Thế Hôn

Chương 300: Tịch mịch




Vừa vào cuối thu, một cơn mưa chuyển đông. Hợp với mưa nhỏ vài ngày kéo dài, a khí thành vụ, không cần nói là trong vườn, ngay cả trong phòng cũng có thể nói là âm lãnh ẩm ướt. Lâm Cẩn Dung mặc áo kép vẫn ngại lạnh, muốn mặc thêm đồ, Quế ma ma lại khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, đều nói là xuân ô thu đông lạnh, mùa xuân người đã cởi miên y, mùa thu sớm đã mặc miên y. Bất lợi cho dưỡng sinh, thật không tốt.”

Vốn là đạo lý này, Lâm Cẩn Dung cũng nghe theo an bài của nàng, chính là không chịu xuất môn, quản gia sự xong liền tránh ở trong phòng, mang theo một đám nha hoàn giúp Lệ Chi thêu đồ cưới, giúp hài tử sắp ra đời của Lâm Cẩn Âm may quần áo, nếu không nữa thì chính là bảo Quế ma ma làm đồ ăn ngon, mỗi người đều có phần.

Đang náo nhiệt, chợt nghe Trương ma ma ở bên ngoài gọi Ngũ gia, Lâm Cẩn Dung từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Lục Luân mặc quần áo màu xanh, ô cũng không mang, vẻ mặt phiền chán đi đến, cuống quít gọi người vén mành, đón đi ra ngoài: “Ngũ đệ vì sao lại tới đây?”

Lục Luân vào cửa liền trừng mắt nhìn nàng một cái: “Có phải tẩu làm hay không?”

Lâm Cẩn Dung có chút chột dạ, cũng vẫn kiên quyết không sợ: “Cái gì a? Sáng tinh mơ lại tới tìm ta cãi nhau, tức giận như vậy. Ô cũng không mang, là muốn làm cái gì đây?”

Trên tóc Lục Luân còn nhỏ nước, quần áo cũng nửa ẩm ướt, hài càng không nói tới, không khách khí giẫm lên thảm gấm tứ xuyên trong phòng của Lâm Cẩn Dung vài dấu chân, vẫn chưa hết giận: “Đừng cho là ta không biết, chính là tẩu đi tìm tổ phụ rồi nên ta không còn tự do, trong nhà lại thu xếp làm mai cho ta.”

Lâm Cẩn Dung tươi cười đưa qua một chén trà nóng: “Đệ thật sự là hiểu lầm ta, ta đã khuyên tổ phụ cho đệ đi khảo võ cử hoặc sung quân. Ngay cả lão nhân gia hắn cũng không chịu nghe.”

Lục Luân trừng nàng liếc mắt một cái: “Tẩu cũng khinh ta chỉ là kẻ to xác? Cái gì cũng không biết? Ta mặc kệ, hiện tại quan môi tới cửa, tẩu đi thay ta đem chuyện này chuẩn bị cho tốt, bằng không ngày sau đừng mơ tưởng lại đụng đến ta.”

Lâm Cẩn Dung giả bộ hồ đồ: “Đệ yên tâm. Ta nhất định sẽ nói với tổ mẫu, bảo lão nhân gia chọn cho đệ một người tài mạo song toàn. Tất nhiên còn phải xem tướng, đến lúc đó ta nhất định sẽ gắng hết sức, bằng không, Ngũ đệ coi trọng tiểu thư nhà ai, cứ nói với ta, chỉ cần nàng thân gia trong sạch, chưa từng nghị thân với ai, nhất định có thể cho đệ cưới về.”

Lục Luân phiền chán đứng lên: “Ta hiện tại một việc còn không thành, thành thân cái gì?”

Lâm Cẩn Dung đã biết hắn có tâm tư, không muốn liên lụy thê tử, nghĩ rằng dục tốc thì bất đạt, không bằng từ từ, vạn nhất hắn nghị thân lại đột nhiên bỏ chạy, chẳng phải là hại cô nương nhà người ta sao, liền thử nói: “Chỉ cần đệ thanh thản ổn định, tổ phụ cũng không phải nói không thông.”

Lục Luân trở nên trầm mặc, chậm rãi uống hết chén trà, cũng không trả lời Lâm Cẩn Dung là mình đã yên tâm ở lại chưa, chỉ nói: “Tẩu thay ta nói với tổ phụ, ta hiện tại không muốn đón dâu, không nên ép ta, nếu không ta sẽ nháo loạn. Đánh chết cũng thế, ta nói được làm được.” Nói xong bỏ chén xuống, rời đi.

Quế ma ma không khỏi oán trách: “Ngũ gia thật sự là vô lễ, lão thái gia giúp hắn làm mai, liên quan gì đến thiếu phu nhân? Tự dưng chạy tới đây phát hỏa, thật sự là……”

“Đừng nói nữa.” Lâm Cẩn Dung có tư vị không thể nói rõ. Chắc hẳn Lục Luân có chút oán trách nàng, hắn còn trẻ khí thịnh, một lòng thầm nghĩ kiến công lập nghiệp, không cam lòng bị gia tộc ép buộc ở nhà cả đời, bị nàng cùng Lục lão ông chèn ép, trong lòng tất nhiên phi thường khổ sở. Không chừng ở trong lòng của Lục Luân, nàng cũng trở thành người tự tư tự lợi.

Lâm Cẩn Dung ngồi một lát, chung quy vẫn sai người cầm ô, đưa nàng đến Tụ Hiền các gặp Lục lão ông, khuyên nhủ: “Tổ phụ, Ngũ đệ hắn tâm tính còn chưa yên ổn, việc này không nên nóng vội, từ từ thôi.”

Lục lão ông đã quen làm việc mạnh mẽ, làm sao nghe lời của nàng, thản nhiên nói: “Con chớ để ý việc này, trong lòng ta đều biết. Tuổi hắn vốn cũng không nhỏ, lúc này đại khái hắn còn muốn hướng tới công danh sự nghiệp, chậm rãi có thể có nhân duyên tốt, hiện tại nếu không thành, đương nhiên nên sớm thành thân mới đúng. Thành thân, tâm tất nhiên sẽ ổn định.”

Lâm Cẩn Dung vội la lên: “Nhưng tính tình của hắn……”

Lục lão ông đánh gãy lời nàng: “Đừng nghe hắn uy hiếp, con cứ bảo hắn tới tìm ta? Loại chuyện này cũng không phải là việc tiểu bối định đoạt. Ta nói mới tính.” Trước mặt hắn còn có sẵn một ví dụ từ trước liều chết không lấy chồng, gả tới đây còn không dễ bảo, bảo hắn sao có thể tin tưởng Lâm Cẩn Dung?

Lâm Cẩn Dung chưa từ bỏ ý định: “Nhưng mà……”

Lục lão ông không kiên nhẫn hướng nàng khoát tay: “Đi đi.Ta còn có việc phải làm.”

Nếu là Lục Giam ở đây thì tốt rồi, Lục lão ông còn có thể nghe hắn nói mấy câu, nhưng giờ phút này Lục Giam đang trên đường lên kinh, nước xa không cứu được lửa gần. Lâm Cẩn Dung im lặng đứng một lát, chỉ có thể hành lễ cáo lui. Đi ra cửa phòng, thấy Lục Luân mặt không chút thay đổi đứng ở hành lang, đành phải lên tinh thần, tiếp đón ý tứ trấn an hắn: “Ngũ đệ, bằng không đệ đi nói với tổ phụ……”

Lục Luân nhẹ nhàng lắc đầu, cúi bả vai xoay người rời đi. Lúc này mưa bụi mênh mông, hoa cỏ ngoài Tụ Hiền các đều bị mưa khiến ướt sũng, nặng trịch, ướt át ánh nhuận, làm nổi bật thanh bào của Lục Luân, thấy thế nào cũng khiến người ta tâm sinh không đành lòng.

Lâm Cẩn Dung khẩn trương, vừa khổ sở vừa chua xót, không để ý trời vẫn đang mưa, nhanh lao xuống thềm, chạy đến trước mặt Lục Luân ngăn đón hắn: “Ngũ đệ, còn chưa thử mà, đệ đi thử xem?”

Mưa phùn dừng ở trên vai, trên mặt Lục Luân, theo cằm của hắn nhỏ xuống, hắn cũng không nói gì, chỉ thấp giọng: “Vô dụng, ta rất rõ ràng.” Thấy Lâm Cẩn Dung đứng ở nơi đó, mũi đều đỏ, tội nghiệp nhìn mình, lại cố gắng tươi cười: “Lúc trước là hù dọa tẩu thôi, cũng không phải trách tẩu. Tâm ý của tổ phụ không ai có thể dễ dàng lay động, ta còn nghĩ, đại khái tẩu có thể thành, kết quả vẫn là tính sai.”

Lâm Cẩn Dung thiếu chút nữa kể hết với hắn, nhưng lời lẽ kia vòng qua chuyển lại, chung quy vẫn nuốt trở vào. Nàng chiếm hết tiện nghi của trọng sinh, nhưng cũng bởi vì biết quá nhiều, do đó càng cảm thấy trầm trọng. Nàng hơi hơi hé miệng nhìn Lục Luân, một chữ cũng nói không nên lời. Nàng đúng là vẫn còn ích kỷ, không dám nói cho hắn biết về tương lai.

Lục Luân gật gật đầu: “Ta đi đây. Tẩu cũng đừng dầm mữa nữa, nếu bị bệnh, Nhị ca sẽ không dễ dàng tha cho ta.” Nói xong rời đi.

Phạm Bao từ một bên đi tới, an ủi nói: “Nhị thiếu phu nhân cũng đừng tự trách hối hận, đây vốn là con đường mà Ngũ gia nên đi. Cho dù người không khuyên lão thái gia, cũng vẫn giống nhau thôi.”

Nàng không hối hận, sẽ không hối hận đâu. Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu hướng Phạm Bao cười, cước bộ kiên định trở về phòng.

Lục Luân không hề hỏi đến hôn sự của hắn, cũng không quản an bài thế nào, chỉ nói ra một yêu cầu với Lục lão phu nhân, thê tử của hắn tất nhiên phải tài mạo xuất chúng, thi thư đạt lễ, ôn nhu nhàn thục, càng không thể là nhà nghèo. Cứ như vậy, khó khăn gia tăng, một chốc cũng chưa thể định ra. Ngoài ra, hắn so với từ trước thành thật hơn rất nhiều, mặc kệ Lục lão ông phân phó hắn làm chuyện gì, luôn tận tâm hết sức làm tốt.

Trong nháy mắt vào mùa đông, lập tức bước vào đông chí, Lục gia từ trên xuống dưới đều vì mùa đông tới mà bận rộn. Hắn chủ động hướng Lục lão ông đưa ra yêu cầu Tống thị một mình ở nhà cũ lạnh lùng, muốn đón nàng trở về, cùng nhau trải qua mùa đông tới.

Bất quá chỉ là dự lễ tiết mà thôi, cũng không có vấn đề gì. Lục lão ông thấy hắn biểu hiện tốt, liền quyết ý tặng viện kẹo ngọt cho hắn ăn: “Hiếu đạo chính là gốc rễ làm người, con đã có hiếu tâm, sao tổ phụ lại không thành toàn? Ngày mai con đi đi.”

Lục Luân vui mừng vô cùng, lại đa tạ Lục lão ông vài câu.

Lâm Cẩn Dung lại thấy Lục Luân vui mừng có vài phần giả bộ, không khỏi để tâm, liên tiếp hướng tới Lục lão ông nháy mắt, Lục lão ông nhận ra được, cười nói: “Ta cũng có vài chuyện quan trọng muốn công đạo dòng họ, để Phạm Bao đi theo con chuyến này.”

Lục Luân sắc mặt không thay đổi, quy củ đáp ứng.

Ai cũng không thể tưởng được Lục Luân sẽ mất tích ở nhà cũ. Lúc đó Tống thị đã lên xe ngựa, lập tức xuất phát, hắn đột nhiên nói uống nhiều nước, thời tiết lạnh, muốn đi nhà xí, bảo Tống thị chờ hắn một lát. Ai cũng không dự đoán được, hắn không giở âm mưu quỷ kế với người khác nhưng lại mượn thân mẫu hắn để che giấu, bỏ thân mẫu sang một bên bỏ trốn.

Phạm Bao sợ tới mức hồn phi phách tán, Tống thị lại khóc muốn chết muốn sống, một đám người lật tung mọi ngõ ngách trong nhà cũ, ngay cả trong nhà xí cũng đều tìm kiếm nửa ngày, chung quy vẫn không thấy bóng dáng của hắn. Chỉ thấy trên tường nhà xí có một hàng chữ dùng đá khắc lên: “Ta đi sung quân, chớ lo.”

Tin tức truyền lại Lục phủ, Lục lão ông đương trường liền tức giận đến hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại, cũng bởi vì biết rõ tính tình của Lục Luân, cũng không trách cứ đám người Phạm Bao, thay Lục Luân an bài lại việc hôn nhân, có điều bị thương tâm, thêm tật xấu ho khan, vừa ho một cái liền tê tâm liệt phế, thắt lưng cũng ngày càng gập xuống, dường như già đi vài tuổi.

Lâm Cẩn Dung lo lắng đề phòng một mùa đông, đến lúc này, biết không còn ích gì nữa, ngược lại trở nên tĩnh lặng, chỉ đi tìm Lâm Thế Toàn, đem một bao vàng bạc giao cho Lâm Thế Toàn, cầu hắn nơi nơi tìm kiếm, xem có thể tìm được Lục Luân hay không, thì đem thứ này giao cho Lục Luân. Nàng chỉ phán đoán hắn trong tay có tiền tài, không đến mức rơi vào tà đạo, hoặc là nói, tận lực rơi vào tà đạo trễ hơn. Trừ việc này ra, nàng thật sự không tìm thấy điều gì khác làm cho Lục Luân, hết thảy chỉ đợi tương lai.

Trong trường hợp đó, mãi cho đến giao thừa, Lâm Thế Toàn vẫn chưa gửi được bao vàng bạc kia đi, Lục Luân giống như biến mất trên cõi đời này.

Đêm giao thừa, gia yến tan, Lâm Cẩn Dung một mình một người gác đêm, ngồi đến nửa đêm nằm xuống, bình minh liền đúng giờ tỉnh lại, uống canh ngũ vị hương, thưởng tiền, phủ áo choàng ngồi ở phía trước cửa sổ xem Song Phúc cùng Song Toàn cầm sào trúc treo đồng tiền ở trong cầu hoa cầu phú, thấy có chút tịch mịch.

Lệ Chi xuất giá vào tháng chạp, liền đi theo Mão Trọng quản sự trong cửa hàng, chỉ chờ làm quen một chút, sang xuân sẽ đến Giang Nam thay nàng quản lý sản nghiệp bên kia, nên không thể lúc nào cũng bồi ở bên người nàng, Phương Trúc rốt cuộc vẫn có khoảng cách với nàng, trừ bỏ chính sự ra cũng không thân cận, Đậu Nhi thì ít nói, Anh Đào tuổi nhỏ, Quế ma ma cùng Quế Viên nàng không muốn cùng các nàng nhiều lời, Song Phúc cùng Song Toàn lại không thể nói rõ. Lâm Cẩn Dung bỗng dưng phát hiện, nàng không tìm thấy người có thể tâm sự nỗi lòng riêng.