Trương San nương thay Lâm Cẩn Dung tiếp nhận tóc máu
của Nghị Lang vào hộp bạc nhỏ, cười xoa bóp lỗ tai của Nghị Lang, nói: “Tiểu oa
nhi tính tình thật quật cường a.”
Nghị Lang giận quá, khóc càng vang. Thấy hắn không
thuận theo không buông tha, Lâm Cẩn Dung có chút đau đầu, thầm nghĩ hài tử này
tính tình thật sự không thể chọc, ngày sau nên chú ý dạy dỗ một chút.
Lục Giam lại thấy Nghị Lang có cá tính, không phải
người để người khác bắt nạt, rất được. Vui rạo rực đang muốn dẫn mọi người
hướng yến hội để dự tiệc, chỉ thấy một người phong độ đi đến, hướng hắn vái
chào, cười nói: “Lục Nhị gia, bỉ nhân tới muộn, mong thứ tội. Chúc mừng chúc
mừng.”
Người đến là Mai Bảo Thanh. Quần áo lam bào, một cây
ngọc trâm, một đôi hài vải màu nhạt, toàn thân cao thấp không đeo trang sức,
đứng trong đám người đọc sách cùng tiểu quan, cũng vẫn có vẻ xuất chúng. Trong
đám đông cũng có nhiều người quen biết với hắn, cũng không vì hắn là thương
nhân mà hèn hạ hắn, thập phần khách khí cùng hắn tiếp đón. Hắn nhất nhất chào
hỏi xong, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, bất động thanh sắc hướng nàng hơi hơi gật
đầu, nhưng lại giống như nhận thức với nàng vậy.
Lâm Cẩn Dung không khỏi vô cùng kỳ quái. Vẫn cùng Mai
Bảo Thanh lui tới có quan hệ sinh ý, cho nên sau khi bọn họ lên kinh, tuy biết
Mai Bảo Thanh không ở nhà, ngày lễ ngày tết cũng không thiếu một phần quà tặng,
Mai gia cũng có quà đáp lễ, nhưng Mai Bảo Thanh chưa bao giờ lộ mặt. Dựa theo
Lục Lương tặng lễ mang về tin tức, Mai Bảo Thanh từ mùa hè năm trước gặp mặt
bọn họ ở sông Chử giang một lần kia, liền không hề quay lại nhà, ngay cả đông
chí, giao thừa cũng không trở về. Lại không nghĩ rằng, hắn sẽ đến lễ đầy tháng
này.
Trương San nương phe phẩy cây quạt nói: “Đây không
phải là Mai Bảo Thanh lừng lẫy nổi danh sao?”
Lâm Cẩn Dung quay đầu: “Tẩu cũng biết hắn sao?”
Trương San nương nói: “Ai mà không biết hắn chứ? Trên
con đường lớn nhất ở Phan Lâu, mấy cửa hàng sinh ý tốt nhất cũng là của hắn,
vàng bạc châu ngọc, hương dược tơ lụa, sinh ý kiện kiện đa dạng, còn có thủ
đoạn đem thân muội tử duy nhất đưa vào Vương phủ, nơi nơi kết giao, việc phong
nhã cũng rất thành thạo, thủ đoạn thật sự là khó lường. Nhà tẩu kết bạn với hắn
thế nào vậy?”
Cửa hàng của Mai Bảo Thanh ở phố Phan Lâu Lâm Cẩn Dung
biết, nhưng chuyện tặng thân muội tử tới Vương phủ thì Lâm Cẩn Dung không biết,
Lâm Cẩn Dung không muốn cùng Trương San nương nói quá chi tiết, liền cười nói:
“Hắn cùng với cữu phụ ta có qua lại buôn bán một chút. Nói thân cũng không phải
mà nói không quen thì cũng không hợp lý.”
Trương San nương nhìn nàng một cái cũng không hỏi
nhiều, đứng dậy nói: “Tẩu tới Thanh Hoa viên đi. Chúng ta cũng không muốn đi,
cứ sai người đưa một bàn rượu và thức ăn lại đây, vài tỷ muội chúng ta ở dưới
mấy tàng cây bồ đào trong sân nhà tẩu vui chơi giải trí là được rồi.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, lần lượt hành lễ đa tạ chúng nữ
khách, nhờ một vị nữ quyến lớn tuổi ổn trọng nhiệt tâm là đồng hương thay nàng
tiếp đón chúng nữ khách, đưa mọi người đến trước cửa. Lại phân phó Xuân Nha,
Anh Đào hai câu mới trở về dẫn Trương San nương đến nội viện ngồi uống trà ăn
trái cây nhàn thoại.
Triệu Quỳnh nương nói: “Theo lý hôm nay hài tử phải di
khoa về bên ngoại, các tẩu quyết định thế nào?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nhà ngoại tổ của hắn cách quá xa.”
Cái gọi là di khoa, đó là sau trăng tròn, mẫu thân ôm hài tử đến nhà ngoại tổ
mẫu ở mấy ngày, nhưng Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam sống riêng ở bên ngoài, làm
sao thích hợp để đi. Chỉ có thể bỏ qua phong tục này.
Hứa Hạnh nương liền cười: “Tương lai trở về nhà, bổ
khuyết thêm cũng không muộn, không phải đặc biệt trọng yếu, dù sao hài tử cũng
rất ngoan.”
Ba người nàng đã làm mẫu thân, thất chủy bát thiệt nói
cho Lâm Cẩn Dung nghe không ít kinh nghiệm, còn nói tới vài chuyện thú vị. Nói
xong, Hứa Hạnh nương cùng Triệu Quỳnh nương nhắc tới hài tử nhà mình, càng nói
càng nháo, càng nói càng cao hứng, chỉ suýt không nói thẳng nhi tử nhà ta so
với nhi tử nhà ngươi trí tuệ hơn mà thôi. Trương San nương lại chưa bao giờ ở
bên ngoài khen ngợi hài tử nhà mình, cầm cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, xem Lâm
Cẩn Dung lấy khăn lụa lau mồ hôi cho Nghị Lang mệt mỏi đang ngủ, thấp giọng
nói: “Dung nương, không biết các ngươi có nghe nói không, chuyện thiết thị bạc
tư ở Đình huyện của Tú châu đang được nghị luận, hơn phân nửa, nhất định có thể
thành công a.”
“Có nghe nói chút ít.” Lâm Cẩn Dung lúc trước từng bảo
Lục Giam hỏi thăm, trước đó vài ngày cũng nghe hắn đề cập qua một hai, nhưng
đại sự này từ trước đến nay người giống như bọn họ đâu có thể thăm dò tin tức
dễ dàng, cho nên cũng chỉ là âm thầm thở dài một tiếng rằng tiền càng ngày càng
không dễ kiếm mà thôi.
Trương San nương thấp giọng nói: “Mai Bảo Thanh, rất
có thủ đoạn.”
Lâm Cẩn Dung thình lình nghĩ tới lúc trước Mai Bảo
Thanh là phú gia nổi tiếng trong số các cửa hàng ở Thanh châu — lá gan lớn
nhất, thủ đoạn độc nhất. Năm ấy nàng bảo đám người Đào Thuấn Khâm tồn trữ lương
thực và hương liệu, Đào Thuấn Khâm muốn tìm nhà cái tài lực hùng hậu, thủ đoạn
xuất chúng để mua hàng hóa, người đầu tiên nghĩ tới chính là Mai Bảo Thanh. Lúc
này, Trương San nương thình lình nhắc tới Mai Bảo Thanh với nàng, còn nói hắn
rất thủ đoạn, dường như có dụng ý khác.
Cũng không biết Trương San nương là lo lắng lợi nhuận
của cửa hàng sau này, sợ tiền lãi chia vào tay bị phân tán, hay là có ý tứ
khác. Nhưng không câu nệ gì, Lâm Cẩn Dung cũng không có khả năng đem nền tảng
nhà mình nói ra với nàng, liền chỉ mỉm cười nói: “Không rõ lắm.”
Một bên Anh Đào tay chân lưu loát dẫn Song Toàn, Song
Phúc bày bàn tiệc chỉnh tề, tiến lên đây thỉnh mọi người ngồi, Lâm Cẩn Dung
thừa cơ đứng dậy tiếp đón ba người ngồi vào vị trí, Trương San nương cũng không
hề nhắc tới việc này, nhiệt tình dào dạt đưa ra đề nghị với Lâm Cẩn Dung, ngày
sau yến tiệc tròn trăm ngày thì phải tổ chức ra sao cho náo nhiệt. Mấy phụ nhân
châm chước mãi, nói chút chuyện tâm sự, vừa cười lại nháo, khách và chủ tẫn
hoan.
Ngày ảnh tây tà, mấy người Trương San nương uống say
chuếnh choáng, hai má đỏ bừng vui cười được thị nữ nâng đỡ cáo từ, Lâm Cẩn Dung
đưa tiễn mấy người xuất môn, nhìn theo xe ngựa đi xa, mới trở về phòng tắm rửa
thay quần áo, ngả người xuống nhuyễn tháp trước cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.
Anh Đào tiến vào khuyên nàng uống canh giải rượu, thay
nàng đắp chăn, cũng học Lệ Chi cùng Đậu Nhi, nhẹ tay nhẹ chân cầm ghế con ngồi
dưới mành, im lặng canh cửa cho nàng. Song Toàn cùng Song Phúc làm xong việc,
liền cầm dây thừng vui chơi dưới hành lang, Song Phúc cao hứng, “Ha” thốt ra
một tiếng cười, vừa ló cái đầu, đã bị Anh Đào mắt to hung tợn trừng qua, sợ tới
mức co rụt cổ lại, mím môi cúi đầu lật tới lật lui sợi dây thừng, không dám
phát ra nửa điểm tiếng động nữa.
Gió đêm thổi qua sân, cây bồ đào cành lá sum suê xào
xạc, ngẫu nhiên có một, hai phiến lá ủ rũ sắc lục. Ở một góc tường viện mùi
hương dần dần dày đặc, mấy con chim đứng ở đầu tường thì thầm líu lo. Lâm Cẩn
Dung nửa mở mắt, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng như có dòng suối
nhỏ chậm rãi chảy qua.
Sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, loại chim nhỏ không
biết tên kêu líu ríu, mấy ngôi sao ở phía chân trời lóe ra, trăng sáng nhô lên
cao, chiếu vào trong mắt Lục Giam uống say chuếnh choáng một mảnh mông lung.
Hắn đứng ở cửa viện, nhìn đèn đuốc sáng trưng, nghe tiếng cười của Lâm Cẩn Dung
cùng tiếng khóc của Nghị Lang, trong lòng tràn ngập cảm giác hận không thể
khiến giờ khắc này trở nên vĩnh tồn. Hắn ngửa đầu nhìn trăng sáng treo trên
cao, nhẹ nhàng nở nụ cười một cái, xoay người đi vào đông viện, từ bàn học lấy
ra một hộp gấm, nhét vào trong lòng, bước nhanh đi chính viện.
Nghị Lang vừa ăn xong, như con mèo nhỏ ghé vào lòng
Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thấp giọng ngâm nga, ở trong
phòng đi qua đi lại, đột nhiên nghe được tiếng bước chân vang lên, quay đầu
nhìn, chỉ thấy Lục Giam đứng ở trước cửa, ánh mắt nhất thiết nhìn mẫu tử hai
người.
Lâm Cẩn Dung nhìn gương mặt hắn vẫn mang theo vài phần
phi hồng, hiểu được là uống khá nhiều, vội phân phó Anh Đào: “Mang canh giải
rượu đến.” Lại hỏi Lục Giam: “Hết thảy đều tốt chứ?”
Lục Giam đi đến một bên thay quần áo rửa tay, cười
nói: “Đều tốt, chính là uống rượu hơi nhiều. Không thể từ chối, ta thiếu chút
nữa nghĩ đến mình không thể uống nữa rồi.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Khó được có việc vui như vậy,
uống nhiều chút cũng không có gì. Mai Bảo Thanh tại sao đột nhiên đến đây?”
“Hắn nói là mới từ Bình châu trở về, thay cữu phụ cùng
Tam ca mang lễ tới cho Nghị Lang. Này nọ ta đã lệnh Xuân Nha thu nhận, chờ nàng
nhàn rỗi sẽ tới đây bẩm báo.” Lục Giam thay đổi quần áo trong nhà đi ra, tiếp
nhận Nghị Lang, cầm bàn tay nhỏ bé của hắn ngắm nhìn, càng xem càng cười: “Sao
bé như vậy, đúng là tên xấu tính mà.”
Nghị Lang lười biếng nhìn hắn, ách xì 1 cái, nửa khép
hờ mắt.
“Buồn ngủ, hắn hôm nay không ngủ đủ.” Lâm Cẩn Dung vội
tiếp nhận giao cho Đậu Nhi, Đậu Nhi cẩn thận dùng chăn mỏng bao Nghị Lang, tự
đưa đến cho nhũ mẫu.
Lục Giam uống xong canh giải rượu, lệnh mọi người lui
ra, ôm Lâm Cẩn Dung vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “A Dung, ta vừa rồi đi đến
trước cửa, thấy giống như đang ở trong mộng vậy. Ta vẫn luôn muốn trải qua cuộc
sống như thế này, cũng chưa từng nghĩ đến, chính mình thật sự có thể có a.”
Lâm Cẩn Dung ngồi gần hắn, thấp giọng cười khẽ: “Mẫn
Hành có sung sướng hay không?”
Lục Giam nghiêm túc gật đầu: “Khoái hoạt. Chỉ
mong mãi thế này.”
“Khoái hoạt là tốt rồi.” Lâm Cẩn Dung cùng hắn dựa sát
vào nhau, chậm rãi đem đồ của Trương San nương ban ngày đưa tới nói: “Ta đoán
không ra nàng rốt cuộc là có ý tứ gì, giống như biết Mai Bảo Thanh buôn lậu
vậy. Cũng không dám đáp lời của nàng, đáp cho có lệ thôi.”
Lục Giam suy nghĩ thật lâu, thấp giọng nói: “Trong
kinh quan hệ rắc rối phức tạp, trước nhìn xem lại nói sau. Kỳ thật ta rất kỳ
quái, Mai Bảo Thanh vì sao không làm sinh ý bảo hóa?”
Lâm Cẩn Dung ngồi thẳng thân mình: “Theo như chàng
thấy, trong đó có gì không ổn chăng?”
Lục Giam lắc đầu: “Kia cũng không nhất định, trên đời
này sinh ý nhiều như vậy, hắn sao có thể kiếm hết. Đêm đã khuya, ngủ đi.” Nhẹ
nhàng gần sát Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “A Dung, để ta ngủ cùng nàng đi, ta
cam đoan sẽ không làm gì cả.”
Lâm Cẩn Dung hơi nhếch môi cười: “Ta cũng không thể
đuổi chàng ra mà, nhưng không biết Sa ma ma và Cung ma ma sẽ nói thế nào.”
Lục Giam đáp lời: “Ta đây đi về trước, đợi đến khi các
nàng rời đi thì mở cửa cho ta. Hừng đông ta lại trở về.”
“Sao giống như trộm vậy? Chàng cũng không sợ đầy tớ
nhìn thấy chê cười chàng và ta sao. Nhịn một chút đi, qua hơn mười ngày nữa là
tốt rồi.” Lâm Cẩn Dung còn chưa có nói xong, Cung ma ma liền đứng ở ngoài mành
cười nói: “Thiếu phu nhân, đêm đã khuya, muốn nghỉ ngơi chưa?”
“Muốn nghỉ ngơi.” Lâm Cẩn Dung thật bội phục Cung ma
ma, thật sự là tận chức tận trách, nửa điểm không sợ Lục Giam chán ghét nàng
nhiều chuyện.
Lục Giam vô cùng mất hứng, lại không thể nề hà, sầm
mặt ngồi ở chỗ kia bất động, Cung ma ma cũng không buồn bực, cười tủm tỉm nói
với Lâm Cẩn Dung một vài chuyện thú vị của Nghị Lang, Lục Giam nghe thấy thần
sắc cũng dần dần dịu đi, hướng trong phòng dạo qua một vòng, rồi rời đi.
Cung ma ma liền giúp Lâm Cẩn Dung trải giường chiếu:
“Thiếu phu nhân, đại sự cả đời, trăm ngàn lần không thể mềm lòng.”