Hài tử của Lã thị rốt cuộc không thể giữ được, thời
điểm Lục Thiệu đưa Thủy lão tiên sinh đến, đã là sáng sớm ngày hôm sau, mà lúc
này đã là quá muộn. Nhưng bởi vì Lã thị mất hài tử, sau khi Lục lão ông ôm
Nguyên Lang cùng Hạo Lang đi, cũng không nhắc lại gì, chỉ hạ lệnh bảo Lã thị ở
trong phòng an tâm dưỡng bệnh, không cho phép ra ngoài.
Lục Luân và Lục Kinh buổi sáng ngày hôm sau tới vấn an
Tống thị, Lục lão ông rốt cuộc vẫn không chấp nhận, bọn họ muốn làm tròn hiếu
đạo thì có thể, nhưng người thì không thể trở về. Trong lúc nhất thời, không
khí trong Lục gia vào lúc này, có thể nói là một năm gian nan nhất, thống khổ
nhất của Nhị phòng.
Lã thị nằm ở trên giường không ngừng rơi nước mắt, Lục
Thiệu trong lòng phiền muộn, nói chuyện cũng không còn nhẫn nại: “Khóc cái gì
mà khóc? Là muốn khóc đến sưng mắt sao? Ai bảo nàng đi ép buộc? Ta quỳ xong có
thể ra ngoài mà.” Hiện tại thì sao, cả ba hài tử đều vuột khỏi tầm tay.
Dù nàng trốn ở trong phòng không ra, Lục lão ông cùng
Lâm Cẩn Dung cũng sẽ không buông tha nàng, Tống thị, Lục Kiến Trung và hắn không
ở đây, còn lại hai tiểu thúc không hiểu chuyện thì có gì hữu dụng, dù sao chỉ
có mình nàng, còn không bằng chủ động xông ra, có lẽ còn có một đường sống.
Nhưng rốt cuộc kết cục là như thế này, hài tử cũng mất hết, Lã thị không dám
biện giải, liền cầm khăn lau lệ, nhưng càng lau càng nhiều, căn bản không nhịn
được: “Hài tử đáng thương của ta…” Đầu tiên là nhớ tới hài tử chưa kịp ra đời,
sau đó lại nghĩ tới Nguyên Lang cùng Hạo Lang, nhịn không được khóc òa.
Lục Thiệu phiền muốn chết, trong lòng lại chịu khổ sở,
thấy nàng khóc mà lòng chua xót, vẫn nhịn tiến lên vỗ về lưng nàng thấp giọng
khuyên nhủ: “Hai hài tử đều đi theo tằng tổ mẫu của bọn nó, không có ai bắt nạt
đâu. Ngược lại là chúng ta, phải nhanh chóng đoạt lại lòng tin, nàng phải sớm
bảo dưỡng tốt thân thể, ta thì quy củ làm việc lão thái gia an bài, nhẫn đi,
rồi ngày đó sẽ tới.”
Trấn an Lã thị xong, Lục Thiệu đi ra ngồi ở gian ngoài
nhìn chằm chằm vào chậu than, suy ngẫm lại toàn bộ sự việc, nhớ tới hôm qua ánh
mắt Lục Giam khinh miệt căm hận, trong lòng lửa giận thổi bùng lên từng đợt,
thiết bẫy để hắn chui vào, hại hắn đánh mất thanh danh đánh mất tiền tài, cộng
thêm mối hận mất con, quả thật là bất cộng đái thiên (không đội trời chung). Hiện
nay quan trọng nhất phải biết rõ ràng Lâm Cẩn Dung rốt cuộc uống thuốc gì, bị
bệnh gì, đến tột cùng có thể sinh ra hài tử hay không, mới có thể mưu tính bước
tiếp theo. Hắn đứng dậy thật cẩn thận ôm một bao giấy, phân phó Tố Cẩm: “Trông
chừng thiếu phu nhân, ta có việc đi ra ngoài một chuyến.”
Năm nay tuyết rơi nhiều, rừng mai ngoài Thính Tuyết
các đang trong thời điểm nở rộ, đi dạo trong đó cả đầu ngón tay đều nhiễm hương
thơm của hoa mai. Lục Giam cố ý muốn xóa bỏ khoảng cách giữa Lâm Cẩn Dung và
Lục Vân, thừa dịp sau giữa trưa rảnh rỗi, mời hai người tới rừng mai đạp tuyết
thưởng hoa, lại thu thập một ít tuyết dùng để pha trà.
Lâm Cẩn Dung trong tay cầm một cái bát nho nhỏ, kiên
nhẫn cẩn thận với cành hoa sạch sẽ nhất, đem tuyết đọng trên đóa hoa vẩy vào
bát. Lục Giam đứng cách nàng không xa, cũng không động thủ, chỉ chắp tay sau
lưng ngắm nhìn.
Lục Vân bất mãn cười nói: “Ca ca, sao huynh không động
thủ? Muốn chiếm tiện nghi ăn sẵn a?”
Lục Giam cười nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, nói:
“Ta không chiếm tiện nghi của muội, ta chiếm tiện nghị của tẩu tử muội, yên tâm
đi.”
Lục Vân liền thở dài: “Quên đi, chịu không nổi hai
người rồi.” Nói xong tự mang theo Giản Nhi và Trầm Hương mới tới hướng về phía
cánh rừng bên kia.
Lục Giam tiến lên cùng Lâm Cẩn Dung sóng vai đứng,
không lên tiếng cùng nàng tảo tuyết, một người tảo tuyết, một người cầm bát,
tuy rằng không nói gì, nhưng phối hợp thập phần ăn ý.
Lệ Chi cùng Đậu Nhi thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, nói
với Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, nhóm nô tỳ qua bên kia.”
Lâm Cẩn Dung còn chưa mở miệng, Lục Giam cũng đã nói:
“Đi đi.”
Trong nháy mắt, quanh đây chỉ còn lại có hai người Lục
Giam cùng Lâm Cẩn Dung, Lục Giam nghiêng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy gương mặt
của nàng nổi bật dưới tuyết quang, phản xạ sáng bóng, tươi tắn mịn màng, hắn
nhịn không được nâng tay lên, chạm nhẹ lên gương mặt nàng một cái. Lâm Cẩn Dung
quay đầu trừng hắn: “Làm cái gì vậy? Để người ta nhìn thấy thì sao.”
Lục Giam ngón tay chỉ một gốc mai cách đó không xa,
cười nói: “A Dung, nàng còn nhớ rõ năm ấy không?”
Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, đem tuyết trên cành hoa
mai rơi vào trong bát của Lục Giam nói: “Năm đó làm sao?”
Lục Giam cũng không nói, bảo nàng nhìn khung cảnh xung
quanh: “Nàng nhìn chung quanh đi, có thể có nhớ tới cái gì không?”
Khung cảnh xung quanh này diễn ra khá nhiều sự việc mà
nàng có thể nhớ. Lâm Cẩn Dung lược lược nhìn lướt qua, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục Giam chưa từ bỏ ý định: “Chính là năm ấy, ta mới
từ Giang Nam trở về. Trong nhà tổ chức ấm lô hội, nàng đứng đây, mạc danh kỳ
diệu hung hăng mắng ta một chút.” Hắn dừng một chút, trên mặt lộ ra thần sắc
hồi tưởng: “Nói đến cũng kỳ quái, mỗi một câu nàng mắng ta, ta đều nhớ rất rõ
ràng.”
Lâm Cẩn Dung không ngừng tay: “Ta thật ra đã quên.
Chàng tự dưng bị ta mắng như vậy, chắc hẳn hận ta đúng không?”
Lục Giam nghỉ một lúc mới nói: “Không có, tuy rằng
không thích nàng như vậy, nhưng ta khi đó cảm thấy nàng thực đáng thương. Ta
cũng từng giống như nàng, bị ủy khuất lại không có chỗ phát tiết, một mình trốn
tránh khổ sở. Chẳng qua định lực của ta so với nàng mạnh mẽ hơn, khổ sở trong
chốc lát cũng liền phai nhạt. Nhưng nàng cũng rất táo bạo, ai đụng đến thì cắn
người đó ngay.”
Lâm Cẩn Dung nghẹn lời, trước mắt lập tức hiện ra ánh
mắt thương hại lúc ấy của Lục Giam, khi đó người nàng hận nhất là hắn, thậm chí
có hắn đứng ở trước mặt, nàng cũng nhịn không được muốn bẻ cong mặt của hắn.
Khi đó nàng căn bản thật sự không ngờ, một ngày kia, nàng còn có thể giống như
kiếp trước, cùng hắn đứng trong rừng mai, dùng thần thái ngữ khí như vậy mà nói
chuyện. Nàng nhất thời có chút trố mắt, thế sự vô thường, hay là mọi việc đều
có định luận?
Lục Giam thấy nàng không nói, chỉ nhìn hoa mai trước
mặt sợ run, liền tiến lên nhẹ nhàng ôm đầu vai nàng, thấp giọng nói: “Nàng khi
đó chỉ sợ căn bản không nghĩ tới, tương lai có một ngày kia ta sẽ trở thành phu
quân của nàng đúng không?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt: “Đúng là không nghĩ tới.”
Lục Giam hiếm khi ba hoa: “Có hối hận vì đã đắc tội
với ta không?”
“Không hối hận. Hiểu được chàng sẽ không làm gì ta.”
Lâm Cẩn Dung ngược lại cười nói: “Vậy còn chàng, lúc ấy chàng nghĩ thế nào?
Chàng ba lần bốn lượt chịu thiệt dưới tay ta, có nghĩ tới, tương lai ta trở
thành thê tử của chàng, chàng rơi vào tay người như ta sẽ thế nào không? Thời
điểm đính hôn, chàng có sợ không?”
Lục Giam cúi mắt nhìn nàng, trong mắt có rất nhiều cảm
xúc. Lâm Cẩn Dung nhìn thẳng mắt hắn, cười hỏi: “Có sợ không?”
Lục Giam trầm mặc một lát, rồi trả lời: “Sợ.”
Nếu sợ, vì sao còn muốn? Lâm Cẩn Dung cười, còn chưa
mở miệng nói tiếp, Lục Giam nắm thật chặt cánh tay nàng, thấp giọng nói: “Nhưng
chúng ta chung quy vẫn đi tới. A Dung…”
“Cái gì?” Lâm Cẩn Dung rũ mắt nhìn tuyết ở dưới chân,
đi tới sao?
“A Dung, lòng ta chỉ có nàng.” Lục Giam thanh âm thập
phần trầm thấp, lại hoàn toàn rõ ràng, giống như nhịp trống đánh từng nhịp ở
trong lòng Lâm Cẩn Dung, nàng đột nhiên cảm thấy tuyết trắng rất chói mắt, nàng
nhấc chân lên, tại mảnh tuyết trong suốt như kính kia dẫm xuống vài dấu chân
mới cảm thấy có chút thuận mắt.
“Nàng bảo ta không được giấu giếm, ta liền nói cho
nàng nghe.” Lục Giam vẫn chờ nàng trả lời, Lâm Cẩn Dung nâng mắt lên nhìn hắn,
nửa thật nửa giả cười nói: “Đối với chàng ta vẫn thấy không khỏi hờn giận.”
Lục Giam đôi mắt thâm sâu, khóe môi đang khẽ nhếch
cũng rũ xuống. Nhưng nhìn thấy bộ dạng của nàng liền tươi cười, lấy tuyết từ
một cành cây bên cạnh nàng, cầm tay nàng dưới ống tay áo: “Nàng lại nói năng
lung tung rồi.”
Lâm Cẩn Dung cười ha ha: “Chàng không thích nghe, ta
càng muốn nói như vậy, chàng có thể thế nào?” Rồi đoạt bát Lục Giam đang cầm,
giơ tay lên, đem toàn bộ tuyết trong bát đổ ụp xuống đầu hắn, còn sợ thiếu
tuyết, quăng bát đi, vén vạt áo của hắn lên, dùng sức ném tuyết vào trong.
Thấy nàng cười to, ngoạn nháo như thế, một phần không
xác định trong mắt Lục Giam nháy mắt hóa thành vui sướng, một bên phủi tuyết,
một bên lại ra vẻ tức giận mắng nàng: “Chưa thấy qua người như thế này, tân tân
khổ khổ tảo tuyết nửa ngày, lại bị nàng phá hỏng rồi.”
Lâm Cẩn Dung liếc hắn: “Dù sao cũng là ta tảo, chàng
bất quá chỉ động vài ngón tay mà thôi, như vậy ta thích phá hỏng hay không đều
là chuyện của ta.”
Lục Giam lại vươn tay ôm nàng, đụng trán vào trán
nàng, vô cùng thân thiết nói: “A Dung, ta muốn nàng.”
Hắn nói muốn là cái gì, Lâm Cẩn Dung trong lòng hiểu
được, liền dùng sức đẩy hắn: “Không đứng đắn, A Vân thấy bây giờ.”
Lục Giam nhìn quanh trái phải, cười nói: “Ai mà còn
dám nhìn về phía bên này, vậy thật là kẻ khờ rồi.” Hắn chặt chẽ ôm đầu vai
nàng, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nghiêm túc hỏi: “A Dung, nàng
nghe thấy lời ta nói không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nghe thấy.”
“Như vậy có nên nghiêm túc trả lời ta hay không?” Lục
Giam cố chấp nhìn nàng, ý tứ không cần nói cũng biết. Hắn muốn nàng đáp lại, rõ
ràng đáp lại. Thời điểm ban đầu chính là ẩn hàm hy vọng, hiện tại lại cần có sự
đáp lại cùng xác định.
Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam, câu nói kia vòng vo qua
lại, chung quy vẫn không thể nói ra. Ngay cả nói cho có lệ, một khắc này, nàng
cũng nói không nên lời, lại càng không muốn thốt ra.
Nàng cười cười, đơn giản vươn tay ôm cổ Lục Giam, ở
cằm của hắn nhẹ nhàng hôn một cái. Giống như chuồn chuồn lướt nước, giống như
gió nhẹ lướt qua đóa hoa, bất quá chỉ thoáng chốc rồi rời đi, Lục Giam lại cảm
thấy, khoảnh khắc đó thật sự ấm áp, tâm tình của hắn trở nên vui sướng mà trầm
ổn.
“A Dung…” Hắn còn muốn cùng Cẩn Dung nói thêm mấy câu,
Lâm Cẩn Dung cũng đã xoay người nhặt bát lên, xoay người hướng tới chỗ Lục Vân:
“Chàng thỉnh A Vân tới đây chơi, lại bỏ mặc muội ấy sang một bên, cũng khó
trách muội ấy sẽ sinh oán giận a.”
Nàng cho tới bây giờ đối với những chuyện như thế này
đều là thực thẹn thùng. Lục Giam nở nụ cười, bước nhanh đuổi kịp Lâm Cẩn Dung,
cùng nàng sóng vai mà đi, dựa vào ống tay áo dài rộng, nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Lâm Cẩn Dung cố gắng duy trì tươi cười, giương mắt nhìn cành hoa mai phía
trước, nhẹ giọng nói: “Mẫn Hành, chàng nên tốn chút thời gian đọc sách mới
phải.”