, những người khác lại cho rằng
đây là do Ngô Tương tính nhẫn nại không bằng Lục Giam. Ngô Tương căm giận đã
lâu, hiện tại Lục Giam lại muốn học trộm tuyệt kỹ thổi sáo của hắn, hắn sẽ
không để Lục Giam học được, trừ phi Lục Giam cầu hắn!
Lục Giam phát hiện hành động của Ngô Tương, cũng không
nói lời nào, chỉ cúi mắt, hai tay giấu trong áo, lạnh nhạt nhìn về phía sâu
trong rừng mai.