“Mọi người đều vừa lòng đẹp ý mới tốt.” Lâm Cẩn Dung
cười: “Ngươi nói không thể lay động thì còn có năng lực đùa nghịch cái gì? Ra
vào không thể tự do…” thanh âm dần dần thấp xuống, đột nhiên lại đổi thành ngữ
khí vui vẻ: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta suốt ngày cầm sổ sách đọc sao? Xem ở trong
mắt, cũng muốn ở trong tay sờ một lúc cho thoải mái thôi. Ngươi lại đây.”
Lệ Chi tiến đến, Lâm Cẩn Dung cầm một bàn tay của
nàng, đem vòng tay vừa chà lau kia đeo vào tay nàng, mị mắt đánh giá: “Rất đẹp,
giống như làm cho ngươi vậy.”
Lệ Chi vội nói: “Thiếu phu nhân, người đã thưởng cho
nô tỳ hai trang sức rồi.”
Lâm Cẩn Dung trừng nàng một cái: “Cho ngươi mượn đeo
một chút cũng không được sao? Ai nói ta muốn đưa cho ngươi?” Một bên nói, một
bên không thú vị thay nàng rút ra, cẩn thận dùng vải bố bọc vào, giống như lơ
đãng nói: “Tương lai nếu có người tới cầu hôn, ngươi muốn sính lễ như thế nào?”
Lệ Chi trong lòng nhảy dựng, giương mắt nhìn Lâm Cẩn
Dung, chỉ thấy mặt mày thần thái không có gì đặc biệt, giống như đang nói một
câu nhàn thoại, liền nghĩ bồi nàng nói chuyện giải sầu, hàm chứa tươi cười nói:
“Nô tỳ cũng không đặc biệt muốn hắn tặng cái gì, chỉ cần đem cấp bậc lễ nghĩa
làm đủ là tốt rồi. Quan trọng là nhân phẩm, kính ta tin ta, không phải là kẻ
nhu nhược.”
Lâm Cẩn Dung tiếp tục thu thập trang sức của mình:
“Làm đủ lễ nghi, không phải kẻ nhu nhược, nam tử có chút của cải, tính tình
kiên cường thì dễ tìm. Kính ngươi tin ngươi, lại là không dễ dàng. Mặc dù tin,
cũng nên đề phòng hắn đột nhiên không tin ngươi nữa.” Ngẩng đầu lên nhìn Lệ Chi
thản nhiên cười: “Bất quá ngươi nhất định có thể gặp được. Lệ Chi của chúng ta
là một cô nương tốt.”
Lệ Chi cười cười, tiến lên giúp nàng, nhỏ giọng nói:
“Thiếu phu nhân, Quế Viên. . .”
Lâm Cẩn Dung thu liễm tươi cười, cúi mắt không nói.
Lệ Chi trong lòng có chút hiểu được, Lục Giam không có
nha hoàn hầu hạ bên người, Lâm Cẩn Dung rõ ràng là luyến tiếc mình, mà Quế Viên
bộ dạng đẹp nhất, tuổi thích hợp nhất, lại là nữ nhi của Quế ma ma, cùng Lâm
Cẩn Dung lớn lên, khế ước bán mình của mẫu tử hai người đều nằm trong tay của
Lâm Cẩn Dung, đúng là người tốt nhất để lựa chọn. Trừ phi, để Lục lão phu nhân
hoặc là Lâm Ngọc Trân đưa một người tới đây.
Lệ Chi liền thở dài: “Nàng, nàng cũng nghĩ như vậy
sao?” Nói lời này xong lại hối hận. Quan hệ giữa nàng cùng Quế Viên vốn không
tốt lắm, bất quá may mắn có vài phần nể trọng cùng đau sủng mà thôi, bằng
không, nha hoàn hồi môn có thể làm được gì? Nàng có năng lực thay Quế Viên cầu
tình gì đây? Đứng ở lập trường nào để cầu tình? Đứng ở lập trường của Lâm Cẩn
Dung nếu phải chấp nhận việc nạp phòng thiếp thất, đương nhiên Quế Viên so với
người khác vẫn tốt hơn; mà đứng ở lập trường của Quế Viên, chắc gì Quế Viên sẽ
không chịu? Từ lúc nhỏ như thế, đã ở trước mặt Lục Giam bôi son điểm phấn, mặc
dù hiện tại vẻ ngoài thành thật, trong lòng chẳng lẽ không có nửa điểm mong
muốn?
Vì thế Lệ Chi dừng một chút, ngược lại cười nói:
“Thôi, không câu nệ như thế nào, nô tỳ vẫn thấy thiếu phu nhân tự rối loạn trận
tuyến. Nhị gia không phải chưa nói gì sao? Người gấp cái gì? Nhóm phu nhân cũng
chỉ là thỉnh đại phu bắt mạch mà thôi, còn chưa tới thời điểm đó mà?”
“Sáng nay Đại phu nhân đã nói qua với ta. Nàng nói
không muốn khó xử ta, nhưng muốn ta không chịu thua kém. Nhưng lúc này ta ở
trong mắt nàng chính là không thể không chịu thua kém, cho nên nếu phu nhân
muốn an bài việc này, sẽ không ai có thể trách phu nhân không săn sóc. Chính là
ý tứ như vậy.” Lâm Cẩn Dung đem châu sai cuối cùng để vào trong hộp, khóa kỹ
lại, đứng dậy phủi phủi váy: “Nên đi hầu hạ phu nhân dùng cơm chiều thôi.”
Lâm Ngọc Trân tâm sự nặng nề mà cầm que cời than trong
lô, Lục Vân thân mình bọc trong áo choàng lông chồn tuyết trắng lười biếng lệch
qua một bên, thỉnh thoảng vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, mới nghe thấy nha
hoàn hô một tiếng “Nhị thiếu phu nhân”, ánh mắt lập tức liền sáng lên nhìn về
phía mành cửa.
Chỉ thấy Lâm Cẩn Dung khoác áo choàng gấm sắc xanh
nhạt đính lông cừu đính châu ngọc đi vào, khuôn mặt trầm tĩnh, nhìn không ra
mất hứng, cũng nhìn không ra cao hứng, hành vi cử chỉ giống hệt thường ngày. Vì
vậy không khỏi thầm nghĩ Lâm Cẩn Dung cũng là người biết nhẫn nhịn, liền cười
nói: “Tẩu tử, Nhị ca đâu?”
Lục Giam đá cửa viện, nổi giận đùng đùng ra khỏi phủ,
ai mà chẳng biết? Lâm Cẩn Dung cũng không giấu diếm: “Đi ra ngoài rồi.”
Lâm Ngọc Trân nghiêm khắc nhìn Lâm Cẩn Dung: “Đi đâu?”
Lâm Cẩn Dung cười: “Không biết, nghe nói là cưỡi ngựa
đi ra ngoài, mang theo Trường Thọ.”
Lâm Ngọc Trân nhíu nhíu mày: “Ăn cơm đi, không cần đợi
hắn.”
Trầm mặc ăn xong cơm, Lục Vân đột nhiên nói: “Nhị tẩu,
ta có một yêu cầu quá đáng.”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn nàng, rất muốn nói,
nếu là yêu cầu quá đáng thì không cần mở miệng, nhưng trước mặt Lâm Ngọc Trân,
lời này không tiện thốt ra, liền chỉ cười mà không nói.
Lục Vân liếc Anh Đào đứng cạnh Lệ Chi ở trong góc một
cái, cười nói: “Nhị tẩu, bên người ta thiếu một tiểu nha hoàn đắc lực. Giản
Nhi, Châu Nhi tuổi đã lớn, không được bao lâu chỉ sợ sẽ gả đi, nếu tương lai,
ta rời nhà ngàn dặm…” tươi cười ảm đạm, lộ ra vẻ tiều tùy: “Bên người cũng
không có tinh linh đắc lực, ta da mặt dày muốn chiếm tiện nghi của Nhị tẩu, tẩu
tặng Anh Đào cho ta đi. Ta sẽ đền bù hai nha hoàn khác cho tẩu.”
Anh Đào kinh hãi, đang muốn mở miệng, đã bị Lệ Chi kéo
lại, bị hung hăng nhéo một phen, mới cố nén ủy khuất cúi mắt xuống, yên lặng
nghe Lâm Cẩn Dung trả lời thế nào.
Lâm Cẩn Dung che miệng nở nụ cười.
Lục Vân trong lòng có quỷ, vừa tức vừa hận, lúc này có
mặt Lâm Ngọc Trân, nghĩ rằng chỉ cần gả tới Kim gia, rời nhà ngàn dặm, vốn là
chịu ủy khuất, Lâm Cẩn Dung như thế nào cũng không thể không nể mặt nàng, không
phải là một nha hoàn thôi sao? Tính là cái gì. Đã thấy Lâm Cẩn Dung chẳng những
không trả lời, ngược lại che miệng nở nụ cười, không khỏi chột dạ cười cười
hỏi: “Tẩu tử cười cái gì?”
Lâm Cẩn Dung chỉ vào nàng: “Cười muội không hiểu
chuyện, cô phụ tâm của cô cô.”
Lục Vân tức giận đến mặt mũi tái đi, khó khăn lắm mới
nhịn xuống: “Nguyện nghe rõ ràng.”
Lâm Cẩn Dung hòa nhã nói: “A Vân ngốc nghếch, nha hoàn
của hồi môn của muội, cô cô đã sớm thay muội chuẩn bị tốt, cũng đã dạy dỗ.
Huống chi cô cô chỉ có một mình muội là chí thân cốt nhục, chưa cần muội phải
nhắc, chính là một số việc vặt căn bản muội không thể nghĩ ra, cô cô cũng sớm
thay muội lo lắng chu toàn. Sao có thể để muội không có ai đi theo hầu hạ? Này
không phải cô phụ tâm của cô cô sao?”
Phương ma ma thấy biểu tình của Lâm Ngọc Trân quả
nhiên có chút không được tự nhiên, vội cười nói: “Đúng vậy, trầm hương, đinh
hương, đàn hương, mộc hương không phải đều là vì tiểu thư mà chuẩn bị sao? Qua
năm mới sẽ có người tới hầu hạ người, không cần nói tới đại sự này, chính là
việc nhỏ nhặt như mực, giấy bút, phu nhân cũng đã vì người chuẩn bị thật tốt.”
Lục Vân bị thuyết giảng, trầm mặc một lát, cười nói:
“Ta đúng là không hiểu chuyện.”
Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Không hiểu chuyện cũng đừng
lo, biết sửa là tốt rồi.” Rồi thi thi nhiên nói: “Nếu Anh Đào tuổi lớn hơn, lại
đắc dụng chút, tuy rằng ta tuy rằng cực kỳ đau lòng nàng, đối với tương lai của
nàng cũng đã tính toán, nếu muội thật sự muốn, ta cũng sẽ cho. Nhưng nàng tuổi
còn nhỏ, lại không kiên định, muội có mang theo cũng không thể dùng, nên không
thể cho được.”
Ha! Lý do thật đường hoàng! Lục Vân mí mắt giật giật,
tươi cười vẫn sáng lạn: “Hảo tẩu tử, ta thích tính tình lanh lợi của nàng. Tẩu
cho ta đi.”
Nếu nàng dùng phương thức này ăn vạ dây dưa, Lâm Cẩn
Dung cũng dùng phương thức đồng dạng đáp lễ nàng, cười nắm tay nàng, tươi cười
vô cùng sáng lạn: “Không cho là không cho, ta sẽ không đồng ý. Hảo muội muội,
ta trước mắt cũng chỉ có vài người hữu dụng, trong nhà nhiều người bận rộn,
muội tha cho ta việc này, ta tất nhiên sẽ đưa lên một phần hậu lễ.”
Lời này cũng là nói cho Lâm Ngọc Trân nghe, cần phải
chống lại Nhị phòng, huống chi lập tức còn muốn cùng Lâm Cẩn Dung nói chính sự,
bàn đại sự, sao có thể khiến nàng không thoải mái? Lâm Ngọc Trân liền mở miệng:
“Thôi, A Vân đừng không hiểu chuyện như vậy, người trong tay con đã quá nhiều,
sao còn tranh với tẩu tử con? Con còn chưa khỏi hẳn, đi về trước nghỉ ngơi đi.”
Chuyện này chấm dứt ở đây, Lâm Cẩn Dung chẳng những
giải quyết sạch sẽ, còn đáp lễ vô cùng lưu loát, muốn giảng giải thì sẽ giảng
giải, muốn vô cớ gây rối liền vô cớ gây rối. Lục Vân đúng là nửa điểm tiện nghi
cũng chưa chiếm được, trên mặt cũng không biểu lộ ra, chỉ khẽ mỉm cười rời đi.
Giản Nhi nâng đỡ nàng đi tới cửa, có chút sầu lo nhìn Anh Đào liếc mắt một cái,
lại gục đầu xuống, nhẹ nhàng xoay người đi theo.
Lâm Cẩn Dung xem ở trong mắt, không khỏi có thêm vài
phần cân nhắc.
Nghe thấy tiếng chủ tớ Lục Vân đã đi xa, Lâm Ngọc Trân
nhẹ nhàng khụ một tiếng, ý bảo hạ nhân trong phòng đều đi ra ngoài, Lâm Cẩn
Dung liền biết sẽ bàn về chính sự, không khỏi ngồi ngay ngắn ở giữa, bộ dạng
kính cẩn nghe theo.
Lâm Ngọc Trân khe khẽ thở dài: “A Dung, theo lý, ta
không nên gấp như vậy, nhưng con cũng hiểu được, đích tôn của chúng ta là hoàn
cảnh thế nào, ta có hoàn cảnh ra sao.”
Đây là lời dạo đầu, Lâm Cẩn Dung hàm chứa tươi cười,
không có gì là mất vui. Lâm Ngọc Trân vốn không đau sủng nàng, thậm chí không
thích nàng, cưới nàng bất quá là vì cần mà thôi, kiếp trước là oan gia, kiếp
này ở chung tốt hơn chút cũng bất quá là vì theo như nhu cầu, có được sự cân
bằng mà thôi. Sự tình liên quan đến lợi ích của bản thân, đương nhiên chỉ cần
có lợi cho bản thân, có cái gì mà không nghĩ ra?
Lâm Ngọc Trân thấy nàng không nói gì, nhân tiện tiếp
lời: “Chúng ta là chí thân cốt nhục, người bên ngoài không thể thông cảm đều có
thể thông cảm cho nhau, con cũng nên hiểu được sự khó xử của ta.”
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Bà bà khó xử, nhi tức hiểu
được.”
Lâm Ngọc Trân nghe nàng sửa miệng gọi mình là bà bà,
mà không phải là cô cô, hiểu được hai người đang đứng ở lập trường bà bà và nhi
tức mà nói chuyện, đành bảo: “Con yên tâm, ta sẽ không thể không thay con lo
lắng, sẽ do con tuyển chọn, con nói là ai chính là người đó, chính là thiếp
thất thông phòng, ít hôm nữa … chậm rãi lại nói sau. Có ta ở đây, không người
nào có thể lấn lướt con.”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt đáp: “Theo lý nhi tức không dám
nói lời này, cũng hy vọng Đại phòng chúng ta thịnh vượng, nhưng chỉ sợ mẫu thân
ta không chịu. Nay còn chưa đến một năm, cũng ảnh hưởng đến thể diện của Lâm
gia.” Biểu tình của nàng dịu ngoan, ngữ khí lại là leng keng hữu lực.
Thật sự có để ý như vậy, Lâm Ngọc Trân ngẩn ra, nói:
“Cũng không cần phải gấp như vậy, ta chỉ muốn nói trước với con một tiếng, để
có sự chuẩn bị. Lão thái thái hôm nay cũng tìm ta đến hỏi chuyện của con, chỉ
sợ cũng chính là chuyện của năm sau.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Đa tạ cô cô.”
Lâm Ngọc Trân thấy nàng lại gọi mình là cô cô, tâm
tình tốt hơn vài phần, ôn nhu nói: “Con là người có hiểu biết. Con và Nhị lang
đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “Tam thẩm nương lại tìm hắn.”
Đồ thị muốn nhúng tay vào sao, đó là si tâm vọng tưởng.